Nên buông tay khi tình còn ấm?

Nên buông tay khi tình còn ấm?

Tác giả: Sưu Tầm

Nên buông tay khi tình còn ấm?

(Admin - "Tháng năm không ở lại")


Chiều cuối đông, nắng hanh vàng trong veo, cốc cà phê nguội ngơ, đắng ngắt. Trang giấy vẽ nhòe nước loang lổ những khoảng màu ...


***


- ...Hôm nay Phong đi, ba báo vội quá, không kịp thời gian chuẩn bị, nên không gặp mặt Di được...


- Ừ, thế thôi!


Vậy là Phong đi, để Di lại một mình, cô độc , lạnh lẽo nơi thành phố xô bồ đầy ồn ào này.


Khẽ tay đẩy nhẹ cánh cửa sổ, những tia nắng cuối ngày rọi thẳng vào mặt, Di khẽ nheo mắt. Hình như đã lâu lắm rồi Di chưa được thấy nắng vàng đến thế, nắng mùa đông không lạnh như Di vẫn tưởng, hóa ra nắng mùa đông ấm áp đến thế, dịu dàng đến vậy .


Khô khốc, trống rỗng, Di ngồi thụp xuống sàn, ngước nhìn đồng hồ - 3.45PM, thế là hết, hết thật rồi sao???


Nên buông tay khi tình còn ấm?


***


Một năm trước ;


- Ê ê, này....


Di nhau mày khó chịu quay xuống xem cái kẻ gàn dở nào đang ngồi học mà lại giựt giựt áo cô, định bụng mắng gã đó một cái mà chưa gì thấy Phong đã toe toét miệng nhơn nhơn:


- Cho mượn vở cái coi!


- Mượn ai? - Giọng Di đầy bực bội


- Ấy!


Mặc dù cái tự ái của một – bà - chị - già đang dâng lên ngút trời trong Di, nhưng thực lòng khi nhìn thấy chiếc răng khểnh và cái má lúm đồng tiền đang lấp ló trên khuôn mặt của cái - thằng - trẻ - con ấy khiến những tảng băng giận dữ trong lòng Di bỗng chốc tan biến thành mây khói, vì cô là một kẻ yêu cái đẹp, và Phong lại được cô cho vào bảng danh sách cái đẹp cần bảo tồn của cái lớp này. Đưa cho Phong quyển vở mà Di cũng không quên bonus thêm một cái lườm nguýt sắc lẹm đến nỗi mấy cậu thanh niên khác trong lớp cũng phải lạnh sởn gai ốc.


Đó là lần đầu tiên Di và Phong nói chuyện với nhau, thực tế là Di nói chuyện với Phong mới đúng. Không, phũ phàng mà nói, đó là lần đầu tiên các nam thanh nữ tú trong lớp thấy Di nói chuyện với một người không - phải – là – giáo - viên sau hơn 3 tháng vào học.


Nụ cười nhếch mép của Phong và những ánh mắt nhìn không rõ là ái ngại hay sợ hãi của mấy cô cậu trong lớp và cả giáo viên nữa ... tự nhiên khiến Di hơi nóng tai.


***


Hai tuần sau đấy...


- Hôm nay sinh nhật em, em mời cả lớp mình đi liên hoan!


- Rủ bạn Di chưa?


- Chưa, để lát ra chơi em bảo.


Ờ thì, hình như, giác quan thứ 6 đang mách bảo cho Di biết rằng, cô đang là nhân vật được nhắc tới trong câu chuyện đó. Mặc dù mắt vẫn nhìn chăm chú vào quyển sách, những con chữ vẫn đang nhảy nhót loanh quanh đầu , ấy vậy mà, Di thấy tim mình đập hơi – không – theo - nhịp.


- Ấy ơi, hôm nay sinh nhật tớ, cả lớp mình đi liên hoan, ấy cho tớ số điện thoại đi, tối tớ rủ.


