Disneyland 1972 Love the old s
Lời nói dối của tuổi 17

Lời nói dối của tuổi 17

Tác giả: Sưu Tầm

Lời nói dối của tuổi 17

Hải Lam, cậu có muốn nghe một câu chuyện cổ tích không?


***


1.


"Nguyên này, cậu sẽ đi họp lớp đúng không?" "Cậu gọi điện chỉ vì thế?". Tôi nhìn đồng hồ góc trên cùng bên phải màn hình. Quá nửa đêm. "Ừ, để cho chắc. Cậu có bao giờ thèm nhìn vào mạng của lớp đâu." "Họp lớp quan trọng thế sao?" "Đấy, đấy chính là lí do tôi gọi điện. Lần này đừng chối." Dập máy.


Tôi nhìn mình qua lớp cửa kính trong veo. Trời đã hết lạnh, không còn bám sương. Trăng bạc sáng cạnh, gần dưới là chấm lấp lánh của sao Mộc. Ngôi sao cứ ngỡ là sáng nhất trên bầu trời, thực tế lại là một hành tinh. Vốn không thể tin những gì mình thấy. Thực tế đã chứng minh.


Lời nói dối của tuổi 17


2.


"Cậu ăn chưa?" Quân phẩy tay qua trước mặt, ý việc tôi hỏi không quan trọng. Tôi kéo ghế ngồi xuống, gọi một sandwich và nước quả. "Có việc gì thế?", tôi hơi ngả người dựa vào lưng ghế màu đỏ nhàn nhạt mà hệ thống cafe chắc cũng đã lựa chọn chán chê để vừa ăn rơ với màu thương hiệu mà cũng không bị nóng mắt khi mùa hè ập tới. Quân nhấp ngụm cafe, nhìn tôi hơi cười, rồi chăm chú vào ipad đặt trên đùi, thoạt đưa về phía tôi. "Cậu biết trang này không?" Tôi nhìn màn hình xanh. Giao diện mạng xã hội. Cover ảnh trường xưa cũ, avatar huy hiệu trường. "Nơi 'tự thú' của cựu học sinh trường mình. Tôi làm quản lí." Quân tiếp tục. Đôi khi tôi vẫn không quen kiểu xưng hô của Quân. Kiểu xưng hô bị thay đổi hay buộc phải thay đổi khi tấm card mang tên mình bắt đầu có trọng lượng. Bao thân thiết như lược giản hẳn bởi kiểu xưng hô ấy. "Kéo xuống", Quân hướng đầu gần lại, như để chắc tôi không bỏ lỡ điều gì. "Đúng rồi, số 207".


207. Hải Lam, tớ vẫn nghĩ nếu như được quay lại vào đêm hôm ấy, tớ sẽ nắm tay cậu thật chặt.


Tôi nhíu mày, ngước lên nhìn cậu bạn. Quân gật đầu. "Đúng Hải Lam lớp mình đấy, không nhầm được đâu." "Cậu viết cái này?". Hơi lắc nhẹ cằm, cậu bạn cầm chiếc ipad về, nhấn nút tắt. "Lúc đọc được dòng này, tôi cũng không muốn đưa lên." "Nhưng?" "Nhưng tôi rất muốn biết ai đã viết nó". Tôi cắm cúi vào đĩa sandwich, không nói thêm gì nữa. Quân loay hoay với chiếc di động, thi thoảng nhìn ra ngoài. "Này, cậu nghĩ liệu có thể là ai? Là ai mà đến giờ mới nói?" "Cậu vẫn còn thích Hải Lam?" "Không phải còn thích hay không, mà tôi tò mò. Ai đã thích Hải Lam đến nhường ấy?" "Nhưng người này còn không được nắm tay Hải Lam, cậu bận tâm gì chứ?" "Nhưng có khi nào đây là nguyên do khiến Hải Lam từ chối tôi không?" "Hải Lam từ chối cậu?". Im lặng. Tôi nhìn Quân trực diện. Cậu bạn lảng nhìn những khách công sở xa gần, nói đã hết giờ nghỉ trưa. Trước khi cậu đứng dậy, tôi chợt nhớ ra một điều. "Quân, cậu có đọc thần thoại Hy Lạp không?". "Không, liên quan gì?" Tôi lắc đầu, nghe tiếng giày vang sát tai rồi hòa lẫn vào đám đông. Thần thoại cũng chỉ là thần thoại. Tiếng Hy Lạp cũng chỉ là âm thanh đẹp đẽ. Utopia vừa là "eutopos" vừa là "outopos", vừa là nơi tốt đẹp vừa là nơi không có thật. Tôi có còn được sống lại những ngày tháng ấy đâu.


