Disneyland 1972 Love the old s
Nắng mùa đông

Nắng mùa đông

Tác giả: Sưu Tầm

Nắng mùa đông

Ngày mai anh cưới, anh sẽ không hạnh phúc.


Nhưng em nhất định phải hạnh phúc nhé, em gái!


Đau thương cứ để anh nhận hết về mình.


***


Lần đầu tiên đến quán café này, nó thắc mắc tại sao tên quán lại là Mây trong khi đồ đạc bên trong đều làm bằng gỗ: bàn gỗ, ghế gỗ, cốc gỗ, ly cũng gỗ.


- Chắc chị chủ quán tên là Vân. - Anh giải thích.


- Chủ quán là nam giới mà anh. - Nó tỏ vẻ không đồng tình.


- Thì chắc người yêu anh ấy tên là Vân. - Cả hai không hẹn mà cùng cười phá lên.


Nó trộm nhìn gương mặt anh ẩn hiện dưới ánh đèn vàng mờ ảo, cùng lúc nhấp một ngụm café. Nụ cười trên môi tắt hẳn.


Đắng quá!


Café vốn dĩ muôn đời vẫn đắng hay là do nó quên bỏ thêm đường? Nó không biết, cũng như nó không biết tại sao nó và anh lại vội vã chia tay nhau, càng không hiểu lý do nước mắt lã chã rơi xuống khi nó nhận được tấm thiệp hồng in tên anh. Có lẽ tình cảm không phải là thứ cứ nói hết là hết được, ngay cả khi đã hết thật thì vẫn còn đó những lưu luyến một thời.


Nắng mùa đông


Gió rít qua khe cửa nghe như quỷ hờn. Anh trông thấy nó nhăn nhó mà không nhịn được cười, múc mấy thìa đường đổ vào ly của nó.


- Nhiều năm không gặp, em vẫn lơ đãng như thế!


Nó lắc lắc ly café cho đường tan hết. Mùi hương cháy xém quấn quít quanh khứu giác làm tâm hồn nó tê dại. Nó chợt nhận ra sau từng ấy năm xa cách, cảm tình nó dành cho anh vẫn cố chấp lưu lại trong tim, không cách nào xua đuổi. Phải chăng cố quên một người mình từng yêu chẳng khác nào cố nhớ một người mình chưa từng gặp mặt, khó đến thế sao?


Nó rất muốn hỏi anh còn yêu nó không, nhưng nghĩ đến ngày mai anh trở thành chồng người khác rồi, bờ môi mấp mấy lập tức mím chặt, nuốt trọn những phân vân đang gào thét đòi thoát ra ngoài.


- Em mới nhận được thiệp mời của anh. - Nó lạnh nhạt buông ra mấy chữ.


- Ừ! Em sẽ đến chứ? - Anh hỏi.


Nó cúi đầu trầm mặc, chẳng biết nên trả lời thế nào. Đột nhiên nó nghe thấy "cạch" một tiếng. Cửa quán mở ra đón những vị khách mới đến. Ngọn gió đông lạnh ngắt thừa cơ lùa vào, thổi những lá dừa khô lợp trên trần nhà rung rinh xào xạc. Nó cũng rùng mình khe khẽ.


- Hôm nay là giáng sinh anh nhỉ? - Nó lơ đãng xoay xoay ly café trên bàn.


Anh ngập ngừng nhìn nó, gật nhẹ một cái, gương mặt cả hai đóng băng trong giây lát. Thực tại tàn khốc khiến nó chỉ còn cách bám víu vào quá khứ. Ký ức như ngọn lửa hồng làm tan chảy chút băng giá sót lại trong tim. Miệng nó vô duyên vô cớ hé một nụ cười.


