Polly po-cket
Cà phê sữa

Cà phê sữa

Tác giả: Sưu Tầm

Cà phê sữa

Cà phê sữa dễ thưởng thức, uống một lần như đã quen, sau đó dần cảm nhận, mới hay mình nghiện hương vị này từ lúc nào. Cũng giống như tình yêu, có những khoảnh khắc vô tình xuất hiện, tự nhiên khiến người ta khó dứt bỏ. 


***


Buổi sáng thứ ba ẩm ướt mù mịt. Những trận mưa rả rích kéo dài vì ảnh hưởng của áp thấp khiến tuần mới trở nên ảm đạm và lười biếng.


6h50′


Dương cầm sổ trực A7 bước ra từ văn phòng. Nó nhìn trời ngao ngán thở dài một cái rồi bung dù đi về phía căng tin.


Căng tin vào giờ cao điểm khá đông. Trường Dương không phải trường lớn, chỉ là cấp xã nên căng tin cũng không rộng hơn phòng học bao nhiêu. Mua nhanh một cốc sữa nóng, nó không uống ngay mà tính cầm lên lớp. Lúc chen chân tới cửa, Dương bất ngờ bị va mạnh khiến tay không chủ động đảo một cái, hơn phân nửa cốc theo đó đổ ra ngoài, còn chưa kể một góc áo đồng phục đã nhem ướt. Dương điên tiết ngẩng đầu tìm đương sự nhưng kẻ nào đó không nhận thức được việc tốt mình vừa làm, thản nhiên đã cách xa Dương một đoạn.


- Này...khụ khụ...


Vừa hét một tiếng nó đã phải hắng giọng. Thật đen đủi, nó mới bị cảm lạnh, cổ họng hôm nay còn chưa hết đau. Hớp nhanh chỗ sữa còn lại, nó không quy cũ tiện tay ném chiếc cốc giấy vào góc tường, sau đó bật ô đuổi theo bóng áo sơ mi kẻ sọc. Nó muốn biết tên oan gia đáng ghét này là "mem" của lớp nào.


Cà phê sữa


***


Mai – bạn thân của Dương bắt gặp nó đang trao đổi sổ trực với một cờ đỏ khác trước cửa văn phòng khi ghé qua thư viện lấy sổ đầu bài.


- Ê, Dương, mày chưa lên lớp?


Mai tiến lại, vừa gọi vừa chỉ chỉ tay ra sau lưng ám chỉ balô của Dương còn chưa cất.


- Ừ, cầm hộ tao. Giờ tao phải đi trực.


Nó đáp gọn rồi tháo balô rúi vào tay Mai.


- Chậc, hôm nay mày bị gì á, đi muộn sao, mày càng ngày càng lười nha!


Mai đón balô cười mỉa. Cảm thấy hứng thú vì chất giọng khàn khàn của con bạn. Liếc nhanh vào cuốn sổ bìa vàng hỏi thừa:


- Hôm nay trực A4 hả?


Trống vừa điểm. Nó bật ô đang tính qua sân thì như sực nhớ điều gì, quay đầu nói với theo:


- À, tiện thể mày vào văn phòng sửa lịch hộ tao hôm nay trực A4 không phải A7 nha!


Rồi không buồn nghe Mai hỏi gì thêm, nó vụt nhanh tới lớp A4. A4 hôm nay tên nào đó không mặc đồng phục, Dương đắc ý trong lòng ...


***


Trường nó tuy chỉ là cấp xã nhưng chất lượng đào tạo rất tốt, không ít học sinh xã ngoài, thậm chí cả vùng thị trấn lân cận cũng xin nộp hồ sơ vào đây. Vì vậy mà số học sinh lên đến mấy trăm. Ở A4 nó chỉ quen biết ban cán sự do tiếp xúc nhiều hơn một chút, còn lại hơn nửa lớp với nó đều là không nhận thức.


A4 sinh hoạt khá trầm tĩnh. Lớp phó học tập đang thảo luận và giải đáp một số thắc mắc. Dương đưa mắt quan sát ai kia, chỉ thấy hắn vùi đầu vào quyển tập, chưa hề quay ngang lấy một cái. Dương khẳng định tên này không phải tự kỉ thì cũng chảnh chọe kiêu căng. Vốn là người năng động cởi mở, nó càng nhìn càng thấy không thuận mắt. Thanh thanh cổ họng cố gắng để giọng mình được rõ nhất, nó nghiêm túc cất lời:


- Đề nghị bạn nam ngồi bàn bốn dãy trong cùng báo danh!


1s, 2s, 5s...cả lớp im lặng dồn sự chú ý đến đương sự được nhắc tới.


Bạn học Đức là "mem" mới chuyển đến, đi học từ hôm qua. Tuy không quá nổi bật nhưng với khuôn mặt ưa nhìn, dáng người cao cùng phong cách chỉnh chu đã thành công gây không ít xôn xao, trở thành chủ đề "bà tám" mới trong trường. Hôm nay mới là ngày thứ hai, độ hot cũng chưa có giảm. Dương vốn nhạy bén về những vụ "lá cải", vì nghỉ học một buổi bất đắc dĩ đã trở thành "người đi sau thời đại".


Nhận ra ánh mắt của mọi người, Đức hạ cuốn Conan trong tay đồng thời nhìn ra cửa lớp.


Chỉ chờ có vậy. Dương không ngại nhắc lại lời vừa nói. Nhưng Đức chỉ liếc nó 2s sau đó thản nhiên tiếp tục đọc truyện.


Dương trợn trắng mắt. Thái độ gì chứ? Quá khinh người đi.


Trước khi cờ đỏ tức giận đến mất bình tĩnh, lớp trưởng đành phải tiến lại nhanh miệng giải thích:


- A, ý cậu là Đức ý hả. Hôm qua nghe trực ban lớp tớ nói cờ đỏ A1 nghỉ ốm, nên chắc cậu chưa biết. Đức là học sinh mới chuyển đến, mới đi học hôm qua thôi, đồng phục đã đăng ký may rồi, hôm nay vẫn chưa có, còn thẻ học sinh bạn ấy vừa chụp ảnh chiều qua. Hì, hiểu nhầm, bạn ấy mới tới còn ít nói chưa quen, không có ý gì đâu, cậu đừng để bụng.