- Ơ nhưng mà không biết tối nay có đi được không...


- Thì cứ cho đi, không đi được tớ bỏ bom điện thoại luôn! Ha ha ha ..


Tràng cười ngạo nghễ đó, khiến Di, nửa muốn cho nửa không. Đám gái già bạn Di thường vẫn bảo nhau rằng: "Không bao giờ được phép cho ngay số điện thoại trong vòng 1 câu nói!"


- Ừ...


Ngẫm lại, thì Di có cho ngay đâu, Phong nói câu thứ 2 rồi đấy chứ. Đấy, mấy đứa em gái út ít ụt ịt vẫn bảo Di dại trai cấm có bao giờ sai, thế mà cô vẫn còn cứ khăng khăng cãi. Thực ra thì, Di tự nhận mình không phải là kẻ dại trai, vì đơn giản, Di là một nghệ sĩ, mà một nghệ sĩ thì luôn biết nghiêng mình trước cái đẹp, còn Phong, tiếc thay, Phong lại đại diện cho cái đẹp đó.


- Thế rốt cuộc thằng nhóc đó được xếp hạng thứ mấy trong số danh sách những cái - đẹp - cần - được - bảo - tồn của mày?


- Thứ n...., he he,.... thế nên tao mới phải bảo tồn nó!


***


Nam - cô bạn thân của Di luôn luôn là người đầu tiên gào lên mỗi lần khi nghe trong câu chuyện mà Di kể, có nhắc tới nhiều hơn 3 lần cùng về một tên con trai mà không phải kiểu anh em xã hội, bạn bè đồng môn hay đại loại là những anh chàng được cho là có sắc nước nghiêng người thế nhưng Di – vẫn chưa chịu đổ bao giờ.


- Nó kém tuổi tao mày ạ, hu hu, và tao thấy rất giận khi nó nói với tao bằng cái giọng của một thằng bạn trên cơ.


- Sao mày không hét thẳng vào mặt nó rằng thì mà là "Này nhóc, bằng tuổi chị giờ này ở quê nhóc, đã có 2 đứa bồng bế trên tay rồi!


- Tao không đủ can đảm, hu hu hu, mày nghĩ xem, giờ làm gì có đứa nào bằng tuổi tao lại đi học nữa đâu...


Tinh toong.. tiếng chuông tin nhắn làm đứt quãng câu chuyện đang đến hồi gay cấn của hai bà cô già khó tính.


"Qua đi, mọi người đến đủ rồi."


Thôi được rồi, ngày hôm nay các bé sẽ được biết danh tính tên tuổi của chị. Hãy chờ đấy – Nupakachi!!!


...


- Di ít nói vậy, cũng không thấy hay đi với lớp, hôm nay chịu đi hè.


-Uhm, tại không có thời gian nhiều, mà tớ hình như hơn tuổi Phong đấy. Hi


Nụ cười tinh quái của một – gái – già như Di suýt chút nữa làm rớt mất ly rượu đang chuếnh choáng trên tay Phong. Phong cứ ngỡ hơi rượu làm anh nghe nhầm, nhất quyết đòi xem cho bằng được cái chứng minh thư của Di ra. Chả có nhẽ, Di thì lại không muốn mấy đứa trong lớp chưa hết ngà ngà vì hơi rượu lại phải chịu cú sốc cười rách bụng vì cái chứng minh thư mà ngàn người chỉ có một của cô. Nói vậy chứ, sau khi cô giáo chịu chứng minh là Di đúng, Phong đành im lặng, nhìn Di một cách khó hiểu, không còn hoạt náo và pha trò cho mọi người như lúc trước nữa.


"Chi hon tuoi em that ah L"


"Uhm, khong tin a ^^"


"Nay sinh nhat em, chi lam em buon :-<"


***


Nên buông tay khi tình còn ấm?


