Bởi vì em là em của chị

Bởi vì em là em của chị

Tác giả: Sưu Tầm

Bởi vì em là em của chị

(Admin - "Tháng năm không ở lại")


- Nếu ông trời ban cho em một điều ước, em sẽ ước gì?


- Ừm...Nếu thật sự có một điều ước, em ước gì những khoảnh khắc hạnh phúc sẽ là mãi mãi.


- Vậy chị giúp em thực hiện nhé!


***


Hằng là cô gái nổi tiếng xinh đẹp nhất trường. Trong mắt nam sinh cô là một nàng công chúa đáng yêu. Còn đối với các nữ sinh cô như một nữ hoàng giàu có. Minh là một cô gái hiền lành và thích giúp đỡ mọi người. Tuy nhiên, Minh lại có gương mặt thô và nam tính nên luôn bị mọi người chế giễu, trêu chọc.


Chẳng ai có thể ngờ hai con người khác biệt ấy lại chị em ruột thân thiết. Mặc dù vậy, mỗi khi Hằng và Minh đi cạnh nhau, mọi người luôn nhìn Minh với ánh mắt dò xét, chê bai, cái ánh mắt kiểu như cô không xứng làm em gái của công chúa vậy. Mỗi lần như vậy, Hằng đều luôn ở bên cạnh an ủi, động viên và xoa dịu những tổn thương trong Minh.


Bởi vì em là em của chị


Nhưng lần này, mọi thứ càng lúc càng quá đáng, trên bàn Minh có viết những dòng chữ như "Con vịt xấu xí" hay "Đồ ngoại lai ghê tởm". Thật sự nó làm Hằng cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Cô bước vào lớp Minh với ý định sẽ làm cho rõ mọi chuyện để mọi người từ nay không dám xúc phạm đến em gái quý báu của cô. Nhưng, vừa thấy Hằng, Minh lén lau nước mắt, đến gần, cầm lấy tay chị gái kéo đi thật nhanh ra phía sau trường.


- Em làm gì vậy? Để chị nói lí lẽ với những người đó nào!


Minh cúi mặt xuống, cầm chặt lấy cổ tay của Hằng, giọng cô run run và khản đặc.


- Em ổn mà!


Hằng nhẹ nhàng nới những ngón tay của Minh đang bấu chặt vào cổ tay mình, cô dịu dàng ôm em gái vào lòng, xoa nhẹ lên mái tóc của Minh.


- Em đừng cứ giữ mãi trong lòng. Em muốn khóc thì cứ khóc, muốn hận thì cứ hận, muốn ghét thì cứ ghét.Chị sẽ luôn ủng hộ và bảo vệ em, chị hứa đó.


Minh ngước mặt lên nhìn Hằng, đôi mắt cô đỏ hoe vì cố không khóc, ánh mắt cô nhìn Hằng như có bao điều chất chứa nhưng không thể nói thành lời.


- Thật chứ! Cho dù em làm gì chị cũng sẽ tha thứ cho em phải không?


- Tất nhiên rồi! Sao chị lại có thể giận em chứ!


- Vậy em sẽ ghét, sẽ hận những người đã làm tổn thương em có được không?


- Nếu em làm vậy mà thấy trong lòng thoải mái một chút thì hãy làm như vậy!


Khi vừa nói hết câu, Hằng nhận ra rằng mình đã nói những điều đáng lẽ không nên nói, bỗng cô cảm thấy lo sợ và linh tính sắp có chuyện gì xảy ra ngoài tầm kiểm soát. Nhưng lúc đó, cảm xúc của em cô vẫn là quan trọng nhất, Hằng gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ vì cô luôn luôn tin tưởng ở Minh.


Một tuần sau sự việc đó, Minh cũng đã bình tĩnh trở lại. Cả hai đều cùng nhau đến trường như mọi khi. Nhưng hôm nay không khí của ngôi trường thật kì lạ. Ánh mắt mọi người nhìn Hằng không giống như lúc trước nữa. Ai nấy đều chỉ trỏ, xì xầm bàn tán sau lưng Hằng. Hằng bắt đầu cảm thấy không ổn. Ngay lúc đó, mặt Minh bắt đầu biến sắc


- Em hơi đau đầu, em đến phòng y tế xin thuốc nhé!


- Không sao chứ! Để chị dắt em đi!


- Không cần đầu, chị cứ vào lớp trước đi.


Minh cứ kiên quyết đi một mình, không còn cách nào khác, Hằng đành vào lớp trước. Vừa mở cửa bước vào lớp, hai chân Hằng như mất hết sức lực, cô phải bám lấy cánh cửa để không phải ngã xuống. Trong lớp học cô bây giờ, khắp nơi đều là hình ảnh thô tục của cô và ba người đàn ông khác. Cô biết rằng, mình lại một lần nữa rơi xuống vực sâu của ba năm trước. Mắt Hằng ứa lệ, nhưng cố gắng kìm nước mắt, cô dùng hết sự can đảm của mình tiến lại gần mọi người. Cô lắp bắp.