***


Năm ấy, Hà Nội đón giáng sinh bằng đợt không khí lạnh tràn về từ phương Bắc. Hơi lạnh thấm vào từng thớ thịt, máu đóng băng trong huyết quản, nhưng nó cảm thấy thật ấm áp khi bàn tay anh đan vào tay nó. Hai người thong dong tản bộ giữa phố xá nhộn nhịp. Biển người đông đúc nuốt chửng hai dáng hình nhỏ bé, nhưng nó nào có bận tâm, đôi mắt nó như bị ai đó quệt keo, nhất nhất dính chặt lên gương mặt anh.


- Mặt anh có nhọ à? - Anh cất giọng hỏi nó.


- Không có nhọ, nhưng mà em thích nhìn anh. - Nó thành thật đáp, đáp xong mới nhận ra hai gò má nóng bừng như bị lửa đốt.


- Tốt nhất là em nhìn kĩ một chút, kẻo sau này sẽ quên anh đấy. - Anh nói giọng nửa đùa nửa thật.


Nghe đến đây, nó liền vênh lên ương bướng như muốn tuyên bố với cả thế giới: "Còn lâu nhé! Còn lâu em mới quên anh", đoạn nó nép sát vào người anh, để mặc ánh đèn LED từ những tấm biển quảng cáo trên cao nhảy múa trên gương mặt. Hạnh phúc lấp đầy lồng ngực khiến nó cảm giác hít thở cũng khó khăn.


Đường phố những ngày này được trang hoàng lộng lẫy, những dải sáng rực rỡ sắc màu tỏa đi bốn phía, bừng sáng đêm đông rét căm. Nó nhìn đâu cũng thấy lung linh lấp lánh, nhìn đến khi mắt hoa lên mới nhẹ nhàng đưa tay khẽ dụi.


Hai người rẽ vào phố Hàng Mã - phố chuyên bán đồ dùng trang trí. Các mặt hàng ăn theo ngày lễ la liệt hiện lên theo từng nhịp chân bước, nào là thiệp giáng sinh, quả cầu tuyết, hộp âm nhạc, trang phục ông già Noel, ngôi sao Noel, và vô số thứ khác mà nó không biết gọi tên là gì. Ngày thường con phố này vốn đã nhộn nhịp, vào dịp giáng sinh càng trở nên đông đúc hơn.


Nó háo hức chẳng khác nào một đứa trẻ được bố mẹ dẫn đi mua quà, chạy tung tăng từ gian hàng này sang gian hàng khác. Sắc đỏ nhuộm không gian, thiêu đốt trái tim rạo rực, kim tuyến óng ánh phủ khắp nơi khiến nó tưởng mình đang lạc giữa một rừng sao.


Nó đang mải ngắm nghía, bỗng nghe một giọng nói trong trẻo truyền vào tai:


- Anh chị ơi, mua chuông đi, chuông đẹp lắm!


Nó quay sang nhìn cô bé bán hàng, cất giọng hỏi:


- Chuông này gọi là gì hả em?.


- Chuông thánh đường ạ, tiếng chuông báo hiệu chúa cứu thế xuống nhân gian. Mua một đôi về nhà treo đi chị!


Cô bé vừa nói vừa lắc lắc hai quả chuông chạm vào nhau, thanh âm "keng keng" vang lên, gieo vào lòng nó niềm thích thú vô bờ. Mắt nó long lanh như hai giọt nước, hai giọt nước từ từ ngước lên nhìn anh dò xét. Anh cũng cúi xuống nhìn sâu vào mắt nó, chỉ thấy phản chiếu trong đó nụ cười rạng rỡ như nắng mai của chính mình:


- Em thích thì cứ mua đi!


Chỉ đợi có thế, nó đưa tay định nhặt một chiếc chuông, nào ngờ bắt gặp một đồ vật khác còn thú vị hơn bội phần:


- Cái que kia là gì em?


Nó vừa hỏi vừa chỉ chỉ vào một thứ mà nó gọi là "cái que". Anh cười hắt ra, làn hơi mỏng manh hóa thành khói trắng, cuốn theo cơn gió se buốt cuối đông.


- Có gì hay mà cười? - Nó lườm anh một cái, mặt xị xuống.