3.


- Cậu có đọc thần thoại Hy Lạp không?


Câu hỏi vang lên lơ lửng một lúc, tôi mới nhận ra vẻ như là dành cho mình. Ngẩng đầu, tôi thấy một khuôn mặt hết sức xinh xắn, tóc buộc cao phía sau để lộ đôi tai trắng nhỏ. Đồng phục gọn gàng, hai tay đang khoát ra đằng sau, và mắt trong veo nhìn tôi đợi câu trả lời. Tôi hơi bối rối, chỉnh lại cặp kính. Trong khi vẫn thắc mắc câu hỏi bắt chuyện của cô bạn chưa quen, tôi nhìn lại tờ giấy của mình. Chữ Hercules viết chì nét cứng ở góc. À, ra thế. Tớ có đọc chút ít, nhưng đây không phải là.... Tôi chưa kịp tìm từ để miêu tả, thì cô gái đã ghé đầu xuống, nhìn những dấu chấm to nhỏ. Mùi hương dầu gội thơm mát. Thật may vì hôm nay chỉ có mình mình trực nhật, tôi nhủ thầm trong bụng. Đây là sao phải không, giọng thanh mảnh nhưng vang lên rất khẽ, chiếc cổ trắng hơi lùi lại để lấy tầm nhìn. Dấu chấm này là chòm sao đúng không, cô hỏi lại lần nữa. Tôi gật đầu. Rồi im lặng như chờ đợi một sự phán xét. Cô gái hơi mím môi, nhìn vào tờ giấy, rồi lại nhìn tôi lần nữa. Cậu thích Hercules? Gật đầu. Tại sao? Tôi hơi ngước mắt lên trần nhà, nhìn vào vòng quay quạt xanh lá. Thì Hercules lập mười hai chiến công, thông minh, tài giỏi... Cậu có biết tại sao Hercules phải lập mười hai chiến công, không, ý tớ là phải đi làm mười hai nhiệm vụ không? Tôi nhíu mày, cố nhớ ra chi tiết quan trọng. Trong đầu chỉ lềnh bềnh mây mờ mờ xám xám. Cô bạn không nói gì nữa, đi về chỗ của mình. Chỉ đến lúc về nhà, lục tìm quyển sách bìa đã sờn hơi bám bụi trong phòng, nhận ra Hercules chính là người đưa vợ và con mình xuống địa ngục, tôi đã lặng đi một lúc lâu.


Đấy là lần đầu tiên tôi biết Hải Lam.


4.


Hải Lam được bầu làm lớp trưởng, đồng thời là phó bí thư. Quân làm bí thư, với vẻ ngoài đứng đắn và giọng nói gãy gọn. Cứ nói vẻ ngoài không quan trọng, nhưng đầu năm học với những gương mặt lạ hoắc, thì đội hình đại diện sẽ luôn là những cặp đôi cân xứng. Quân với Lam, thật không có gì đáng ngạc nhiên. Đoạn đối thoại ngắn cũng dần trôi đi lơ đãng, như những người bạn trước đây.


Vẻ như tôi không quan tâm gì.


5.


Chương trình văn nghệ đầu tiên.


Lẩn tránh hầu hết các tiết mục, tôi may mắn rơi vào đội hậu cần. Quỹ lớp eo hẹp, mọi thứ làm được đều phải làm. Không ai biết ai có khả năng gì, nhưng Hải Lam chỉ định tôi vào ban trang trí. Tôi nhận lời, không kháng cự lấy nửa câu. Những buổi tập văn nghệ nhộn nhạo và nhạt nhẽo, tôi ngồi một chỗ cắt giấy bìa, cố bật nhạc thật to để át tiếng beat xập xình. Quãng nghỉ ngắn, Hải Lam đi về phía tôi, lần này thì tôi nhận ra điều ấy rõ ràng.


