Insane
Đồ khốn!..Em yêu anh

Đồ khốn!..Em yêu anh

Tác giả: Sưu Tầm

Đồ khốn!..Em yêu anh

Hai mươi ba tuổi, tôi vẫn còn là một thằng con trai chưa chịu lớn. Tôi phóng túng, yêu tự do và thích nếm mùi đời. Tôi luôn nghĩ mình vẫn còn quá trẻ, còn quá nhiều thứ để đam mê và trải nghiệm.


Tình yêu đối với tôi cũng chỉ như một trò chơi nho nhỏ đầy sắc màu, chỉ đơn giản là chơi thôi. Là đi sưu tầm những cảm giác mới từ những cô gái và chinh phục họ cho thỏa sự hiếu thắng của bản thân.


Tôi thường cười đắc thắng và nói với mấy thằng bạn một câu châm ngôn mà tôi tự bịa thế này : Tuổi trẻ mà không yêu nhiều thì thật là một điều đáng tiếc.


Hình như tôi chưa bao giờ yêu một ai nghiêm túc. Cho tới ngày em đến!


***


Đồ khốn!..Em yêu anh


Một ngày giữa tháng chín đầy gió. Tôi nhớ rất rõ hôm đó là trước trung thu một vài ngày, trăng sáng tỏ. Tôi vi vu trên con phố nhỏ gần nhà khi vừa tàn cuộc vui với bạn bè.


Tôi thấy nàng, một cô gái trẻ ăn vận đẹp nhưng lững thững cuốc bộ một mình trên con phố vắng lúc tối muộn. Bước chân chậm có vẻ như ở phía trước chẳng có ai thúc giục hay đợi chờ để nàng phải vội vàng. Nàng buồn và cô độc.


Lần đầu tiên nhìn nàng là những ánh nhìn soi mói từ đằng sau. Đôi chân thon dài lê những bước nhỏ một mình trên con phố vắng vẻ chẳng có vỉa hè gần nhà tôi ấy. Nàng mặc quần Jean và một chiếc áo vest đen mỏng lịch sự và gọn gàng. Loại áo vest mà các cô gái trẻ bây giờ ưa chuộng vì đang mốt lắm thì phải. Dáng người dong dỏng, búi tóc cao để lộ gáy.


Tôi nghĩ, nàng làm gì mà một mình vào giờ này? Ở thành phố thì giờ chưa phải là đã khuya nhưng thân con gái lủi thủi một thân một mình tầm này thì thật lạ. Tôi vận hết khả năng tư duy của mình trong vài giây và xác định rằng chỉ có hai khả năng là hợp lý:


- Một là cô ả vừa ra khỏi nhà thì chắc là đang chờ người đến đón, Con gái ăn mặc đẹp thế này đi chơi đêm với một gã trai làm gì gì thì các thanh niên tha hồ mà đoán.


- Hai là nếu đang về nhà thì chắc chắn là có một chuyện gì ghê gớm lắm vừa xảy ra. Bị cướp mất xe hay cũng có thể là vừa cãi nhau với người yêu chẳng hạn ( khả năng này cao hơn ), nàng tốt số quá nên yêu được một anh bạn ga lăng, mới nói hỗn có dăm ba câu đã được anh bạn vứt xuống giữa đường cho cuốc bộ về, tha hồ tập thể dục. Giới trẻ bây giờ chuyện này không hiếm.


Phóng xe đi qua, không dám ngoái nhìn lâu nhưng đủ nhận ra khuôn mặt nàng khả ái. Ánh trăng bạc quện với màu vàng đèn đường có thể tạo ra hiện tượng ảo giác. Công nghệ make- up bây giờ thì lại quá tinh vi để có thể bẻ cong mọi đường nét của sự thật. Nhưng tôi vẫn đặt hết niềm tin vào em, và nếu có phải đánh cược , có đánh chết tôi cũng phải cá là da nàng trắng, dáng nàng xinh, mũi cao, mắt sáng và gương mặt nàng thanh tú thì khỏi bàn.


Tối hôm đó tôi uống một chút bia. Một chút không đủ nhiều để say và đánh bại đi lý trí nhưng đủ "bốc" để làm liều. Tôi có sức mạnh để dám làm những việc tôi chưa từng làm. Tán tỉnh nàng, một cô gái lạ bên đường.


Tôi quay đầu xe lại tiến thẳng về phía nàng. Mọi cử chỉ phải làm sao cho lịch thiệp, tôi vén môi cười thân thiện : Xe ôm không em?


Thế đấy, câu mở đầu thật lố trong khi khuôn mặt thì nhăn nhở trông chẳng khác phường lêu lổng chơi bời. Nàng giương mắt nhìn tôi hàm ý như một chú mèo đang xù lông để đe dọa kẻ thù, không thèm nói câu gì lẳng lặng cứ thế bước. Gương mặt baby trà sữa này đáng yêu quá, làm con quỷ háo sắc trong tôi động lòng. Tôi quyết tán tỉnh nàng cho tới cùng thì thôi.


