pacman, rainbows, and roller s
Đại dương bay lên

Đại dương bay lên

Tác giả: Sưu Tầm

Đại dương bay lên

(Admin - "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau đi".)


Người ta bảo những đôi yêu nhau đi cùng nhau dưới mưa thì tình yêu ấy sẽ kéo dài mãi mãi. Tôi tin là vậy...


***


Biển và anh


Vài câu thơ trong truyện ngắn của Bùi Cẩm Linh:


"Khi cân thăng bằng một ngày kia chới với


Trái tim tôi mất phương hướng giữa trời


Khi tâm hồn tôi lạc lõng đôi nơi


Đó là lúc tôi tin, một ngày kia người sẽ tới..."


Đại dương bay lên


Tôi – Một Thiên Bình làm mọi thứ theo lý trí, một cô gái lớn lên ở cô nhi viện. Suốt mười chín năm qua, tôi luôn giới hạn đôi chân mình bước đến hạnh phúc, bởi lẽ nó là thứ quá xa vời kể từ khi tôi sinh ra. Hằng ngày tôi vẫn hay ra biển, nếu tôi không tìm được tiếng nói chung với thế giới này thì có thể biển sẽ hiểu lòng tôi. Người ta thường bảo trái tim Thiên Bình là gió, gió đến rồi đi, gió đặt chân ở bất kì đâu gió muốn, vô định và không thể nắm bắt. Người ta bảo Thiên Bình là chòm sao hoàn hảo, nhưng có lẽ tôi là một ánh sao thượng đế vô tình quên-thắp-sáng, có thể vì thế mà cha mẹ đã chối bỏ tôi chăng? Tôi không căm hờn, cũng không oán trách, tôi tin một cô gái cần sự mạnh mẽ để sinh tồn, bạn không thể chống chọi lại cơn bão của cuộc đời nếu như bạn yếu đuối. Tuổi thơ tôi không được hoàn hảo như bao người trên thế giới này, nhưng tôi may mắn vì vẫn có được những yêu thương từ những "người mẹ" ở cô nhi viện, họ thật sự rất tốt với tôi, cuộc đời thật lạ, người thì chối bỏ con của mình, người thì lại đi thương yêu con của người khác. Trong đó có một người luôn chăm sóc, che chở cho tôi từ tấm bé, mẹ An, tôi gọi bà là mẹ với tất cả sự kính trọng và yêu thương, dù không phải mẹ ruột nhưng bà đã cho tôi rất nhiều hơn hai từ "gia đình". Ai cũng bảo tôi không kiêu sa nhưng mang một nét đẹp thật hiền của gió. Vài cậu thích tôi từ thời cấp ba, tình cảm chóng vánh thôi, bởi chưa ai níu giữ được trái tim của gió cả. Thứ Thiên Bình không bao giờ từ bỏ là sự kiêu hãnh mà, tôi là ai, có là sao, vẫn sống và cố làm được những gì như người khác vẫn làm thôi. Tôi thường đứng trước biển, lắng nghe từng thanh âm của sóng, cảm nhận như cuộc đời mình rộng bao la. Và tất nhiên không thể giấu những lúc tôi như muốn gào thét lên, cảm thấy bất lực hay vô vọng với một vài thứ tôi có, bạn biết đấy, mặt biển dẫu lặng im nhưng luôn chứa những đợt sóng ngầm.


Kể từ khi đậu đại học, suốt một năm nay tôi chật vật vừa học vừa dạy thêm. Trong cái khoảng thời gian đầy chênh vênh, mới mẻ ấy, tôi đã gặp anh, chàng trai có cái cười nheo mắt đầy lạ lẫm của nắng. Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh không nhiều, anh là một sinh viên tình nguyện tôi gặp lần đầu ở buổi lễ kỉ niệm thành lập cô nhi viện. Anh trầm lắng như mặt biển buổi bình minh còn phủ lớp sương mờ, chỉ có nụ cười trên môi là không bao giờ tắt. Dù hai tháng trời qua đi nhưng tôi và anh vẫn chưa một lần bắt chuyện. Có thể là đoàn tình nguyện quá đông, hoặc anh ngại, hoặc tôi là một Thiên Bình sống nội tâm và khó mở lời. Nhưng đến một ngày tôi nghe mưa lất phất ngoài hiên, những đợt mưa tháng bảy kéo về ào ạt và dai dẳng, anh đứng dưới mái tôn đưa tay nghịch những hạt mưa rơi xuống, vô tư cười. Không biết tôi đã dừng lại bao nhiêu giây để ngắm anh, chỉ biết tim tôi đã thổn thức từ đó, bình yên và nhẹ dịu, anh làm cán cân trong tôi thăng bằng. Có lẽ là một chút gì đó cảm nắng bắt đầu, đẹp như nụ cười của anh.


Tôi tin điều gì đến thì cũng phải đến thôi... Rồi cũng được nghe tiếng anh nói, mắt anh cười, bờ vai anh vững chãi tôi nhón lên từ phía sau. Rồi tôi cũng để anh tự do và nhẹ nhàng bước vào tim tôi, bao lâu ấy tình cảm tôi vẫn giấu trong lòng, anh biết không?...


Đó là những ngày hè nắng trải dài tít tắp, anh chở tôi trên chiếc xe đạp cũ và miệng ngân nga câu hát quen thuộc, để tôi ngồi sau lưng anh lại nhẩm theo những lời hát ấy và nghe gió vi vu vào tóc những giai điệu khó tả:


"Tôi yêu, xem một cuốn truyện hay


Tiếng chim hót đầu ngày và yêu biển vắng..."


Con đường nhựa phẳng tắp bắt đầu uốn dốc, vậy là sắp đến biển. Tôi lắng nghe thật chậm những thanh âm réo rắt từng đợt của sóng, háo hức như mình sắp được ào ra bãi cát đón gió. Tôi yêu Vũng Tàu, tôi yêu biển và tôi yêu anh. Chắc sẽ không khó để nhận ra điều đó, từ cái ngày tôi đi phát tờ rơi từ thiện cho những đứa trẻ khuyết tật và thấy anh ngồi trên thành nhịp tay theo một bài hát mà chỉ mình anh biết, đó là kỉ niệm lần đầu tiên tôi và anh bắt chuyện. Trước anh là biển, là nắng, là gió còn sau anh là một cô gái bé nhỏ cũng đang ngước nhìn về phía biển, phía anh... rực rỡ. Không hiểu tôi đã đứng lặng ngắm anh bao lâu, chỉ khi anh nhảy phốc xuống và bất chợt hướng ánh nhìn về tôi, tôi nghe tim mình bối rối. Anh nheo mắt và hấp háy một nụ cười dịu dàng, anh bước nhanh đến bên tôi, nhặt lên một tờ giấy đã rơi từ tay tôi lúc nào, ngây ngô hỏi:


- Cậu cũng làm từ thiện ở Cô nhi viện phải không? Hình như tôi có thấy cậu vài lần.


