Con đường tắt

Con đường tắt

Tác giả: Sưu Tầm

Con đường tắt

(Admin - kinh dị số 1)


Mở ra được một nửa thì đó là hình hài của đứa trẻ tầm hơn 1 tuổi trong tư thế nằm sấp. Cái tròn tròn mà tôi sờ thấy chính là đầu của đứa trẻ.


***


Chiều hôm đó, Hà Nội bất chợt đổ cơn mùa rào xua tan đi cái nóng oi ả mùa hè.Vì sống ở quê từ bé, đã quen hít thở không khí trong lành nên đối với tôi nơi đây thật ngột ngạt và khó thở vì Hà Nội đất chật, người đông. Người thì từ quê lên làm thuê, người thì lập nghiệp ở đây, còn riêng tôi thì học tập ở nơi này trong suốt những năm tháng đại học. Tôi đã gắn bó gần bốn năm nhưng vẫn không quen được nhịp sống ồn ào, xô bồ nơi đây. Có lúc mệt mỏi vì cuộc sống, tôi ước có chuyến xe khách đi ngang qua để mình có thể về với quê hương thật nhanh, tìm về sự thanh thản trong tâm hồn, tìm tới những cảm giác quen thuộc mà ở Hà Nội tôi không thể tìm thấy được.


Con đường tắt


Là sinh viên từ quê lên Hà Nội trọ học. Vì để tiện sinh hoạt và đỡ được khoản chi phí nên tôi trọ với người bạn cùng làng. Chúng tôi trọ trong một ngõ nhỏ đường Kim Giang với giá rất sinh viên. Vì đặc điểm là nhà trọ cho sinh viên thuê với giá rẻ nên nhà thường rất nóng. Mùa đông thì đỡ chứ mùa hè là nỗi kinh hoàng của chúng tôi. Chỉ cần nhiệt độ tầm 35 độ đã thấy toát mồ hôi rồi huống chi có hôm lên tận 38 đến 39 độ. Căn nhà trọ 12 mét vuông trên lợp những tấm proximăng, khi mặt trời lên thì cũng là lúc chúng tôi cảm nhận được cái nóng ở đây ghê gớm thế nào.Sống ở thủ đô, tôi cũng có một vài người họ hàng lên lập nghiệp ở đây. Thường vào những dịp cuối tuần tôi đến nhà họ hàng chơi đến tối về vừa để thăm các bác và anh chị vừa để được thưởng thức bữa cơm "cải thiện" cho sinh viên như tôi.


Tối hôm đó, đang nằm suy nghĩ vẩn vơ thì có cuộc điện thoại gọi đến. Tôi bò dậy bắt máy, đó là chị họ gọi nhờ tôi đến trông cháu mấy ngày vì bố bọn trẻ là bác sĩ phải đi trực đêm còn chị tôi thì bận cơ quan làm thêm giờ đến tận khuya không ở nhà được. Cũng may mai là thứ bảy cuối tuần và cũng trong giai đoạn này tôi đang được nghỉ dài ngày để ôn thi học kì. Cuộc điện thoại kết thúc, trong bụng tôi thầm vui mừng thế là mình cũng thoát được căn nhà nóng bức này vài ngày rồi, lại được chơi với hai đứa cháu yêu quý nữa chứ. Cảm giác lúc này thật lâng lâng.


***


7 giờ sáng, tôi bắt xe bus xuống chung cư 9 tầng cầu Bươu. Ấn thang máy lên tầng 6. Như thường lệ tôi ấn chuông thì bọn trẻ trong nhà chạy ùa ra mở cửa cho tôi. Khỏi phải nói chúng phấn khởi thế nào, đứa thì níu áo đòi bế, đứa thì hỏi han đủ chuyện. Hai đứa cháu của tôi một bé 3 tuổi, một bé 5 tuổi lại đều là con gái nên ngoan và cũng dễ quản lý.


Tầm 7 giờ 30 phút mẹ bọn trẻ bắt đầu chuẩn bị đồ đạc để ra ngoài. Trước khi đi dặn dò tôi thức ăn nấu cho bọn trẻ, giờ uống sữa và chị họ tôi sẽ về muộn nên ở nhà ăn cơm tối trước. Thế là tôi bắt đầu công cuộc trông cháu cho ba ngày công tác của chị họ.