Dương còn chưa nguôi giận vì thái độ của ai kia thì lại nghe ra mình thất thố. Đúng là vừa thẹn vừa tức. Nhưng nó không dễ gì để bị mất mặt, kỹ năng ứng biến chính là sở trường của những người làm công tác tập thể như Dương.


Nó quay qua đáp lời lớp trưởng: "vậy sao", sau đó không nặng không nhẹ:


- Tôi chỉ muốn biết họ tên bạn nam ngồi bàn bốn, dãy trong cùng. Bạn vi phạm nội quy sinh hoạt lên lớp, ngồi đọc truyện tranh thay vì chữa bài tập. Yêu cầu báo danh!


"..."


Cả lớp lại rơi vào im lặng.


Lần thứ hai Đức thấy khó chịu vì loạt laze hướng về phía mình, không tự giác ngẩng đầu nhìn ai đó.


Vẫn không mở lời...


Lớp trưởng đành phải phá vỡ cục diện:


- Ái, bạn ấy tên Lê Minh Đức. Nhưng thật ra không cần khắt khe quá vậy...


Dương ghi nhanh vào sổ, như sợ chưa rõ còn cố ý mạc lại một vòng. Sau đó không để lớp trưởng tiếp tục xin xỏ, nó đưa qua, một tay bút một tay sổ, dứt khoát:


- Lớp trưởng xác nhận!


- Ơ?! Tớ nói, cái này chẳng mấy khi bắt cả, sao cậu cứ phải làm khó nhau, cờ đỏ lớp tớ cũng trực lớp cậu...


- Thì sao? - Dương cắt ngang - Có lỗi thì phải bắt, tớ không ý kiến. Cậu không ký? Cũng chẳng sao, tớ bắt đúng tội đúng người. Vậy đi.


Nói xong nhún vai bước, cũng không tính chờ trống vào tiết.


Lớp trưởng thấy bất lực nên quyết định tìm kẻ gây chuyện "hỏi thăm".


Chưa bao giờ Đức thấy phiền như lúc này, muốn tập trung vào quyển truyện yêu thích lại luôn bị quấy rầy. Không còn cách khác đành cầm nhanh một cuốn vở bước ra ngoài...


***


Dương thả bước trên hành lang, cảm thấy khá hài lòng về kết quả này. Dù không khiến hắn ta "đầu rơi máu chảy" được nhưng chí ít cũng khiến hắn bị giáo viên chủ nhiệm nặng nhẹ một hồi, chưa biết chừng còn thành học sinh cá biệt, liệt vào bảng đen, háhá...


Đang hả hê thì bất ngờ sau lưng bị vỗ nhẹ một cái khiến nó suýt nữa "hồn lìa khỏi xác". Quay lại, đập ngay vào mặt là quyển tập, sau cùng là gương mặt đáng ghét nào đó. Nó giật thót, tức giận rít lên:


- Làm gì vậy?


Đức rút cây bút trên tay nó, sau đó đưa nhanh trên giấy:


- Xin lỗi, nói chuyện chút đi.


Rồi như không quan tâm đến biểu cảm kinh sợ trên mặt Dương, viết tiếp:


- Tôi không thể nói.


Kèm theo động tác chỉ chỉ họng mình phụ họa hết sức sinh động.


Khóe miệng Dương co giật, co giật. Cậu ta bị câm? Nó nghĩ thầm. Trông không đến nỗi nào mà lại...chậc...trường mình từ bao giờ... hic, hóa ra nó hiểu nhầm?


Như nhìn ra suy nghĩ của Dương, Đức nhíu mày khó chịu sau đó đưa quyển vở qua:


- Tôi cắt abidan!


Dương "..."


Và thế là cuộc nói chuyện cứ theo hình thức đó diễn ra.


- Xóa tên tôi trong sổ trực được rồi chứ. Ngay từ đầu cậu đã hiểu nhầm.


- Hiểu nhầm? Có sao? Rõ ràng cậu đọc truyện tranh là sự thật, xì


- Không, ý tôi là chắc cậu vì biểu hiện của tôi nên mới ghi tội vặt này. Giờ có thể bỏ qua rồi chứ?


- Bạn học à, tôi cũng là một cán bộ lớp rất nguyên tắc. Sẽ không bỏ qua. Khỏi nói nữa, à không, khỏi viết đi. Á, bút này của tôi, thật là ... tốn đến mấy li (milimet) luôn.


Dương xụ mặt giật bút từ tay Đức đưa lên soi, chẳng thèm để ý người đối diện đang há hốc miệng kinh ngạc. Ách, tính toán cả cái này.


- Nhưng tôi nghe nói chưa từng bắt lỗi này bao giờ. Con gái các cậu chẳng lẽ không tranh thủ giờ sinh hoạt tập thể mang báo ra đọc, hừ


Nó ngạc nhiên quay đầu. Không phải không nói được à. Giọng cậu ta có hơi nhỏ nhưng nghe ra thì trầm ấm, chắc sợ ảnh hưởng vết cắt. Trống vào tiết vừa vang. Đột nhiên nó thấy cần sòng phẳng, bước lại rít từng chữ:


- Vì cậu đắc tội tôi, nghe không!


- Tôi?... Này, cậu thật nhỏ nhen, không những tính toán vặt vãnh mà còn thù dai. Chỉ là không trả lời cậu thôi mà cậu giữ mãi, trong khi đã biết tôi không thể mở miệng. Thật bó tay.


- Cái gì??? Nhỏ nhen cái đầu cậu, ai bảo chuyện đó. Sáng nay tôi đã mất hơn 300kcal chuẩn bị nạp và tiêu hao đến cả nghìn calo chạy ngược xuôi chỉ vì tên chết tiệt nhà cậu, hừ. Nhanh gọn đi, cậu chịu bồi thường thiệt hại tôi sẽ cho qua vụ này.


Đức vẫn chưa rõ ngô khoai gì.


- Nói lại, tôi khi nào chứ, cậu hoa mắt hay bị gì?


- Cậu muốn chết hả. Sáng nay ở căng tin cậu đã va phải tôi. Nhìn đi, tác phẩm của cậu đó!


