Insane
Mùa đông theo gió …thét gào

Mùa đông theo gió …thét gào

Tác giả: Sưu Tầm

Mùa đông theo gió …thét gào

Có lẽ đó là một tình yêu theo đúng nghĩa.


***


Mùa đông Bắc Kinh năm nay đến sớm hơn năm cũ, khi mà sắc lá cây ven đường trải màu úa trên hè đường thì những hạt mưa tung trên bầu trời những khoảng không mịt mùng phía trước. Dưới nhiệt độ gần 7 độ C, những chiếc ôtô ngang dọc, tiếng dọn hàng sạp ven đường vội vã và những chiếc áo khoác trong từng bước chân. Cơn mưa vẫn rơi những hạt lạnh cùng mùa đông về, lạnh và ẩm.


Trạm xe buýt chỉ còn vài người run lẩy bẩy. Lập vẫn đứng ở trạm xe buýt đợi chuyến về Phong Đài, chiếc áo khoác mang theo không đủ ấm, hai tay đan vào nhau. Lòng lo sợ khi nghĩ về những ngày đông sắp tới, khi cái lạnh ngày càng sâu hơn. Mùa đông năm nay có thể có tuyết, dù đã sang đây được hai năm nhưng cảm giác cô độc vẫn càng rõ rệt trong một chiều buốt giá mưa lạnh.


Mùa đông theo gió …thét gào


Chuyến xe buýt đã đến trạm Lập đợi từ năm phút trước, ngồi trên xe nhìn những hàng ghế trống thưa thớt ngắm nhìn những hạt mưa trên ô cửa phản chiếu ánh sáng phố phưòng đến về lung linh những ánh đèn quảng cáo đủ mọi màu sắc của những quán ăn, những sạp tiệm ven đường. Chiếc điện thoại reo lên tin nhắn từ mail, Lập mở máy ra xen, tin nhắn của Nguyệt từ Hà Nội.


Chào Lập, em có khoẻ không ? Sắp cuối thu rồi nhưng ở đây vẫn có nắng. Nghe nói ở bên em trời trở lạnh sớm. Chịu khó chắm sóc sức khoẻ nhé em.


Ở đây bọn chị vẫn ổn. Hôm nọ vợ chồng Bình có chuyện, nghe đâu cô đó giận dỗi bỏ về nhà bố mẹ đẻ. Em gọi điện hỏi thăm Bình nhé! Chị biết sẽ rất khó cho em nhưng em cũng an ủi Bình.


Chị hiểu...


Lập đọc đến từ cuối cùng. Chuyến xe buýt vẫn đi dọc trên cao tốc nội thành. Trước mặt lại là ánh sáng của một vùng rực rỡ in trên nền trời thành phố phía xa xăm. Lập nhắm mắt thật lâu cố thở dài về một miền ký ức đã qua. Một ký ức hai năm trước.


***


Khi đó Lập là cậu trai trẻ đi trên chiếc Club trên khắp nẻo đường Hà Nội để tìm trong vô vàn quán ven đường thứ quà phố. Cậu vừa được Bình nhờ mua khi cậu đi làm về. Cậu sống chung với Bình trong một khu nhà tập thể trong ngõ nối với một tuyến phố.


- Mua được chưa ? Hai phần ômai, hai phần xôi gà ? Bình hỏi khi thấy Lập dắt xe vào cửa. Lập xách túi đồ lỉnh kỉnh đưa cho Bình rôi lặng lẽ vào phòng.


- Cảm ơn nhé! Thế này thì nàng sẽ cảm động chết khi thấy tôi đón nàng đi học về. Ơn cậu lắm, người anh em! - Bình khoái chí rồi chỉnh lại quần áo dắt xe đi ra ngoài. Hôm nay là ngày Bình cùng cô bạn gái mới cùng dạo công viên khi cô kết thúc khoá học ngoại ngữ tối.


Lập nằm trên chiếc đệm nhìn lên trần nhà, lòng thoáng một cảm xúc quen thuộc. Nhìn thấy tình yêu của Bình lớn lên, cậu nhìn anh từ phía xa theo nụ cười tủm tỉm ngọt ngào của anh khi nhắn tin. Kể từ lúc Bình lao tới ôm vai cậu khoe rằng cô gái đó đã đồng ý hẹn hò cùng anh, Lập cười nhạt và biết mình cũng chẳng còn hi vọng gì nữa. Đối với những người như cậu, đơn phương chỉ đơn giản là buông xuôi nhìn người ta yêu, thoáng tủi mình mà cũng không có tư cách gì để được anh ấy yêu.


- Có lẽ là như vậy!


- Anh ấy là đàn ông bình thường!


- Rất bình thường mà sao mình buồn đến vậy


Lập nghĩ quẩn quanh một mình trong căn phòng trống, hai dòng nước mắt tuôn trào rồi gạt đi, cậu vào phòng tăm xả vòi sen để nước chảy trên khuôn mặt mình. Đau khổ hay ghen tức, thực sự chỉ còn dáng vẻ câm lặng mỗi ngày. Khi bước ra khỏi phòng tắm, nhìn căn phòng bốn bức tường xung quanh, như không chịu nổi với suy nghĩ của chính mình. Cậu bắt máy gọi Nguyệt, cô chị kết nghĩa chơi thân với Lập từ ngày còn tiểu học. Đầu giây bên kia bắt máy.


