Polly po-cket
Người thay đổi đời em

Người thay đổi đời em

Tác giả: Sưu Tầm

Người thay đổi đời em

Mẹ tôi là một người phụ nữ tội nghiệp. Thật ra bi kịch chỉ bắt đầu từ năm mà em gái tôi ra đời.


***


Em gái tôi bị dị tật đôi chân bẩm sinh, một chân dài, một chân ngắn, một chân to, một chân nhỏ. Ba và bà nội trút hết mọi giận hờn lên người mẹ, bao nhiêu tủi nhục đắng cay mẹ gánh chịu một mình. Em gái trở thành cái gai trong mắt nhà nội, chỉ cần một chuyện nhỏ thôi thì em cũng lãnh đủ đòn roi của ba. Em là trung tâm cho bọn trẻ trong xóm trêu chọc, bọn trẻ không bao giờ cho em chơi chung còn lấy em ra làm trò đùa. Mắt em nhìn đăm đăm vào bọn trẻ đang chơi đùa phía trước nhà với một ánh mắt khao khát đến cháy bỏng. Khi tôi bắt đầu lờ mờ hiểu biết một chút, tôi mới phát hiện ra, ba đã bỏ ba mẹ con tôi đi lấy vợ mới. Khi em đến tuổi đi học thì bị các bạn học gọi là " con què " Nghe mấy từ đó tôi cảm thấy ấm ức đến cùng cực, trong lòng tràn đầy căm ghét, khó chịu.


Người thay đổi đời em


Chiều hôm ấy, lớp học vừa tan, đám trò nhỏ ùa ra như bầy ong vỡ tổ. Song, thay vì chạy mau về nhà, chúng lại tụm năm tụm ba từng nhóm để xù xì to nhỏ. Lý do đơn giản. Chúng đang chú ý đến em. Chúng nhìn em với cặp mắt ẩn dấu lòng khinh thị và độc ác của con nít. Trước đây, khi chưa đi học, đám trẻ chẳng hề quan tâm đến em bởi vì bọn chúng có bao giờ chơi với em đâu. Đám trẻ chú ý đến em với một chút thích thú, một chút tò mò của tính con nít. Cầm đầu là chú nhóc to lớn với khuôn mặt no đủ, chúng tụm lại với nhau rù rì, nói đi nói lại một câu duy nhất, " Bọn mày biết con nhóc đó không ? Nó bị què đó.


Con bé sáu tuổi, xanh xao nhút nhát. Điệu bộ của em vụng về ngượng nghịu đến phát tội. Tan trường về nhà, tai em nghe đầy lời đám trẻ xầm xì chỉ chỏ không ngừng. Chúng ranh mãnh theo dõi từng bước chân sợ hãi, khập khiễng của em. Bằng trò trêu ghẹo làm tổn thương đồng loại vô tội vạ của trẻ con, chúng đón trước đón sau, bao vây dồn em vào giữa với vẻ thích thú. Em chỉ biết đứng chịu trận, vừa ngạc nhiên, vừa hoang mang sợ hãi chẳng biết chúng muốn gì. Em đỏ mặt cúi đầu xuống đất. Tên mập nhất với khuôn mặt no đủ, hất hàm:- Tụi bây biết không, con nhỏ này bị què đó !


Đột nhiên cả đám con nít im lặng như tờ. Đám trẻ lặng người trước sự kiện khác thường không giống ai này. Chúng nhìn em như một sinh vật lạ ngoài hành tinh. Chúng thấy mình ngu xuẩn vì trước đến nay không hề biết điều đó. Em đứng chết trân như trời trồng. Em bối rối. Nước mắt chực trào ra, em khổ sở nhưng không biết phải làm sao. Em muốn mở miệng, nhưng lại không biết nói gì với đám trẻ. Rõ ràng chẳng thể chối cãi được điều khủng khiếp ấy. Em thật sự bị què, em làm thinh. Đám trẻ cười ngặt nghẽo và còn tỏ ra vô cùng thú vị vì một khám phá mới. Lũ ranh con reo hò. Sau đó lũ nhãi ranh chen nhau chọc ghẹo em. Tên mập với khuôn mặt no đủ bất ngờ le lưỡi trợn mắt:- Con què !


