Gom thương nhớ gửi vào miền quên lãng
Gom thương nhớ gửi vào miền quên lãng
"Tôi đã hiểu ra một điều rằng... chúng tôi... đã mãi mãi chẳng thế trở về bên nhau nữa. Thế nên tôi đã từ bỏ; đã ngừng lại hết thảy những khao khát thương yêu trước đây. Và có lẽ... dù là vì lí do gì đi chăng nữa thì cũng chỉ là duyên phận giữa chúng tôi đã không còn nữa. Sẽ có những chuyện xảy ra trong cuộc đời này mà ko cần phải có bất kỳ một lí do nào cả. Điều tôi nên làm chỉ có thể là an yên mà chấp nhận thôi".
***
PHẦN 1: CUỘC GẶP GỠ ĐỊNH MỆNH
Tôi không nhớ chính xác thời điểm đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Chỉ nhớ lần đầu tiên tôi biết đến sự tồn tại của cậu ấy là một ngày mùa hè năm 2010. Quả thật là bất kỳ một cuộc gặp gỡ nào trong cuộc đời này cũng đều xuất phát từ bàn tay sắp đặt của Thượng đế. Và câu chuyện giữa hai chúng tôi cũng không nằm ngoài quy luật này.
Hôm ấy tôi đến chơi nhà cô bạn thân tên Hương. Chúng tôi trò chuyện về một chàng trai cùng trường cấp 2 của cô ấy. Cậu ta là một chàng trai đúng chuẩn, được nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ. Lần đầu tiên tôi nghe kể về cậu này cũng là từ một "cô nàng tương tư" học cùng tôi ở lớp chuyên Văn. Đến lúc này tôi với cậu ấy cũng có thể xem là những người bạn thân thiết, dù tần số gặp mặt không nhiều nhưng việc nhắn tin hỏi han nhau, tán gẫu đủ thứ chuyện linh tinh trên trời dưới biển thì diễn ra đều đặn mỗi ngày. Mặc dù tôi không thể nhớ chính xác vì sao chúng tôi có số điện thoại của nhau, nhưng tôi nhớ rằng đã từng có một thời gian chúng tôi cứ như thể "yêu xa" vậy. Ngày ngày nhắn tin hỏi han nhau, chia sẻ những buồn vui yêu ghét trong cuộc sống của mỗi người. Vào thời điểm tôi sang nhà Hương, chúng tôi vẫn chưa hề chính thức gặp nhau một lần nào.
Nói chuyện một lúc lâu, Hương đưa ra trước mặt tôi một bức ảnh chụp từ cuối năm lớp 9 (bây giờ chúng tôi đang chuẩn bị bước vào năm cuối thời học sinh), lúc cô ấy và các bạn của mình lên bục nhận thưởng học sinh giỏi. Hương chỉ mặt điểm tên từng người. Trong đó có chàng trai đúng chuẩn mà khi nãy chúng tôi có nhắc đến. Nhưng đặc biệt hơn cả là người ấy, một người con trai khiến tôi ấn tượng bởi cái vẻ ngoài lãng tử và nụ cười duyên dáng khó cưỡng. Nhưng điều tôi chú ý nhất có lẽ lại là cái tên của cậu ấy- Ninh.
Ninh là tên của ông anh con bác ruột tôi. Tôi xa quê từ nhỏ và anh em tôi mới đây đã có một mùa hè thật đẹp bên nhau. Cái tình cảm ruột thịt lâu ngày nảy nở trong tâm hồn non nớt của hai chúng tôi khiến tôi không nỡ rời xa mảnh đất quê hương mình, và lại càng không nỡ rời xa anh. Nhưng công việc của bố mẹ và việc học hành của cá nhân buộc tôi phải bỏ lại tất thảy những xúc cảm ấy để trở về Sài Gòn. Và có lẽ, sự xuất hiện đầy định mệnh của một người có cái tên giống anh tôi đã khiến cuộc đời của tôi thú vị hơn bao giờ hết.
Tôi hỏi Hương về Ninh nhưng cô ấy không biết nhiều về con người này. Chỉ biết là chàng trai ấy đang học cùng trường với chúng tôi. Thật là một điều tuyệt vời để tôi có cơ hội tiếp cận làm quen với cậu ấy. Tuy nhiên tôi hoàn toàn không có một chiến lược hoàn hảo nào. Mỗi ngày sau đó trôi qua không có gì đặc biệt hơn ngoài chuyện tôi lén lút nhìn cậu ấy hay cố tình đi ngang qua những nơi cậu ấy xuất hiện. Nhưng hay ho ở chỗ cậu ấy chẳng hề biết đến sự tồn tại của tôi. Cũng phải thôi, vì tôi không phải là một cô gái quá nổi bật. Cái gì nơi tôi cũng ở mức bình thường nếu như không muốn nói là rất rất bình thường.
Một ngày nọ, không nhớ rõ nguyên cớ vì đâu mà con bé cùng lớp đem một địa chỉ yahoo cho tôi và bảo là của Ninh. Không những vậy nó còn cung cấp cho tôi ngày sinh nhật của cậu ấy. Cũng chả biết để làm gì, cơ mà cái nick yahoo cũng có giá trị lắm chứ. Không chần chừ gì, ngay trong ngày hôm đó tôi đã gửi lời đề nghị kết bạn. Và cũng gần như là lập tức, tôi nhận được lời đồng ý của cậu ấy. Tôi không nhớ rõ câu chuyện đầu tiên mà chúng tôi nói là gì, cũng không nhớ chúng tôi đã trao đổi số điện thoại với nhau như thế nào. Chỉ nhớ là từ đó, chúng tôi thường xuyên liên lạc trò chuyện cùng nhau. Và thế là cuộc đời tôi từ khi ấy lại thêm phần thú vị.
Một thời gian sau đó, không biết chỉ là tình cờ hay là một sự sắp đặt có chủ ý nào đó của định mệnh, chúng tôi chạm mặt nhau trong một buổi học kỹ năng mềm và được sắp xếp vào cùng một nhóm. Sau này khi nhắc lại, cậu ấy bảo rằng đã bị giọng nói và phong thái của tôi làm cho trái tim mình tan chảy. Cứ thế, thời gian trôi qua trong sự bình yên đến lạ. Ngày Giáng Sinh cậu bạn thân của Ninh xuống lớp tìm tôi và tặng tôi một tấm thiệp handmade vô cùng đáng yêu. Những tưởng rằng đó là món quà được giao- hàng- tận- nơi từ người trong mộng. Nhưng không, đó là thiệp của Bình- cậu bạn thân của Ninh. Cậu ấy thật sự rất khéo tay. Tôi nhìn thấy sự tỉ mỉ trong từng nét vẽ và đường cắt... Không thể phủ nhận rằng lúc ấy tôi đã nghĩ, phải chăng cậu này có ý gì đó với mình. Tôi cảm ơn cậu ấy và vào lớp. Đến giờ, tấm thiệp ấy vẫn gọn gàng nằm trong kho đồ kỷ niệm của tôi. Cũng chính từ cái phút giây nhận được quà giáng sinh của Bình tôi bắt đầu có cảm giác chờ đợi. Liệu một điều ngọt ngào nào đó tương tự thế sẽ đến với tôi từ Ninh không? Không biết nữa, cứ chờ đã.
Tối hôm ấy, có một chàng trai đạp xe đến chỗ làm thêm của tôi. Chỉ đơn giản là để tặng tôi một tấm thiệp Giáng sinh. Và... cái điều ngọt ngào tương tự mà tôi chờ đợi cả ngày ấy đã đến. Nhưng thật lòng mà nói thì, nó không tương tự chút nào. Có cái cảm giác gì đó kỳ lạ lắm đến với tôi lúc ấy. Chưa phải là yêu, chỉ là thứ tình cảm nào đó vượt ra khỏi giới hạn của một cái tên.
Món quà của Ninh không trau truốt và tỉ mỉ như của Bình nhưng tất nhiên rồi, nó khiến tôi thích thú và trân trọng hơn tất thảy. Đó là món quà đầu tiên trong hành trình tình yêu của chúng tôi- hình như là vậy.
Mỗi ngày sau đó cứ thế nhẹ nhàng trôi qua, niềm vui tăng dần, hạnh phúc tăng dần... Chẳng mấy chốc mà đã cận kề kỳ thi quan trọng nhất của 12 năm đèn sách. Tất cả chúng tôi đều phải nỗ lực hết mình, chẳng để làm gì cả, chỉ là để có một chân trong giảng đường Đại học, thế thôi. Nhưng thú thật, tôi lúc đó có thừa tự tin, đến nỗi mà mặc kệ thiên hạ dùi mài kinh sử thế nào, tôi vẫn đi làm thêm, vẫn chăm chỉ kiếm tiền... Và dĩ nhiên kết quả năm đó là tôi phải xét nguyện vọng 2 mới được trở thành sinh viên Đại học.
Trở lại hành trình yêu đương của tôi một chút đã nhỉ? Ngày đầu tiên của kỳ thi Đại học năm 2011 cũng chính là ngày đầu tiên chúng tôi chính thức ở bên nhau như một cặp tình nhân thực thụ. Vào đêm trước đó, đã có một màn tỏ tình cực kỳ gay cấn và thú vị. Tôi nhớ mãi dòng tin nhắn mà lần nào nghĩ lại cũng bật cười: "Sao không phải chúc ngủ ngon mà là g9....", "từ trước đến giờ Vân chưa bao giờ kết thúc cuộc trò chuyện trước, nhưng hôm nay Vân đã làm và Ninh cảm thấy hình như Ninh gần mất đi một điều gì đó quan trọng lắm"... À thì, đại loại là thế. Cậu ấy bảo rằng cậu ấy nhận thấy một sự khác lạ nào đó trong cách nói chuyện của tôi. Và cậu ấy không cho phép mình tuột mất cơ hội mang hạnh phúc đến cho tôi.
Câu chuyện ấy đã diễn ra cách đây tròn 4 năm (1.7.2011-1.7.2015), và những gì tồn tại trong tôi chỉ còn là những mảng ký ức chắp vá. Nhưng không sao, bởi tôi vẫn chỉ luôn có thói quen ghi nhớ những điều đã cũ- những điều quan trọng đã cũ.