Khi mẹ bé đã đi làm, tôi cùng hai đứa cháu ngồi chơi đồ hàng, chơi xếp hình. Cô là mẹ của em gấu đưa em đi học , bé 5 tuổi là cô giáo, bé 3 tuổi thì là đầu bếp nấu ăn cho em gấu. Những câu hỏi ngộ nghĩnh của bọn trẻ, những trò chơi đáng yêu khiến tôi vui lắm, lâu lắm rồi tôi mới được vui thế này. Nhiều lúc tôi cũng phải bật cười vì những hành động của hai "vịt". Yêu quá cơ.


Bữa tối ăn xong, ba cô cháu ngồi xem phim hoạt hình. Đang xem phim thì tiếng chuông cửa reo lên. Đoán được mẹ về. Hai đứa trẻ tranh nhau mở cửa, mẹ về là hai đứa cháu " quên" hẳn tôi. Chúng sà vào lòng mẹ, rồi nũng nịu, rồi đòi đủ thứ. Đúng là trẻ con " có mới mới cũ", nhìn mà thấy " ghét", chỉ muốn cấu yêu vào má mấy cái thôi.


Ngồi nói chuyện qua loa mấy câu. Tầm 9 giờ kém tôi được " thả" về nhà. Nhanh chân đi bộ ra bắt chuyến xe bus. Thoáng thấy chiếc xe bus 37 tới gần. Tôi vội lên xe, chọn cho mình chiếc ghế gần cửa sổ. Nhìn ra ngoài đường phố vẫn tấp nập, giờ này ở quê tôi chắc mọi người đã tắt đèn đi ngủ hết. Những ánh đèn đường, đèn từ những ngôi nhà cao tầng hắt ra hòa cùng đèn của phương tiện đi lại trên đường làm cho đoạn đường tôi đi đầy đủ màu sắc, nhấp nháy lúc sáng lúc tối. Tôi nhận thấy Hà Nội cũng đẹp lắm chứ, có lẽ đẹp nhất về đêm.


Như thường lệ, tôi xuống điểm dừng Cầu Dậu rồi sang đường để bắt tiếp xe 29 về nhà. Hôm đó may quá vừa sang đường thì xe 29 cũng vụt qua, vội lên xe xuống điểm dừng trường đại học Thăng Long.


Nhà tôi trọ sau trường đại học Thăng Long. Nếu đi đường chính thì phải đi bộ mất 3km mới về được nhà vì chỗ tôi trọ xe bus không đi qua. Tôi muốn bắt xe bus đi đâu thì toàn đi lối tắt cách nhà khoảng 900m. Gọi là lối tắt nên đường không đổ bê tông mà là đường đất, hai bên toàn bụi cỏ xanh tốt um tùm. Trước đây là bãi hoang nhưng người ta đi nhiều thì thành đường thôi. Tất nhiên là không có đèn đường gì cả. Chỗ này cách khu dân cư tầm hơn 400m đồng nghĩa với việc tôi phải đi bộ trên đoạn đường đó gần nửa km một mình.


Đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng đối mặt với con đường tối đen như mực thế này tôi cũng hơi run. Trước khi lên Hà Nội học tôi đã được mọi người dặn trên này đầy đủ kiểu người: tốt có, xấu có, lừa đảo trộm cắp cũng có nên phải cẩn thận. Gần chỗ trọ tôi lại mới có vụ bọn nghiện hút công khai vào tận nhà sinh viên đe dọa lấy máy tính ban ngày huống chi đây là ban đêm, trời thì tối. Nghĩ đến đây tôi bỗng rùng hết cả người.


