Polly po-cket
Tấm lòng...

Tấm lòng...

Tác giả: Sưu Tầm

Tấm lòng...

Vào một buổi đầu đêm của Sài Gòn, khi những ngọn đèn rực rỡ thắp lên. Đêm Sài Gòn của một ngày cũ, ngày tôi vừa bước vào trong quầng sáng rực rỡ đó chưa lâu. Khi đó, trong mắt một cô bé 18 tuổi, những ánh đèn kia đẹp hơn cả những ngôi sao ở vùng trời quê.


***


Dừng xe đợi bạn trước một cửa hàng thời trang nổi tiếng trên đường Nguyễn Du, tôi nhìn lơ đãng vào những bộ quần áo tuyệt đẹp được bày sau lớp cửa kính trong suốt, những món hàng đắt tiền, những cô phục vụ xinh đẹp trẻ măng tươi cười chào khách. Mọi thứ cứ lấp lánh như trong một quả cầu thủy tinh.


Tấm lòng...


Chợt, tôi nhìn thấy một chàng trai nhỏ bé gầy gò, bộ quần áo cũ nhàu nhĩ, đôi giầy ba-ta rẻ tiền đã rách và đeo một chiếc ba-lô nhỏ xẹp dường như chẳng có gì trong đó. Thật ra, trông cậu ta rất bình thường, khuôn mặt còn trẻ kia chẳng có gì đặc biệt. Nhưng mọi thứ trước mắt tôi có sự tương phản rõ ràng, giữa chàng trai đó với sự sang trọng trong kia. Cậu ta cầm trên tay thứ gì đó, lủi thủi đi đến gốc cây rồi ngồi xuống, một lát cậu ta đứng dậy, gương mặt ủ dột bước vào trong cửa hàng. Cô bán hàng bước đến, cậu ta nói gì với cô gái nhưng cô lắc đầu, Cậu ta quay ra với gương mặt thất thần, tay ôm bụng nhăn nhó. Cậu ta quay lại gốc cây, nhặt cái bọc lúc nãy vừa cầm lên, rồi đưa lên miệng, chợt nhăn mặt đặt xuống, đó là một cái cùi bắp, chẳng còn gì để ăn.


Có một người đàn ông ngồi đợi vợ trong cửa hàng cũng đang nhìn cậu ta như tôi. Cậu ta vẫn ôm bụng, chắc là đói lắm, cái đói hành hạ đến khổ sở. Cậu ta tiến đến cái thùng rác bên đường, cúi đầu lục lọi. Rác chẳng có gì, chỉ toàn là rác, cậu ta tìm thứ gì để ăn sao? Sau một hồi tìm kiếm, chẳng có gì, cậu ta thất vọng vừa ôm bụng đau đớn vừa nhặt đám rác vương vãi bỏ trở lại thùng.


Đến lúc này, trước những gì đang nhìn thấy, tôi vội nhảy xuống xe, dợm bước đến... Người đàn ông trong cửa hàng kia nhanh hơn tôi, ông tay đẩy cửa bước nhanh ra ngoài, tiến đến vẫy cậu ta... Cậu ta ngạc nhiên ngẩn lên, người đàn ông đó đưa cho cậu ta một tờ tiền, và nói gì đó... cậu ta như sắp khóc, cúi đầu lia lịa... Người đàn ông bối rối quay bước đi thật nhanh....


Có những điều chỉ cảm nhận được khi trái tim ta còn tươi mới, khi ta chưa bị chai sạn trước những lừa lọc đôi khi được gọi bằng "trải nghiệp sống". Như cảm giác của tôi ngày 18 tuổi, như người đàn ông trái tim còn ấm áp kia.... Bây giờ, tôi chẳng còn những cảm giác thật thà như ngày 18 tuổi, vì con người ngày càng khôn ngoan đến tàn nhẫn, vì sống càng lâu tim càng cằn cỗi?



 


Đang tải bình luận!