Tôi gật liên tục hai cái, anh lại nheo mắt cười tươi hơn: - "Phát tờ rơi à, để tớ giúp cho" Dù hơi ngạc nhiên, tôi vẫn cười đáp lại anh và tỏ vẻ đồng ý. Anh ra hiệu như muốn yêu cầu tôi đi cùng anh, thì bất chợt dừng bước chân, xoay người, anh hỏi:


- Thế tên của cậu là gì? – Ánh nhìn của anh thật chân thành và mơ màng rọi vào mắt tôi, tôi có hơi run, mím chặt môi, tôi đưa tay dùng loại ngôn ngữ ký hiệu, cái ngôn ngữ mà tôi vẫn dùng từ khi tôi biết mình không thể nói được như bao người bình thường khác, thật chậm... "Mình tên Dương"


Anh mấp môi như muốn nói điều gì rồi cũng đáp lại bằng một nụ cười nhưng không thể nào giấu đi một tia buồn vừa háy lên trong ánh mắt. Nhanh chóng vui vẻ trở lại, anh nói với tôi: "Vậy Dương này, tôi không hiểu nhiều về loại "Ngôn ngữ ký hiệu" cho lắm, vậy từ nay tôi giúp thêm cho cậu công việc từ thiện, còn cậu giúp tôi học thêm về ngôn ngữ đó nhé!" – lại một nụ cười nheo mắt. Tôi khẽ gật đầu và gió bắt đầu vi vu những nhịp vui của con tim đang khẽ dồn dập. Bước đi bên anh tôi nhận thấy sự nhiệt thành lẫn trầm tư, luôn làm cho người khác cảm thấy bình yên và an tâm lạ. Chưa bao giờ tôi lặng ngắm một người lâu đến như vậy, đôi mắt anh sáng rỡ và hiền lành như nắng thu dịu nhẹ, phảng phất một cõi nào đó rất xa xăm. Nụ cười bao dung trẻ con và một giọng nói tôi nghe ngây thơ như tiếng sóng biển rì rào. Anh cao hơn tôi gần một cái đầu và nhìn cực kỳ nam tính trong chiếc sơ mi trắng kẻ sọc. Không hiểu vốn dĩ tôi thích con trai mặc sơ mi từ lâu hay tôi chỉ mới thích kể từ khi gặp anh, nhưng một điều rằng bạn phải công nhận: Những anh chàng mặc sơ mi nhìn đẹp lạ...


Và từ đó tôi quen anh, những ngày không đến Giảng đường tôi cùng anh đi phát tờ rơi từ thiện, có khi thì dạy học cho những đứa trẻ khuyết tật. Sau mỗi buổi mệt lữ người như thế, anh đạp xe chở tôi ra biển, những ngày hè ngập nắng hạnh phúc nhất đời tôi, bên anh...


Anh lớn lên trong một gia đình cũng khá giả, đang theo học năm nhất trường Bách Khoa, vậy là anh bằng tuổi tôi. Anh hay kể về bố, về mẹ, về gia đình anh với niềm hạnh phúc hồ hởi như tất cả người con trên thế gian này. Những lần như vậy tôi chỉ ước mình có được một gia đình như thế, có bố, có mẹ, nhưng làm sao được khi tôi còn chẳng biết mặt bố mẹ mình là ai... và tôi là ai nếu bây giờ tôi cũng có một gia đình như anh? Anh hỏi về tôi, gia đình thì tôi không có, nhưng sự trải nghiệm thì tôi có rất nhiều, từ những "người mẹ" trong cô nhi viện luôn yêu thương tôi, đến những đứa trẻ tôi đang giúp đỡ như chính mình ngày xưa, đến các kiểu nhà hảo tâm tôi gặp trong suốt những năm tháng "không gia đình". Tôi say sưa kể, tất nhiên là bằng Ngôn ngữ ký hiệu, vì vậy anh hay bảo đôi bàn tay của tôi diệu kỳ, còn tôi chỉ cười và ước mình có được một giọng nói như bao người bình thường khác. Anh là một người rất tốt, nhưng lời nói thì cực kỳ vụng về, anh chẳng lãng mạn, mà chỉ mơ màng, bỡi lẽ anh còn ngây thơ hơn cả tôi. Những gì anh chưa kịp nói ra, tôi đã hiểu, còn những gì về tôi, anh hiểu không?... Tôi biết mình yêu anh, nhưng vì tôi quá yêu anh nên luôn cố giữ một khoảng cách với anh, may là anh không lãng mạn vì đôi lần cảm xúc của tôi đã suýt chới với, những lần ấy, tôi lại nhủ thầm: Không sao, Thiên Bình tôi mang một trái tim của gió mà.


Là lần tôi và anh ngồi trên bờ đá nghe biển đêm rì rào, hướng ánh nhìn lên những vì sao xa xăm, hàng vạn tinh tú thắp sáng cả bầu trời đẹp huyền ảo, lung linh. Anh nói về Horoscopes, nói về hướng, góc, tọa độ của các chòm sao và đường dịch chuyển theo chu kì của nó. Mắt anh như sáng rực khi kể về truyền thuyết của chúng, chà... anh có một kiến thức Hoàng Đạo khá sâu rộng, một chàng trai mê Horoscopes sao?... Anh đưa cho tôi những bức ảnh đẹp một cách tỉ mẩn của Kagaya, thế giới trong đó lung linh, sống động đến mức tôi tưởng chừng những vị thần ấy là có thực, sắp bay ra và hiện hữu trước mắt tôi. Từng đường nét toát lên một sự thanh thoát theo tỉ lệ hoàng kim, màu sắc trong trẻo và ánh rực như một vì sao, kèm theo những chi tiết lạ lùng không làm cho người ta cảm thấy kì dị mà là huyền bí của một thế giới lạ lẫm. Thật thú vị, bao nhiêu điều tuyệt diệu, tôi muốn nói, muốn ngân nga, muốn thì thầm thôi nhưng tiếc là những thanh âm trong tôi lại không thể thành lời. Có đôi lần tôi ngỡ như mình là nàng tiên cá bị tước đi giọng nói vì tình yêu, vậy... có khi nào chàng hoàng tử của tôi cũng sẽ bỏ rơi tôi như trong câu chuyện cổ tích cũ ấy hay không? Anh là một Song Ngư, một đứa con của biển cả, phải chăng anh là một món quà mà biển đã gửi tặng cho tôi, biển có đòi lại món quà ấy từ tay tôi không?