Bẵng đi một thời gian, những bức tranh vẽ còn dở dang, những quần quần áo áo của cửa hàng làm Di lu bu, hết giờ ở cửa hàng lại đi học, hết giờ đi học lại về bán hàng, lại vẽ khiến Di chẳng còn để ý đến tin nhắn đó nữa.


"Buzz, facebook của chị là gì, add em đi ..."


Hại não thật, Chậc chậc. Thế lại phải kết bạn thôi, mình không nỡ từ chối ... Lý do đấy , ngụy biện thì Di cho là thế, chứ thực ra thì Di cũng có chút tò mò muốn xem cuộc sống của Phong như thế nào. Một kẻ lẻo mép hay mồm miệng lại có gương mặt thanh tú, dễ nhìn đúng chất hàn xẻng như vậy mà tại sao lúc nào cũng xoen xoét cái miệng "Em chưa có gấu các anh chị ơi".


"Ơ chị cũng xì teen ấy chứ" - chuyện Di là gái già xì teen mà lại – "chị cũng thích ... à, chị cũng ... chị cũng ... " bla bla bla .... Một ngày, hai ngày, ba ngày ... cuộc nói chuyện cứ dài ra, dài mãi tưởng chừng không có hồi kết ấy.


Vào một ngày vô cùng đẹp trời, mở hộp thư, Di thấy tin nhắn hắn gửi:


"Chị hợp với em đấy! Làm gấu của em đi"


"Đây là kế hoạch tình yêu của em, chị xem đi nhé ;)"


Thằng nhóc này hôm nay uống rượu hay ăn phải gan gấu vậy trời >.<" Có một sự tức giận không hề nhẹ trong Di. Trong suy nghĩ của Di thì Di luôn muốn mình là người bắt đầu theo kiểu "Anh phải thích em hay Anh phải làm bạn trai của em" bởi Di thực sự thích con gái chủ động như vậy. Thực tế đã chứng mình rằng ... Di chưa từng làm được điều đó .. và sự thật là : Phong là người đưa ra đề nghị ấy trước...


"Từng này tuổi rồi, chưa yêu ai bao giờ, thì có mà có - vấn - đề !"


Đấy là câu châm ngôn kinh điển mà các thế hệ bà cô già đã đúc rút ra, và kinh nghiệm cho thấy rằng điều đó – hoàn toàn – không sai ! Vậy suy ra là, Di đang có vấn đề, hay Phong mới chính là người có vấn đề?????


***


Có lẽ đây là lần đầu tiên Di có cảm giác đó. Cái cảm xúc mà chỉ cần nghĩ đến một người thôi cũng đủ làm cho Di cảm thấy thổn thức ở trong lòng. Thực lòng Di không hề thích cái cảm giác đó, thế nhưng cô lại sợ , nỗi sợ hãi bị bỏ rơi, bị phản bội khiến cho cô lúc nào cũng xù lông để tự bảo vệ mình, cô cứ thu mình lại, khép mình trốn sau cái vỏ bọc – có vẻ - lạnh lùng ấy.


Những nghĩ suy cứ lởn vởn mãi trong đầu, khiến Di cứ như bay bổng trên mây không thể nào tập trung vào bức vẽ đang dang dở được. Tính toong..


"Hom nay e ranh, di xem phim di, 8h e qua don" . Là Phong


...."Ok"


Đúng 8h tối, tiếng xe từ ngoài đầu ngõ mà Di nghĩ có cách xa hàng ki lô mét cô cũng có thể chắc chắn được đó là tiếng xe của Phong. Di chưa biết sẽ phải đối diện với Phong như nào sau khoảng thời gian im lặng giữa hai người, biết nói gì nhỉ????


- Chị chọn phim đi!


Tiếng Phong nói khẽ đưa Di trở lại thực tế. Dò trên danh sách phim chiếu hôm nay, Di và Phong tranh luận với nhau một hồi đến nỗi mà cô bé đứng trong quầy bán vé cứ tủm tỉm miệng cười. Chả hiểu do số phận trêu ngươi hay tại hai người không có duyên xem phim mà những bộ phim cả hai muốn xem hoặc thì là hết chỗ hoặc thì là chiếu suất quá muộn, nhưng lỡ đến rạp rồi, chả nhẽ lại bỏ cuộc đi về?


