pacman, rainbows, and roller s
Mối tình mai anh đào

Mối tình mai anh đào

Tác giả: Sưu Tầm

Mối tình mai anh đào

(Admin - "Tháng năm không ở lại")


Đà Lạt mùa mai anh đào nở. Những cánh hoa mỏng manh rơi nghiêng nghiêng bên vệ đường. Những tà áo dài vô tình dẫm lên hoa làm những bông hoa vương vương không chịu rời chân những người thiếu nữ. Sắc trắng của tà áo dài, sắc phớt hồng của loài hoa và cả sắc buồn miên man của thành phố tình yêu như nhắc ta về một thời không xa lắm, nhưng không dễ nào quên của một người.


***


Mối tình mai anh đào


Mười lăm năm về trước nó là một anh chàng khù khờ đầy hoài bão. Nó trúng tuyển vào khoa Sư phạm toán của ngôi trường đẹp nhất Đông Nam Á. Nó biết thế bởi nó thấy ti vi nói nhiều về Đà Lạt và Đại học Đà Lạt. Giờ đây, nó đang trên đường đến với một môi trường vừa đẹp, vừa mộng mơ vừa thơ vừa thực là môi trường sinh viên. Khi chia tay lên xe ở quê, anh trai nó có nói "Tao thấy mày chỉ là con gà tây, thôi! Lo mà học đi em! Đừng để con gái Đà Lạt hớp hết hồn đó!". Xe vào đến trung tâm thành phố Đà Lạt thì nó cũng chưa ngừng nghĩ về câu nói của anh trai nó. Nó đưa mắt nhìn xung quanh từ ô cửa kính nhỏ. Đôi mắt như dò xét xem lời anh trai của nó có đúng không? Cảnh vật thật hữu tình! Không khí thì mát lành. Con gái Đà Lạt ư? Vừa e ấp, vừa thẹn thùng như những bông hoa trinh nguyên mọc bên vạt cỏ. Đôi mắt to tròn như chứa trong đó cả hồ Xuân Hương đầy thơ mộng. Tà áo dài được choàng bên ngoài bằng một chiếc áo len duyên dáng. Nó nhìn mà lòng xao xuyến! Nó chậc lưỡi! Chắc anh mình sai rồi!


Hôm đó, Đà Lạt vào mùa mưa. Nó về đến căn gác trọ của người quen vào tầm chiều chiều. Nó nằm trên căn gác nhỏ mà lòng buồn tê tái. Quê nó cũng có lúc buồn nhưng không buồn bằng thành phố sương mù này. Nó bật đài Cassette lên, nghe đến đoạn nhạc của bài hát: "Đà Lạt thương mến, đã ghi trong lòng tôi – Biết bao nhiêu buồn vui lúc trao thân vào đời", lòng nó dường như muốn rơi lệ. Nó thầm hỏi? Tại sao người nhạc sĩ lại có câu hát tài hoa như vậy?


Thế rồi, thời gian thấm thoát thoi đưa. Dần dần nó cũng quen được với môi trường và con người Đà Lạt. Những buổi học trên giảng đường đầy thú vị. Nó kết thêm được những người bạn cùng khóa trong đó có một anh người Đà Lạt. Anh bạn này có lần hỏi nó "Mày biết Đại học Đà Lạt là gì không?" Nó ngớ người chẳng hiểu. Anh bạn nháy đối mắt tinh nghịch rồi trả lời "Đại học Đà Lạt có nghĩa là Học lại là đạt" đó! À thì ra là vậy! Nó phá lên cười!


Đại học Đà Lạt thời đó chia thành nhiều chương trình. Có những môn học mà các chuyên ngành học chung với nhau. Chính vì thế ngành học của nó còn được kết thân với nhiều người khác ngành như ngành văn, ngành sử, ... Thật thú vị! Vào đúng mùa hoa mai anh đào nở, nhà trường tổ chức cho hai chương trình toán và văn giao lưu với nhau. Nó là ban cán sự lớp nên được họp mặt với lớp của em. Em là lớp phó lớp văn còn nó là lớp trưởng lớp toán. Hai ban cán sự lớp lên lịch và họp với nhau để bàn chuyện cho hai lớp đi du lịch chung ở một địa điểm trong thành phố. Đến buổi họp cuối cùng thì một thành viên ban cán sự lớp của em bị ốm nên mọi người quyết định đi đến nhà trọ để thăm. Nhà trọ thành phố Đà Lạt bao giờ cũng vậy! Khác với Sài Gòn tấp nập thì chủ trọ bao giờ cũng cung cấp cho người trọ gối và chăn, màn. Người bạn bị ốm của em ở trọ trên một căn gác trọ không lấy gì làm rộng rãi. Tất cả ban cán sự lớp đều ngồi trên chiếc giường đơn sơ. Nó được ngồi cạnh em. Đà Lạt lạnh, mọi người cùng phủ lên mình chiếc chăn bông duy nhất của gia chủ. Bỗng vô tình thôi tay nó ... chạm vào tay em dưới tấm chăn. Lạ kì sao, em vẫn để yên đôi tay mềm mại trong tay nó. Cái cảm giác lần đầu được nắm tay người con gái bao giờ cũng khó quên. Cảm giác đó là gì nhỉ? Phải chăng thật mát lạnh và tê đầu lưỡi như món kem trong một trời đầy nắng? Lâng lâng và rạo rực thân tơ của một mùa xuân thì? Hay bần thần và nhiều cảm xúc của một chàng họa sĩ? ... Nó cũng nói chuyện này, chuyện kia với mọi người nhưng bàn tay nắm tay em thì không hề rời xa. Nó ngồi chơi được khoảng hai tiếng thì ra về. Đường về trời lúc đó có trăng. Chị Hằng đang vươn mình tỏa bóng xuống hồ Xuân Hương. Chị thả làn tóc mềm xuống đồi Cù thơ mộng. Đà Lạt là trăng hay trăng là Đà Lạt? Đà Lạt quyện vào trăng, quyện vào hương thơm nhè nhẹ của hoa mai anh đào? Nó không biết! Bởi tay nó đang nắm chặt tay một người con gái.


