Thiên sứ của mẹ

Thiên sứ của mẹ

Tác giả: Sưu Tầm

Thiên sứ của mẹ

(Admin - "Những thiên thần ngồi trên cán chổi")


- Đúng là dì ghẻ con chồng làm sao mà thương nhau cho được...


***


Dì nhận lời kết hôn khi chưa tròn 21 tuổi.


- Em...làm vợ anh nhé! Bố nhìn thẳng vào đôi mắt nâu tươi sáng của dì mà nói.


Dì không ấp úng, kéo nó lại gần, vuốt mái tóc dài thắt hai bím nơ hồng mà mỗi sáng đèo nó đi học bố thường cột vội vàng. Dì kéo chiếc nơ nhẹ nhàng rồi nhìn đôi mắt thơ ngây của nó mà bảo.


- Thu Nguyệt, con có muốn dì sống cùng với con không?


Đôi mắt dì nhìn nó đầy yêu thương, trong ngần. Đôi mắt của người phụ nữ chưa từng yêu và mở đầu cuộc đời mình bằng mối tình nảy lửa với người đàn ông từng ngã đò mà chênh vênh làm người bố đơn thân bất đắc dĩ.


Đứa bé cười, nụ cười trong sáng, thơ ngây của nó đã bám riết và gắn chặt lấy cuộc đời dì. Nó ôm chặt lấy như sợ dì đi mất, sợ dì sẽ có đôi cánh như mẹ mà bay đi lúc nào nó không giữ nổi. Nó nghĩ thiên thần thật là đẹp, đôi cánh thật diệu kì nhưng ước gì đôi cánh đó sẽ không bay đi đâu cả. Nếu có bay đi thì nó chỉ ước thiên thần hãy cho nó đi cùng. Mẹ đã bay đi rồi, dì có đi không?


Thiên sứ của mẹ


Đứa trẻ bị bỏ rơi khi chưa đầy ba tuổi. Nó sống với bố và dì từ nhỏ. Nó không nhớ mặt mẹ chỉ thỉnh thoảng trong trí nhớ tồi tàn của nó ẩn hiện dáng một người đàn bà tận tụy, cui cúi cái lưng mà nhặt cái gì đó. Nó không nhớ rõ mặt người đàn bà ấy, chỉ nhớ bà có một bờ vú thật ấm áp và một mái tóc dài mùi hoa bưởi thường che kín đôi má và chiếc cằm nhỏ bé để nó chẳng bao giờ nhớ được khuôn mặt bà có những gì nổi bật.


Người đàn bà ấy thỉnh thoảng về trong trí nhớ nó với dáng chiếc lưng rộng lớn và không hề quay mặt lại. Nhưng nó vẫn cứ thấy những giọt nước mắt và văng vẳng những lời hát ru thật buồn hiện lên trong quá khứ. Đó là mẹ nó. Mẹ đã mất khi sinh thằng em nhỏ. Cái chết đôi của mẹ và em làm gia đình nó tan vỡ. Nó còn quá nhỏ để biết và hiểu được nỗi mất mát to lớn ấy. Chỉ biết, ngày mẹ mất, nó nằm lịm trên tay bà ngoại mà tiếng nức vẫn không ngừng.


Mẹ nó đi rồi, nghe tiếng khóc, tiếng kèn tang ồn ào bên quan tài lạnh ngắt nơi mẹ và em nằm yên lặng. Xác cu em nó được gói cạnh mẹ trong chiếc quan tài ấy. Anh em bên ngoại sang mắng nhếch, bà ngoại khóc ngất dưới sàn nhà nhây nhớp đổ mồ hôi. Không biết, bà đã đau đớn như thế nào chỉ biết nước mắt bà đã ướt đẫm sàn nhà hôm ấy.


Bố đội khăn tang trắng, nắm chặt cỗ quan tài nơi mẹ nằm mà đôi mắt cay xè. Tang mẹ, dì không đến, dì không có quyền để đến.


----


Hôn nhân của bố mẹ không có tình yêu. Những ngày mẹ còn sống, bố mẹ suốt ngày cãi vã với những ánh nhìn nhói buốt và những lời chỉ trích mai mỉa. Bố mẹ liên tục cãi nhau, bố trách mẹ là người đàn bà máu lạnh. Mẹ nói bố là kẻ vô tâm đi cắm sừng lên đầu bà. Sự cãi vã hàng ngày khiến gia đình chưa có một bữa cơm nào yên ổn.