Tặc lưỡi, đành nhắm mắt chọn bừa - Hợp đồng chia tay - một bộ phim về tình yêu. Cũng lạ là, Di chưa bao giờ chọn xem phim mấy phim về tình yêu kiểu như này ngoài rạp. Di cười, Phong cũng cười bảo "Chị chọn hay thật ấy, buổi hẹn hò đầu tiên mà lại chọn phim buồn thế."


Chẳng hiểu sao, nội dung bộ phim ấy : chuyện tình yêu của hai nhân vật chính và cái kết buồn ấy cứ ám ảnh Di. "Nên buông tay khi tình còn ấm?" Lần đầu tiên một bộ phim không thuộc thể loại yêu thích lại khiên Di suy nghĩ nhiều đến thế.


***


Khi ra khỏi rạp, cũng là lúc trời lất phất mưa. Di đang thắc mắc không hiểu vì sao Phong lại tỏ ra rất thích thú với điều này đến thế, còn Di thì đang lo lắng sợ sẽ ướt như chuột mất.


- Trời , đúng như kịch bản của em luôn. Xem xong phim là trời mưa liền này chị, nhưng mà em nghĩ mưa phải to hơn chứ.


Cái thằng nhóc này, thật là hết nói nổi luôn. Phong không biết rằng, Di vốn không thích mưa, không phải là do cô đã hết tuổi lãng mạn mà vì .. cô bị dị ứng nước mưa từ nhỏ. Thế nên Di khăng khăng một mực đòi chờ ngớt mưa mới về, còn Phong thì cứ hớn ha hớn hở phi xe ra giữa trời mưa gió.


- Em thích đi dạo với người mình yêu, dưới mưa, như này chị à, giống như bây giờ nè.


Ngày trước cô cũng có thời từng ước muốn như thế, lãng mạn và đúng chất Hàn Quốc. Có lẽ khi còn trẻ người ta thường thích thế thì phải.


- Chị có bị mưa không? Cúi thấp xuống một chút, cho tay vào túi áo em cho đỡ lạnh? Ke ke


Phong đúng là một thằng nhóc ranh mãnh mà. Di cúi thấp xuống, gục đầu vào lưng Phong, bất chợt, một cảm giác ấm áp lạ lùng, Di thấy lòng mình bình yên quá đỗi....


***


"Đúng là đàn bà, dễ mủi lòng, mới thế mà đã lung lay rồi sao? Lạy mẹ, tỉnh táo đi, mày không còn trẻ để mà yêu - chỉ - để - yêu nữa đâu. Nó còn trẻ hơn mày nhiều!"


Câu nói phũ phàng ấy của Nam đã dập tắt chút lửa tàn yêu thương mới đang nhen nhóm âm ỉ trong lòng Di, kéo cô trở về với thực tại. Phải, Di không còn trẻ nữa, Di không còn là cô bé sinh viên ngày nào, đầy mơ mộng viển vông, tô màu hồng cho bức tranh tình yêu nữa. Soi mình trong gương, Di thấy mắt mình đã có những vết chân chim, những dấu hiệu thời gian đã dần hiện rõ trên khuôn mặt. Đôi mắt ấy cũng đã không còn sự trong sáng tinh khiết nữa, chỉ thấy trong đó những đổ vỡ của gia đình, những thất bại, những lừa dối trong cuộc sống .


"Nhóc còn trẻ, tập trung học đi!


"Nupakachi! Kakakaka."


***


Không hiểu do Phong không hiểu hay là do cố tình không hiểu những lời cô nói. Di muốn giữ khoảng cách với Phong, bởi vì Di biết rằng nếu Phong cứ tiến gần tới cô thêm một chút, một chút nữa thôi, Di sẽ không còn là chính mình nữa – là một người bạn với cô đơn.


