Đôi mắt và hàng mi
Đôi mắt và hàng mi
"Đôi mắt có thể nhìn thấy phong cảnh ở rất xa, rất xa, thế nhưng đôi mắt lại không thể nhìn thấy rõ hàng mi phía trước, luôn luôn bên cạnh không rời li bước."
***
-Tại sao anh lại đối xử tốt với em như thế?
Anh khẽ cúi đầu, không nhìn cô. Nhưng từ trong trái tim, anh cảm thấy nhói lên trong giây phút khi anh cất tiếng trả lời, dù xung quanh cô và anh, những tiếng nhạc sàn làm bao trái tim rung lên rộn ràng.
- Anh vẫn đối xử với em như vậy mà ... Chỉ có điều... em không nhìn ra đấy thôi!...
Câu trả lời của anh làm cô sực tỉnh. Cô tránh người sang một bên và đến cạnh bồn rửa mặt, chụm hai bàn tay đỡ nước rồi chúi mặt mình vào hai bàn tay đầy nước đó. Lần đầu tiên cô để mặc son phấn trôi đi như thế. Tại sao cô lại không nhìn thấy? Rõ ràng là anh đối xử rất tốt với cô, rõ ràng tình cảm của anh dành cho cô chân thành và nồng nhiệt, nhưng tại sao cô cứ cố tình không nhìn thấy?
Khi con người ta giữ một bí mật lâu quá, nhất là khi bí mật đó không thể chia sẻ với ai, nhất là khi người ta cố tình quên đi cái bí mật đó, thì những lúc chóng vánh như thế này, người ta mới phát hiện ra rằng: Điều mà ta muốn cố tình quên đi, những tưởng là ta đã quên, phút chốc lại ùa về, rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn.
Hóa ra ta chưa từng quên, mà chỉ là bí mật đó vẫn nằm tại đó, nơi sâu thẳm của trái tim, chờ một ngày người ta vô tình gọi nỗi đau trở lại.
Cô ôm cổ anh, như thể trấn an anh, rồi hít một hơi thật sâu, đối mặt với anh, cười hì hì và buông câu hát: "Em yêu anh như yêu ngọn gió thơm lành. Em yêu anh như tiếng anh gọi tên em...".
Rồi cô lôi anh vào phòng hát. Hôm nay là sinh nhật ông cụ nhà anh và cũng là bệnh nhân của cô. Ông cụ nhà anh còn phong độ lắm, thấy cô và anh trở lại phòng hát, ông cùng mấy người bạn lại hô hào chúc tụng, bắt hai người phải uống thêm vài ly nữa mới đủ sự vui. Anh cứ thế đỡ cho cô đến phút cuối.
Lúc anh đưa cô về, ông còn nói vọng lại trong men say chuếnh choáng: "Bác sĩ ... tôi đợi ngày cô về làm con dâu tôi rồi đấy nhé!"
***
Anh là một "tay nhà báo". Cô vẫn hay gọi trêu anh như thế. Hai năm trước, khi cô vừa đáp máy bay xuống thành phố này, trong khi tâm trạng còn đang rối bời với biết bao suy nghĩ thì có một người đã đến trước mặt cô, tự giới thiệu rồi đưa tấm card của anh ta cho cô, nói là cô về nghỉ ngơi sớm, khi nào rảnh sẽ trả lời phỏng vấn của anh ta.
Thời kỳ công nghệ thông tin, tốc độ truyền phát nhanh đến không ngờ. Ca phẫu thuật của cô năm đó là tiêu điểm cho cuộc phỏng vấn với anhnhà báo kia. Sau cuộc phỏng vấn đó, cô với anh không liên lạc gì thêm cho đến sáu tháng sau, cô và anh gặp lại nhau trong một bối cảnh hết sức bất ngờ.
