Tình yêu không điểm đầu
Tình yêu không điểm đầu
Ngoài trời mưa vẫn rả rích rơi, những tia sét sắc lẹm đều đều xẹt ngang trên một mảng trời đen sạm, làm ẩn hiện tàn cây cổ thụ đang mạnh mẽ oằn mình vận lộn giữa cơn giông.
Mưa lớn. Mất điện. Chiếc đồng hồ cổ treo lặng trên bức tường bên phải chẳng rõ đã điểm mấy giờ, chỉ biết là đã rất muộn, chỉ biết là chị đã ngồi như vậy rất lâu, chỉ biết là mâm cơm bày trên chiếc bàn tròn giữa nhà từ bao giờ đã nguội ngắt. Có lẽ chị đã quên mất một điều – anh từ hôm nay sẽ không còn trở về cạnh bên chị mỗi đêm nữa. Sự trống trải bất chợt cũng khiến chị nhận ra rằng, hình như đây là lần đầu tiên anh không về trong suốt hai năm anh chị lấy nhau...
***
Trước khi lấy anh, chị đã có người thương, là một anh bạn cùng chị lớn lên – một mối tình mà chị đã cho là sâu đậm. Nhưng nhà người ấy nghèo, nhà chị cũng chẳng hề dư giả. Vì vậy bố mẹ sắp đặt cho chị gặp anh – một người đàn ông có vẻ bề ngoài chín chắn thành đạt mà bao cô gái hiện đại muốn hướng tới.
Khi ấy, chị đơn giản chỉ nghĩ sẽ đi gặp anh một lần để tạm thời làm dịu bớt sự thúc giục cương quyết của bố mẹ. Nhưng ai biết được chính cá sự hờ hững của chị lại vô tình để lại trong anh một dấu ấn khó mờ ngay từ lần gặp đầu tiên. Anh đã từng nói, có lẽ anh thích chị bởi một cảm giác yên dịu mà bình thản đến bản thân anh cũng khó hiểu. Chỉ là mỗi khi nhìn thấy hay cạnh bên chị, anh mới cảm giác mình như không còn lạc giữa những áp lực công việc triền miên.
Một thời gian khá dài quen biết, chị vẫn chỉ coi anh như một người bạn, cũng chắc chắn anh mãi chỉ có thể là bạn. Đơn giản, vì tình yêu kia của chị đã dành trọn cho một người. Chị không thích anh, thậm chí khó chịu mỗi khi gặp gỡ anh. Anh hơi cứng nhắc và có phần độc đoán. Anh sẽ bất chợt đến tìm và kéo chị đến một nơi nào đó mà chẳng cần hỏi chị có muốn đi hay không. Anh sẽ gọi người đến rồi tự theo ý mình thay đổi một chi tiết nào đó trong nhà chị mà chẳng cần biết liệu chị có thích. Anh sẽ thẳng thừng nói trước mặt bạn trai chị rằng hai người đang hẹn hò. Anh cũng sẽ thản nhiên trả lời khi chị bày tỏ sự từ chối của mình: "Chỉ cần anh thích em và bố bẹ em thích anh là đủ."
Mới chỉ là một mối quan hệ còn thật nhiều quãng cách nhưng chị đã bắt đầu có cảm giác ngột ngạt, cảm giác như mình có thể bị biến thành vật sở hữu của anh. Sinh ra trong gia đình mà người bố có phần gia trưởng, từ lâu chị đã sợ hãi cái cảm giác này. Chị tự nhủ sẽ không bao giờ lấy người đàn ông như thế. Vậy nhưng, con người ta đâu phải lúc nào cũng có thể tự quyết định cho số phận của chính bản thân mình. Sự thúc ép của người mẹ đang đau bệnh cùng gia cảnh bần hàn buộc chị phải lấy anh như một cách để trả nợ. Từ bỏ người mình yêu thương, chị để mặc mình trôi theo một cuộc sống mơ hồ xa lạ...
Chị lấy anh, chẳng còn dám mơ đến những dự định ngọt ngào đã từng mơ. Chị vẫn thực hiện đúng theo những bổn phận nên có của một người vợ, chỉ là chị chẳng thể yêu anh. Còn anh, anh đã nói sẽ đợi đến cái ngày đó – ngày chị yêu anh, do vậy cũng chưa từng là gì vượt quá giới hạn.