- Gì thế hả?


- Tối nay rảnh không ? Lập hỏi.


- Có! Nguyệt trả lời.


- Đi uống nước với em đi! Quán Café trước nhé!


Khi dắt xe ra khỏi nhà, Lập khoá cửa cẩn thận rồi lao xe nhanh ra phố. Đôi mắt cậu dần tràn đầy mệt mỏi và chán nản, tiếng xe cứ thế trôi đi trong đoạn âm hưởng đường phố nô nức lúc sẩm tối. Dáng hình Lập vẫn lặng thinh không một tiếng thở dài, ánh sáng phố phường long lanh trong đôi mắt mặc kệt âm thanh phố phường náo nhiệt. Quán Café ngày thứ bảy gần con đường thưa người.


- Có chuyện gì mà hẹn chị ra đây thế ? Nguyệt đang ngồi trên ghế, nhìn dáng vẻ dật dờ đến trước mặt rôi chính chị cũng ngạc nhiên sửng sốt.


- Sao trông buồn thế nhỉ ? Gầy hơn lúc trước nhiều!


Lập vẫn lặng im trước mặt rồi tựa mình phía sau, vẫn một nét buồn trên khuôn mặt.


- Bị người yêu đá à ? Nguyệt gặng hỏi


Lập lặng im ngả lưng nhìn xuống bàn, mãi tới lúc sau mới ngẩng nhìn Nguyệt đối diện.


- Có người yêu đâu mà bị đá!


- Dạo này nhìn tiều tụy đi nhiều! Nhìn mi chả còn sức sống gì nữa! Nguyệt cố nhìn ánh mắt đang lẩn tránh của Lập. Cậu vẫn im lặng như một bế tắc không nói ra lời, rồi cuối cùng cũng nói.


- Em có một bí mật muốn nói!


- Hơi bất ngờ nhưng em hi vọng chị sẽ mở lòng, được không ?


Nguyệt vẫn chăm chú nghe, sự tò mò bao trùm khuôn mặt rồi cũng thốt lên khe khẽ.


- Ừ! Nói đi!


- Nhưng chị đừng nói cho ai cả, chị hứa đi! Lập vẫn lảng tránh ánh mắt nhìn ra phố.


- Chị hứa!


Nguyệt vẫn đang lắng nghe, nhìn cậu em chơi thân với ẩn số bế tắc trong lòng. Ẩn số đó tựa như nỗi khổ tâm mà giờ cậu ấy chả biết thổ lộ cùng ai.


- Mình không biết nữa!...mình có lẽ không đầy đủ như người khác! Lập khẽ nói.


- Không đầy đủ ? Hay là... ?


Nguyệt vẫn không phản ứng gì, im lặng một hồi. Như hoài nghi lâu ngày về một người bạn quen thuộc của mình. Giờ đây, cho đến bây giờ, một câu xác nhận cũng khiến cho cô nàng không lấy gì là bất ngờ. Không cần Lập nói, cô tiếp lời luôn.


- Cậu có điều gì về giới tính đúng không ?


Lập kinh ngạc nhìn Nguyệt, cô nàng đã biết điều này rồi. Anh ngập ngừng làu bàu trong miệng rồi khẽ gật đầu. Nguyệt nhấp một ngụm trà sũa rồi nói tiếp.


- Tớ đã bắt đầu thấy rõ khi cậu còn là học sinh, cậu thân với tớ hơn những người con trai khác. Cả khi tớ còn coi cậu như một cô bạn thân với bọn này. Không có gì lạ cả! Lập này, ngày đó cậu chỉ chơi với con gái mà!


Không đợi Lập trả lời, cô nắm lấy cánh tay lập rồi hạ giọng.


- Lập này!...yên tâm! Là Gay không có gì phải xấu hổ cả!


Khi ánh sáng phố phường dồn nhịp vào không gian vô vàn những âm thanh ồn ào, người ta hoặc sợ hãi, hoặc cô đơn. Không phải vì khó thích nghi mà họ khác biệt. Sự khác biệt này có thể là ghê tởm với nhiều người. Nhưng trong cả khi có vô vàn những cái nhìn ghê tởm thì cũng có những cái nhìn đồng cảm của những người bên cạnh. Ngay trong ánh sáng náo nhiệt thường ngày, Nguyệt vẫn đang trò chuyện cùng Lập, những giọt nước mắt rớm trên mắt. Cách đây không xa, chiếc xe máy Bình chở Phương đi trên phố. Sau khi những ngọt ngào của nụ hôn chào hỏi thì họ cũng dạo khắp những cửa hàng trên phố. Bình tặng Phương rất nhiều quà sau khi cùng cô dạo công viên tối, niềm hạnh phúc của anh theo nụ cười và ánh mắt long lanh của Phương. Đếm tối phủ giữa những con tim hai miền ranh giới, mà đôi khi Lập chỉ là người đứng một mình nhìn phía bên kia ranh giới đó, là tình yêu của Bình trong vô vàn những sắc hồng hạnh phúc. Lòng kìm nén vì biết rằng.


Có lẽ đó là một tình yêu theo đúng nghĩa.