- Nhà em gần đây không? Sao không gọi ai ra đón mà lại đi bộ về xa thế?


Nàng giả điếc nên tôi thanh minh.


- Anh không phải là người xấu. Thấy em đi một mình có vẻ buồn nên anh đi cùng cho vui thôi. Yên tâm, anh đoán nhà em khu này nên không ngu gì anh phạm tội đâu.


Lần này dấu hiệu có khả quan hơn. Nhưng nàng vẫn đề phòng tôi và trả lời nghiêm túc:


- Sao biết đi bộ một đoạn xa ? Theo dõi à?


- Thế không thì chân em dẵm phải đinh hay sao mà cứ vài bước mặt lại nhăn nhó nhìn xuống đôi guốc thế kia?


"Nàng mỉm cười , không nói gì nữa, phải chăng có nghĩa là đồng ý cho tôi đi cùng?"


Chúng tôi đi được một đoạn, dừng lại lưỡng lự một chút nàng nói.


- Này anh... . Anh đưa em về nhé!"- Ánh mắt buồn ái ngại nhìn tôi mong chờ sự giúp đỡ .


Tôi nghĩ bụng :" Liệu có phải em nó đang thất tình muốn tìm người để an ủi một đêm, định úp sọt anh làm cha thằng bé? định lừa đảo chiếm đoạt tài sản công dân bằng mỹ nhân kế ? hay là vì hôm nay ế khách nên gạ mình nhỉ?? Chết rồi. Vừa đi chơi về trong ví chỉ vỏn vẹn 200 ngàn , làm sao mà đủ đây?"


Băn khoăn giữa bao cơ hội và thách thức, tôi liếc mắt nhìn ngang , hỏi nàng thêm một câu để kéo dài thời gian suy nghĩ :


- Em về đâu?


- Em ở gần hồ Hoàng Cầu?Anh yên tâm, Em cũng không phải là người xấu.


- Tất nhiên anh biết Em không phải là người xấu. Em là người đẹp mà. Lên xe. ( Tôi nháy mắt)


"Đã tán em nó tới cùng bây giờ có thành quả rồi thì cũng phải quyết chí thu hoạch đến cùng. Ừ thì liều. Ừ thì đi. Rồi tùy cơ mà ứng biến vậy". – Tôi trộm nghĩ


Cô nàng ngồi tót lên xe tôi cứ như chưa từng là người lạ, trước khi lên còn không quên gỡ đôi guốc ra xuýt xoa đôi bàn chân đỏ ửng vừa bị tra tấn. Trông thật đáng yêu.


- Hôm nay Em có chuyện hơi buồn đi lang thang một chút và định sang nhà chị chơi. Anh thấy cái nhà lúc nàng nhìn vào ở đầu ngõ đó không?Đèn tắt chắc mọi người đi ngủ rồi, Chị lấy chồng và ở với bố mẹ chồng lại có con nhỏ nữa nên Em nghĩ là không muốn phiền nữa. Nên nhờ Anh đưa Em về thôi"


- Ừ ừm ... anh cũng đoán thế... Em tên gì?Biệt danh?


Tôi nói to để nhắc nàng cũng nói to vì sợ tiếng gió làm những câu trả lời nhỏ nhẹ của nàng bay đi mất.


- Em tên Trang. Bạn bè gọi Em là Chè. - Nàng kể giọng phấn chấn.


- Thế là Chè sen, chè con ong hay là chè thập cẩm?


Thụi tôi một cái: - Anh điênnn à. Bố mẹ em bán chè nên bọn bạn hay gọi thế để phân biệt, chè là chè xanh , chè mạn ấy. Quê Em cách đây khoảng hơn 100 km cơ"


- Ừ thế mà anh cứ nghĩ là chè ngọt cơ đấy, chứ Chè này đắng lắm. Mà lúc đầu Em "thái độ lồi lõm" thế cơ mà, sao bây giờ lại " Hoa hậu thân thiện" với anh thế ?


- Hì , Em đi nhờ xe anh mà. Nịnh anh xíu, coi như lời cảm ơn. "


- Ơ sao cảm ơn sớm thế. Anh mang Chè sang Tàu bán thì sao?"


- Em cảm ơn. Em chưa được đi nước ngoài bao giờ. Anh nhanh hộ đi, cho Em nhờ cái"


Cô bé này lạ thật, ăn nói rất tự nhiên và nhí nhảnh . Chúng tôi nói chuyện phiếm với nhau, cả hai cười khúc khích trên đường về . Tôi cố tình làm em cười thật nhiều để có cớ quay lại ngắm em thật kỹ. Em càng cười tôi càng cảm thấy đoạn đường này thật ngắn. Nhưng cứ mỗi lần nụ cười ấy dãn ra, tôi lại nhận ra sự mệt mỏi hằn lên trong đôi mắt mà em đang cố giấu lại hiện về.


**************


- Tới rồi. Tới rồi. Dừng ở đầu ngõ này thôi anh. Chỗ Em trọ ngay trong kia rồi. Thank Anh !