Dương giơ vạt áo lúc này có vết ố màu đục không rõ lắm, nhìn cậu ta bằng ánh mắt ai oán.


Đức trầm ngâm sau đó cười trừ:


- A, đã nhớ, hì, tại trời mưa, đông người nên hơi vội. Xin lỗi cậu nha, vậy bồi thường thế nào?


"..." Dương bị đứng hình vài giây, hic, nó vừa thấy gì. Cậu ta mới thể hiện một nụ cười ngây ngô đúng nghĩa.


Không tỏa nắng như hotboy Nam Huy lớp nó, nhưng rất hiền và ấm, cuốn hút giữa hai lúm đồng tiền nổi nhạt. Nó thế nhưng lại bối rối vì nụ cười đó.


Nó thấy nụ cười của Đức còn chói mắt hơn của Nam Huy nữa kìa...


Nó điên thật rồi, thật sự rất điên...


- Này, làm gì vậy, nói nhanh, thầy cô đang vào lớp


Đức bỗng thấy Dương tròn mắt nhìn mình, không hình tượng còn chẳng buồn chớp một cái. Khó hiểu làm động tác xua tay.


Dương xấu hổ cúi mặt ho nhẹ. Lấy lại bình tĩnh sau đó giả lả:


- Được rồi, cứ quyết định vậy. Cậu nợ tôi, khi nào nghĩ ra tôi sẽ nói sau. Tôi đi trước đây.


Sau đó một mạch đi thẳng, không ngoảnh đầu lại.


Nhìn Dương đi mà như chạy, Đức bất giác bật cười. Chợt nhớ lại đôi mắt đó, mắt Dương đen to và rất sáng, long lanh sinh động đặc biệt ấn tượng ...


***


Buổi chiều thứ sáu nhàn rỗi. Đáng lẽ giờ này Dương đang cuộn mình trên giường thì bất ngờ bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Thế là mất nguyên hai tiếng ngủ nướng.


Áp thấp đã tan, trời không còn mưa mà duy trì trạng thái đổi mây. Nhìn đồng hồ đeo tay, Dương lững thững đi nấu cơm chiều. Lát nữa nó còn phải sang nhà cô bên thị trấn. Mỗi tuần đều có một buổi như vậy, nó nhận lời phụ đạo cho cô em họ mới học lớp ba. Trước kia nó rất nản, nghĩ đến quãng đường 20 phút lọc cọc đạp xe là chỉ muốn lấy lý do thoái thác. Nhưng gần đây có một động lực để nó ngỏ ý tăng ca. Chính là cây khế ngọt sau vườn nhà hàng xóm, nghe nói nhà này đã chuyển đi nơi khác, hiện không có người ở. Hai tuần nay nó đều tích cực làm công tác tiêu thụ cho nhà họ, theo lời nó thì là "tránh lãng phí tài nguyên". Hai chị em kẻ trên cây, người dưới đất, kẻ tung người hứng không thể nhịp nhàng hơn. Mỗi lần hái thì "túi 12 gang" cũng quá tải. Nó mang "chiến lợi phẩm" về nhà, hôm sau lớp nó mỗi đứa một gói bột canh đứng thủ sẵn ngoài hành lang, khiến cả trường một phen nhốn nháo vì tưởng có vụ "giết người cướp sắc" ở A1.


Đêm đó, hai chị em lại dắt nhau ra vườn. Vì cô không cho phép nên hai đứa luôn phải lén lén lút lút. Hôm nay vừa khéo cô chú có việc ra ngoài.


Dương bắt tường một cách thành thạo sau đó vươn mình trèo hẳn lên cây. Chỉ lo chọn quả mà không hay biết cánh cửa vừa được mở ra. Vốn có tâm lý nhà vô chủ nên nó rất tự nhiên nói cười không chút kiêng dè, chắc chắn đã gây chú ý với người bên trong.


Đức đang ngồi trước máy tính xem mấy bài toán trên diễn đàn thì mạch suy nghĩ bất ngờ bị đánh gãy bởi tiếng ồn phát ra từ sau vườn. Cậu đành không kiên nhẫn đứng dậy. Vừa mở cửa thiếu chút nữa bị dọa đến hét lên. Chỉ thấy kẻ nào đó không hình tượng ngồi vắt vẻo trên cây, đầu đội đèn pin, một tay vịn vào thân làm điểm tựa, tay kia cầm trái khế đang cắn dở, miệng vừa nhồm nhoàm nhai vừa hỏi Trang bên kia bằng chất giọng không chút ý thức mình đang sắm vai trộm vặt:


- Đầy rổ chưa, vào đổi cái khác đi. Sáng mai chị còn đi học, hái nhiều một chút...


Đức "..."


Trang rất nhanh nghe được động tĩnh: "Chị Dương, hình như có người..." nhưng nó không nghe ra gì nữa, đèn pin vừa khéo cũng rọi tới chân Đức. Nó sợ run, đánh rớt trái khế trong tay, luống cuống tính chuồn nhanh thì vướng ngay phải cành liền đó. "Ai uu" một tiếng, nó ngã phịch xuống gốc cây.


Thôi xong, lần này tiêu thật rồi, nó chẳng còn tâm trạng nghĩ đau, điều quan trọng là nó đã thành công "chui đầu vào lưới". Tiếp theo sẽ là màn bắt trộm kinh điển. Nó rất muốn lôi cổ con em ra dằn một trận, thật phê phán lối sống khép kín của cái Trang, hàng xóm về từ đời nào cũng không hay biết.


Khai ra sẽ được khoan hồng. Nghĩ vậy nó thành khẩn nhìn ai kia chưa rõ nam nữ ríu rít:


- Á, bác hãy nghe cháu, lâu nay nhìn nhà đóng cửa cứ tưởng không người nên không xin phép, cháu thật xin lỗi, không phải có ý xấu ăn trộm hay gì đâu, bác tin cháu đi...


Đức đứng trong hiên không thể nhịn được nữa, gập người ôm bụng cười haha, làm một tràng không sao ngừng nổi


Dương "..." Nó sốc. Không phải chứ, người kia đèn không bật, chỉ đứng đó cười điên dại. Nó đang xác định hay mình xui xẻo gặp...ma, hic? Chẳng phải bối cảnh mấy phim kinh dị toàn là nhà hoang sao, nó rùng mình sởn gai ốc, vội quơ tay tìm đèn.


