Pair of Vintage Old School Fru
Mại

Mại

Tác giả: Sưu Tầm

Mại

- Không nên thế. Hưng hư quá! - Mại khe khẽ nói.


- Hưng chỉ hư thế thôi, làm gì nào? - Và Hưng bế bổng Mại lên bằng đôi tay của một chàng trai hai mươi tám tuổi.


...


Mại im lìm nhìn trần nhà. Tường vôi màu xám và những con nhện ghi sẫm đang nhả tơ. Sao lại thế này nhỉ. Sao cô lại ở đây?


***


Mại


Mại này, hình như những người thợ cầu họ đánh rơi tảng xi măng vào đầu em hay sao mà óc Mại bỗng bẹp dúm đi thế? - Hưng kề khuôn mặt nóng bừng của mình vào Mại. Tóc cô lướng vướng vào môi anh và hơi thở anh lan toả.


- Chẳng có tảng xi măng nào rơi vào hết. Nặng không?


- Nặng. Tắc thở rồi đây này. Để tay vào ngực mà xem.


- Ai lại thế? Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến bây giờ, chưa bao giờ khách đến thăm nhà mà lại ngôi trong tư thế này.


- Thì bây giờ mình ngồi, việc gì phải giống ai? Hưng rúc rúc khuôn mặt của mình vào cổ Mại. Cả hai run lên.


- Không nên thế. Hưng hư quá! - Mại khe khẽ nói.


- Hưng chỉ hư thế thôi, làm gì nào? - Và Hưng bế bổng Mại lên bằng đôi tay của một chàng trai hai mươi tám tuổi.


- Giời ơi, làm gì thế này. Mình xin Hưng, đừng Hưng ạ. - Mại vẫy vùng, run rẩy. Người cô bỏng rát.


- Đừng nói nữa... - Mại thì thầm, lấy chân kéo cái chăn che kín người. - Hưng, máu ở chân Hưng cầm rồi đấy. Người ta rịt đứt chân bằng thuốc lào. Còn mình, mình đắp cả điếu thuốc lá cho Hưng, thế mà nó cũng hết.


Hưng nhắm nghiền mắt. Một tay vòng dưới người Mại. Một tay nắm lấy tay Mại, môi hơi cười.


Mại im lìm nhìn trần nhà. Tường vôi màu xám và những con nhện ghi sẫm đang nhả tơ. Sao lại thế này nhỉ. Sao cô lại ở đây?


Buổi chiều. Hưng bảo: Chốc nữa Mại về mình chơi đi. Hôm nay rằm, đến thắp hương hộ mình nhé. Cả khấn nữa. Mại cười: mình biết gì mà khấn với chả vái. Khấn lung tung, trời phạt cho đấy. Hưng cười: Mình thành tâm, không lo. Mại im lặng. Ánh mắt Hưng nhìn Mại qua cặp kính cận, đăm đắm. Cô rùng mình. lâu lắm rồi, cô lại gặp ánh mắt đó. Thời xa xưa ấy, nghĩ lại làm gì. Còn bây giờ, cô chỉ hay gặp những ánh mắt nhìn như muốn cởi quần áo cô ra. Hai lần lầm lỡ trong đời biến Mại thành người khác. Cô đẹp hơn rất nhiều so với hồi con gái.


Hai mươi tuổi, và mình đánh đùng vào cuộc tình đầu tiên với một chàng sinh viên kiến trúc, cô trở thành đàn bà. Một người đàn bà goá chưa chồng. Chàng bị tai nạn do một hôm say quá chén, tự mình va đầu vào vỉa hè, tự mình chết. Đau đớn, bẽ bàng trước cuộc sống như cái dây Curoa may khâu được đạp liêh hồi. Ba năm sau, người đàn bà goá ấy tái giá. Người đàn ông thứ hai này đã có vợ, chững chạc và điềm đạm. Chàng bỏ vợ nhanh và lặng lẽ không ngời. Cô tưởng mọi chuyện chàng làm là vì mình, nhưng không. Hai nagỳ sau khi chàng chia tay vợ, chàng bảo cô: Này em, cẩn thận không là có con đấy. mà anh thì không chịu trách nhiệm gì đâu. Vừa thoát nợ xong, còn phải lo làm ăn. Ví dụ mà ăn nên làm ra thỉnh thoảng anh chi mầu cho em. Và chàng rít thuốc, hai má tóp lại. Cô sững sờ và thảng thốt nhận ra. Từ lúc đó. Mình lại góa chồng. Lần thứ hai.


- Mại ơi, Hưng khát nước! - Hưng thì thào, trở mình, nằm nghiêng và gác chân lên người Mại.