Tôi còn chưa kịp hành động gì thì nàng đã nhảy xuống xe còn miệng thì cứ nói liến thoắng.


- À... không định lấy số của Em hả? .


Ánh mắt em tinh quái . Đôi mắt to tròn gợi cho người ta cảm giác nhanh nhẹn thông minh khác hẳn lúc mới gặp.


"Hay là chỉ có đi với tôi đôi mắt của nàng mới được trở về trạng thái tốt nhất nhanh thế nhỉ?Công trạng lớn lao như vậy. Lẽ nào phần thưởng chỉ là số điện thoại thôi sao? "


Tôi chế giọng nàng lúc trước mắng tôi rồi trả lời:


- Ơ Điênnn à... . Em "phải cho anh" để trả công chứ.


Chữ "phải cho anh" tôi ngắt quãng và nhấn mạnh để hy vọng rằng người thông minh như nàng sẽ hiểu ý. Nhưng rốt cuộc vẫn là sự thất vọng. Kết quả cũng chỉ là cho số mà thôi .


Trả nợ tôi xong nàng vội đi mất. Bóng khuất dần trong ngõ tối. Tiếc rẻ , tôi vội vàng ấn ngay số gọi trêu nàng : "Chè... ! Số anh xe ôm đây Em lưu vào nhé. Mai cần chở đi đâu lại gọi anh. "Nghe sến sẩm nhưng đâu phải vấn đề. Cho dù là có phải ngượng mồm một chút nhưng để phụ nữ vui thì chắc chẵn họ sẽ không để mình phải chịu thiệt.


Ngõ nhỏ sâu và nhà cao tầng san sát nên hơi tối, không thể thấy rõ mặt người. Nhưng tôi biết nàng đang cười và giơ màn hình điện thoại lên vẫy tôi như lời chào tạm biệt.


Đêm đó nằm trong phòng nhưng tôi không muốn ngủ mà chỉ muốn nghĩ về nàng. Lấy điện thoại ra ngắm nhìn từng con số nàng đọc cho tôi lưu lại. Tất cả suy nghĩ trong đầu cũng chỉ là để nhắn cho nàng hỏi một câu: Em có người yêu chưa?


Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên làm tôi tỉnh như sáo. Cái thông báo mạng chết tiệt này làm tôi tưởng bở. Là thông báo của Zalo- một mãng xã hội trên điện thoại, không phải là tin nhắn của nàng nhưng cho tới hôm nay tôi mới thấy được cái mạng xã hội này là một phát minh vĩ đại của loài người. Nếu như có số điện thoại một ai đó dùng Zalo đồng nghĩa với việc ta có nick Zalo của họ. Mọi thông tin cá nhân, tâm tư hay ảnh tự sướng đều có thể thấy hết. Nàng cũng dùng Zalo.


Tôi lần mò vào nick ngắm nàng và đọc từng dòng status mà nàng viết. Có status vui, có status buồn nhưng mấy ngày gần đây, chẳng có status nào vui cả.


Hình như do không cẩn thận tôi đụng tay vào nút Love" ( ngang nút Like của Facebook) khi ngắm ảnh hay vì nàng thấy tôi đang online mà nhắn tin không biết nữa:


- Cảm ơn anh. ^^


- Hình như những người thông minh luôn thích chiếm thế chủ động thì phải. Từ tối tới giờ lúc nào người chủ động cũng là Em.


Tôi nhắn lại trêu. Chẳng thể nhớ là nói những chuyện gì nhưng hai đứa chúng tôi tám chuyện với nhau suốt đêm cho tới khi nàng đòi đi ngủ , lấy lí do là sáng mai nàng phải học từ tiết một, có điểm danh đầu giờ. Nàng khôn thật, vì nếu lấy lí do là thương cho tôi mai phải dậy sớm đi làm thì nàng biết chắc là tôi vẫn không chịu buông tha.


Một ngày được gọi là tuyệt vời khi mọi việc diễn ra trong ngày tốt đẹp hơn ta nghĩ. Tuyệt hơn nữa khi những thứ tốt đẹp ấy cho ta hy vọng vào những ngày hôm sau. Tôi đồng ý đi ngủ với điều kiện, tôi mai nàng phải cho tôi làm xe ôm một lần nữa... Nàng đồng ý.


Cái tối hôm sau đó tôi chờ đợi trong háo hức. Nàng bù đắp cho sự háo hức của tôi bằng cách hôm đó nàng mặc thật sexy . Một chiếc áo phông trắng mỏng và ngắn đang là mốt bây giờ nghe đồn có tên là crop- top , mà điều kiện để diện mốt này là các cô gái phải có một vòng bụng đẹp, làn da trắng và nhất định là phải sở hữu một cái rốn đẹp để có thể tự tin mà khoe ra. Phía dưới làn áo hững hờ và vùng " eo biển" là một chiếc juyp ngắn bó sát những đường cong tôn đôi chân dài trắng muốt gợi cảm.