- Sự việc...Sự việc này không giống...giống các cậu thấy đâu! Đây là...Đây...


Chưa nói hết câu, một người nào đó đã lén gạt chân cô làm cô ngã nhào. Mọi người cười ồ lên khoái chí. Một bạn nam đứng ngoài lớp nói vọng vào.


- Thì ra sở thích của cậu là chơi đùa cùng lúc nhiều thằng vậy à!!!


Hằng cắn chặt môi, nắm chặt hai tay lại, cô sắp không còn có thể chịu đựng được. Giọng cô lí nhí rồi to dần.


- Sao các cậu...sao lại...KHÔNG NGHE TỚ NÓI CHỨ!!!


Cùng lúc đó, Minh mở cửa lớp bước vào, Hằng đã nghĩ rằng Minh tới để giúp đỡ cô.


- Minh à! Em đến rồi!


Nhưng không, gương mặt em gái cô lúc này sắc đến lạnh giá, mỉm nhoẻn cười đắc chí.


- Mọi người thật sự đã hiểu lầm chị tôi rồi! Chị ấy không "chơi đùa" với nhiều người vậy đâu. Chị ấy là bị "chơi đùa" đấy!


Mọi người bắt đầu chuyển ánh mắt từ khinh rẻ sang thương cảm và tội nghiệp.


- Cậu không sao chứ! Xin lỗi vì chúng tớ không biết điều đó!


Hằng đứng dậy, nhìn thẳng vào Minh với ánh mắt đầy phẫn nộ. Cô cầm lấy tay em gái lôi xồng xộc ra phía sau trường.


- Em biết mình đang nói gì không!


- Vậy chị muốn tôi nói gì! Đó rõ ràng là sự thật mà! Chị không thấy bọn họ đang thương cảm cho chị sao. Đúng với ý muốn của chị rồi đó.


Hằng nhìn Minh, rơm rớm nước mắt.


- Chị hiểu rồi! Chắc hôm nay em lại bị ai đó tổn thương nên mới nói vậy phải không?


- Chị hãy dẹp ngay cái bộ mặt giả tạo đó đi. Nếu...có người làm tổn thương tôi sâu sắc thì người đó không ai khác chính là chị.


- Sao...


- Đúng vậy! Người tôi ghét nhất, hận nhất trên đời này chính là chị đó!


Đầu óc Hằng trống rỗng, cô đang tự hỏi đây là tình huống gì. Người em gái cô yêu thương nhất rên đời này đang nói hận cô. Chân Hằng đã không còn đủ sức đứng vững, cô tựa người vào bức tường.


- Tại...Tại sao lại như vậy?


- Tại sao ư? Vì chị luôn cướp hết mọi thứ của tôi.


- Chị ...chị chưa bao giờ cướp bất kì thứ gì của em cả!


- Chị có (hét lớn). Từ nhỏ, chị đã xinh đẹp rạng ngời, còn tôi chỉ là một con vịt xấu xí. Ba mẹ chẳng ai quan tâm tôi. Lúc nào chị cũng là nhất.


- Ba mẹ vẫn rất yêu thương em mà!


- Tất cả chỉ là vờ vịt. Chị còn nhớ năm 12 tuổi không, lúc đó, tôi và chị cùng bệnh, tôi sốt nặng hơn chị rất nhiều. Vậy thì sao chứ, ba mẹ và anh trai chỉ lo chăm sóc cho chị, chẳng ai lo lắng cho tôi, trừ người đó...Cứ tưởng, trên đời này vẫn còn có một người ở phía tôi, nhưng người đó...người đó cũng bị chị cướp nốt. Giá như...anh ấy...không đi chung với chị lúc đó. Giá như...anh ấy không cố hết sức bảo vệ chị khỏi mấy tên biến thái đó thì có lẽ...có lẽ anh ấy đã không phải chết một cách oan ức như vậy. Tất cả đều là lỗi của chị!


Minh ôm mặt khóc nức nở, thì ra bấy lâu nay, có một sự thật về em gái của mình mà chính Hằng cũng không biết. Cô em gái ấy đã từng yêu người đó rất nhiều.


- Là do chị tự chuốc lấy thôi!


Minh quay người lạnh lùng bỏ đi.


- Khoan...Khoan đã! Có phải...Có phải những bức hình đó...


- Chị nghĩ đúng rồi! À! Không phải chị đã từng nói sẽ luôn ủng hộ và tha thứ cho bất kì việc làm gì của tôi sao? Tôi lỡ làm vậy rồi! Chị sẽ tha thứ cho tôi chứ!


Lời nói của Minh như từng nhát, từng nhát dao đâm thẳng vào trái tim của Hằng vậy. Cô không cảm thấy giận Minh cô chỉ tự trách mình ngu ngốc, không hiểu rõ em mình và dù là vô ý nhưng chính cô đã gây tổn thương rất lớn trong trái tim Minh.


- Chị ...Chị...Chị sẽ tha thứ cho em!


- Chị bị sao thế! Chị như vậy chỉ làm tôi thấy ghét chị thêm thôi!


