Pair of Vintage Old School Fru
Ngày mai em lên xe hoa

Ngày mai em lên xe hoa

Tác giả: Sưu Tầm

Ngày mai em lên xe hoa

Em đã lìa xa anh theo cách của em. Em đã lìa xa anh bằng cách chọn một thành phố khác, em đã lìa xa anh bằng cách tắt máy điện thọai. Em cắt đứt tình yêu ta dịu dàng giống như sóng biển xóa nhẹ nhàng dấu chân ta vừa in trên cát.


***


Đôi môi em đỏ như son, đôi môi đó không cần thiết phải tô lên một màu son nào. Dáng em cao giống như một đóa hoa lan vừa mới thoát ra trong đài xanh, bung nở. Tiếng nói của em giống như được tạo ra từ những âm thanh chuẩn nhất của đất trời. Có thể nói em là một người con gái tuyệt mỹ mà anh đã gặp trong nhân gian này.


Ngày mai em lên xe hoa


Ta đã từng yêu nhau, ta đã từng hẹn ước sẽ song đôi cho đến tận cuối cuộc đời. Em nói: "Em không nghĩ rằng một ngày nào đó em không có anh bên cạnh. Không có anh em sẽ sống như thế nào? Em sẽ chẳng bao giờ ngủ ngon giấc, em không thể nào ăn ngon miệng".


Hôm em nói như thế, những chiếc lá vàng vốn đã đợi trở mình chao rụng xuống mặt đường, đã gặp một cơn gió to, đổ như trút trước mặt chúng ta. Đó là công viên một buổi sáng lung linh ánh nắng vàng. Có ai nói rằng khi lá chao rụng vàng trước mặt là sắp chia tay với một cuộc tình. Cả cuộc đời anh chẳng tin vào bói toán, chẳng tin vào số mệnh. Vậy mà những chiếc lá vàng chao rụng đã linh ứng cho một cuộc từ ly.


Anh đã đưa bàn tay của anh cho em nắm. Em nói: "Trời ơi, bàn tay con trai gì mà mềm hơn bàn tay con gái". Ừ, bàn tay anh mềm mà anh chẳng hiểu tại sao. Đâu phải anh ăn sung mặc sướng, đâu phải anh sinh ra trong một gia đình giàu có. Anh là trẻ mồ cồi, thuở ấu thời ở với bà nội trong một căn nhà đã quá cũ, khi gió bão về thì căn nhà rung lên bần bật như có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Anh sống bằng con cua nội ra đồng mò về, bằng hạt gạo nội còng lưng đi cuốc cỏ thuê, đi hái củi trong rừng. Anh có một tuổi thơ trăm cay nghìn đắng để lớn lên thành người, để bước chân vào ngưỡng cửa đại học bằng bữa đói bữa no, bằng những chiếc áo sơ-mi mặc chồng vào người vì không có tiền mua áo lạnh. Những ngày học đại học ở Đà Nẵng đó, em có biết không? Mỗi năm anh chỉ dám vào căn tin của trường một lần để uống cà phê? Ừ, còn nữa, anh cũng đã đi chẻ củi, đi đạp xích lô kiếm sống...Vậy mà tay anh vẫn mềm. Vậy mà khi anh đã có tất cả điều mình mong muốn, anh lại lạc mất em.


Bàn tay anh hôm đó đã vuốt mái tóc mềm mại của em trong cả cuộc hành trình hai đứa mình yêu nhau. Anh đã hạnh phúc đến dường nào khi trong cuộc sống thênh thang này khi em xuất hiện :


- Nếu hôm đó em đi lề đường bên phải, anh đi lề đường bên trái thì chắc mình không gặp nhau anh há?


Em nhắc về kỷ niệm chuyện của anh và em. Lề đường nhỏ, anh lại vội vã đi vì sợ trễ một cuộc hẹn. Tính anh khi đi trên đường chẳng nhìn ngắm ai bao giờ. Ôi, những mặt người buồn vui trên phố, ôi những mặt người tất bật của đời. Và vì không nhìn những mặt người, tay anh đã vung ra , bàn tay vung đó đã quá mạnh để gói quà em cầm trên tay rơi xuống đất. Như có âm thanh rạn vỡ từ cái hất tay. Như tiếng em hét rất hãi hùng: " Ơ hay cái anh này".


