Sau làn khói thuốc

Sau làn khói thuốc

Tác giả: Sưu Tầm

Sau làn khói thuốc

Kỷ niệm cũng có thể khiến vật vô tri vô giác trở thành một bóng ma ám ảnh đến vậy sao?


***


Tháng 12, Năm 2015


Tôi gặp Nick ở quán café Something Missing. Như thường lệ, cậu ấy vẫn yên vị ở góc bàn cạnh cửa sổ. Nick bảo cậu yêu thích những vị trí có thể mang đến cho mình một lối thoát. Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện Nick, bỏ luôn màn chào hỏi cứng nhắc mà buông ra những câu bông đùa quen thuộc. Sau khi cô phục vụ mang cho tôi tách café, ánh mắt của Nick đậu lại trên mặt café sóng sánh, rồi chợt buồn miên man. Tôi thấy môi cậu run run, đôi mắt trĩu nặng suy tư, và dường như, anh bạn của tôi đang trẻ lại. Nick đã không động đến café từ khá lâu rồi. Cổ tay cậu, nơi ngự trị chiếc đồng hồ cũ kỹ, tróc vỏ và chẳng còn hoạt động. Chiếc đồng hồ chết. Đối với Nick, có lẽ thời gian đã hẹn gặp cậu ở một thời điểm khác.


Cố lấy lại sức sống cho cuộc trò chuyện, tôi hỏi Nick về công việc kinh doanh hiện tại. Nick cười nhạt – một nụ cười chưa bao giờ là của cậu - và bảo rằng mọi thứ đều ổn. Nhưng, tôi biết bóng rổ mới là niềm đam mê của đời cậu. Nick đã chôn vùi bản thể cũ, để hướng tới con người không còn là cậu ấy.


Chúng tôi cùng nén tiếng thở dài. Ánh mắt đều hướng ra cửa sổ như thể đó chính là tấm gương giúp chúng thôi nhìn về quá khứ.


Sau làn khói thuốc


***


Năm 2007


8 năm trước, chúng tôi thuê chung căn hộ với Laura. Đó là một cô nàng xăm trổ, kẻ mắt đen cực đậm và hơi gầy. Như đóa hoa hồng đen, cô mang nét đẹp bí ẩn đến ma mị, nhưng rất quyến rũ. Ở Laura tập trung nhiều thứ mà chúng tôi không hề có: thuốc lá, rượu bia, hình xăm và café. Thành thật, chúng tôi chưa quen lắm với khói thuốc lá nồng nặc bay tứ tung và mùi café thoang thoảng trên chóp mũi khi thức dậy, cả hai chúng tôi đều không thích hai thứ đó, nhưng tôi hành xử lịch sự hơn Nick. Ít nhất tôi đã không lảng ra ngoài vườn để ăn sáng mỗi khi Laura hút thuốc. Tôi chỉ cố thân thiện với cô thợ xăm xinh đẹp sẽ chia sẻ một phần ba chi phí cho căn hộ tuyệt vời này.


Ngày gặp đỡ đầu tiên, Laura trông có vẻ không quan tâm lắm đến việc phải sống chung với hai gã thanh niên đang hừng hực tuổi trẻ. Cô chỉ bảo rằng cô thích khung cảnh quanh căn hộ này. Thấy tôi và Nick lúng túng, môi Laura vẽ nên nụ cười lạnh băng, rồi cô hỏi:


- Hai người có bạn gái rồi à?


- À, chưa. Sao cô lại hỏi vậy?


- Không thể xảy ra chuyện gì đâu.


- Sao cơ? - Nick chau mày.


- Tôi không có cảm giác với đàn ông.


Cô nói những lời đó bằng giọng lịch sự nhưng hờ hững, và Nick hơi khó chịu với cô vào những ngày đầu cô đặt chân vào căn hộ. Nick đặc biệt dị ứng với các hình xăm trên cổ, tay và đùi của Laura. Mùi cafe nồng gắt cô nàng pha mỗi này làm cậu không lấy làm thoải mái, khói thuốc nồng nặc khiến Nick khó chịu, đồ lót vài lần bỏ quên trong nhà tắm khiến Nick phát cáu, và những đêm về muộn gây ồn ào làm Nick cực kỳ tức giận.


Tóm lại, Laura khiến cậu ta phát điên.


~•~


Tuy vậy, tình cảm trong con người vốn luôn là điều kỳ lạ. Tôi còn nhớ như in khoảnh khắc ngày hôm đó, khoảnh khắc đánh dấu thời điểm tình cảm giữa bọn họ. Vào một buổi chiều êm ả của tháng năm, khi tôi đang cùng Nick chơi bóng rổ, thì không may quả bóng dội trúng vai Laura ngay lúc cô mở cổng căn hộ. Điếu thuốc trên môi cô rớt xuống nền gạch nạm sỏi. Sau hai lời xin lỗi át vào nhau, bọn tôi im phăng phắc, chờ đợi phản ứng của "nữ hoàng băng giá". Nhưng, Laura chỉ lẳng lặng ném trái bóng trả về phía chúng tôi, Nick bước lên chộp lấy quả bóng; xoay nó trên ngón tay rất điệu nghệ.


- Lần nữa xin lỗi. Do không đúng thời điểm thôi – Nick nhún vai, bắt chước kiểu cách hời hợt của Laura.


Laura nghiêng đầu, mặt cô hơi giãn ra. Cô châm một điếu thuốc khác, tiến đến gần Nick, rồi phả những làn khói ma quái vào mặt cậu. Tôi không thể thấy được trọn vẹn gương mặt cô qua làn khói thuốc, nhưng nắng chiều lướt trên đôi môi cô khiến chúng như đang mỉm cười.


- Theo anh thì, khi nào mới là đúng thời điểm?


Xong, cô đi luôn vào nhà mà không đợi Nick trả lời. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Laura chủ động nói chuyện với cậu. Còn về phía Nick, cậu cứ ôm lấy quả bóng và nhìn theo Laura. Đôi khi tôi không hiểu, chỉ một hành động nhỏ, một cái nhếch môi nhạt phai dưới ánh chiều tà cũng có thể thay đổi một điều gì đó.


