Snack's 1967
Nếu anh chết, em có tha thứ cho anh không?

Nếu anh chết, em có tha thứ cho anh không?

Tác giả: Sưu Tầm

Nếu anh chết, em có tha thứ cho anh không?

- Đi về thôi, em làm cái gì ở chốn đông người này hả – Người đàn ông đi cùng cô kéo mạnh tay người phụ nữ đi thẳng, vẫn còn vọng lại lời của bà ta "đồ gái rẻ tiền ". Lời xì xào của mọi người hình như không làm cho cô khó chịu.


Vẫn gương mặt không cảm xúc, cô lấy tay quệt những giọt nước đang lăn trên má, hướng về phía cuối căn phòng, 1 người con trai đang nhìn cô với ánh mắt lạ, cô khẽ nhếch môi, vuốt lại mái tóc của mình rồi đi thẳng ra trước ánh nhìn của mấy ánh mắt tò mò.


***


- Anh chuẩn bị nước rồi, em vào tắm đi – Chàng trai nhẹ nhàng dìu cô gái đang lảo đảo bước vào nhà, hơi men choáng ngợp người anh. Cô từ từ ngước lên nhìn vào ánh mắt đó. đôi mắt có sức thôi miên đáng sợ.


- Tránh ra – Cô hất tay anh ra nhưng vì quá mệt cô ngã nhào vào người anh, hơi ấm nằm trong hơi ấm, anh vòng tay ôm chặt lấy cô, giọt nước mắt chảy ngược, cô cố nén nỗi đau vào trong, đau nhói.


- Anh nhẹ hôn vào tai cô, đôi môi anh di chuyển từ cổ rồi lần xuống, cô đẩy anh ra, đam mê cô hôn chặt vào đôi môi ấy, những cảm giác chạy khắp cơ thể của cả hai. Cô nghe tiếng anh gọi khẽ "Em ơi".


Như có lực đẩy, cô xô người anh ra, chạy nhanh vào phòng tắm, cô mở nước xối xả vào người, cô ngồi thụp xuống. Bên ngoài anh đập mạnh đầu vào tường, đau buốt.


Nếu anh chết, em có tha thứ cho anh không?


Trời hôm nay lạnh quá, từng cơn gió cứ vội đến, vội đi, lá cây xào xạc, đường vắng bóng người. Ở đây, anh đang đứng trước cửa nhà đi qua đi lại, chốc chốc lại nhìn vào đồng hồ, gương mặt mang vẻ lo lắng khó tả. Anh đang chờ ai.


Chiếc xe hơi đỗ phịch trước 1 căn biết thự sang trọng, 1 thân hình liêu xiêu trên đôi giầy cao gót, làn da trắng phản chiếu với màn đêm tĩnh mịch.


- Bye cưng, ngủ ngon nhé, ngày mai anh tới đón em – giọng ồm ồm của 1 người đàn ông


- Em biết rồi, bye honey nhé – Cô vừa nói xong thì 1 nụ hôn của gã đàn ông đó đặt lên má cô, ông ta nhếch mép nhìn người con trai đang dựa vào cửa của cánh cổng, ông ta tặng nụ hôn gió cho cô gái rồi lên xe đi thẳng.


- Em đói bụng rồi phải không, anh dọn cơm cho em nha – Chàng trai nói với giọng nhẹ nhàng.


- Anh tính làm cái trò gì vậy hả? Đã nói đừng chạm vào cuộc sống của nhau nữa, nghe không ? – Cô gắt lên đồng thời vơ đống sách trên bàn xuống nền nhà.


- Em ăn đi rồi ngủ, khuya lắm rồi – Anh vẫn nhẹ nhàng cúi xuống nhặt những quyển sách đang vương vãi.


Nước mắt trào ra trên khuôn mặt đầy son phấn, cô gỡ chiếc cài tóc ném mạnh vào tường, mái tóc dài buông xõa xuống, cô lấy tay hất chúng lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn vào khoảng không nào đó, từng tiếng nấc cứ vang lên giữa trời khuya làm nát 2 trái tim trong căn nhà thênh thang rộng lớn này. 1 Thân hình lảo đảo bước vào phòng, 1 thân hình ngồi phịch xuống tựa vào chiếc bàn, nỗi ngột ngạt xâm chiếm tâm hồn của cả hai.


Cô nằm bệt xuống chiếc giường màu hồng êm ái, với lấy cái gối cô úp mặt vào khóc không thành tiếng, lồng ngực đau nhói cô bóp chặt vào như cố nén những cơn đau. Cô đã quá đau đớn với những điều mà cái gọi là tình yêu mang lại.