- Cậu còn tính ngồi đó?


Ái, giọng này sao có vẻ quen...


Đức với tay bật công tắc điện. Nhất thời không kịp thích nghi làm Dương nheo mắt. Sau đó là màn "bốn mắt nhìn nhau", mắt to nhìn mắt nhỏ...


- Sao lại... nhà cậu???


Nó không thể tin nổi. Kinh ngạc chỉ tay sau lưng Đức.


- Tớ đang thắc mắc năm nay cây khế này có vẻ ra ít quả hơn mọi năm. Hóa ra là có người hái giúp...


Gì chứ, nghe cậu ta nói cứ như nó thường xuyên vặt khế nhà cậu ta mang ra chợ không bằng. Hôm nay mới là lần thứ ba nha.


- Còn đứng đó, rửa tay chân đi rồi vào nhà, thật là...


Nói xong Đức quay mặt bước đi, không quên khuyến mại một tràng cười khiến Dương lần nữa đỏ mặt.


Gì đây, rõ ràng cậu ta đang châm chọc nó nhưng nó lại không tức giận, ngược lại còn phản ứng xấu hổ, không giống nó chút nào. Cảm giác như lần đầu ở hành lang đó... nó đã mất hai ngày mới có thể gạt đi hình ảnh cậu ta.


Khoảnh khắc này, nó dám nghĩ một điều. Hình như nó... thích Đức. Thật ngây thơ nhưng nó thích cậu ta, chẳng hiểu vì sao thích, chỉ biết nó chưa thích ai bao giờ và cũng không thể tin mình bị "cảm nắng" nhanh đến vậy...


Nó thấy bối rối và mất tự tin khi nhận ra điều này. Nó sợ mình sẽ đánh mất cái tôi cá tính trước mặt Đức...


Cà phê sữa


***


Sau lần đó, nó ý thức cần tạo cho mình một vỏ bọc để có thể thoải mái đối diện với Đức. Nó và Đức trở nên thân thiết hơn. Nó bắt đầu ghi nhớ những thứ liên quan đến cậu: sở thích chơi bóng rổ, rất nhiệt thành và biết pha trò cùng chúng bạn, hoàn toàn không kiêu căng chút nào. Cậu cũng rất hay cười, ở bên Dương, nó cảm giác như cậu cười nhiều hơn, điều đó làm nó rất vui. Cậu thích chơi pikachu, một trò đơn giản cũ rích nhưng lại khiến cậu nghiện. Khi tập trung suy nghĩ luôn có thói quen nhấm nháp một ly cà phê đen, dù cậu cho thêm đường nhưng Dương vẫn thấy cậu thật giống mấy ông cụ non. Nó từng mở lời châm chọc:


- Cậu trông không khác mấy ông cụ non. Còn nhỏ mà bày đặt nghiện cà phê, xì. Thứ đó chẳng tốt chút nào. Tại sao cậu không uống sữa, sữa rất tốt, nhất là ở tuổi chúng ta...


Còn chưa nói hết đã thấy Đức "phì" cười một cái rồi gõ bút lên trán nó:


- Cái đó chỉ tốt với cậu thôi, những người chậm lớn như cậu mới cần


Cậu ta luôn chê Dương chân ngắn. Nó không quan tâm vì bây giờ mới là giai đoạn phát triển, nó còn cao nữa. Cậu ta rốt cục chỉ hơn nó một cái đầu, cao gì lắm, hừ


Điều nó vui nhất là cậu và nó cùng có niềm đam mê với môn toán. Những hôm dạy kèm cái Trang, nó và cậu sẽ tranh thủ học cùng. Trên chiếc bàn tròn, cậu ngồi đối diện nó, bên tay trái cậu là ly cà phê quen thuộc, đen sánh quện khói... đối lập với ly sữa bò trắng mịn trong tay Dương...


Nó bất giác tự hỏi mình sẽ tiếp tục lừa dối bản thân đến khi nào


Nó thích cậu. Nhưng tình cảm của cậu với nó dường như chỉ là bạn bè, bạn bè thân hơn bình thường một chút...


Nó bỗng tham lam muốn cậu không chỉ là bạn... Nó muốn một lần can đảm hỏi cậu, nói cậu nghe về tình cảm của nó. Nhưng nó sợ câu trả lời của cậu...


Nếu cậu chỉ xem nó là bạn thì chẳng phải sẽ thật khó xử cho cả hai


Lúc đó biết đâu cả tình bạn này cũng không thể giữ...


Cà phê đen rất đắng


Còn sữa thì trắng ngọt...


Chúng như hai thái cực đối lập nhau. Chợt Dương nghĩ nó không thể uống cà phê, còn Đức thì không hề thích sữa. Vậy còn...


Cà phê sữa?


Đây hẳn là sự kết hợp hoàn hảo. Hôm đó nó rất vui hưởng thụ khoảnh khắc này. Giữa cậu và nó đã không còn điểm trái ngược...


***


Thấm thoát thời gian trôi, sắp tới sẽ là kì nghỉ Tết Nguyên Đán dài ngày. Năm cuối cấp nên khối 9 luôn tỏ ra tất bật nhất. A4 và A1 có buổi dã ngoại cùng ngày cùng địa điểm, vậy là hai lớp quyết định góp chung tiền đi lại để đỡ tốn kém.


Dương đang tính gọi cho Đức dặn cậu mai đến sớm dành ghế ba, nó hơi bị say xe thì bất ngờ Đức lại gọi đến:


- Hi, tớ đang định gọi cậu. Mai xuống trường sớm chút nha, rồi giữ ghế ba cho tớ, ngồi đó đỡ xóc nảy...


- Dương này... - Đức bỗng cắt lời nó


- Ừ?!


- Đi trà sữa không?


Dương nhìn đồng hồ, 8h37′, hơi muộn rồi thì phải:


- Giờ này?


- Không muốn sao, vậy thôi...


- Á, ai nói, một lúc thôi nha


Bên kia có tiếng cậu cười:


- Vậy nhanh lên tớ đón.