Bố lấy mẹ vì sự thúc ép của ông nội. Ông bà nội và ông bà ngoại là những người bạn tâm giao của nhau. Họ mai mối kết duyên cho đôi trẻ. Hôm mẹ nó mất vì kiệt sức sinh thằng em, hai gia đình đã từ mặt nhau. Sau ngày dì về làm dâu, ông bà không về thăm cháu lấy một lần và cấm tiệt chuyện bố con nó qua lại gia đình nhà ngoại. Ông bà ngoại không chấp nhận bố và nó. Ông bà bảo rằng nó không thương mẹ mà đi sống chung với lũ mặt người dạ quỷ.


Ngày bố rước dì về, bà ngoại sang gõ cửa nhìn thẳng mặt bố và dì mà mắng:


- Mày nói hôn nhân không có tình yêu thì không hạnh phúc. Vậy tao thử xem hôn nhân có tình yêu của chúng mày của hạnh phúc không?


Bà vừa nói vừa khóc, giọng bà rên xiết đến đáng sợ. Bà nghiến răng kèn kẹt, ngồi sụp xuống mà kêu. Dì ra đỡ bà dậy, bị bà xô ngã lăn dưới đất. Bố lặng người đi nhìn bà và dì đang lăn lộn trên sàn nhà lạnh buốt. Đôi tay nắm chặt nén bao nỗi tức giận và chua cay của một đời người.


Mẹ và dì đều là những người phụ nữ có nhiều mất mát. Họ giống như một thiên sứ có cánh, đôi tay tài hoa và nhiều phép màu. Nó đã chứng kiến sự biến đổi của mẹ từ một thiên thần có cánh thành một người đàn bà nhiều thù hận. Bố đã làm mẹ thay đổi như vậy.


Mẹ hay than vãn và khóc. Người đàn bà có nhiều nước mắt và lo sợ. Bà đã dùng mọi cách giữ chân người đàn ông của mình nhưng bố vẫn cứ đi. Mẹ biết dì càng hận dì vô kể. Bà có đến nhà gặp dì khi đọc trộm thư điện tử của bố. Mẹ điên lên.


- Anh giỏi lắm! Anh định thế nào, anh muốn tôi và con chết đi để rước con đĩ đó về nhà sao?


- Em nói cho cẩn thận, đừng có gọi người ta như thế


- Anh lại còn bênh vực nó, thật là cảm động quá đi!


Bố im lặng sau lời mắng nhếch cay độc của mẹ. Bố hờ hững bước đi, mẹ dằn tay bố lại:


- Anh lại muốn đi đâu? Đi tìm nó à? Anh muốn tôi chết hay sao?


Mẹ nhìn bố, nước mắt nhễ nhoại ướt dòng trên má. Bố ngồi bệt đầy mệt mỏi xuống chiếc giường bừa bộn quần áo và đống giấy tờ mẹ vừa bới tung lên. Nghe âm ỉ tiếng rên la của mẹ, tay bố nắm chặt chiếc ga giường nhàu nát, đầy uất nghẹn.


Mẹ tìm gặp người phụ nữ của bố. Bà tìm thấy địa chỉ nhà của dì qua thông tin tìm được từ mail bố cất giấu.


Bà không bấm chuông, gõ cửa huỳnh huỵnh trước nhà dì


- Cô xuống đây nhanh lên, có không tôi kêu lên cho xóm làng biết cô là con đàn bà đi cướp chồng người khác đấy, xuống đi! Câu nói mẹ liên hồi và đầy thách thức.


Dì xuống mở cánh cổng, nhìn đôi mắt nhiều thù hận của mẹ mà ấp úng, sợ hãi.


- Mời... chị vào nhà


- Cô không cần phải giả vờ. Cô muốn gì ở cái gia đình này nữa?


Dì nhìn mẹ, thong thả trình bày


- Em không có ý định cướp chồng chị, chưa bao giờ có ý định đó. Em và anh Thành không có gì hết cả.


- Không có gì ư? Cô nghĩ tôi là đứa trẻ lên ba mà lừa tôi à?


Mẹ vừa nói vừa cầm mái tóc dì kéo xuống, liên hồi đánh vào người dì. Dì ôm đầu chạy vừa đi vừa xin bà mẹ cho nhưng cơn giận không thôi, bà đuổi theo và chửi. Bố nhận tin nhắn của mẹ, hẹn đến nhà dì, nhìn thấy mẹ đánh dì, bố ôm chặt để giữ cơn thịnh nộ của bà. Mẹ càng thấy đau đớn mà giãy giụa.