Sau kỳ thi Đại học, chúng tôi vẫn thường xuyên gặp nhau. Nếu không gặp thì cũng nhắn tin hỏi han đều đặn. Ngay từ những ngày đầu cậu ấy đã dặn dò tôi về những điều có thể thay đổi trong mối quan hệ của hai chúng tôi sau này. Rằng sau này tin nhắn sẽ ít hơn, gặp gỡ chuyện trò có thể sẽ không thường xuyên như lúc mới yêu nữa... Nhưng có một điều sẽ mãi chẳng đổi thay, đó chính là tình yêu và sự quan tâm mà cậu ấy dành cho tôi. Tuy vậy tôi sẽ không thể quen được với những thay đổi nhỏ nhặt kia đâu. Lúc điện thoại cậu ấy hết tiền, tôi chuyển tiền từ tài khoản của mình sang cho cậu ấy. Điều đó khiến Ninh không vui, có lúc nổi cáu với tôi. Nhưng tôi không để ý. Điều tôi quan tâm chỉ cần là có cậu ấy bên cạnh, nhắn tin trò chuyện cùng tôi, để lúc nào tôi cũng cảm thấy người mình yêu ở ngay bên cạnh mình. Chỉ có điều, Ninh là người đầu tiên tôi quen bằng tình yêu chân chính trong trái tim mình. Và có lẽ cũng chính bởi đầu tiên nên tôi chưa có nhiều kinh nghiệm. Sự trẻ con trong tôi trỗi dậy đến khó kiểm soát. Và ắt hẳn nó sẽ dẫn đến những hậu quả mà bản thân tôi cũng tự mình lường được. Tôi tâm sự điều này với tri kỷ của mình- chính là chàng trai đúng chuẩn mà tôi đã nhắc đến ngay từ đầu câu chuyện- Văn Ngọc Đức. Hình như tôi cứ bị ấn tượng bởi những cái tên. Và hẳn nhiên rồi, "Văn Ngọc Đức" cái tên đặc biệt đến thế mà, khiến cho tôi nhiều lần phải đấu tranh tư tưởng, chọn ai giữa hai người con trai đúng chuẩn bên cạnh mình. Đức thấu hiểu tôi, luôn thầm lặng ở bên tôi một cách vô điều kiện, giữa hai chúng tôi dù không gặp nhau nhưng lại tồn tại một thứ tình cảm gì đó rất đặc biệt. Còn Ninh, Ninh là một người lãng mạn, ấm áp và luôn biết quan tâm tôi, luôn biết cách làm cho tôi cảm động bằng những gì gần gũi, chân thật nhất. Nhưng cuối cùng tôi cũng đã chọn rồi. Mấu chốt vấn đề ở chỗ Ninh là người tỏ tình trước. Đúng vậy, quan trọng ai là người đến trước mà thôi. Nhưng tôi thật sự không ngờ, đồng nghĩa với việc có người yêu tôi phải chấp nhận mất đi người mình gọi là tri kỷ.
Tôi không nhớ rõ từ lúc nào, tôi và Đức đã xem nhau là những người bạn tâm giao. Chúng tôi không nói nhiều với nhau về tất thảy những gì diễn ra trong cuộc sống của mình mà chỉ im lặng bên nhau, tạo nên một nguồn lực nào đó để cả hai cùng phấn đấu sống tốt. Đức vẫn thích gọi tôi là Ninh Ninh (NN)- bút danh và cũng là tên facebook của tôi. Ngày tôi yêu Ninh, Đức bảo đừng liên lạc với nhau nữa vì Đức không muốn làm tổn hại đến hạnh phúc của tôi. Điều đó ban đầu khiến tôi hoang mang. Có phải cậu ấy cũng dành cho tôi thứ tình cảm mà tôi dành cho cậu ấy. Và việc tôi yêu Ninh khiến cậu ấy tổn thương.
Tôi có phần bị sốc trước lời đề nghị của Đức. Nhưng tôi chấp nhận, vì dẫu sao người tôi chọn cũng đã là một người khác không phải cậu ấy. Cho đến tận bây giờ, chưa một lần nào tôi hối hận về quyết định của mình. Đối với tôi, kể từ khoảnh khắc bắt đầu mối quan hệ chính thức với Ninh, thì Đức sẽ mãi mãi là tri kỷ- mãi mãi và duy nhất trong cuộc đời này.
Tôi vốn không phải là một đứa si tình gì cả, nếu không muốn nói là có phần đào hoa. Trước Ninh tôi đã từng yêu thích một vài người. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở một giới hạn nào đó. Chưa một lần nào tôi cho phép mình vượt ra khỏi nguyên tắc của bản thân. Có lẽ bởi khi ấy tâm hồn tôi vẫn còn quá nhỏ bé, ngây thơ đến độ "tư tưởng hoá", luôn đắm chìm trong những ngọt lành của các bộ phim thần tượng... Nhưng khi có Ninh bên cạnh, con tim tôi dường như vẹn nguyên dành riêng cho cậu ấy. Mặc dù cậu ấy không hẳn là một chàng trai nổi bật và hoàn hảo, nhưng ở cậu ấy có một cái gì đó đặc biệt cứ cuốn tôi vào đó, không thoát ra được. Và tôi hiểu rằng tôi, từ lúc nào đó, cái xúc cảm không tên đã trở nên rất rõ ràng. Tôi yêu Ninh.
***
PHẦN 2: CHIA TAY TRONG NƯỚC MẮT
Hạnh phúc chỉ kéo dài được hơn 100 ngày. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi không hiểu chúng tôi vì nguyên cớ gì mà mất nhau. Sau vài ngày không liên lạc, tôi hẹn gặp Ninh. Ngày 23 tháng 10 năm đó, chúng tôi hẹn nhau ở quán trà sữa mà tôi làm thêm và Ninh đã nói lời chia tay. Chính xác là cậu ấy soạn một tin nhắn vào điện thoại rồi đua cho tôi đọc. Tôi khóc nấc lên, đau đớn không tả được. Ninh bảo tôi đừng khóc nữa, vì nhìn thấy tôi khóc cậu ấy sẽ mêm lòng mất. Không cần nói cũng biết tôi đã khóc lóc thảm thương đến thế nào. Sau khi Ninh bước ra khỏi quán, tôi ôm anh Tùng (một trong những người có tình cảm với tôi) thật chặt, khóc thật to. Anh khẽ đưa tay kéo đầu tôi về phía ngực mình và dỗ dành.
Anh Tùng là em trai của chị chủ quán nơi tôi làm thêm, cũng chính là nơi mà tôi vừa nghe lời chia tay thần thánh ấy. Anh hơn tôi gần 10 tuổi, là một chàng trai giang hồ, xăm trổ đầy mình. Nhưng ánh mắt đó, con người đó, có lẽ... đã từng rất thật lòng yêu thương tôi. Còn tôi, phải chăng là đã không xứng đáng với tình cảm ấy. Tôi lúc bấy giờ vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Mãi về sau này tôi mới biết, anh ấy đã từng cho rằng tôi sẽ giúp anh ấy "quay đầu là bờ", nhưng hoá ra... quay đầu lại là biển cả bao la. Tôi đã đem bao nhiêu hi vọng và tin yêu của anh ấy đổ sông đổ biển. Nhưng thật lòng mà nói đấy, tôi hoàn toàn không nghĩ được mọi chuyện nghiêm trọng đến thế đâu. Từ lúc biết chuyện ấy, tôi đã hiểu bản thân mình đã tích luỹ thêm một ít nghiệp duyên, rồi đây tôi sẽ phải từ từ mà trả cho hết.
Quay lại ngày chia tay định mệnh ấy, sắp đến giờ làm việc của mình nhưng tôi làm gì có tâm trạng. Tôi nhờ anh Tùng chở sang nhà Hương và gọi cả Đức nữa. Ba đứa tôi đi lang thang ở công viên gần nhà Hương và tỉ tê với nhau vài chuyện. Những ngày tháng sau này sẽ không dễ dàng đâu. Tôi tin là như thế.
Những ngày đầu nơi giảng đường Đại học, tôi cứ nhét tai nghe vào mà tự kỷ cùng những bản nhạc buồn. Rồi nước mắt cứ thế rơi. Đúng chất hình ảnh của một con bé thất tình. Tôi đâu biết được rằng ở một nơi nào đó gần tôi thôi, có một con tim cũng chẳng đập dễ dàng gì.
Trong suốt hai tháng sau đó là khoảng thời gian sống lên chết xuống của tôi. Đây không phải là lần đầu tiên tôi yêu một người, tôi đã nói rồi mà phải không? Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên mà con tim tôi bị dày vò như thế. Trước đây tôi đã từng đơn phương một cậu bạn chung lớp suốt 4 năm. Nhưng nói thật rằng, bao nỗi buồn vui góp lại trong 4 năm đó cũng không thể bằng 2 tháng tôi chia tay Ninh. Cái cảm giác bị bỏ rơi nó ghê gớm khó tả lắm. Cứ như thể bị ai đó đẩy xuống một cái vực không đáy, ta cứ thế rơi, rơi và rơi mãi mà chẳng có bất kỳ một thứ gì để bám víu.
Lúc chia tay, Ninh bảo rằng chúng tôi tạm xa nhau một năm. Nếu sau một năm mà cả hai vẫn còn tình cảm thì sẽ quay lại cùng nhau viết tiếp câu chuyện còn dang dở của mình. Nhưng một đứa như tôi thì làm sao có thể chấp nhận một cái "kế hoạch" vớ vẩn thế được. Nếu như vẫn còn yêu thì nguyên cớ gì phải chia tay? Nếu như còn có thể quay lại, thì tại sao không cùng nhau cố gắng vượt qua những tháng ngày chông chênh này. Tôi không hiểu và cũng chẳng có cách gì để hiểu.
Mùa đông năm đó, tôi tham gia hội trại Tân sinh viên. Đây là một chương trình thường niên của trường để chào đón những gương mặt mới như chúng tôi ở giảng đường Đại học. Hội trại diễn ra ở biển Vũng Tàu- nơi ấy tôi và Ninh đã từng có một vài ký ức khó quên. Không chỉ vậy, biển còn là một bến bờ thiêng liêng trong trái tim tôi. Dù tôi sinh ra ở một vùng quê miền núi nhưng chính bản thân tôi cũng không hiểu vì sao mình lại yêu biển nhiều đến vậy. Đứng trước biển, tiếng sóng, tiếng gió... mọi thứ khiến tôi cảm thấy rất đỗi bình yên.
Đêm ấy ở Vũng Tàu tôi không ngủ được. Tôi nhắn tin cho Ninh với mong muốn cậu ấy sẽ cho tình yêu của chúng tôi một cơ hội. Nhưng trớ trêu thay, cậu ấy bảo với tôi rằng đối với tôi, cậu ấy chỉ còn lại một thứ cảm giác, nó gọi là THƯƠNG HẠI.
Tôi nhếch mép cười cay đắng. Cảm giác như tim mình ngừng đập trong phút chốc. Có lẽ chính cậu ấy cũng hiểu, hai chữ đó khiến tôi tổn thương đến mức nào. Từ thời khắc định mệnh ấy, tôi không còn thấy tim mình đau nữa. Tôi cười chế giễu chính bản thân mình khi nghĩ lại những ngọt ngào xưa cũ. Ba tháng hai mươi ba ngày bên nhau, ít ỏi thôi nhưng tôi cũng đã từng có được những ngày tháng hạnh phúc. Ấm áp, bình yên... là tất cả những gì tôi có thể nói về khoảng thời gian bên người đàn ông đầu tiên mà mình yêu bằng thứ tình yêu nghiêm túc và thành thật.
Mọi thứ đến thật tàn nhẫn. Tôi cảm thấy trời đất như sụp đổ và bản thân bị kẹp vào giữa, không lối thoát. Có lẽ, định mệnh đã sắp đặt, tôi sinh ra là để bị tổn thương.