- Em biết không...Cái năm mà bà nội mất ấy, chị thật sự như muốn chết vậy. người bà từ nhỏ đến lớn luôn ở cạnh chị giờ ra đi...chị...chị thật sự không chịu được. Nhưng lúc đó...em đã ở cạnh bên an ủi, động viên chị trong khi ba mẹ chỉ lo kiếm tiền. Em đã chăm sóc, lo lắng cho chị trong khi đáng lẽ ra người làm như vậy phải là chính chị. Em cho chị cảm giác an toàn và bình yên khi ở gần. Chị chưa bao giờ...chưa một lần nào coi thường, ghét bỏ hay có ý định cướp bất cứ thứ gì của em.


Minh nhìn Hằng, trong một giây, cô chợt cảm thấy có lỗi. Cô nhắm mắt lại và chạy thật nhanh ra khỏi trường, Hằng cũng đuổi theo phía sau.


- Dừng lại đi! Nguy hiểm lắm!


Hẳng đuổi theo Minh qua đường mà không hay biết một chiếc xe tải đang lao đến, và rồi Hằng bị hất tung lên không trung, dù vậy, cô vẫn nhìn về phía Minh. " Hạnh phúc nhé...em gái chị!" đó là suy nghĩ cuối cùng của Hằng trước khi ra đi mãi mãi. Minh quay đầu nhìn lại, chị gái cô đã nằm bất động ở đó, cô dùng hết tất cả sức lực còn lại của mình để chạy về phía Hằng.


- Làm...làm...ơn! Đừng..đừng mà!


Minh quỳ trước Hẳng – người đã ra đi mãi mãi, cô cầm chặt lấy tay chị đang lạnh dần, cứ như thế không khóc, cũng chẳng nói gì đến khi Minh ngất đi. Mở mắt ra, cô thấy mẹ đã ngồi trước mặt cô. Thấy Minh tỉnh lại, mẹ cô vội lau nước mắt. Nhìn bà tiều tụy và xanh xao, hai mắt đỏ và sưng húp.


- Con tỉnh lại rồi à? Con còn mệt ở đâu không?


Minh chỉ im lặng và nhìn ra bầu trời xanh ngắt ngoài cửa sổ. Chị cô đã ra đi vào một ngày nắng đẹp thế này. Trái tim Minh lúc này như có hàng ngàn mũi kim đâm vào vậy, nó đau nhói và không dứt. Cô đã hận chị mình, mà giờ đây cô lại có cảm giác như cả bầu trời đang sụp xuống. Thấy Minh chỉ im lặng, mẹ cô cũng chẳng nói gì thêm, đặt lên giường cô một món quà.


- Ngày mai...ngày mai là sinh nhật con. Hằng...Hằng nó tặng cho con!


Nói xong, bà vội chạy đi vì không muốn Minh thấy dáng vẻ của mẹ cô bây giờ mà thêm đau lòng. Minh nhìn món quà, ôm chặt đầu, gục mặt xuống.


- Không...Không phải là do tôi...Tất cả lại lỗi của chị. Tại sao lại chạy theo tôi chứ!!


Nước mắt không còn kìm được nữa, nó bắt đầu tuôn trào, Minh đã khóc như chưa từng, cô hất hộp quà xuống đất.


Xoảng! Cô giật mình, nhìn về phía món đồ đã bể, cô thẫn thờ bước xuống giường và tiến lại gần. Tay cô run run, cầm hộp quà lên và mở ra, là khung ảnh – món quà cuối cùng của chị gái. Cô che chặt miệng lại, cố để không khóc thành tiếng thật to, cô nhớ lại năm 13 tuổi, Hằng đã hỏi cô.


- Nếu ông trời ban cho em một điều ước, em sẽ ước gì?


- Ừm...Nếu thật sự có một điều ước, em ước gì những khoảnh khắc hạnh phúc sẽ là mãi mãi.


- Vậy chị giúp em thực hiện nhé!


Minh cầm khung ảnh lên, toan ném nó đi.


- Giả tạo, tất cả chỉ là giả tạo!


Nhưng, cô đã kịp nhìn thấy những dòng chữ ở sau khung ảnh kia, bức thư cuối cùng Hẳng gửi cho cô. "Em hãy đặt hình người mà mình yêu thương nhất vào nhé. Nếu là chị thì tốt quá! Em đừng buồn, cũng đừng khóc hay chịu đựng một mình. Có chị ở đây, chị sẽ luôn dõi theo và bảo vệ em, chị hứa đó. Vì sao chị lại làm thế nhỉ? Bởi vì...Em là em của chị!"


Nước mắt của Minh đã không còn có thể rơi được nữa, cô ôm chặt khung ảnh vào lòng, ngồi thất thần một hồi lâu và mong tất cả chỉ là một giấc mơ. Cuối cùng, lệ lại một lần nữa lăn dài trên má cô. Minh khóc trong đau đớn tột độ, thì ra người chị bấy lâu nay cô hận nhất lại là người yêu thương cô hơn bất cứ ai.


- Xin...xin lỗi...chị! Em ...sai rồi, em sai...sai thật rồi!


Đang tải bình luận!