Ngộ yêu tuổi 21
Ngộ yêu tuổi 21
(truyenngan.ccom.vn - Tham gia viết bài cho tập Truyện "Ai cũng có một chuyện tình để nhớ")
"Có những phút giây của ngày hôm qua tôi cảm mến một ai đó tưởng như cả thế giới này không ai xoay chuyển được tôi. Nhưng có những phút giây của ngày hôm nay tôi cảm thấy thật buồn cười về tình cảm của mình ở những phút giây của ngày hôm qua, phải chăng đó chỉ là sự ngộ nhận bồng bột nhất thời của tuổi mới lớn". (Trích "Status Facebook ngày 04.09.2012." của một cô bé tên Tôi).
***
Nó có thói quen lâu lâu lục lọi ký ức bằng cách đọc lại nhật ký hay status của facebook. Nó chợt vui, chợt cười, chợt nhớ thì ra nó cũng có lúc ngô nghê, ngốc nghếch, đáng yêu như thế. Là khi trái tim thật sự rung rinh bởi một người.
Mùa hè năm ba, ký túc xá nó ở lại rầm rộ cho một kỳ tiếp sức mùa thi. Nó lại háo hức, lại rộn ràng, lại tất tả đón các em thí sinh. Anh – Chẳng hiểu sao trong top các anh thuộc nhóm tiếp sức mùa thi của thành đoàn đến tiếp sức nó lại ấn tượng với anh. Một người thấp, ốm, vui tính và hài hước. Nó lân la làm quen rồi làm thân, nhưng nhất quyết không cho anh nick facebook, vì muốn là người bí ẩn like bất kỳ những comment nào của anh xuất hiện trên facebook của nhỏ bạn thân. Bỗng một ngày, anh bình luận trên tấm hình chụp tập thể 25 cô gái ký túc xá nó ở là rằng: "Thích một người".
Thế là 25 con người ấy bắt đầu xôn xao, đổ xô truy lùng xem ai là người con gái được anh thích. Kẻ đoán già, người đoán non, nghi án được lập ra. Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày xem ra tình hình vẫn rất căng thẳng. Bản thân nó cũng vào cuộc, lùng sục vì muốn biết "ai đó là ai" rồi le lói ý nghĩ "biết đâu người đó là mình". Nên cứ thế nó hào hứng lắm. Giờ thì chẳng phải chuyện của riêng ai nữa rồi, ngay cả đứa bạn thân của nó vì hay nói chuyện, chơi thân với anh cũng bị kéo vào nhóm tình nghi.
Chiều chủ nhật, ngày thứ 3 trong cuộc truy án, chị họ nó đến chơi, không chần chừ nó kể ngay với chị chuyện đang nóng hổi của ký túc xá nó và nhờ chị tư vấn bằng cách lấy nick yahoo của nó để chat với anh và dò la. Nói thế nào nhỉ! Sau một buổi chiều hai chị em chém gió, rồi oanh tạc cái nick yahoo, dụ ngon dỗ ngọt, hứa giữ bí mật tuyệt đối, rồi còn thêm cam kết sẽ làm cầu nối cho anh và người ấy. Cuối cùng, cái tên đã được tìm ra. Thì là.... Không phải nó. Vui nhiều hơn buồn! Vì giờ nó có thể tự hào lẫn tự đắc là người nắm giữ được bí mật mà ai cũng muốn biết kia.
Sau một mùa hè nhộn nhịp, nó trở về quê và tất nhiên không quên lời hứa làm quân sư tình yêu, bà mối se duyên cho hai người. Ngày nào, rảnh tí giờ, rỗi tí việc nó lại online yahoo, facabook để cập nhật trạng thái, cảm xúc lẫn tình hình của anh. Nó bắt đầu kết nối cho cô bé kia rằng có người đang để ý em, rồi thích em, rồi dò hỏi em xem với em anh ấy là người thế nào. Nó còn dùng uy tín của bản thân để ca ngợi anh cho cô bé ấy nhằm tăng sức thuyết phục.
Nó đâu nghĩ anh tính tình hoạt bát, vui tính thế kia lại nhút nhát trong tình yêu đến thế. Vì nghĩ mình xấu, mình không xứng nên anh không dám thổ lộ cho cô bé ấy biết, chỉ dám thương thầm, đơn phương thích, đơn phương tương tư. Rõ khổ! Khiến nó phải nhọc công làm công tác tư tưởng hết lần này sang lần khác cho anh.Về quê, nó chia sẻ chuyện anh thích cô bé cho một chị mới ra trường từng sống chung ký túc xá với nó. Chị khá thân và là người thứ hai được biết bí mật này. Sau khi nghe nó kể, chị phán cho nó một câu xanh rờn "Em thích anh đó rồi". Nó chối nhanh. Không ngờ lại có người đọc được trúng tim của nó. Chính bản thân nó còn mơ hồ về tình cảm của nó dành cho anh. Ngày lễ Vu lan, anh quyết định tỏ tình với cô bé ấy và.....Thất bại. 10h tối anh nhắn tin cho nó: "Anh không sao đâu, anh biết trước rồi mà, anh đi nhậu với bạn đây". Không hiểu sao, lòng nó nôn nao lo lắng sợ anh bị sao và quyết định tỏ tình với anh.
- Đừng thích anh, em sẽ phải khổ đấy. Anh không muốn em khổ.
..........