Tối nay là lần thứ 64 anh thấy cô đi cùng người đàn ông khác, và hôm đó là lần thứ 22 anh chứng khiến cô bị người phụ nữ khác nhục mạ. Lần nào cũng chỉ là ánh mắt buồn sâu thẳm nhìn cô, không nói, không làm gì cả. Tại vì sao mọi thứ lại trở nên như vậy cơ chứ. Anh cũng đang đấm tay vào trán trong sự bất lực. Ký ức trở về trong tiềm thức của cả hai.


***


Cô – Sinh viên vừa ra trường, cô thông minh, xinh đẹp, cô sở hữu 1 nụ cười tỏa nắng mà bao chàng trai phải say mê thèm khát. Đôi môi mỏng đó có biết bao người muốn đặt vào đó 1 nụ hôn mà chỉ là mơ tưởng. Cô thanh khiết như hạt sương mai vào buổi sớm long lanh, lấp lánh, trong veo. Mọi người dành tặng cho cô bằng cái tên " Sương sớm ".


Cô mãi vẫn sẽ cứ vô tư như vậy nếu như định mệnh không mang anh đến trong cuộc đời cô, 1 chàng trai hoàn hảo.


Tốt nghiệp ra trường, cô xin vào làm 1 công ty thiết kế thời trang mà ở đó anh là giám đốc.


Anh mang 1 vẻ đẹp lạnh lùng, băng giá, sự nghiêm nghị trên gương mặt đàn ông của anh khiến mọi người thấy sợ, nhưng không vì thế mà ngăn cản bước chân của các cô gái đến với anh. Anh có 1 ánh mắt đa tình nhưng không phong lưu. Anh không dễ dàng yêu như những người con trai khác, chính vì thế ,cô thầm " say " anh.


Lần đầu biết yêu bao nhiêu cảm xúc bỡ ngỡ, tim cô đập mạnh khi mỗi lần bắt gặp ánh mắt của anh , tay cô vụng về đánh rơi mọi thứ khi nghe giọng trầm ấm từ phía sau, khuôn mặt ửng hồng khi vô tình tay anh chạm vào người cô. Và...tim cô thắt lại khi nhìn thấy anh ngọt ngào cùng cô gái khác.


Cô thẫn thờ như người chỉ có xác không hồn, không ăn uống gì đến bệnh khi cô biết được anh đang yêu người con gái khác. Mọi thứ như đảo lộn xung quanh, cô cảm thấy toàn thân tê liệt, đôi chân không còn sức lực nào đứng vững. Đến công ty mọi người kinh ngạc nhìn cô, 1 gương mặt xanh xao, thân thể mềm yếu, ánh mắt trũng sâu với viền thâm mà cô cũng chẳng cần đánh phấn để che đi khuyết điểm. Bao lời hỏi thăm thắc mắc, tò mò, quan tâm không làm cho cô hé miệng. Cô đưa mọi người vào trong vòng xoáy nghi ngờ.


Vẫn như thói quen mỗi ngày, 1 tách cà phê sáng trên bàn làm việc, nhưng hôm nay anh không thấy nụ cười nở trên môi cô nữa, không nghe thấy tiếng nói dịu dàng, hỏi thăm anh đã ăn sáng chưa ? Trưa nay em làm cơm anh nhé. Cô chỉ cặm cụi công việc mọi khi mà người ta cho là cô làm thêm mà không tính phí, đó là dọn dẹp phòng anh ngăn nắp.


Anh nhẹ nhàng hỏi cô có phải bệnh hay sao, có gì mà trông cô tiều tụy như vậy mà đâu biết nguyên nhân là từ anh. Anh dặn cô nhớ nghỉ ngơi mà khi bước chân ra khỏi phòng nước mắt cô tuôn rơi ướt đẫm.


Nếu anh chết, em có tha thứ cho anh không?


Anh yêu cô gái kia sâu đậm, tình yêu của 1 giám đốc thời trang và tiểu thư danh giá của tập đoàn đá quý khiến ai cũng ngưỡng mộ, trầm trồ.


Riêng cô chỉ là dõi theo, dõi theo trong trong những vết cứa nơi con tim non nớt. Làm sao anh biết được.


- Em không quên được anh ta ak, bây giờ em đã là bạn gái anh – Anh cáu gắt nắm chặt lấy tay của vị tiểu thư kia.


