Ring ring
Thiên thần của anh

Thiên thần của anh

Tác giả: Sưu Tầm

Thiên thần của anh

(Admin - "Những thiên thần ngồi trên cán chổi")


Lại một đêm trôi qua, lại một vệt máu đỏ giả nơi góc giường, lại một lần tủi nhục và cơn thèm khát thứ gì đó mơ hồ lắm. Quen thuộc, rốt cuộc cô sống vì điều gì?


***


Kim Ngọc nằm vật ra giường, mồ hôi đầm đìa, tay chân rũ rượi, kiệt sức tới nỗi khóe mắt cô nhắm nghiền lại, cơn đau đầu đảo lờn vờn trong óc tính hành hạ nốt các sức lực còn sót lại. Lại một đêm trôi qua, lại một vệt máu đỏ giả nơi góc giường, lại một lần tủi nhục và cơn thèm khát thứ gì đó mơ hồ lắm. Quen thuộc, rốt cuộc cô sống vì điều gì?


Thiên thần của anh


Trời chiều hè Sài Gòn hiếm lắm mới có đợt giống thu, gió khẽ khàng sà vào mơn trớn vuốt má bất cứ cô gái nào, mặt sông phẳng lặng nay dợn vài lớp sóng đáp trả gió. Ngọc nhìn cảnh mà muốn cười thật to với cái suy nghĩ tầm thường của mình, trong đầu cô chỉ hiện mỗi hai từ "Giao phối". Ngọc móc điện thoai ra ngắm mình lần nữa, tô môi đỏ thêm chút nữa, cười căng miệng thêm chút nữa đặng giấu nốt vẻ mệt mỏi còn sót lại đêm qua, cô thấy hài lòng. Kéo cổ váy trễ xuống thêm tí nữa, bầu ngực trắng nõn nà lấp ló trong lớp vải mỏng, mặt dây chuyền dường như muốn chui tọt vào hẳn trong khe ngực. Rồi, tốt! Giờ cô hẳn chỉ việc ngồi khép chân đợi người tới mà thôi...


Nam đứng phía xa nhìn cô, trên mặt hiện rõ vẻ thèm thuồng. Cô càng ngày càng đẹp, mới năm nào lớp 12 quê mùa lúc nào cũng mặc trên người mỗi bộ đồ tây đi học, dáng người tròn trĩnh, da đen đúa, tóc hoe vàng cháy cái nắng Nha Trang mang gió biển. Anh chẳng nhớ ngày xưa vì sao nói yêu cô, chỉ cần biết giờ đây người đi bên cạnh anh khiến bất kì thằng đàn ông đi ngang nào cũng phải ngoái nhìn nhỏ dãi _ Nam thích thú với suy nghĩ chiếm đoạt gái đẹp của mình.


- Em chờ anh lâu chưa?


- A... anh tới rồi, này, bắt em đợi chả ga-lăng tí nào đâu nhé! Anh mới đi học ra đấy ư?


- Con nhỏ này, còn biết nũng nịu với anh cơ à. Ừ, anh mới tan ca, dạo này học nhiều quá bỏ rơi cô bé ngốc của anh rồi.


Nam choàng tay qua eo cô ngắt nhẹ một cái, dựa người sát hẳn vào. Anh có nhớ cô không?


- Đi ăn đi anh, em đói quá, sáng giờ em vẫn chưa có gì nhét bụng, con kiến nó bò tới ruột em rồi nè.


Anh chẳng muốn đi, anh làm gì có tiền dẫn cô đi ăn, còn đúng 21 nghìn 500 trong túi, mặt Nam đỏ dần lên.


- Anh trưa ăn nhiều cơm quá no lắm em ơi, hay mình đi uống nước nhẹ nhẹ thôi nhé, chút 6h anh lại có việc rồi.


- Haizz... Anh lại như thế, đi ăn với em khó vậy sao. Dạ, thôi đi uống nước. Mà hôm nay em mới lãnh lương, em trả cho hehe...