Cuộc sống của họ trôi đi có vẻ thật êm đềm, nhưng mãi vẫn có gì đó trống trải và lạnh lẽo. Rồi đến khi chị biết được cái màn kịch đã tạo ra cuộc hôn nhân không mong muốn này. Thì ra tất cả đã được sắp xếp, thì ra gia đình chị chẳng hề phải ôm món nợ nào, thì ra mẹ chị cũng chẳng phải có bệnh nặng nào, thì ra chỉ là anh đã vì muốn có được một người không hề yêu mình mà lừa dối chị, mà biến chị thành một vật có thể tùy tiện điều khiển. Chị đã muốn yên phận làm một người vợ đúng nghĩa của anh, nhưng không hiểu sao việc đột nhiên biết được chuyện này lại khiến trái tim chị như xuất hiện một vết nứt, rất đau đớn, rất tủi nhục. Và chị cứ vậy hận anh.
Chị đã từng nhìn thẳng anh và lạnh lùng tuyên bố : "Chúng ta li hôn."
Anh luôn quả quyết: "Không."
"Tôi không thể sống cùng với anh thêm nữa, tôi không yêu anh."
"Em nhất định sẽ yêu anh, mà cho dù không yêu, anh nhất quyết sẽ không bao giờ đồng ý li hôn."
Cứ như vậy, chị ngày càng sống hờ hững, anh vì sợ mất chị mà cũng càng độc đoán hơn, khoảng cách giữa hai người theo đó mà dần kéo ra thành một mối quan hệ khó hiểu.
***
Một năm, chẳng biết trong mỗi người đã có những thay đổi thế nào. Chị vẫn lặng lẽ sống như cuộc sống của người khác, mỗi sáng vẫn thức dậy sớm chuẩn bị đồ đi làm cho anh, rồi sắp xếp nhà cửa, rồi mỗi tối lại ngồi trước mâm cơm đợi anh tan làm trở về... Chỉ là, những việc đó có lẽ chỉ xuất phát từ bổn phận, cũng có thể do chúng đã vô tình trở thành một thói quen. Còn anh, anh vẫn thích làm mọi thứ theo ý mình, vẫn thường quan tâm chị thái quá, vẫn thường mang chút ích kỉ muốn kiểm soát và quyết định nhiều việc thay cho chị, mặc dù đó nhìn qua hầu như đều là việc tốt nhất, nhưng lại không phải là điều khiến chị thoải mái.
Vậy nhưng chẳng thể phủ nhận một điều - anh yêu chị, cũng vẫn luôn chờ đợi tình yêu từ chị. Mà chị thì có thể thấy, cũng có thể hiểu rõ điều đó. Anh luôn hướng về chị với một ánh mắt trìu mến mà tha thiết. Anh luôn muốn làm những điều mà mình cho là tốt nhất dành cho chị. Anh cũng chưa bao giờ để chị phải ăn cơm tối một mình. Dù công việc có bộn bề đến đâu, anh vẫn cứ cố gắng sắp xếp để trở về bên chị, chỉ với mong muốn đợi đến một ngày, chị yêu anh.
Anh có thể hơi độc đoán về nhiều mặt, nhưng vẫn luôn tôn trọng tình cảm của chị, vì vậy chưa từng làm gì quá giới hạn hơn là việc muốn giữ chặt chị ở bên. Có một buổi tối anh uống say, về nhà liền điên cuồng hôn chị, rồi đè chặt chị lên giường với ý định chiếm hữu. Nhưng khi thấy nước mắt chị không ngừng tuôn rơi, anh bỗng sực tỉnh mà cuống cuồng xin lỗi. Anh sợ chị sẽ giận mà rời khỏi anh. Anh từ đó càng cố gắng thật cẩn thận và kiềm chế, tự nhủ sẽ tiếp tục đợi...