***


Một ngày nọ, Nick từ câu lạc bộ bóng rổ trở về nhà trong bộ dạng bê bết mồ hôi, còn tôi và Laura đang ngồi đánh cờ. Laura chơi cờ đỉnh hơn bất kỳ gã nào mà tôi từng thi đấu. Lúc Nick vừa cúi sát sau lưng tôi thì tôi đang trên đà thua, và cậu ta liền chỉ cho tôi nước đi giúp tôi thoát hiểm. Sao tôi lại không nhận ra đường đi ấy nhỉ? Dù tôi luôn giỏi hơn Nick, nhưng đôi khi những người ngoài cuộc nhìn sự việc của ta nhạy bén hơn chính bản thân ta. Laura ngay lập tức liếc mắt lên nhìn cậu, bật lên giọng điệu mỉa mai.


- Đúng là một quý ông thực thụ.


- Cô có vẻ là một kì thủ lão luyện. Nhưng, bạn tôi mới tập chơi thôi. Tôi chỉ cố giúp cho trận đấu cân bằng hơn – Nick phản bác.


- Đúng vậy, tôi mới tập chơi, còn nó học đánh cờ từ tôi – Tôi húc cùi chỏ vào bụng Nick.


- Trò hơn thầy là điều bình thường!


- Vậy tại sao anh không ngồi xuống đây? – Laura lớn giọng, cực kỳ tự tin xen lẫn chút ngạo mạn.


Tôi nhường chỗ cho Nick, và Laura xếp lại bàn cờ với những động tác sành sỏi. Cô không nhìn Nick và nói:


- Cá cược chứ?


Nick lườm Laura, rồi quay sang nhìn tôi với vẻ mặt "không thể tin được độ ngạo mạn của con bé này".


- Đúng là một quý cô thực thụ! Vậy nếu tôi thắng, tôi muốn cô làm ơn đừng về nhà lúc ba giờ sáng, và thêm điều nữa, hãy hút thuốc ngoài vườn nếu có thể. Còn cô?


- Tham lam quá – Laura nhếch môi – Nếu anh thua, anh phải đến studio xăm hình của tôi ngày mai.


- Để làm gì?! – Nick nhảy dựng.


- Đến studio xăm hình để chơi bóng rổ!


- Cô đang tạo cơ hội kinh doanh với tôi đấy à?


- Mưu sinh thôi.


- Không công bằng. Cô chỉ ngừng điều cô thích, còn tôi phải gánh vào thân thứ tôi chẳng hề ưa!


- Như nhau cả.


Tôi khích tướng cậu bạn:


- Chưa gì đã sợ thua à?


Nick chịu im lặng. Laura tiếp tục:


- Anh sẽ là một trong những khách hàng của tôi. Vinh hạnh lắm đấy.


Ván cờ bắt đầu. Laura có vẻ vờn Nick ở những nước cờ đầu tiên, cô đang thám hiểm anh chàng với bộ mặt như được tạc từ tảng băng trôi, không chút cảm xúc. Còn anh bạn tôi, cậu gần như chúi mũi vào bàn cờ, khá căng thẳng, một phong cách hoàn toàn khác với sự thư thái của Laura. Một quãng thời gian dài trôi qua, Nick thua luôn trận thứ hai. Cậu hậm hực đứng bật dậy và bắn thẳng về phòng ngủ. Tôi nhìn sang Laura, thấy ánh mắt cô long lanh một nụ cười.


***


Sáng hôm sau, Nick dùng hết mọi sức lực lẫn sự lì lợm để lôi tôi cùng đến studio xăm hình của Laura, chỉ cách căn hộ hai mươi ba bước chân.


Đó là một nơi khá nhỏ, nhưng tươm tất và nồng lên mùi thuốc lá. Laura tiến về phía bọn tôi, quyến rũ một cách ngoạn mục trong chiếc áo hai dây bó sát kết hợp với quần jean ngắn rách lưa thưa. Lông mày Nick hơi nhếch lên, rồi ngay lập tức trở về bình thường. Cô cất một tiếng chào gọn lỏn và hỏi Nick:


- Anh muốn xăm ở đâu?


- Tôi không có hứng thú với hình xăm. Ở đâu cũng được.


Laura nhíu mày, phẫy tay một cái.


- Vậy cởi áo ra.


- Cởi áo? Cô định xăm ở đâu?!


- Anh đùa với tôi đấy à?


Tôi ngồi trên chiếc ghế bọc đệm nhung, cười khúc khích vì hai người. Nick cởi chiếc áo thể thao, quẳng thẳng vào mặt tôi, hai bọn tôi chí chóe với nhau, Laura lườm cả hai, rồi Nick ngồi thẳng lưng đợi cô chuẩn bị đồ nghề. Khi Laura mang găng tay và yên vị sau lưng cậu, Nick có vẻ bưng bức như bị kim châm, cậu cứ cọ nguậy mãi không thôi.


- Này! – Laura đanh giọng.


- Được rồi, chỉ là tôi không thấy an toàn khi có ai đó ở sau lưng.


Laura im lặng, suy tư, rồi cô hỏi:


- Anh muốn hình xăm như thế nào?


- Đã bảo tôi không hứng thú với việc này rồi. Xăm bất cứ thứ gì cô muốn.


- Là anh nói đấy – Laura đáp bằng giọng sặc mùi nham hiểm.


- Mà khoan. Cô định xăm hình gì đó?


- Anh lại đùa với tôi đấy à?!


Vốn là đứa biết giữ lời, Nick cuối cùng cũng nén bực tức mà chịu ngồi yên. Laura bắt đầu tập trung cao độ vẽ hình xăm cho Nick, có lẽ vì thế mà cô không hút thuốc. Cậu hơi gồng để chịu đau, nhưng dần dần cũng quen. Ngồi nhìn cảnh ấy, tôi không thể cưỡng lại ý muốn lưu giữ khoảnh khắc đó về họ. Tôi len lén dùng điện thoại chụp lấy một tấm ảnh. Và đến tận bây giờ, nó vẫn nằm trong album ảnh của tôi. Nhiều lần mở album ra xem, tôi tự hỏi rằng hai mươi ba bước chân ngày ấy giờ đây sao thật xa vời.