Thế nhưng, Phong thật khôn khéo, Phong biết cách kéo Di vào đám đông để cô không thể chối từ, và rồi tìm cách đưa cô trốn vào thế giới chỉ có riêng hai người.


Có một lần, lớp tổ chức đi liên hoan và viện lý do nhà Di với Phong gần nhau, Phong nhất quyết qua đón Di cho bằng được. Liên hoan xong cũng đã khá muộn, oái oăm thăm, đứa em Di cũng đi liên hoan với bạn nhưng về muộn hơn. Vì không mang theo chìa khóa nhà, mà lại không thể đứng ngoài cửa đợi một mình được, Di đành dề nghị Phong đi dạo phố.


Không thể diễn tả được hết sự vui mừng, hoan hỉ hiện rõ trên khuôn mặt Phong.


- Chị thích đi đâu? Em chưa có bạn gái bao giờ nên không có kinh nghiệm dẫn bạn gái đi chơi.


Di lắc đầu cười "Không đáng tin lắm". Ấy thế mà chưa đợi Di trả lời, vèo cái Di đã thấy mình ở cái nơi mà giới trẻ vẫn thường gọi là thiên đường của hẹn hò. Phong bắt đầu những câu chuyện liên miên, Phong kể cho Di nghe về gia đình , về bạn bè , về cuộc sống mà Phong đã từng trải qua... một cách rất tự nhiên, rất thật. Hóa ra, Phong cũng không đến nỗi tệ như cái vẻ ngoài bất cần và ngạo nghễ ấy lắm.


- Em chưa từng cầm tay con gái... Cảm giác như nào chị nhỉ?


Di cười, cô thấy Phong ngây ngô giống y như một đứa trẻ vậy, khuôn mặt háo hứng và hớn hở ấy thật đáng yêu.


- Đằng kia có gì kìa!


Theo phản xạ Di xoay người theo hướng tay Phong chỉ. Bất ngờ, Phong nắm chặt lấy tay Di, rồi thơm thật nhanh vào má cô. Giật mình, Di quay người lại tính oánh cho Phong một trận, ấy vậy mà cái bản mặt ráo hoảnh của Phong làm cô chỉ biết gầm gừ nuốt cục tức trong lòng mà thôi. Chậc, Di không ngờ mình lại bị mắc bẫy Phong, một cái kế hoạch hết sức đơn giản mà theo Phong nói : đọc trên bất kì forum nào tư vấn thắc mắc về tình yêu chúng nó đều dạy cưa như thế.


Suốt chặng đường về, Phong cứ thế nắm chặt lấy tay Di mặc cho cô nhùng nhằng không chịu.


Một tuần, hai tuần .. rồi một tháng, hai tháng.. chẳng biết tự bao giờ Di đã quen với việc nhắn tin, gọi điện, chat chit với Phong mỗi ngày, danh sách những cuộc nói chuyện, những buổi hẹn hò giữa hai người cứ ngày một dài ra. Phong điềm nhiêm coi Di là bạn gái, Phong dẫn cô đi giới thiệu với tất cả bạn bè của Phong, kể cho cô đủ thứ chuyện trên trời dưới bể của Phong, của bạn bè Phong. Di thấy một chút ái ngại, vì nhận ra trong cách suy nghĩ của Phong có gì đó hơi khác cô. Không, có lẽ là do chênh lệch tuổi tác, mà ở Phong, cô chưa thấy được sự trưởng thành chín chắn của một người đàn ông.


****


- Mày yêu rồi! – Nam nói.


- Hả – Di há hốc mồm ngạc nhiên – Sao mày nói thế?


- Nhìn tranh đi! Những bức tranh mày vẽ gần đây, không còn buồn nữa rồi!