Biển Vũng Tàu đêm đó cô đơn lắm. Một thằng bạn trong nhóm Đại học của tôi uống say, nó nhớ người yêu cũ nên uống hơi nhiều. Tôi ngồi canh cho nó ngủ, mắt không rời nó nhưng tâm hồn thì đang ở nơi nào đó xa lắm. Mấy đứa trong lớp tưởng rằng tôi thích nó. Nhưng bọn họ đã nhầm rồi. Giá mà tôi thích được nó thì đã hay ho. Nó là một thằng con trai có phần lăng nhăng, chơi với anh em cũng không hẳn "đẹp". Tuy nhiên nó được cái mã khiến nhiều người mê mệt và đá bóng cực hay. Tôi thích cái cách mà nó lăn lộn trên sân bóng nhưng không thích cái cách chơi thiếu fair-play của nó. Nói chung thì, bạn bè thôi, cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận được. Trên đời này có biết bao nhiêu loại người, kén cá chọn canh quá để rồi cuối cùng đổi lại được gì?
PHẦN 3: BUÔNG THẢ
Dường như tôi đã bước vào một giai đoạn gọi là "tạm mất niềm tin vào tình yêu". Tôi cảm thấy mình lại quay về cái thời yêu đương hỗn loạn ngày bé. Thời gian này, tôi không còn mảy may để ý đến cái gọi là nghiệp duyên nữa. Tôi nhận lời yêu với cậu bạn cùng lớp Đại học. Chúng tôi thuê nhà trọ ở cùng nhau và cùng làm thêm ở một nhà hàng. Một thời gian sau, cả hai chuyển sang ở chung với hai cô bạn nữa. Giáng Sinh tôi dắt cậu ấy đi chơi chung với mấy đứa bạn thân của mình. Nghĩa là tôi đã chính thức công nhận mối quan hệ này rồi.
Tết năm ấy (2012) chúng tôi lên Đắc Nông- nhà một anh bạn học chung lớp Đại học chơi. Đây là lần đầu tiên tôi lên núi. Được đi đến những ngọn thác nổi tiếng, được nhâm nhi ly cà phê đậm chất Tây Nguyên, được thả mình trong cái se lạnh phố núi những ngày Tết. Cảm giác đúng thật là không- uổng- phí- một- lần- được- sống. Năm ấy Ninh có nhắn tin cho tôi hẹn đi chơi. Nhưng tôi không có ở Sài Gòn nên cuộc hẹn đã không thực hiện được.
Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua trong sự bất cần của tôi. Trước tình cảm của người mới, đã từng có thời gian tôi cho rằng mình đã có tình cảm với cậu ấy. Đã có lúc tôi tưởng rằng Ninh chỉ còn là một ký ức đang dần bị lãng quên. Nhưng khoảng hơn một năm sau đó, Ninh trở lại... cậu ấy muốn trở về bên tôi. Đúng lúc ấy là lúc mà tôi cảm thấy mình không còn tình cảm với cậu ấy nữa. Và tôi từ chối.
Tôi quen người mới được hơn 2 năm thì chúng tôi chia tay, vì người thứ 3 và thứ 4 trong mối quan hệ của chúng tôi. Tôi cảm thấy mình có tình cảm với người khác và cậu ấy cũng vậy. Tuy nhiên, tôi là người khiến cậu ấy khổ tâm nhiều hơn. Cậu ấy ở bên tôi ban đầu với tư cách của một người thay thế. Và trong suốt mối quan hệ này tôi đã có vài lần lầm lỗi. Nhưng tôi không mấy để tâm. Tôi quả thật là một đứa chẳng ra gì. Rồi đây tôi nhất định sẽ phải trả giá cho những tháng năm tuổi trẻ bốc đồng và nhiều lầm lỗi này.
Sau khi chia tay người ấy, tôi có một mối quan hệ không rõ ràng với một người hơn mình 7 tuổi. Tự chúng tôi xác định là một nửa của nhau nhưng anh ta không muốn bất kỳ ai biết điều đó. Tôi hiểu, và tôi cũng không quá để tâm. Đã vài lần chúng tôi đi quá giới hạn với nhau và vô tình tôi cảm thấy khinh những người đàn ông trên thế giới này. Tôi biết anh ta ở bên tôi vì điều gì. Nhưng thật sự, tôi cũng... không quá để tâm. Chúng tôi kéo dài mối quan hệ ấy được hơn một tháng thì anh ta đột nhiên mất tích. Tôi phát hiện những tin nhắn tình cảm của anh ta và một người con gái khác. Tôi cảm thấy buồn cười vì tất thảy những gì đang diễn ra. Tôi khinh anh ta. Nhưng tôi cũng biết rằng tôi đã yêu anh ta vô điều kiện. Có lẽ đây là lần thứ hai tôi yêu một người bằng thứ tình yêu mà tôi gọi là nghiêm túc và thành thật. Sự xuất hiện của anh ta như xoá nhoà vết thương lòng trong quá khứ của tôi. Thế nhưng khi mà tôi muốn sống đúng, sống đẹp thì người ta lại quăng vào mặt tôi những lọc lừa. Để rồi cái bản năng tự vệ lại khiến tôi quên mất những nỗ lực tìm lại mình của chính bản thân tôi. Có đôi lúc tôi biết rõ rằng anh ta đang lừa dối mình nhưng tôi lại tự cho mình cái quyền được tin anh ta. Cái cảm giác đi guốc trong bụng người khác, cùng họ diễn một trò đùa chưa viết trước kịch bản thực sự khiến tôi nhiều lúc khâm phục mình. Sao có thể trơ trẽn và liều lĩnh như vậy.
Tôi không phủ nhận rằng tôi dễ yêu một người. Và anh ta là một trong số những người đàn ông mà tôi đã dễ dãi yêu. Nhưng thật sự đã từng có một khoảng thời gian không dài lắm, tôi cảm thấy mình yêu đến mức sẵn sàng chết vì con người đó. Tuy nhiên, bây giờ nhớ lại, tôi cảm thấy mọi thứ trôi qua thật buồn cười. Theo kiểu như biết rõ người ta giả dối nhưng mình vẫn làm bộ ngây thơ dễ tin người. Vậy thì suy cho cùng, chúng tôi đều là những kẻ giả dối như nhau thôi. Tôi có tư cách gì để trách móc anh ta. Có trách thì cũng chỉ trách bản thân tôi quá ấu trĩ, làm những việc chẳng ra gì.
Trong suy nghĩ của anh ta, tôi là một đứa con gái dễ ngả vào vòng tay người khác. Anh ta đến với tôi cơ bản cũng chỉ là một trò chơi, qua đường thôi thì được chứ nghiêm túc thì...
Đấy. Những tháng ngày thù hận của tôi trôi qua thật nhàm chán. Khác hẳn với khoảng thời gian có Ninh. Sau anh ta tôi còn qua lại với một vài người khác, dĩ nhiên là chỉ trong một giới hạn nào đó thôi. Tôi cũng phải chừa cho mình một con đường sống chứ. Mặc dù không mấy để ý đến những lời xì xầm bàn tán sau lưng mình nhưng thật ra tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường thôi. Tôi chỉ muốn yêu một người duy nhất và mãi mãi. Nhưng Thượng đế không thích vậy. Ngài muốn thử thách tôi giống như thử thách mọi cá thể trên thế gian này. Ngài bắt tôi trải qua nhiều mối tình, thấu hiểu vài loại người... và cuối cùng, ngài mang Ninh trở về bên tôi.
Khoảng tháng 11 năm 2013, khi ấy chúng tôi đã chia tay được hơn 2 năm. Một hôm tôi nhận được một tin nhắn rất dài của Ninh trên facebook: "Vân, Ninh biết người ta thường nói khi chia tay "Đừng quay lại với tình cũ". Vì thứ nhất " Bạn không thể quay lại hạnh phúc như ban đầu và anh ta nghĩ rằng bạn không tìm được ai tốt hơn" -Ninh biết sau khi Ninh chia tay Vân, Vân cũng từng trải qua nhiều cuộc tình. Vân sẽ có cái nhìn nhận khác về tình yêu. Không còn gì là mãi mãi nữa, kỉ niệm dù đẹp tới đâu cũng chỉ là quá khứ mà thôi. Và Ninh biết rằng chắc chắn ngoài Ninh thì sẽ có người khác mang đến hạnh phúc cho Vân. Tuy không dài nhưng cũng đủ chứng minh Ninh không phải người duy nhất sẽ mang lại hạnh phúc cho Vân và tình yêu là một hàm biến thiên tùy theo hệ số và biến. Dù hệ số và biến có đẹp tới đâu thì kết quả vẫn là vậy. Thứ 2 " Bạn sẽ mắc sai lầm cũ và tổn thương một lần nữa" -Vì người đó đã một lần làm bạn bị tổn thương thì rất có thể rằng điều đó sẽ xảy ra với bạn lần thứ 2. "Điều đó đâu phải là sẽ đúng với tất cả mọi người, nếu sau khi chia tay ta nhận ra đã mất đi một thứ gì đó quý giá, thì quay lại là điều bình thường". Nhưng Vân sẽ nghĩ rằng Ninh coi Vân là ai? "Muốn chia tay thì chia tay, muốn quay lại thì quay lại. Ninh coi Vân là món hàng muốn mua lúc nào cũng được sao". Ninh sẽ không có ý kiến vì mọi lời nói, giải thích, giãi bày lúc này đều trở nên vô nghĩa. Thứ 3. Bạn bè Vân cũng sẽ không đồng ý nếu Vân hỏi ý kiến họ. Họ sẽ nói "mày điên sao", tất nhiên rồi, họ là những người bạn tốt, chắc chắn sẽ luôn mong điều tốt đẹp cho Vân. Và họ cũng sẽ không tin Ninh. Còn rất nhiều lý do nữa. Nhưng chỉ cần với 3 lý do trên thì tốt nhất là Vân nên tìm cho mình một người khác. Trên quả đất này chắc chắn sẽ có người mang đến hạnh phúc cho Vân thôi. Chẳng qua là nó chưa đúng lúc và người đó chưa xuất hiện. Vì người ta thường nói đến 2 chữ duyên, phận mà.