Tôi vốn là người yếu bóng vía cộng thêm vào đó lại hay xem phim kinh dị nên ít nhiều cũng bị ảnh hưởng một phần. Đứng lại một lúc hít thở để lấy lại bình tĩnh, tự trấn an mình là sẽ không sao. Khi tinh thần đã ổn định tôi rón rén bước đi. Một bước, hai bước.... những bước chân của tôi nhanh dần dần, vừa đi vừa cầu mong sao nhanh về tới nhà. Đi được chừng gần 100m tôi bỗng thấy có ánh đè le lói chiếu xiên từ bụi cỏ bên trái đường, tiếp đó lại vệt sáng màu đỏ rực từ bên phải đường chiếu sang. Hai ánh đèn hòa trộn vào nhau lúc ẩn lúc hiện và cùng chiếu vào một vật gì vừa tròn vừa dài giữa đường. Tôi nổi da gà toàn thân, hai chân bủn rủn. Trong đầu nghĩ " giữa khu đất hoang không người sinh sống này thì lấy đâu ra ánh đèn thế này". Lấy tay dụi mắt mấy lần tưởng mình hoa mắt nhưng không sai. Vẫn hai ánh đèn lập lòe đó. Vội lấy điện thoại ra để soi đèn pin thì hai ánh đèn đó lại tắt hẳn. Tới gần chỗ ánh đèn chiếu thì tôi nhận thấy có vật gì đó được bọc trong chiếc chăn cũ màu nâu bạc. Một phần vì sợ nhưng một phần cũng vì tò mò. Tôi liền lấy tay mở ra xem thì tôi sờ thấy cái gì đó tròn tròn, đen đen. Mở ra được một nửa thì đó là hình hài của đứa trẻ tầm hơn 1 tuổi trong tư thế nằm sấp. Cái tròn tròn mà tôi sờ thấy chính là đầu của đứa trẻ. Giật bắn tim, mặt mày tái mét, không nghĩ ngợi gì thêm ba chân bốn cẳng tôi chạy một mạch về nhà. Tôi chạy hết tốc lực có thể. Tôi có cảm giác nếu đây là giờ kiểm tra môn thể dục thì chắc tôi về nhất lớp.


Tới nhà trọ thân yêu, tôi vui mừng khôn xiết. Cuối cùng mình cũng về tới nhà chứ ở đấy dù chỉ một giây nữa thì chắc chết vì đau tim mất. Bạn tôi thấy tôi quần áo xộc xệch, mặt mày sợ hãi liền hỏi thăm. Tôi kể hết sự tình thì nó liền bảo tôi " Làm gì có ma, chắc mày hoa mắt thôi". Mặc dù tôi đã kể chi tiết sự việc nhưng hình như vẫn không thuyết phục bạn tôi tin. Cũng có thể tôi hoa mắt khi nhìn ánh sáng đó bên đường nhưng hình hài của đứa trẻ mà tôi bắt gặp thì không thể sai được. Tôi tự nhủ cũng có thể ai đó trêu đặt hình nhân giữa đường để dọa người đi lại. Mai trời sáng tôi đi qua khu đường đấy kiểm tra lại sẽ rõ hơn.


***


Chuông báo thức điểm 6 giờ 30 phút. Tôi ngồi dậy đánh răng, rửa mặt chuẩn bị bữa sáng rồi lại tiếp công việc trông cháu. Vẫn đi bộ trên đoạn đường mà tôí qua đã đi để bắt xe bus. Trời đã sáng nên tôi không sợ gì nữa. Vì mong muốn kiểm tra lại vật hôm qua nhìn thấy nên tôi đi nhanh hơn thường lệ. Đến nơi thì vật đó không còn. Vẫn con đường đất đó, hai bên cỏ vẫn mọc um tùm ngập đến gần đầu người. Nói chung không có gì thay đổi, vẫn như thường ngày. Tôi vừa thắc mắc, vừa lo lắng. Chuyện hôm qua là thế nào đây, là ai đã bày ra truyện này, hay là tôi gặp ma thật..... Cứ thế những suy nghĩ cứ vẩn vơ trong đầu tới tận khi tôi đến khu chung cư của chị họ.


Ấn chuông cửa bước vào, đón tôi bằng nụ cười tươi rói của hai đứa cháu. Tôi như quên hết mọi chuyện vừa nghĩ, lại vui vẻ trở lại. Chơi với bọn trẻ một loáng cái đã tới tối, sao thời gian trôi nhanh thế. Những đứa cháu của tôi làm tôi yêu đời hơn, như trẻ lại, tôi chỉ muốn được chơi mãi như thế này thôi.