Cô có một bệnh nhân là một "lão - già – khó - tính" và giờ giấc đến mức máy móc, không thể linh động. Cô gọi ông ta là "lão già khó tính"vì lần nào ông ta đến điều trị cũng chỉ với một khuôn mặt khó coi đến mức cô cũng không buồn nhìn, ông ta hách dịch và kiệm lời, mỗi một cuộc hẹn điều trị với ông ta là cô phải thu xếp sao cho đúng giờ, vì đã có người báo cho cô rồi mà khi đến ông ta phải đợi là tất nhiên sẽ có chuyện để nghe.
Ông ta hỏi số điện thoại của cô nhưng suốt 3 tháng điều trị, chưa một lần ông trực tiếp cầm máy gọi, người gọi điện cho cô, cô đoán, chắc là một anh xế đáng thương, tội nghiệp nào đó, luôn phải hầu cận bên cạnh ông từng phút từng giờ.
Cho đến một hôm ông cần phải ký gấp một công văn, ông bảo anh xế mang công văn lên phòng điều trị cho ông ký rồi mang đi. Anh bước vào phòng, anh là người nhận ra cô trước. Còn cô thì sững người, đến khi anh ta giới thiệu lại thì cô mới nhận ra anh ta chính là anh nhà báo lúc trước phỏng vấn mình.
Anh biết để chiếm được trái tim người con gái đó, anh sẽ tốn không ít thời gian và tâm trí, bởi vì anh không nhìn thấy gì từ đôi mắt màu nâu đó. Đôi mắt ấy, ngay từ lần đầu gặp mặt, cho đến cả những lần sau nữa, chưa một lần nhìn vào mắt anh quá 7 giây.
Kế hoạch của anh, cho đến cuối cùng vẫn không thể lên được. Anh vẫn chỉ đi bên cuộc sống hàng ngày của cô. Cô nói thành phố cô và anh đang ở, thật bon chen và nghiệt ngã, đến cả con người sống với nhau cũng có thể đeo đến mấy cái mặt nạ da người, mọi thứ giả tạo đến nghẹt thở. Đọc những bài báo anh viết, cuối cùng cô cũng tìm được cho mình một người đáng để tin tưởng và sẻ chia.
Hơn 30 tuổi, anh cũng không còn muốn nông nổi với tình cảm nữa. Bao nhiêu năm nay, cô là người đầu tiên khiến trái tim anh rung động trở lại.
Ngay từ ngày đầu tiên gặp cô ở sân bay, cô trong mắt anh lúc đó trẻ trung năng động, hiền lành, nhưng đôi mắt là cái anh không thể nào đọc được gì từ tận trong con ngươi vừa ướt vì nhòa lệ đã được lau khô một cách không cẩn thận khi đó.
Vậy thôi, anh cứ đi bên cô đã vậy, nếu không thể tiến tới một mối quan hệ nào đó tốt đẹp hơn, trước mắt, anh cứ bằng lòng với thân phận của một người – lắng – nghe đã vậy. Chí ít, anh còn được nghe những – gì – cô – kể. Đôi khi chỉ cần thế là đủ.
Cô biết tình cảm của anh dành cho mình, nhưng trái tim cô dường như bị lấp đầy bởi công việc và những đam mê trời ơi đất hỡi mà cô cũng chẳng thể lý giải được là tại sao cô 28 tuổi rồi mà vẫn không vướng bận gì chuyện chồng con, ngược lại cô cứ để thời gian trôi qua từng kẽ tay như thế.
***
Khi đã đi qua 1/3 quãng đời, cô nhận thấy rằng để có được yêu thương, người ta phải trải qua một chặng đường dài mới có thể tìm thấy nhau, rồi yêu thương nhau, thề non hẹn biển... nhưng rồi tất cả những thứ đó lại chẳng là gì khi không còn yêu thương nhau nữa, bỗng chốc họ lại trở thành người dưng, tất cả những yêu thương, con người với con người, sẽ quên nhau như những người xa lạ.