Hôm nay là Trung thu, nhưng tôi lại đưa nàng ra cái hồ gần nơi nàng ở vì thể theo nguyện vọng của nàng. Cái hồ nhỏ đi qua bao nhiêu lần nhưng tôi chưa bao giờ ngồi cà phê ở đây vào buổi tối đẹp đến bất ngờ.


Chúng tôi kể cho nhau nghe đủ mọi chuyện trên trời dưới biển thuộc về mình. Nàng cho tôi xem ảnh trong điện thoại, kể không ngớt về những trò nàng nghịch , những kỷ niệm về những người bạn trong ảnh của nàng.


Cả hai quấn lấy nhau trêu đùa và cười không ngớt. Cho tới khi hai ánh mắt vô tình chạm nhau, hai đứa bỗng im lặng, cùng nhìn ra mặt hồ yên ả. Buổi hẹn hò thường có những khoảnh khắc thật lạ, đôi khi sau những tiếng cười ròn tan là im lặng đồng điệu đến bất ngờ, tạo cho người ta nhiều cảm giác xao xuyến. Tôi nghĩ giờ có lẽ là thời điểm thích hợp nhất. Tôi quyết định hỏi- . Em có người yêu chưa?


Câu trả lời thì khiến tôi vui. Nhưng khuôn mặt em buồn nhiều quá:


- Yêu để làm gì hả anh? Cảm giác yêu đối với em, một là bị người ta lừa dối và chối bỏ. Hai là mang lại bi kịch cho người ta?Cả hai cảm giác đều đau đớn lắm anh ạnh. Chắc anh không hiểu?"


- Em khóc hả?


Quệt đi hàng nước đang trực rơi trên mắt, em nói là bị mưa rơi trúng, Ừ có mưa vài hạt nhỏ, nhưng mưa gì mà khéo vậy, lại rơi trúng đôi mắt buồn của em tôi . Em kể chuyện đã từng yêu hai người.


- "Mối tình đầu của em là hồi học PTTH, yêu nhau cho tới năm đầu em ra Hà Nội sau khi thi đỗ đại học. Chúng em yêu nhau, anh ấy thường tranh thủ những ngày nghỉ cuối tuần đi hơn 100 km từ quê ra chỉ để được nhìn thấy em, thăm em. Cho đến một ngày anh bị tai nạn trên đường sau khi thăm em về. Anh bị liệt 2 chân và chấn thương sọ não. Từ lúc đó, tới lượt em là người thường tranh thủ những ngày nghỉ cuối tuần để về thăm anh ấy đều đặn như anh đã từng làm với em. Nhưng khi anh ấy trở về với cuộc sống bình thường thì cũng là lúc em nhận ra, dù em có cố gắng đến mấy, có khóc nhiều đến mấy thì tình cảm ấy đối với anh cũng chỉcòn làcon số không, anh mất trí nhớ, anh chẳng cảm nhận được gì cả, anhấy không còn nhớ em là ai nữa.


Một thời gian dài em sống trong áy náy và cắn dứt. Nhưng cuối cùng em cũng có thể nhẹ nhõm phần nào và chúc phúc cho anh ấy khi biết tin anh tìm được một người con gái cùng cảnh ngộ , yêu anh và làm vợ anh. Sau này, em vẫn đến thăm họ, nhìn thấy cảnh hạnh phúc của họ , đôi khi em thấy có chút tủi thân và ghen tị.


... . Còn một 1 người nữa, người đã lừa dối và chối bỏ em. Em và anh ta yêu nhau được hai năm. Hai năm em yêu chân thành, trao hết mọi thứ mà em có. Một cô sinh viên sắp ra trường, em chỉ mơ ước mình sẽ kiếm được một công việc ổn định , sau đó lấy chồng và người chồng đó không ai khác ngoài anh ta. Cho đến một ngày, Anh ta nói chia tay em vì đã yêu một người đàn bà khác. Nghe bạn bè nói người phụ nữ đó hơn anh ta những bốn tuổi, nhưng là một phụ nữ Việt Kiều đã qua một đời chồng và rất giàu có. Giàu hơn gấp vạn lần một đứa con gái sinh viên xuất thân từ tỉnh lẻ như em..... Ngày anh ta vứt bỏ em chính là ngày anh và em gặp nhau đấy"


Nói đến đây , Em cười nhưng nước mắt đã lăn xuống thành hai hàng dài từ lúc nào không biết. Lau nước mắt em cố gắng cười như chưa bao giờ mềm yếu. Em là một cô gái mạnh mẽ và chân thành.


- Thế còn anh?