Một năm nữa lại như thế trôi qua, khoảng cách của hai người có lẽ cũng cứ thế mà tự động kéo gần lại. Anh cố gắng để không còn bao giờ uống rượu say khi về nhà, cố gắng chỉ ăn đồ vợ nấu, cố gắng để ý tới suy nghĩ của chị, tới những điều chị muốn hơn là chị cần. Còn chị, việc sửa soạn và chăm sóc cho anh mỗi ngày từ lâu đã trở thành thói quen, trở thành bản năng của một người vợ.
Anh vẫn giữ đúng khoảng cách nên có giữa hai người. Chỉ khi nào quá áp lực hay mệt mỏi, anh sẽ về nhà và ôm lấy chị thật chặt. Mỗi đêm, khi đang chìm trong giấc ngủ say, chị dường như có thể cảm nhận được một đôi mắt quen thuộc đang lặng lẽ ngắm nhìn mình, một bàn tay quen thuộc ân cần đắp lại chăn rồi lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt chị. Chẳng rõ từ khi nào, chị đã như thế mà chìm vào một cảm giác ấm áp thật âm thầm và bình dị...
Chị đã nghĩ, dù sao mọi thứ cũng chẳng thể quay trở lại, đã đến lúc chị nên chấp nhận việc mãi mãi sống bên anh, đã đến lúc chị cần phải trở thành một người vợ theo đúng nghĩa. Hai năm chung sống, mặc dù chị chẳng rõ nổi tình cảm của mình đã thay đổi thế nào, nhưng có lẽ đúng theo lời anh nói - chỉ cần anh yêu chị, và chỉ cần chị không còn cảm thấy khó chịu mỗi khi ở bên anh. Nhưng chính lúc này, anh lại quyết định buông xuôi sự chờ đợi...
***
Buổi sáng hôm nay, chị vẫn dậy sớm như thường lệ, nhưng có vẻ anh đã thức dậy từ lâu. Anh đã thay quần áo đi làm chỉnh tề đứng ở phòng khách giống như đang chỉ đợi chị bước tới.
"Anh... không định ăn sáng sao?"
Chị hỏi với vẻ mặt pha chút ngạc nhiên. Anh không trả lời, chỉ nhìn chị bằng ánh mắt như đang đắn đo và có vẻ như đã suy nghĩ rất lâu một điều gì đó. Thế rồi sau một hồi anh lên tiếng:
"Sống bên anh thực sự khiến em không thoải mái sao?"
Câu hỏi bất chợt này của anh càng khiến chị thêm phần ngỡ ngàng, vì nó thật sự rất khó hiểu. Chị sống không thoải mái sao? Nếu là trước kia, có lẽ chị sẽ không ngần ngại mà đáp "phải." Nhưng giờ đây, có nhiều thứ dường như đã khác, cuộc sống sau hai năm có thể khiến mọi thứ thay đổi thật nhiều. Điều chị đang suy nghĩ là, tại sao anh đột nhiên lại hỏi chị như vậy?
Anh rời mắt khỏi chị, khẽ cúi đầu nhìn ra phía trước, lại chậm rãi nói:
"Anh đã nghĩ chỉ cần anh yêu em, rồi chỉ cần thêm chút thời gian là đủ. Nhưng hôm qua nhìn thấy nụ cười của em khi ở bên anh ta, anh mới biết có lẽ mình đã sai lầm."
Anh nghĩ mình đã sai lầm. Phải, có lẽ ngay từ đầu đã là một sai lầm. Lẽ ra anh nên hiểu tình yêu vốn không thể sắp đặt hay ép buộc. Rằng thời gian cũng chẳng thể khiến chị yêu anh. Rằng anh có thể đợi hai năm hay lâu hơn, nhưng có vẻ anh đã quên mất phần cảm nhận ở phía chị. Cố gắng suốt hai năm, nhưng anh lại không thể khiến chị cười tươi như chỉ một lần chị vô tình gặp lại người cũ đó. Anh... thật sự đã quá ích kỉ!
"Xin lỗi vì đã ngang ngược buộc em lại với mình lâu như vậy. Có lẽ giờ đến lúc anh nên thả tay rồi. Chúng ta... li hôn đi..."
Chúng ta... li hôn đi...