Dương nhìn dãy số di động hiện trên màn hình. Hóa ra cậu đang ở bên ngoài. Gác máy rồi vào phòng mặc thêm áo khoác, nó có cảm giác hôm nay Đức hơi lạ...


Mùng 5 tết, nhiều cửa hàng đã chọn ngày bắt đầu kinh doanh lại. Đức mặc chiếc áo gió xanh tím, cổ quàng khăn len mỏng, đứng đợi Dương dưới cột đèn trước cổng. Hôm nay không lạnh lắm.


- Sao không vào nhà, tới từ lúc nào kia.


Đức cười hì:


- Vừa tới, sau đó mới gọi cậu. Nhanh, quán đóng cửa mất.


Vậy là Đức đèo Dương tới quán trà sữa gần trường. Trên đường đi không ai nói gì. Dương cũng im lặng lạ. Gió hơi buốt. Thoang thoảng mùi hương bạc hà trên người cậu khiến nó có cảm giác an tâm hơn chút.


Quán không quá đông khách. Hai người chọn một chỗ gần lối vào sau đó gọi đồ.


- Hôm nay tớ đãi, cậu cứ chén được bao nhiêu tùy thích - Đức cười tươi hào phóng.


- Hí, lì xì rủng rẻng chứ gì. Thế mà không gọi sớm, cậu cũng thật biết tính toán, 9h tối còn ăn được bao nhiêu - Nó trề môi tỏ vẻ tiếc rẻ.


- Vậy mua thêm mang về bỏ tủ lạnh mai ăn


- Là cậu nói nha!


Dương cười sáng lạn. Tâm trạng lo lắng lúc đầu như biến mất. Nó lại vui vẻ cùng cậu nói chuyện phiếm. Ăn hết hai cốc, Đức còn mua thêm ba cốc hoa quả dầm đưa nó xách về. Nó không ngại ngần đón cái túi.


Lúc nó quay người chuẩn bị vào nhà, Đức bỗng lên tiếng:


- Dạo gần đây tớ chuyển sang nghiện cà phê sữa mất rồi, cà phê đen thật ra rất khó uống. Nhớ ăn hết chỗ đó. Tớ về đây.


- Ý gì, hừ, tớ là heo sao. Nhanh đi, cẩn thận đó, mai nhớ tới sớm!


Đức không đáp chỉ nở nụ cười quen thuộc, gật đầu rồi lên xe đi mất.


Nó đứng lại một lát, khó hiểu suy nghĩ về những lời vừa nãy...


Cà phê sữa


***


Buổi dã ngoại không như mong muốn. Đức không tới. Cậu chưa lỡ hẹn bao giờ.


Nó gọi điện nhưng đều là "thuê bao...", gọi máy bàn thì không có kết nối. Nó lo sợ đạp xe sang thị trấn.


Cửa khóa ngoài. Điều khiến Dương thật sự kinh hoảng là tờ quảng cáo bán nhà in phẳng trên tường.


Sao lại ...chuyện gì...???


Cậu chuyển nhà sao không nói tiếng nào, tại sao phải cắt liên lạc...Giờ nó đã hiểu sự khác lạ của cậu đêm qua...


Hóa ra nó chưa bao giờ đặc biệt hơn những người bạn của cậu, cứ thế vứt bỏ không chút lưu luyến?


Phải rồi, ngay từ đầu luôn là nó ảo tưởng. Thứ tình cảm rẻ mạt vỏn vẹn bốn tháng làm gì sâu sắc đến thế...


Cậu ra đi chẳng có gì bận tâm


Còn nó thì gục ngã đau đớn ...nó thíchcậu, thích đến gào thét...cậu còn chưa cho nó cơ hội nào đã lạnh lùng xô nó ra xa


Nó phải làm sao mới được...nó mất cậu... mất hết...


Tim co thắt. Đầu óc trống rỗng.


Nó ngồi thụp xuống lề đường khóc lớn. Lần đầu tiên nó biết cảm giác thất bại trong tình yêu là như nào...


***


Cuộc sống với Dương trở nên ảm đạm. Mọi thứ cứ như mới hôm qua. Nó đã biết vì sao Đức chuyển nhà. Ba mẹ Đức vốn ly dị, Đức sống với mẹ, mẹ Đức đi bước nữa nên hiển nhiên cậu cũng phải đi theo. Nhưng nó vẫn không hiểu lý do cậu cắt liên lạc với nó. Thi thoảng vô thức nó nhấc điện thoại bấm một dãy số quen thuộc trong đầu, nhưng đầu dây bên kia luônở trạng thái treo máy.


Lúc này nó thấy mình thật ngốc, biết rõ sẽ không có kết nối mà vẫn làm việc dư thừa. Tay còn không đưa ống nghe lên tai, cầm giữ ở lưng chừng một lát, nó lắc đầu tự giễu rồi gác máy trở về phòng. Trong khoảnh khắc không chú ý đầu bên kia đã vọng lại một tiếng "tút" dài...


***


Hôm nay Dương thi tuyển vào trường cấp ba. Nó không chọn học trường huyện mà đăng ký vào lớp chuyên toán của trường chuyên trong tỉnh. Để tới buổi thi này, nó đã phải cùng mẹ đón xe bus xuống thành phố từ hôm qua. Nó khó khăn hỏi thăm lần mò mãi mới tới phòng thi của mình, chen chân vào đám đông rồi cẩn thận đối chiếu thông tin trên phiếu dự thi. Xong xuôi, nó đứng ra chỗ không người thở dài nhẹ nhõm.


Tháng sáu nắng thiêu đốt. Dương mượn một quyển tập của bạn nam bên cạnh xua đỡ cái nóng. Nó hơi chột dạ vì cái tên trên nhãn – Lê Minh Đức. Thì ra tên này cũng thật được ưa chuông. Nó mỉm cười nghĩ thầm.


Lúc giám thị chuẩn bị gọi thí sinh vào phòng, nó trả vở cho bạn nam kia, vô tình nhìn thấy một cái tên khác trong thẻ dự thi. "Không phải Lê Minh Đức...", nó vu vơ nghĩ


- Nguyễn Thị Thùy Dương, SBD 0247


Đã tới tên nó, nó nhanh chân bước vào phòng tìm vị trí của mình. Tuy khá tự tin nhưng nó vẫn có chút hồi hộp. Lúc nhìn ra cửa lớp, nó đã không tin vào mắt mình.