- À... Lâu rồi a chưa yêu ai cả, gần 1 năm nay, ban ngày đi làm, tối về một là lang thang với lũ bạn nếu không thì ở nhà vùi đầu bên cái máy tính, loanh quanhnhư một vòng tròn chán ngắt. Chỉ vậy thôi


Trước đây anh cũng từng yêu 1 cô bé cùng quê với nàng đấy, đó là thời sinh viên, tình yêu sinh viên có lẽ là tình yêu đẹp nhất. Bọn anh yêu nhau đến hết thời SV, tốt nghiệp ra trường xong mọi thứ cũng đều chấm hết. Cô ấy là con duy nhất và buộc phải về nhà công tác để gần bố mẹ, không phải là quyết định của bố mẹ mà là của cả cô ấy nữa. Anh không trách, và cũng chẳng có cách nào đành chấp nhận. Vậy là gạt nước mắt chia tay. "


Tất nhiên câu chuyện là bịa, tôi nói dối . Em kể câu chuyện buồn quá cho nên câu chuyện của tôi cũng không thể vui được... Tôi muốn làm cho em cảm thấy rằng mình là một người đàn ông tốt, chung tình. Tôi cũng từng trải qua đổ vỡ trong tình yêu và tôi biết làm thế nào để chân trọng tình yêu sắp tới.


Tôi nghĩ rằng, với một câu chuyện cũng buồn, một người đàn ông chung thủy và đồng cảm vào lúc này có thể làm bờ vai đang thất tình mềm yếu kia thích tôi, yêu tôi.


- Học xong em sẽ về quê hay ở lại Hà Nội?


- Có lẽ em sẽ về, mà cũng chưa biết được, cho em một lí do để em ở lại đi. Hì


- Lí do à!Là có anh ... . có anh hy vọng em ở lại, hàng tối làm bạn với anh ở cái hồ nhỏ này.


Nàng cười , nụ cười thật xinh đẹp , nhìn em lúc này tôi muốn hôn .


**********


Điện thoại nàng đổ chuông, bên kia là tiếng cô bé bạn cùng phòng giục nàng về vì đi chơi mà quên mang chìa khóa phòng. Tôi đành miễn cưỡng chở nàng về , lần này lại vụt mất, nhưng dù sao cũng có một bước tiến vì đã biết được phòng trọ của nàng .


Đưa nàng về qua những chùm mưa phơ phất lúc dầy lúc mỏng , nàng ôm nhẹ tôi và nói.


- Hôm nay , lúc đầu em muốn được anh đưa đi Chợ Hàng Mã chơi nhưng nghĩ lại ngồi với anh ở bên hồ này em thấy thật vui, em nghĩ mình chọn đúng.


Không biết ai thích ai trước nhưng cái ôm đó nhanh chóng làm tôi nghĩ rằng chúng tôi đang là một cặp yêu nhau.


- Ngày mai trời không mưa đâu, anh đưa Chè xinh gái đi ăn chè nhé?


- Hứ em không thích ăn chè, em không thích ăn em. Em thích ăn kem và sữa chua mít cơ . ( Giọng nàng nũng nịu)


Vậy là mai, tôi lại được đưa nàng đi ăn sữa chua mít.


Ngày mai là thứ 7, nhưng rồi thứ 7 ấy không tới, hôm đó nàng bảo rằng nàng đi học buổi trưa chiều về bị say nắng mệt quá không đi được nên chúng tôi đành chuyển sang tối CN. Tôi lo lắng gọi điện nhưng nàng bảo : Không cần sang thăm em, em không sao, ... . em xin lỗi, mai em đền.


Nghe thấy chữ "đền" của nàng mà thật tuyệt.


Tối Chủ nhật đi chơi phố cổ với em yêu là ký ức khó quên của nhiều thanh niên trẻ ở cái đất Hà Thành này, tất nhiên chẳng ngoại trừ tôi. Gửi xe bờ hồ, nắm tay nàng đi qua những con phố nhỏ lộn xộn người đi kẻ đứng. Hai đứa đi ăn sữa chua mít , ra bờ hồ ăn knàng, cuối cùng đi vòng quanh bờ hồ, tới khi mệt thì ngồi nghỉ ở ghế đá ngắm Hồ Gươm.


Nàng nhí nhảnh và tinh nghịch đến nỗi ngồi yên một chỗ thì chân tay không chịu được. Nàng phải nhặt những viên đá nhỏ ném xuống hồ cho bớt ngứa chân tay.


- Em cẩn thận không bảo vệ người ta thấy được. Người ta bắt đấy.


- Em muốn gọi thần rùa lên cho Em xin một điều ước.


- Em ước gì?


- Em ước mình gặp nhau sớm hơn.


Tôi khám phá ra rằng , khi con gái ở bên cạnh người con trai mà họ yêu, họ bị trẻ con ra và đáng yêu lên thì phải. Tới khi, Lật mấy viên đá lên một lũ côn trùng xuất hiện, là gián, nàng kêu lên thất thanh Á gián gián... nhưng rồi lại dậm chân lia lịa xuống bẹp dúm chẳng tha một con nào.


Tôi cười to :


- Nhìn "ngọt canh xương ống" thế kia mà khỏe thật đấy, Bẹp dúm, không chừa một con nào.


- Anh đừng có mà khen em, người ta gầy yếu thế này mà.


- Uh thì thế anh mới gọi là "xương ống", haha em tưởng anh khen em hả?