Ừ, sao ngày hôm đó em và anh không đi trên hai lề đường khác nhau?. Tại sao hôm đó anh lại vội vã đi để làm vỡ chiếc bình gốm em gói thận trọng để đi tặng cô giáo cũ của em.


- Cô em thích đồ gốm lắm. Hôm đó may cho anh là chiếc bình gốm em đem tặng cô không mắc tiền. Thật ra thì hôm đó em thấy gương mặt của anh thảm thảm sao đó, không định bắt đền. Mà không bắt đền anh thì em cũng đâu có tiền để mua lại bình gốm khác.


Sau này quen nhau, em mới tỉ tê về cái vụ níu áo anh bắt anh đi mua bình gốm khác. Em chỉ rạch ròi cửa hàng bán gốm, chắc ăn hơn là em leo lên ngồi sau xe anh để anh chở đi. "Đi hai xe, anh đi nhanh hơn em làm sao đuổi theo cho kịp?" . Em lí luận như thế.


Em có tin không, yên sau xe anh từ ngày đó đã bắt đầu xôn xao. Vì anh chẳng bao giờ được chở một cô gái nào ngồi sau đó. Những người anh chở thường là mấy tay bạn nối khố hẹn hò đi uống cà phê hoặc vào quán nhậu, uống vài chai bia cho tiêu sầu ngày tháng, vậy thôi. Chở một người con gái sau xe của mình đối với thế gian này thì đâu có gì lạ đối với mọi người. Em cười: "Ờ, đâu có gì lạ đâu anh. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên em cho một người con trai chở em đó." Có thể em nói dối cho anh vui, đôi khi những lời nói dối làm cho lòng người hạnh phúc hơn là những lời nói thật. Em có thể nói dối với anh suốt đời, miễn là em biết rằng những lời nói dối kia giống như ngọn lửa được nhóm lên để xua tan đi sự giá lạnh của đêm đông.


Ta đã có những ngày vui ngất trời phải không Nhiên. Anh nhận từ em biết bao nhiêu điều mà anh chắc rằng mãi mãi về sau này, khi mình chia lìa nhau. Anh có thể lại gởi lòng yêu thương một người con gái khác,anh cũng có thể chở một người con gái khác đi trên đường, anh cũng có thể thầm thì cùng đêm trong quán cả phê phủ đầy những dòng nhạc Trịnh. Nhưng với em, đã là tất cả của anh...


Em đã đưa bàn tay mềm mại của em-bàn tay mềm không kém bàn tay anh-che miệng anh lại: "Đừng nói thế, em không tin rằng anh và em sẽ không thành vợ chồng". Em nói, và anh thật lòng tin điều đó.


*******


Thời gian đôi khi chỉ là một cách tính toán của con người. Những tờ lịch rụng dịu dàng hay không rụng dịu dàng thì ngày cũng cạn, đêm cũng hết. Khi lòng ta chất chứa đầy niềm vui thì lại rất sợ nỗi đớn đau sẽ đến. Em cho anh những tiếng cười ngập tràn không gian. Có em, anh quên đi mùa mưa với những cơn mưa hung bạo trôi qua trên bầu trời. Đôi khi đi với em trên con đường đêm, loang lổ những ngọn đèn vàng le lói hắt xuống từ những hàng cây cao. Ôm dáng người mỏng manh và nhỏ nhoi của em trong vòng tay mình, anh muốn con đường ấy cứ dài mãi, đêm đừng cạn. Em đã là một phần của cuộc đời anh.