Ngày lễ Gíang Sinh, đường phố tấp nập những ánh đèn như sao sa, các Thánh Đường vang vọng những câu hát xa gần, vừa hồ hởi, vừa tri ân Đấng Cứu Thế. Anh rủ tôi đi dạo phố, người người nô nức như mắc cửi, bọn trẻ rộn rã tiếng cười đùa, sự nhộn nhịp của thành phố biển như dậy sóng. Bạn thử đến Vũng Tàu một lần xem, ắt hẳn bạn sẽ yêu nó bằng một tình yêu rất nhớ... Anh cùng tôi len qua đám người đến một nhà thờ gần biển, tượng Chúa oai nghiêm giữa quảng trường đang xúm xít xung quanh những người chụp hình lưu niệm. Đài nước phun thắp đèn sáng rực, ngả nghiêng những tán cây già cũng được quấn đèn và bông tuyết trang trí. Vài quán cafe ven đường mở chung một bài Ring The Bell, thấp thoáng vài đôi tình nhân tay trong tay bước qua. Cây thông Noel rực rỡ màu sắc thu hút mọi ánh nhìn ở trung tâm, ai cũng tranh thủ một góc chụp đẹp, vài người lơ đãng chỉ đến để ngắm cảnh. Anh dắt tôi vào trong nhà thờ, kể cho tôi về những mùa Giáng Sinh trước của anh, anh hay đi Lễ cũng bố mẹ, nhưng năm nay anh quyết trải nghiệm một mùa Noel tình nguyện. Anh làm dấu thánh giá, tôi cũng làm theo, anh mỉm cười nhìn tôi, một cái cười nheo mắt đến ấm lòng


- Này, dẫn bạn gái đi chơi đấy à? – Giọng nói của một nhóm người từ phía sau làm tôi và anh giật mình quay lại, những chàng trai cười vang trong những chiếc áo thun đủ màu trông thật vui vẻ. Nháy nháy mắt với anh


Anh bối rối, cười và nhìn dò sang tôi có vẻ rụt rè điều gì, khẽ bảo:


- À không, chỉ là...


- Bọn tôi là bạn thôi – Đưa tay lên tôi thực hiện câu nói ấy, không để anh kịp nói hết câu, tôi không muốn anh khó xử với bạn của mình. May là trong nhóm bạn của anh có người hiểu loại ngôn ngữ này


- À, là bạn thôi à... - Một cậu gật gật đầu rồi lại nhanh nhảu chọc ghẹo – Chà, thế mà tao cứ tưởng mày nỡ từ chối luôn tình yêu của nhỏ Hằng, thì ra mày vẫn còn sống tình cảm lâu dài thế. Tưởng có bạn gái xinh thế này cho khỏe đi rồi chứ


Anh cười cười và hơi cuối mắt, tôi khẽ trút một tiếng thở dài vào lòng...


Đám bạn ấy chào anh và tôi, hùa cười rồi bỏ mặc tôi và anh ở đấy với những gì rất dang dở. Bối rối một hồi, anh mới nhìn tôi, mím môi, tôi nhanh chóng gắng một nụ cười nheo mắt ăn cắp từ anh, rạng rỡ như không có gì. Anh hỏi tôi có muốn dạo biển trước khi về không, anh chở, tôi cũng gật đầu và mỉm cười đồng ý. Cứ tự nhiên thôi, nếu tránh né hay giận dỗi anh sẽ biết tôi yêu anh mất.


Lòng tôi lắng một nỗi buồn sâu, chắc giờ đây chỉ có biển mới hiểu, tiếng thở dài cũng được trút ra, giấu đằng sau tiếng gió và tiếng sóng, bâng khâng và bỡ ngỡ. Anh lên tiếng hỏi tôi:


- Nếu một người yêu cậu, nhưng cậu không thể đáp lại, cậu sẽ làm gì?


- Tôi không biết... – Tôi viết lên áo anh


- Tôi sợ người đó tổn thương, khoảng thời gian bên cậu ấy rất vui, nhưng thật sự tôi chỉ coi người đó là bạn, không hơn không kém. Cậu ấy rất đáng thương, không có được một cuộc sống hạnh phúc, tôi chỉ muốn... Hazzz – Anh trút một tiếng thở dài


Tôi mấp môi, định nói, à, tôi quên là mình không nói được, tôi muốn gào lên để thanh minh... Tôi lay chặt áo anh, như có ý muốn bảo anh dừng xe lại, anh vội vã phanh xe, tôi và anh bước xuống, mắt tôi nhìn anh đau ngấn, anh chỉ bàng hoàng ngạc nhiên. Hình như anh nghĩ tôi tội nghiệp, hình như anh ngầm biết được tôi yêu anh. Không, tôi không cần sự thương hại, những lời nói ấy mới thật sự làm tôi tổn thương. Anh hỏi như vậy chắc là cố ý muốn tôi ngầm hiểu ra. Ừ, anh có cô bạn Hằng gì đó yêu anh lắm mà, sao tôi ngốc như vậy chứ. Tôi có là gì đâu, không gia đình, không nhà cửa, không nói được như bao người khác. Tôi là ai trong cuộc đời anh đâu? Tại sao tôi lại cho anh cái quyền tự do bước vào tim tôi như vậy chứ? Niềm kiêu hãnh của Thiên Bình tôi đánh rơi đâu mất rồi?... Tôi chớp mắt lia lịa cho cảm xúc rơi đi, cố tình quay đi chỗ khác, lén hít một hơi thật sâu rồi quay lại nhìn anh. Mắt anh buồn, thăm thẳm như biển, không nhìn tôi nhưng khẽ cúi mặt, anh lặng im mặc cho bao cảm xúc trong tôi đang dâng trào trở lại. Bỗng có một tiếng của một cô gái vang lên, làm cả tôi và anh giật mình quay lại, sao hôm nay chúng tôi phải giật mình nhiều thế:


- Anh Lâm! Anh Lâm... – Giọng nói cô ấy nghe thật hay, một đôi mắt biết cười trông thật đáng yêu. Từ xa, cô ấy vẫn tay và nhún đôi chân về phía anh, ào chạy lại với sự hồ hởi hiếm thấy


Vẻ mặt anh lúc này là ngơ ngác, cô gái ấy đến bên anh, rạng rỡ nhìn anh cười, anh vội gắt nhẹ:


- Đã bảo là đừng kêu tôi bằng anh mà, bằng tuổi kêu như vậy kì lắm


- Gì đâu, mình lớn rồi mà, gọi bằng anh thì có sao – Cô gái ấy nhí nhảnh đáp rồi bất chợt quay nhìn tôi, chí ít là bây giờ cô ấy cũng nhận thấy sự tồn tại của tôi – Đây là ai vậy anh?


- Tôi là bạn anh ấy thôi – Tôi nhanh chóng xua tay và dùng ngôn ngữ ký hiệu trả lời cô ấy, đây là lần thứ hai tôi giành lượt nói của anh trong ngày


Cô ấy nheo mắt khó hiểu, lạnh lùng quay sang anh: "Cô ấy nói gì vậy anh?"


Tự nhiên tôi cảm thấy buồn và lặng lẽ cụp mặt xuống. Bỗng anh kề sát người tôi, giữ lấy cánh tay tôi và nhìn cô gái kia, khẽ nói: À, cô ấy là Dương, bạn tôi thôi, cô ấy lớn lên ở cô nhi viện và không nói được – Giọng anh nhỏ nhẹ và cảm thông, nhưng sao giờ đây tôi chỉ cảm thấy sự thương hại


- À... - cô gái ấy gần gật đầu, giọng vui vẻ hơn, mỉm cười thần bí pha chút sự khinh thường hướng về phía tôi. Chẳng giữ ánh mắt ấy cho tôi lâu hơn, cô ấy lại tiếp tục quay về phía anh, mỉm cười thật tình cảm.