Thật vậy sao ??? Di nhớ lại .. Phong, có một lần đến nhà Di chơi, nhìn các bức tranh cô vẽ rồi ngao ngán lắc đầu. "Em không thích chị vẽ tranh như này, nhìn vào đó em thấy rõ nỗi buồn và sự cô đơn của chị". Hóa ra điều Phong nói là thật, đó là lí do mà suốt ngày Nam cằn nhằn rằng tranh của Di đơn điệu và một màu. Hóa ra Di chưa từng vẽ tranh, mà chỉ là Di đang tô lại nỗi đau và sự cô đơn trong chính con người cô.


Thế rồi Phong nhặt chiếc bút vẽ lên, khua khua vài nhát trên bức tranh đang vẽ dở. Di giận điên người, bởi vì điều cấm kị của Di là không ai được phép thêm bớt gì trên những sáng tác của cô. Vậy mà Phong, vẫn không hề tỏ ra biết lỗi, còn thản nhiên mà nói "Rồi chị xem, có đẹp hơn không?" Di đứng người, hình như có lần Phong từng kể với Di là Phong đã học vẽ một thời gian.


Vậy ra nhờ có Phong, những bức tranh Di vẽ đã đa dạng hơn, kể cả về màu sắc lẫn chủ đề. Chị chủ cửa hàng cô thường kí gửi tranh dường như cũng đã nhận ra được sự thay đổi ấy, chị bảo "Lâu rồi mới lại thấy nụ cười của em trên mỗi bức tranh." Thì ra Nam nói đúng, "Người ta chẳng giấu được gì khi – đang – yêu cả !"


Ấy thế mà, Di đã chiến tranh lạnh với Phong mấy hôm rồi. Kể cũng lạ, bình thường như thế Phong sẽ vẫn chủ động làm lành, thế nhưng mấy hôm nay không thấy Phong nhắn tin hay gọi điện, Phong cũng ít xuất hiện ở lớp học. Linh cảm của người phụ nữ khiến Di cảm thấy có chút bất an, cò gì đó không ổn ở đây. Im lặng đâu phải là tính cách của Phong.


***


Hộp thư thoại báo có tin nhắn mới, là Phong gửi, lời một bài hát ...


"If I ever let you goI would be no oneCos I never thought I'd feelAll the things you made me feelWasn't looking for someone until you"


Di cười, Phong cũng có chút lãng mạn đấy chứ, thế mà suốt ngày xoen xoét không biết tán gái đủ kiểu này kia. Lần trước Phong hỏi Di đã yêu ai chưa. Di khá ngạc nhiên. Phong không yêu cầu Di phải trả lời , chỉ nói rằng "Nếu chị cảm thấy đủ tin tưởng em. Em sẽ luôn ở đây bên cạnh chị."


Phong làm Di bối rối. Di - một kẻ đa nghi, luôn nghi ngờ những lời người khác nói, thế mà Phong, - đã thực sự làm lung lay những vướng mắc trong lòng Di. Vì Di tìm lại được chính hình ảnh của cô ngày xưa khi trong đôi mắt của Phong. Phong yêu cô, thật sao ??? Nhưng lý do để Phong yêu cô là gì ?? Di không xinh đẹp, không trẻ trung, không có được sự dịu dàng nữ tính của những cô gái đôi mươi, nhưng lại chưa đủ đằm thắm của một phụ nữ ba mươi... "Em không thích con gái kém tuổi" ... Lý do là đây sao??


"Tình cảm em dành cho chị là thật!"


Sự quả quyết của Phong, ánh mắt nghiêm nghị khác hẳn hắn ngày thường. Đã có lúc Di tưởng mình có thể ngã gục trong vòng tay của Phong, nhưng thực tại lại kéo cô trở lại. Di không còn trẻ , cô không còn thời gian để mặc tâm hồn mình phiêu lưu theo cảm xúc nữa. Di thấy mình bế tắc. Lần đầu tiên sau từng ấy năm, khi nỗi đau cũ tưởng chừng đã gần biến mất khỏi cuộc đời cô, thế nhưng cảm xúc lại nhốt cô vào trong những rào cản khác mà cô chưa từng nghĩ tới. Di không đủ can đảm để liều lĩnh, để đánh cược với tình yêu một lần nữa.