- Để mình đi lấy nước cho Hưng uống nhé! - Mại nhẹ nhàng như một con mèo, chui ra khỏi vòng tay của Hưng, xuống thang gác.


- Hưng uống đi! - mại nâng đầu Hưng dậy, kề ly nước lạnh vào môi Hưng. Hưng tu một hơi hết ly nước. Quăng cái ly ra, Hưng vùng lên, người chàng trùm lấp Mại. Cô mê đi trong đôi môi mát lịm của Hưng.


- Ứ ừ. Không chơi trốn thế đâu! - Hưng vùng vằng và lại tiếp tục hôn Mại.


Bỗng điện tắt. Ngoài trời, ráng đỏ chạy ngang ngang cuối trời. Góc trời, mặt trăng lên, hơi méo và xanh lét. Hưng châm thuốc và rít một hơi dài, tay vắt ngang người Mại.


- Sao lại thế? Hưng khinh Mại không? - Mại thì thầm.


- Đàn bà. Chẳng ai thoát được cái câu ấy. Trong bụng thì biết là không nhưng cứ thích hỏi để nghe người ta nói.


- Hưng nhiều kinh nghiệm nhỉ?


- Thế thì Mại gọi Hưng bằng anh đi! - Hưng kề mặt gần lại.


- Hâm ở đâu đấy. Ít hơn người ta bốn tuổi, tha bắt gọi bằng chị là phúc đấy. Từ mai kết nghĩa chị em nhế.


- Em xin chị. Đến kiếp sau thế nào không biết, chứ kiếp này thì không có đâu. - Hưng ném veo điếu thuốc qua khuôn cửa ung ung bóng tối. Và lại hôn lên môi Mại.


- Nói đi. Hưng trẻ, đẹp và tài thế. Mại biết Hưng xua con gái đi không hết, mà toàn những đứa trẻ măng, và xinh nữa.


- Và sẽ quên ngay Mại, hay là khinh Mại chứ gì? - Hưng chồm người như hút vào mặt Mại. Mại nhắm nghiền mắt lại, gật gật đầu. Tóc cô xoã mềm trên gối.


Mại im lặng, cảm nhận bàn tay của Hưng trên người mình. Mọi sự tràn đến với cô và Hưng như cơn lũ. Sau hai lần goá chồng, cô luôn cảnh giác cao độ trước đàn ông. Cô không còn có lòng tin ở đời này nữa. Trước mặt cô, cuộc đời là một con đường cỏ xanh rì, và ở dưới là những cái hố. Nhãng ý một cái là xuống hố ngay. Hưng trẻ trung và là thần tượng của mọi người. Còn Mại, cô đang đứng ở bên rìa con đường và dò dẫm bước, trên vai là gánh nặng bởi một đống đồng nát cũ rích của hai lần goá chồng.


Mại


- Mại ơi. - Chợt giọng Hưng tha thiết.


- Gì cơ? - Mại ngẩng nhìn Hưng. Mắt Hưng nhắm nghiền. Mại chợt nhớ ra là lúc ân ái, Hưng không hề lảm nhảm những lời "Anh yêu em. Em có yêu anh không" như hai người đàn ông trước đã từng nói. Mình hư hỏng mất rồi - Mại nghĩ - Ai lại có thể ngủ với một người đàn ông chỉ gặp nhau loáng thoáng trong những cuộc họp của công ty. Ngày mai, ngày kia và sau này nữa, môi lần gặp Hưng, mình sẽ thế nào? Và nhỡ mình yêu Hưng thì sao? Trời ơi, thật khủng khiếp vì sẽ chẳng bao giờ có điều đó cả. Hưng ào đến bên mình, cuồng si với mình chẳng qua Hưng còn trẻ quá. Lại là đàn ông nữa.


Và chẳng bao giờ Hưng yêu mình cả. Thật khủng khiếp.


- Lại đang tự dằn vặt mình đấy. Và tưởng tượng ra Hưng sẽ khinh mại, phải không? - Hưng nhìn xoáy vào mặt Mại, chỉ cảm nhận rõ hơi thở nóng hổi vì bóng tối đã xuống và che phủ tất cả.


- Nghĩ thế là sai à? - Mại khóc. Nước mắt bò từ từ trên má, xuống môi. Mằn mặn.


- Mại ơi. Mại biết không. Cuộc đời mình giống như một cơn mưa. Mưa triền miên và có hàng nghìn giọt mưa. Và Mại thì là một bông hoa. Hoa đang nở.