Anh giả bộ không để ý đến phản ứng của nó, từ tốn giải thích:


- Người ta gọi là kẹo gậy. Theo truyền thuyết, để lũ trẻ không làm ồn trong thánh đường, chủ dàn nhạc thánh quyết định đặt làm một loại kẹo cho chúng. Nghe đâu một người Ấn Độ đã làm ra loại kẹo này. Màu trắng trên kẹo biểu thị sự vô tội của chúa Jesu, còn màu đỏ tượng chưng cho máu của chúa đã đổ vì loài người. Nếu em lật ngược cây kẹo lại sẽ thấy chữ J, chữ cái đầu tiên trong tên chúa.


Nó (và cả cô bé bán hàng) chăm chú nhìn anh không chớp mắt, miệng không biết từ lúc nào đã tạo thành hình chữ O. Nó không hề biết để chuẩn bị cho cuộc hẹn ngày hôm nay, anh đã tìm hiểu tất cả những kiến thức liên quan đến giáng sinh, từ lịch sử ra đời ngày lễ đến ý nghĩa tên gọi các đồ vật. Anh muốn buổi hẹn hò đầu tiên của hai đứa diễn ra thật hoàn hảo.


Thấy nó đứng lặng như người mất hồn, anh đưa bàn tay huơ huơ trước mặt nó:


- Thế rút cuộc em thích kẹo hay chuông?


Nó ngước mắt ngẫm nghĩ một hồi, chỉ thấy sương trắng mịt mờ giăng kín trời Hà Nội.


- Kẹo đi. - Nó quả quyết.


- Tại sao?


- Kẹo ngọt hơn chuông.


Anh cười phá lên trước phép so sánh không tương xứng ấy, kế đó cúi xuống hôn nhẹ lên má nó:


- Ngọt hơn thế này không?


Nó thẹn thùng lắc đầu, cặp mắt e ấp cụp xuống nhìn mặt đường. Bàn tay nó bất giác đặt lên ngực, tim nó hình như đập nhanh hơn thì phải. Nếu lúc này ông già Noel xuất hiện và ban cho nó một điều ước, nó sẽ ước thời gian mãi dừng lại ở giây phút ấy.


Cô bé bán hàng không chịu được cảnh tình tứ giữa anh và nó, hắng giọng một cái. Nó xấu hổ đến mức chỉ muốn chui đầu xuống đất, vội vàng xoay người chạy vụt đi như một cơn gió, mặc cho anh gọi với theo:


- Ơ! Em không mua kẹo nữa à?


Không mua nữa! Nó thừa biết kẹo rất ngọt, nụ hôn của anh rất ngọt, giáng sinh năm ấy cũng thật ngọt ngào!


***


Nó ngủ gục trên bàn học, rèm mi khép chặt cong cong dưới ánh đèn vàng. Mẹ nó bước vào phòng, nhẹ nhàng khoác lên người nó một tấm chăn mỏng, nét mặt buồn vui lẫn lộn khi nghe nó gọi tên anh trong vô thức. Ban ngày nghĩ đến anh dường như chưa đủ, nên đêm nó mơ về anh. Nó mơ về lần đầu tiên hai đứa gặp nhau dưới trạm xe buýt. Anh đã hỏi nó:


- Em có lạnh không?


Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu nó là: "Ơ cái anh này, có quen biết gì đâu mà hỏi với han!"


Nhưng dù sao nó cũng phải giữ phép lịch sự tối thiểu, thế nên nó đáp:


- Cám ơn anh! Tôi không lạnh.


Hai chữ "không lạnh" vừa thoát ra khỏi miệng, cơ thể nó liền run lên cầm cập khi đụng phải cơn gió đi ngang. Nó xuýt xoa đưa hai tay ôm ngực, bỏ mặc một cặp mắt lấp lánh ý cười đang chăm chú nhìn nó.


- Tại sao con gái cứ thích nói có là không, nói không là có nhỉ?


Bị đoán trúng tim đen, nó thẹn quá hóa giận, ngữ khí chẳng còn khách sáo:


- Tôi đã bảo không lạnh là không lạnh, sao anh thắc mắc nhiều thế?