Cậu đang nghe gì đấy? Hank Williams. Tôi chỉnh lại âm lượng, tiếp tục đo đo gạch gạch. Là ai? Hank Williams, tôi lặp lại, đoạn hạ bút xuống, nhấc tai nghe ra, nhìn cô bạn. Tớ chưa nghe tên bao giờ, có bài gì nổi tiếng? Tôi nhún vai, mẹ cậu sinh năm bao nhiêu? Cô bạn ngồi xuống bên cạnh, như có ý định kéo dài cuộc nói chuyện thực sự. 1963, cậu hỏi như điều tra lý lịch vậy. Hank Williams chết năm 1953, cậu không biết là đương nhiên, tôi hơi cười. Nếu người ta thực sự nổi tiếng, thì sẽ được biết thôi. Edith Piaf mất năm 1963, tớ vẫn nghe hàng ngày, Titanic chìm năm 1912, tớ không xem phim nhưng vẫn biết. Thế nên, không có gì là đương nhiên ở đây cả. Hải Lam vừa nói vừa nhét earphones vào tai, nhắm mắt mơ hồ thưởng thức điệu country xưa cũ. Còn tôi, lặng người nhìn cô bạn lần nữa.


Hải Lam, là người thứ hai tôi biết, thích dòng nhạc chanson francaise.


Lời nói dối của tuổi 17


6.


Mẹ tôi không bao giờ nói về bố tôi.


Hai người li dị khi tôi còn bé xíu, và nhanh chóng có gia đình riêng. Ít ra thì lúc tôi bắt đầu đi học, bố tôi đã ổn định ở bên Pháp, còn mẹ tôi đã sống ở đầu kia thành phố. Đôi khi mẹ ghé thăm và ở lại tối cuối tuần, bật nhạc Francoise Hardy vang vọng cả khu phố như phát ra từ chiếc loa xám cũ rè thời chiến tranh. Ông bà tôi kiên nhẫn, xoa đầu tôi và nói để cho mẹ yên tĩnh. Nhìn mẹ ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài khoảng không vô nghĩa như đang tìm lại vùng hồi ức hạnh phúc, tôi nhanh chóng nhận ra chuyện cổ tích chỉ là lời nói dối. Hình ảnh về bố nhợt nhạt, nhưng cứ mỗi lần sắp trượt ra khỏi vùng kí ức thì được níu lại bởi đống hàng gửi to đùng, những quyển sách ảnh mà ông yêu thích với vài dòng ghi chú vội vã, như thể ông sực nhớ ra mình vẫn còn đứa con trai lưu lại nơi này. Tôi quen dần với sự quan tâm nửa thờ ơ, nhưng tự biết đang sống trong thế giới của họ. Tôi vẫn tự tạo ra thế giới cũ của họ để sống. Với những chòm sao và bài hát cũ rích.


Và giờ thì Hải Lam xuất hiện.


7.


Năm học thứ hai.


Buổi sinh hoạt lớp cuối tuần.


Tôi nghe loáng thoáng tên mình ở trên bục giảng. Ngẩng đầu lên, tên tôi đã nằm trong góc bảng. Cùng với bốn người khác sẽ ứng cử trong chi đoàn diễn ra hai tuần tới. Kì lạ ở chỗ, không ai hỏi ý kiến tôi lấy một lần. Không ai thấy cần phải hỏi ý kiến tôi một lần. Tôi đặt hai bàn tay vào cạnh bàn đứng bật dậy. Cả lớp nhìn tôi chăm chú. Cô giáo hỏi tôi có ý kiến gì. Ngay lúc tôi định mở miệng, tôi thấy ánh mắt Hải Lam nhìn tôi đăm đăm. Mọi người chờ đợi. Nhận ra mình có thể trở thành trò xuẩn ngốc, tôi lại ngồi xuống. Cô bạn quay mặt đi, còn cách tôi ba bàn, Quân nhìn tôi đầy kì thú.