Mùa đông theo gió …thét gào


***


Lập dựa mình vào ghế xe buýt, trong không gian giá lạnh trên các đại lộ Bắc Kinh, những con đường chằng chịt những chiếc ôtô dài nối mang những cái tên tiếng hán chả buồn nhớ. Không một nỗi buồn khi nhận được tin mail đó, chỉ đơn giản là câm lặng. Còn hai phút nữa tới bến dừng, dáng hình run rẩy bỗng biến mất, đôi tay buông thõng xuống khoảng không lạnh giá. Cậu đi bộ xuống đường, khi không còn thấy những chiếc lá rơi trong không gian thu về. Mùa đông trả lại cô độc trong những bước chân lạ lẫm.


Anh ta không dành cho một người đàn ông khác! Ngay cả em.


Đó là tin nhắn từ Nguyệt gửi vào máy Lập sau khi họ tạm biệt, Lập đọc lại như để chắc chắn. Căn nhà trong ngõ phố tắt hẳn ánh đèn. Lập vào nhà, dọn sơ qua phòng khách, đánh răng xong rồi ngả lưng xuống bức nệm. Như bao ngày khác, Bình hay thường về khi cậu đã ngủ say, cảm giác trống vắng mỗi tối không thấy tiếng Bình.Một người hay nhờ vả mọi việc vặt trong nhà, khi mới dọn đến thì bản thân cậu cũng bàng hoàng với những lộn xộn trong nhà. Ngày đó cậu dọn dẹp cả một buổi sáng. Hay cả lúc anh hay đem chuyện riêng tư nói cùng Lập khi xem TV hay những ấn tượng khi khâu hộ anh một cái quần đùi bị rách túi.


Và giờ, sắp hết, sẽ có một người bên anh theo một nghĩa yêu đích thực. Đó là người con gái thuộc về anh. Nhận thấy lúc sự tồn tại của mình không còn ý nghĩa gì với anh, Lập như một người bạn từng đi qua cuộc đời.


-Ừ, chắc mình phải chuyển đi!. Lập nghĩ thầm rồi thiếp đi.


Rồi một sớm mai ngày ấy, Lập dọn đồ thật kỹ sao cho xoá sạch đi dấu vết của mình. Trước đó cậu đã lau dọn sạch sẽ trong nhà, mua đầy đủ đồ ăn trong tủ lạnh, thay hai cái bóng tuýp trong nhà tắm, thanh toán đầy đủ hoá đơn điện nước. Khi chiếc va-ly dắt trên chiếc Club của mình và xe của Nguyệt. Nguyệt cũng đến để phụ cậu chở đồ. Trên chiếc ghế sofa, Phương ngồi nũng nịu Bình khi mới xem một món đồ trên ipad, Bình khẽ hôn lên má cô. Anh quay ra nói với người đang đi.


- Đi nhé bạn thân, khi nào gặp, nhậu một bữa


Lập khẽ gật đầu chào Phương rồi ra cửa phóng chiếc xe cùng Nguyệt rời đi. Rời bỏ một chỗ đứng ở ranh giới cô độc. Nguyệt để ý tới khuôn mặt khổ tâm của Lập, nỗi buồn cũng lây sang người chị kết nghĩa của cậu. Một dáng vẻ im lặng nhưng sâu trong cậu là bao dữ dội khi phải gồng mình nhấn chìm một người đơn phương.


Ngày Lập rời đi, khi ở một mình Bình thoáng trống vắng. Thoáng nhớ rồi nhìn xung quanh nhà mình, mọi thứ sạch sẽ gọn gàng trong lòng bao lẫn lộn cũng thoáng qua. Tại một căn hộ được thuê từ tuần trước, Lập ngồi bệt xuống thềm trống, nước mắt về trong cô đơn. Những ngày làm việc trôi qua, lòng cũng buồn bỗng chốc thân hình cậu xanh xao khác thường.


Cho tới một ngày mang dáng vẻ buồn bã tới công ti, Lập ngồi soạn tài liệu cho cuộc họp tháng. Nghe qua bên quản lý đang mở văn phòng quản lý bên nước ngoài, nghe đâu là ở Trung Quốc cần một trưởng phòng và nhân viên kinh doanh. Lập lật lại trang tài liệu vừa soạn đọc kỹ lại thông tin đó.


Ngày qua ngày đã được gần nửa năm, cảm giác tiếc nuối hay mặc cảm cũng đã nhạt dần. Một Hà Nội mở ra giữa họ những ranh giới, mà đôi khi kẻ rời bỏ cũng không còn thiết nhớ nhung da diết ở người bên kia, khi ánh sáng ban ngày nhừng ánh sáng phố phường trong đêm. Họ cũng đã bước trên con đường của họ, những ngã rẽ trên đường về.Quán Café cô độc một mình.Lập ngồi đơn độc, lòng thoáng nghĩ vào lúc này. Bình có lẽ đang cùng cô ấy dạo chơi trong những ngọt ngào lãng mạn của một tình yêu theo nghĩa đích thực. Lập cũng không thiết buồn nữa, chúi đầu tập học thuộc những ký tự tiếng Hán, những câu từ tiếng Trung khiến cho suy nghĩ về Bình cũng chỉ trong thấp thoáng.


- Chăm chỉ gớm nhỉ!