Chàng trai từ tốn đáp lại nó bằng một cái nhún vai. Nó không nghe thấy anh nói thêm câu nào nữa.


Từ nhỏ nó đã là một cô bé cố chấp, lời nói lúc nào cũng nghịch ý trái tim. Nó không muốn thừa nhận mình lạnh, cũng như không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác. Ngày ba nó bỏ nhà đi, để lại mẹ nó với những đêm dài chơi vơi trong nước mắt, nó đã tự hứa với bản thân: Sau này người nó yêu nhất định không được giống ba nó. Nó cũng sẽ không như mẹ nó, dễ dàng buông tay nhận hết phần đau khổ về mình. Nó sẽ giữ chặt tay người đó, đi qua năm dài tháng rộng, đi qua những ngày mưa và cả những ngày nắng, mãi mãi không buông.


Chuyện cũ đem lệ lên mắt nó, một giọt rơi xuống, rồi thêm một giọt nữa. Khoảnh khắc giọt nước mắt đầu tiên đáp xuống đất, nó chợt nghe tiếng nhạc từ đâu rơi vào lòng. Bản piano không lời ngọt ngào tan vào chiều đông xám ngắt, nhẹ nhàng xoa dịu cõi lòng đang nổi sóng của nó. Nó thu lại những chênh vênh lúc trước, ráo rác đưa mắt kiếm tìm bốn phía.


Thì ra chàng trai đứng cạnh nó đang mở nhạc trên điện thoại.


Dẫu khi trước đã qua lại mấy câu, nhưng giờ nó mới có cơ hội nhìn rõ khuôn mặt anh ta. Qua lớp nước mắt chưa kịp khô, nó trông thấy một chiếc mũi thẳng, một đôi mắt nhắm nghiền, và mái đầu khẽ đung đưa theo điệu nhạc. Cái vẻ ôn nhu dịu dàng toát ra từ anh làm nó đôi chút xao lòng.


Tiếng piano du dương rót vào tim nó chút buồn man mác. Nó lơ đãng ngước mắt nhìn cột đèn giao thông dừng mãi ở màu cam, cảm giác thời gian đang ngừng lại. Những thanh âm thánh thót hòa cùng dòng chảy sinh mệnh tràn trề phía sau lồng ngực nó, không ngừng ngân nga, ngân nga mãi...


Nó buột miệng hỏi:


- Bài gì thế anh?


Chàng trai quay sang nhìn nó, lặng thinh ý như bảo: "Không nói đâu! Cô vừa mới chê tôi nói nhiều còn gì."


Hỏi hết mấy lần cũng không nhận được câu trả lời, nó bực bội quay đi, hờn dỗi cong lên cánh môi nhợt nhạt do phơi lạnh.


Chợt nó nghe tiếng nhạc ngày một gần hơn. Chàng trai tiến đến giơ chiếc điện thoại lên trước mặt nó. Nó có thể thấy rất rõ dòng chữ đang chạy qua chạy lại trên màn hình: Kiss the rain.


- Lúc nghe bài này mà có thêm chút mưa nữa thì tuyệt nhỉ.


Nó chỉ nói bâng quơ thế thôi, nào ngờ cầu được ước thấy. Trời đột nhiên đổ mưa xối xả, từng giọt lốp bốp rơi xuống như muốn xuyên thủng tấm mái che trên đầu.


Mưa bay trắng xóa đất trời, mưa đi lạc vào trong trạm xe buýt, đậu lên đôi gò má ửng hồng vì lạnh. Nó rét run, cảm giác băng giá đang xâm chiếm từng tế bào trên cơ thể.


Cái dáng vẻ co ro của nó khiến ai đó không thể cầm lòng. Chàng trai cởi chiếc khăn len của anh ta, quấn lên cổ nó bằng một động tác dứt khoát. Nó hơi giật mình nhưng tuyệt chẳng có nửa phần phản kháng. Tâm trí phút chốc trở nên mơ hồ trống rỗng, nó chỉ kịp nhận ra chiếc khăn có màu tím than, và trái tim nó...