Ninh chả biết phải nói tâm sự của Ninh thế nào. Ninh cũng không định nói cho Vân. Nhưng sau một ngày suy nghĩ, Ninh quyết định thì thôi cứ nói ra một lần, nếu không làm thay đổi được gì thì đó cũng là kết quả. Dù trước đây Ninh có một vài lần biểu hiện điều đó ra và nhận được sự từ chối của Vân. Nhưng những lần đó Ninh chỉ im lặng thôi. Và lần này Ninh chấp nhận kết quả. Thôi cứ trải lòng mình cho hết. Đầu tiên đó là lý do chia tay Vân. Thật sự là sau khi quen Vân được 1 thời gian là bước vào năm nhất đại học. Ninh thường đạp xe qua Hồ Đá đi học. Cứ mỗi lần đạp xe qua đó thấy người ta chở người yêu đi chơi là Ninh lại thấy buồn. Ninh cũng thường ngồi đó suy tư. Người ta quen nhau thì mang đến cho người yêu mình biết bao nhiêu thứ. Còn mình chẳng có gì. Thế rồi tự nhiên trong đầu Ninh suy nghĩ hay là chia tay Vân đi, 1 là mình không còn bận tâm suy nghĩ, lao đầu vào học, 2 là Vân có thể tìm được ai đó tốt hơn, mang đến cho Vân nhiều thứ hơn. Trước đó có khá nhiều người theo đuổi Vân. Họ đều có khả năng mang đến hạnh phúc cho Vân. Nghĩ là làm......................... Một năm sau, tình hình gia đình Ninh còn tệ hơn. Qua Vân nói, và tìm hiểu Ninh cũng biết có người đang theo đuổi Vân. Ninh xem phim, đọc truyện cũng nhiều 2 từ "thương hại " là 2 từ nặng nhất mà ta có thể dành cho nhau sau khi chia tay. Trong khi đó thì đáng lý ra Ninh là kẻ đáng thương hại hơn. Nhưng thôi. Nói rồi thì thôi vậy. Cuộc đời dạy cho ta nhiều thứ lắm Vân ạ. Tiền bạc và vật chất không phải là tất cả. Mặc dù không có nó đôi khi làm ta khốn đốn. Sau 3 năm bây giờ điều Ninh muốn là mang lại cho Vân những gì tốt đẹp nhất. Và Ninh sẽ làm hết khả năng của mình. Chừng nào mà Ninh cố gắng hết sức, thật sự hết sức rồi mà vẫn không mang được điều tốt đẹp nhất cho Vân thì thôi cũng đành buông theo số phận. Đó là những điều Ninh muốn nói. Ninh cũng thấy tốt hơn khi nói ra những lời này. Nếu có thể hãy cho nhau thêm một lần nữa. Hãy nhắn tin vào điện thoại cho Ninh khi Vân có câu trả lời. Xin đính chính là Ninh không có say."
PHẦN 4: SỰ TRỞ LẠI BẤT NGỜ
Nhưng tôi thật sự không đủ can đảm để đón nhận sự trở về ấy. Chúng tôi đã xa nhau quá lâu rồi, mọi thứ đã chẳng còn vẹn nguyên như trước. Mặc dù lúc này tôi đang là người hoàn toàn tự do, không hề có mối quan hệ ràng buộc yêu đương với bất cứ ai. Nhưng con tim tôi bây giờ cũng giống như những mảnh vụn vỡ chắp ghép vào nhau. Mọi thứ đã không thể nguyên vẹn thì trở về liệu còn có nghĩa lí gì không?
Nghĩ vậy thế nhưng chẳng hiểu sao Tết năm ấy tôi lại gọi điện mời cậu ấy sang nhà mình chơi. Với bản tính hoà đồng và cách nói chuyện hài hước, Ninh rất được mọi người trong nhà tôi yêu quý. Có một chút xúc cảm kỳ lạ nào đó nảy nở trong tim tôi lúc ấy. Nhất là khi chúng tôi ngồi cạnh nhau.
Chúng tôi đã ở bên nhau, cùng nhau trải qua những phút giây quá đỗi hoan hỉ. Và thêm một lần nữa cậu ấy ngỏ lời muốn nối lại tình xưa. Những lần trước tôi đã dứt khoát khước từ bao nhiêu thì lần này lại cảm thấy băn khoăn bấy nhiêu.
Một đêm nọ, tôi nằm trong vòng tay của cậu ấy. Ký ức xưa cũ ùa về khiến nước mắt tôi không ngừng rơi. Tôi nhớ về cái ngày mà cậu ấy nhẫn tâm bỏ mặc tôi. Tôi nhớ rằng cậu ấy đã từng bảo thương hại tôi. Mọi thứ ùa về khiến tôi sợ hãi. Nhưng tôi vẫn bảo với cậu ấy rằng, hãy làm người yêu của nhau hết đêm nay. Giống như cái cách mà trước đây một năm cậu ấy đề nghị tôi vậy. Cậu ấy ôm chặt tôi hơn và tôi cảm nhận được trái tim của chàng trai ấy đang đập rất nhanh. Liệu rằng đêm nay có thật sẽ là đêm cuối cùng chúng tôi ở bên nhau. Tôi không rõ. Nhưng tôi nghĩ định mệnh không dễ dàng với chúng tôi vậy đâu.
Mặc dù không dưới hai lần tôi phớt lờ lời đề nghị quay lại của cậu ấy. Nhưng con tim tôi cũng đã từng dằn vặt rất nhiều. Có lẽ, giữa hai chúng tôi là một mối duyên nợ chưa thể cắt đứt được. Tôi lúc ấy đứng giữa một ngã ba đường, thật khó để lựa chọn ngã rẽ cho mình. Một là tôi cảm thấy mọi thứ đến quá đỗi bất ngờ. Hai là tôi tự thấy bản thân mình không còn xứng đáng với cậu ấy. Có cái gì đó cứ xen ngang vào giữa quyết định của tôi. Cuối cùng tôi đã đưa ra câu trả lời, một lời hồi đáp mà bản thân tôi cho là đúng đắn đối với cả tôi và cậu ấy- tôi từ chối.
Thế nhưng một lần nữa, định mệnh cứ như đùa giỡn chúng tôi. Một buổi sáng đầu tháng Hai, tôi đọc được dòng trạng thái trên facebook của Ninh. Con tim tôi bị bóp nghẹn vì cảm nhận được những dằn vặt và khao khát của cậu ấy: "Ngay cả tưởng tượng anh cũng không nghĩ điều này lại đến. Ngày em quay trở lại, Thượng Đế sắp xếp mọi thứ hoàn hảo từng chi tiết. Và rồi cũng cướp nó đi nhanh đến chóng vánh. Anh vẫn chưa hiểu điều gì đang xảy ra.
Anh đã nghĩ rằng mình sẽ bù đắp lại những lỗi lầm anh đã gây ra cho em, nhưng anh chưa kịp làm được điều gì cả. Em trở lại, anh đổ lỗi cho định mệnh đã gắn kết anh và em vì trước đây anh vẫn nghĩ như vậy. Nhưng giờ em rời xa anh biết đổ lỗi cho điều gì đây?
Ngay cả con người cũng thay đổi từng ngày, từng giờ thì 2 năm rời xa tình yêu cũng thế, làm sao nguyên vẹn được hả em?
Anh không biết là cảm xúc và và suy nghĩ của em bây giờ là như thế nào? Nhưng khi em đọc được status này thì hãy trả lời anh một lần nữa. Nếu câu trả lời vẫn là như vậy thì anh sẽ không theo đuổi em nữa. 2 năm rồi còn gì?
Anh đã hứa rằng sẽ không bao giờ để vợ con mình sau này phải khổ. Vì thế, nếu không còn theo đuổi em thì anh sẽ theo đuổi tiền tài và danh vọng. Em có nghĩ rằng lí do đó hợp lý và giúp anh quên đi tất cả??"
Trước thời gian này vài tháng, Ninh đã thổ lộ cho tôi biết lí do vì sao ngày đó cậu ấy đòi chia tay bằng một tin nhắn rất dài trên facebook. Chỉ đơn giản vì thấy người ta yêu nhau có thể làm được cái này cái khác cho người mình yêu, còn mình thì lại không có gì, không làm được gì nên cậu ấy mới nghĩ đến chuyện chia tay. Có thể đó chỉ là kết quả của những mặc cảm tự ti, là kết quả của những phút giây tự dưng thấy yếu lòng và nóng nảy đưa ra quyết định. Khi biết lí do ấy, tôi cười cho cái sự ngây ngốc của chính mình. Có phải lúc chia tay tôi chưa từng nghĩ đến điều đó đâu. Nhưng vì cái sĩ diện hão huyền của một người con gái lần đầu tiên yêu chân chính một chàng trai khiến tôi không cho phép mình tiếp tục.
Trở lại dòng trạng thái "thần thánh" của Ninh. Những ngày đầu năm của chúng tôi trôi qua bên nhau, cậu ấy những tưởng rằng Thượng đế cho mình cơ hội để bù đắp những tổn thương gây ra cho tôi. Những tưởng rằng sau hơn hai năm xa nhau với quá nhiều những điều thay đổi, chúng tôi có thể trở về cùng nhau viết tiếp những dở dang của một mối tình non trẻ. Nhưng tôi lại thêm một lần nữa lắc đầu. Lần đầu tiên trong những năm tháng quen biết nhau tôi đọc được dòng trạng thái nhiều tâm trạng đến thế. Và cái ý chí của tôi bắt đầu bị lung lay.
Đúng vậy, con người ta mỗi phút mỗi giây trôi qua đều thay đổi. Tôi dựa vào cái gì để bắt tình yêu sau hai năm xa cách vẫn vẹn tròn. Trong phút chốc tôi bỗng nhiên thay đổi mọi thứ. Và ngay lúc đó, tôi cũng nghe thấy những lời ca vang lên day dứt đến nhói lòng: "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi anh"....
Chúng tôi trở về bên nhau sau những tháng ngày xa cách. Cảm giác thấu hiểu những khoảnh khắc không nhau khiến chúng tôi trân trọng hơn cuộc hội ngộ của chính mình. Tôi tin rằng còn đường phía trước, nơi mà chúng tôi đi cùng nhau, sẽ rất dài, rất dài. Tôi mỉm cười mãn nguyện với những gì mình đang có. Cuối cùng tôi cũng có thể cười nhẹ nhõm bởi sau những đau thương tôi đã tìm lại được chính mình. Tôi thêm một lần nữa yêu Ninh và tin rằng anh sẽ là người đàn ông cuối cùng trong cuộc đời mình.
Chúng tôi bắt đầu dần làm quen với cách xưng hô mới. Những ngày đầu có phần ngượng ngạo nhưng dần dà cũng cảm thấy thân quen. Ninh vẫn như ngày xưa, vẫn yêu tôi bằng một tình yêu rất ngọt ngào.
Ngày Valentine anh mang đến tặng tôi một bó hoa hồng không giấy gói kèm theo một mẩu giấy nhỏ với những dòng chữ thẳng tắp bảo rằng sẽ mãi mãi ở bên tôi. Tôi vui biết bao nhiêu trước những ngọt lành mà anh mang đến. Tiếc rằng hôm đó tôi quên mất việc phải chuẩn bị một món quà tặng cho chàng trai của đời mình. Chúng tôi chỉ gặp nhau trong chốc lát. Nhưng ngày Valentine đầu tiên bên nhau như thế thôi là đủ khiến tôi hạnh phúc đến chết cũng cam lòng. Trong thời gian đó, tôi tin rằng chúng tôi sẽ còn rất nhiều những ngày Valentine bên nhau.
Tôi thường xuyên rủ Ninh về nhà chơi. Mẹ và mọi người đều yêu mến bởi sự hài hước đáng yêu và lòng nhiệt thành của anh ấy. Tôi cũng vài lần được rủ đi chơi cùng người nhà của Ninh. Có vẻ họ cũng có thiện cảm với tôi và tôi cảm thấy vui về điều đó.
