Old school Easter eggs.
Hẹn đôi

Hẹn đôi

Tác giả: Sưu Tầm

Hẹn đôi

(Truyenngan.com.vn - "Rồi sẽ qua hết, phải không?")


Quả là ngoài sức tưởng tượng. Thật tình tôi không nghĩ là cậu ta lại biến thái đến vậy! Nghe được câu trả lời không như mong muốn, tôi đứng dậy lẳng lặng ra về. Nói thật, mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi rồi! Làm gì bây giờ? Ngoài việc để lại cho đối phương một không gian riêng?


***


Đông đến mang theo những cơn mưa ẩm ướt tươi mát cho hai hàng cây bên đường. Tán lá khẽ đung đưa theo gió, thổi bay vài giọt nước còn vấn vương. Chúng giận dỗi thi nhau rơi xuống vỉa hè rồi cùng vỡ tan. Cách đó không xa, tôi và Trang cùng dừng chân bên một quán nước. Con nhỏ chỉnh lại chiếc khăn len trên cổ, kiên nhẫn dường như bị rút kiệt. Nó quay sang tôi nổi đóa lên.


- Đủ rồi đấy!


- Đủ gì cơ? – Trước khuôn mặt đỏ âu vì lạnh vì tức của Trang, tôi giả ngây hỏi lại. Con nhỏ lập tức dừng hẳn động tác chỉnh khăn len, nó lườm tôi một cái sắc lẻm, sắc hơn dao cạo. Đáp lại cơn đại hồng thủy đang trực ập tới ấy, tôi chỉ hờ hững nhún vai đứng cười hà hà. Rất nhẹ, từng mảnh ghép chí nhớ đồng loạt va vào nhau. Tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh mang tên "ký ức" sống đông, rõ như ban ngày. Thời gian quay trở về mùa đông ba ngày trước. Cái ngày rét căm mà Trang hùng hồn chạy đến vỗ bàn tôi bồm bộp mà rằng:


- Chủ nhật tuần này cùng tao "hẹn đôi" nhé!


- Hả? – Tôi há hốc mồm ngồi nghe nó nói mà quặn thắt cả cõi lòng.


Hẹn đôi


Chả rằng hai đứa cùng là con gái thì hẹn hò cái nỗi gì? Hơn nữa, cái tính tôi nó kỳ lắm, chỉ thích con trai thôi! Chứ nữ giới thì... làm bạn còn được chớ tiến xa hơn? Thôi dẹp đi!


Trong khi tôi đang dằn vặn tâm can, cảm xúc ngổn ngang. Vì không biết nên từ chối lời mời hay đúng hơn là mệnh lệnh ấy như thế nào. Thì Trang tiến tới, ngồi xuống bên cạnh tôi, nó khẽ thì thầm:


- Nghĩa nói muốn gặp mặt tao, chủ nhật tuần này là buổi hẹn đầu tiên. Mày biết đấy, đi một mình thì dù có cho tiền vàng hay uy hiếp, đe dọa gì đó tao cũng chả dám đâu! Cùng đi nhé, hẹn đôi!


Trước lời mời gợi tình như vậy, tôi chỉ khẽ cười phủ đầu. Ậm ừ ra chiều đồng ý mà giấu nhẹm đi cái suy nghĩ ngớ ngẩn kia! Đùa à? Nói ra không khéo nó bóp phát lè lưỡi chết tươi ấy chứ chả chơi đâu!