- Lê Minh Đức, SBD 0249


Cậu bước về phía nó, mỉm cười thật tươi. Vẫn là cậu, vẫn nụ cười khiến tim nó nhộn nhạo, nhưng trông cậu có vẻ chín chắn và cao hơn. Cậu đứng ngay trước mắt, nó chỉ ngơ ngác nhìn... sau đó quay mặt cụp mí tránh ánh mắt của cậu.


Sao chứ, đúng là cậu. Khoảnh khắc đó nó như vỡ òa... niềm vui rất lớn nhưng ấm ức bất chợt ùa về. Nó không sao kìm nén đã vô thức rơi lệ...


Ánh mắt cậu là sao?


Nụ cười cậu dành cho nó là sao?


Chẳng phải cậu đã rũ bỏ tất cả cuộc sống trong bốn tháng ngắn ngủi... Lãng quên cả nó...?


Đáng lẽ cậu nên lạnh lùng, xem như không thấy nó mới phải.


Mặc dù nó không hề muốn vậy. Nó thừa nhận có một niềm hạnh phúc trào dâng trong tim nó lúc này...


Cà phê sữa


***


Đề thi không quá khó. Dù bị phân tâm vì sự xuất hiện của người ngồi bàn sau nhưng nó vẫn chắc chắn đến 95%.


- Cậu làm tốt chứ?


- Ừ, cũng tương đối. Lâu lắm không gặp.


Không biết Đức tiến lại lúc nào. Nó mỉm cười cố gắng tỏ ra bình tĩnh đối diện cậu. Nhưng rồi cảm xúc nghèn nghẹn khiến nó không thể tiếp tục, vội cự tuyệt:


- A, mẹ tớ chắc đang chờ, tớ xuống trước đây. Gặp cậu sau.


- Vậy thì cùng đi


Dương "..."


Đức không quen Dương im lặng như vậy. Cậu nghĩ Dương sẽ ríu rít nếu gặp lại mình. Cậu biết chắc kiểu gì Dương cũng thi chuyên toán. Cái ngày phải theo mẹ chuyển xuống thành phố sống cùng dượng, cậu đã rất rối trí. Cậu không muốn ra đi, cuộc sống ở đó vốn rất tốt, hơn hết... là vì Dương


Cậu thích Dương. Không rõ từ lúc nào, hình ảnh cô bạn luôn lấp đầy trong cuộc sống của cậu. Dương linh hoạt đáng yêu, rất tự nhiên thể hiện mình khi bên cạnh cậu. Dương thích uống sữa, còn cậu không thích hương vị ngọt béo của sữa bò, đúng hơn là ghét. Cậu thích cà phê. Đó là sở thích theo bố...nhưng không thể uống cà phê đen giống bố, cà phê của cậu luôn phải thêm đường. Dương lại phê phán điều này. Một lần Dương đã đem cà phê của cậu đổ vào ly sữa của mình, sau đó tinh nghịch rót lại cốc cho Đức. Hành động này khiến cậu hơi kinh ngạc nhưng rồi vẫn vui vẻ thưởng thức.Hóa ra cà phê sữa có hương vị rất tuyệt. Sự hòa quyện giữa mùi thơm nồng đặc trưng của cà phê, giữa cái đắng the lưỡi với béo ngọt của sữa bò khiến cậu nhận ra mình không quá ghét sữa, và cũng chưa từng nghiện cà phê đen...


- Cậu...


- Sao cậu...


Cả hai đều ngạc nhiên về sự đồng thanh này.Dương quay đầu nhìn đối phương, cậu cũng đang nhìn nó. Nó có cảm giác không khí trở nên ngượng ngập. Đức bỗng phì cười:


- Xem ra cậu và tớ vẫn rất ăn ý. Cậu nói trước vậy


- Ờm, không có gì, chỉ định hỏi thăm lâu nay chắc cậu sống rất tốt


- Ừm, tốt lắm, cha dượng rất tốt. A, tớ còn có thêm một cô em gái nữa, khi nào sẽ giới thiệu với cậu, nó và cậu khá hợp tính đó, nó học lớp bảy


- Vậy sao, tớ cũng thấy tò mò


Nó cười gượng, trong lòng hơi hụt hẫng. Vì cậu sống rất vui, vui vẻ hơn khi có nó?


- Nhưng tiếc thật, chắc không có cơ hội, thi xong tớ sẽ về luôn


Bỗng nhiên nó không muốn dây dưa thêm nữa. Cậu vốn rất tốt. Nó xuất hiện chẳng có ý nghĩa gì. Cậu còn không có lời giải thích nào... sao lại phủi sạch như thế?


Nó là kẻ qua đường sao, một người bạn cậu vô tình vừa bắt chuyện???


- Nhanh vậy, cậu ở đâu, chẳng mấy khi, tớ còn tính dẫn cậu đi chơi


Nó giận rồi. Thái độ của cậu... cái nó muốn nghe là thứ khác kia...


- Cảm ơn thành ý của cậu. Nhưng tớ và cậu hình như không thân tới mức đó. Tạm biệt.


Nói xong chuyển hướng đi thật nhanh.


Đức lặng người. Làm sao vậy, tự nhiên lại lạnh lùng đến thế? Cậu vội đuổi theo:


- Này, Dương, chờ tớ... ơ, cậu khóc?


Đức sửng sốt khi thấy Dương đang đưa tay gạt lệ. Cậu bỗng khó hiểu, đây là lần đầu tiên cậu thấy Dương khóc.


- Sao thế?


Dương bối rối:


- Không có. Tớ đi trước...


Đức lại không kiên nhẫn như vậy. Cậu không thể bỏ qua thái độ của Dương, ngay từ đầu đã rất hờ hững. Cậu kéo tay Dương lại.


- Làm gì vậy? - Nó gắt lên


- Là tớ hỏi cậu mới đúng, biểu hiện cậu đây là ý gì?


- Buông!!!


Nó trợn mắt nhìn cậu, cố gắng vùng tay nhưng không được.