Tôi cũng cười cười và bảo anh tôi muốn về cô nhi viện, chắc giờ này các mẹ đang đợi tôi, còn bọn trẻ nữa, đêm nay Giáng Sinh mà thiếu tôi bọn chúng sẽ khóc cho mà xem


- Để tôi chở cậu về - Anh tha thiết nhìn, chắc anh cảm thấy ái ngại vì sự xuất hiện của cô gái kia sẽ làm tôi hụt hẫng. Nhưng không, tôi vội trấn tĩnh ngay và ra vẻ rất bình thường, lạnh lùng dùng cử chỉ nói với anh:


- Không sao, tôi tự về được, cậu đưa cô gái kia về đi, tôi không sao đâu, dù sao tôi cũng quen đi con đường này về rồi – Tôi mỉm cười với anh, gật chào cô gái kia rồi vội vàng quay đi để anh không kịp nói thêm lời nào nữa


Bây giờ tôi chỉ ước trời mưa, mưa thật to, thật lâu, mưa suốt đêm, để tôi có thể giấu đi những giọt nước mắt này. Lần đầu tiên tôi khóc lâu đến như vậy, từ khi biết được hoàn cảnh của mình, tôi đã cố giấu nhẹm đi mọi cảm xúc, vô tư, yêu đời như mọi cô gái khác, nhưng dù sao tôi cũng chỉ là một cô gái thôi, trái tim tôi vẫn đập, vẫn mong manh, vẫn yêu anh, yêu đến chân thành.


Những ngày sau đó tôi luôn tìm cách trốn tránh anh, tôi luôn khóa máy sau khi ra khỏi trường và mỗi lần gặp anh làm tình nguyện ở cô nhi viện, tôi đều lẩn đi làm những việc khác, cố không bao giờ hướng ánh nhìn về anh nữa. Tôi luôn nở nụ cười tươi trên môi, như chưa hề có một chút buồn hay một sự vướng bận nào cả, như chưa từng có những giọt nước mắt của ngày hôm qua, như tôi và anh là hai người xa lạ chưa một lần gặp gỡ và suốt hai năm qua chúng tôi chưa hề quen biết.


Tôi cũng nghe thấp thoáng lời đồn thổi hôm anh chở cô gái nào đó về nhà, chính là cô gái tôi gặp đêm Gíang Sinh, là Hằng, người theo anh suốt năm năm trời. Con gái trong một gia đình giàu có, bằng tuổi tôi và anh, học tại trường Mỹ Thuật ở Pháp và vừa trở về Việt Nam. Cô gái ấy thật xứng với anh, có lẽ tôi chỉ là người thừa. Biết thế, tôi đã không chen chân vào hạnh phúc của người khác để rồi nhận lấy sự thương hại từ người ta.


Hai tuần nữa anh lên Thành Phố tìm việc làm, tin này đến với tôi nhẹ bẫng, dù buồn nhưng thật bất lực với tôi, tôi làm gì, níu anh ở lại à? Không, tôi làm gì có quyền, phải cố gắng kéo cái suy nghĩ tôi là ai, là ai trong cuộc sống của anh ra khỏi tâm trí thôi.


Rồi một hôm nào đó của một ngày giữa tháng mười, trời mưa như ngấm vào lòng thành phố, biển phủ một màu xám u buồn và chơi vơi, tôi như lạc lõng giữa đường phố đông người qua lại. Mưa vẫn nặng hạt, tôi bần thần nhìn người ta vội vàng tìm chỗ nấp, tôi đang rơi, đang rơi, hàng vạn mảnh vỡ xé lòng. Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi tới Nhà thờ mong nghe được tiếng chuông sau Lễ, chẳng hiểu tôi bắt đầu yêu nơi này từ khi nào, chắc là từ khi yêu anh. Bởi vậy, Thiên Bình vô tâm, Thiên Bình hờ hững nhưng Thiên Bình đã yêu ai thì yêu mãi mãi. Và ở góc sân đó, tôi thấy cô gái ấy, Hằng, ôm anh từ phía sau, dù chỉ nhìn thôi nhưng tôi cảm nhận được tình yêu ấy vô tận, anh chỉ đứng lặng im và tôi thì chạy vụt đi. Tôi chênh vênh hướng về phía biển, đến nơi thì trời mưa tầm tã, phải chăng là khóc cho trái tim vừa vỡ tan. Bất chợt một đôi bàn tay kéo mạnh vai tôi, rồi xoay lại, là anh, tôi bần thần, tại sao anh biết là tôi đang ở đây, anh thấy tôi lúc chạy ra khỏi Nhà thờ sao? Anh siết tay tôi, ánh mắt anh ngập tràn niềm yêu, sâu thẳm nỗi buồn lớn lao như muốn xoáy sâu vào trái tim đang nhói lên. Anh đan từng ngón tay tôi và kéo chặt tôi vào lòng, tôi khóc, một cảm xúc mãnh liệt dâng mạnh lên trong lòng khiến tôi ghì chặt áo anh. Buông nhẹ tôi ra, cái nhìn anh mênh mang quá, dù không thể nói thành lời nhưng dường như anh hiểu ánh mắt tôi đang muốn hỏi: "Có chuyện gì vậy cậu?..." Anh im lặng đặt hai bàn tay lên má tôi và nâng lên, không lau nước mắt mà dựa trán vào tôi, anh thì thầm:


"Anh yêu Em"


Niềm hạnh phúc mãnh liệt trong tim bỗng vỡ òa, môi tôi run run và mấp máy. Anh ghì lên tóc tôi, tiếng anh như sóng biển vỗ về:


- Đó là điều anh muốn nói nhất trong ngày cuối cùng này anh được ở bên em, ngày mai anh đi. Anh không biết như thế này đã đủ lãng mạn chưa vì anh bày tỏ tình cảm của mình bằng lời nói không giỏi, nhưng tất cả những gì anh biết là Anh yêu Em. Vậy, em sẽ đợi anh chứ?


Buông nhẹ tôi ra, anh tìm kiếm đâu đó trong mắt tôi câu trả lời. Tôi mỉm cười đặt tay lên gương mặt anh, như muốn giữ chặt tất cả về anh. Anh có cảm nhận được nụ cười tôi lúc ấy là nụ cười hạnh phúc không? Tôi cuối đầu vào môi anh, cho một giọt nước mắt rơi trên cát, anh chủ động đặt lên trán tôi một nụ hôn và anh như biết câu trả lời: "Em sẽ chờ anh về mà..."