Sau làn khói thuốc


***


Tôi còn nhớ đêm Giáng Sinh trống vắng năm 2007, bữa ăn tối diễn ra trong yên lặng, chỉ vang lên những tiếng nhạc lơ lửng từ radio và vài lời huyên thuyên về bóng rổ của Nick. Rồi Nick và Laura lại đánh cờ. Trong lúc chờ Laura xếp bàn cờ, Nick phát hiện chiếc đồng hồ bạc treo tường đã ngừng hoạt động. Anh bạn thôi có thói quen cứ năm phút lại ngó vào đồng hồ, mà cậu lại ghét những thứ đeo tay. Gã kỳ lạ. Lấy lý do đang đấu trí với nữ kì thủ, cậu ra lệnh tôi thay pin cho chiếc đồng hồ bạc tội nghiệp. Và ngay lúc ấy, Nick có vẻ để ý đến chiếc đồng hồ đeo tay của Laura. Nó cũ kĩ, tróc lớp mài, màu đồng, và chiếc kim giờ vĩnh viễn chỉ vào số 8.


- Cô có cần "thay pin" cả cái kia không? - Cậu bảo, tay chỉ vào chiếc đồng hồ cũ.


- Tôi cố ý để nó như vậy.


Tôi quay xuống nhìn họ, thì thấy Nick nặn ra bộ mặt cực kì khó hiểu.


- Nếu là vật trang trí thì thú thật, tôi thấy nó chả đẹp.


Một khoảng thinh lặng, rồi Laura đặt mạnh nước cờ. Tiếng "cạch" khiến tôi giật cả mình, chắc Nick cũng thế.


- Có bao giờ anh ước thời gian hãy ngừng trôi không?


Tôi không nghe Nick nói gì, hẳn cậu đang suy tư, nhưng về nước đi tiếp theo hay về câu nói của Laura? Rồi, tôi cũng nghe thấy tiếng đi của quân cờ Nick.


- Ước làm gì khi nó không thể thành hiện thực?


- Cuộc sống không làm cho anh, thì anh tự làm cho mình - Cô đáp nhanh, giọng chắc nịch.


Loáng thoáng, tôi nghe tiếng Nick cười khe khẽ.


- Ví dụ, khi nào thì cô muốn thời gian ngừng lại?


Khi hoàn thành nhiệm vụ với chiếc đồng hồ, tôi bước cẩn thận xuống chiếc ghế cao rồi nhìn về phía họ. Tôi thấy Nick và Laura đang hướng bốn ánh mắt vào nhau, chăm chú, dò xét và bối rối. Tôi khá ngạc nhiên, vì trước giờ, theo tôi để ý, Laura hầu như không nhìn vào mắt cậu ấy. Tôi đảo mắt quanh phòng, thấy lạ vì bỗng nhiên không một tiếng động, tiếng gió thổi, tiếng nhạc Giáng Sinh buồn bã, tiếng xe cộ náo nhiệt ngoài phố như đồng loạt tan vào hư không. Tôi vừa thay pin cho đồng hồ cơ mà?


Laura không hề cười, cô thoát khỏi ánh mắt của Nick rồi đi nước cờ cuối cùng kết thúc trận đấu.


- Điển hình là giây phút tôi thấy bộ mặt thua cuộc của anh.


Xong, cô đứng lên rồi tiến ra ngoài vườn. Chắc để hút thuốc.


- Này – Nick nhìn tôi – sao cô ấy cứ mặc áo quá mỏng vào những ngày lạnh thế nhỉ?


Nick lại thua, nhưng lần này trông anh bạn không tức giận hay cay cú gì cả. Cậu vẫn ngồi đó ngắm những quân cờ, nhưng trong ánh mắt, tôi cảm giác tâm trí cậu đang phiêu lãng ở một nơi khác.


Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, kim phút vừa di chuyển một nhịp.


***


Ngày cuối cùng của mùa thu vào năm 2008, tôi, Nick và Laura dành buổi chiều để đi dạo dọc con phố. Chúng tôi đều không nhiều bạn, nhưng ngay thời khắc này chúng tôi thấy hài lòng về điều đó. Khung cảnh ngày cuối thu đậm màu hổ phách, hay màu trà cùng những ánh đèn đường leo loét làm ẩn hiện lên vô vàn gương mặt rối mù. Đường phố lúc bấy giờ khá ảm đạm và u uất, hay do mùa đông đã gần kề?


Thong dong trên vỉa hè, chúng tôi ban đầu đi hàng ba, nhưng dần dần tôi lùi về sau; ngắm hai người bạn của tôi. Laura bước bên cạnh Nick, hút thuốc và cô vẫn mặc chiếc áo khoác khá phong phanh. Nick thỉnh thoảng quay sang hỏi rằng cô có lạnh không, nhưng Laura luôn lắc đầu, dẫu tôi thấy đôi vai cô khẽ run lên khi gió bất chợt tràn đến. Họ trò chuyện điều gì đó mà tôi không nghe rõ. Nick có vẻ là người tung ra nhiều câu hỏi. Nhưng tôi đoán Laura sẽ chẳng cho cậu lấy một câu trả lời trọn vẹn. Một người đàn ông đội mũ trùm màu nâu với bộ dạng hấp ta hấp tấp va phải Laura, cú va khá mạnh, khiến cơ thể mảnh dẻ của cô ngã sang Nick. Nick đỡ lấy cô. Qua những làn khói thuốc mong manh, họ nhìn nhau, ngỡ ngàng, bối rối nhưng lần này lại thoáng chút trìu mến. Một sợi dây vô hình nối liền ánh mắt họ, nhưng rồi Laura liền cắt đứt sợi dây ấy. Có ai đó vừa kéo Laura quay trở về mê cung mà chính cô luôn lạc lối. Họ tiếp tục sánh bước bên nhau, thư thái, bình yên và không hề vội vã.


12 giờ khuya, Laura đã yên giấc trên giường. Nick và tôi ngồi uống rượu trên quầy bar nhỏ. Tôi đã hỏi về cuộc trò chuyện giữa họ. Tay Nick mân mê ly rượu nho, ánh mắt cắm sâu vào ly rượu như thể muốn soi từng tinh thể trong chất lỏng màu tím ấy.