Ngọc rúc sâu tay vào túi áo khoác của anh, trời về đêm lành lạnh. Đêm nay không phải ca làm của cô, chờ mãi cả tháng đấy chứ. Vòng tay ôm anh mỗi lúc chặt hơn, áp hẳn cả người vào tấm lưng Nam, Ngọc thấy cả vùng trời bình yên, thoang thoảng mùi hương đàn ông sạch sẽ, cô hít mãi không thôi, với cô, nó thơm và ngọt ngào cực kì. Cái thứ mùi tinh khôi mà các bà các cô vẫn thèm riêng cho mình, cái thứ mùi của cái gọi tình yêu. Thiệt ra cô chả biết tình yêu là cái quái gì, nhưng cô biết nó làm cô mỗi đêm đều phải ngắm mình trong gương và hỏi mình sống vì điều gì...


- Lạnh lắm hả Ngọc?


- Hehe, mát mà anh, tự nhiên em muốn ôm chặt thôi.


- Này cô nương, chừng nào em thi học kì thế? Học hành ra sao rồi khai báo anh nghe coi.


- Điểm thi của bản cô nương giữa kì là 7, 7, 8 nha đại ca siêu khó tính. Anh chừng nào bảo vệ luận văn?


- Thứ 5 tuần sau, haizz, tốn tiền quá em, mà anh thì hết tiền rồi.


Nam im lặng, Ngọc im lặng, cả hai đều hiểu rõ ý nhau. Thì, anh hết tiền rồi, cô có tiền rồi, anh là người yêu của cô, cô là người tình của anh, và tiền của cô thì... hiển nhiên là của anh. Cô cười nhạt, tuần sau mình phải tăng ca rồi.


...


"Nhẹ nhẹ thôi anh, tôi đau.


Im lặng, cô ngậm mồm lại cho tôi! Làm điếm mà còn biết đau à? Hừ."


Cô bừng tỉnh, lại một cơn ác mộng thường xuyên đến nhàm chán, mà vẫn làm cô sợ, ê chề và nhục nhã. Cơ thể cô đầy vết thâm tím của những bàn tay ghê rợn sờ mó, bóp, véo để thỏa mãn nhục cảm của chính họ, đó là những lúc cô thực sự kinh bỉ hàng loạt đàn ông trên đời này. Ngọc nuốt ực cái ói muốn trào ra cổ họng, cô với tay lấy ca nước trên bàn tu một ngụm lớn. Liếc mắt nhìn đồng hồ cũ treo tường, đã 2 giờ chiều, cô phải dậy học bài thôi, mùa thi đã tới, và dù cuộc đời ô uế thế nào cô vẫn mới chỉ là sinh viên.


---


Tính ra thì cô nàng biết mùi đời này vẫn có lúc nhí nhảnh như mức tuổi quy định...


- Ngọc ơi, chờ Hưng với!


- Gì ba, mau mau tui còn phải về nhà nữa, đói chết đi được.


- Nãy bài thi bà làm sao? Giải cho tui với, bà là đỉnh nhất lớp mình, tui không hỏi bà thì hỏi ai, bà nội?


- Mặt ngu như ông có giảng cũng đần đần... Hê hê, dễ lắm, đây này...


A và B sống chung với nhau không đăng kí kết hôn vào ngày 25/5/1985, dựa theo Nghị quyết 02/HĐTP thì đây là hôn nhân thực tế, ông học hành kiểu gì thế? Khi này thì năm 2013 khi anh A có yêu cầu ly hôn thì tòa giải quyết cho ly hôn theo thủ tục chung, vậy thôi. Giữa 2 người này có quan hệ vợ chồng đó!!!


- Ơ, tui ngu thiệt. Ê tối bà đi xem phim với tui không, có phim này cực hay: "Người đẹp và quái vật".


- Giề, học không lo học, tính mua chuộc bữa thi lần sau à, tui đẹp chớ đâu có ngu...


Hưng đệch mặt ra với câu của Ngọc, Ngọc quả thật rất đẹp, và cũng chẳng ngu. Hưng lúng túng.