Danh sách chỉ để cho đủ người thôi. Mày không cần cuống lên thế. Quân vỗ vai khi ngang qua chỗ tôi lúc về. Mày để tên tao vào? Thì ứng cử năm người mà chỉ mình tao là con trai cũng hơi dở, Quân nhếch miệng. Tao cũng quên bảo mày, nhưng không sao đâu. Đi ăn không? Lam bận gì đó nên không đi được. Mày và Hải Lam hay đi ăn cùng nhau? Gọi Lam là được rồi, bọn tao hay đi họp về muộn mà còn phải đi học thêm nữa nên tiện thì thế. Sao? Không có gì, tôi kéo lại khóa balo, khoác lên và đi cùng Quân.


Nhưng bên trong tôi thảng như máy nghe đĩa đang chạy nhạc trơn tru thì bị một cốc nước lạnh đổ vào. Một cách chậm rãi.


8.


Ngày thứ bảy.


Đại hội chi đoàn.


Giờ ra chơi trước lúc sinh hoạt, Quân rủ tôi đi mua nước. Đoạn hành lang ngắn, Quân hỏi tôi có thích Hải Lam không. Tôi quay lại, nhìn cậu tỏ ý không hiểu câu hỏi. Quân quàng tay qua vai, kéo cổ tôi xuống như một trò đùa vô hại. Gần đến cửa lớp, cậu đặt một tay lên vai tôi. Mọi thứ cứ như thế này có phải là tốt không? Cái gì tốt? Tao với mày. Tao với Lam. Rồi cậu về chỗ.


Phiếu bầu phát ra. Tôi hơi ngần ngại, rồi gạch tên mình. Kết quả công bố. Hải Lam làm bí thư, Quân làm phó. Tôi được 19 phiếu. Mười chín người mong muốn sự khác biệt, hoặc đơn giản là họ cũng không quan tâm. Cũng không khác gì. Cũng không ngạc nhiên.


9.


- Những ngôi sao của cậu còn sống không?


Tôi trực nhật một mình, Hải Lam lại đến sớm. Có lẽ, tôi hơi dựa người vào ghế, hai tay vô thức khẽ đan đầu ngón tay vào nhau. Những ngôi sao cách trái đất triệu năm ánh sáng, có khi thứ ánh sáng bọn mình nhìn thấy chỉ là lưu ảnh của thực thể không tồn tại nữa. Ý cậu là gì, bầu trời đêm là mộ của những ngôi sao? Tôi hỏi lại, cảm giác sự khó hiểu đang xô lại nơi đầu sống mũi.


Hải Lam ngồi xuống trước mặt tôi. Im lặng.


Tớ nghĩ mọi người không hiểu điều tớ nghĩ, cô bạn nhìn tôi, rồi nhìn ra ngoài, như tập trung vào một điểm vô hình ở xa. Tớ nghĩ cậu nói khá dễ hiểu. Đấy không phải là điều tớ nghĩ. Vậy là cậu không nói điều cậu nghĩ? Lại im lặng. Tôi hơi vươn người về phía trước, thể hiện sự chờ đợi.


Cậu có đọc Hoàng tử bé không? Có. Ừ, kiểu như Hoàng tử bé, khi tớ nói chuyện với người khác, sẽ giống như tớ xòe một bàn tay ra, chỉ cho họ một hạt đậu nhỏ xíu. Điều tớ muốn nói có thể là câu chuyện về hạt đậu đó, nhưng phản ứng của họ sẽ là, tay còn lại của tớ có gì. Và tớ không muốn nói về thứ tớ ban đầu muốn nói nữa.


Ừ, tớ hiểu. Hải Lam hơi mỉm cười trước sự đồng cảm của tôi, rồi lại đưa mắt nhìn xuống.