Có một giọt mưa của mình rơi vào nụ hoa của Mại, Mại giữ lấy nhé. Giọt mưa ấy sẽ có hương thơm của nhuỵ hoa. Mọi chuyện, có thế thôi, việc gì Mại phải nghĩ. hôm nay là ngày đẹp nhất của Hưng. Hưng bỗng nhiên cần Mại. Cần Mại là bông hoa, đằm thắm và thơm. Để Hưng gửi một giọt mưa.


Nước mắt chan chứa trên mặt. Mại nằm úp sấp xuống cái đệm êm mượt. Hưng vẫn thì thầm: Làm một bông hoa. Nhé.


Bỗng có tiếng đấm cửa rầm rầm. Và tiếng con giá lánh lót: Anh Hưng. Anh Hưng ơi.


Mại vùng dậy, thảng thốt nhìn Hưng. Hưng hơi đờ ra một thoáng. Và nói: Cứ nằm đấy Mại ạ. Hưng xuống nhà một chút nhé.


Hưng mặc quần áo, quay lại nhoẻn cười: Nghỉ một tý rồi mình đi ăn bún, Hưng đói quá.


Tiếng đấm cửa càng mạnh. Giọng nói trở thành tiếng quát.


- Anh Hưng. Mở cửa ngay.


- Gì thế? - Tiếng Hưng và tiếng kéo chốt.- Tại sao em gọi mãi anh không ra? Anh làm cái trò gì thế. - Tiếng giày cao gót dạo quanh nhà. - Áo và túi của ai đây. - Và tiếng của cô gái.


- Ai? Ai đang ở trên gác kia? Mời xuống đây ngay. Nhanh lên. Em không ăn thịt nó đâu mà anh sợ. Nếu đúng cái con mà anh hay đèo, em sẽ xé xác nó ra vì em đã cảnh cáo anh rồi! - Và cô gái nói vọng lên - Mời chị xuống đây nói chuyện. Đây là nhà của tôi. Tôi mời chị xuống đây.


- Tôi không muốn nhìn thấy cô. Tôi không có chuyện gì để nói với cô cả. Mời cô ra khỏi nhà này! - Hưng trầm tĩnh đáp.


- Em không đi đâu cả. Nhà này là của em. Mời chị xuống đây tôi nói chuyện. - Và cô bé khóc nức lên, vừa khóc vừa bù lu bù loa.


Mại đắng người. Cô thấy mọi thứ lùi xa tít tắp. Những cánh hồng nhung đỏ sẫm rung rung trong gió và những giọt mưa. Tất cả. Phút run rẩy sung sướng của thể xác, cái thể xác của người đàn bà đã biết hương vị ngọt ngào của người đàn ông để rồi thành bà goá. Tất cả như tan loãng ra trong cái không gian có mùi thịt kho mặn của nhà hàng xóm bay sang.


- Hưng. Không được nóng. Và em kia, đừng có nói to như thế, hàng xóm họ cười cho! - Mại tụt xuống cầu thang, trên người là một bộ đồ xanh ngắt. Trước Mại, cô bé non nớt mở tròn xoe mắt. Mại không phỉa là cái cô mà Hưng hay đèo.


- Chị ngồi đấy.- Cô bé vẫn nhìn Mại trân trối. Ánh mắt dịu xuống.


Mại lặng lẽ khoác áo vào, và giơ tay kéo cửa.


- Hưng phải bình tĩnh, và em thì đừng có nói to! - Mại bỗng xót thưông cô bé con đang quằn quại đau khổ vì ghen tuông kia. Cô ta đi hết từ ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác. Chắc là mai thì mới bình tĩnh để nhớ lại Mại và chuyển cái ghen sang cô.


- Đây là bạn gái của anh. Em ngồi xuống đi! - Hưng nói và giơ tay keo Mại ngồi xuống bên cạnh mình! - Em pha nước cho anh nhé! - Hưng nhìn Mại đăm đắm.


Mại bỗng run rẩy. Thôi, mình yêu Hưng mất rồi. Làm sao mà Mại có thể quên được Hưng nữa. Mà tại sao, bỗng nhiên Hưng lại xưng anh với Mại bằng một giọng yêu thương đến thế. Mại bỗng luống cuống và đờ đẫn.


- Hay thôi vậy. Em về đi vậy nhé, anh có việc bận một chút. Mai mình gặp nhau. Tha lỗi cho anh, đã không tiễn em! - Hưng đứng lên, và cầm cái túi và đưa khoá xe cho Mại. Mại cầm lấy và ra về như cái máy.


- Hưng bình tĩnh nhé. Và cả em nữa. Đừng làm gì ồn vì mình là người có văn hoá! - Mại nói, và cô chỉ muốn ôm cả hai người, Hưng và cô bé con kia vào lòng và bảo với họ: Chị xin lỗi cả hai em. Chị chỉ là người đứng ngoài và đừng phải nghĩ gì về chị hết.