Nguyệt đi từ đằng sau vỗ vào vai Lập làm cậu giật mình, cưòi khì đùa vài câu với cô. Nguyệt ngồi ở chỗ ngồi đối diện Lập rồi chị kêu một cốc sinh tố xoài.


- Chị vừa nghe chuyện của Bình! Em quên anh ta chưa?


Lập không trả lời.


- Vậy thôi, nhóc học tiếng Trung ở trung tâm à ? Nguyệt nói lái sang chuyện khác, Lập rướn mày hỏi cô.


- Anh ấy giờ thế nào ?


- Em không cần quan tâm, đa cảm như em khổ lắm! Nguyệt trả lời.


- Không sao! nửa năm không có anh ta, em quen rồi! Lập cố gặng hỏi, rồi cũng nhận ra tiếng thở dài từ phía Nguyệt.


- Nghe đâu anh ta mất việc, cũng vì thế mà ả Phương gì đó cũng chia tay với hắn rồi! Ông anh nhà mình làm cùng chỗ hắn, bảo đâu là mất hợp đồng kinh doanh gì đó...!


Lập ngẩn người ngả lưng về phía tối, ngước mắt nhìn Nguyệt. Lòng dẫu biết đã quên Bình sao khi anh như vậy cũng khiến cậu đau đớn kỳ lạ. Khi Nguyệt cất bước đi thì chỉ còn mình cậu ngồi, Lập bấm số Bình gọi, số điện thoại cậu luôn nhớ. Đầu dây bên kia bắt máy.


- Alo! Bình hả!


-Ừ lâu lắm không gặp, cậu có khoẻ không!Lập cố lấy giọng bình thường.


- Khoẻ như trâu! Bình cười ha hả trong máy.


-Ừ, thôi vậy! Lập nghĩ cũng chả hỏi gì thêm vì sẽ làm Bình buồn, thì đầu dây bên kia Bình bỗng gọi lại.


-Đi uống với tớ vài chén đi, rảnh không ?


Ba mươi phút sau...


Lập đi đến chỗ hẹn mà Bình nói trong máy, một nhà hàng những con người đến nhậu nhẹt sau một ngày làm việc hay thành công một bước tiến nào đó trong công việc. Khắp mọi ngóc ngách trong nhà hàng là âm thanh huyên náo của con người và những đợt cụng ly, mùi rượu bia toả ra cùng mùi quần áo cuối ngày. Lập nheo mắt nhìn vào một bàn gần cửa sổ, Bình ngồi cầm một cốc đầy ắp ruợu nặng chát hương cồn.


- Nào, uống đi! Bình hớn hở khi thấy Lập đến gần rồi chính anh cũng sặc ho khi nhìn thấy chai rượu mình đang uống đã uống gần cạn. Xung quanh chỗ Bình bây giờ là mùi rượu nồng nặc, mùi đồ nhắm tanh tanh. Lập kéo áo Bình rồi nói.


- Say rồi, chưa kịp uống với cậu mà cậu đã uống say thế rồi. Về thôi!


Bình xua tay, thở ra bầu không khí làn hơi rượu còn nồng mùi.


- Say gì mà say, nào kêu thêm một chai nhậu tiếp nào!


Lập nhăn mặt, bộ dạng hiện tại của Bình khiến cậu hiểu. Người mà cậu không gặp đã nửa năm giờ là một bóng hình ngật ngưỡng, giọng khàn đặc trên bàn rượu. Lập quay đi gọi nhân viên thanh toán rồi dìu Bình về nhà. Thân hình của Bình dựa vào Lập đi qua sảnh nhà hàng in trên nền đá hai chiếc bóng ngả dài theo ánh đèn chậm dãi. Lập đưa Bình về căn nhà trong ngõ phố, đặt anh nghỉ ngơi trên giường, trong cơn say rượu anh không ngừng nói sảng.


- Phương!


- Mất hết rồi!


Lập vừa lau mặt, vừa cởi tất vừa lắng nghe câu nói của anh trong lúc mê sảng đó. Anh không ngừng gọi tên Phương, người mà anh yêu thương nhất. Lập cởi chiếc áo sơ mi ngoài cho anh rồi rón rén ra khỏi phòng.Hà Nội đêm về dần xa xăm, chỉ còn ánh đèn cùng tiếng xe cộ xa vắng


Sáng hôm sau...


Khi mặt trời đã dần ló ra khỏi làn mây xám xanh chiếu những tia sáng mùa thu xuống những nẻo đường Hà Nội. Nghe thấy tiếng hàng rong ngoài ngõ, Lập thức dậy trên chiếc ghế phòng khách, khuôn mặt mệt mỏi sau một đêm thiếu ngủ. Cậu rửa mặt rồi lén nhìn vào phòng của Bình.


Bình vẫn đang ngủ rất say.


Cậu đi bộ ra khỏi nhà, qua con ngõ phố đến khu chợ gần đó, ban mai về phố phường dần nhộn nhịp và mùi bụi đường càng rõ rệt vào không khí khét lẹt. Cậu rảo bước, lòng vẫn vẩn vơ ý nghĩ trong đầu về những lời nói của Bình trong cơn mê sảng, tình cảnh của anh, tình yêu của cậu như một vòng luẩn quẩn trong đầu. Cậu đi đến hàng đồ ăn sáng mua một cặp lồng cháo trở lại. Bình vẫn đang ngủ trong phòng. Bấy giờ cậu mới để ý gần kệ, chiếc cặp Bình hay xách đi làm đã rách khóa thõng thượt. Lập tìm kim chỉ rồi ngồi trong phòng khách khâu những đường rách.