- Tớ hỏi cô ấy về những hình xăm, rồi vài điều mà tớ muốn biết – Nick thở dài – thật khiếm nhã, nhưng tớ không ngăn được mình. Tớ muốn hiểu mọi thứ về cô ấy.


- Thế Laura có trả lời không?


Nick lắc đầu.


- Cô ấy bảo vô ích thôi. Tớ không biết nữa. Nhiều lần trên đường về nhà, tớ không khỏi hoài nghi rằng Laura sẽ biến mất...


Cậu bạn tôi vốc hết ly rượu nho, chống tay lên bàn rồi day day hai mí mắt.


- Laura bảo tớ và cô ấy đã gặp nhau sai thời điểm.


- Cậu có hỏi rõ hơn không?


- Không. Nhưng, tớ nghĩ mình có thể đoán được. Những hình xăm đó...


Tôi nghĩ Nick thật sự đã nhìn ra một điểm gì đó ở Laura. Cô nàng như một mê cung ma quái không hề tồn tại đích đến, và khiến con mồi lạc lối vĩnh viễn. Nick dẫu không biết mình đang đi về đâu, nhưng chẳng tài nào cưỡng lại được. Con người muốn sinh tồn thì phải có khao khát. Cậu đơn giản chỉ đi theo trái tim của mình.


Nhiều đêm thấy Laura đơn độc hút thuốc ngoài lan can, cậu đã cố nốc cafe để ngồi đó cùng cô, dù cả hai chẳng nói gì. Giữa họ có khá ít cuộc trò chuyện, nhưng sao tôi cảm nhận họ vẫn hiểu nhau. Tôi thường ngồi tư lự ở quầy bar nhỏ để quan sát họ, và tôi chẳng thấy được gương mặt Laura ẩn hiện sau những làn khói thuốc. Tôi không bao giờ biết cô ấy đang nghĩ gì, cũng như không bao giờ biết vẻ mặt cô ấy sẽ như thế nào khi đối diện với Nick. Tôi chỉ bắt gặp, vài lần, Laura đứng tựa vào dãy cửa kính để ngắm Nick chơi bóng. Trông cô lúc ấy rất thanh thản và hiền lành. Dần dà tôi để ý, mỗi lần Nick xuất hiện là cô ấy hút thuốc, thậm chí còn để mặc những làn khói trắng trôi ra khỏi đôi môi cô và vây bám lấy gương mặt Nick. Hành động ngông nghênh vốn có hay chỉ là cách Laura tự bảo vệ bản thân cô ấy?


Thời gian dần trôi qua, Nick bảo với tôi mùi cafe thật hấp dẫn. Các hình xăm trên thân thể nóng bỏng kia bỗng trở nên thật đẹp trong mắt cậu. Khói thuốc lá phì phèo của Laura trở thành thứ thuốc phiện của riêng Nick. Về đồ lót bỏ quên thì tôi không còn nghe cậu quát tháo gì nữa. Và thay vì càu nhàu, Nick chỉ lẳng lặng đỡ một Laura như vừa tẩm trong rượu vang vào giường ngủ, đắp chăn hộ cô nàng, chưa kể đến việc cậu hay khoác áo cho Laura vào những tháng ngày mùa đông lạnh giá.


Suy cho cùng, Laura vẫn khiến cậu ta phát điên.


***


Một đêm nọ, tôi bừng tỉnh sau cơn ác mộng đáng sợ. Tôi mơ thấy mình lạc giữa một chiến trận, xung quanh toàn âm thanh chết chóc của súng đạn, của những tiếng thét hãi hùng, điên loạn. Sau khi cố trấn tĩnh, tôi bước ra ngoài phòng bếp tìm kiếm ly nước. Chợt, tôi nghe thấy tiếng của Nick và Laura. Không đơn thuần là trò chuyện đêm khuya, họ dường như đang to tiếng với nhau. Nick chống hai tay lên, dồn Laura nép sát vào tủ lạnh.


- Tại sao em luôn cố trốn tránh tôi?


- Câu hỏi đó thật vô lý khi tôi đang đứng trước mặt anh thế này đây - Laura thờ ơ đáp.


- Ánh mắt của em. Tại sao không bao giờ dám nhìn thẳng vào tôi? - Nick lớn giọng hơn, thoáng nghe như lời trách móc nhưng tràn đầy tình cảm.


- Anh muốn ngủ với tôi đến thế sao?


Sau khi buông làn khói trắng vào mặt Nick, cô nàng nói với một thái độ lạnh lùng cùng một gương mặt đanh thép mà tôi chưa bao giờ thấy khi cô lẳng lặng nhìn Nick từ phía xa.


Nick có vẻ nổi cáu. Cậu dập đầu thuốc đỏ rực của Laura bằng hai ngón tay, rồi tóm nó quẳng về phía sau. Mất điếu thuốc, hay vũ khí tự vệ, cô từ bình thản chuyển sang bực tức. Nick tiếp tục:


- Anh tin vào trực giác của mình. Em sợ hãi điều gì vậy Laura?


- Tránh ra! - Laura gằng giọng.


Nick vẫn không lùi bước. Cậu nhìn thẳng vào mắt Laura như thể muốn tìm kiếm điều gì đó cứu rỗi cậu, điều chứng minh linh cảm trong cậu là đúng. Từ xa, tôi có thể thấy Laura muốn bùng nổ. Cô đang hoảng sợ.


- Đồ khốn! Tôi bảo tránh xa tôi ra!! Làm ơn đừng bước vào cuộc đời tôi!!!


Cô đẩy Nick ra một cách thô bạo. Tát cậu một phát cay đắng. Laura có khóc không? Tôi không biết. Không gian nhà bếp chỉ hắt chút ánh sáng từ phòng khách. Đoạn, Laura bước đi, nhưng Nick không bỏ cuộc. Cậu nắm tay cô lại, và vòng tay ôm lấy eo cô. Hành động lặng lẽ, không nóng vội, thậm chí không hề mang chút hờn giận về cái đánh vừa rồi. Những ngón tay Nick khẽ vuốt từ bờ vai đầy hình xăm xuống đến tay Laura. Rồi cậu dịu dàng thì thầm vào tai cô ấy. Laura cắn chặt môi, như thể cô đang đấu tranh tư tưởng rất dữ dội. Và cho đến khi Nick lướt môi xuống cổ Laura thì tôi đành thoái lui về phòng. Quá đủ cho thanh niên mất ngủ giữa đêm vì gặp ác mộng. Tôi trèo lên giường ngủ luôn mà chẳng còn thấy khát.