Cũng bằng giờ hôm qua, mẹ bọn trẻ về tầm gần 9 giờ tối. Sau khi " bàn giao" cháu cho mẹ xong, tôi ra về. Leo lên chiếc xe bus quen thuộc, lòng tôi bộn bề suy nghĩ. Liệu mình có gặp lại sự việc hôm qua không hay đó chỉ là ảo giác do mình nghĩ ra...... Cuối cùng xe cũng tới điểm dừng trường đại học Thăng Long. Đến sát con đường tắt, tôi quyết không đi chậm như hôm qua nữa mà phải chạy thật nhanh, tôi nghĩ nếu chạy nhanh thì chắc sẽ không nhìn thấy gì và sẽ không sao. Bụng bảo dạ, tôi làm như mình nghĩ, chạy và chạy. Được gần nửa đoạn đường, cũng gần chỗ hôm qua tôi gặp cảnh tượng hãi hùng đó. Bỗng có bóng đen xuất hiện vụt qua phía trước, sau lưng tôi có tiếng bước chân đi sát gần. Tôi quay lại nhanh thì lại không thấy ai. Bên vệ đường thoáng có người mặc bộ quần áo nâu cổ xưa quay mặt vào bụi cỏ. Tôi tiến lại gần hỏi có ai ở đây không thì không thấy trả lời. Lại gần hơn lấy tay khùa khoạng thì người đó đổ rầm xuống lòng đường. Giật mình tôi hét lên. Vẫn giống như hành động hôm qua, tôi ba chân bốn cẳng chạy một mạch về nhà có điều là nỗi sợ của tôi phải gấp chục lần hôm qua.


Về tới nhà, thở hổn hển. Nằm vật ra giường mắt nhìn trừng trừng vào trần nhà khiến bạn tôi vô cùng lo lắng hỏi có chuyện gì xảy ra. Tôi đem chuyện ra kể chi tiết. Bạn tôi nửa tin nửa ngờ. Tôi sợ hãi ôm chiếc chăn yêu quý và không muốn mở mắt ra vì cứ mở mắt là tôi lại hình dung cảnh tượng hãi hùng lúc trước. Bạn tôi trấn an tôi liền nói:


"Thôi được rồi, để mai tầm 9 giờ tao ra điểm xe bus đón mày. Tao cũng muốn xem ma là thế nào". Bạn tôi nói nửa đùa nửa thật. Nó vốn là người không tin vào chuyện ma quỷ, thần thánh nên nghe chuyện tôi kể nó coi là nhảm nhí, không có thật. Tuy nhiên được câu nói đó của nó cũng khiến tôi bớt lo sợ. Tôi cũng chỉ trông chaú nốt ngày mai nữa thôi. Nếu không vì mắc chứng khó ngủ khi ngủ ở nhà người lạ thì tôi đã ngủ lại ở nhà chị họ, đỡ phải chứng kiến những cảnh tượng đó.


Buổi sáng hôm sau cũng tới, tôi uể oải ngồi đậy. Đêm qua tôi ngủ không ngon lắm vì vẫn còn bị ám ảnh. Làm xong mọi công việc cá nhân. Đến nhà chị họ, tâm trạng tôi không vui lắm. Suốt cả buổi tôi đều lo lắng, suy nghĩ rằng liệu hôm nay còn chuyện gì xảy ra với mình không?. Nhưng tối nay tôi về cùng bạn nên cũng đỡ sợ hơn. Thôi kệ, chuyện gì đến cũng đến.


***


Xuống điểm dừng xe bus gần nhà, bạn tôi đã chờ sẵn ở đó từ lúc nào. Hai đứa chở nhau trên chiếc xe đạp mà tôi mang ở quê lên từ thời năm thứ nhất để tiện đi chợ với đi chơi đâu đó trong thành phố. Vẫn đoạn đường tắt đó, nó trấn an tôi:


"Không sao đâu, lúc trước tao đi có thấy gì đâu, yên tâm đi". Tôi cũng yên tâm, hít một hơi lấy tinh thần. Đang đi bon bon trên đường thì tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích, nghe như tiếng ai đó đang cười mình. Tôi sợ hãi ngồi sau ôm chầm lấy bạn tôi. Tiếng cười càng ngày càng to dần. Bụi cỏ thì sột soạt nghe như ai đang đi trong đó, tiếng bước chân rầm rập như cả đoàn người đi. Vì cỏ mọc cao quá nên không thể nhìn thấy được ai đang đi. Rồi tiếng vó ngựa kêu: rộc...rộc...rộc.., tiếng trẻ em khóc và những điệu cười man rợn như trong những bộ phim kinh dị mà tôi đã từng xem. Những âm thanh đó mỗi lúc một nhiều, lúc to lúc nhỏ. Đến lúc này thì bạn tôi mới thật sự sợ hãi, tôi ôm nó mà cảm giác người nó run bần bật không kém tôi. Không những thế đoạn đường trước mặt chúng tôi. Tốp người chạy vụt qua đường, rồi thập thò trong bụi cây.