Càng bước đi, cô càng thấy mình không còn lòng can đảm để yêu một người bất chấp tất cả, để yêu nồng nàn, như cả thế giới này chẳng là gì với cô như hồi còn mộng mơ đó nữa.
***
Tháng 11, trời bắt đầu se lạnh. Cuối tuần của cô là một ngày ở nhà dọn dẹp nhà cửa và lên facebook chuyện trò rôm rả. Anh online. Gửi cho cô một đường link về bài báo anh vừa tìm lại được, bài báo viết cách đây 1 năm.
- Ông thầy này nổi tiếng lắm đấy, nếu anh không nhầm thì là thầy giáo của em đúng không?
Cô không trả lời, vội đọc bài báo anh vừa gửi. Cô nghẹn ngào, cô hiểu thầy và cô đều chỉ là những phong cảnh trong chuyến đi cuộc đời mà thôi.
- Vâng, thầy giáo đó là thầy giáo của em. Năm đó nhờ thầy mà ca mổ của em đã thành công như thế.
- Bài báo này viết cách đây 1 năm rồi. Hôm qua vô tình anh đọc lại được...
- Anh là người đã phỏng vấn thầy?
- Ừ, khi phỏng vấn thầy, người mà anh luôn nghĩ tới ... lại là em đấy ...
Cô không nói gì, trong phút chốc, cô thấy trái tim mình xao xuyến trở lại. Khi nghĩ về một người mà con tim mình rung lên như thế, nếu không phải là người đang yêu hoặc mối tình đầu thì đó là mối tình chỉ còn đọng lại dư vị mà thôi - mối tình mà khi nghĩ lại, chỉ làm cho con người ta thêm tiếc nuối và thở dài để lại sống tiếp. Cô nghĩ thế.
Năm đó sau khi chuyển đến thành phố này, thời gian đầu cô và thầy còn giữ liên lạc, sau đó vì những bận rộn, lo toan, ai nấy đều bị khoảng cách làm mờ đi tình cảm vốn có. Cứ thế bẵng đi đến tận bây giờ.
Thời gian và khoảng cách quả là những thứ đáng sợ, nó làm con người ta khác đi, mờ nhạt đi rồi dần dần bị lãng quên đi ngay trong khi ta tưởng không thể nào quên được.
Một ngày chủ nhật không giống với các chủ nhật khác. Thầy dậy sớm hơn thường ngày, con gái vẫn đang ngủ say. Khuôn mặt vô tư ấy khiến thầy nhớ về người vợ đã không còn bên cạnh thầy nữa. Những dòng suy nghĩ cứ luẩn quẩn khiến thầy không chịu được,phải sang phòng đọc sách, châm một điếu thuốc và chỉ ngồi nghe nhạc - thể loại nhạc cổ điển mà thầy vẫn tâm đắc bao nhiêu năm nay.
Lướt qua một loạt những video và nhạc, thầy dừng lại ở đoạn video có tên "Sad Angel". Rồi cứ thế, hình ảnh cô lại ùa về trong tâm trí. Không quá rõ ràng nhưng cũng không mờ nhạt ...
4 năm trước có một cô gái đã tặng thầy đoạn video đó kèm theo một bức thư được viết bằng văn bản: "Em tặng thầy bản nhạc này" - những nốt nhạc của sự chờ đợi, của những yêu thương, của những điệu cười thanh bình, của những cam go, bực dọc, tức tối, của những số phận,nụ cười, nước mắt và hy vọng ... Và để ta nhìn lại mình, sống chậm lại một chút, có sao đâu? ...
Chỉ là một bản nhạc thôi, để thầy nghe mỗi khi rảnh và khi muốn tìm cảm hứng để cảm nhận cuộc sống,để bớt đi những bận rộn, lo toan...
Thầy lặng người ...
Một hình ảnh, một vóc dáng những tưởng là sẽ quên và đã quên, lại hiện về rõ mồn một như thế. Tất cả những ký ức giống như những hạt bụi trần đã rơi xuống rồi, không cẩn thận, vô tình lại bị đánh thức trở lại.