Gió vi vu làm hương áo anh phảng phất, trái tim của gió, nhưng cho dù gió có vô tư, phiêu du qua bao miền đất trời nhưng đến một lúc nào đó gió cũng sẽ tìm được chốn dừng chân cho mình thôi. Tôi mỉm cười, hạnh phúc đến với một cô gái không-may-mắn như tôi rồi sao?


Hôm sau anh đi, nỗi nhớ bước đến tim một cách thật nhẹ nhưng không dễ chịu chút nào. Những ngày đầu không anh trống vắng kinh khủng. Tôi thường tìm đến những kỉ niệm quen thuộc để lật tung ký ức hình ảnh của anh. Nhớ giọng nói anh như tiếng sóng biển, cái nheo mắt cười hấp háy nắng và tình yêu cho tôi đầy ấm áp, chở che. Tôi nhớ anh da diết dù mỗi tối anh đều liên lạc với tôi cùng những sự quan tâm thật nhỏ, bởi anh là mối tình đầu, là tất cả những gì tôi có khi tôi hai mốt tuổi...


Người ta bảo những đôi yêu nhau đi cùng nhau dưới mưa thì tình yêu ấy sẽ kéo dài mãi mãi. Tôi tin là vậy...


Biển và tôi


Đã hai ngót một năm kể từ ngày anh đi, Vũng Tàu vẫn rì rào con sóng, bờ cát vẫn điềm nhiên trước tượng Chúa Ki-tô dang tay, những hòn đảo nhấp nhô chứa cả những niềm thương và nỗi nhớ mong mỗi tháng anh lại về. Hôm nay tôi đi. Lấy xong tấm bằng tốt nghiệp ngành Quản trị mạng, tôi sẽ ra Hà Nội xin việc làm và tiếp tục theo đuổi ước mơ học lên cao học của mình. Mặc dù anh có ý định muốn tôi vào Thành Phố để được gặp nhau thường xuyên hơn nhưng tôi đã quyết tâm rồi, tôi đã dự tất cả các kế hoạch cho chuyến du học tương lai và ước mơ thay đổi cuộc đời mình. Tần số gặp anh dao động mỗi tháng một lần thì bây giờ đành kéo dài thêm hai tháng nữa, khoảng cách sẽ kéo thêm 1784 km nữa. Tôi biết mình sẽ nhớ anh, nhưng tôi tin vượt qua được thử thách, thời gian sẽ làm cho tình yêu lâu bền hơn. Ngày tôi đi, bọn trẻ có đứa nài nỉ tôi ở lại, có đứa thút thít khóc, tôi thương bọn chúng lắm. Những "người mẹ" của tôi cũng bịn rịn lo chu tất đồ đạc, quần áo cho tôi, gói ghém cho tôi ít tiền sợ tôi tứ cố vô thân không lo được cho mình. Tôi khóc biết bao nhiêu nước mắt và ôm mẹ An, bởi mẹ là người thương tôi nhất, rời khỏi vòng tay bảo bọc của những trái tim ở cô nhi viện, dù sẵn sàng cho thử thách nhưng tôi không thể nào giấu nỗi một chút sự hãi trong lòng mình. Ngày tôi đi, biển vẫn dịu êm những con sóng nhỏ, vì vù nhành liễu ngã nghiêng trong gió, đang trưa mà cảm giác trời cứ như là chiều muộn, âm u một thứ ánh sáng màu đục. Mưa vẫn lất phất làm lòng người buồn miên man, thổn thức. Tự hỏi, Vũng Tàu có nhớ tôi?... Tiếng máy bay cất cánh như muốn xé tan bầu trời, tôi nghe gió gào thét và tim mình đập những nhịp sẵn sàng, Thiên Bình là tôi, ước mơ xa và hoài bão lớn, tôi sẽ vươn đôi cánh của mình để chinh phục bầu trời kia. Bởi ở đâu đó tôi đã đọc được một câu nói: "Cứ vươn cao đi, cho dù bạn không thể với tới những vì sao nhưng ít nhất chân bạn cũng không bị lấm bùn"... Gom nhặt hết bao nhiêu kỉ niệm, cả yêu thương, lẫn buồn vui, nước mắt. Tôi đi...


Bây giờ đang là giữa tháng tám, nếu Vũng Tàu tiễn tôi đi bằng những cơn mưa giữa mùa trái khuấy thì Hà Nội đón tôi bằng một chiều hanh hao gió, cảm giác như bàn tay ai đang phe phẩy cánh quạt đưa làn không khí mát rượi vào không trung. Người ta thường đùa: "Hà Nội, sao phải vội..." Ừ, không vội, mà vội làm gì, tiết trời đang giữa thu, mà Hà Nội đẹp nhất vào mùa thu, mùa của hương hoa đất trời, dòng người như chậm rãi hòa quyện vào cảnh sắc thủ đô, không giống những ồn ào, tấp nập khi lần đầu tôi đến Thành Phố thăm anh.