Nhờ có sự can thiệp kịp thời của cô giáo chủ nhiệm tốt bụng lớp em nên cuộc tụ tập mới chấm dứt.Tim em đau nhói và em chẳng thể mở mồm biện minh được gì. Chúng nó đông quá và không có sự can thiệp kịp thời của cô giáo thì không biết đến khi nào em mới về được đến nhà. Em nghẹn ngào, nhưng vì niềm kiêu hãnh, em cắn răng không khóc trước mặt lũ ranh con. Em cố nén dòng nước mắt đang trào dâng, nhưng niềm tức tưởi oà thành tiếng nấc không ngừng khi cô giáo xuất hiện. Lũ ranh con vỡ trận cười thoả thích trên nỗi đau của đồng loại. Chúng tay nắm tay nhau, reo hò vừa đi vừa nhẩy múa bằng điệp khúc, "Con què ! con què !"


Những ngày sau đó ở trường, ở lớp em hoàn toàn cô độc. Tất cả các bạn đều xa lánh thay vì giúp đỡ em hòa nhập. Thậm chí khi em chủ động làm quen, các bạn đều làm lơ và ném về phía em những cái nhìn chế giễu, miệt thị. Vài đứa còn tụ tập lại để bắt nạt em. Suốt thời gian sau đó, tâm lý sợ hãi và bị bỏ rơi khiến em trở thành học sinh học yếu của lớp, mặc dù trước đây em là đứa thông minh, sáng dạ. Một hôm, cô giáo bảo cuối giờ em ở lại gặp cô. Bình thường cô giáo rất nghiêm khắc nên em cảm thấy sợ hãi không biết có chuyện gì. Cuối buổi học, em run sợ rụt rè đến bên cô. Em rất bất ngờ khi cô giáo ôm em vào lòng thủ thỉ: " Cô biết em là đứa thông minh, sáng dạ, chỉ cần em cố gắng một chút thôi thì có thể em sẽ trở thành một trong những học sinh giỏi nhất lớp. Lúc đó các bạn sẽ nhìn em bằng một con mắt khác, sẽ khâm phục em vô cùng. Cố gắng lên em nhé, cô sẽ luôn bên cạnh em và ủng hộ em hết mình...". Khỏi phải nói lúc đó em xúc động như thế nào, vui mừng đến bật khóc vì cô giáo là người duy nhất ở ngôi trường này đã hiểu và đồng cảm với em nhiều như thế.


Lời động viên của cô giáo có một sức mạnh kỳ diệu đã giúp em vượt qua tất cả mọi khó khăn, đã làm thay đổi cuộc đời em. Dần dần em đã tự tin hơn khi ở trên lớp và nhờ sự nghiêm khắc của cô giáo mà lớp học trở nên có trật tự hơn, và những rắc rối của em cũng giảm đi nhiều, các bạn cũng nhìn em với ánh mắt khác hơn trước và thường xuyên trò chuyện, hỏi bài em. Cuối năm học đó, em trở thành học sinh xuất sắc nhất lớp, được đứng trên sân khấu nhận phần thưởng của nhà trường trong lễ bế giảng năm học đó.


Năm học sau, cô giáo không còn là cô giáo chủ nhiệm của lớp em nữa nhưng lúc nào em cũng thấy có cô ở bên, và năm đó cũng như những năm về sau, em luôn là người đứng đầu lớp. Mãi sau này khi em vào đại học, rồi bảo vệ luận án tiến sĩ, rồi được một trường đại học danh tiếng mời làm giảng viên. Lúc nào trong đầu em cũng có hình ảnh của cô giáo đang cổ vũ cho em. Giờ đây, khi hàng ngày em luôn ở trước hàng trăm sinh viên giảng bài thì chưa khi nào em quên được hình bóng cô giáo của thời thơ ấu. Người đã làm thay đổi cuộc đời em gái tôi...


Thu Hiền


Đang tải bình luận!