Trái tim thầy lặng đi trong giây lát, đã có một quá khứ như thế, quá khứ về một cô sinh viên, đặc biệt thế nào khi khiến thầy thay đổi... về cái nhìn, ánh mắt và tâm hồn khi đó. Đến giờ nhìn lại, hóa ra đúng là thầy và cô cũng chỉ như những vị khách qua đường. Chỉ thế thôi.
Cánh cửa được gõ bởi những tiếng gõ tay mang dáng dấpngái ngủ. Con gái thầy ghé mặt vào và gọi thầy chuẩn bị đi ăn sáng.
Thầy vẫy tay ra hiệu con gái vào.
- Cuối tuần sau bố đi công tác, con chịu khó ở nhà, cô Ngọc sẽ đến chơi với 2 bà cháu nhé!
- Bố phải đi mấy ngày ạ?
- Bố chỉ đi 3 ngày thôi. Con phải nghe lời cô Ngọc nghe chưa?
- Vâng, con biết rồi...
Nói rồi 2 bố con dắt tay nhau đi ăn sáng. Thêm một lần thầy cảm nhận được cuộc sống này, còn có quá nhiều điều tuy nhỏ bé nhưng lại diệu kỳ mà trước nay thầy bỏ quên mất. Những điều đó, chỉ có thể nhìn thấy khi thầy rảnh rỗi như thế này. Quan trọng hơn là thầy chỉ nhìn thấy những điều đó, từ khi nghe "Sad Angel" mà cô đã tặng.
***
Một ngày cuối tháng 11 se lạnh.
Cô theo đoàn từ thiện nghỉ tại một khách sạn khá gần với viện. Sắp sang tháng 12 nên cái lạnh dường như xuyên thấu hơn nếu không cẩn thận mặc áo ấm khi ra đường vào buổi tối. Sương đêm làm mờ đi những ánh đèn vàng vọt, càng làm cho cô thấyđược sự cô đơn đến rợn người. Cô đi dạo một mình trên con đường cô cho là lãng mạn đó, trong đầu hình dung ra 3 ngày mổ sắp tới...
Đâu đó có một mùi hoa rất dễ chịu, mùi hoa làm cô nhớ đến những năm tháng sinh viên còn ở ký túc xá, khắp nẻo đường trồng toàn cây mộc, mùa đông sẽ không làm chongười ta thêm dư vị nếu thiếu đi loài hoa có hương thơm dịu dàng như loài hoa mộcnày nữa. Cô ngoảnh mặt lại, đi tìm để được đến gần hơn... Bên kia đường, gần lối rẽ vào khách sạn, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, có một cây mộc được trồng một mình vớicác loài cây khác, trông thật lẻ loi và cô độc.
Cô với tay định ngắt một chùm,nhưng cô dừng lại, trong nhóm người vừalướt qua cô, có một giọng nói rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến tim cô se lại ... Nhóm người đó đi thẳng vào khách sạn, qua những gì họ nói, cô có thể đoán được họ cũng là những người trong nhóm từ thiện mấy ngày tới đây.
Nhưng giọng nói đó, dáng lưng đó, liệu có phải cô đã nghe nhầm, nhìn nhầm không? Cô đứng im ... trong đầu là một mớ hỗn độn, hoa mộc cách xa thế mà cô còn ngửi thấy, đến giờ khi đã đứng gần ngay bên cạnh, nó bỗng trở nên nhạt nhòa, không hương vị...
***
8 giờ sáng mọi người đã có mặt tại viện, hội trường trở nên đông đúc. Được vài phút thì cuộc họp được bắt đầu. Cô sững người, người bước lên mở đầu cuộc họp là thầy. Vẫn với dáng người đó, giọng nói đó, đôi mắt đó... nhưng sao mọi thứ đã khác xưa quá nhiều... Tim cô đập nhanh hơn, cô làm sao thế này? Cô không biết nữa, chỉ biết rằng xung quanh, mọi thứ bỗng trở nên u ám ...