***


- Chào buổi sáng.


Bước ra từ phòng Nick, Laura chỉ đáp lại lời chào của tôi một cách yếu ớt. Tuy nhiên, lần này cô nàng chịu mỉm cười, dù gần như chỉ là cái nhếch môi. Tôi có cảm giác Laura đã thân thiện hơn những ngày đầu vào căn hộ này. Chẳng hiểu sao, tôi không thể ghét Laura dù nhiều lần hứng chịu thái độ thờ ơ từ cô. Tôi cảm thấy, từ sâu thẳm trong lòng, cô gái này cô đơn hơn ai hết. Có những người lạ lắm, họ đã sống trong cô độc quá lâu, đến mức bóng đen đã thuần hoá thành chính bản thân họ. Khi có cơ hội thoát khỏi sự cô đơn, lòng họ liền tràn ngập hoài nghi. Họ thấy sợ, thậm chí là kinh hãi.


Laura mở tủ lạnh, lóng ngóng tìm hộp sữa, rồi vô tình đánh đổ những chai nước tăng lực của Nick. Đằng sau gương mặt điềm tĩnh, cô hẳn đang bối rối với những luồng nghĩ suy chằn chịt trong đầu. Cuối cùng, Laura cũng tự rót cho mình được một ly sữa rồi đến ngồi vào bàn ăn. Ánh mắt cô khẽ lướt ngang chiếc ghế trống - vị trí quen thuộc của Nick.


- Nó ngoài sân, đang đốt ca-lo với quả bóng của nó - Tôi nhai nốt miếng sandwich rồi chỉ tay ra ngoài mảnh sân nhỏ.


Laura chợt lườm tôi. Cô có vẻ không thích khi bị người khác đọc được câu hỏi vô thanh chỉ thoáng hiện lên trong tâm trí.


- Sao lại thế?


- Quan sát tý thôi - Tôi cụp mắt xuống.


- Vậy... - Laura chồm người về phía tôi, thách thức - Anh có biết tôi đang nghĩ gì không?


- Tôi không biết.


- Tốt. Nếu anh biết thì tôi buộc phải giết người diệt khẩu thôi, anh bạn.


Laura cất ly sữa còn dang dở vào tủ lạnh, lấy ra hai lon bia, rồi đẩy một lon về phía tôi. Cô bắt đầu nốc bia như uống nước lã.


- Này, cô ổn không vậy? - Tôi lo lắng hỏi.


Và trong một thoáng, tôi đã nhận ra điều bất thường nơi hình xăm trên vai của Laura. Hằn lên những đường nét nghệ thuật ma quái, là vài vết sẹo còn mãi với thời gian. Trên cánh tay cô ấy cũng có. Tôi thoáng toát mồ hôi lạnh khi liên tưởng đến hình ảnh bạo hành gia đình. Bần thần, bên tai tôi văng vẳng cuộc trò chuyện vào đêm kia với Nick, về cái "thời điểm" mà cậu đã ẩn ý. Nếu họ gặp nhau ở một thời điểm khác, trước khi Laura từ bỏ những khao khát rất đỗi con người và thực hiện một cuộc giao thương với cuộc đời: đổi niềm tin để mang về sự an toàn, thì mọi chuyện có thể sẽ dễ dàng hơn nhiều.


- Cô đã từng yêu ai chưa? – Tôi hỏi sau vài phút đắn đo.


Laura chợt bật cười, điều này khiến tôi khẽ giật mình.


- Ôi anh bạn. Câu hỏi mới dễ thương làm sao...! Nói thật nhé. Các mối quan hệ yêu đương làm tôi phát bệnh! Con người tốt nhất là nên sống thờ ơ, vô cảm với nhau.


- Tại sao?


- Tránh gây tổn thương cho đối phương.


- Cô quá sợ hãi thế giới này rồi.


- Điều gì khiến anh nghĩ vậy?


- Chúng hiện lên trong đôi mắt cô, Laura ạ.


Cô đặt mạnh lon bia xuống bàn, tiếng "cạch" chát tai báo hiệu lon bia đã rỗng. Laura đứng phắt dậy, cầm lon bia vứt vào thùng rác, rồi cứ đứng như vậy, xoay lưng về phía tôi.


- Anh lo cho Nick sao?


- Không hẳn chỉ cho cậu ấy.


Tôi thoáng nghe tiếng Laura cười, nhưng sao chua chát quá.


- Phải - Cô nói gần như thở - Nên lo cho anh ta.


Tôi nhún vai, đứng dậy rồi tiến về phía phòng tắm. Nhưng khi vừa đến ngưỡng cửa, tôi khựng lại và quan sát Laura. Cô lại thế nữa rồi. Laura đứng tựa vào dãy kính, và khi làn khói thuốc vây hãm lấy cô dần tan, tôi thấy đôi mắt cô chứa cả một vùng trời yên bình.


---------------------o0o--------------------


Tháng 12, Năm 2015


Di động của Nick bất chợt đổ chuông inh ỏi; kéo chúng tôi về với thực tại. Nick chớp chớp đôi mắt hằn vết quầng thâm với vẻ tiếc nuối. Trong một thoáng, tôi cảm thấy anh bạn tôi già đi rất nhiều. Nick bắt máy, hờ hững đáp:


- Anh nghe đây.


Tôi ngưng uống cafe, nhìn chăm chăm vào Nick.


- Được rồi, khi về nhà anh sẽ mua cho em.


Khoảng lặng khiến tôi nín thở.


- Anh cũng yêu em.


Trống rỗng.