Cậu có biết, các nguyên tố trong dãy tuần hoàn hóa học, các nguyên tố ở trên trái đất này, là do các ngôi sao sinh ra không? Mặt trời chỉ sản sinh hydro và heli, còn các nguyên tố khác như carbon, magie, là do các ngôi sao cháy mà thành không? Ngôi sao dùng hết Hydro, dùng hết Heli, rồi chỉ còn nhân, thế là lõi nhân sao co lại, nóng lên, và sinh ra các nguyên tố lớn hơn, cứ thế cả quá trình lặp đi lặp lại... Tôi nói một hồi, đủ để cô bạn ngước lên nhìn tôi ngơ ngác.


Nguyên, tớ không hiểu cậu đang nói gì. Tớ cũng không hiểu, đấy chính là lí do tại sao tớ nói. Khi tớ muốn mọi người để tớ yên, tớ toàn lôi vấn đề vĩ mô ra. Như những ngôi sao này chẳng hạn.


Hải Lam bật cười. Nghe thật tự nhiên và trong trẻo.


Thế còn khi cậu muốn người ta chú ý? Nếu cậu thích một ai đó, và muốn người ta thích thứ cậu đang làm, cậu sẽ nói gì? Tôi nhìn cô bạn, nuốt giọng. Trong đầu tôi nghĩ về việc thích một ai đó. Trong đầu tôi nghĩ không ai khác ngoài Hải Lam.


Tớ sẽ nói, tôi để ngón cái tay trái chạy qua đầu các ngón tay còn lại. Để cho chúng ta tồn tại, một vì sao phải chết đi.


Và đấy sẽ là thứ ánh sáng rực rỡ ấm áp nhất trong đêm cậu từng biết.


Hải Lam hơi sững người lại. Trong lớp lác đác bóng người. Tôi nhìn thấy Quân. Tôi nhìn thấy tôi, đứng dậy và đi ra ngoài.


Bên trong tôi thảng như chính tôi là người cầm cốc nước lạnh đổ vào máy nghe đĩa. Một cách chậm rãi.


Lời nói dối của tuổi 17


10.


Năm học thứ ba.


Tháng mười hai.


Ông chú Quân là chủ doanh nghiệp du lịch mới mở tour cruise trên vịnh, đồng ý cho lớp hai ngày cuối tuần với giá chỉ còn một phần ba. Bọn lớp tôi thích điên, thời tiết đêm lạnh chỉ là thứ yếu. Bao nhiêu kế hoạch được đặt ra. Tôi vẫn chơi thân với Quân, và giữ khoảng cách với Hải Lam. Thảng hoặc như bài hát trên radio không cách nào lựa chọn, hình ảnh cô bạn ngồi trước mặt tôi hiện ra rõ mồn một. Không nhớ nhung, không cảm thương đặc biệt. Khi đó, tôi lại vô thức để ngón cái ấn lướt qua từng đầu ngón tay còn lại.


Khi cả hội túm tụm đã không chịu nổi cái lạnh ngấm da, tiếng cười cũng vãn, mọi người lục đục kéo vào phòng, nói về buổi sáng ra đảo đón bình minh. Tôi về phòng, lấy thêm áo ấm và bản đồ quan sát, rồi chạy ra trước vẻ ngạc nhiên của hai thằng cùng phòng. Trên boong tàu trống trơn, lúc kiếm được chỗ ngồi dễ chịu từ dãy ghế xếp, tôi nhận ra vẫn còn một bóng người nữa. Hải Lam đến gần, cười tôi hiền queo. Tim tôi như khựng lại một nhịp.


- Tớ biết thế nào cậu cũng ra đây. Trời hôm nay nhiều sao thế này cơ mà.