- Em biết, nhưng anh phải cho em thời gian, tình yêu của cả hai đã từng rất tốt, anh biết ma – Cô gái giải thích trong sự tức giận của anh.


- Anh không cho phép, anh không thể chịu đựng được khi em cứ tiếp tục qua lại với hắn ta – Anh gào lên gần như mất kiểm soát.


- Vậy thì ngưng ngay đi, chia tay, em cảm thấy mình không hợp nhau đâu – Cô ta bỏ đi trong sự thất vọng của anh, thân thể anh run rẩy, anh bước từng bước vô định trên con đường về khuya mà không biết có 1 dáng người nhỏ bé im lặng theo sau anh.


- Đừng uống nữa – Cô giành lấy ly rượu từ trên tay anh, ánh mắt bất chợt xoay qua nhìn thấy cộ.


- Sao em lại ở đây? – Anh cầm luôn chai rượu nốc vào người.


- Đừng uống nữa, anh say rồi – Cô ngăn cản từng dòng men ấy vào thân thể anh.


- Em tránh ra, về đi – Hôm nay tôi rất buồn, em biết không, người anh đổ ập xuống vai cô, lấy tay sờ nhẹ vào mái tóc mềm ấy, nước mắt cô rơi khẽ, cô xót xa khi thấy anh như thế này mà ai biết được cô cũng đang gánh chịu nỗi đau.


- Anh đừng buồn, dù thế giới này bỏ rơi anh, vẫn còn có có em bên cạnh mà.


- Em nói gì – Anh bất ngờ nhìn cô, cô ngại ngùng cúi xuống không nói lời nào. Khẽ nâng khuôn mặt cô lên anh vồ vập ngấu nghiến hôn lấy bờ môi " sương sớm " đó, bờ môi chưa 1 lần khai nhụy. Anh bị cơn men say phủ lấy, lý trí rối bời, anh ghì chặt hôn lấy cô trong sự sững sờ, sợ hãi khi tay anh lần mở những cúc áo. Đẩy anh ra cô ôm chặt lấy áo nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.


- Đừng mà !


- Không phải em nói dù cả thế giới này vứt bỏ tôi, em vẫn bên tôi sao, em yêu tôi chứ?


- Em, em- Cô ấp úng


- Em chỉ cần trả lời là có yêu tôi hay là không?


- Có, em yêu anh mà


- Vậy thì được rồi – Anh ôm cô vào lòng hôn vào gáy, tay anh lần mò mở từng chiếc khuy áo, người cô run lẩy bẩy,cô cảm nhận được sự cuồng nhiệt của anh, anh cởi dần, cởi dần. Đêm đó, cô thuộc về anh.


***


Ánh nắng sớm xuyên qua khe cửa sổ, những bông hoa ngoài kia khẽ lay theo từng đợt gió, anh bóp trán uể oải mở mắt, nhìn sang bên anh giật mình, cô đang cuộn tròn trong chăn say ngủ, nhưng hình như mắt vẫn còn hoen ướt mi, anh ôm đầu nhớ lại mọi chuyện ' Có, em yêu anh ma ".


Tiếng chuông điện thoại đánh thức luôn cô dậy, ánh mắt ngượng nghịu quay đi nơi khác khi thấy anh nhìn cô chăm chú.


- Anh có điện thoại kìa – Cô lí nhí đánh lảng sang chuyện khác.


- Chuyện gì – Anh gắt gỏng trong máy.


- Chia tay rồi, không phải em nói sao, cứ quay về với người tình mà em muốn – Anh nói trong tức giận nhưng sao cô vẫn cảm thấy được có gì đó vui ở anh.


- Sao? Em đang đứng trước cửa nhà à.


Anh xoay nhanh qua cô, cô ngỡ ngàng nhìn anh, vội vàng mặc áo vào người, anh hốt hoảng nói với cô "Bạn gái tôi đang ở đây". Cô buồn bã mặc đồ vào người, nhìn anh mà cô thấy đau vô hạn.


- Bây giờ phải làm sao ? – Anh xoa 2 tay lại với nhau.


- Anh đừng lo, em sẽ trèo qua cửa sổ


- Nguy hiểm lắm


- Không sao đâu, em làm được mà – Nói rồi cô lấy túi sách ném ra ngoài nhảy qua cửa sổ khá cao.


- Á – Chân cô cô bị trặc đau quá, nhưng có thấm gì so với nỗi đau bên trong, cô làm sao thế này.