***


Nghĩa Trang Couple, cặp đôi đẹp nhất cũng như nổi nhất Facebook bấy giờ. Hiện tại chính thức hẹn hò, ưi cha, tin động trời! Nghĩ xem, tôi mà đem cái tin vịt này bán ra ngoài thì sao ấy nhỉ? Chắc là vừa đủ tiền phè phỡn, đua đòi, ăn chơi cả năm. Nhưng đã là bạn bè thì ai lại làm mấy cái trò ấy? Nghĩ rồi tôi ngồi cười mà ngẫm lại cái khoảng thời gian hai đứa nó quen nhau. Nói sao đây? Nó còn tếu hơn cả mấy vở hài kịch hay đôi ba câu truyện ngắn trên mạng xã hội mà tôi biết. Nghĩa Trang, nghe độc có cái tên không mà nó làm tôi ngồi cười rụng rốn cả tháng trời. Bởi lẽ, hai từ ấy làm cho bất kì người nào nghe qua, cũng phải liên tưởng đến một viễn cảnh không mấy tốt lành. Vậy mà bất chấp sóng to gió lớn, mây mưa, bão bùng. Đôi trẻ ấy vẫn đến bên nhau, cùng nắm tay dắt nhau qua mọi trở ngại.


Cậu bạn đó học trường trọng điểm, hay nói đúng hơn là trường chuyên lớp chọn. Còn tôi với Trang, giản đơn quá mức đơn giản. Hai đứa cùng là dân đen trong một xóm xình, trực thuộc quyền quản lý của ngôi trường cấp ba hùng vĩ này. Khác trường, khác lớp, khác hoàn cảnh sống. Tôi cứ ngỡ rằng đoạn tình yêu qua mạng xa hội này rồi sẽ nhanh kết thúc. Có ai ngờ rằng nó lại dài đằng đẵng thế này.


Cậu bạn trường chuyên đó thì tôi cũng có nói chuyện đôi ba lần. Tính cũng được, mặt mũi cũng không đến nỗi nào. Cơ mà cái chính là đó có phải là tính cách thật sự của cậu ta không? Ảnh cậu ta cho tôi xem qua có đúng là ảnh thật không? Hơn hết tất cả là hầu như các mối quan hệ qua mạng xã hội thường không đáng tin.


Điển hình là tôi đây này! Ngoài đời thì phải gọi là bán cá bán tôm, thùng thùng gánh gánh bao nhiêu cũng hết. Vậy mà lại hiền như mèo mỗi khi thò mặt lên Facebook. Không thì cũng ăn gian nói dối trường lớp, tuổi tác. Không chấp nhận bất cứ người nào cất tiếng khóc chào đời trước mình. Dù đúng, dù sai, bất kể nơi đâu tôi cũng phải hơn người ta hai, ba tuổi. Đi đến đâu cũng được gọi bằng chị. Không vậy mà các cụ chả có câu "anh hùng bàn phím" là gì?


Ba ngày trước khi đi xem mặt, tôi tiêm nhiễm vào đầu Trang mọi thứ mình tưởng tượng ra. Nào là môi sứt, răng hô, mũi lõ, mắt lác, trăng trăng cùng sao sao. Tất cả mọi thứ, thứ gì xấu nhất tôi đều đem ra gán hết lên người cậu bạn tên Nghĩa ấy. Đến cùng, con nhỏ không chịu được nữa, nó quay sang hét vào mặt tôi:


- Đủ rồi đấy!


- Đủ gì cơ?


- Không lằng nhằng nữa, vào đó cấm có làm loạn đấy! – Trang nhìn tôi cảnh cáo và tôi ngoan ngoãn gật đầu cái rụp, cười rõ tươi thay cho lời hứa.


****


Yên vị trên chiếc bàn trà nhỏ bên cửa sổ gồm có bốn con người. Hai nhân vật chính, hai nhân vật phụ. Mở màn cho cuộc nói chuyện là...


- Xin chào, mình tên Nghĩa.


- Mình tên Minh.


- Mình tên Trang.


- Mình tên Ngọc.


Quả là một trò chơi tẻ nhạt. Biết trước chúng nó bày vẽ ra ba cái trò giới thiệu tên tuổi vớ vẩn này, thì thà tôi nằm nhà ôm gối cày phim Mỹ còn hơn. Không gì điên bằng!