Thầy đã nhìn thấy cô, rất bất ngờ trước sự hội ngộ không hẹn trước này, cô trông khác xưa nhiều lắm, cô đã trưởng thành rồi... ánh mắt thầy nhìn cô ... vẫn bối rối như thế ... có thể sự bối rối đó khác với sự bối rối của 2 năm trước, có lẽ cảc cô và thầy đều hiểu.
Thế đấy, thế giới này rộng lắm, chỉ cần một người quay lưng đi là có thể sẽ chẳng bao giờ còn có thể gặp lại, giống như cô và người yêu cũ đã chia tay từ rất lâu rồi, nhưng thế giới này cũng thật nhỏ bé, chỉ cần xoay người là ta cũng không thể ngờ rằng mình sẽ gặp lại được ai vào thời điểm nào.
Cô và thầy cùng một Ekip mổ, sau những lời hỏi han, thăm dò, cả 2 đều trở nên thận trọng trong từng lời nói, cử chỉ, thậm chí đến cả ánh mắt, hơi thở đều không giống là của chính mình. Cô và thầy vẫn đứng đối diện với nhau như thế, vẫn khuôn mặt chỉ để lộ đôi mắt như thế... nhưng giờ xa xăm quá. Đã có lần cô từng nghĩ tới bối cảnh nếu gặp lại, cô và thầy sẽ nhìn nhau như thế nào, nói với nhau những chuyện gì, nhưng đến giờ khi bối cảnh đó thực sự diễn ra, thầy đang đứng đối diện với cô đây... nhưng giữa họ, bóng dáng của những ngày xưa cũ... có thể đang là nỗi đau dần dần bị tái phát, khiến cho cả 2 không ai còn đủ sức chống đỡ...
Có thể họ đã từng quên, từng nhớ, nhưng đến giờ phút này, cảm giác chỉ là một chút chông vênh, đôi khi chỉ cần nhìn ngắm nó từ xa là được, và có những thứ tình cảm, đôi khi chỉ cần giữ một nét môi cười, rồi đi qua nó là được...
Cuộc sống là người đã dạy cho họ biết điều đó...
Một đêm mưa phùn lạnh ngắt... có một lối đi khác được trồng nhiều hoa mộc hơn, lối đi đó dẫn đến một quán Café mang tên Mộc, trên lối đi đó, thầy che ô cho cô, bối cảnh giống với cơn mưa chiều năm đó, chỉ khác là mưa đêm nay nhẹ nhàng hơn, không gấp gáp và nặng hạt như năm đó, giống như khi đi qua thời gian, đến một ngày tháng nào đó, người ta nhìn lại mọi thứ bằng tâm trạng và ánh mắt bình thản hơn, không ồn ào, náo nhiệt như thời còn đam mê bỏng cháy ấy nữa.
- Em vẫn khỏe chứ? Công việc, cuộc sống, hôn nhân, gia đình... tất cả... thế nào rồi?– Thầy hỏi cô để không gian được nới rộng hơn.
Cô mỉm cười, nhớ lại câu nói của mình năm đó.
- Vài ngày nữa em sẽ đến thành phố khác làm việc, nhất định thầy phải chúc cho em mọi điều như ý nhé!
- Mọi điều là những điều gì?
- Mọi điều là công việc, tình yêu rồi đến hôn nhân, gia đình ... tất cả, tất cả ..."