- Khâu làm gì, cũng chả để làm gì cả! tiếng Bình trong phòng đi ra nhìn thấy Lập trong phòng khách rồi anh cũng quay đầu vào nhà tắm.


Chờ đến lúc Bình ra ngoài, Lập gặng hỏi.


- Là sao ?


- Bị đuổi lâu rồi, còn bị ghi vào hồ sơ để không xin việc ở đâu nữa. Sắp tới phải làm thợ nề mất thôi, Bình trả lời rồi cũng quay ra cười cười cho qua chuyện. Anh đâu biết Lập đang xót xa vô cùng.


Lập đến công ty trong dáng vẻ mệt mỏi từ hôm trước lẫn những nghĩ suy trong lòng, đôi mắt thâm quầng nhìn vào màn hình vi tính cố không để sót những con số. Tiếng bước chân của ông trưởng phòng vào.


- Trông có vẻ mệt nhỉ ? Làm hộ chiếu chưa ?


- Chiều nay cháu đi làm ạ! Lập trả lời.


- Cuộc họp hôm kia, giám đốc thông báo. Ở mình có mỗi cháu tự nguyện đến Trung Quốc đó, chi nhánh bên đấy mới mở nên chắc cũng vất vả nhiều ông trưởng phòng ngồi bên cạnh bàn Lập len tiếng.


- Không sao, cháu sẽ cố hết sức. Với lại về ngôn ngữ thì cháu cũng không gặp vấn đề gì! Ngày còn học đại học cháu có học ở trung tâm ba năm liền Lập trả lời. Ông trưởng phòng khẽ nhăn mặt nói tiếp.


- Cháu đi rồi, vị trí nhân viên kinh doanh này lại trống. Chắc lại phải tuyển nhân viên thế chỗ. Được người nhanh nhẹn như cháu giờ phải đi, cũng thấy tiêng tiếc


Như một điều gì bất ngờ vỡ ra trong đầu Lập hy vọng. Cậu lập tức quay sang hỏi rõ trưởng phòng, đôi mắt sáng lên chăm chú.


- Trường hợp như cháu nói là cũng là nhân viên kinh doanh từng bị đuổi. Chà chà! cũng có lợi nhưng khó đấy Ông trưởng phòng đăm chiêu thở dài.


- Không, anh ấy giỏi lắm ạ! Việc ghi vào hồ sơ hay bị đuổi việc chỉ là ngoài ý muốn thôi. Bác, bác giúp cháu đi ạ! Lập không ngừng nói như để xin cơ hội của ông trưỏng phòng.


- Việc này chú sẽ thông qua bên Giám đốc, nhưng cũng phải thử trước người cháu giới thiệu, tuần sau bảo anh ta mang hồ sơ đến nhé!


Lập cảm ơn trưởng phòng liên tục. Tan sở hôm đó, cậu đi thẳng tới nhà Bình khuôn mặt thoáng qua thứ nắng ban mai sớm rạng, cậu đi qua những cơn gió cuối thu chiều thủ đô. Bình chả buồn mở cửa, anh vẫn ngồi ren thềm tay mân mê khung ảnh. Lập đến gần, ánh ban mai trên khuôn mặt tắt hẳng những tia nắng rạng rỡ, Lập khẽ thắt lại.


Đó là bức ảnh của Bình và Phương chụp trong một chuyến du lịch nào đó, bức ảnh nhìn vào đã nói lên đủ tình yêu của họ. Khuôn mặt Bình khẽ nhợt nhạt rồi thở dài trong tiếc nuối, Bình yêu Phương rất nhiều, tình yêu anh thuộc về nơi Phương. Lập biết tất cả, cậu khẽ gọi Bình.


- Bình này! có lẽ công ty tớ trống vị trí nhân viên kinh doanh. Tớ...tớ thấy nó có cơ hội rất mở cho cậu. Cậu...à mà đây là lịch hẹn và kế hoạnh của công ty. Tớ để đây nhé!


Không để ý tới Bình, Lập quay bước ra về, bỏ lại phía sau. Vì lúc đó, chính cậu cũng buồn khổ về chính mình.


Tiếng Nguyệt khẽ trĩu nặng trong quán Café tối hôm đó, chính chị cũng không thể hiểu được Lập lúc này.


- Này, trả lời chị đi. Đừng chú tâm vào viết tiếng nữa! Nguyệt cố hỏi kỹ Lập


- Chị biết cô nàng Phưong đó đúng không. Bình yêu cô ta lắm, không biết cô đó có biết không ? Lập cố ra vẻ mặt bình thường.


- Em không sao chứ! Lập ơi! Nguỵệt nặng giọng sau khi chính chị vừa biết những điều Lập làm và sắp làm.


- Không có gì đâu chị! Chi cố giúp em nhé! Lập chuẩn bị dọn sách rồi về nhà. Chợt nghe thấy tiếng Nguyệt gọi lại.


- Lập!


- Em đừng cứ khổ tâm mãi vì mình như vậy!