- Haha, thôi bạn hiền cứ giữ vé đem mà tặng gái, hoa hậu tương lai về đây, tui chả ham phim ảnh gì đâu.


Ngọc đang nghĩ gì? Hình như chính Ngọc cũng đang thèm thuồng tấm vé đó, nhưng với Nam.


Hưng...


Hưng, bạn của Ngọc, gặp nhau lần đâu tiên trên phòng đào tạo vào năm nhất khi cả 2 đứa ồn ào giành nhau suất học bổng cuối cùng. Hưng_đẹp trai, dân Sài Gòn gốc, có ý chí và cực kì vui tính. Không mê game, không hút thuốc, không chơi bời lêu lổng, mỗi tội tán gái là sở trường. Ờ thôi đàn ông mà, giang sơn thì dễ đổi, bản tính khó dời, chục thằng đàn ông trên đời có mất 9,9 thằng hám gái.


Hưng ghét Ngọc, ghét cái ngông cuồng, cứng đầu và quyết liệt của cô. Trước giờ với anh chưa có ai chửi thẳng vào mặt một thằng 12 năm liền Học sinh giỏi là ĐỒ NGU, thế mà Ngọc chửi hẳn tù tì 3 tiếng. Đời anh, từ đó, gắn liền với chữ Ngu.


Nhưng Hưng yêu chữ Ngu như yêu chính bản thân mình. Từ ngày bị nói Ngu, anh đâm ra thích làm thơ cỏ, chả ham gì tính toán cả, còn thơ, mỗi tội chỉ có một chủ thể mà thôi_là Ngọc.


Dặm như:


Này cô bé!


Mang đôi hài đỏ,


Đứng bên lề nhỏ


Bở ngỡ,


Nhìn ai?


Con cóc thì sau một thời gian luyện viết điêu luyện, chém tới chém lui trên blog, anh dần dần thuần thục lướt viêt hơn, máu cũng chảy nhanh hơn về từ ngữ, đôi khi anh cảm thấy chữ chính là cuộc sống của mình.


Em và Anh


Khuya rồi, nhớ ngủ sớm nha emĐể ngày mai vươn mình đón nắngPhủi nỗi buồn đọng lại đêm khuyaLau sạch trơn niềm nhớ thương phảng phất...


Ngủ đi em, rồi bay vào giấc mơ em vẽLặng yênXa xa và dạt dào tình cảmEm chẳng dám lại gần vì sợ lỡ bước trật chân.


Ừ thôi thì mang nhung nhớ vào lòngCòn sáng mai thì giấu đi em nhé,Cuộc đời em còn nhiều điều hơn thế!Đâu đơn giản chỉ cần người thương!!!


Em thích thật rồi, vậy anh phải làm sao?Cứ đứng sau bức rèm anh tự vẽ, nhìn emGồng vai, guồng chân chạy mỗi ngày...Để đêm về xót xa khi em chờ tin nhắn...


Anh thích em, thích hơn cả một người bạn,Em nhớ người, nhớ hơn cả người thương.


Người không yêu nhưng người vẫn nhớ, thoang thoảng, man mác gợi lòng, đôi lúc lại chen chân vài giọt lòng khắc khoải cho cái nhớ thương thêm chút đắng mà dư âm đọng lại đầu lưỡi lâu hơn. Nếu nhớ thôi thì chẳng hề gì, bởi nhớ là cái thứ mặn, ngọt chua, cay, đắng... vân vân và mây mây thì tính ra chỉ có khổ chủ mới biết được. Thế mà nhớ người còn hơn cả chữ nhớ. Cái nhớ tròng trành, chênh vênh giữa cái lạnh lùng cố hữu.


Nếu con đường ngày nắng chẳng thấy vắng bóng xe thì liệu con đường ngày mưa có chịu với đi đôi chút? Người muốn thả nỗi nhớ để bước dọc con đường bao ngày ồn ã với tiếng xe trong một chiều mưa... Ở đời, đặng là thứ gì khao khát thì chẳng có, ừ, trời chẳng đổ chi tí nước, nắng và gắt. Mặc kệ, nước trời không có thì người đổ tí nước lòng, dù là nó có vị mặn.