Trái tim nó đang khẽ rung lên, chẳng rõ vì sương lạnh thấm qua vải áo hay bởi chàng trai đứng trước nó quá ấm áp.


Nó nhìn anh.


Và anh cũng nhìn nó.


Đó là lần đầu tiên nó nghe anh hỏi:


- Em nhìn gì vậy? Mặt anh có nhọ à?


Nó bối rối khép mắt, lắng nghe tiếng mưa rào rào không ngớt, nghe cả bản kiss the rain dịu dàng đặt môi hôn lên mưa. Những nốt nhạc da diết không ngừng xuyên phá trái tim nó, làm tan chảy chút băng giá cuối cùng còn sót lại. Nó sau cùng đã biết nói một lời chân tình:


- Không có nhọ, nhưng mà em thích nhìn anh.


***


Nó nghe tiếng mình vang vọng giữa đêm khuya thanh vắng. Cái cảm giác ướt ướt trên mặt kéo nó ra khỏi giấc mộng còn dang dở. Mặt nó ướt nhẹp nhưng lạ ở chỗ chẳng phải nước mắt của nó, miệng nó còn đương ngoác rộng tới tận mang tai kia mà.


Thoáng nhìn tấm chăn phủ trên người, nó chợt hiểu ra mẹ nó vừa mới khóc. Nhiều lúc nó ước tình yêu là một chiếc công tắc, bật thì yêu, tắt thì hết yêu, nó sẽ bấm nút tắt, sau đó ném chiếc công tắc của mẹ nó đi, để mẹ nó vĩnh viễn không nhớ đến ba nó nữa. Nhưng sau đó lại nghĩ: Nếu một ngày anh cũng thay lòng như ba nó, liệu nó có đủ dũng khí để quên anh?


Nó lắc mạnh đầu hòng xua đuổi viễn cảnh đáng sợ ấy.


Màn đêm bao dung ôm trọn lấy nó, cơn gió lạnh vỡ tan nơi cửa giấy báo hiệu một mùa đông nữa lại về.


Chớp mắt nó đã ở bên anh suốt hai mùa đông. Hai năm nghe qua dài đằng đẵng, kỳ thực đối với những kẻ đang yêu ngắn ngủi tựa một thoáng mơ màng. Nó chỉ vừa mới nhắm mắt lại, còn chưa kịp cảm nhận hương vị ngọt ngào của tình yêu thì đã bị đánh thức bởi guồng quay cuộc sống hối hả. Năm nay anh trở thành tân sinh viên, nó cũng bước vào năm cuối phổ thông trung học.


Nó luôn cho rằng một học sinh chuyên văn như anh rất phù hợp với ngành báo chí, nhưng cuối cùng anh lại chọn học Y, một quyết định khiến nó không thể hiểu nổi. Bài vở nặng nề trên lớp, thêm cả những chuyến đi tình nguyện liên miên từ tuần này sang tháng khác choán hết quỹ thời gian của anh. Một tháng có khi hai đứa chỉ được gặp nhau đôi ba lần, và sau những cuộc gặp gỡ vội vã ấy, nó lại nhìn anh hối hả chạy đi, chạy theo ước mơ của anh, bỏ lại nó thẫn thờ đứng lặng giữa phố xá nhộn nhịp.


Nó thầm trách anh không còn quan tâm đến nó như thuở ban đầu, trách cả mùa đông sao không qua mau để cõi lòng nó thôi băng lạnh. Những ngày không có anh bên cạnh, nó chỉ biết ngồi gặm nhấm những giai điệu buồn của bản kiss the rain, thi thoảng lại đem chiếc khăn len anh tặng ra ngắm nghía, ngẩn ngơ tự cười một mình. Mọi người bảo nó điên rồi, nó lại nghĩ: "Có kẻ đang yêu nào mà không điên?"