Nhưng hôm nay anh đang ngồi ở quán nhỏ ven bờ biển này. Đêm,lướt theo những ngọn sóng hững hờ chìm khuất cùng bóng tối kia là những ngọn đèn của các con thuyền đang soi bóng nước. Anh dự một buổi tiệc sinh nhật của đời mình, một mình. Trên chiếc bánh kem em gởi đến vẫn đầy đủ những ngọn nến hồng, nến vàng, nến xanh, nến đỏ...Em viết , chữ viết của em mềm mại như em: "Anh ơi, sinh nhật vui vẻ nhé ".


Em sẽ không đến cùng anh bên bờ biển này nữa một khi ta lìa xa. Anh cần em chum môi thổi nến chứ không cần những ngọn nến hồng , nến đỏ, nến vàng em gởi đến. Ngày mai em lấy chồng.


Cô phục vụ đem chiếc hộp diêm tới, lạ lẫm trước cảnh người đàn ông ngồi bên chiếc bánh sinh nhật một mình. Lạ lẫm vì thời gian đã cuộn trôi, đêm đã rủ xuống mau, những chiếc thuyền đánh cá trên mặt biển loang loáng kia đã không còn chiếu những ngọn đèn soi bóng nước mà ghế bên cạnh anh vẫn trống, mà nến vẫn chưa thắp. Cô phục vụ ngần ngừ: "Chị ấy không tới hả anh? Hay là em thắp nến lên cho anh thổi, được không?"


Anh hét to, tiếng hét của anh có dội vang đến chỗ em không?


"Không thắp nến. "


Hôm nay là ngày cô dâu và chú rể không gặp nhau. Bởi sáng mai hai người sẽ mãi mãi bên nhau. Em đã lìa xa anh theo cách của em. Em đã lìa xa anh bằng cách chọn một thành phố khác, em đã lìa xa anh bằng cách tắt máy điện thọai. Em cắt đứt tình yêu ta dịu dàng giống như sóng biển xóa nhẹ nhàng dấu chân ta vừa in trên cát. Tự dưng anh nhớ một câu thơ từ trong trí nhớ của mình: "Là hết rồi đấy nhé. Tình yêu trả lại người. Xin cho tôi phản bội. Chỉ một lần này thôi".


Ngày mai em lên xe hoa. Người đàn ông em chọn lựa có thể cũng yêu em nồng nàn, anh ta được em chọn lựa bởi đơn giản là anh ta có thể cho em một cuộc sống tốt đẹp, khiến trái tim em có thể hát, cũng có thể anh ta đã ngỏ lời với em. Còn anh, anh chỉ thích cùng em rong chơi trong cơn mưa, anh chỉ thích cùng em chở nhau đi khắp cùng những con phố vắng, phố dài. Với tình yêu này anh chỉ là một chàng nhạc sĩ với cây đàn hát rong, chỉ biết hát những bản tình ca cho em nghe thay vì đi kiếm tiền để nuôi dưỡng tình yêu. Em không thể cứ mãi hát ca cùng anh.


Ngày mai em lên xe hoa. Thành phố em đang sống ngày mai chắc sẽ bừng mắt dậy với một đoàn xe hoa màu trắng. Họ sẽ xì xào: "Trời ơi, đám cưới ai mà lớn thế. " Trong buổi tiệc chia vui, chắc chắn mọi người cũng sẽ nói: "Trời ơi, cặp vợ chồng này đẹp đôi đến thế." Em hứa trong tiệc cưới của em, sẽ có một chiếc ghế không người, chiếc ghế đó dành cho anh. Anh bỗng buồn cười khi nghĩ đến chiếc ghế trống không người trong một tiệc cưới.


Chiếc bánh sinh nhật không thắp nến, anh đã để lại nó trên bàn nguyên vẹn. Ta đã từng yêu nhau, ta đã từng hẹn ước sẽ song đôi cho đến tận cuối cuộc đời. Em nói: "Em không nghĩ rằng một ngày nào đó em không có anh bên cạnh. Không có anh em sẽ sống như thế nào? Em sẽ chẳng bao giờ ngủ ngon giấc, em không thể nào ăn ngon miệng...". Em nhớ không?


Khuê Việt Trường


Đang tải bình luận!