Và chiều nay, Mưa!


Nam


Kẻ đóng vai nhân vật chính trong cuộc đời của Ngọc.


Nam- không đẹp trai, gia đình với mức sống thấp, đang học thạc sĩ, chuẩn bị bảo về luận văn kết thúc, và là người lâu lâu mới thấy của Ngọc.


Nói về những lần xuất hiện gần đây nhất của anh thì hầu như chẳng có sự khác biệt là bao về mục đích.


----


Ngoài việc bấm đốt ngón tay chờ tới ca làm Ngọc chả biết làm gì nữa cả. Đầy chán chường và mệt mỏi. Nhanh thôi, cô sẽ rút ra khỏi công việc này sớm, vì cô còn cả tương lai phía trước, của cô và chồng cô.


Cô chạy như bay, khách đã chờ ở phòng và kéo rắt gọi điện thoại liên tục. Hôm nay là khách vip, sộp, chọn cô vì vẻ hấn dẫn của sự ngây thơ, và vì cô biết cách để lại vệt máu.


Chạy lướt qua thang máy đang chuẩn bị đóng lại, cô nghe mùi hương quen thuộc mà nhất thời chẳng nhớ gặp ở đâu, trong lòng xốn xang cái nhớ vô hình từ điều gì đó. Điều gì cũng được, với cô số tiền 5 triệu sắp nhận được quan trọng hơn - VỚI ANH.


"Có những người con gái khi yêu họ sống bằng cả nỗi đau vì người mình nghĩ - là - yêu, họ chia sẻ mọi thứ, ngay cả bản thân mình. Ta có gọi đó là tình yêu hay không? Tôi không biết."


Khuya rồi, ra khỏi cửa phòng ngộp ngạt và kinh tởm đó, cầm trên tay đồng tiền có vẻ dơ bẩn đó, mang bên người dấu hôn thâm tím cả vùng cổ. Ngọc đau lắm. Nhưng xong rồi, Nam chỉ cần 5 triệu này nữa thôi, anh bảo cô vậy, còn cô, cũng vừa làm buổi cuối tủi nhục. Ngày mai, với cô, trời sẽ sáng và thật trong xong. Ngọc rướn người, vươn vai hít thật căng lồng ngực bầu không khí thoáng đãng về đêm. Đường vắng, ít xe, âm thanh êm đềm, tĩnh lặng, chẳng ồn ã xô bồ như Sài Gòn vẫn thế.


Nhảy chân sáo, váy bay bay trong gió, thật sự cô rất hạnh phúc. Mặc kệ mai thi môn quan trọng nhất, tối nay cô sẽ ngủ thật ngon, không mụ mị, không la hét nữa. Hay mình qua nhà Uyên chơi nhỉ? - ý nghĩ lướt qua trong đầu - Nhà Uyên gần đây, mà mình cũng làm biếng cực. Okie, Uyên ơi chờ Ngọc, hehe.


15 phút sau, tại chung cư XYZ


- Uyên ơi, Uyên ơi! Bà ra mở cửa cho tui với có việc gấp lắm. Nhanh nhanh đi bà, huhuhu (Ngọc tính phá Uyên).


...5 phút sau, vẫn im lặng.


- Uyên ơi!!!!!!!!


...5 phút nữa lại trôi qua...


Ngọc lấy điện thoại ra gọi cho Uyên... A! ... Alô, đang ngủ mà ai gọi cho Uyên thế hả? Biết giờ là mấy giờ không đồ điên.


Một luồng điện xẹt qua Ngọc, một thứ thân thuộc đến mức trong không khí Ngọc cũng nghe được mùi hương của giọng nói. Cô nghe lầm? Ừ, tại đang mệt thôi, chắc là nghe lầm - Ngọc tự nhủ. Mệt quá, cô ngồi dựa vào cửa rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết, giấc ngủ chênh vênh và mơ hồ, toàn nghi vấn...


- Sao anh lại ở đây?


Nam im lặng, Uyên im lặng.