Sau màn giới thiệu tên, Nghĩa Trang Couple bắt cặp với nhau rất nhanh. Tụi nó ngồi nói này nói nọ song đua nhau cười đùa ầm ầm. Còn tôi cùng người còn lại... à cậu ta tên gì ấy nhỉ? À Mình! Còn tôi cùng Minh ngồi im như tượng. Bất chợt tôi thấy có cái gì đó là lạ, dời tầm mắt từ cửa sổ đến phía đối diện. Tôi bắt gặp cậu bạn tên Minh đó đang nhìn mình chằm chằm. Tức mình, tôi tính đập bàn đứng dậy quạt cho cậu ta một trận. Thì Trang đã nhanh tay bấu vào hông tôi một cái rõ đau, nói như rít qua kẽ răng:


- Đừng có làm tao mất mặt.


Tôi thu người ngồi lại vị chí ban đầu sau lời cảnh cáo hùng hồn ấy. Đáp trả lại cái nhìn tròng trọc của Minh bằng một nụ cười ngọt ngào. Minh ngây người khi thấy tôi cười rồi cũng ngây ngô cười đáp trả. Rất nhanh, tôi dội cho cậu ta một gáo nước.


- Bạn này, nếu có một người không quen, không biết cứ ngồi nhìn chằm chằm vào mặt mình. Nếu là bạn thì bạn cảm thấy thế nào? – Tôi nghiến răng, nghiến lợi nhìn cậu ta nói. Cố giảm âm lượng, giảm độ sát thương hết mức có thể. Mong sao mình không làm ai kia mất mặt.


Đáp lại câu nói shock tẩm toàn gai và độc của tôi. Minh lại ngồi đó bày ra thái độ rõ rạng rỡ. Bằng chứng là hai mắt cậu ta sáng lên, viền môi mím chặt nhưng cũng không che được nụ cười cố giấu. Cười theo cái kiểu ngớ ngẩn ấy chán song, Minh cúi đầu khẽ nói "xin lỗi". Tôi cũng cười gượng một cái coi như tạm chấp nhận. Đâu vào đấy, với tay lấy cốc sữa trước mặt uống cạn một hơi. Toàn chuyện tầm phào!


***


Sau buổi hẹn đôi, chẳng hiểu sao cái Trang cứ làm mặt lạnh với tôi suốt. Hỏi lý do nó không nói thì đã đành. Vậy mà còn mở to cặp mắt ốc bưu nhìn tôi trừng trừng như nhìn kẻ thù chuyền kiếp. Thật tình, cho dù tôi có làm sai thì chuyện cũng đã qua rồi kia mà? Tôi có đá đểu thì cũng là cậu bạn tên Minh kia chứ đâu phải bạn trai đương thời của nó đâu!


- Tao không có giận mày cái chuyện ấy! – Trang chống chế.


- Vậy thì cái gì? Nếu nhớ không nhầm, thì ngoài cái vụ đó ra tao không làm bất cứ việc gì phật ý mày cả? – Tôi gân cổ lên cãi lại.


Chịu đựng quá đủ rồi, cả tuần nay nó cứ làm mặt lạnh với tôi. Đến là bực mình! Mười sáu tuổi đầu rồi chứ có còn là con nít sáu tuổi nữa đâu? Vậy mà còn chơi cái trò chia lãnh thổ, vạch rõ ranh giới địch ta. Đã ngồi chung bàn thì chung chỗ luôn đi! Việc gì cứ phải như vậy chứ? Thật tình là tôi bực mình lắm rồi đấy!


- Nói rõ đi! Hôm nay mày không nói rõ ràng với tao là không có được đâu! Rốt cuộc là có chuyện gì mà cứ hậm hực với tao mãi thế?