Cô nhìn thầy rồi lại nhìn ngay vào ly café trên bàn. Đã từng có ai đó nói với cô rằng:Trí nhớ của cá chỉ trọn vẹn trong vòng 7 giây, sau 7 giây đó nó sẽ không thể nhớ được những sự việc đã từng xảy ra, tất cả đều trở thành những điều mới mẻ, bởi vậy chú cá trong bình đựng cá đó sẽ không bao giờ cảm thấy chán nản. Nếu như cô cũng thế thì những chuyện đã qua, những người đã gặp có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cả cô và thầy đều phát hiện ra người đối diện dường như đang trốn những cái nhìn vào nhau, những cái nhìn đó muốn được dừng lại lâu hơn nhưng ai cũng vội vàng để nó lướt qua nhanh chóng.
-Công việc, cuộc sống của em vẫn ổn. Hôn nhân và gia đình thì chưa. Còn thầy thì sao?Bé Trang bây giờ chắc lớn lắm rồi nhỉ?!
-Ừ,con bé đã lớn hơn nhiều rồi. Nó cũng sắp có người mẹ thứ hai ... Là một người trong viện ...bác sỹ Ngọc, chắc em cũng biết chứ? ...
Cô gật đầu ...
Thầy nói tiếp:
- Em cũng nên lập gia đình đi thôi, còn có người nương nhờ lúc thở than nữa chứ ......"Còn có người nương nhờ lúc thở than ..."- nghe sao thấy buồn đến thế... Cô và thầy đều đã có cuộc sống mới, ai cũng không là gì của ai, mà vốn dĩ cô và thầy cũng đều chỉ là những người có tình cảm với nhau trong quá khứ, chỉ thế thôi, không là gì của nhau cả. Chỉ như những người khách ngắm nhìn những phong cảnh trên chuyến tàu mang tên "Cuộc đời" mà thôi.
"Bờ vai ơi đừng quá nghiêng nghiêng đánh rơi buổi chiều thơm ngát . Làn môi ơi đừng quá run run lỡ tia nắng hồng tan mất, xin âu lo không về qua đây, xin yêu thương dâng thành mê say, xin cho ta nhìn ngắm lung linh từ đáy đôi mắt rất trong ..."
Là anh gọi cho cô, cô nhìn thầy rồi xin phép ra ngoài nghe điện.
Đúng là đã thành một thói quen, thói quen được anh quan tâm, thói quen kể cho anh nghe mọi chuyện... Anh lặng lẽ bên cô như thế, quan tâm, lo lắng cho cô như thế,đến nỗi cô sợ sự im lặng của mình, đến một ngày nào đó rồi cũng sẽ khiến cho người ta mệt mỏi, yêu thương đến mấy rồi cũng sẽ nhạt nhòa, nhất là khi tình cảm cho đi, đến bây giờ còn ai không mong được đáp lại?
Nhiều khi cô thấy mình như người viễn thị, hạnh phúc ở ngay rất gần mà lại nhìn không rõ. Và có phải cuộc đời giống như một ván bài, ý nghĩa của nó không nằm ở ta cầm trong tay một ván bài đẹp, mà là ta đánh tốt một ván bài rất xấu ...
Thầy và cô lại mỗi người một ngả, mỗi người đi về phía hạnh phúc của riêng mình. Phong cảnh ấy sẽ chỉ là kỷ niệm còn đọng lại dư vị mà thôi ...
Cô phải học cách đối xử tốt với bản thân một chút vì một đời người là không dài, phải sống với hiện tại và để lại quá khứ sau lưng, phải học cách đối xử tốt với những người xung quanh một chút vì kiếp sau, chắc gì có thể gặp lại ...
Cuộc sống vốn dĩ rất đơn giản và vui vẻ, nhưng chúng ta cứ chọn cách làm cho nó phức tạp lên mà thôi. Cô thu xếp hành lý trở về với thành phố quen thuộc có một con người quen thuộc đang đợi cô. Ánh mắt lúc thầy và cô trong những phút chia tay,có nghẹn ngào, có giải tỏa, và rồi nó cũng theo những chuyến đi lùi vào quá khứ.
"Xin trăm năm em về tinh khôiĐôi tay ta dang rộnghân hoanXin cho ta một khắcreo ca vui cùng em ..."