- Anh nhảy xuống hồ đi, anh nhảy xuống hồ đi


Em đẩy tôi ra khỏi ghế. Nhân cơ hội tôi nắm lấy hai tay và hôn lên gò má em một cái.


- Đồ cơ hội – Câu nói này tôi dịch theo ngôn ngữ "con gái học" thì có nghĩa là em đồng ý yêu anh.


- 22h rồi, đi đâu nữa em nhỉ?- Tôi gợi ý.


- Hồ Tây đi anh, em lại thích ra đấy.


"Thật là thất vọng, ý nàng chẳng hợp với ý tôi gì cả. Mỏi chân lắm rồi. Tôi muốn về một cái gọi là nhà và đi nghỉ cơ. "


- Em tham thế, đòi đi hết tất cả các hồ đẹp ở thành phố này trong một hôm à. Thế thì mai còn chỗ nào mà đi nữa đây.


- Còn Hồ Tây nữa, em muốn anh đưa em đi hết trong ngày hôm nay.


Tôi chiều em . Và hai đứa lại đi.


- Anh nghe nhạc không em bật cho anh nghe nhé?


Bài hát vang lên có câu" Đối với anh em vẫn là cô bé , những nghĩ suy trong đầu còn non nớt. Chẳng lo ngày nay ngày sau đến. Còn mơ tình yêu sẽ như những giấc mơ nhiệm màu"


Hai đứa ngâm nga cùng hát theo : - Bài này anh cũng thích lắm, Hồ Quỳnh Hương hát bài này rất hay.


- Nhưng thực ra bài này em thích giọng con trai hát hơn... . Anh... ??


Tôi đành hát cho em nghe, cái giọng vịt đực mà chưa bao giờ tôi thể hiện trước một cô gái. Em im lặng thưởng thức.


- Anh cứ đi đi bao giờ tới gọi em, em ngồi sau ngủ nhé


- Ừ nhưng em phải ôm anh, em ngã ra đấy thì anh biết làm sao?


- Khôn thế


Nàng nhắm mắt lại áp mặt vào lưng tôi. Ôm tôi. Tôi im lặng để cảm nhận những phút giây hạnh phúc ấy.


**********


Trên đường đưa em về, Tôi cố tình đi lòng vòng để về thật muộn, sẽ có cớ để đưa em vào nhà nghỉ. Để ngay sau hôm nay em sẽ chắc chắn là của tôi. Có thể đối với các bạn nữ, các bạn sẽ nghĩ một thằng con trai suy như thế là một thằng bỉ ôi. Nhưng xin đừng trách tôi nặng lời, bởi đa phần con trai ở tuổi chúng tôi thằng nào chả nghĩ rằng khi một người con gái đồng ý ngủ với mình... . tức là cô ấy yêu.


Tôi phóng thẳng vào một nhà nghỉ ngay trong ngõ gần nhà em. Vội vã đặt phòng rồi kéo tay em chạy thẳng một mạch mà không dám ngoái lại nhìn, em ngoan ngoãn để tôi lôi đi, giây phút này tôi biết chữ " đền" của em nghĩa là gì. Vừa vào phòng em nói giọng lí nhí.


- Anh đi ngủ đi, em về phòng trọ đây.


Mặc kệ câu nói chữa ngượng quá thừa và phổ biếnấy. Tôi vội chốt chặt cửa, đặt tay lên eo ép chặt em vào tường để cho dù có biết bay em cũng không thể thoát khỏi tay tôi. Tôi hôn một nụ hôn thật lâu và nồng cháy. Em đồng ý. Mọi cử chỉ của em đều là sự nhẹ nhàng đồng thuận , hòa nhịp cùng sự khao khát của cả hai. Chúng tôi cởi từng cúc áo và trao cho nhau những âu yếm trong từng hơi thở ướt át. Sau đó, cả hai cùng ngủ thiếp đi cho tới sáng.


Mở mắt ra tôi phát hiện em đang ngắm trộm khuôn mặt tôi bằng một nụ cười thật dịu dàng. Tôi nâng niu em trong vòng tay, tôi muốn chứng tỏ cho em biết rằng tôi yêu em rất nhiều chứ không phải chỉ là ham muốn thể xác tầm thường. Tôi nhìn thẳng vào mắt dưới bờ mi cong và đều ấy , tôi tiến gần rót vào tai em giọng trầm ấm:


- Anh có là lí do để e ở lại không?


Nàng mỉm cười hạnh phúc và vùi đầu vào ngực tôi.


**************


Buổi sáng, sau khi đưa em về. Vừa tới công ty, tôi đã lấy điện thoại ra báo cho em biết tôi đã tới công ty và những tin nhắn trêu ghẹo chuyện của hai đứa hôm qua tự nhiên như một cặp vợ chồng mới cưới. Nàng nhắn tin :


- Đồ đáng ghét. Em ngủ đã. Anh làm việc đi nhé.


Cả buổi sáng hôm đó đầu óc tôi lâng lâng không thể tập trung vào công việc. Mắt đờ đẫn và hay cười một mình. Những triệu chứng mà có lẽ người ta gọi nó là "lúc mới yêu". Gần tối, khi gần tan giờ làm việc, tôi nhận được tin nhắn:


- Em về quê rồi. Tạm biệt anh. Người đàn ông tốt.