Đáp lại tôi là một khoang lặng, bình yên đến mức đáng sợ. Tức mình, nói hụt cả hơi, xin lỗi khản cả cổ, năn nỉ mất cả giọng mà kết quả thu được là thế này đây! Được rồi, tôi đập bàn thở hổn hển, gật đầu như bổ củi, thả rơi câu nói cuối cùng trước khi bỏ đi.


- Tốt thôi! Mày có quyền im lặng, tao không cản. Nếu đã thấy tao trướng mắt như vậy thì ngày mai tao sẽ xin thầy chủ nhiệm đổi chỗ. Từ nay về sau, tao cam đoan sẽ không bao giờ làm phiền đến mày nữa. Như vậy đã được chưa? – Câu cuối cùng tôi hét tướng lên song quay người toan bước đi thì...


- Ngọc! Tao biết là không phải lỗi của mày. Nhưng thật sự là tao không chịu được. – Trang níu tay tôi khóc thút thít, tiếp lời: - Tao nghĩ Nghĩa thích mày.


- Hả? – Tôi điếng người, mất một khoảng thời gian dài mới có thể tạm chấp nhận cái sự thật quá ư là vô lý ấy. Nói thật chứ, đùa thì cũng phải có chừng có mực thôi, chứ ai mà lại đùa cái kiểu ấy? Chết người như chơi! Đúng là lúc đầu tôi nghĩ Trang đùa thật. Nhưng cứ nhìn cái kiểu ngồi thu lu một góc giường, mặt vùi vào đầu gối mà khóc rống lên thế kia. Thì tôi đã phải thừa nhận một sự thật nghịch lý rằng: đích thực đây không phải là chò đùa. Vậy thì tại sao? Tại sao Nghĩa lại thích tôi? Suốt buổi hẹn đôi, tôi luôn giữ đúng vai diễn quần chúng của mình. Không nói nhiều hơn một câu. Hay đúng hơn là không nói với Nghĩa một câu nào. Vậy thì tại sao? Tại sao Nghĩa lại thích tôi?


Tôi từ từ ngồi lại ghế, vòng hai tay lên ôm lấy đầu, nằm bò trên bàn học của Trang khẽ hỏi:


- Dựa vào đâu mà mày lại nói vậy?


- Sau buổi hẹn đôi. – Trang nấc lên một cái, tiếp lời: - Chen giữa cuộc nói chuyện của tao và Nghĩa lúc nào cũng dính đến mày. Cậu ấy hỏi tao rằng: mày có bạn trai chưa? Tao với mày quen thân từ khi nào? Mày thích gì nhất? Thích môn thể thao nào nhất? Thích con trai như thế nào? Thường hay làm gì vào ngày nghỉ? – Dừng lại một lúc bỗng nhiên nó hét lên "nhiều lắm" làm tôi giật bắn mình.


Quả là ngoài sức tưởng tượng. Thật tình tôi không nghĩ là cậu ta lại biến thái đến vậy! Nghe được câu trả lời không như mong muốn, tôi đứng dậy lẳng lặng ra về. Nói thật, mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi rồi! Làm gì bây giờ? Ngoài việc để lại cho đối phương một không gian riêng?


***


Tôi guồng chân đạp xe, hòa mình vào dòng người tấm nập. Chẳng biết bản thân nên đi đâu, chỉ biết một điều rằng: con đường phía trước là dài vô tận. Tôi cứ thế đi lòng vòng trên đường, đi mãi, đi mãi. "Mệt mỏi" là hai từ đúng nhất để hình hung tâm trạng của tôi lúc này. Làm gì để vớt vát lại tình bạn giữa tôi và Trang đây? Nói rằng tôi không có một tí tì ti tà niệm nào với Nghĩa à? Cứ cho là Trang tin tôi đi, vậy ai tin Trang? Tôi thở dài một cái, quanh quẩn trong đầu là đoạn phim Trang ngồi thu lu một góc khóc. Cùng câu nói như tẩm toàn độc của con nhỏ "tao nghĩ Nghĩa thích mày". Nó cứ đua nhau quyện lấy tôi không buông.