Ngày anh trở về từ cuộc vận động hiến máu nhân đạo ở vùng cao, những chiếc xe hàng chở cúc họa mi đã ngập đường Hà Nội. Nó nghe tin anh về liền vội vàng gác lại bài vở, một mạch chạy qua nhà anh. Niềm hân hoan của nó được đáp lại bằng một thân thể đầy rẫy những vết thương nằm bất động trên giường.


Nó nghe kể anh bị ngã từ trên đồi xuống khi đang trên đường rời bản. Nó không nhớ mình đã khóc hết bao nhiêu nước mắt, chỉ nhớ mỗi vết bầm tím trên cơ thể anh như một mũi kim đâm sâu vào trái tim nó, làm nó đau nhói.


- Sao anh không cẩn thận gì hết vậy? - Nó nghẹn ngào buông lời trách móc, mặc gió ngoài trời không ngừng đập "bụp" lên cửa kính, gào thét đòi tràn vào phòng.


Anh lặng im không đáp, chỉ nhẹ nhàng siết lấy tay nó, từng ngón tan chảy vào nhau. Cơ thể nó được một sức nóng vô hình sưởi ấm, thôi không run rẩy nữa.


- Em nín đi! Anh không sao thật mà.


Đóa cúc họa mi rung rinh bên cửa sổ như đang lắc đầu. Nó nức nở chui vào lòng anh, nước mắt chẳng mấy chốc đã thấm đẫm dải băng trắng quấn khắp thân người. Giọng nó sụt sùi van xin:


- Từ nay anh đừng đi nữa được không?


Anh đặt tay lên lưng nó, khe khẽ vỗ về:


- Nốt lần này anh sẽ không đi nữa.


- Lại còn có lần sau nữa? - Nó thảng thốt.


- Ừ! Sang tháng đoàn trường tổ chức...


- Thôi! Em không muốn nghe đâu.


Nó giận dỗi rời khỏi lòng anh, hơi thở gấp gáp như đang cố đè nén những bức bối phía sau lồng ngực.


Anh biết nó ấm ức, nhẹ nhàng xích lại gần, ghé sát tai nó thì thầm:


- Chỉ một lần nữa thôi mà.


- Anh nói thật không?


Anh lặng lẽ gật đầu, nụ cười yếu ớt hiện lên trong ánh sáng ngày đông nhợt nhạt.


Có cả một biển chờ mong len vào tim nó. Nó cười toét ngay được, ưu tư lúc trước như sương trắng bay đi, bám mờ ô cửa kính đang run lên bần bật.


Nó nằm lại bên anh tới tận chiều muộn, mắt mở ra đã thấy cúc họa mi thẹn thùng khép cánh. Nó không muốn làm anh thức giấc, rón rén từng bước chân đến bên cửa sổ.


Kế bên những bông hoa trắng muốt, nó trông thấy một cuốn sổ cũng màu trắng đặt ngay ngắn trên bàn. Nó chỉ kịp thu vào mắt hai chữ "nhật ký" ngoài bìa, liền bị một giọng nói từ phía sau cản lại:


- Này! Em đừng có đọc!


Học sinh chuyên văn viết nhật ký vốn dĩ không phải chuyện gì mới mẻ. Nó tuy hiếu kỳ nhưng cố tình tỏ ra không quan tâm:


- Không đọc thì không đọc! Trong này toàn viết về cô khác phải không?


- Làm gì có cô nào! Anh chỉ muốn ghi lại chuyện của chúng ta.


Vẻ bối rối trên gương mặt anh làm nó phì cười. Nó đưa tay vuốt ve một bông cúc họa mi tinh khôi như tuyết, lơ đãng hỏi:


- Đợt này anh đi bao lâu mới về?


- Khoảng một tháng. - Anh đáp.


Một tháng cho mãi mãi, nó nghĩ thế cũng đáng, và nó đã đợi, dù anh đi bặt vô âm tín, chẳng hề gửi cho nó một dòng tin nhắn.


Hai tháng.


Ba tháng.


...


Một năm.