Nick cho lại di động vào túi quần, vuốt mặt rồi nhún vai với tôi. Cậu bất lực rồi. Ánh mắt tôi chợt đậu lại trên chiếc nhẫn vàng đang quấn lấy ngón áp út của cậu, rồi thật nhanh, tôi nhìn lên, và dường như Nick vừa hướng mắt về chiếc ghế trống bên cạnh tôi. Chiếc ghế trống. Không bao giờ có người chịu ngồi lên nó mãi mãi. Kỷ niệm cũng có thể khiến vật vô tri vô giác trở thành một bóng ma ám ảnh đến vậy sao?


Giai điệu da diết của bài hát Nơi Tình Yêu Kết Thúc khẽ vang lên, một bản tình ca thân quen mà Nick nhiều lần đã cố phớt lờ nó để tái sinh thành con người mới. Chúng tôi lặng người, gần như bị hóa đá.


"Người yêu ơi, ngoài kia mùa đông đã rơi,


Lạnh không em... lẻ loi bàn tay rã rời,


Lạc mất nhau từ đâu mà bao yêu dấu vẫn nơi này,


Để nhớ thương đầy vơi vương trên môi mắt cay.


Này mùa đông ơi, ngoài kia người tôi yêu lẻ loi,


Xin hãy gom mây, đừng để mưa mãi rơi lối ấy...


Muốn đến bên người cầm tay và sưởi ấm đôi vai gầy,


Nhưng người... người vẫn đi mưa mãi rơi đầy.


Lạc mất lối... làm sao tìm nhau giữa một trời trắng xóa,


Vì những ân tình người mang theo thành băng giá


Người yêu ơi, đừng đi xin em hãy một lần nhìn lại phía sau...


Hãy một lần dù chỉ nhìn thấy nhau... xin hãy một lần..."


- Đúng là rất khó... – Cậu nói rất nhỏ, gần như thì thào.


Tôi thấy tâm trí mình trống rỗng khôn tả, và tôi không biết phải an ủi Nick như thế nào. Rồi một mảng ký ức hiện lên, tôi vô thức bật thành lời:


- "Hẳn tôi đã đi tới cuối một chặng đời. Nó đã kéo dài chừng mười lăm năm và giờ đây tôi đang đi ngang qua một quãng thời gian chết, trước khi lột xác."


Nick quay sang tôi, vẻ hơi hốt hoảng, và cậu nhíu mày thay cho câu hỏi. Tôi nhún vai, giải thích:


- Dạo này tớ đọc sách. Không hiểu sao tớ lại nhớ đến đoạn văn trong cuốn tiểu thuyết tớ vừa đọc.


- Cuốn sách tựa gì?


- Từ Thăm Thẳm Lãng Quên của Patrick Modiano. Một nhà văn Pháp.


- Lần sau mang cho tớ mượn.


- Tớ nhớ cậu đâu có đọc sách?


- Không sao. Tớ đã quen làm những chuyện mình không thích rồi.


Cậu cười khổ, một nụ cười méo mó khiến tôi thấy thật bất an. Bao năm qua, tôi biết Nick vẫn luôn tự hỏi rằng tại sao...tại sao lại như vậy?


-----------------o0o---------------


Mùa đông năm 2008, sinh nhật Laura.


Buổi trưa hôm đó trông Nick vừa bí ẩn vừa khả nghi, nhưng gương mặt lại tràn đầy hạnh phúc. Tôi thật sự an lòng. Khi Nick tiến về phía cửa để ra ngoài phố, tôi nói với theo, bông đùa:


- Chắc tối nay tớ nên về muộn tý nhỉ?


- Cậu đi luôn cũng được.


Nick đáp với vẻ tinh ranh, rồi bắn ra ngoài cửa. Chỉn chu trong bộ trang phục công sở, tôi đi ngang phòng Laura, gõ tay lên cửa và nói "Sinh nhật vui vẻ". Không có tiếng trả lời, tôi cũng đoán trước được phần nào, nhưng tôi sẽ xem mùi thuốc lá là lời cảm ơn của cô ấy.


***


Chập tối, tôi vô tình gặp Nick ở cổng căn hộ, tay cậu xách hai túi đồ. Tôi ngẩm Laura sẽ có một tiệc sinh nhật thật hoành tráng.


- Tớ xin lỗi, nhưng ngoài phố chán quá - Tôi nặn ra bộ mặt hối lỗi.


- Cậu nên kiếm một cô đi.


Với nụ cười tươi, Nick khoác vai tôi cùng bước vào nhà. Cậu gọi tên Laura thật to. Nhưng không ai trả lời.


- Laura!


Đâu đó chỉ vang lên tiếng kim đồng hồ tích tắc lẫn với tiếng vọng của chính Nick.


- Laura...?!


Sự câm lặng vây bám lấy chúng tôi vài giây. Nick nhìn tôi, nỗi sợ lập tức hiện lên trên gương mặt của cậu. Cậu phóng nhanh đến phòng Laura, mở luôn cửa. Từ xa, tôi nghe tiếng túi đồ gồm nến, dây ruy băng trang trí, bong bóng, lẫn bánh kem đồng loạt rơi xuống sàn nhà. Tôi nhanh chóng chạy đến bên Nick, thì thấy cậu đứng bất động sau ngưỡng cửa.


- Chuyện gì vậy??!


Tôi sốt ruột hỏi, dáo dát nhìn vào căn phòng Laura qua vai cậu. Nhưng, chẳng thấy gì ngoài một căn phòng sạch sẽ, gọn gàng hơn mức bình thường. Không có gì đáng sợ cả. Điều đáng sợ duy nhất là Laura không còn ở đó nữa.


Tôi quay sang Nick cố trấn tĩnh anh bạn:


- Có khi cô ấy quanh quẩn trên sân thượng, hoặc trong phòng cậu. Để tớ đi tìm.


Tôi vừa quay gót thì Nick đã quát lên, bảo tôi đừng phí công tìm kiếm. Tôi hỏi tại sao, nhưng cậu không trả lời, mà chỉ lẳng lặng bước đến bàn trang điểm rồi cầm lên một tờ giấy. Tay cậu run run như thể muốn vò nát mảnh giấy đó. Đoạn, cậu giương nó cho tôi xem.