Ngọc đủ mạnh mẽ giấu giọt nước mắt mằn mặt chờ chực rớt, xoay người nhanh, bước đi nhanh, bỏ lại sau lưng hai kẻ vô tâm.


Đường Sài Gòn có nhiều ngã rẽ, tối Sài Gòn đèn sáng xuyên đêm, thế mà có những khi ta cuộn người thật nhỏ lại rồi vẫn không biết nhét vào đâu. Ta cứ bước đi trong vô thức, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai đang run lên bần bật bởi cái lạnh trong tim mà ngờ đâu do người thương. Sài Gòn nhỏ lắm, nhỏ đến mức nỗi đau ùa ập đến mà chẳng biết núp sau bả vai ai ngoài tự đan bàn tay của mình, khóc nấc lên. Ừ, thì thôi vậy... Hay ta về, về chốn nào người đừng tàn nhẫn.


Sài Gòn lạnh lắm, lòng người lạnh lắm.


***


Nam.


Nam gặp Ngọc, bao lâu rồi nhỉ? Anh không nhớ.


Ngọc quay người đi thẳng, lần đầu tiên Nam thấy ngực trái của mình khẽ đau, một tí thôi., nhưng Nam không quan tâm, vì đơn giản chỉ là mất thứ gắn quá lâu với mình.


Thật ra, Nam biết Ngọc làm gì để kiếm tiền nuôi anh, bởi vậy dù có thèm anh cũng chả muốn rờ vào, cảm giác nhầy nhụa của những kẻ khác làm anh ghê tởm. Thật ra thì cái lần đầu tiên của Ngọc cũng là của anh rồi...


Ừ, thì thôi vậy, tạm biệt em...


***


Sài gòn, 4 năm sau...


Nam có một gia đình hạnh phúc với Uyên, một vị trí chỉ thua ba Uyên trong công ty, một doanh nhân thành đạt, một gương mặt hằng tuần xuất hiện đều đặn trong tạp trí Doanh nhân trẻ. Anh thành công.


Hưng_vẫn đi tìm Ngọc. Làm báo, nhiếp ảnh gia không chuyên, làm kẻ xách balo phượt Nam chí Bắc.


"... Câu chuyện về cuộc đời bao giờ cũng dài như nó vốn dĩ vậy, còn người thì có mấy thời trẻ để mà sống hết mình vì tình yêu đã chọn? Tôi không biết. Có điều, có đáng khi phải sống cho chỉ mỗi một người, khi mà chính chúng ta chưa bao giờ giành trọn vẹn niềm thương cho bản thân mình. Tuổi trẻ như cơn mưa rào mà chốc đến chốc đi, khi quay lại có chắc thấy cầu vồng?"


Nam có thấy cầu vồng không? Có chứ, thiệt ra anh chỉ cần bước ra ngoài sau cơn mưa chiều nay là thấy cầu vồng bắt ngang qua khoảng trời rộng, hướng mắt lên là cả màu xanh bình yên. Nhưng với một kẻ trái tim luôn tìm tới cuộc vui để che giấu việc làm sai trái của mình liệu có biết đến hai chữ bình yên, chứ huống gì là có mà giữ...


Ngày hôm nay, Nam nhận được thư của Ngọc.


Nha Trang, ngày ... Tháng ... Năm...


Gửi ba của Bi.


Sài Gòn mùa này có giống mùa trước


Mưa vẫn rơi, còn lòng người vẫn lạnh


Rồi mưa tạnh, mà chẳng thấy người đâu


Ai biết đâu, người đâu về cuối phố


Vì giữa phố lặng người ngắm người dưng


Sao hoang mang, người mang tình đi mất


Để đơn côi cuộn người nấp vào trong.


Thiên thần mang cánh trắng


Cánh gãy


Họ vẫn bay _ nhưng là trên cán chổi.


Lời mở đầu có vẻ dài dòng hơn ngày xưa bố Bi nhỉ?