E nói ngắn gọn dễ hiểu , tôi đã tin rằng em về thăm nhà mấy ngày thôi và rồi sẽ trở về bên tôi. Nhưng một vài giờ sau tôi phát hiện, em đã cắt đứt mọi liên lạc với tôi. Tôi điên cuồng gọi , nhắn tin nhưng đều không được vì em đã chặn số tôi. Cả nick Zalo mọi ngày hai đứa dùng để chat với nhau cũng không còn dùng nữa. Mọi cố gắng đều trở nên vô nghĩa.


Thì ra đây là câu trả lời của em.


Biệt danh của em là Chè, Chè này đắng thật. Em nói Cảm giác bị chơi đùa và rủ bỏ đau lắm, anh không hiểu được đâu, bây giờ thì tôi đã hiểu. Mọi thứ diễn ra quá nhanh và thật buồn cười. Nó lại giống một trò chơi trước đây tôi hay chơi. Chỉ khác là, vai trò đã bị đảo ngược. Kẻ "chơi" tôi là em, còn tôi là kẻ bị lừa tình. Em chơi còn ác hơn cả tôi nữa, chỉ một đêm rồi vứt bỏ. Cảm giác như tình cảm của mình bị coi rẻ đến bất ngờ. Tôi cười mỉa trong ánh mắt còn hơn cả sự uất hận, bàng hoàng và đau đớn. Tâm trí tôi lúc này ... như một gã điên.


Mấy ngày sau, tâm trạng có khá hơn một chút. Tôi cố tình nghĩ xấu về em mọi lúc, tôi cũng coi em chỉ là thứ tình một đêm , tôi cho phép lí trí được quyền thiên vị hơn tình cảm, để sự ghét em làm xoa dịu đi tình cảm tôi đã dành tặng em. Tôi làm được hay không cũng không rõ nữa, tôi ghét em nhiều hơn nhưng tình yêu tôi dành cho em vẫn không hề thuyên giảm.


Một tháng sau, vẫn nhớ và nằm ngắm những bức ảnh còn xót lại trên nick zalo bỏ hoang của của em những lúc rảnh, tôi chợt nảy ra ý nghĩ. Tôi gõ số điện thoại đã chặn tôi ấy lên thanh tìm kiếm của facebook. Và mong tìm ra face và xem kẻ lừa tình tôi đang sống ra sao.


Tôi tìm ra em, vẫn đang ổn, vẫn rất ổn với những bức ảnh tự sướng vui vẻ ôm ấp bên một anh chàng mà tôi đã nhận ra. Đó là anh bạn có ảnh trong điện thoại từng có lần em đã cho tôi xem, em bảo với tôi đó là một ông anh họ. Bên cạnh phần thông tin cá nhân là tình trạng đang hẹn hò với anh bạn trong ảnh đó.


Tôinghe rõ thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn. Lồng ngực tôi như muốn vỡ ra , cổ họng đắng nghẹn, ánh mắt tôi long lên vì giận giữ. Tôi không muốn xem nữa và tắt phụt nó đi.


"Vậy là đã rõ. Em có người yêu đợi ở quê nhà. Thì ra Em cặp với tôi có lẽ cũng chỉ vì thiếu thốn tình cảm và giải quyết vấn đề về sinh lí". Tôi cười khẩy.


Tôi cười bản thân mình. Tôi cũng cười vì còn thấy thương hại anh bạn vừa rồi. Liệu ai trong tôi và anh bạn này là người đáng thương hơn, trong khi ở quê nhà mong ngóng chờ đợi thì người mình yêu lại đang nằm ngủ với không biết bao thằng con trai khác. Tôi thấy vui hơn, thấy thương cho anh bạn kia. Và tôi khinh bỉ em.


Tôi quyết định kể lại chuyện chúng tôi cho anh bạn tội nghiệp kia phải để trả thù em vì em xứng đáng được đối xử như vậy và cũng vì tôi nghĩ anh ta không đáng bị lừa dối như thế. Tôi điên cuồng tả lại mọi sự việc, còn chụp ảnh màn hình những tin nhắn vào buổi sáng cuối cùng của hai đứa gửi vào facebook cho anh bạn kia. Tôi muốn chứng minh cho anh bạn kia thấy , cô nàng mà anh ta yêu và chờ đợi chung thủy ra sao và để xem em ăn nói với người yêu thế nào.


Ngày hôm sau tôi nhận được tin nhắn phản hồi:


- "Là em đây. Facebook kia em đã bỏ từ lâu vì không muốn nhìn lại những bức ảnh đó nữa nhưng cũng không đủ dũng khí để xóa đi. Tin nhắn của anh gửi báo vào email của em. Email mà em trước đây đã dùng để lập cái nick face này cho anh ta. Anh ta là mối tình thứ hai em kể cho anh đó.