"Em sợ"


Cô ấy chỉ để lại cho Nick hai chữ, không tái bút, không ký tên, không mở đầu và cũng chẳng kết thúc. Laura biến mất một cách vô tình như thể cô tin rằng thời gian sẽ đánh cắp cô ấy trong ký ức của Nick. Ngự trên bàn trang điểm, không khác gì một nấm mồ, là chiếc đồng hồ chết với cây kim giờ mãi mãi hướng vào số 8. Cô để nó lại cho Nick. Cậu cầm chiếc đồng hồ lên, đôi mắt đỏ ngầu xoáy vào nó thật lâu: đau đớn đến trống rỗng.


Cậu ngồi xuống mép giường, thẫn thờ, dưới chân lăn lóc những món quà dành cho tiệc sinh nhật Laura. Nick siết chiếc đồng hồ chết vào hai lòng bàn tay, cúi mặt xuống và bắt đầu thổn thức. Sau khi siết chặt vai cậu, tôi để cậu một mình trong phòng. Tôi bước ra lan can, rồi quay lại nhìn bao quát căn hộ giờ đây phừng lên sự câm lặng đến điếc tai. Một cảm giác mênh mông, trống rỗng vồ đến và nuốt chửng lấy tôi. Thật tàn nhẫn.


Trên tường, chiếc đồng hồ bạc vừa điểm đúng 8 giờ...


***


Những ngày sau đó, tôi và Nick không còn được nghe thấy tiếng bước chân của Laura vang lên trong hành lang, không còn được ngửi thấy hương cafe thoang thoảng hay cái mùi thuốc lá nay trở thành điều quá đỗi quen thuộc với chúng tôi, đặc biệt là với Nick. Tôi vẫn luôn tự hỏi rằng cái mùi cay nồng ấy liệu có vĩnh viễn gắn chặt với cậu suốt phần đời còn lại hay không?


Nhiều đêm liền Nick mơ thấy duy nhất một giấc mơ, nó lặp đi lặp lại như chu kỳ tuần hoàn vậy. Cậu thấy mình liên tục trễ chuyến tàu, rồi lạc lối trên các sân ga hiu quạnh. Chiếc vé cậu cầm trên tay chỉ là một mảnh giấy trắng, không hề tồn tại đích đến.


Cho đến nay, Nick vẫn giữ chiếc đồng hồ chết hoài cổ, với cây kim giờ chỉ đúng thời điểm cậu nhận ra Laura không còn bên cậu nữa. Cậu đã để lại chính mình tại thời điểm ấy.


------------------o0o-----------------


Tháng 11, Năm 2015


Sau nhiều năm tự ném mình vào kẽ hở thời gian, Nick cưới vợ. Một cô nàng cậu chỉ tìm hiểu trong hai tháng. Ngày cử hành hôn lễ, Nick tự giam mình trong phòng thay đồ quá lâu, khiến tôi không khỏi nôn nóng mà đi tìm cậu. Tôi mở cửa, thấy cậu ngực trần; hướng lưng về phía tấm gương dài, và ngoảnh đầu nhìn vào hình xăm trên vai. Hình một CHIẾC ĐỒNG HỒ cổ.


Laura, cô ấy có ý gì khi xăm cho Nick mặt đồng hồ và chọn vị trí xăm như vậy? Nick vốn ghét những điều rình rập sau lưng mình, vậy mà quá khứ lại ở đó, in hằn trên vai cậu. Chỉ cần Nick bất giác ngoảnh mặt lại, quá khứ sẽ ám ảnh cậu, tóm lấy cậu bằng đôi bàn tay gân guốc đầy ma lực của nó.


- Nick à...


Tôi bước đến bên Nick, và cậu gục trên vai tôi. Tôi không thể tin rằng đã ngần ấy năm trôi qua rồi...


***


Lễ cưới được tổ chức ngoài trời, nhưng không giúp tôi thấy bớt ngột ngạt. Khi Nick nắm tay dìu cô dâu, thì có ai đó nói chào sau lưng tôi. Khẽ ngoáy đầu về sau, tôi suýt nữa bộc lộ sự kinh ngạc thành lời.


Là Laura.


Sau 8 năm, cô bạn của tôi vẫn mang nét đẹp huyền bí như xưa. Cô mỉm cười với tôi – một nụ cười trọn vẹn. Tôi không biết phải nói gì với Laura. Tôi cứ nhìn lên Nick rồi nhìn xuống cô. Tôi đang chờ đợi điều gì? Laura hướng đôi mắt vào Nick và vợ cậu ấy, có chút gì đó chấn động ẩn sau vẻ bình thản. Khi Nick hôn cô dâu, Laura cúi đầu xuống rồi lùi nhanh về phía sau. Cô lại bỏ trốn. Tôi đuổi theo cô bạn, rồi bắt kịp cô ở một gốc cây đại thụ. Tôi níu cánh tay cô ấy, gần như van xin cô hãy đứng lại. Cô không trả lời bất kì câu hỏi nào của tôi – cũng là của Nick. Vì thế, chúng tôi chỉ hỏi thăm bâng quơ về cuộc sống mà chúng tôi không còn rõ về nhau. Trò chuyện hồi lâu, tôi cũng có được số di động mới của cô ấy. Nhưng tôi không thể nói gì với Nick. Bạn biết đấy. Bạn thân nhất của tôi đang làm lễ cưới ngay kia, chỉ cách quá khứ của cậu hai mươi ba bước chạy dài.


-------------------o0o------------------


Tháng 12, Năm 2015


- Tại sao cậu lại giấu tớ? - Nick chợt hướng ánh mắt buộc tội về phía tôi.


Tôi đáp lại người bạn thân bằng vẻ ngây thơ giả tạo trong đôi mắt.


- Laura đã đến dự lễ cưới của tớ. Đừng tưởng tớ không thấy gì cả.


- Đó là ngày vui của cậu, Nick à.


Nick bật cười đau khổ, sặc mùi nhạo đời.


- Ồ đúng rồi! Cậu hoàn toàn hành xử đúng trong một ngày vui như thế.


- Laura...cô ấy sợ hãi quá nhiều. Cô ấy không thể vượt qua bản thân mình.