- Trời ơi, anh còn bênh nó ư?


Mẹ lau tới tát dì vào mặt, bố tức giận kéo mẹ về nhà.


Phụ nữ là những thiên thần có cánh. Đàn ông thường là nhân tố làm gãy đôi cánh phép màu của họ. Khi họ gãy cánh rồi họ sẽ dùng mọi sức lực để bay đi, không bằng đôi cánh tình yêu mà có thể sẽ nuôi tình yêu bằng thù hận. Người phụ nữ ấy sẽ như một vị phù thủy biến dạng, cầm trên tay chiếc chổi nhiều phép màu mà biến hóa cuộc đời thành địa ngục đau thương và tàn nhẫn. Nó đã kiểm nghiệm điều đó từ mẹ nó. Người đàn bà giàu tình yêu thương gia đình, nhiều khát khao yêu và được yêu, cả đời dành trọn vẹn tình yêu cho người đàn ông duy nhất. Nhưng đổi lại chỉ là những ánh nhìn xa thẳm, ánh mắt lạnh lùng và bờ lưng vô cảm. Mẹ yêu và hận, càng yêu càng hận.


Từ khi khi nó sinh ra đã ít thấy mẹ cười trừ tấm ảnh thờ bên nhà ngoại phủ kín tấm vải đỏ mà mỗi lần giỗ mẹ bà gỡ tấm vải xuống để lộ tấm hình có đôi mắt dịu dàng và một nụ cười tươi trẻ. Có lẽ ảnh này mẹ chụp khi chưa lấy bố. Mẹ mất, ông bà ngoại lập bàn thờ riêng. Vào ngày giỗ, bà ngoại gọi nó sang bắt nó phải lễ bái và tạ lỗi với mẹ. Trong trí nhớ, nó cũng chẳng nhớ mẹ có hay cười không? Vì nó chỉ nhớ những cánh cửa khép chặt trong phòng bố mẹ mỗi đêm bố đi về muộn, tiếng âm thanh loảng xoảng và những lời rên xiết thật não nề. Nó thường ngồi dưới bậc thang gác nhỏ cạnh phòng mẹ, ôm con búp bê tóc dài ngồi im lặng, sợ hãi.


Mẹ và dì đều có tấm lưng thật rộng và đôi bàn tay khéo léo. Mẹ thích làm việc nhà, hay trang trí bày biện nhà cửa. Bà biết sửa điện và nấu cơm thật ngon. Nó nhớ những bữa cơm mẹ đút trước cho nó ăn rồi một mình đợi bố. Có khi bố về muộn, chưa kịp ăn, bà bỏ bữa rồi nói dối bố đã ăn rồi.


Gần 1 tuổi, nó biết đi. Những bước đi của nó rất vững trãi và chắc chắn, rất ít khi thấy nó ngã hay khóc nhè, trừ khi đói hoặc mất con búp bê. Chẳng hiểu tại sao nó lại ít khóc so với những đứa trẻ khác, dù mẹ nó có ép ăn hay uống thuốc thì nó vẫn ngon lành mà chấp nhận. Nếu không ăn nữa nó sẽ nhè ngay ra mà không để mẹ phải cầm bát đuổi theo nó cả ngày, được cái nó cũng là đứa trẻ ham ăn. Đứa bé ít nói và ít nước mắt, nó hay đi lại lăng quăng quanh nhà và ngoan ngoãn kiên trì với con búp bê trên tay, hiếm khi thấy nó thay đổi đồ chơi.


Nhưng nó chậm biết nói, hơn hai tuổi nó chưa biết gọi, bố mẹ nó lo lắng, dùng mọi cách dạy nó học. Mẹ nghe lời bà ngoại "đi cướp quà" làm hèm để nó biết vậy mà mở lời. Ngày mẹ mất, nó khóc dữ dội, tiếng gọi đầu tiên trong đời nó là: "Mẹ". Câu gọi của bao đứa bé khi bắt đầu biết nói. Đứa bé đứng dưới bóng cây hoa bưởi tu tu khóc vừa gọi "Mẹ" liên hồi không dứt. Ông bà và bố dỗ mãi không nín đi. Đến khi nó mệt lử nằm ngứt trên tay bà, nó vẫn chưa thôi nức nở. Nó nghĩ hay do nó gọi tiếng Mẹ quá muộn vì thế bà buồn mà bỏ nó đi?