Tôi lặng im. Hải Lam ngồi xuống cạnh tôi. Đôi lúc tôi nổi lên cơn duy lý, có khi nào chỗ của cô bạn đáng lẽ là ở cạnh tôi, thay vì đi cạnh Quân như mọi người vẫn thấy và tin, hay như chính tôi vẫn tin? Đâu là chòm sao Hercules, cô bạn ngước lên, mắt lấp lánh. Không có ở đây, đấy là chòm sao mùa hè, tôi nhìn cô bạn thật nhanh, rồi nhìn bầu trời. Tớ đã biết tại sao cậu thích Hercules, Hải Lam quay sang tôi như thấu hiểu một bí mật tâm can. Tớ không thích Hercules nữa, thế đấy. Tớ nhìn thấy ông cậu đi họp phụ huynh cho cậu. Có phải cậu thích Hercules vì đấy là con trai duy nhất được Zeus cưng chiều không? Tôi đờ người ra, cô bạn nói chính lí do tôi muốn tránh. Tôi không muốn nói thêm gì, tập trung nhìn vào điểm đèn hiệu màu đỏ nhấp nháy đằng xa.


Tớ là người luôn sống theo lựa chọn của bố mẹ, Hải Lam bắt đầu nói, ngón tay cô vuốt khẽ vào nhau, vẻ như cô không để ý. Nhưng đến một thời điểm, tớ nhận ra mình không biết mơ ước cái gì cả. Mọi sở thích cứ dần chìm xuống. Bí thư, lớp trưởng, những chức vụ chỉ để gánh trách nhiệm, tớ nhiều lúc cảm thấy mình thật mờ nhạt, đến cả điều viển vông để tin vào tớ cũng không có. Tớ thích thần thoại Hy Lạp là vì thế, vì các vị thần không phải ai cũng tốt đẹp, và ai cũng có những ích kỉ riêng. Nên những thứ toàn vẹn như cổ tích không bao giờ xuất hiện.


Có chứ, tôi hít một hơi dài, lên tiếng. Cậu biết Perseus và Andromeda? Hải Lam gật đầu. Tôi đưa cô bạn bảng theo dõi sao của tuần này, chỉ tay về hướng Đông Bắc. Perseus là con của Zeus, mẹ cũng là công chúa nhưng không có thân phận hoàng tử, trên đường đánh Medusa về qua Ethiopia...


Ừ, tớ biết. Hải Lam tiếp lời như một người dẫn chuyện thực thụ. Và gặp công chúa Andromeda đang bị trói vào tảng đá để dâng cho quái vật Cetus, vì hoàng hậu Cassiopeia đã nói rằng nhan sắc mình còn xinh hơn những tiên nữ Nereids, và không chịu rút lại lời của mình, nên cha của các tiên nữ là Poseidon đã nổi giận đòi nhấn chìm cả vương quốc. Perseus đem lòng yêu Andromeda, và cứu nàng. Nhưng lúc đó Andromeda đã hứa hôn với người khác, và cả vua lẫn hoàng hậu đều phản đối...


Nhưng Andromeda vẫn đi theo Perseus đấy thôi, tôi khẳng định. Athena còn để họ thành những vì sao nữa, và vẫn ở cạnh vua và hoàng hậu. Cậu nghĩ cổ tích còn thật đến thế nào nữa khi những vì sao mang tên họ nằm cạnh nhau trên bầu trời? Hải Lam giữ chặt tờ giấy bản đồ trong tay, nhìn lên bầu trời để biết vị trí chính xác của sao, khóe miệng giãn dần ra nhẹ nhõm. Giá chúng tôi đã luôn nói chuyện thân thiết như thế này.


"Nắm tay cô ấy đi." Trong đầu tôi như ra lệnh. Đây là việc tôi phải làm. Để Hải Lam biết tôi mong cô bạn cứ ngồi lại bên tôi thế này mãi. Như Andromeda ở cạnh Perseus. Nếu không phải lúc này, sẽ không còn khi nào cả.


Đột nhiên đèn sáng, tiếng chân bước lên vọng lại từ xa. Tôi nhìn thấy Quân, Tôi nhìn thấy câu chữ cậu nói về buổi tối hai người, như cơn bão cuốn lấy từng mảnh vỡ trong tôi trôi dạt vào bờ hiện thực. Tôi đứng bật dậy, và đi xuống ở cầu thang đối diện. Chạy trốn như một đứa hèn nhát. Trong khoảnh khắc, dù không nhìn Hải Lam, tôi mơ hồ tưởng như cô đã đưa tay ra níu tôi lại.