Câu nói này đã khiến một mớ hỗn độn trong đầu chị bỗng bừng tỉnh, khiến chị rốt cục đã hiểu anh muốn nói gì. Chị hoang mang ngẩng đầu nhìn anh, lại nhìn chiếc va li lớn đặt bên cạnh.
"Anh cần phải đi một chuyến công tác ra nước ngoài, một năm rưỡi, thật tốt để anh thật sự có thể buông tay được em. Sau khi anh đi, thủ tục li hôn sẽ được chuyển tới. Anh để lại cho em căn nhà này nên không cần phải dọn đi. Em... hãy đến với người mà em thật sự yêu, nghe nói...anh ta vẫn còn một mình..."
"Không phải, anh..."
Chẳng để chị kịp lên tiếng nói hết câu, anh nhìn đồng hồ, rồi kéo lấy chiếc va li chuẩn bị cất bước hướng về phía cửa chính:
"Muộn rồi, anh cần đi bây giờ nếu không sẽ lỡ chuyến bay. Em... hạnh phúc nhé..."
Câu nói cuối cùng của anh mang chút ngữ điệu nào đó chua chát mà trầm mặc. Thế rồi anh có phần vội vã mà lướt qua chị bước đi. Khoảnh khắc ấy chị chẳng rõ mình đã nghĩ gì, chỉ biết rằng chị đã cứ thế đứng lặng mà nhìn theo bóng lưng anh dần khuất...
***
Trời hôm nay không biết đổ mưa từ khi nào, mưa cứ tầm tã kéo dài cho tới tận đêm. Chị đang ngồi lặng lẽ ở một góc trong căn phòng tối tăm và trống trải hơn bao giờ hết. Tiếng sấm gào thét cùng tiếng gió đập cửa khiến chị sợ hãi thu mình. Chị đã từng nói với anh chị sợ bóng tối, cũng sợ sấm sét, sợ cảm giác một mình đơn độc như chính lúc này đây. Vậy mà anh lại bỏ chị đi đúng vào thời điểm mà chị cần nhất một vòng tay ấm áp. Hai năm, lần đầu tiên trong một bữa tối chị không đợi được anh trở về, lần đầu tiên chị nhận ra căn nhà này thiếu đi bóng dáng của anh lại lạnh lẽo và đáng sợ đến vậy, lần đầu tiên chị thực sự biết, thì ra chị cần có anh đến vậy...
Tiếng sấm nổ rền cùng tia sét bất chợt xẹt ngang làm tim chị cũng theo đó mà nhíu mạnh một nhịp. Chị rùng mình ngã bệt trên sàn nhà, ánh mắt vẫn chằm chằm vào cánh cửa chính khép hờ bị gió liên tiếp xô đẩy tạo nên một mảng những âm thanh vang vọng quyện giữa tiếng xối ồ ạt của mưa giông . Cho đến khi... cánh cửa ấy thực sự hé mở, một thân hình cao lớn quen thuộc bước vào...Anh toàn thân ướt sũng, dáng vẻ như đang vội vã kiếm tìm một bóng hình mỏng manh.
Chị chẳng kịp thấy được gì thêm nữa, chỉ biết lập tức lao tới mà ôm chầm lấy bóng dáng thân quen kia, cảm nhận từ anh cái cảm giác ấm áp mà bình yên quen thuộc. Lúc này, chị thật sự đã bật khóc. Lúc này, chị thật sự đã hiểu, mình không muốn xa anh, mình... thật sự đã yêu anh.
"Anh ở đây rồi, anh sẽ không bỏ lại em phải không?"
"Anh nhớ em từng nói em sợ nhất là ở một mình lúc đêm giông, anh lo sấm sét sẽ làm em sợ hãi. Mà không, có lẽ là do anh thực sự không thể buông tay được..."
Chẳng cần ai phải nói thêm điều gì, họ cứ ôm chặt nhau như vậy, mặc cho mưa giông, mặc cho cánh cửa phía sau vẫn không ngừng va đập. Hai năm chung sống đủ để họ thấy nhau, hiểu nhau, đủ để họ ghi nhớ hương vị của nhau. Một tình yêu dù không có điểm đầu cũng có thể tìm được cách để bắt đầu vào lối đi của một con đường hạnh phúc...
PhongX