Hôm mẹ sinh em trong viện, bà yếu sức mà không qua khỏi. Trước khi mất, đôi mất mẹ vẫn chảy dòng giọt lệ ướt át. Mẹ chỉ bảo với bố: Anh không được đi, không được đi!


---


Mẹ mất được hơn 1 năm, bố cưới dì. Dì trở thành người mẹ bất đắc dĩ. Họ cưới nhau khi không có sự chúc phúc của mọi người. Sống với dì, bố dịu dàng hơn trước, chẳng gớm ghếch hay có ánh nhìn nhói buốt giống với mẹ.


Dì lấy bố, nhận lời làm mẹ nó. Dì coi nó như con ruột, chăm bẵm và nuôi nấng nó cho tới bây giờ. Dì thường lui lại chăm nom gia đình ngoại nhà nó. Ban đầu, ngoại không chấp nhận dì, càng ghét cay ghét đắng dì và bố con nó. Ông bà từ mặt gia đình nhà nó và bảo coi như không có đứa con đứa cháu này. Từ khi về làm dâu, dì thường xuyên đi lại cả hai gia đình nội ngoại. Dù bao lần bị xua đuổi, nhưng dì đã chịu đựng, nhẫn nhịn bằng một trái tim ấm áp và vị tha. Ông bà nội rất quý dì. Ngày nó trưởng thành dần, ông bà ngoại sống một mình, hay ốm đau tuổi già, một mình dì lo lắng chu toàn chuyện ăn nghỉ và thuốc thang cho ông ngoại. Bằng tình yêu chân thành và lòng bao dung của một trái tim hiền lành, dì dần thuyết phục mọi người và được lòng hai bên nội ngoại.


Tưởng như chẳng có gì có thể cho hai gia đình hàn gắn lại trừ khi mẹ nó chui ra từ nấm mộ kia mà sống lại. Ngày dì xuất hiện, giống như một nàng tiên có phép màu, dì đã hàn gắn mối quan hệ rạn nứt đầy thù hận của ông bà nó để nó được trở về, được tất cả mọi người yêu thương và quan tâm.


Nó không nhớ mẹ nó có đẹp hay không nhưng dì thì đẹp lắm. Khuôn mặt dì phúc hậu và dịu dàng biết mấy. Dì có đôi mắt tuyệt mỹ. Đôi mắt hay cười giống như tia nắng mùa xuân mát mẻ và chẳng bao giờ héo úa. Đôi mắt ấy hay nhìn nó với bao niềm yêu thương và ân cần. Dáng người dì khỏe mạnh và rắn rỏi. Dì có một bờ lưng rộng giống người mẹ trong giấc mơ chập chờn của nó. Một bờ vai lớn ôm gọn lũ con vào lòng mà che trở.


Cuộc hôn nhân có tình yêu của bố dì có một kết thúc đẹp. Bố dịu dàng hơn trước, bố thường về đúng giờ vào những bữa cơm. Dì giống như một nàng tiên có đôi cánh tay thần kì. Nó thường tưởng tượng rằng đôi tay ấy giống như một đôi cánh có phép màu, đã biến bữa cơm sơ sài và lạnh lẽo của bố con nó thành một nhà hàng nho nhỏ. Dì nấu cơm tuyệt ngon và đẹp. Nó đòi dì dạy nấu ăn nhưng mỗi lần nó đụng vào đâu nó mọi thứ dường như đều đổ nát. Dì thường đi dọn bãi chiến trường cho nó, ở trong bếp, phòng ngủ và cả những đồ đạc nó vứt bừa trên ghế sô pha. Nó thường nói khéo với dì: Mẹ ơi? Con yêu mẹ lắm! Nó ôm dì mà hôn đánh toẹt một cái vào má rồi chạy đi.


Ngày dì trong phòng sinh cu em Thỏ nhà nó, dì khóc thét trong bệnh viện nhễ nhoại mồ hôi và nước mắt dưới cái nóng gần 40 độ C. Dì ngứt xỉu vì kiệt sức. Mấy cô y tá đánh đôm đốp vào má dì cho tỉnh lại. Bố và nó đứng ngoài cánh cửa nghe tiếng dì rên la yếu dần mà sót lòng. Dì không có bố mẹ, dì lớn lên từ một trại mồ côi. Hôm dì sinh, chẳng có ai đến cả trừ bố và nó túc trực trong bệnh viện. Dì mua rất quần áo cho em và nó nữa. Từ ngày có em, dì ít có thời gian chăm sóc nó, nó thường ghen tị mà bảo dì.