- Cảm ơn tình cảm của em, em là người tốt xứng đáng được người khác yêu. Xin lỗi em.Trong lòng anh chỉ có.....
- Em không cần, chính xác hơn là không muốn anh đáp lại tình cảm của em. Đơn giản là em thích. Thích vậy thôi. Mà đơn phương cũng thú vị mà anh. Tự dưng em muốn tình đầu là tình đơn phương anh à!
Đoạn tin nhắn tới lui ngắn ngủi có thế vậy mà .... Tự dưng cảm thấy tim nhoi nhói, tự dưng nước ở hai khóe mắt cứ lã chã rơi . Đêm đó, có hai người đau lòng, có hai người cùng buồn, cùng sầu. Một người say vì rượu, một người thì khóc, khóc rất nhiều. Nó khóc không hẳn vì bị anh từ chối mà khóc vì thấy thương, thấy tội cho anh, tội cho tình cảm của anh bị từ chối hơn là thương tội cho nó.
Hôm sau, nó lặn mất tăm khiến anh lo lắng tưởng nó giận anh. Ngày hôm đó, nó đã viết nguyên một bức thư bằng file work kể hết tâm tình của nó và gửi qua tin nhắn face cho anh. Nó sợ anh nghĩ nó thương hại anh nên mới thế và càng sợ hơn nếu anh lại đi thương hại lại nó. Với nó, dù tình cảm xuất phát từ ai thì tình yêu không đáng nhận sự thương hại từ bất kỳ phía nào. Bức thư như một sự níu kéo, kéo níu tình cảm của anh với nó lại như xưa, như chưa có câu tỏ tình, chưa là gì cả....
Với anh, mỗi lần đi ăn hủ tíu trước cửa ký túc xá nó là ngó nghiêng vào nhà để được nhìn thấy cô bé ấy. Thì với nó, là chiều chiều ra sân thượng ngó xuống để tìm anh. Với anh, những cuộc hội thoại trên yahoo đơn giản là muốn được nó tư vấn về chiến lược tình yêu. Còn nó, là được trò chuyện, được cười thầm với những mặt hình cảm xúc ngộ ngĩnh trên yahoo. Tình yêu của nó thật ngộ. Là vui với niềm vui của anh, là đồng điệu với nỗi buồn cùng anh. Là thứ tình yêu mong người mình yêu được hạnh phúc.
Dù tình không trọn, nhưng nó vẫn được xem là ân nhân, là người đã nhọc công vì chuyện tình của anh. Việc đầu tiên anh làm cho nó khi lên lại thành phố là chạy qua nhà xe lúc 3h30 sáng để đón nó. Cái cảm giác lần đầu tiên được người đón đưa lạ lắm. Lần đầu tiên núp sau áo mưa của một người cũng thật đặc biệt. Tài xế và lơ xe chọc nó "Bữa nay có người yêu đón rồi, thích nhé!". Nó cười chẳng muốn giải thích đó không phải người yêu, nếu tết về rồi lại xuống, giả như có ai hỏi người yêu đâu sao không đón thì kêu chia tay rồi cũng có sao!
Sau vài lần gặp lại nhau trên thành phố, anh tốt nghiệp và trở về quê làm việc. Nó với anh vẫn là bạn tốt. Chỉ là, nó ít xuất hiện dần trên những status facebook của anh, không còn quan tâm nhiều đến cuộc sống của anh như ngày nào nữa. Ngầm cảm nhận được điều đó anh cũng vắng dần trong những sự kiện cuộc sống của nó. Có một sự thất vọng lớn nơi nó về anh. Anh lụy tình quá, yếu đuối quá, cũng không phải tình đầu của anh mà sao thấy anh lúc nào cũng sầu đời, than thân rồi lại trách phận. Con người vui vẻ, hài hước của ngày xưa nó thích giờ nơi đâu! Nên nó cảm giác thứ tình cảm của mình dành cho anh lúc ấy hình như có chút bồng bột, chút nông nổi của yêu lần đầu. Người nói nó ngộ nhận, phần không sai. Dù gì thì cũng lần đầu tiên trong đời nó nói mình thích một ai đó. Là lần đầu tiên nó can đảm cởi bỏ lớp áo của sự nhút nhát, của trầm tính. Là lần đầu tiên!
Ngẫm lại từ lúc quen anh, nó biết nhiều về anh chứ anh nào biết gì về nó đâu. Ngoại trừ một câu " Em là một cô gái giản dị, hiền, sống đơn giản và tốt bụng" khi nó yêu cầu anh nhận xét về nó lúc còn làm gia sư tình yêu cho anh. Lạ là, trong danh bạ điện thoại của nó anh không có tên. Chỉ đơn giản là một hàng có 10 con số. Nó muốn quên và muốn anh cũng quên.
Nó khẽ gấp lại nhật ký. Mỉm cười. Nhờ thêm vài tuổi nó mới tự tin để nhớ lại. Ừ! Tuổi 21 chưa đủ lớn để khỏi phải bồng bột chuyện gì đó, nhưng trái tim chắc cũng phải lớn hơn để có thêm một ngăn cho một người lạ thành thích. Con trẻ cũng nên để cho bản thân ngộ yêu một lần. Một lần để lại chút nhớ, chút thương, chút tiếc nuối, chút ngơ ngẩng, chút khờ dại cũng hay. Để cười rồi tự nhủ "Sao thời đó, yêu ngộ ghê!".
TÔI
Phương Dung