Xếp lại tấm ra giường, anh bỗng lùi mình vào chân tường, "Cái gì đây chứ". Vết máu loang lổ trên giường. Anh đã lấy mất "Sương sớm" của cô.


Nếu anh chết, em có tha thứ cho anh không?


***


Và rồi mọi chuyện sau đó chính anh và cô cũng không nghĩ tới. Chuyện tình của anh vẫn được mọi người thán phục, và cô vẫn vậy, vẫn yêu anh trong từng nỗi đau.


- Anh xin lỗi, anh vẫn không thể hết yêu cô ấy – Anh xoa nhẹ bờ vai trần cô nói khẽ.


- Không sao đâu – Cô trả lời bằng ánh mắt đượm buồn, cô yêu anh quá, vậy đó, cô vẫn chỉ là cái bóng của ai kia, vẫn chỉ là người thay thế mỗi khi anh và cô ta xảy ra chuyện. Với anh, anh không biết tình cảm với cô là gì, chỉ là khi mệt mỏi, tuyệt vọng được ở bên cô, ôm cô vào lòng là điều hạnh phúc, trái tim anh nhẹ hẳn. Cô mãi ở bên anh, xua tan đi tất cả nỗi buồn, chỉ cần trông thấy anh cười, anh hạnh phúc, cô nguyện đánh đổi tất cả.


Nhưng rồi mọi chuyện xảy đến không ai có thể ngờ được, mọi người trong công ty hết sức ngạc nhiên, bao nhiêu tiếng xì xào bàn tán, lời ra vào trong công ty không ngớt trước tấm thiệp mời mà trong đó tên cô dâu không phải ai xa lạ, chính là cô.


***


Cô trở thành vợ của anh như 1 điều ngẫu nhiên có thể. Cứ như anh quay 1 trò chơi mà đích dừng đúng ở tên cô vậy.


Cô gật đầu trước lời cầu hôn trong cơn say của anh mà trước đó anh đã phát hiện ra 1 sự thật đau đớn, phũ phàng, người con gái anh luôn yêu thương đã có thai với người con trai khác. Anh đau đớn, vật vã trước sự thật đó, và như là 1 cách trả thù, anh cưới cô.


Còn cô, hạnh phúc khi được chính thức trở thành vợ anh, bây giờ cô có thể danh chính ngôn thuận nấu cho anh những bữa ăn ngon, ủi cho anh những chiếc áo đi làm, cùng anh đi dạo vào mỗi bưởi tối êm ả, ngắm trăng, ngắm sao, tận hưởng những giây phút êm đềm.


Nhưng... đó chỉ là ước mơ mà thôi, từ sau khi rời khỏi thánh đường, cô vẫn chỉ là 1 người vợ hờ, mãi như vậy.


Anh chìm đắm trong những cơn say trụy lạc, ở nhà chỉ là điều hiếm hoi, sau giờ làm việc anh vùi mình trong những sàn nhảy, vũ trường, chỉ biết đến ngôi nhà có cô sau những cơn say. Lúc đó, cô chăm cho anh như 1 đứa trẻ. Nhưng có lẽ, đó là những giây phút hạnh phúc trong cuộc sống của cô.


Bây giờ đây, anh thờ ơ với cô hơn bao giờ hết, chí ít ngày xưa còn những lời nói ngọt ngào, quan tâm nhưng giờ đây thì điều đó đã không còn tồn tại, anh đi đi về về mà cứ ngỡ cô như người vô hình. Có lẽ giờ đây anh hận tất cả phụ nữ trên cuộc đời này.


Nhưng chỉ có 1 chuyện anh mãi không thay đổi mỗi khi say, đó chính là công việc " trên giường " với cô. Điều đó làm tim cô tan nát.


***


Sáng hôm định mệnh đó, cái ngày thay đổi cuộc sống của anh và cô, mãi mãi chẳng thể quên được.


Cô hạnh phúc ngập tràn, ánh sáng mỗi lúc mỗi rõ như dẫn lối cho cô đến một chân trời mới. Nụ cười từ lâu tắt ngấm nay trở về trên gương mặt nhợt nhạt của cô. Cô khẽ vươn mình lên hít lấy bầu không khí trong lành nhất từ xưa tới giờ đối với cô. Cô vừa rời khỏi phòng khám.


Cô ngã quỵ xuống khi cánh cửa vừa hé mở, ôm bụng la trong đau đớn, tay cô nắm chặt vào cánh cửa. Ở trên giường kia, 2 thân thể đang quyện lấy nhau, không 1 mảnh vải, chiếc ra giường nhăn nhúm. Đó là chồng cô và người tình cũ.