- Dì không thương con bằng em Thỏ


Dì vỗ vai nó mà cười


- Vậy con có thương em không? Em còn nhỏ cần chị Bống và bố dì chăm sóc. Con lớn rồi này, biết làm rất nhiều việc nữa, dì lúc nào cũng yêu thương hai chị em con mà.


Giọng nói của dì ấm áp biết bao, vừa ngọt ngào vừa giản dị. Dì thường nhún nhường vì biết nó là đứa bé rất lì lợm và ít nói. Nhưng nó rất thương dì và em Thỏ nên chẳng bao giờ nói nặng lời hay tranh đồ chơi của em. Dì coi nó như con, chiều chuộng chăm bẵm từng bữa. Nó thích gì được nấy. Cu Thỏ con ruột dì hay ghen tị bảo: "Chị mới là con ruột của mẹ chứ chẳng phải em".


Tình yêu của dì dành cho nó lớn lao và đáng quý lắm. Nó biết sự hi sinh của dì dành cho nó. Dì mắng vì chuyện nó thường bỏ bữa tối để giảm cân. Có lần do ăn kiêng quá đà phải nhập viện vì đuối sức và thiếu dinh dưỡng. Bà ngoại đến nhìn dì với ánh mắt xa cách mà mắng.


- Đúng là dì ghẻ con chồng làm sao mà thương nhau cho được


Dì âm thầm giấu nước mắt không oán trách nửa lời, rồi lủi thui nấu cháo cho nó ăn. Dì không sinh ra nó, cũng chẳng giết hại mẹ. Nó hiểu hơn ai hết cuộc hôn nhân không có tình yêu của bố mẹ. Những bữa cơm chỉ có cãi vã và nước mắt. Nó tự hỏi sự ra đời của nó phải chăng là một sai lầm vì cuộc hôn nhân của bố mẹ ngay từ đầu cũng đã sai lầm. Nó cảm giác thật cô độc và bất hạnh.


Ngày bố và nó cãi nhau lớn, dì thương, mang tiền và gạo lên tận trường cho nó. Nó dỗi bố, giận dì mà không nhận. Hai dì con giằng co mãi chiếc xe máy đột nhiên tông vào. Dì đẩy nó đi và dì nằm bẹp trên đường, đôi mắt dì vẫn mở với đôi tay nó mà nói yếu ớt: Con...có sao không? Nó ôm dì chạy nhanh như tên lửa gọi xe vào viện. Nước mắt giàn giụa. Nó chỉ muốn gọi thật to và kéo dài tiếng: "Mẹ". Nhưng nó sợ, dì sẽ đi mất như ngày nó da diết gọi tên mẹ trong viện, mẹ vẫn im lặng không trả lời tiếng gọi mà bỏ đi.


Nó đã có một gia đình đúng nghĩa, dì đã thay mẹ để yêu thương nó, sinh cu Thỏ để đền bù đứa em mẹ đã bỏ nó mà bay đi. Nó nghĩ mẹ chẳng thương nó bằng em nên mới để nó lại một mình với thế gian khó nhọc này. Nhưng bây giờ đã khác vì nó đã có dì yêu thương, có một mái ấm gia đình thực sự. Dì là sứ thần mẹ đã phái xuống để chăm sóc và yêu thương nó hết cuộc đời này.


Ngày dì xuất viện, những tia nắng đầu xuân hé những giọt tinh khôi chào một ngày tươi đẹp, nó ôm bó hoa to đềnh đoành đến cửa phòng bệnh, ôm chặt dì gọi tha thiết "Mẹ ơi". Cuộc sống của nó sẽ không còn nước mắt, không còn những ánh nhìn nhói buốt và những câu mai mỉa đầy gai. Nó thấy nụ cười trên khuôn mặt dì và bố, thấy tiếng ồn ào của cu Thỏ hay khóc nhè rồi cười khúc khích. Nó ôm em mà nghĩ: Đây là nhiệm vụ mà mẹ đã giao phó vì mẹ đi quá sớm mà chưa hoàn thành nghĩa vụ trần gian. Nó sẽ thay mẹ làm hết phần còn lại. Sau này nó sẽ có những ngày tháng nhiều hạnh phúc và nụ cười.


 


Đang tải bình luận!