- Em chị là người tốt, em chị chắc chắn sẽ tim được người yêu mình!


- Em trai, em mạnh mẽ lên nhé!


Lập mỉm cười rồi bước đi.


Đó là một ngày Lập cố khóc hết nước mắt từ đêm hôm trước, cố thở thật đều với những điều mình sắp làm. Ở một nhà hàng bên con phố hôm ấy, Phương vẫn ngồi đợi.


- Chị đó à! Em chào chị! Lập đến chỗ hẹn chào Phương rồi ngồi xuống trước mặt. Phương khẽ gật đầu chào lại, lúc bấy giờ Lập mới đẻ ý tới nét thê lương trên mặpt Phương. Hôm đó họ ngồi trò chuyện một quãng lâu, đủ cho cả hai kìm nén những vỡ oà.


- Bình thật sự rất yêu chị, không có chị anh ấy gầy đi nhiều. Em nghĩ cũng đã đến lúc anh chị nên quay lại. Em tin là...chị vẫn yêu...rất yêu anh ấy


- Anh ấy tìm được công vịec mới rồi, nhưng anh ta cần nhất là chị!


Lập nói như vậy, cho đến khi kết thúc cuộc hẹn này, câu cuối cùng mà Lập nói với Phương.


- Chị Phương...người ngay lúc khó khăn hay đầy đủ cũng nhớ về chị. Là..là người chị không nên đánh mất!


Một ngày gió Bấc, mùa đông về...


Ngày Lập lên đường, mẹ Lập sụt sùi chuẩn bị hành lý cho con. Bố mẹ Lập từ dưới quê lên tiễn cậu ra sân bay, chuyến bay đi Bắc Kinh lúc tờ mờ sáng đông lạnh ngắt. Lập lúc này cũng đã nghĩ đến hi vọng trong mình, một hi vọng không mang tên Bình. Đó là những tháng ngày dài bao lo toan tại một miền xa lạ. Hà Nội hôm đó lạnh căm căm, những đợt gió Bấc thổi buốt lạnh giăng khắp ngả, Lập cùng bố mẹ lên Taxi đi về sân bay. Mùa đông rét mướt, ban mai mà ngoài trời vẫn còn tối. Nguyệt đã ngồi đợi Lập ở sân bay từ lúc nào, khi thấy Lập đưa hành lý vào cửa thì Nguyệt đã gọi cậu từ sau.


- Cẩn thận em nhé! Sang đấy nhớ gọi về cho gia đình!


Lập gật đầu cầm tay Nguyệt cảm ơn, quay nhìn về phía cửa sân bay. Nguyệt cũng đã hiểu được những ý nghĩa trong đầu Lập, chị không nói gì nữa.Ngồi trên hàng ghế băng đợi kiểm duyệt hành lý, tin nhắn động viên của trưởng phòng rung trong máy, Lập đọc lòng thấy nhẹ đi mươi phần.


Còn hai phút nữa!


Lập quay sang giục bố mẹ và Nguyệt về vì sắp đến giờ lên đường. Bất chợt đằng sau có tiếng gọi.


- Lập..em!


Lập thản nhiên ôm tạm biệt bố mẹ, mẹ Lập đỏ hoe đôi mắt. Cả ba người đều rời đi. Cậu chắc mình đã nghe lầm âm thanh đó.


Hết rồi, tạm biệt.


- Lập!Lập ơi, chờ tí đã!


Bỗng có một cánh tay nào đó níu lấy áo cậu kéo cậu vào lòng. Cậu đột nhiên cứng đơ người rồi giàn dụa nước mắt. Giờ đây, lúc này thôi, mình đã ngã vào lòng người ấy dù chỉ một lần. Bình vừa thở hổn hển sau một lúc chạy gấp gáp vừa ôm cậu vào lòng. Anh nói rõ rệt từng từ trong hơi thở ấy.


- Cậu không biết, tôi đã biết từ lâu rồi à!


- Cả khi không cần Phương nói tôi cũng đã biết rồi


- Xin lỗi, bởi vì tôi không thể nhận ra!


Lập lắc đầu nhìn Bình cười rạng rỡ, nụ cười như thắp sáng khuôn mặt u buồn vô cảm thường thấy.


- Không, anh hiểu lầm rồi. Không phải lỗi ở anh. Chúc anh hạnh phúc!


Nhìn thấy trên khuôn mặt Bình rơm rớm nước mắt, Lập cố nén chặt lòng mình cưòi thật tươi, cậu đưa vé cho nhân viên rồi nói với Bình một cậu cuối cùng.


- Em đang rất hanh phúc, em đang rất háo hức khi đi!


Bóng hình Lập khuât hẳn, một con người khác biệt bước ra từ vòng tay mình luôn ao ước nay đã hoà tan cùng dòng người lên đường. Khi Lập buớc qua khu an ninh, cậu không nhìn lại. Bình đâu thể hiểu rằng. Lúc đó Lập đang khóc, rất nhiều.


Chuyến bay đi Bắc Kinh hôm ấy, gió bấc giăng khắp các ngả đường vô vàn giá lạnh. Có một cậu trai trẻ nhìn ra ngoài ô cửa thổn thức


Lần đầu tiên cũng là kết thúc.