Anh hốt hoảng khi thấy cô đau, mặc vội đồ vào anh lao nhanh đến bên cạnh cô đỡ cô dậy, 1 dòng máu chảy xuống chân cô. anh thảng thốt, bế cô chạy thẳng ra ngoài, miệng không ngừng lắp bắp " Anh xin lỗi, em ơi, anh xin lỗi ".


Chiếc đèn trước phòng bệnh cứ như thôi miên lấy anh mà anh dán chặt vào nó, 1 tiếng trôi qua không thấy động tĩnh gì, tim anh như ngừng đập, anh thấy lo lắng quá, người con gái yêu anh đang nằm trong kia có sao không, anh thấy mình khốn nạn quá.


Cửa phòng mở ra, anh chạy đến bên vị bác sĩ, nắm chặt lấy tay anh hỏi trong gấp gáp " Vợ tôi sao rồi, cô ấy sao rồi?". Gỡ nhẹ bàn tay anh ra " Vợ anh không sao, nhưng xin lỗi, chúng tôi không giữ được đứa bé ".


- Đứa bé – Anh chợt lùi người lại, cái gì đây, anh vừa nghe điều gì, đứa bé, là con của anh và cô, cô đã có thai, là con anh.


- Trời ơi ! – Anh gào lên trong niềm đau khó tả, anh ôm mặt khóc nấc, anh đã làm gì với vợ và con anh, anh đã vừa giết đứa con chưa chào đời của mình. Nước mắt muộn màng rơi xuống. Anh la lên trong nỗi đau của sự phản bội.


Bước vào phòng, anh lặng lẽ nhìn cô, cô không còn khóc nữa, cô nằm im, tay giữ chặt lấy gối, bờ môi khô khốc, mặt cô tái đi, cô thẩn thờ vô hạn.


- Em – Anh gọi khẽ cúi xuống nắm lấy tay cô, nhưng bất ngờ cô rụt nhanh lại nhìn qua anh bằng 1 ánh mắt đáng sợ, ánh mắt mà từ trước tới giờ anh chưa từng thấy và không nghĩ là sẽ thấy., ánh mắt của sự hận thù. Cô nói từng tiếng một trong nỗi đau tận cùng của 1 người con gái.


- Tôi sẽ hận anh, mãi mãi sẽ không tha thứ cho anh.


***


Vậy đó, vậy là cô đã thay đổi từ ngày đó, cô không còn là " Sương sớm " của ngày nào, cô trở nên " Băng tuyết " giá lạnh, cô trả thù anh bằng cách anh đã từng làm, và còn hơn thế nữa. Cô vẫn là vợ anh trên danh nghĩa, vẫn ở trong ngôi nhà đó nhưng không chỉ còn là người con gái của riêng anh, cô trở thành người tình của nhiều người.


Cô chìm trong hơi men, trong những cuộc chơi không lối thoát. Nhưng những mối tình của cô, cô muốn anh phải biết, phải thấy, cô muốn anh phải chứng kiến cảnh cô trong vòng tay người khác, đó là cách trả thù của cô. Và cô đã thành công.Anh đau đớn khi thấy cô như vậy, anh xót xa cho người mà anh đã yêu, anh yêu cô mất rồi, yêu từ lâu mà cho đến khi mất đi anh mới nhận ra được.


Anh đã từng van xin cô tha thứ, xin cô cho anh 1 cơ hội sửa sai nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ, vậy là anh buông xuôi sống trong đau khổ.


***


Những kí ức trở về lấy đi bao nhiêu nước mắt của cả hai, cô nằm trong phòng, anh ngồi ở ngoài nhưng phải chăng anh và cô đang cùng dần nhớ lại tất cả, chuyện tình 2 người chỉ thấy nước mắt, chẳng thấy nụ cười.


Anh bước nhẹ vào phòng, lần nào cũng vậy sau khi cô say và ngủ đi anh cũng sẽ lấy khăn lau khắp khuôn mặt cô và sờ lên đó, anh muốn tìm lại " Sương sớm" của ngày nào, anh mong nhìn thấy lại nụ cười 1 thuở. Nếu được quay lại anh sẽ yêu cô hơn những gì anh có, giờ đây đã muộn màng, anh có làm gì vẫn không thể mang cô trở lại.