Những tháng ngày sau đó bên nhau của chúng tôi trôi qua yên bình lắm. Tôi và Ninh ít khi cãi vã vì hiếm lúc bất đồng quan điểm. Nếu có giận dỗi thì cũng chỉ là vì cái tính khí trẻ con bất thường trỗi dậy trong tôi mà thôi. Có một lần không nhớ hai đứa giận nhau vì điều gì, Ninh nhắn cho tôi một tin nhắn dài lắm, khiến tôi đọc mà phì cười: "Chẳng biết điều gì đã xảy ra trong nhau nhưng dường như hôm nay đôi ta rất khác. Anh không còn nhận thấy từ em sự quan tâm như trước. Trước đây khi ngồi sau anh em thường ngồi rất gần và hay ôm anh. Hôm nay thì khác. Có khoảng cách giữa 2 ta. Thường thì anh uống rượu, em sẽ hỏi anh là say chưa, uống ít thôi, hôm nay thì không. Với lượng rượu như vậy anh uống thì em hay nói, em không yên tâm khi anh uống vậy mà về 1 mình, hôm nay thì không.......hay do bản thân anh khác nên nghĩ rằng e khác ???" Còn nhớ buổi tối hôm đó, tôi ngồi sau xe anh mà im lặng chẳng nói gì, cũng chẳng thèm vòng tay mà ôm anh như thường lệ. Mặc cho Ninh đang nghêu ngao một bài hát nào đó mà tiếng gió làm tôi nghe không rõ. Tôi chờ Ninh mở lời trước nhưng anh không làm vậy. Đến lúc về đến nhà thì tôi không kiềm được mà bật khóc, dĩ nhiễn là sau lúc anh quay xe đi. Vài ngày sau anh đến nhà tôi, đứng chờ trước cửa với ba nhánh hoa hồng. Anh tặng tôi những nhành hoa hồng cam rất đẹp- loại hoa mà tôi khá yêu thích kèm theo ba chữ "anh xin lỗi". Khỏi phải nói cũng biết trong lòng tôi lúc đó sung sướng đến mức nào. Tôi cười e thẹn và gật gật đầu. Có lẽ lúc đó mặt tôi đã đỏ bừng đầy ngượng nghịu. Sau đó vài hôm tôi mới biết, ý nghĩa của 3 đoá hoa hồng chính là "Anh yêu em".
Ninh rõ ràng là người đàn ông tốt nhất thế gian này, ít nhất là đối với tôi. Anh quan tâm tôi từng li từng tí một, luôn nhắc tôi ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ. Biết tôi không thích uống sữa, anh mua đến tận nơi nào sữa, nào đường, nào bột cacao, bột kem và nói rằng hãy pha nó theo công thức "I love you". Tôi cũng không hiểu cái công thức đó là một thứ phổ biến hay chỉ là một mĩ từ mà anh nghĩ ra để dụ tôi uống sữa. Có lần tôi bệnh nhưng không nói với anh, chỉ lặng lẽ đăng status trên facebook. Mãi đến tối online anh mới đọc được và vội nhắn tin bảo tôi rằng: "Trước đây mỗi khi mệt, thích cưng chiều em thường làm nũng với ai thì với anh ko quan trọng lắm. Nhưng giờ em là người yêu của anh ,em được đặc quyền làm điều đó với anh. Hãy cứ đòi hỏi anh khi em muốn, anh không chắc là có thể làm được hết những yêu cầu ấy. Nhưng anh sẽ nghĩ cách :)) Đừng để đến khi anh về nhà, lên facebook rồi anh mới biết em muốn gì. Là người yêu của em, hãy cứ để anh lo lắng cho em, em nhé. Chúc em yêu ngủ ngon." Tôi cười tít mắt trong hạnh phúc. Giấc ngủ đêm đó ngon lành hơn tất thảy những giấc ngủ mà tôi từng trải qua. Có lẽ thế.
Có một lần nọ tôi vô tình like phải cái status đã mọc rêu trên tường facebook của mình. Trong đoạn bình luận phía dưới đại loại nói về tình cũ của tôi- là cái người hơn tôi 7 tuổi ấy. Dĩ nhiên đó là những dòng chữ đầy tình cảm mà tôi dành cho người đó. Và không may cho tôi là Ninh đã đọc được. Hình như lần đó chúng tôi cũng có một khoảng thời gian ngắn chiến tranh lạnh vì điều đó. Sự việc ấy thật sự khiến tôi khổ tâm. Có lẽ nhìn thấy cảm xúc của tôi, Ninh nhắn tin nói rằng: "Hajz. Anh chỉ nói là anh chạnh lòng xíu thôi mà. Anh cũng là con người, anh có cảm xúc chứ. Vì yêu em nên anh có quyền được ghen. Ai mà chẳng có quá khứ. Thật sự đó có là điều quan trọng? Quan trọng chứ, nhưng quan trọng với em, không phải với anh. Anh sống trong hiện tại và hướng về tương lai chứ không phải quá khứ. Thật sự là anh ko suy nghĩ về mấy cái vớ vẩn này lâu rồi. Vì anh không cho phép 1 người lạc quan yêu đời như mình bị ảnh hưởng bởi thứ vớ vẩn, vô nghĩa này. Những hành động, lời nói của anh đều là giả đó. Coi như trừng phạt em đi vì dám yêu người khác nhiều hơn anh". Đấy. Chỉ nhẹ nhàng vậy thôi, Ninh đã giải quyết được những khúc mắc trong tình yêu của chúng tôi. Mọi thứ lại đâu vào đấy và càng ngày tôi càng tin vào sự lựa chọn của mình.
Mùa hè năm 2014, bố tôi ở quê bệnh nặng. Tôi cùng mẹ lên xe về quê. Trước lúc lên xe, Ninh khẽ ôm tôi vào lòng. Cái ấm áp ngọt ngào ấy mãi đến giờ tôi vẫn còn nhớ.
Bệnh của bố tôi năm ấy trở nặng, người ồng gầy rạc chỉ còn da bọc xương, đôi mắt sâu hoắm và vàng suộm, nằm co ro trên chiếc giường cũ trong căn nhà ở quê xọp xẹp. Trước đây giữa hai bố con tôi có một chút khúc mắc, và hình như cũng một khoảng thời gian khá lâu rồi tôi không gọi điện về hỏi thăm ông. Bố tôi là một người đàn ông đúng chuẩn "trai Bắc". Ông giỏi ăn nói, nhiều người yêu quý cái tài ăn nói của ông ấy. Ông cũng rất thương yêu chúng tôi, hay trêu đùa chọc ghẹo chúng tôi những ngày thơ bé. Nhưng trong ký ức của tôi ngày bé, gia đình không phải là nơi an yên có thể tìm về.
Bố tôi nghiện rượu nặng. Đó không chỉ là nguyên nhân dẫn đến căn bệnh mà ông đang mang, nó còn là lí do khiến gia đình tôi tan nát. Ông nghiện rượu, gia trưởng và vũ phu. Nhưng nghiệt ngã và bất hạnh hơn nữa là mẹ tôi lại không phải là người phụ nữ đúng chuẩn "phong kiến". Bà không giỏi trong việc cư xử sao cho gia đình hoà hợp. Thế nên chị em tôi từ nhỏ đã chứng kiến cảnh bạo lực gia đình. Nó trở thành nỗi ám ảnh to lớn luôn đè nặng tâm trí tôi đến mãi tận bây giờ, và có lẽ là cả sau này nữa...
Trở lại lần về quê mùa hè năm đó, bố tôi bệnh nặng. Tôi làm quen với việc múc nước từ giếng lên bằng gầu, nhóm bếp bằng củi... Đậm chất làng quê miền Bắc. Tôi xót xa biết bao khi luôn nghe bên tai tiếng kêu rên đau đớn của bố. Cái cảm giác mà người thân yêu của mình phải chịu đựng đớn đau mà bản thân mình chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn thật sự khiến tôi không thể chịu đựng được.
Thời gian này cũng chính là lúc mà Ninh đang chuẩn bị cho kỳ thi Đại học lần 3. Anh ấy không phải là một chàng trai bất tài, ngược lại anh ấy tài giỏi và thông minh đủ khiến tôi tôn trọng. Tuy nhiên anh ấy không có ý chí kiên định, có lẽ vì anh ấy chưa thật sự biết mình muốn gì và cần gì. Năm đầu thi Đại học, anh ấy đậu Nguyện vọng 1 trường Đại học Bách Khoa. Đó là mơ ước của biết bao nhiêu sĩ tử và có lẽ cũng chính là mục đích của anh ấy trong kỳ thi năm đó. Tuy vậy, theo học được một năm thì anh từ bỏ và thi lại vào một ngành khác. Nhưng lần này anh thất bại và đành xét Nguyện vọng 2 vào một ngôi trường ít danh giá hơn. Những tưởng rằng đó đã là con đường mà anh chọn và sẽ theo đuổi nó đến cùng. Vậy mà thêm một lần nữa anh muốn thay đổi. Mặc dù tôi đã bày tỏ nguyện vọng của mình và động viên Ninh tiếp tục theo đuổi con đường anh đang đi. Nhưng Ninh là vậy, đã quyết rồi thì thật khó để thay đổi. Có lẽ chính bởi phải tập trung cho kỳ thi quan trọng nên anh ít có thời gian quan tâm chăm sóc tôi. Ngặt nỗi bố tôi đang bệnh nặng, tôi lo lắng và cần biết bao lời an ủi động viên của anh ấy. Có lẽ từ đó, mâu thuẫn ngầm giữa chúng tôi nảy sinh.
Sau khi bị bệnh viện trả về, bố tôi uống thuốc nam chữa bệnh. Không ngờ lại có hiệu quả. Sức khoẻ của ông ngày càng cải thiện. Và lúc ông có thể ăn uống đi lại thuận tiện cũng là lúc mà tôi phải trở lại Sài Gòn.
Trong thời gian ở quê, dĩ nhiên tôi đã gặp lại anh trai tôi. Người đã gieo rắc cho tôi biết bao yêu thương với mảnh đất quê hương này. Anh bây giờ không còn là thằng nhóc loi choi cách đây 4-5 năm nữa. Anh có vợ và chuẩn bị làm bố. Nhưng chúng tôi vẫn dành cho nhau một vị trí quan trọng, rằng cái gọi là máu mủ ruột rà thì mãi mãi không bao giờ phai nhoà đi được.
Do ảnh hưởng của bão, Vĩnh Phúc quê tôi năm ấy mưa nhiều. Nghe tiếng mưa rả rích ngoài hiên mà cảm thấy lòng mình chẳng mấy bình yên. Thực sự ngay lúc ấy tôi không biết bản thân mình muốn gì và cần gì. Cảm thấy rất mơ hồ...muốn nhắn tin cho một người mà không dám nhắn... vì lúc nào mình cũng là người chủ động thì kiểu gì cũng khiến người ta chán ngấy... Lúc này không biết anh đang làm gì... không biết trong lòng anh có chút nào nhung nhớ đến tôi không? Tôi thì rất nhớ anh... Ước gì chúng tôi có thể như những ngày đầu tiên yêu nhau... Thường xuyên nhắn tin, thường xuyên gọi điện và luôn muốn gặp nhau bất kỳ lúc nào, dù chỉ là một ít thời gian rảnh ngắn ngủi...
Trở về Sài Gòn, tôi chờ Ninh đến đón ở bến xe. Tôi nhớ anh đến mức muốn ôm anh thật chặt. Bao yêu thương nhung nhớ trong suốt nửa tháng xa nhau khiến tôi nôn nóng muốn gặp anh. Không thể ngờ, đó lại là lần gặp hạnh phúc cuối cùng của chúng tôi.