Bỏ lại đằng sau những trang viết một thòi


Tình yêu đó em gọi là gió bấc


Thổi bao mãnh liệt nào biết lạc nơi nao


Em xin lỗi và xin lỗi!


Càng yêu anh em càng muốn anh hạnh phúc...


Và giờ đã qua một khoảng thời gian đủ để hình ảnh đó con người đó không hiện về trong cuộc sống hằng ngày. Chỉ một mình Lập đơn côi trước những con đường xứ lạ. Mưa lạnh giăng khắp ngả những tia bụi trong khoảng không lạnh phía trước được ánh sáng phố phường hắt lên thành những tia óng ánh muôn màu. Lập cúi xuống thở một làn khói trắng mờ mờ nhìn những chíêc lá ngân hạnh rụng xuống khoảng lề đường đẫm mưa thu, một chiếc xe chạy qua hất ánh sáng lên những chiếc lá làm màu lá in trên đường đậm sẫm màu. Lập bước vào con ngõ giữa hai toà nhà, căn nhà mà Lập thuê là căn gác rẻ tiền sâu trong ngõ vắng, giữa những ánh sáng hoà hoa chốn thành đô đất này thì sự hiện diện của những căn gác rẻ trong ngõ như đủ để nói những khó khăn của con người khi đặt chân tới đây, mà nhất là người nhập cư. Chi nhánh đang trong giai đoạn nhận hợp đồng sau một thời gian dài thành lập và hoàn thiện. Lập bước vào trong nhà, đóng cửa thật chặt và cởi chiếc áo phao khoác ngoài lạnh ướt, ấm nước nóng sôi trên bàn bếp. Lúc bấy giờ Lập mới để ý một bọc thư trên sàn gửi cho mình. Tên người gửi là Phong Đình. Cậu cầm bọc thư chép số điện thoại người gửi trên bọc rồi gọi.


Phong Đình là một thư ký của công ty đối tác, ngay khi cùng giám đốc chi nhánh đi ký hợp đồng thì cũng là lúc họ gặp nhau. Phong Đình lần đầu tiên để ý một dáng hình ít nói luôn ghi chép cẩn thận ở góc bàn. Sau cuộc họp, anh tới gần chỗ Lập bắt chuyện. Họ biết nhau từ lúc đó.


- Alô! thư ký văn phòng công ty M xin nghe Phong Đình đầu giây bên kia nghe máy, giọng người Quảng Đông đặc sệt.


- Thư ký Phong Đình à, bọc thư anh gửi chỗ tôi đó! Lập cố nói giọng Trung chậm rãi.


-À, đó là tấm vé tàu đi Vân Nam. Tôi định rủ cậu đi du lịch cùng! Mở ra xem số vé lẫn lịch hẹn nhé! Phong Đình trả lời.


- Nhưng bên anh tôi không nói là mời chúng tôi đi du lịch ? Lập thắc mắc, phút giây buồn lúc đi đường đi mất.


- Không, tôi mời...riêng cậu Phong Đình bên kia bắt chước nhịp nói của Lập cũng chậm.


- Hả, sao lại là tôi ? Lập ngạc nhien rõ rệt.


Đầu dây bên kia im một lúc, một lúc sau nghe thấy tiếng Quảng Đông lắp lắp của Phong Đình.


- Vì...là là..bạn gái tôi có việc không đi cùng được. Mà tôi đã mua vé rồi. Đứng không ? Tôi cũng mới tới Bắc Kinh nên không biết nhiều người, biết mỗi cậu. Vậy chúng mình đi chung nhé!


- Hả, thôi thôi! Tôi không đi đâu, mà đâu khó để anh rủ đồng nghiệp chỗ anh đi cùng. Họ cũng gần anh hơn tôi Lập nói.


- Thì... thôi, thế nhé, nhớ lịch hẹn trên vé đấy! Tôi cúp máy đây...!


Phong Đình cúp máy, Lập buông máy xuống ngẩn người một hồi quên cả ấm nước đã sôi từ lâu. Cậu cầm tấm vé lên, nhìn lịch trình của nó lẫn lịch hẹn. Khi mới đặt chân đến đây, nơi cậu mới biết chỉ là nơi Tử Cấm Thành cách đây ba ga tàu điện. Chưa bao giờ cậu có điều kiện đi xa, những tháng ngày ở đây mỗi ngày trôi qua cậu chỉ nhớ chuyến lịch trình xe buýt duy nhất. Nhưng nhận của một người vừa quen không rõ tung tích bản thân cậu cũng không lấy gì làm thoải mái. Giữa chốn thị thành này, những khuôn mặt xa lướt qua nhau chỉ là xa lạ.


Giữa chốn xa lạ, đêm mưa lạnh cuối thu. Cô độc một mình giữa bến xa, cao lộ. Lập quen rồi, cậu luôn tự nhủ bản thân mình lúc ấy


Có lẽ thứ người như mình không có tình yêu!


Đang vẩn vơ trong vòng suy nghĩ, chiếc điện thoại trước mặt lại rung lên tin nhắn từ Phong Đình.


Hi vọng cậu đi với tôi, chúng ta biết nhau... hì hì! Hay tại người Nam quốc hay chêthâm như tàu. Tôi tự ái đấy. Câu đi với tôi nhé!


Lập chưa kịp đọc xong những ký tự hán âm trên di động thì tin nhắn thứ hai gửi đến.