Thế là nó đã yêu! Tình yêu của thời sinh viên đầy thi vị. Những buổi học trên giảng đường, những ngày đạp xe chở nhau đi trên con đường xung quanh hồ Xuân Hương. Những nụ hôn đầu đời gửi trọn cho hồ Xuân Hương. Hồ Xuân Hương mơ màng tỏa những làn sương nhẹ vào buổi sáng và trút cơn hờn giận sương giá vào buổi chiều. Những bản nhạc Trịnh Công Sơn phát ra từ tiếng chiếc đầu đĩa nghe êm êm dịu dịu. "Ngày mai em đi – Biển nhớ tên em gọi về". Ở quán cà phê Nghệ Sĩ nằm ven đường dẫn xuống bùng binh chợ Đà Lạt có hai cây mai anh đào đang thời khoe nhụy. Những cánh hoa đang chào đón lũ ong, lũ bướm đến với mình. Trời vào xuân, sắc trời như bừng tỉnh sau một giấc ngủ nhẹ nhàng. Trời đẹp và em thật đẹp! Em có vẻ đẹp hoang sơ của bông Dã Quỳ nhưng cũng không quên pha lẫn nét đằm thắm thùy mị của loài hoa Păng–xê. Mái tóc huyền thả xuống ngang vai. Đôi mắt long lanh như đôi mắt nàng Mona Lisa của danh họa Leonardo da Vinci. Chiếc áo khoác mỏng manh đang vờ che bộ ngực hơi phồng của một mùa xuân chín. Má lúm tiền duyên dáng trên đôi má ửng hồng đặc trưng của người con gái Đà Lạt. Nó nhâm nhi tách cà phê và trò chuyện với em. Nhà em làm rẫy cà phê. Em kể cho nó về mùa hoa cà phê nở, về những lúc làm vườn bắt gặp cả rắn lục trên cây. Em thích nhất và cũng cực nhất là mùa hoa nở. Đó là thành quả cho những tháng ngày lao động sắp đến thời kì thu hoạch nhưng vào lúc này thì cà phê cần tưới nước nhiều nhất. Nếu không tìm ra được nguồn nước thì cây không thể kết trái được. Những vất vả đối với em làm nó như thấu hiểu hơn về mảnh đất cao nguyên đầy nắng gió này.


Nếu dòng đời cứ như làn mây trên đỉnh núi Langbiang trôi chầm chậm thì chắc là sẽ không có chuyện tình "Đồi thông hai mộ". Nhưng không! Ngày nọ, nó đang học trên giảng đường thì nó nhận được tin nhắn của em nhờ người bạn nói dùm là em phải về quê. Bố em đang bị bệnh. Bệnh tình nặng lắm. Nó nghe với vẻ đầy lo lắng. Nó không biết làm sao có thể giúp được em. Nhà nó cũng không phải khá giả gì, cũng thường thường bậc trung. Nó gửi qua tài khoản cho em một số tiền nhỏ và nhắn qua email rằng "Em cứ chăm lo cho bố đi nhé! Anh đợi!". Một tháng, hai tháng, rồi nhiều tháng nó gặp em qua email. Càng về sau lá thư điện tử đến tay nó càng thưa thớt. Một hôm nó nhận được email cuối với nội dung rất ngắn


Anh à!Em và gia đình giờ hiện đang hết sức khó khăn. Mẹ còn phải nuôi hai em của em ăn học. Rẫy cà phê gia đình cũng đã bán đi để chữa bệnh cho ba. Em đã nghỉ học. Mẹ em đã mai mối em cho anh bác sĩ gần nhà. Anh bác sĩ hứa là sẽ cho tiền để ba em chữa hết bệnh và nuôi các em em ăn học. Chúng em sắp làm đám cưới rồi. Dù rất yêu anh nhưng em không thể không làm tròn chữ hiếu. Mong anh thông cảm và hãy quên em đi!


Nó bàng hoàng và rụng rời chân tay. Vết thương lòng đầu đời là đây ư? Nó không hề oán trách em mà chỉ oán trách nó tại sao nó không thể lo được cho em. Lòng nó cay đắng và chua xót vì không có đủ tiền bạc để đưa em về bên nó. Nó tự anh ủi bằng câu mà anh nó hay dạy "Có phải mình muốn cái gì cũng được cái đó đâu!".


Hôm nay xuân đang về. Nó đang ngồi ở quán cà phê Sài Gòn Phố. Lòng nó buâng khuâng, thầm hỏi "Chắc Đà Lạt mùa này, mai anh đào lại nở? Những cánh mai đào vẫn rung rinh nghiêng trước gió và vương mình theo những gót hài của người thiếu nữ?" Bên tách cà phê đắng nó chợt được nghe lại bản nhạc của Trịnh Công Sơn "Ngày mai em đi – Biển nhớ tên em gọi về". Biển gọi được em về nhưng nó thì không! Nó chôn chặt mối tình đầu vào tim để cứ mỗi độ xuân về nó lại đem ra hong – mối tình mai anh đào.


Nguyễn Ngọc Giang, Sài Gòn ngày 13/02/2014


Đang tải bình luận!