Nó vẫn tiếp tục đợi, đợi mãi, đợi đến khi những nhành cây ngoài phố khẳng khiu trụi lá anh vẫn chưa về.


Nó kiên trì đến mức thời gian cũng phải sợ hãi bỏ chạy. Suốt những năm tương tư chìm nổi ấy, nó vẫn nghe kiss the rain, vẫn mang chiếc khăn len anh tặng. Cúc họa mi vẫn đều đặn đem mùa về phố, đến nay đã bao nhiêu mùa đông trôi qua nó cũng không nhớ nữa.


Có người bảo anh đã quen cô gái khác, nó không tin.


Có người nhìn thấy họ tay trong tay đi thử váy cưới, nó không tin.


Chỉ đến khi cầm trên tay tấm thiệp hồng in tên anh và người con gái ấy, nó không còn lý do để tự lừa dối bản thân nữa.


Nó hẹn gặp anh ở Mây.


***


Hai ly café trên bàn đã lạnh ngắt từ bao giờ, giống như cõi lòng nó đã nguội lạnh. Chuyện giữa anh và nó chỉ có thế: Hai người gặp nhau, phải lòng nhau, trao nhau những lời hứa hẹn, cuối cùng chia tay trong vội vã. Một người khư khư ôm ấp những hoài niệm xưa cũ, người còn lại chọn cách lãng quên và tiếp tục tiến về phía trước.


Nó bỗng cười hắt ra khi nghe anh lặp lại câu hỏi cũ:


- Em nhìn gì vậy? Mặt anh có nhọ à?


Lần trước nó trả lời thế nào nhỉ?


"Không có nhọ, nhưng mà em thích nhìn anh."


Lần này nó chỉ gượng cười, cùng lúc buông ra một chữ:


- Không.


Sự thật là nó vẫn thích ngắm nhìn anh, khuôn mặt anh xuất hiện trong mọi giấc mơ không đầu không cuối của nó, nhưng nó đã đủ trưởng thành để hiểu: Nhớ thương nào phải chuyện một người. Tuổi thanh xuân của nó đã dành trọn cho anh, nhưng anh không cần nó nữa, nó cũng không thể cố chấp kiên trì mãi được.


Nó nghe anh thở dài một tiếng. Gương mặt phẳng lặng như mặt nước hồ khẽ gợn sóng khi anh trông thấy chiếc khăn len nó quấn trên cổ.


- Em vẫn còn giữ nó sao?


"Giữ thì sao mà không giữ thì sao?" Nó thầm nghĩ.


Đúng lúc ấy điện thoại của nó reo vang bản nhạc chờ kiss the rain, nó luống cuống bấm nút không nghe, gom tất cả dũng khí trong lòng nhìn thẳng vào anh:


- Một tháng của anh... hình như hơi lâu nhỉ? Em cần một lời giải thích.


Không có lời giải thích nào cả, anh lấy ra từ trong túi xách cuốn nhật ký năm nào, ngập ngừng đặt trước mặt nó:


- Anh trả lại em câu chuyện của chúng ta.


Cổ họng nó chợt nghèn nghẹn, vị đắng café như thấm vào tận xương tủy. Nó cầm lấy cuốn nhật ký, vội vàng đứng dậy bỏ đi.


Những bước chân liêu xiêu đưa nó ra khỏi quán. Mùa đông Hà Nội thổn thức ôm nó vào lòng, an ủi nó bằng những đợt gió rét buốt. Gió mạnh lật tung từng lọn tóc, át đi tiếng nấc nghẹn ngào nơi cổ họng. Thật lòng nó đã biết trước đáp án, nhưng chẳng nỡ từ bỏ một tia hy vọng mong manh. Nó thu mình vào góc, bắt đầu lật giở từng trang, từng trang nhật ký.


Từng mảnh, từng mảnh hồi ức vụn vỡ hiện lên trước mắt nó. Nó không ngờ câu chuyện giữa anh và nó đã dài đến thế.


