Polaroid
Vị ngọt đôi môi

Vị ngọt đôi môi

Tác giả: Sưu Tầm

Vị ngọt đôi môi

Rầm ... chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì nó đã bị lão ấn ngay vào góc phòng.


***


Lão đưa tay bóp nhẹ môi nó, đôi mắt mở to nhìn ngó, rồi môi hắn chạm vào môi nó. Thả nó ra, lão cười hề hề, cái đầu gật gật : ngọt, không bị trớt. Nó cũng vừa kịp định thần sau phút giây sợ hãi bởi hành động nhanh gọn, chính xác có phần hơi thô bạo cộng với cảm giác thinh thích do nụ hôn điện giật của lão mang lại.


Vị ngọt đôi môi


Nó trừng mắt hỏi:


- Anh làm trò gì thế hả?


- Kiểm tra môi.


- Môi làm sao?


- Thì ngọt, lành lặn, không bị trớt. Thế mà hờn dỗi suốt ngày.


Chả là hai đứa đang giận nhau, tính cảnh cáo lão mấy bữa nên chẳng thèm nấu nướng gì. Lão về không thấy cơm nước thì cầm chai nước lọc và gói mì tôm sống vừa tu vừa nhai ngấu nghiến ngon lành. Ăn xong lão vỗ vỗ vào cái bụng béo của lão bộp bộp mấy phát, thốt lên mấy câu đầy khiêu khích: quá ngon, quá đã, bổ lại còn rẻ. Nó thì không có cái năng khiếu ăn mì tôm sống như lão, định bỏ đói lão mà thành ra nó lại là người chịu hậu quả. Hôm nay nó nhất định nạp năng lượng để chiến đấu với lão, mà xui quá vừa lúc đánh chén xong cái bánh to tướng thì lão về thành ra cũng chưa kịp xoá dấu tích.


- Bất ngờ không?


- Gì cơ?


- Thì có bất ngờ không ấy? lúc nào cũng em là em chỉ thích cái gì thật bất ngờ cơ, hôm nay thì bất ngờ quá còn gì, có khi lại sợ hết hồn nữa ấy chứ.


Rồi lão lại đắc trí cười toe toét. Tự nhiên sao thấy ghét cái nụ cười của lão đến thế. Thủa sinh viên nó bỏ qua bao nhiêu anh chàng khác nhận lời yêu lão cũng bởi cái nụ cười ấy. Một nụ cười rất thật, không e ngại, giấu diếm, một nụ cười như muốn khoe cho tất cả biết rằng lão có bao nhiêu cái răng trong miệng. Chẳng hiểu sao mỗi khi buồn, mỗi khi thấy thất vọng nó lại bật ảnh lão lên, ngắm nụ cười đó rất lâu, nụ cười của lão làm nó thấy cuộc sống đẹp hơn và dường như nó cảm thấy mình được truyền thêm một sức mạnh vô hình nào đó.


Nhớ có lần lão kể câu chuyện mà làm nó nửa đêm cứ cười khanh khách, may là nó ở một mình chứ không có người lại bảo nó không bình thường. Kiểu là lão tham gia câu lạc bộ online, lão được phân cho một chức gì đó không rõ lắm, người ta bảo lão gửi ảnh để đặt hình đại diện, yêu cầu là ảnh phải nghiêm túc. Lão bảo anh tìm cả tối mà không được cái nào như vậy em ạ, đểu thật, cái nào cũng cười , lão đã chọn mấy cái nghiêm túc nhất trong số đó để gửi đi nhưng vẫn chưa được chấp nhận, họ bảo cần cái nghiêm túc hơn. Cuối cùng lão rút ra kết luận: khóc nhiều cũng khổ mà cười nhiều cũng khổ.


Mà đúng thật, đống ảnh lão gửi cho nó thì không có cái nào là lão không cười. Nhiều khi lão trầm tư hỏi: cười nhiều có phải là tốt không em? Chưa kịp trả lời thì lão đã nói: dù sao cũng nên cười, nỗi buồn thì hãy giữ lại cho riêng mình. Lão đã luôn sống trung thành với cái phương châm " dù sao cũng nên cười" ấy của lão.


Ngày tình yêu, lão tặng cho nó thanh socola, mang tiếng là thế nhưng mà lão ăn già nửa, ăn xong lão nhe răng cười hề hề bảo cái loại này đắng lắm nên anh ăn bớt cho.


Rồi lúc cầu hôn, lão cũng toe toét, tay gãi gãi đầu bảo nó: cưới nhé, chỉ đơn giản thế thôi mà nó đã trở thành vợ của lão mấy tháng rồi đấy. Lão đập vai nó:


- Em, Quang Dũng nghe không?


- Nghe gì mà nghe.


- Quang Dũng vị ngọt đôi môi ấy, trong tình yêu làm sao biết ai ăn hết bánh của chồng.


Cả hai phì cười, hết giận


Ngồi sau xe, một tay choàng ôm lão, một tay đưa lên môi : không bị trớt thật. Nó mỉm cười, phải cười thật tươi giống như lão chứ.



 


Đang tải bình luận!