Tôi đứng bên thành tàu, ngước lên ánh sáng từ tầng trên. Rồi nhìn những ngôi sao phía xa. Chuyện cổ tích tôi dựng lên cho cô gái tôi thích, là một lời nói dối.


Năm đó tôi 17 tuổi.


11.


Buổi họp lớp ồn ào.


Những khuôn mặt thành đạt, đối thoại ẩn dụ về tình trạng hiện tại. Nhiều người hỏi tôi quay về Việt Nam từ lúc nào. Tôi nhìn vào mắt họ, quần áo họ, cử chỉ của họ, những người bạn đã học cùng tôi một thời gian, cố hồi nhớ tuổi trẻ mình còn sót lại đâu đó. Sau chuyến đi chơi trên vịnh, năm mới tôi nhận được cuộc gọi của bố, về chương trình dự bị đại học bắt đầu vào học kì mùa xuân, về một môi trường tốt hơn để tiến thân. Tôi không có nổi lí do từ chối, lặng lẽ rút hồ sơ ra khỏi trường. Tôi chỉ nói với Quân, và mong cậu giữ im lặng. Cho đến tận bây giờ.


Hải Lam xuất hiện muộn, nhưng tôi nhận ra cô ấy ngay. Tóc vẫn dài như thế, đã được uốn những lọn nhỏ và nhuộm màu nâu nhạt. Khuôn mặt cảm giác như nhỏ đi. Cái tên lớp trưởng vẫn được nhắc đâu đó, và ai cũng biết cô thành đại diện thương thảo của nhà xuất bản sách ngoại văn lớn. Cô ấy đưa mắt nhìn quanh, và dừng lại chỗ tôi. Tôi biết Hải Lam nhìn tôi, và nhận ra tôi. Tôi biết cô ấy đang tiến gần chỗ tôi. Một cách rõ ràng.


Bữa ăn xã giao. Nửa thân mật nửa xa lạ. Ai cũng có điều để ngạc nhiên. Thi thoảng vài người lớn tiếng trêu Hải Lam về lời tự thú giấu mặt trên mạng. Hải Lam chỉ cười, và nhìn tôi qua thành ly trong veo khi uống. Tôi biết cô ấy biết.


Tại sao cậu lại nói dối khi đó? Tôi biết cô sẽ đến, tôi biết cô sẽ đến và tìm thấy tôi, nhưng dù mong chờ thế nào, dù có biết trước là thế đi chăng nữa, mạch máu trong tôi vẫn run những nhịp bất thường khi giọng nói ấy vang lên. Tôi quay lại, nhìn Hải Lam và cười nhẹ. Vậy là cô ấy biết cả rồi.


Perseus là chòm sao mùa thu, Andromeda chỉ xuất hiện vào mùa đông. Perseus nằm trên dải Ngân hà. Andromeda là chòm sao duy nhất nhìn thấy từ thiên hà Andromeda. Hai chòm sao không cùng quỹ đạo, không ở cạnh nhau, chỉ nhìn thấy ở cạnh nhau vào khoảng giao mùa ngắn ngủi trong năm. Tôi biết rõ điều đó. Hải Lam ngồi xuống cạnh tôi, khi mọi người bắt đầu kéo nhau ra về. Thật kì lạ, bao nhiêu thời gian đã trôi qua, vậy mà giờ như cơn gió trôi qua ngón tay, chỉ còn cảm giác cô đơn trơ trọi vô hình đọng lại.


Hải Lam nhìn tôi như chờ đợi một câu trả lời. Nhìn lên bầu trời, tôi nhận ra đã bỏ quên những ngôi sao của mình quá lâu, giờ thì cô ấy đã đến, ấm áp hơn bất cứ ánh sáng nào trong đêm tôi từng biết. Tôi vươn ra nắm lấy bàn tay ấy, bàn tay nhỏ nằm yên vị trong tay tôi. Có lẽ Quân biết. Có lẽ mọi thứ trước giờ vẫn vậy, chúng ta chỉ còn việc chắc chắn nó nữa thôi.


Hải Lam, cậu có muốn nghe một câu chuyện cổ tích không?


Written by Z.


Đang tải bình luận!