Cuộc sống của tôi bắt đầu, gọi là "vào đời" cho phong vị một chút chứ cũng là tìm chỗ ở, tìm việc làm, kiếm tiền, cũng là công việc bao lâu nay của tôi thôi, tứ cố vô thân mà, tôi không cảm thấy khó khăn là mấy. Với tấm bằng Đại Học loại ưu cộng thêm cách diễn đạt bằng cử chỉ ấn tượng của mình (may là có người hiểu), tôi cũng khá dễ dàng tìm được một công việc ở một công ty tầm cỡ tại Hà Nội. Ban đầu là những lạ lẫm và trải nghiệm, điều đó thôi thúc tôi lao mình vào công việc để thành công, để đạt được ước mơ. Nhưng điều may mắn ở đây là tôi có gặp được một người, anh ấy luôn giúp đỡ tôi trong công việc, Huân_đồng nghiệp kiêm trưởng phòng của tôi, một chàng trai Hà Nội chính gốc. Chính anh đã nhận tôi vào công ty, thường những người biết sử dụng ngôn ngữ này rất hiếm, không ngờ tôi lại may mắn gặp được một người như thế trong suốt một tuần chẳng ai hiểu tôi đang nói gì. Đánh giá sơ bộ của anh chỉ là tôi rất có tài năng, biết đâu nếu có thêm giọng nói tôi sẽ rất hoàn hảo với công việc này, bởi Thiên Bình thật sự là vua về giao tiếp. Chà, anh ta hiểu cả về Horoscopes cơ đấy, chắc cũng đã liếc sang ngày tháng năm sinh của tôi trong bộ hồ sơ xin việc rồi. Từ đó tôi biết anh, không hiểu sao tôi cứ linh cảm được là anh thích tôi. Yêu anh thì chưa tới đâu, tôi chỉ có chút cảm nắng anh ban đầu, còn lại thì chưa bao giờ đi qua giới hạn tình bạn cả. Bởi vì bạn biết đấy, khi Thiên Bình đã yêu, thì yêu chân thành, yêu mãi mãi một người. Trong tim tôi vẫn còn in sâu đậm hình ảnh của Lâm, tôi không muốn có chút vướng bận nào đến tình cảm của chúng tôi khiến anh phải lo lắng. Còn Huân, anh sinh ra ở đây, hơn tôi 3 tuổi, từ nhỏ anh đã lớn lên trong một gia đình nghèo khó, sự nghiệp và tất cả những gì anh có hôm nay đều từ hai bàn tay trắng cộng với tình yêu thương của mẹ mà nên. Anh có một giọng Hà Nội âm ấm, một chàng trai Bạch Dương sinh ra vốn để làm người lãnh đạo, kĩ tính và lãng mạn cực kì. Bởi vậy tôi thật sự rất ngưỡng mộ anh, chẳng phải anh là hình tượng mà tôi cũng đang hướng đến để đạt được hay sao. Tôi cố gắng học hỏi từ anh, hết mình vì công việc và xem anh như một người anh trai tốt của mình. Điều duy nhất tôi mong là anh cũng xem tôi như một người em gái bình thường. Nhưng tôi cứ im lặng và chẳng đề cập gì đến tình cảm, anh cũng không hề hỏi rõ ràng tôi vì anh biết tôi tránh né, anh có biết là tôi muốn anh hiểu đó là sự từ chối không hay anh lại nghĩ là do tôi ngại? Thật nhức đầu. Một lần anh hát cho tôi nghe, tim tôi cũng xao xuyến thật đấy, ôi Thiên Bình mà, thử xem một anh chàng Hà Nội, đẹp trai, giọng nói ấm áp, quan tâm bạn, hát hay và thành đạt, bạn có hơi rung rinh với anh ta không? Nhưng may mà tôi kịp định thần lại, dù trước đây Lâm chưa bao giờ hát cho tôi nghe, nhưng thật sự tôi yêu Lâm mà không cần lời nói, anh hiền và trách nhiệm, yêu thương tôi hết mực, tôi không muốn làm anh buồn lòng. Thiên Bình tôi may mà còn có lý trí, phân biệt được giữa lòng ngưỡng mộ và tình yêu. Ngày sinh nhật tôi, Huân đem đến đóa hoa hồng gồm hai mươi ba bông đỏ rực, chấm những đốm tuyết trắng nhỏ xíu. Cả phòng ồ lên và chọc ghẹo anh, còn tôi chỉ biết cười như mếu, khó xử quá, tôi phải làm sao đây. Nói rõ cho anh tôi chỉ coi anh là bạn hay để anh tự nhân ra điều đó và nhận tình cảm này như một người em gái. Nói ra thì tội nghiệp anh, lưỡng lự thì tội nghiệp tôi, cứ như thế cả tháng trời tôi phân vân, đúng khổ, đấy là bản chất của Thiên Bình. Tôi vẫn hay kể về Huân mỗi lần liên lạc với Lâm, anh chỉ cười và hỏi han, quan tâm tôi, không một chút gì gọi là "căn ke" Huân. Người ta bảo những chàng trai Song Ngư như Lâm không biết ghen, hoặc là cố tình không thể hiện điều đó ra, tôi vẫn hơi tinh nghịch để chọc Lâm ghen một chút, nhưng mà anh cứ như ngây ngốc thế nào lại chả hiểu ý tôi. Bực thật.


Đúng là số phẩn khéo đưa đẩy con người, một hôm gần tối rồi tôi mới tan giờ về, định đón Taxi vào quán nào đó ăn rồi về nhà ngủ luôn, bụng tôi cồn cào quá, từ trưa giờ đã ăn được gì đâu. Bỗng xe của Huân tấp vào lề và anh bước đến tôi, lo lắng hỏi:


- Giờ này mới về à, em ăn gì chưa?


- Dạ chưa anh, bây giờ em cũng định đi ăn – Tôi dùng cử chỉ nói với anh


Anh mỉm cười hấp háy – Vậy... em có muốn ăn đồ mẹ anh nấu không?


- Sao anh? – Mặc dù thể hiện bằng tay nhưng tôi không thể nào giấu đi vẻ giật mình bối rối trên khuôn mặt mình lúc này


- Đi, mẹ anh là đầu bếp nổi tiếng ở một quán phở rất ngon của Hà Nội này, anh cũng định đi đón mẹ về, tiện đường qua chung cư của em luôn phải không? Thôi lên xe đi, anh chở


Từng lời anh nói ra chẳng thể từ chối vào đâu được, nghe chẳng có gì giống như lời hẹn hò này kia, với lại tôi cũng muốn đến quán ăn của mẹ anh để thưởng thức món phở ấy như thế nào, dù sao cũng là một trải nghiệm thú vị. Hà Nội về đêm lung linh ánh đèn như mọi thành phố khác tôi đã từng đến, tất nhiên là không có biển như Vũng Tàu để tôi nghe tiếng sóng rào rạt, không có gió vi vu vì tôi đang ngồi trong ô tô, tự nhiên tôi nhớ cô nhi viện, nhớ biển, nhớ Lâm kinh khủng. Lặng ngắm về phía Hồ Gươm, từng gam màu của những ánh đèn phản phất xuống mặt nước, Hà Nội đẹp quá, tự nhiên tôi nhận thấy mình cũng đã yêu thành phố này từ lúc nào.


Huân dừng xe trước một quán phở ngay ngã ba, một tiệm phở lớn đúng chất Hà Nội, chắc anh đã giúp mẹ xây nên nó, vì có lần anh đã từng kể về ước mơ của mẹ anh là trở thành một đầu bếp và mở quán ăn ở Hà Nội, anh hứa sẽ giúp mẹ thực hiện nó. Anh thật giỏi, tự nhiên tôi cũng muốn làm điều gì đó cho mẹ An của tôi, không biết giờ này mẹ và bọn trẻ như thế nào rồi, họ có nhớ tôi như tôi đang nhớ họ không? Tôi trút tiếng thở dài vào lòng và bước vào, trong quán rất đông khách, anh dẫn tôi vào một quầy bếp, ở đó có một người phụ nữ gần sáu mươi đang tỉ mẩn bên những món ăn và gia vị, mùi khói bếp cay xè cộng với mùi hành tỏi làm tôi cay mắt. Anh hồ hởi chạy lại gọi mẹ, bà tươi cười bê bát phở và quay ra, bà thấy tôi rồi bỗng tô phở trên tay bà vỡ toan xuống đất, tôi và anh giật mình ào lại nhặt những mảnh vỡ, và kéo bà ra khỏi chỗ nước sôi. Tôi còn hoảng hốt hơn khi bà kéo tay tôi và lắp bắp hỏi:


- Con ở đâu, con bao nhiêu tuổi rồi?