Tất cả đều chạy quay lưng lại nên không thể nhìn thấy mặt và đều mặc đồ đen thật đáng sợ. Lúc này chúng tôi không đủ can đảm để qua đường nữa. Dừng lại quay vội xe. Hai đứa phóng bạt mạng về nhà. Tuy phải đi đoạn đường chính mất 3km nhưng còn hơn đi đoạn đường đầy ma quỷ kia.


Tới nhà, hai đứa không ai bảo ai dắt xe vào nhà đóng sập cửa lại. Tôi liền quay sang hỏi bạn tôi: "Mày đã tin chuyện tao kể là thật chưa"


Bạn tôi vẫn chưa hết bàng hoàng, có lẽ tim nó vẫn đang đập thình thịch, nó trả lời trong run rẩy "Tao chưa bao giờ trông thấy chuyện như vậy, có ma thật mày à"


Hôm đó hai đứa lên giường ngủ sớm hơn thường lệ. Là sinh viên nên bọn tôi thường thức khuya, có khi 2 giờ đêm mới ngủ. Tối hôm đó hai đứa về nhà là lên giường ngủ ngay. Vơ vội chiếc chăn cuối giường đắp trùm kín người mặc dù hôm đó nóng lắm. Ngồi bật quạt mà cũng vẫn thấy nóng huống chi là đắp chăn nhưng có lẽ nỗi sợ của bọn tôi đã lấn át đi cái nóng đang hoành hành.


Mấy ngày hôm sau, bọn tôi không nhắc gì đến chuyện đó nữa. Nhắc lại chỉ càng thêm hoang mang. Cuối tuần đó, buổi sáng chúng tôi ra quán đầu ngõ ăn phở. Quán đó cũng gần khu đường tắt mà chúng tôi đi qua. Đang ăn phở ngon lành thì nghe thấy bà chủ quán nói chuyện với bà khách đang ăn:


"Bọn thanh niên bây giờ nghịch thật, Hôm trước tôi với nhà tôi dọn hàng muộn, lúc kéo xe hàng qua đoạn đường tắt thấy có tấm chăn bọc đứa trẻ con giữa đường. Đang hoảng hồn thì ông nhà tôi thấy trong bụi cây có tiếng sột soạt liền xông vào xem thì ra là hai thằng thanh niên, nó đặt con búp bê bằng nhựa giữa đường để dọa người đi lại. Rõ thật là hết việc rồi nên dửng mỡ".


Tôi giật mình liền quay sang hỏi bà chủ: "bác ơi! có phải là đứa bé bọc trong chiếc chăn cũ màu nâu bạc không bác"


Bác chủ trả lời: "đúng rồi! thế cháu cũng nhìn thấy à"


Được dịp, tôi đem đầu đuôi câu chuyện ba ngày xảy ra kể cho bác nghe. Nghe xong bác cười lớn:


"Làm gì có ma mãnh nào, là bọn thanh niên thợ xây mới làm lán ở gần khu đất này. Đoạn đường đó sắp được đổ bê tông để cho mọi người tiện đi lại. Bọn nó được giao nhiệm vụ nhận xây chỗ này mà". Cũng mấy người đi về khuya bị trêu như các cháu rồi."


Thế là bọn tôi được dịp ngỡ ngàng, bao lo sợ, hoài nghi giờ tan biến hết. Cũng may hôm nay đi ăn sáng thì mới biết sự việc này, nếu không chúng tôi phải mang nỗi ám ảnh này suốt đời mất. Hai đứa ăn xong phở tính tiền trả bà chủ quán. Cả ba nhìn nhau cười. Trước khi về bác không quên gọi với ra: " lần sau lại đến quán bác nhé".


Đáp lại sự nhiệt tình của bác bằng tiếng "vâng ạ" đồng loạt của chúng tôi.


Trần Trang


Đang tải bình luận!