Đạp xe thêm một lúc, tôi dừng chân nghỉ mệt bên Café & Sách. Nói sao nhỉ? Đây là thiên đường, là nơi ăn chơi, phè phỡn của tôi. Đúng như cái tên nó mang, Cafe & Sách là một quán nước trá hình. Nói cách khác nó là một nhà sách bán nước. Túm lại là có hai nghĩa, thích hiểu theo kiểu nào cũng được, cái nào cũng đúng hết. Mang tiếng là nhà sách nhưng lại chẳng có lấy một cuốn sách tham khảo. Mà tất tần tật chúng đều là truyện tranh, tiểu thuyết, truyện trinh thám,... Không vậy mà nơi đây lúc nào cũng ngập đầy người thích đọc sách. Tất nhiên tôi cũng là một trong số đông đó. Cafe & Sách có quá trời thứ hấp dẫn mà người ta không thể không đến. Thứ nhất, phải kể đến là chị chủ quán xinh đẹp tuyệt trần. Đi cùng giọng nói ngọt ngào tưởng như liều thuốc độc, dót thẳng vào tai người nghe. Thứ hai, tiền thuê sách giẻ, tiền mua nước cũng giẻ, chỗ đọc sách lại thoáng mát yên tĩnh. Thứ ba, ở đây thi thoảng lại xuất hiện vài ba anh chàng Hotboy, phục vụ cho sự nghiệp ngắm trai đẹp miễn phí của tôi và Trang. Vậy thì còn gì bằng? Tuyệt cú mèo!


Ngày nào đến Cafe & Sách tôi cũng hớn ha hớn hở, gặp người chào người, gặp ma chào ma. Còn hôm nay, tôi lui thui đi thẳng đến giá để sách. Đứng đó một hồi lâu cũng không chọn được cuốn sách vừa ý. Một lúc sau có người đến đứng bên cạch tôi, tôi biết ý dịch người sang cho họ chọn sách. Vị khách đó lại bước sang một bước, rút ngắn khoảng cách, đứng sát tôi. Chau mày, tôi giật lùi một bước, người đó lại bước theo tôi. Cứ vậy, cho đến khi bả vai tôi đập vào một cái kệ sách kê vuông góc với kệ sách trước mặt. Tức mình, tôi lia mắt qua nhìn người bên cạnh. Áo thun, quần jeans mài, giầy thể thao, ắt hẳn đây là một tên con trai. Một tên con trai cao lêu nghêu mắc bệnh thần kinh. Tôi bặm môi nhìn khoảng cách một bàn chân giữa tôi và người con trai bên cạnh. Song, vác theo cục tức người cổ lên hỏi:


- Có phải quá mất lịch sự rồi không?


Đáp lại tôi là một nụ cười nhẹ, cậu ta khẽ nói:


- Chào Ngọc.


Ồ, ra là anh bạn tôi gặp lần trước trong buổi hẹn đôi của Nghĩa Trang Couple đây mà. Cố hoàn thành nốt phép lịch sự tối thiểu nhất, tôi cười đáp chả:


- Chào Minh. Trùng hợp thật đấy, cậu cũng đến đây đọc sách à?


- Không! Mình thấy Ngọc vào đây nên cũng vào theo.


Đây là ý gì? Tôi nhíu mày nhìn Minh nghĩ nghĩ nhưng cũng không nói ra. Vốn dĩ ấn tượng của tôi với cậu ta đã xấu rồi, nay nghe được câu nói này, mọi chuyện lại càng tệ hơn.


Tôi nhìn Minh cười cười, vơ đại một cuốn sách, rồi quay đầu đi về chiếc bàn mà tôi với Trang thường ngồi. Minh cũng đi đến, kéo ghế ngồi xuống trước mặt tôi, trên tay cầm một quyển sách y chang của tôi. Vẫn duy trì nụ cười cố hữu, cậu ta tiếp tục hỏi:


- Mình ngồi đây được chứ?