***


- Ly dị đi


- Em nói gì, không phải em nói dù có thế nào em cũng sẽ không li dị với anh mà, đừng mà em, xin em, đừng rời xa anh.


- Đó là lúc trước, còn bây giờ thì đã khác, tôi đã có thai


Anh đánh rơi chiếc cốc trên tay xuống, anh ôm lấy vai cô, như muốn hỏi điều gì đó.


- Phải, tôi đã có thai, nhưng không phải với anh.


Tai anh như ù đi, anh thấy choáng váng, choáng vì anh sắp phải mất cô hay là vì cùng 1 nỗi đau mà anh phải chịu đến hai lần.


***


Gió cứ từng cơn, từng cơn đánh vào người anh, anh lang thang trên con đường của ký ức, là kỷ niệm hiếm hoi mà anh đã có với cô. Cô xa anh rồi, từ nay có lẽ anh sẽ không bị cô làm đau nữa, cô sẽ có cuộc sống mới, nước mắt chảy ngược, anh nhớ cô.


- Tao đang đứng trước nhà anh ấy, con nhỏ đó đi rồi, hờ, tao chưa từng thấy con nào yêu điên cuồng đến mê muội như nó, tao nói tao có thai với anh ấy, vậy là nó tin...


Bốp – Chiếc điện thoại bị ném mạnh vào tường, cô ta bụm miệng lại khi thấy khuôn mặt tức giận của anh.


- Cô nói đi, cô làm gì cô ấy, cô vừa nói gì, hả, trả lời mau – Anh lay mạnh vai cô ta làm cô ta sợ hãi.


- Em...em...không có...


- Nói nhanh, nhanh lên


- Anh làm cái gì vậy hả? Em tình cờ biết được cô ta vì sảy thai lần trước nên bây giờ không thể có thai được nữa, em chỉ giả vờ nói là có thai với anh, kêu cô ta trả anh lại cho em, vậy thôi, không phải anh rất yêu em sao?


Anh bàng hoàng trước những lời nói đó, anh ngã xuống như người vô hồn.


***


Bãi biển về đêm không còn bóng người nào cả, từng cơn sóng đánh vào bờ, cô đưa tay khua nhẹ làn nước, lạnh, lạnh như lòng cô lúc này, bầu trời nhiều sao quá, nhiều như đêm mà cô chính thức trở thành vợ anh.


Trời êm ả, biển yên bình, nhưng lòng cô vội vã, rối bời. Mở điện thoại lên, những tin nhắn hiện lên trong mắt cô


"Em ak, đừng bỏ anh 1 mình mà, em về đi"


"Em ơi, ra sao cũng được, em muốn làm gì cũng được, miễn sao mỗi ngày anh được thấy em là được rồi, về đi em "


"Anh nhớ em quá, về nhà đi em "


Nước mắt cô rơi xuống, 1 tin nhắn nữa vừa đến


"Em ak, nếu anh chết, em có tha thứ cho anh không "?


Cô đánh rơi chiếc điện thoại xuống dòng nước trong suốt, sóng đánh vào mang nó đi xa dần, xa dần ra lòng biển.


Cô lao như điên vào phòng, cô khựng lại, căn phòng vẫn như ngày nào ngập tràn hình anh và cô, tấm ảnh cưới treo trên tường, khuôn mặt mỉm cười của cô và lạnh lùng của anh. Cô nhẹ nhàng bước đến bên giường, anh như đang ngủ, sờ nhẹ vào mặt anh, lạnh rồi, không còn ấm như mỗi lúc anh ôm cô nữa, tấm ảnh "Sương sớm" của cô anh giữ chặt trong lòng, đằng sau đó là dòng chữ nghiêng nghiêng "Anh chết rồi, tha thứ cho anh được không?"


Cô cười nhẹ, ngã đầu vào ngực anh, đặt tay vào trái tim đã không còn nhịp đập "Không bao giờ, cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh đâu, anh đừng tưởng là có thể trốn được em, em từng nói sẽ không bao giờ để anh một mình mà"


Cô thì thầm trong giọng nói yếu ớt, mắt cô từ từ nhắm lại, nửa chai thuốc còn lại trên bàn giờ đây chỉ còn vỏ không nằm lông lốc trên sàn.


Đêm tĩnh mịch, căn phòng lặng im, cô dựa vào ngực anh như đã từng như thế, gió đêm đã ngưng, hơi thở đã dừng, trả lại cho màn đêm sự tĩnh lặng vốn có.


Tấm ảnh từ tay cô rớt xuống...


Đang tải bình luận!