- Dạ... Dạ năm nay con hai mươi ba bác ạ, con chỉ mới ra Hà Nội đi làm được vài tháng thôi – Tôi bối rối và dùng ngôn ngữ kí hiệu nói với bà, tôi run lắm, chả hiểu có chuyện gì đang xảy ra


- Con lớn lên ở cô nhi viện ở Đà Lạt phải không? Phải không? – Bà có vẻ hơi mất bình tĩnh. Nhưng sao bà biết về tôi, hay bà quen với cha mẹ ruột của tôi. Tôi cố gắng trấn an bà và gật đầu liên tục, đúng là lúc đầu tôi ở cô nhi viện ở Đà Lạt, nhưng khi tròn hai tuổi thì mẹ An đã đưa tôi vào gần biển Vũng Tàu. Lúc này bà bỗng khóc nấc lên, những sương gió của tuổi trẻ hằng lên những nếp nhăn trên khuôn mặt hiền lành và chất phác của bà


Cuộc đời là một con thoi đưa đẩy, đêm ấy tôi đã khóc, khóc rất nhiều, là giận dỗi, nhưng cũng là yêu thương. Suốt hai mươi ba năm trời, thì bây giờ tôi mới được gọi một người là mẹ, là mẹ một cách đúng nghĩa. Có trời mới biết mẹ của Huân cũng chính là mẹ của tôi và chúng tôi là hai anh em ruột. Năm xưa vì quá nghèo, không thể nuôi cùng lúc hai đứa con nên bà đành dứt ruột bỏ tôi lại ở cô nhi viện. Anh Huân lúc này mới ba tuổi và đang chống chọi với bệnh tim quái ác, mẹ đã đưa anh ra Hà Nội để chạy chữa cho anh suốt một năm trời sau đó, nhưng cuộc sống ngày càng vất vả hơn vì mẹ rất nghèo, tứ cố vô thân chật vật nuôi con. Năm năm sau mẹ có trở lên Đà Lạt tìm tôi, nhưng không biết một thông tin gì là tôi đã đi đâu, chắc có thể mẹ An đưa tôi đến Vũng Tàu cũng là một cơ may bất chợt. Tôi hiểu và thông cảm cho mẹ ruột của mình, hai mẹ con tôi ngồi rủ rỉ cả đêm chuyện của hai mươi ba năm tôi xa nhà, tôi kể về tuổi thơ ở cô nhi viện, có một người mẹ rất thương tôi, những con người luôn sống bằng trái tim cao cả. Rồi tôi kể về Lâm, người tôi yêu đầu tiên và sẽ yêu đến sau này, đến mãi mãi, kể về những kỉ niệm của chúng tôi, những khó khăn khi tôi đi học, đi làm và may mắn khi gặp anh Huân như thế nào, tất nhiên là bằng ngôn ngữ cử chỉ. Mẹ vuốt tóc lại cho tôi và thì thầm sang Huân:


- May mà hai anh em con gặp nhau, bởi thế, trực giác của những người thân trong gia đình nó nhạy lắm, dù không biết mặt nhưng cái bản năng bảo bọc, nương tựa nó đã sẵn có. Bây giờ thì tốt rồi, gia đình mình đã đủ cả ba người, mẹ chỉ mong hai đứa sống tốt và hạnh phúc thôi, mẹ già rồi, không nhiêu tuổi mà mong xa vời – Rồi mẹ mỉm cười hạnh phúc, hấp háy tia sáng yêu thương trong ánh mắt


Lúc này tôi phải tả về anh Huân như thế nào nhỉ? Bần thần, ngạc nhiên rồi cũng đành thở dài xuôi chuyện thôi. Anh Huân xoa đầu tôi lia lịa, mỉm cười tinh nghịch:


- Này, em gái, khi nào phải chỉ cho anh cái cậu Lâm gì đấy nhé!


Gia đình tôi cười vang...


Về biển...


Suốt mười tháng trời ở Hà Nội, bên cạnh những chàng trai chững chạc, điềm tĩnh và lãng mạn của đất Hà Thành, tôi lại nhớ đến một anh chàng ngây thơ, dịu dàng và tận tâm của miền Nam mà tôi vẫn yêu. Tôi sắp thực hiện được ước mơ của mình, công ty tuyển tôi đi du học ở Pháp vào tháng sau, tôi đã dự ra một kế hoạch là ba tuần nữa sẽ vào Sài Gòn thăm anh, công việc của tôi gần hoàn tất, vậy là tôi sẽ có một tuần bên anh và tung tăng khắp Thành Phố. Hôm tiễn tôi ra sân bay, mẹ cẩn thận gói ghém bao nhiêu là quần áo, của ngon vật lạ của Hà Nội, sáng còn dậy sớm nấu cho tôi bát phở thơm lừng. Anh Huân thì đích thân chở tôi đi lòng vòng Hà Nội như một lời tạm biệt. Đông rồi, Hà Nội lạnh buốt và trời thì không mưa, cái rét ngọt nhưng ngấm, đã gần một năm rồi sao, nhanh quá, cuộc đời tôi đã thay đổi rất nhiều. Tôi có viết thư kể cho Lâm nghe tất cả, còn in hình những giọt nước mắt trên trang giấy, ngay khi nhận được thư, anh đã gọi điện thì thầm với tôi, giọng anh mừng rỡ hẹn ngày tôi vào Thành Phố.


Ngày tôi đến và ngày tôi đi, Hà Nội khác như hai thế giới. Tạm biệt thủ đô... rồi tôi sẽ trở lại...


Rồi tôi cũng đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất, ồn ào và náo nhiệt, như cái tên hòn ngọc Viễn Đông xưa nay vốn có...


Thành Phố ban ngày nắng gay gắt, khó khăn lắm tôi mới bắt được một chuyến xe buýt đến gần công viên nơi anh ở. Đường Thành Phố như lưới nhện, người và xe qua lại như mắc cửi, ngột ngạt và bụi bặm khiến tôi khá mệt, đôi chân đang cố lê từng bước thật mỏi. Đến rồi, ngôi nhà anh đang thuê, nằm trên con đường trải nắng và rợp bóng cây. Nhưng, tôi thấy anh, tôi thấy Hằng, tôi thấy đứa bé và anh đang cúi xuống xoa đầu nó. Rồi chợt Hằng khóc rồi ôm chầm lấy anh, anh vỗ nhẹ vai cô như xoa đi những giọt nước mắt. Giây phút đó mọi thứ xung quanh tôi như đổ sụp xuống, trước mắt tôi chẳng phải là một gia đình vẹn nguyên hay sao. Tôi chạy đi, mặc cho mọi người xung quanh có nhìn tôi chăm chăm với những giọt nước mắt lăn dài nức nở. Tôi bỗng cáu kỉnh trách trời sao không mưa. Tôi không gặp anh nữa mà ra thẳng sân bay, tự động đổi lịch sang Pháp sớm hơn một tuần. Số máy anh liên tục hiện lên trên điện thoại của tôi, chả thèm bắt máy, tôi tháo sim và im lặng chờ đến giờ xuống máy bay. Những đau khổ làm tâm trí tôi rối ren, không muốn nghĩ thêm gì nữa, tôi thiếp đi.