Ngày mai anh cưới, nhưng nó không phải cô dâu của anh. Một ngày nào đó nó cũng sẽ cưới, nhưng anh không thể là chú rể của nó. Những giọt ấm nóng trào ra nơi khóe mắt, chảy lạnh gò má. Nó lầm lũi bước đi, để mặc nước mắt rớt xuống thấm nhòe trang giấy trắng.


Nó đâm sầm vào ai đó, cuống cuồng xin lỗi người ta.


Chàng trai thấy nó khóc, nghiêng đầu hỏi nó:


- Có phải phục vụ quán khiến cô phiền lòng không? Tôi thành thật xin lỗi!


- Không! Chuyện riêng của tôi thôi. - Nó vừa đáp vừa lau nước mắt.


- Mà anh là chủ quán à? - Nó không hiểu sao mình lại quan tâm vấn đề này.


- Vâng! Tôi giúp gì được cô không?


- Tại sao anh lại đặt tên quán là Mây?


Ánh mắt chàng trai bỗng trở nên ấm áp lạ lùng:


- Tình đầu của tôi... cô ấy tên là Vân.


- Cô ấy bây giờ...


- Cô ấy bây giờ có khi còn không nhớ tên tôi.


Phải rồi! Những gì đầu tiên đều đặc biệt, nhưng nó quên mất những gì cuối cùng cũng đặc biệt không kém. Nó mỉm cười quay đi. Nó biết chắc mình sẽ hạnh phúc, bằng cách này hay cách khác, chỉ là hạnh phúc của nó không có anh trong đó. Nó sẽ chôn giấu những kỉ niệm ngọt ngào của mùa đông năm ấy vào một góc trái tim, tự nhủ sẽ giấu thật kĩ, kĩ đến mức chính bản thân cũng tìm không thấy. Anh từng là cả thế giới đối với nó, nhưng đến lúc nó phải buông tay thật rồi. Nó sẽ trở về nhà và ngủ một giấc thật sâu. Đâu đó ngoài kia, một nửa đích thực dành cho nó vẫn đang lẩn trốn. Tất cả những gì nó cần làm là chờ đợi.


Chờ đợi và không ngừng tìm kiếm.


***


Khách trong quán đã về hết, chỉ còn lại một dáng hình đơn độc bầu bạn với ly café đen trên bàn. Anh cầm trên tay một tờ giấy bị vò nát, cũng là trang cuối cùng xé ra từ cuốn nhật ký. Thì ra đoạn tình cảm anh trả lại nó còn thiếu một phần:


Anh không biết phải mở lời với em thế nào, nói bố anh là một kẻ tệ bạc hay bố em bỏ đi là vì mẹ anh? Đứng trước số phận nghiệt ngã, chúng ta chỉ là những sinh vật nhỏ bé đáng thương.


Không phải anh chưa từng muốn khóc, chỉ là nước mắt vừa rơi xuống đã vội hóa thành băng.


Không phải chưa từng muốn quên, chỉ là không sao thoát khỏi nỗi nhớ nhung lẩn trốn trong mọi ngõ ngách linh hồn.


Không phải chưa từng lạnh nhạt, chỉ hận những yêu thương trong lòng ngoan cố không chịu vơi đi phân nào.


Ngày mai anh cưới, anh sẽ không hạnh phúc.


Nhưng em nhất định phải hạnh phúc nhé, em gái!


Đau thương cứ để anh nhận hết về mình.


Trên phố, không khí giáng sinh đã tràn vào từng ngõ ngách. Anh vẫy tay ra hiệu cho người phục vụ:


- Có thể mở bản kiss the rain không?


- Không vấn đề! Dù sao quán cũng chỉ còn lại mình anh.


Một lần nữa trong rất nhiều lần, anh lại đắm chìm trong tiếng piano ngọt ngào như mật.


Biết đâu lát nữa trời sẽ có mưa?


Trong một không gian khác, dưới một cơn mưa khác, anh thật tâm hy vọng nó có thể tìm thấy hạnh phúc của riêng mình.


Raxu Nguyễn.


 


Đang tải bình luận!