Anh ta chết rồi. Anh ta tham gia vào công việc buôn ma túy của người phụ nữ Việt Kiều kia . Trong một lần bị cảnh sát truy quét, cả hai bị bắt, đang bị biệt giam và chắc chắn sẽ phải nhận mức án tử hình. Anh còn nhớ thứ 7 ấy không, cái hôm em lỡ hẹn với anh cũng là cái ngày em nhận được tin ấy đấy. Dù đã chia tay kẻ bạc tình ấy được vài hôm, đã quen anh để lấp đi nỗi đau ấy nhưng không hiểu sao em vẫn khóc. Em khóc rất nhiều đến nỗi sưng cả mắt lên và bị ốm, không dám đi gặp anh hôm ấy nữa.


Em đã nghĩ tất cả những ai mà em yêu chân thành đều có những kết cục đau buồn như vậy. Có lẽ em không nên yêu ai nữa thì hơn. Phải không anh?


Còn em về quê là vì em là con một, em phải ở gần bố mẹ để làm trọn nghĩa vụ của một người con. Em không muốn nói với anh điều này vì sợ nó lại làm câu chuyện buồn của anh lặp lại. Sẽ lại ám ảnh anh một lần nữa.


Đừng hiểu lầm em nhé. Xin lỗi anh. "


Tôi đau đớn run rẩy đọc từng câu từng chữ mà em viết. Nước mắt trong tôi trào ra, tim tôi đau nhói. Trời ơi. Tôi đã nghĩ gì và làm gì thế này


Tình yêu, nếu chỉ yêu một người bằng cảm xúc nhất thời thì nó thật ích kỷ và ngu dốt, đáng lẽ tôi không nên nghĩ nhiều hơn thế, suy xét kỹ hơn và vị tha hơn thế, nhưng những ký ức và nỗi nhớ em đã bóp nghẹt đi lí trí khiến tôi trở nên điên cuồng và oán hận em một cách mù quáng.


- Chè ơi, Anh xin lỗi, anh đã hiểu lầm em rồi. Sao anh lại có thể nghĩ oan cho em, một cô gái luôn chân thành với anh như vậy. Anh nhớ em. Anh xin em, mở điện thoại cho anh nghe giọng em dù chỉ một lần nữa, được không?


Không cần đợi em đồng ý tôi nhấc máy lên gọi vào số em điên cuồng, lần thứ ba có tín hiệu ở đầu dây bên kia và tôi nghe thấy bản nhạc chờ là bài hát quen thuộc của hai đứa "Với anh em vẫn là cô bé"


... – Em nhấc máy lên, và im lặng. Tôi vẫn nghe thấy tiếng hít vào thật sâu nhưng đứt đoạn của em. Có vẻ như em đã khóc.


- Anh nhớ em.


- Anh... nhớ em?...


- Phải... anh nhớ em đến phát điên và anh đã làm những việc ngu ngốc, bởi vì ANH... YÊU EM!


- Anh yêu em sao?


- Một tháng qua, anh đã muốn quên em. Muốn giảm đau bằng cách cho phép mình được nghĩ mọi điều xấu nhất về em, cho phép mình tìm ra những cái cớ để ghét bỏ em nhưng cuối cùng vẫn không thể ngưng được nỗi nhớ.


Em biết không? Anh đã từng có ý nghĩ hẹn hò với em chỉ là để chơi đùa như những cuộc tình khác, nhưng rồi lại yêu sự ngây thơ và chân thành của em từ lúc nào không hay.


Anh xin lỗi. Chuyện anh kể cho em trước đây anh từng yêu một người con gái như em là nói dối, tất cả những việc anh làm chỉ là vì muốn em yêu và được yêu em. Anh đã nghĩ em chỉ lừa dối tình cảm của anh và muốn trả thù em. Anh ghen khi nhìn thấy em bên người ấy. Anh chưa từng nghĩ một người con gái có thể làm anh mất lý trí và điên cuồng đến thế. Anh khốn nạn lắm phải không em?


- Phải! (Em cười nhẹ trong tiếng khóc)


- Nhưng cho dù có không xứng đáng được nhận tình yêu và sự tha thứ của em, Có chết anh cũng sẽ nói: Chè. Anh yêu em!


Ngực tôi như muốn nổ tung khi mong ngóng một điều gì đó trong sự im lặng đến đáng sợ từ em. Nước mắt tôi trào ra khi nghe thấy em khóc nức lên và nói:


- ...Đồ khốn! ...Em yêu anh.


Có lẽ tình yêu của em đã giúp tôi trưởng thành. Giây phút ấy tôi đã hiểu ra:


"Tình yêu có thể là phép màu cho ta thấy cuộc sống này thật đáng sống. Cũng có khi là những vết cứa khiến người ta sợ hãi không dám chạm vào thứ tình yêu ấy một lần nữa. Buông tay hay nắm lấy chỉ một người thì không thể quyết định được. Nhưng dù sao, hãy cứ chắc là chúng ta đã yêu nhau chân thành"


 Sở Chung Tình


 


Đang tải bình luận!