- Cậu muốn sao, tớ thì làm sao? A, hay vì tớ không rối rít vui mừng, khoa chân múa tay khi gặp lại cậu nên cậu thấy thất vọng. Ha... thật buồn cười, sao tớ phải làm thế với người chưa từng xem tớ là bạn, rũ bỏ tớ không nói tiếng nào, cắt liên lạc luôn mới ghê chứ, biết sao không, tự dưng tớ thấy sợ cậu, sợ bộ mặt giả tạo của cậu. Cậu diễn kịch cho ai xem, hay là đang cố ý châm chọc tôi hả...


Nói xong nó không kìm nén được nữa mà òa khóc ngon lành.


Đức "..." Đã thành công gây sự chú ý. Cậu không biết chui đường nào luôn


- Này, đừng khóc nữa, mọi người đang nhìn cậu kìa


Dương không quan tâm. Bao nhiêu uất ức trong lòng khiến nó càng muốn "dậy sóng vỡ đê". Đức càng luống cuống hơn.


- Ái, ngẩng đầu lên đi. Tớ xin lỗi mà, là lỗi của tớ, tớ sẽ giải thích. Chiều nay cậu không định thi nữa hả?


Quả nhiên thành công. Nó còn phải vào chuyên toán, không dễ gì lại bỏ thi. Vội lau nước mắt, vẫn còn nấc nghẹn nhìn ai đó oán trách. Trong khi Đức có cảm giác như sắp nội thương vì nhịn cười. Trông bộ dạng mít ướt lem nhem của Dương đúng là lần đầu "mở rộng tầm mắt".


Nó thẹn quá hóa giận cầm ngay máy tính đập vào vai Đức khiến cậu "ai uu" một tiếng rồi quay người đi thẳng. Đức chỉ biết xoa vai cười khổ...


***


Ba ngày sau, Dương vẫn còn ở thành phố. Hai hôm nay nó thường bị Đức lôi đi hết nơi này nơi kia, nó cảm thấy không thể chán hơn. Loại thời tiết nên ở nhà bật quạt xem ti vi thì lại phơi mặt ngoài trời đến choáng váng. Nhưng nó không phủ nhận sự xuất hiện của Đức đã cân bằng cuộc sống như trước kia. Chỉ cần không phải cậu cố tình bỏ rơi nó, nó đều cho qua tất cả. Chỉ cần cậu vẫn xem trọng nó, coi nó như một người bạn đặc biệt...


Dương trách cậu ngây thơ nông cạn khi không nói tiếng nào đã rời đi vì sợ làm hỏng buổi dã ngoại của nó. Rõ ràng hôm đó vẫn thật vô vị. Điều khiến Dương ấm ức hơn cả là Đức nói không nhớ số điện thoại nhà nó, trong khi nó nhắm mắt vẫn viết được dãy 11 số di động của cậu. Đức bị mất điện thoại trên xe. Lâu nay cậu dùng số mới. Cậu vốn không có thói quen nhớ một số điện thoại của ai khác, ngay cả của mẹ cũng lưu phím gọi nhanh. Lúc đó Dương đã rít lên:


- Vậy lúc gặp chuyện mà trong tay cậu không có di động thật không nghĩ cậu sẽ sống chết như nào


- Tớ nhớ số 113 mà!


Dương "..." cậu ta cứ thế gọi cho cảnhsát?!


Thật dở khóc dở cười, nó không biết cậu còn có điểm ngốc nghếch lười biếng như vậy. Chỉ vì không nhớ số điện thoại nhà nó, cậu đã vô tư quên nó luôn? Nghĩ sâu một chút lại thấy cậu xem nhẹ mối quan hệ này thì phải...


Chính là thế, là tự nó xem nặng, vì nó không đơn giản đối cậu chỉ là bạn...


Nhưng không phải vậy, vốn dĩ Đức biết sẽ sớm gặp lại Dương. Cậu tin vào sự hiểu biết của mình về Dương, hơn hết là tin vào niềm đam mê toán học của hai đứa...


Ngày Đức tiễn Dương ở trạm dừng xe bus, cả hai đều thoải mái vui cười. Cả cậu và nó sẽ sớm trở lại thời gian trước kia, cùng học dưới một mái trường, và rất có thể cùng lớp nữa.


- Cầm lấy


Đức đưa nó vỉ kẹo gum dặn dò:


- Nhai cái này đỡ say xe.


Nó cười hì nhét vào túi xách, bóc hai viên, sau đó chép miệng:


- Nhớ điện cho tớ thường xuyên đó.


- A?! Cái đó... số nhà cậu ý, hì


Dương đen mặt. Thật muốn đánh cậu ta một trận. Nó không thèm so đo, đọc số cho Đức lưu cũng vừa lúc xe tới, bước nhanh lên xe rồi vẫy tay tạm biệt.


Khoảnh khắc nhìn Đức mỉm cười đáp lại nó, xe chuyển bánh xa dần khiến tim nó có cảm giác hơi hụt hẫng...


Cà phê sữa


***


Một tháng sau...


Dương đang chuẩn bị đồ để xuống thành phố. Nó sẽ bắt đầu ba năm học đầu tiên xa nhà. Ngày kia sẽ nhận lớp và tham gia đăng ký học hè. Nó và Đức cùng vào lớp toán một.


Chuông điện thoại reo, nó nhìn dãy số hiện trên màn hình, mỉm cười rồi nhấc máy:


- Ừ?!


- Sáng mai đi một mình hả?


- Sao, bắt xe xuống nhà bác thôi mà. Lần trước tớ cũng về một mình đấy thôi. Khi nào tới tớ sẽ gọi cậu ra đón.


- Ừ...


- ...Tiếp đi, gọi tớ để hỏi cái này hả? Dương có cảm giác lạ, cậu lại sao nữa...


- Cậu... hay gọi cho tớ lắm hả? Ý tớ là trước kia ấy...


Dương chột dạ. Hỏi gì vậy, cậu ta mới đi xem bói về sao?


- Hic, nói gì vậy, gọi bao giờ, xì. Mà tớ gọi hay không cậu sao biết mà bày đặt, tự nhiên hỏi lung tung...