Ngồi rồi mới hỏi, thế có ai giết người xong mà nói với nạn nhân rằng: "cho tôi đâm một nhát" không hả? Hâm chưa từng có! Tôi hậm hực cố nặn ra cho mình một nụ cười nói:


- Bây giờ tớ nói không được thì liệu cậu có đứng lên không?


Không như tôi mong, Minh chẳng xụ mặt lấy một cái. Ngược lại, ý cười trên môi ngày càng đậm, vẻ mặt thích thú nhìn tôi nói:


- Không.


Quả là da mặt dày có khác, dày hơn cả quyển sách trên tay tôi.


- Vậy thì cậu còn hỏi làm gì cho mất sức?


- Cậu có vẻ ghét tớ nhỉ?


Được đà tôi ngửa cổ cười vang, giọng khoái trí:


- Quá ghét là đằng khác.


- Cậu đúng là chẳng thay đổi, vẫn giống y ngày trước!


- Hả? – Tôi ngớ người trước câu nói lạc đề của Minh.


- Cuối cùng thì cũng tìm thấy cậu.


- Hả ?


Viền môi ngày càng được kéo rộng, Minh đi đến sách cái cặp đang để trên ghế của tôi lên, ngồi xuống đó, ngồi cạnh tôi. Tôi nắm tay lại thành quyền, đem giấu sau lưng, lần này thì tức thật sự rồi đấy. Minh để cái balo của tôi lên chân mình, nghịch nghịch cái móc khóa hình cây đàn ghi- ta đã cũ treo bên cặp. Lại cười, cậu ta nhìn tôi hỏi:


- Vẫn còn giữ à?


- Hả?


- Gặp lại cậu thật là vui.


Lần này thì tôi chịu hết nổi rồi đấy! Cậu ta nói chuyện như từ trên trời rơi xuống ấy. Không đầu không đuôi, toàn chen khúc giữa nói. Lại còn cái gì mà tôi vẫn vậy, chẳng thay đổi, tìm được tôi rồi thì gặp lại tôi thật vui. Điên rồi. Điên thật rồi.


Tôi giật lại cái balo của mình, ôm chặt nó vào ngược, nhìn Minh cảnh giác hỏi:


- Trước đây tớ với cậu có quen biết à?


- Dĩ nhiên. – Cậu ta đáp chắc nịch.


- Là không! – Tôi chêm vào câu nói lấp lửng của Minh. Song, đứng bật dậy, vơ lấy quyển sách trên bàn, cười nhăn nhó. – Xin lỗi, tớ quên mất là hôm nay mình còn có lịch học thêm. Cậu cứ ngồi đây từ từ mà đọc sách đi nhé.


- Cậu nói dối ngày càng tệ rồi đấy.


- Gì cơ?


- Theo như tớ biết thì khoảng thời gian này, cậu cùng Trang thường ở đây đọc sách.


- Sao cậu biết?


- Nếu muốn, chuyện gì mà không được?


Tôi à lên một tiếng ngớ ngẩn, các nơ- ron thần kinh bắt đầu hoạt động mạnh. Chả trách Trang nói Nghĩa thích tôi. Tất tần tật là tại cái tên điên trước mặt tôi đây chứ đâu? Nếu không vì hắn thì tại sao Nghĩa lại đi hỏi về tôi nhiều như vậy? Tất cả là tại hắn. Không tại hắn thì ấm ức bao ngày qua đâu có tự nhiên chạy tới vỗ vai tôi cười tà mị như vậy.


Tôi tức tối chạy về nhà sách cổ Trang đến Cafe & Sách, nơi có hai người con trai đang ngồi chờ sẵn, chờ cho buổi hẹn đôi tiếp theo và chờ để bốn mặt một lời giải thích ngọn ngành...


Lệ Quỳnh


Đang tải bình luận!