Vài ngày sau anh có kết quả kỳ thi Đại học- một kết quả không như mong đợi. Anh không gọi tôi và đi nhậu với cậu bạn thân. Tôi cảm thấy có phần tủi thân và giận dỗi. Vì sao lúc buồn nhất anh không tìm đến tôi, ít nhất cũng dành cho tôi một lời nhắn nào đó chứ.
Sau khoảng một tuần lễ không gặp và cũng không hề liên lạc, tôi chủ động hẹn gặp anh và anh không từ chối. Sáng hôm ấy, anh chờ ở quán café gần nhà tôi. Nhận được cuộc gọi của anh tôi khá ngạc nhiên. Chúng tôi vẫn đang là người yêu mà. Sao anh không đến đón tôi và chúng tôi sẽ cùng nhau bước vào nơi hò hẹn? Tôi không hiểu. Nhưng bỏ đi, là tôi muốn gặp anh mà.
Bước vào không gian xa lạ của quán café gần nhà, tôi thấy anh ngồi đó với một quyển sách, một bao thuốc lá trên bàn và một điếu thuốc đang nghi ngút khói kẹp giữa hai ngón tay. Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh hút thuốc. Tôi bước đến và giật điếu thuốc lá mà anh đang chuẩn bị đưa lên miệng hút. Hành động đó của tôi có lẽ hơi lỗ mãng nhưng tôi không quan tâm. Vì trước đây anh đã từng hứa là sẽ không hút thuốc trước mặt tôi. Sau đó vài ngày anh mới bảo làm như vậy chỉ là để thử xem thái độ tôi thế nào. Tôi thật không hiểu nổi tại sao anh phải thử tôi để làm gì chứ?
Mặc dù đã gặp nhau và nói một vài chuyện nhưng có vẻ mối quan hệ của chúng tôi vẫn chưa hạ nhiệt. Vẫn cứ có cái gì đó lạ lùng lắm bám víu vào tình yêu này khiến chúng tôi cảm thấy nặng nề không tả được. Một hôm khác, tôi nhờ cậu bạn thân của Ninh là Thanh, hẹn anh ấy đi ăn uống. Dĩ nhiên không được nói là có sự xuất hiện của tôi. Hôm ấy tôi đến trễ, thấy Ninh và Thanh đã ngồi trong quán và uống hết vài ly bia to đùng. Tôi ngồi xuống bên cạnh Thanh, nghĩa là đối diện Ninh. Tôi muốn nhìn anh ấy cho thật kỹ. Rõ ràng anh đang muốn tránh mặt tôi. Vì điều gì? Tôi cũng không biết nữa. Sau khi ăn uống, hai người bọn họ rủ nhau đi Bar. Dĩ nhiên là tôi cũng đi cùng. Không phải vì tôi thích, mà chỉ là vì tôi không an tâm. Tôi cũng đã vài lần cùng Ninh vào bar, uống vài chai và nghe nhạc. Nhưng lần này mọi thứ dường như rất khác. Anh vẫn hút thuốc, uống rượu,... trước mắt tôi. Mọi thứ diễn ra trước mắt tôi. Anh hỏi tôi rằng có hối hận không. Và tôi, vẫn là câu nói cũ, anh là người mà tôi đã chọn, cả đời này sẽ không hối hận. Đêm, Ninh đưa tôi về. Tôi nhất định phải làm rõ mọi chuyện. Tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra trong tình yêu của chúng tôi.
Dừng xe ở công viên gần nhà Ninh, tôi bảo rằng tôi muốn nói chuyện. Tôi hỏi anh đang có chuyện gì, tôi hỏi anh tình yêu của chúng tôi đang có vấn đề gì. Cuộc trò chuyện đó kéo dài khá lâu và tôi không nhớ hết nội dung. Nhưng đại khái là anh bảo tự nhiên anh không còn yêu tôi nữa, không lí do gì cả. Tôi chẳng biết phải nói gì lúc ấy. Chỉ im lặng mà nhìn trời nhìn đất, nước mắt cũng chạy đâu hết cả, tôi lấy làm khó hiểu với những cảm xúc hỗn độn trong đầu mình. Cuối cùng, anh nhìn tôi, cười cười, cái nét mặt nham nhở vẫy tay bảo tôi tiến về phía anh. Lúc ấy anh đang ngồi trên xe của mình còn tôi đã xuống xe ngồi dưới vỉa hè. Tôi đứng dậy bước về phía anh. Anh quàng tay qua đầu tôi kéo về phía mình, hôn nhẹ lên môi tôi bảo rằng: anh đùa đấy. Trời ạ. Tôi muốn phát điên lên vì anh. Tôi ôm anh thật chặt và nói gì đó mà tôi không nhớ nữa. Chỉ có điều, hình như lúc ấy, chúng tôi đã ổn rồi thì phải. Nhưng lạ kỳ thay, thời gian sau đó anh cũng không chủ động liên lạc với tôi. Dường như vẫn còn có gì đó khúc mắc. Dường như tôi vẫn chưa thật sự có thể an lòng.
Một ngày đầu tháng 8, sinh nhật của cô bạn thân trong nhóm- Võ Phương, chúng tôi tổ chức một buổi tiệc chúc mừng nho nhỏ và tôi đã uống hơi quá chén. Đêm ấy tôi gọi điện cho Ninh sau nhiều ngày chúng tôi không liên lạc. Tôi không nhớ mình đã nói những gì trong đêm ấy, tôi chỉ nhớ mình đã khóc rất nhiều. Và hình như chúng tôi càng xa nhau hơn. Tôi đã ngửi thấy mùi chia tay nhưng thật tâm tôi không hề muốn vậy.
Đầu tháng 9 là sinh nhật của anh ấy. Trước đó 2 ngày, tôi tự đưa ra thời hạn cho tình yêu của chúng tôi. Tôi cho anh 3 ngày để suy nghĩ và ra quết định, rằng chúng tôi sẽ tiếp tục hay dừng lại.
Có thể bạn đang tự hỏi vì sao chúng tôi lại đến bước đường này khi mà cả hai chẳng hề có chút gì mâu thuẫn. Chỉ vì chúng tôi cứ huyễn hoặc rằng bản thân rất hiểu đối phương đến nỗi có những điều lẽ ra phải thẳng thắn sẻ chia thì chúng tôi lại bắt người còn lại tự thấu hiểu. Thời gian, khoảng cách và sự im lặng khiến cho chúng tôi từng bước xa nhau... cứ thế xa...
Sinh nhật của anh ấy, tôi chuẩn bị một chiếc bánh kem và một món quà tôi nghĩ là cần thiết cho những ngày sắp tới của anh ấy. Tôi đến buổi tiệc sinh nhật như một người thừa, khi mà anh ấy và một vài người bạn đang uống bia và tán gẫu, chúc tụng nhau. Tôi đem đến đó món quà và ngồi đấy nhìn anh đầy trách móc. Một lúc sau khi buổi tiệc đã tàn, tôi về trước khi chưa kịp nói lời chúc mừng và nhận lại bất kỳ điều gì từ Ninh. Con đường về chỉ vài cây số nhưng với tôi thật xa. Đã có bao nhiêu giọt nước mắt rơi xuống suốt dọc đường. Ngày mai sẽ là ngày thứ 3 để anh ấy đưa ra quyết định, và tôi cho rằng tôi không cần phải chờ đến tận ngày mai. Vì tôi biết, đằng sau ánh mắt của anh ấy nhìn tôi vốn đã có câu trả lời.
Mọi thứ diễn ra đúng như những gì mà tôi đã hình dung. Nhưng bản thân tôi chỉ biết trơ mắt nhìn hạnh phúc tuột khỏi tay mình, không thể làm gì để cứu vãn. Lúc ấy tôi thấy bản thân mình vô dụng lắm. Tôi yêu anh nhiều như thế, và tôi biết rằng chắc chắn anh vẫn còn yêu tôi. Có lẽ lại là vì cái lí do cũ rích khiến chúng tôi xa nhau. Hay có thể là khi quay lại sau lần đầu đổ vỡ, anh nhận ra rằng tình cảm anh dành cho tôi không nhiều như anh từng mường tượng trong suốt quãng thời gian hai đứa xa nhau. Và biết đâu, với chất xúc tác là kết quả của kỳ thi Đại học, và cả những mẩu truyện trong những phút giây ngẫu hứng tôi viết và lưu trong máy tính để anh đọc được... mọi thứ cứ như được lập trình sẵn, bài bản đến đáng sợ.
Những ngày sau đó của tôi trôi qua trong sự bế tắc và tuyệt vọng. Lúc ấy tôi mới tự ngồi trách bản thân mình. Có phải là do tôi đã ép anh quá rồi không? Có phải là chính tôi đã không hiểu cho cảm giác của anh chứ không phải là điều ngược lại như tôi từng nghĩ? Tôi hối hận vì những hành động và lời nói của mình trong những ngày vừa qua. Lẽ ra tôi có thể thấu hiểu anh hơn cơ mà. Có phải tạo hoá cứ thích trêu đùa tôi như thế không?
Vài ngày sau, tôi ngồi lục lại máy tính và điện thoại những tin nhắn yêu thương ngọt ngào của chúng tôi. Bao cảm giác ấm áp xưa cũ ùa về khiến lòng tôi giục giã. Tôi tự cười nhạo chính mình, cớ sao lại để cho mối lương duyên tốt đẹp ấy đi đến bước đường này. Chẳng phải cả hai chúng tôi đã đủ xa nhau để hiểu và cần nhau như thế nào trong cuộc đời này rồi sao. Tôi dồn hết tâm tư viết cho anh một lá thư. Đã lâu lắm rồi tôi không đặt bút viết một bức thư tay như vậy. Tôi nhắc nhớ anh về biết bao kỷ niệm êm đềm xưa cũ, về biết bao ngọt lành trong suốt quãng thời gian bên nhau. Những tưởng tất cả sẽ gợi nhớ nơi anh ít nhiều xúc cảm. Nhưng cái mà tôi nhận lại chỉ là một sự im lặng đến nhói lòng.
Sau đó khoảng 1 tháng, tôi hẹn gặp anh trong một buổi chiều Sài Gòn mưa nặng hạt. Tôi đến trễ hẹn nhưng anh vẫn kiên nhẫn đứng chờ tôi. Vượt qua hơn 20 cây số trong mưa, tôi đơn giản chỉ là muốn nói với anh một điều rằng: "8 tháng trước em đồng ý quay lại bên anh, bây giờ, anh có thể đồng ý quay lại với em chứ?"... Ninh nhìn tôi với cái nhìn sâu xa không hiểu được, tôi cố nhìn vào mắt anh để tìm lời giải đáp nhưng vô dụng. Rồi anh bảo tôi cho anh 3 ngày. Lại là 3 ngày. Tôi cảm thấy thật buồn cười, buồn cười không phải vì tôi vui mà bởi vì tôi nghĩ có phải bản thân đang làm điều gì đó dư thừa rồi phải không? Người đàn ông của tôi sẽ dễ dàng thay đổi một quyết định của mình nhanh chóng như vậy được không? Không. Hẳn nhiên là không rồi. Có lẽ anh đã nghĩ rằng ở bên anh tôi không được vui vẻ và hạnh phúc, thế thì cứ buông tay để tôi đi tìm những bến bờ khác bình yên hơn. Cũng có thể anh lúc ấy có hoài bão nào đó chưa thực hiện và anh đang khao khát thực hiện nó. Nhưng suy cho cùng tất cả cũng chỉ là sự đoán mò của tôi thôi.