Rồi tất cả cũng qua đi. Sau lần goá chồng thứ ba, Mại trở thành một người khác. Cương quyết và lạnh lùng. Trong cơ quan, người ta gọi cô là Mại đá. Cô không còn lấy chồng lần nào nữa nên cũng chẳng goá chồng thêm lần nào nữa.


Sau hôm ấy. Mại xin chuyển cơ quan, dù họ cố giữ cô lại. Hưng tìm cô, mỗi ngày một vài lần. Cả viết thư nữa. Đại khái là Hưng cần Mại như một nơi che chở cho anh và Hưng rất ân hận là đẩy Mai vào một tình thế như vậy. Mại im lặng đón nhận tất cả nhưng không hề hồi lại một câu nào. Mai biết. Chỉ một lần nữa thôi, Mại ngoái lại với Hưng, Mại sẽ mất mình mãi mãi.


Mại


***


Ba mươi năm sau.


Buổi chiều. Bỗng Mại nghe thấy tiếng gõ cửa. Bà đang lui cui trồng lại mấy cái gốc thơm sau vườn, chợt nghểnh tai lên vì tiếng gõ. Bà ra mở cửa.


Hưng. Hưng giờ đã năm mươi sáu tuổi, lưng hơi khom khom đang đứng ở cửa. Hưng cười. Nụ cười của một vùng thời gian đọng lại. Hưng đã lấy vợ. Không phải là cô bé ghen tuông hôm nào. Hưng lấy một người con gái dân tộc, trong trẻo và thuần khiết như giọt sương, và đơn giản như một con thỏ có hai cái mắt nâu.


Mại bõng dưng luống cuống. Nhìn xuống mình, chiếc quần vải đen ống cao ống thấp, tất mỗi chiếc một màu. Hai bàn tay khô đầy đất. Quần áo có mùi chua. Mại ngượng.


- Mại ơi. Tôi đến thăm Mại để mai đi xa. - Giọng Hưng trầm đục đục.


- Vâng. - Mại không biết phải nói gì vì bà quá bất ngờ.


Hai người ra vườn. Mại luống cuống đến nỗi không biết phải làm gì. Cứ định rót nước mời Hưng uống thì nhìn thấy tay bẩn lại thôi, định rửa tay lại vớ được cái ghế liền kéo cho Hưng ngồi, rồi rút mấy cái quần phơi trên dây đang chạm vào mặt Hưng.


- Ngồi đây với tôi đi, Mại. - Hưng nhìn Mại đăm đăm.


- Vâng


- Mại ơi, mai tôi đi rồi. Tôi và cô ấy lên Lạng Sơn sống đây. Mấy đứa con bảo lên đó làm ăn khá lắm. Cả nhà chuyển lên đấy vì cô ấy có mẹ già và một ngôi nhà rất to. Tôi sẽ trông vườn, trông nhà và coi bọn trẻ con cho bố mẹ nó đi buôn. Bọn nó còn đi buôn. Ở đây bức bách lắm.


- Vâng! - Mai đáp và nhìn ra xa.


- Thi thoảng, tôi sẽ về thăm Mại. Mỗi lần nghĩ đến Mại đang sống một mình, tôi không chịu nổi.


- Thôi Hưng ạ. Mại quen rồi. Mại không có đớn đau. Mại có hẳn một kho quá khứ! - Mại nhệch nhạc cười. Méo xệch.


- Mưa rồi. Vào nhà đi. Tháng ba rồi mà còn trở gió mà. Vào nhà đi không có ốm đấy! - Hưng đến gần bên Mại, đặt tay lên vai bà. Hơi nóng từ ông truyền sang, bà bỗng rùng mình.


- Ừ, mưa rồi! - Mại lẩm bẩm.


- Những giọt mưa... - Hưng thì thào.


- Có một giọt rơi vào một bong hoa. Và ở luôn trong đó.


- Phải rồi. Nó ở luôn trong đó! - Hưng nói và quay ra cửa, giọng nghẹn nghẹn. - Tôi về. Mong Mại khoẻ. Có mệnh hệ gì, nhờ hàng xóm đánh điện. Tôi về ngay.


- Vâng! - Mại nói và tiễn Hưng ra cửa. Cánh cửa chậm chạp khép lại.


Người đàn bà đi ra sân. Ngước khuôn mặt nhàu nhát vì thời gian lên trời. Hứng những giọt mưa.


Nguyễn Thị Thu Huệ


Đang tải bình luận!