Đức hỏi vì có lý do. Thật ra sau khi mất máy, cậu đã làm lại sim. Nhưng thấy không cần thiết nên không dùng. Hôm trước ngày thi cậu mới lắp vào để lấy mã xác nhận tài khoản trên một diễn đàn bỏ kích hoạt đã lâu. Lúc đó máy cậu đã đổ chuông, chỉ một hồi. Cậu nhìn dãy số lạ, cảm giác hơi quen nhưng không nhớ của ai và vì không chắc chắn nên cậu chỉ tiện tay lưu vào máy. Cho đến khi Dương đọc cậu nghe số điện thoại nhà mình, cậu thật sự bất ngờ. Có gì đó nhen nhóm trong lòng...


Theo lý mà nói, cũng gần 5 tháng cậu rời đi, Dương gọi một hai lần có thể hiểu, gọi nhiều như vậy không có kết nối thì quá rõ cậu không dùng số này nữa. Nhưng cho tới hôm thi, Dương vẫn gọi cho cậu. Rõ ràng có gì đó. Cậu không chắc. Cảm giác như với Dương, cậu đặc biệt hơn những người bạn khác...hay Dương cũng... giống cậu...


Cậu suy nghĩ nhiều, rất muốn hỏi nhưng mỗi lần nói chuyện với Dương lại không thể mở lời. Đấu tranh nội tâm, cậu quyết định nói rõ lòng mình. Dù hiện Dương không thích cậu, nhưng nếu cậu ngỏ ý thì có thể sẽ khác...


- Dương này, có điều này tớ muốn nói...


- Ừ?!


- Thật ra từ lâu tớ đã không còn xem cậu là bạn...


Dương nghẹn ứ. Cậu ta nói gì, lâu nay cậu ta đúng là đang diễn kịch, giờ cảm thấy chán nên muốn hạ màn?


Cậu sẽ phủi sạch quan hệ với nó thật sao, nó bỗng thấy trống ngực nện liên hồi...


- Tớ... thích cậu, trước kia thích và bây giờ vẫn thích...


Đức can đảm thổ lộ, nín thở lắng nghe phản ứng của đầu dây bên kia.


Cảm giác như có gì vừa vỡ vụn, đầu óc Dương ong ong. Nó không phải nghe nhầm chứ... nó thật muốn hỏi lại cho rõ...


Cậu ấy nói thích nó


Cậu ấy thích nó


Thật là cậu thích nó???


Bên kia Đức thấy áp lực. Hắng giọng tính cúp máy, cậu nghĩ có lẽ Dương quá bất ngờ và cần thời gian suy nghĩ. Nhưng Dương đã kịp phản ứng:


- Cậu nói... thích tớ sao?


Đức có chút không tự nhiên:


- ...Ừ...


- Từ bao giờ thế?


Nó đang rất hưng phấn, rất hạnh phúc vì điều tuyệt vời này. Cố ý thăm dò cậu:


- Vậy... cà phê sữa, cái đó, cậu nói hôm chia tay là có ý này nữa sao...


Đức cảm thấy may mắn vì không đối diện Dương lúc này. Mặt cậu đang chuyển hồng khá sinh động...


Bên kia bỗng truyền đến tràng cười "kinh dị" khiến lòng cậu chùng xuống. Có phải Dương đang cười cậu, Dương sẽ không cần suy nghĩ mà từ chối luôn?


- Này, cậu còn nợ tớ, nhớ chứ?


Đức hơi kinh ngạc:


- Ừ, vẫn nhớ...


- Giờ tớ nghĩ ra mình cần gì rồi...


Nó cười thật tươi. Dù Đức không thấy nhưng vẫn thể cảm nhận qua lời nói của Dương. Cậu đang hồi hộp.


- Sau này cậu phải thường xuyên đèo tớ đi cà phê sữa, ít nhất hai lần một tuần. A, không được, mỗi ngày một lần, đồ handmade nếu ngon cũng duyệt.


- Ái, sao nhiều vậy, chỉ mỗi cốc sữa 5k thôi mà


- Gì, còn thắc mắc, cậu chưa nghe "lãi mẹ đẻ lãi con" sao, xì


Đức tỏ vẻ đau khổ, nhưng thật ra trong lòng vui sướng không hết. Nói vậy là Dương không cự tuyệt cậu, cũngcó thể hiểu là Dương đã ngầm đồng ý. Cậu vui vẻ:


- Tốt thôi, không vấn đề, tay nghề tớ cũng khá được, hehe


Dương cười xùy:


- Ok, quyết định vậy nha, hihi... tớ cúp máy đây


- Ừ, ngủ ngon...


- A, cái này quên chưa nói...


Đức tính dập máy thì giọng Dương ngậm cười với theo:


- Thật ra tớ cũng thích cậu, trước kia đã thích và bây giờ vẫn thích. Ngủ ngon!


Sau đó là âm thanh đứt quãng. Dương đã gác máy.


Đêm đó có một người không ngủ được và một người ngủ rất ngon...


Một người đắm chìm trong hạnh phúc và một người bất ngờ vì hạnh phúc...


Chợt thấy tình cảm giữa nó và cậu cũng giống một ly cà phê sữa. Có đắng và ngọt, đơn giản, ngây thơ mà cuốn hút. Cà phê sữa dễ thưởng thức, uống một lần như đã quen, sau đó dần cảm nhận, mới hay mình nghiện hương vị này từ lúc nào. Cũng giống như tình yêu, có những khoảnh khắc vô tình xuất hiện, tự nhiên khiến người ta khó dứt bỏ. Vốn dĩ ái tình không nhìn bằng mắt mà bằng tâm hồn, nên "cậu bé" Cupid tuy mù lòa nhưng vẫn có một đôi cánh. Nó không chắc mối quan hệ này sẽ đi tới đâu, nhưng nó tin và hy vọng, bởi tình yêu luôn bắt đầu bằng nụ cười...


Trăng vạch kẽ lá qua ô cửa kính tròn, in bóng màu ngà, tạo nên một tách cà phê sữa di động trên tường. Dương nhìn theo ôm gối cười khúc khích, với nó, ngày mai sẽ là một ngày đặc biệt hạnh phúc...



Đang tải bình luận!