Ba ngày ấy trôi qua với tôi trong sự chờ đợi, hi vọng và hoang mang. Cuối cùng tôi đã nhận được câu trả lời từ anh ấy, rằng anh xin lỗi vì đã bắt em phải chờ đợi 3 ngày, anh cũng xin lỗi vì không thể cùng em viết tiếp câu chuyện tình còn dang dở, đừng hỏi anh lí do vì sao, cũng đừng hỏi em làm gì có lỗi, anh muốn ra đi trong im lặng, chuyện của chúng mình xem như một giấc mơ.
Tôi bật cười, cười cho cái sự ngây ngốc của chính mình. Trong 3 ngày ấy, anh đã suy nghĩ những gì. Là anh thật tâm dằn vặt đấu tranh chọn lựa, hay là anh đã có sẵn câu trả lời và chỉ lấy thời hạn ra để trêu đùa tôi. Tôi không biết. Nhưng chàng trai của tôi vốn không phải là con người như vậy đâu. Lúc ấy, tôi tin rằng anh có điều gì khó nói. Và tôi tự cho mình cái quyền được yêu và chờ đợi anh.
So với những chuyện tình trải qua trăm ngàn mưa bão vẫn thiên trường địa cửu như những bộ phim truyền hình ăn khách mà tôi từng được xem thì tình yêu của chúng tôi quả thật nhỏ bé vô cùng. Chưa có gì gọi là sinh li tử biệt, chưa có gì gọi là đồng cam cộng khổ, và càng chưa có gì gọi là sinh tử có nhau... Nhưng dĩ nhiên rồi, có tình yêu nào giống tình yêu nào đâu, trong cái thế giới có vạn điều độc nhất vô nhị này. Thế nên hà cớ gì mà tôi cứ phải so sánh rồi huyễn hoặc mình. Người ta còn có thể trải qua bao nhiêu nguy nan như thế thì những gì tôi đi qua có là gì. Thế nên tôi cho rằng bản thân mình cần phải cố gắng, cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Mùa đông năm ấy, vào đêm Giáng sinh, tôi và những cô bạn thân của mình tụ tập ăn uống chào mừng mùa đông của những FA (hội độc thân). Hôm ấy chúng tôi uống hơi quá chén và dĩ nhiên càng say thì con tim tôi càng bị cào xé bởi nỗi nhớ về anh. Nhưng cũng có thể làm được gì hơn. Tất cả đã chỉ còn là một ký ức mà tôi đang cố gắng giữ sao cho tròn vẹn.
Thời gian cứ thế trôi qua, lặng lẽ và bình yên đằng sau cơn sóng gió của cuộc đời tôi. Tôi vẫn còn nhớ ngày 8.2.2014, hôm ấy chúng tôi đã chính thức trở về bên nhau sau những tổn thương, lầm lỗi... Và đúng một năm sau đó, tôi trốn ra khỏi thế giới của chính mình. Tôi tắt điện thoại, không online, không liên lạc với bất cứ người nào, ngoại trừ cô bạn thân – Lê Phương. Tôi đã cùng Phương diễn một màn kịch chỉ để biết câu trả lời thật sự trong lòng Ninh. Suốt ngày hôm đó, tôi một mình đi qua những nơi mà chúng tôi từng hò hẹn. Cảnh vẫn còn đấy vẹn nguyên nhưng người thì nay đã khuyết một nửa mất rồi. Tôi đã ngồi chờ Ninh ở nơi đầu tiên mà chúng tôi hò hẹn suốt 7 tiếng đồng hồ. Những người xung quanh thấy tôi ngồi một mình suy tư bèn đến chào hỏi và trò chuyện. Tôi nói được vài câu với họ rồi lảng đi chỗ khác. Thật sự lúc ấy tôi không có chút tâm tình nào để tiếp chuyện với bất kỳ ai, ngoại trừ Ninh.
Dù hôm ấy Ninh đã không đến, nhưng ít ra tôi còn biết được rằng anh vẫn còn quan tâm đến tôi, lo lắng cho tôi. Thế thôi là đủ để mãn nguyện rồi. Và cũng chỉ thế thôi, màn kịch của tôi cũng khép lại được rồi.
Chớp mắt lại đến một Valentine nữa (2015). Nhóm bạn chơi thân của tôi có 7 người, riêng Hội FA thì chỉ có chính thức 4 người, ngoài tôi ra còn có Lê Phương, Hương và Lệ. Trong đó Phương và Lệ đã có những đối tượng riêng để tìm hiểu. Còn Hương thì vừa mới chia tay. Nhắc đến câu chuyện tình yêu của Hương tôi thấy có vài phần giống câu chuyện của chính mình. Người yêu của nó cũng có một cậu bạn thân tên Đức- cậu ấy cũng chính là tri kỷ của nó. Anh chàng kia với chàng trai của tôi cùng chung cung Hoàng Đạo. Và chúng tôi cũng có khá nhiều kỷ niệm dưới mưa. Ngoài ra còn có khá nhiều những "sự kiện" tương đồng khác. Cả nhóm tổ chức một chuyến đi biển 2 ngày 1 đêm. Tôi lại được dịp trở về với biển- nơi gắn liền với những hồi ức đẹp, không chỉ với Ninh mà với một vài người đã từng quan trọng khác.
Trong đêm trước Valentine, tôi nhắn tin với cậu bạn tri kỷ của mình. Chúng tôi nói vài điều về biển và chúc nhau một mùa Valentine ấm áp. Nói chuyện với cậu ấy làm tôi nhớ, trước sinh nhật năm nào đó của cậu ấy, tôi trở về từ Vũng Tàu và mang theo một chiếc vỏ sò làm quà. Nếu không lầm thì đó là dịp trước khi chúng tôi thi Đại học, có lẽ là vào mùa hè năm 2011.
Cũng trong đêm ấy, đêm duy nhất ở biển, 4 đứa chúng tôi đi ăn và uống vài ly lấy vị rồi ra biển hóng gió. Biển đêm, gió biển, sóng biển, tiếng lòng của biển... khiến cho bao ký ức ào ào trở về trong tâm trí tôi. Tôi nhớ anh đã từng chính tại nơi đây hát cho tôi nghe, đã từng cõng tôi trên vai đi dọc những dải cát mềm mịn, đã từng cùng tôi thi nhau hét thật to xem ai có thể hét to hơn và lâu hơn... Và tôi cũng nhớ, cái đêm mà tôi ở bên anh ấy, tôi đã kể cho anh nghe một câu chuyện, câu chuyện khởi nguồn cho tình yêu kỳ lạ của chúng tôi. Anh bật cười chê tôi kể chẳng hấp dẫn gì cả, tôi cũng cười. Tôi ngồi dựa đầu vào vai anh, chúng tôi cùng nhìn về phía biển. Có lẽ đó là giây phút bình yên nhất trong cuộc đời tôi tính đến thời điểm tôi đang ngồi viết những dòng chữ này.
Trở về từ Vũng Tàu, tôi có mặt ở Sài Gòn trong đêm Valentine. Cậu bạn thân của Ninh rủ tôi đi ăn uống cùng vài người bạn của cậu ấy, trong đó có cả Ninh. Tôi bỗng nhớ làm sao khi mới mùa Valentine cách đây một năm thôi đã từng nhận được bó hoa hồng thật đặc biệt kèm theo lời hứa của ai đó rằng sẽ luôn bên tôi. Thế mà nay tất cả chỉ còn là dĩ vãng. Đêm ấy tôi lại uống khá nhiều và say không biết trời trăng mây gió gì. Nhưng cũng nhờ vậy mà tôi cảm giác được, ít ra, ngay ở thời điểm ấy, Ninh vẫn còn yêu tôi. Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm ấy cũng đã là 26 Tết.
Vài ngày sau, tôi nhắn tin cho anh ngỏ ý muốn gặp nhau trong thời khắc chuyển giao năm cũ và năm mới. Đồng thời tôi cũng hy vọng anh có thể về nhà chơi để mẹ tôi không nghĩ ngợi về mối quan hệ đang trục trặc của hai đứa. Thật ra tôi làm như vậy cũng không hẳn là vì muốn giấu gia đình mà còn là mong, biết đâu gia đình có thể trở thành một sợi dây để chúng tôi nối lại tình yêu này. Nhưng Ninh từ chối. Không chỉ từ chối, anh còn chặn facebook với hàm ý cắt đứt liên lạc với tôi. Tôi gọi điện hay nhắn tin gì cũng không nhận được lời hồi đáp. Lúc ấy tôi thật sự đã rất tổn thương. Nhưng tôi nhớ về những điều mình đã trải qua, những việc tôi đã làm... tôi không cam tâm để cái sự tổn thương nhỏ nhặt ấy khiến mình từ bỏ. Tôi khóc. Chỉ là khóc cho biết rằng mình vẫn còn cảm xúc. Thế thôi.
Giao thừa, tôi cùng hai trong những cô bạn thân của mình (Lê Phương và Thuý) đi chùa và xem pháo bông ở Công viên 2-9 (Dĩ An). Pháo bông năm nay không phải là pháo bông đẹp nhất tôi từng xem, cũng không phải là một điều gì đó đặc biệt nhất mà tôi từng trải qua. Nhưng, bởi vì tôi biết trong hàng ngàn người ở đây đang có anh. Chúng tôi không gặp nhau, không nhìn thấy nhau giữa một nơi đông đúc thế này; tôi cảm nhận được, anh ở đây, gần tôi, rất rất gần. Đó là điều đặc biệt nhất xét trong thời điểm đó.
PHẦN 5: TÌM QUÊN
Có một chân lý mà có lẽ ai cũng phải công nhận, rằng: "Để yêu một người chỉ cần một giây, nhưng để quên người mà mình từng yêu thì có lẽ sẽ phải mất cả một đời". Nhưng vấn đề ở đây là bản thân tôi không hề muốn quên anh. Tôi muốn nhớ, mãi mãi nhớ về ký ức ngọt ngào ấy và vẫn luôn tin vào một cái kết có hậu ở tương lai. Nhưng kỳ lạ thay, có một giai đoạn khoảng giữa năm 2015, tôi nghĩ về Ninh không chỉ có YÊU mà còn là HẬN. Nhưng thật ra tôi phải dựa vào cái gì để hận anh? Anh đã từng yêu thương tôi như thế, quan tâm tôi, chăm sóc tôi như thế; và biết đâu cái việc mà anh rời xa tôi ấy cũng chỉ là vì muốn tốt cho tôi thì sao? Đấy! Thế thì tôi phải dựa vào cái gì mà trách móc thù hận. Anh đã yêu tôi bằng tất cả những gì anh có rồi.