Sắp lập đông càng xuống phía nam càng ấm, ở đó phong cảnh đẹp nữa


Lập đọc tin nhắn từ Phong Đình, bỗng cậu trở nên bối rối. Sau một giờ suy nghĩ, Lập nhắn tin trả lời.


Vâng, vậy tôi đi cùng cậu!


Bên ngoài mưa cuối thu tung lên bầu trời đêm thành phố lạnh buốt, căn gác xép vẫn cô độc một con người xa lạ nhạt nhoà. Nhưng lần đầu tiên cậu cảm thấy háo hức một chuyến đi xa.


Chuyến tàu ga Bắc Kinh rời đi vào ban mai


Chuyến tàu đó không phải là định mệnh.


Đi qua những làn sương giá lạnh, một ngày trôi qua là mùa đông về càng rõ rệt trong những ngả gió cuộn ẩn hiện trong màn sương ẩm ngoại vi thành phố. Những khuôn mặt đăm chiêu một ý nghĩ, tồn tại những hành động của riêng mình. Lập nhìn bên ngoài cửa sổ khuôn mặt bình lặng. Phía đối diện bàn trệt là Phong Đình.


- Lạnh thật đấy! Gió nữa! Lập lên tiếng vừa rót café nóng ra cốc. Phong Đình nhấp một ngụm café thơm đượm rồi nói tiếp.


- Gió Đông Nhật từ biển đó


Ly café toả hương khói đượm mùi thơm khen khét nồng nồng, chuyến tàu vẫn đi trong giá lạnh, những ngọn núi, những bước chân chuyển ga, những trạm nghỉ, những cái tên chẳng buồn nhớ.


- Sắp qua Côn Minh rồi! Phong Đình nhìn đồng hồ rồi nói với Lập, nhận thấy Lập đang ngủ say sau bao ngày dài đi đường. Anh thở dài nhìn Lập. Rời xa khỏi Bắc Kinh, dần xa những huyên náo thị thành. Man mác xa xăm đã thấy những suờn núi đầu tiên phía trước.


Tỉnh Vân Nam tháng cuối, mùa thu còn lại.


Trên cao nguyên Văn Quý, Lập đưng nhìn ra xa, nụ cười tươi rạng rỡ. Cái lạnh nơi đây vơi đi mà rét mướt vẫn lùa theo gió. Cậu vẫn đứng đó, đổ ánh nhìn xuống những mái nhà dân ngoại thành cổ vương khói chiều, những mái ngói thành cổ từ trên cao hoà màu. Những con đường từng qua khi bước mình vào những con đường mà hai bên vẫn y nguyên nét cổ xưa. Hoàng hôn theo gió về khiến cái lạnh càng rõ rệt buốt giá và những ánh đèn khu phố cổ lại càng đậm màu đỏ trang đài.


Chuông điện thoại trên túi áo Lập vang lên.


- Alo, Lập hả con! Mẹ Lập gọi điện cho cậu.


Như những phút vỡ oà, nỗi cô đơn ghìm chặt, cậu chợt khóc như đứa trẻ nhớ nhà lưu lạc. Mẹ dặn cậu phải cẩn thận, tiếng bà lạc hẳn đi trong thương nhớ. Khi đến khi cúp máy mà Lập vẫn gọi.


- Mẹ ơi!


Đầu dây bên kia chưa kịp nghe đã tắt, chỉ còn tiêng gió gào thét. Nỗi cô đơn khi xung quanh mình hiện tại dù đẹp nhưng không thân thuộc. Tráng lệ những phong cảnh cổ trang kiều diễm nhưng cũng khiến người ta cô đơn.


Lập lại khóc, không biết bao nhiêu lần trước những lần cô đơn vỡ oà. Một bàn tay lại đặt lên vai cùng tiêng thở dốc vội vã. Người đó quay cậu phía trước mặt mình.


Là Phong Đình!.


- Trèo nhanh quá, tôi đuổi không kịp. Về thôi, gần tối rồi, lạnh lắm đấy. Giờ gần như chết cóng rồi!


Lập vẫn khóc như không nghe những lời vừa rồi của anh nói trong giá buốt. Phong Đình nhận ra những giọt nước mắt trên má cậu.


- Sao thế...đừng khóc...ốm à ?


- Cảm cúm sao!


Lập vẫn không ngừng khóc, anh khoác vai người Lập rồi ôm cậu vào lòng, cả thân hình anh run lên lẩy bẩy và khuôn mặt đỏ ửng lên.Chuyến tàu này không phải định mệnh, bản thân anh phải bịa ra anh có bạn gái để mang cậu đi cùng cuộc hành trình trong gió lạnh.


Những con gió lạnh theo hành trình chảy qua những tâm hồn cô đơn khiến người ta run sợ. Sau này những luồng gió đi bên qua biên giới thổi run rẩy những cây hoa sữa rung lên mùi hư ơng trên ngả đường Hà Nội


Chúng ta vẫn thường hay gọi là gió Bấc...


Gió Bấc lạnh buốt và dữ dội những tâm hồn cô đơn...


Nhưng đó là lý do con người ta tìm lấy nhau...mãi là vậy!


Đỗ Nguyên Minh_ 1997


Đang tải bình luận!