Câu chuyện cuộc đời của chúng ta, một thời tuổi trẻ mà chắc cả đời này tôi chẳng thể nào quên. Hay thôi thì đừng nhắc lại chuyện quá khứ làm gì, bởi tôi đã gói nó thật chặt và ném ở đâu đó rồi. Thật may sao, tới giờ tôi vẫn còn giữ được một chút tình cảm để viết bức thư này cho anh.


Sóng gió nhiều, bương trải nhiều, nhận nhiều, cho đi cũng nhiều, tôi cũng thấy cuộc đời này công bằng lắm. Nó lấy đi nhiều thứ, nhưng sắp trả lại tôi nhiều thứ, nhanh thôi. 1s... 1 phút...1 giờ...


Nam, ngày tôi nhận ra cuộc sống đang đùa cợt tôi khi tôi trao tình yêu cho một kẻ khốn nạn như anh, tôi chỉ muốn lao đầu vào giết anh, bắt anh nhận lại tất cả tủi nhục, tanh tưởi tôi có. Vậy mà tiếc thay tôi lại quay đi...


Thời gian qua có bao giờ anh thấy cắn xé tới tận tim về những việc anh từng làm, về những thủ đoạn, gian ngoan mà anh dùng để đạp lên thành công của người khác, cướp về làm thành quả của chính mình. Có bao giờ anh thấy nơm nớp lo sợ bị phát hiện. Có bao giờ sau những cuộc tình vụ lợi, anh thấy mình chẳng đáng làm một thằng đàn ông. Tôi biết dù có khốn nạn thế nào, anh vẫn là một con người, và tôi biết, anh có. Anh che giấu nó trong cái hào quang đó, cố gắng giết tiệt nỗi sợ hãi mà chẳng bao giờ làm được, anh thèm khát sự bình yên vì anh có quá nhiều lầm lỗi, anh thèm một người ở bên chịu nắm những bí mật kinh tởm của đời anh_vậy mà chẳng có ai.


Còn một đứa đàn bà dơ bẩn như tôi, chắc chắn chẳng xứng ngang tầm với anh rồi...


Để tôi kể anh nghe, tôi có một con bạn bị vô sinh, nó yêu một anh chàng đến mê mệt, yêu bằng hết sức mình. Nhưng yêu thì sao, khi mà chẳng có con thì tình yêu cũng chỉ là cái vỏ ngoài, mà vỏ ngoài thì rồi cũng cũ và rách. Và rồi, nó nhận con nuôi. Anh chàng kia đi công tác cả năm, về nhà đúng một hai lần, làm quái gì biết được. Ngày anh ta về, vơ đẹp con xinh, anh ta vui chứ. Anh có con, anh biết mà...


Tôi thấy gia đình đó hạnh phúc đấy chứ?


Và đó_chính là GIA ĐÌNH ANH.


Còn Bi, là con tôi


Của tôi và anh.


Không biết bao nhiêu lần tôi đứng ngoài hàng rào nhìn gia đình các người hạnh phúc bên nhau, và cũng không biết bao nhiêu đêm tôi đau đến thắt cả ruột gan vì nhớ con, chỉ muốn chạy tới ôm chầm lấy con chạy đi khỏi thằng đàn ông như anh.


Và tôi nghĩ, Bi cần được sống trong môi trường tốt hơn là sống với tôi.


Và Uyên, đã giúp tôi làm điều đó.


Và mỗi thứ bảy hàng tuần, Bi và Uyên đều qua nhà tôi chơi. Không, anh đừng ngạc nhiên, chỉ là cho con tiếp xúc quen trước khi về lại bên tôi thôi mà.


Còn Uyên, người phụ nữ ở nhà lo cho anh, người con gái mang danh vọng tiền tài cho anh, vừa cùng tôi đi gặp những người phụ nữ tình một đêm với anh hai ngày trước.


Còn bây giờ anh hãy bình tĩnh đi, chuẩn bị cho cơn bão sắp tới.


Chiều 10/6/2014 tôi sẽ cùng Bi đi Mỹ.


Chúc anh may mắn.


Chào anh.


Thiên thần của anh


 


Đang tải bình luận!