Chúng tôi đã chia tay nhau từ tháng 9 năm 2014, bây giờ đã là tháng 7 năm 2015. Mới gần đây thôi, khoảng 2-3 tháng gì đó, là lần đầu tiên tôi tin rằng Ninh đã yêu người khác. Tôi nhìn thấy một cô gái thường xuyên xuất hiện trên facebook của anh ấy. Nhưng cuối cùng sau tìm hiểu tôi cũng có thể suy đoán rằng anh bây giờ thật sự đang độc thân.
Có một hôm cậu bạn thân của Ninh gọi cho tôi bảo rằng anh ấy uống say. Anh ấy đang rất buồn và cảm thấy nhớ tôi. Điều ấy khiến con tim tôi thổn thức. Cảm giác không biết nên vui hay nên buồn. Tôi chạy đến chỗ hẹn, Ninh đang giải rượu bằng một ly chanh nóng. Cậu bạn của anh cũng đã ngà ngà say. Cậu ta nhờ tôi chở anh về và dĩ nhiên là tôi không thể từ chối. Anh ngồi sau lưng tôi, đầu anh gục vào vai tôi, đó là lần đầu tiên tôi chở một người say ở phía sau lưng mình. Đi được một đoạn đường khá dài, anh mới nhận ra người đang chở mình là tôi- người yêu cũ của anh. Anh bảo rằng anh không muốn về nhà. Anh bảo tôi quẳng anh vào chỗ nào đó đi. Chúng tôi cứ nói qua nói lại một lúc lâu rồi tôi quyết định chở anh về nhà mình. Tôi có hỏi dò anh rằng có thật là anh đang buồn không. Nhưng anh phủ nhận. Và tôi biết sẽ chẳng dễ dàng gì để khai thác thông tin từ con người đó, cho dù anh ta có đang say. Đêm ấy tôi không ngủ được, cứ trằn trọc suy nghĩ và không thôi nhìn anh. Anh đang ở đây, rất gần tôi. Nhưng tôi lại chẳng thể quàng tay sang mà ôm anh, chẳng thể hôn lên đôi môi ngọt ngào của anh, chẳng thể gối đầu lên khuôn ngực săn chắc của anh mà lắng nghe tiếng lòng anh thổn thức... Cảm giác gần ngay trước mắt mà lại xa tận chân trời.
Một thời gian sau đó, lại thêm một điều thay đổi nữa trong chính con người tôi, lần đầu tiên trong đời tôi tin rằng có những chuyện xảy ra không cần phải có bất kỳ một lý do nào. Mặc dù vẫn cho rằng lúc mới chia tay chúng tôi vẫn còn yêu nhau, một tình yêu đến từ hai phía. Nhưng biết đâu sau nhiều ngày xa cách, sau nhiều đổi thay trong cuộc sống mỗi người, giờ đây trong anh đã thật sự chỉ xem tôi là một điều đã cũ. Biết đâu!
Yêu một người vốn không cần lí do. Và lẽ ra tôi cũng nên áp dụng chân lý đó để giải thích cho việc chúng ta bỗng nhiên cảm thấy không còn yêu một ai đó nữa. Dẫu rằng đã từng có lúc ta yêu họ đến sống đến chết, nhưng rồi sẽ đến một thời điểm nào đó, mọi thứ chỉ như một giấc mơ.
Có lẽ suốt thời gian qua tôi đã quá cố chấp, cố chấp tin rằng tình yêu của chúng tôi sẽ thiên trường địa cửu. Phải chăng tôi đã lí tưởng hoá tình yêu của mình quá rồi?
Gần một năm xa nhau, chỉ bằng gần nửa thời gian so với lần chia tay trước đó nhưng với tôi lại dài vô tận. Chính là bởi cái cảm giác còn yêu thương tha thiết mà cứ phải xa rời, hoặc thậm chí chứng kiến cảnh người mình yêu ở bên người khác, quả thật là rất khó để chấp nhận.
Tôi vẫn luôn mong rằng trong ngày kỷ niệm một năm chúng tôi quay lưng về phía nhau, tôi sẽ lần cuối cùng trong đời đề nghị quay lại. Dù kết quả có thế nào cũng không phải tiếc nuối. Thế nhưng, cứ mỗi ngày trôi qua thì ngọn lửa niềm tin và hi vọng trong trái tim tôi lại yếu dần, yếu dần. Đến bây giờ tôi bỗng cảm thấy mọi nỗ lực của mình trong thời gian qua dường như đều vô nghĩa.
Mẹ giục tôi lấy chồng. Con gái 23 tuổi là đủ "đẹp" để lấy chồng rồi. Mẹ sợ tôi ế, sợ tôi cứng đầu cứng cổ đi làm mẹ đơn thân- cái điều mà tôi vẫn thường lải nhải bên tai mẹ. Rằng thì là nhìn thấy những người xung quanh lấy chồng rồi li dị, cũng như trải qua những tổn thương của vài mối tình non trẻ khiến tôi không mấy hứng thú với chuyện kết hôn.
Trong nhóm bạn thân của tôi đã có một nàng theo chồng về dinh được hơn năm nay rồi, đó là Võ Phương. Cuộc sống vợ chồng nghe đâu cũng không thoải mái lắm. Gánh nặng cơm áo gạo tiền, mẹ chồng nàng dâu... đủ thứ vấn đề rắc rối xung quanh. Nghĩ đến thôi là tôi ngán đến tận cổ. Vả lại, cái xúc cảm yêu đương trong tôi bây giờ chạy đi đâu hết cả. Tôi hoàn toàn không thể hình dung được mình sẽ lại yêu thêm một người nữa như thế nào? Có lẽ con tim tôi đã quá đỗi mỏi mệt và nó cần thời gian để phục hồi lại.
Thời gian này tôi không chủ động kiếm chuyện nhờ vả Ninh như trước đây nữa. Có một dạo, tôi hay tìm những bài toán tiểu học khó nhờ Ninh giải giúp để có cái trả lời với các cô cậu học trò của mình. Thật ra những cái đó trên mạng thiếu gì. Chỉ là tôi không muốn cứ thế mà chúng tôi dần mất nhau nên tìm cớ để chuyện trò mà thôi. Thời gian gần đây tôi không nhớ Ninh quay quắt như trước nữa. Có lẽ bởi tôi đã dần quen với cảm giác ấy. Chính là thứ cảm giác nhung nhớ một người mà vẫn an yên bình thản. Lâu lâu nhắn một vài tin nhắn hỏi han như những người bạn cũ lâu năm. Với tôi như thế có lẽ đã đủ rồi.
Không may là vài ngày trước tôi bị bệnh phải nhập viện. Đó dường như là lần đầu tiên trong đời tôi bệnh như thế. Những ngày đầu tôi chẳng nói với ai về bệnh tình của mình, ngay cả mẹ và những cô bạn thân. Lúc ấy tôi nghĩ chắc cũng chỉ cảm nắng bình thường, vài ngày sẽ khỏi nên không muốn nói để họ khỏi lo lắng. Không ngờ tôi lại phải trải qua một cơn thập tử nhất sinh. Tôi đã định bụng là sẽ không phiền đến Ninh đâu. Tốt nhất là không nên cho anh biết để anh khỏi phải khó xử. Bởi dẫu sao cách đây vài ngày chúng tôi cũng đã thoả thuận là sẽ không gặp nhau nữa. Cái kiểu đại loại như tuyệt giao vậy. Tôi có buồn chứ, nhưng chỉ mỉm cười cho qua thôi. Ấy thế mà hôm đi cấp cứu, tôi chỉ muốn gặp Ninh, chỉ muốn nhìn thấy anh, vì tôi cứ sợ biết đâu sau này sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy anh nữa.
Tôi cứ luôn như vậy. Cứ bị cái gọi là sinh ly tử biệt ám ảnh lấy mình. Nhiều lần chứng kiến cảnh người thật việc thật khiến tôi đủ sợ hãi rồi. Bởi thế ngay cái lúc mà tôi nghĩ rằng mình chuẩn bị về gặp ông bà ấy, tôi muốn nhìn thấy anh, muốn nói với anh những điều sau cuối, rằng tôi sẽ yêu anh đến hết cuộc đời. Nhưng quả thật là tôi nghĩ nhiều quá rồi. Lúc Ninh đến thăm, tôi đang nằm truyền nước biển, nói chung là chả có gì nguy hiểm đến tính mạng cả. Nhưng phải công nhận là lúc đó nhìn tôi chẳng khác gì quả mướp héo. Tôi không hề muốn Ninh nhìn thấy cái bộ dạng gớm ghiếc ấy của mình chút nào. Nhưng chịu thôi, nhìn thấy anh là tôi vui rồi. Tôi biết rõ sau lần gặp này chúng tôi sẽ khó khăn lắm mới có thể lại chạm mặt nhau thêm lần nữa. Và tôi cũng hiểu nỗi khó xử của anh. Hết lần này đến lần khác tôi đưa anh vào những tình huống tiến thoái lưỡng nan. Không đến thăm tôi thì sợ tôi có gì nguy hiểm, rồi suy nghĩ nhiều dẫn đến những việc làm ngốc nghếch; đến thăm tôi thì thể nào tôi cũng lại vin vào đó để mà nói anh vẫn còn yêu em. Trời ơi! Sao tôi lại có thể mất hết lí trí như vậy nhỉ? Tình yêu thật sự khiến người ta trở nên mất kiểm soát đến thế này sao?
Bây giờ khi sức khoẻ đã ổn định, thần trí của tôi cũng bình thường và tỉnh táo hơn nhiều. Tôi có bà dì ở bên Mĩ vừa về. Từ lâu dì đã ngỏ ý hỏi tôi có muốn cùng dì sang Mĩ không, nhưng lần nào tôi cũng từ chối, nửa đùa nửa thật nói với dì rằng "con xa mẹ thì được chứ xa người yêu thì chịu không nổi đâu". Lần này cũng vậy, dì cứ trách tôi tại sao không theo dì đi, đi để thay đổi cuộc sống, thay đổi tư duy... Thực tế thì bây giờ tôi làm gì có người yêu. Nhưng tôi vẫn không muốn đi xa khỏi mảnh đất này. Sài Gòn trong tôi đã chứa đựng quá nhiều kỷ niệm. Cho dù có phải luôn dày vặt, day dứt mỗi lần đi qua những chốn hẹn hò xưa cũ, thì tôi vẫn muốn ở đây, gìn giữ tình yêu mà tôi dành cho anh. Có lẽ rồi một ngày nào đó cách đây vài năm nữa, tôi đã yêu người khác, thậm chí lập gia đình và đã làm mẹ... thì những năm tháng tuổi trẻ đã qua sẽ mãi ở đây, trong sâu thẳm con tim yêu thương chân chính và thành thật mà tôi dành cho anh.
Anh có con đường và những khát vọng của anh. Tôi cũng có con đường và những lí tưởng của tôi. Nếu duyên số vẫn còn, tôi tin một ngày nào đó anh sẽ trở lại và cho tôi câu trả lời sau tất cả những biến cố xảy ra. Còn nếu không, cũng chỉ biết nhủ lòng mà chúc nhau hạnh phúc. Dẫu sao cũng đã từng là những yêu dấu trong đời. Sẽ hạnh phúc biết bao khi thấy người mình yêu hạnh phúc. Cuộc đời cứ thế mà lặng lẽ qua thôi...
Ninh Ninh- VR- 8/2015