- Tại sao...? Bao năm qua... – Với giọng nghẹn đắng, Nick nhìn tôi, nhưng cũng không phải nhìn tôi - tớ không ngừng tự hỏi mình như thế. Dù biết sẽ không bao giờ có câu trả lời. Tớ không thể, hoàn toàn không thể...


Tim tôi thắt lại. Kể từ khi Laura bỏ đi, tôi chưa từng thấy Nick đau khổ như vậy. Dường như thời gian đã phớt lờ cậu, cậu vẫn ở chính thời điểm ấy. Họ chỉ vừa chia tay ngày hôm qua, phải không...?


Bất giác, tôi nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình, rồi gương mặt Nick trở nên vô cùng kinh ngạc. Đoạn, cậu liếc mắt sang tôi, lời buộc tội thứ hai trong ngày.


Laura điềm tĩnh ngồi xuống ghế trống cạnh tôi. Nick sững sờ, cậu nhìn Laura như thể cô vừa bước ra từ quyển nhật ký.


- Chào – Cô cất giọng, yếu ớt.


- Xin lỗi cậu, tớ chỉ muốn bọn mình có bữa gặp mặt sau ngần ấy năm.


Nick liền nổi cáu.


- Cậu còn giấu tớ bao nhiêu điều nữa hả?!


- Anh vẫn khoẻ chứ, Nick?


Laura lên tiếng, cô ấy đã cứu tôi. Nick lại hướng ánh mắt hỗn độn cảm xúc sang Laura, tôi đọc được sự hờn giận, sự yêu thương và cả sự tuyệt vọng. Những tháng ngày ấy đang trở lại, như bụi vàng dần kết tinh thành những bức tranh sống động, và tôi nghe loáng thoáng đâu đây tiếng đi lạch cạch của các quân cờ. Một khoảng thinh lặng kéo dài như cả thế kỷ. Cuối cùng, Nick cũng lên tiếng:


- Tại sao em lại bỏ đi?


- Chúng ta hãy thôi nói về quá khứ đi, chỉ riêng hiện tại thôi. Được không?


- Như nhau cả.


Laura cụp mắt xuống, rồi khẽ thở dài. Nick tiếp tục, không nén được cơn giận:


- Nếu em muốn nói về hiện tại. Anh e chúng ta phải làm quen lại từ đầu. Anh chẳng còn biết gì về em cả.


- Anh thay đổi rồi - Laura cười buồn.


- Chúng ta của 8 năm trước chết rồi, ý em là vậy?


Tôi không chịu nổi bầu không khí này. Những lời họ nói ra nghe thật điềm tĩnh nhưng sao chúng sắc bén như dao găm. Tôi bảo họ tôi phải ra ngoài hít thở chút không khí trong lành, và họ đều ủng hộ ý kiến của tôi. Qua khung cửa sổ rộng, tôi thấy Nick và Laura vẫn đang tra tấn nhau bằng sự im lặng. Đồng hồ quả lắc treo trên tường dường như cần thay pin, tôi có cảm giác những chiếc kim không hề di chuyển. Laura gần như túm lấy tách café nghi ngút khói, còn Nick chỉ ngồi siết chặt hai tay. Nhưng, vì sao Laura không hút thuốc?


Hơn mười phút sau, Nick và Laura ra khỏi quán Something Missing. Gió đông bất chợt tràn đến, lùa qua lớp áo vét mỏng của Laura khiến cô khẽ run lên. Nick luôn bảo với tôi rằng cậu không hiểu nổi vì sao cô cứ mặc những chiếc áo quá phong phanh vào thời tiết lạnh giá. Cậu cởi chiếc áo khoác len, nhã nhặn khoác lên vai Laura.


- Đúng thời điểm là thế này.


- Câu trả lời chậm quá - Laura cười nhạt.


- Em... còn sợ không?


Sau hồi im lặng, cô đáp:


- Luôn luôn như thế.


Laura định quay đi, thì Nick giữ cô lại. Cậu có vẻ lưỡng lự chuyện gì đó, nhưng rồi cuối cùng cũng thở mạnh ra một hơi dài. Cậu quyết định rồi. Nick tháo chiếc đồng hồ chết trên tay, và trao lại cho Laura. Cô nhìn kỷ vật xưa, rồi hướng mắt lên Nick, đôi mắt cô bỗng chốc chứa đầy bão tố. Nick chậm rãi nói, cố ngăn sự nghẹn ngào:


- Thời gian...nên tiếp tục trôi. Đúng không?


- Anh xứng đáng với điều đó.


- Em cũng xứng đáng, Laura à. Thời điểm đã qua rồi, cả hai chúng ta đã...lỡ mất một chuyến tàu.


Laura ném một cái nhìn vô hồn vào thinh không.


- Nếu cuộc sống không làm được cho em, chính em sẽ tự làm điều đó.


Dứt câu, Laura chào chúng tôi, quay lưng rồi chầm chậm lê bước về góc phố. Một giọt nước mắt ứa ra, lăn dài trên má Nick. Cậu nhắm nghiền mắt, nén khổ đau và quay lưng cất bước về hướng ngược lại với Laura. Đến khi bóng cậu khuất sau ngã rẽ, tôi mới quay sang nhìn cô bạn. Laura đi chậm hơn Nick, bóng cô vẫn còn rõ trong mắt tôi và tôi có thể thấy đôi vai cô đang run rẩy đến nhường nào dưới lớp áo khoác dày của Nick. Xung quanh cô, mập mờ những làn khói mỏng manh thân quen. Nước mắt Laura đã bốc hơi thành những làn khói thuốc ấy.


Và rồi, tôi lại nhớ đến một câu nói khác của nhà văn Patrick Modiano trong tác phẩm Từ Thăm Thẳm Lãng Quên, rằng "Những người mất hút nhau từ lâu hoặc không hề quen biết bỗng gặp nhau một tối tại một hàng hiên, rồi lại mất hút nhau lần nữa. Và chẳng gì thật sự quan trọng hết."


Tôi nhìn vào chiếc đồng hồ quả lắc trong quán café. Chiếc kim phút vừa nhích một nhịp. Đã 8 giờ 1 phút rồi.


Đang tải bình luận!