"Nếu nó đủ nghiêm túc để yêu, tao nghĩ nó sẽ có đủ chín chắn để lo cho cuộc sống! Nên tùy mày.


Ừ, cứ thế đi, cứ ở bên cạnh nhau như thế này, đừng hứa hẹn gì cả, cũng không cần phải tính toán sau này sẽ ra sao. Hiện tại là hạnh phúc , là bình an...


***


Một tháng sau,


- Phong sắp đi Tiệp. Qua đó học rồi ở với ba.


- Có về không?


- Cũng chưa biết được.


- Bao giờ đi?


- Chắc tháng sau, nhưng chưa có lịch cụ thể.


Vậy.. Di muốn hỏi Phong thêm nhiều, nhiều câu hỏi nữa, nhưng cứ như có gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng khiến Di không thể nói lên lời. Hạnh phúc chỉ ngắn ngủi vậy sao? Hương vị ngọt ngào mới đâu đấy quanh Di, vậy mà giờ bỗng chốc tan biến. Chới với, hụt hẫng biết bao.


- Mình dừng lại ở đây đi!


- Ừ! - Mắt Di ráo hoảnh. Chỉ một câu nói nhẹ nhàng như vậy, chính Di cũng không ngờ mình có thể thản nhiên được đến thế.


Di phóng xe thật nhanh, trốn tránh cái nhìn đầy ngạc nhiên và ngỡ ngàng của Phong.


Trời mưa, những hạt mưa xối xả táp vào mặt Di bỏng rát. Di không khóc, cô không hiểu nổi Phong. Bắt đầu là Phong, giờ cũng chính Phong là người kết thúc, còn Di, cảm xúc của Di thì sao hả Phong?


Có điện thoại gọi đến, là số của Nam... Di bật khóc, gục đầu vào vai Nam mà nức nở như một đứa trẻ hư bị mẹ mắng. Hóa ra thật dễ dàng cho người ta từ bỏ một thứ mà mình yêu thương. Giờ thì Di đã hiểu. Di lại cười, nụ cười chua chát, méo xệch trên gương mặt cô.


"Phong không bao giờ lôi chuyện tình cảm ra làm trò đùa. Nhưng Phong xin lỗi, Di là người mạnh mẽ mà, sẽ không sao đâu. Phong không thể bắt Di chờ đợi một điều vô nghĩa được."


Có lẽ Phong nói đúng, kết thúc bây giờ sẽ tốt hơn cho cả hai, sẽ chẳng có gì là chắc chắn nếu tiếp tuc. Vậy nên, kết thúc trước hay kết thúc sau cũng chẳng còn ý nghĩa nữa, có chăng điều đó chỉ giúp cho người trong cuộc bớt đau hơn mà thôi.


"Nên buông tay khi tình còn ấm" .


***


- Bảo trọng nhé!


Phụ nữ mạnh mẽ khi mất đi người mình yêu, sẽ chọn cách đối mặt với hồi ức chứ không phải là bước qua hồi ức.


Phải, và vì Di là người mạnh mẽ, nên Di sẽ vẫn ở đây, Di vẫn dõi theo cuộc sống của Phong, và sẽ vẫn cầu chúc cho Phong hạnh phúc.


"Nếu 5 năm nữa , nếu cả hai vẫn sống cuộc sống độc thân thì chúng ta sẽ kết hôn".


Di không biết liệu Di có đủ nhẫn nại để chờ đợi thêm 5 năm nữa hay không. Còn Phong, liệu Phong có còn đủ yêu thương để 5 năm sau quay về với Di hay không. Tiếu Tiếu và Lý Hành - thực sự sẽ được hạnh phúc không????


Phong Di.


 


Đang tải bình luận!