Paris hiện lên một khung cảnh giữa tháng 12 đầy tuyết trắng, tôi ho sặc sụa khi vừa hút xong một ngụm khí trời của nước Pháp, lạnh quá. Tôi tìm đến khách sạn mà công ty tôi đã hẹn trước, kí xong đủ loại giấy tờ rồi dọn đồ đạc lên phòng. Tối, tôi quyết định không ăn tại nhà hàng bên dưới mà sẽ đi nơi nào xa xa một chút để ngắm cảnh. Không khí gần Giáng Sinh của vùng đất thánh làm cho tôi có cảm giác như đang lạc vào những mê cung Hoàng Đạo cổ xưa. Bỗng tôi nhớ đến anh, nhớ những truyền thuyết Horoscopes anh kể, nhớ đến ngày Lễ Noel năm nào, nhớ chúng tôi bốn năm về trước, thời gian trôi thật nhanh và rơi qua kẽ tay tôi lúc nào không hay. Paris những tòa khách sạn cổ kính theo phong cách châu Âu thế kỉ mười chín, đông đúc như Sài Gòn và lãng mạn như Hà Nội, cảm tượng như tôi đang ở Việt Nam và thấy sự giao hào của hai thành phố Bắc-Nam. Đại lộ Cham-pleese hướng ra bờ sông Seine cuồn cuộn chảy, dập dìu những đôi tình nhân đan tay ngắm cảnh, không khí lãng mạn bao trùm, không hổ danh thế giới gọi đây là Thiên đường của Tình Yêu. Tôi tẻ ngang vào một con hẻm nhỏ, một quán Capuchino màu gỗ trang trí đậm chất Pháp, rung rinh hình những người tuyết treo khung cửa. Từ bên ngoài tấm kính, tôi có thể nhìn được cây thông Noel rực rỡ bên trong, lò sưởi ấm áp cháy đượm dưới nhành tầm gửi và những tách Capuchino sực nức và ấm nóng sắp phả vào mũi tôi. Đang mân mê, thì tôi nghe có tiếng gọi từ bên kia đường, khoảng cách không xa và khi quay lại tôi đã rất ngạc nhiên. Là Hằng, tại sao cô ấy lại ở đây, chẳng phải mới sáng nay cô đang ở cùng anh hay sao, kế bên cô vẫn là đứa bé tôi thấy ban sáng, khuôn mặt kháu khỉnh và đôi mắt sáng như mắt anh. Hằng bước về phía tôi, khuôn mặt đã nhợt nhạt đi rất nhiều so với cô gái đáng yêu tôi gặp bốn năm trước. Cố giữ bình tĩnh, tôi vẫn gật đầu chào và mỉm cười với Hằng, nhưng trái với những gì tôi đoán thì thái độ của Hằng rất ngạc nhiên và khó hiểu nhìn tôi, cô hỏi tới tấp:


- Tại sao Dương lại ở đây. Chẳng phải anh Lâm nói hai người sẽ gặp nhau ở Thành Phố hay sao? Anh Lâm đợi mãi tới chiều mà không thấy Dương, anh ấy vừa gọi cho Hằng, giờ này chắc anh ấy đang đón xe về Vũng Tàu để tìm đấy.


- Nhưng tại sao lại tìm tôi? Tại sao Hằng không đi cùng anh ấy? – Tôi nhăn nhó dùng tay thực hiện những ngôn ngữ kí hiệu. Hình như là Hằng đã học ngôn ngữ này trong bốn năm đó rồi, may mà cô ấy hiểu tôi nói gì


- Chẳng phải hai người yêu nhau hay sao? Sao tôi đi cùng anh ấy được, tôi đã làm phiền anh ấy quá nhiều rồi – Hằng ngừng lại vài giây để buông tiếng thở dài, rồi tiếp – Cách đây bốn năm, tôi đã tìm cách tỏ tình với anh ấy ở nhà thờ, dù khi đó tôi có tất cả, tiền bạc, gia đình, nhưng cha mẹ tôi không hạnh phúc, anh ấy đã đến và làm người bạn chân thành nhất của tôi. Nhưng dần dần, tình cảm trong tôi lại lớn lên, khi tôi nhận ra mình yêu anh ấy, tôi đã không muốn mất anh ấy nữa. Nhưng rồi, anh ấy gặp cô, đúng buổi chiều hôm nó, tôi đã biết anh ấy yêu cô đến nhường nào, yêu từ cái lần gặp đầu tiên. Tôi đã rất hận cả cô và anh ấy, nhưng không làm được gì, tôi rời Việt Nam và lại sang Pháp, dù nói với gia đình là đi lấy bằng thạc sĩ nhưng chủ yếu tôi muốn trút đi nỗi buồn, tôi tìm đến những mối quan hệ không đâu và rồi bị một gã Tây lừa dối.


Nói rồi Hằng đưa tay xoa đầu đứa bé, ánh mắt nó ngây thơ và vô tội khiến tôi thương thương. Mắt Hằng cũng đã ngấn nước, tôi lặng lẽ cầm tay cô ấy tỏ rõ sự cảm thông như chính nỗi đau của mình. Hằng nắm chặt tay tôi, lấy lại một nụ cười mạnh mẽ và nói một cách tươi vui:


- Tôi sang đây để tiếp tục cuộc sống, tôi tự tin rằng mình có thể chăm sóc tốt cho con và bản thân, tôi sẽ đánh vật được số phận thôi. Cho tôi một lần nữa gửi lời cảm ơn anh Lâm nhé, mỗi năm tôi về Việt Nam một lần tôi đều gửi con trai tôi ở nhà cho anh ấy chăm sóc, tôi chỉ gặp anh một buổi rồi về nhà bố mẹ đẻ. Anh ấy thật sự rất tốt với mẹ con tôi, dù không phải là con trai anh ấy nhưng anh ấy vẫn thương như con của mình – Hằng bật cười rồi lay vai tôi, rạng rỡ bảo – Cô may mắn lắm đấy Dương, thời buổi bây giờ, chàng trai tận tâm, hiền lành và tình cảm như Lâm không phải dễ kiếm đâu. Tôi mong sẽ không ảnh hưởng thời gian của cô là bao, vì tôi có dư một tấm vé về Việt Nam, tôi tặng cô, được không?


Mắt tôi đã rưng rưng nước, tôi mỉm cười và rất cảm kích Hằng, tôi ngồi xuống, xoa đầu thằng bé và dùng cử chỉ nói với nó. Xong rồi tôi nắm tay Hằng, cái nắm tay thật lâu như mong cho cô ấy sẽ hạnh phúc và kiên cường để vượt qua tất cả. Chào Hằng, rồi tôi quay về khách sạn cùng với tấm vé Hằng tặng, kịp chuyến bay về Vũng Tàu ngày mai...


- Cô ấy nói gì vậy mẹ?...


- Cô ấy bảo là: "Con hãy xem cô như mẹ của mình, con nhé!"


Thằng bé mỉm cười rạng rỡ, nụ cười Hằng như nắng sưởi ấm Paris


Hôm ấy, tôi biết... cô ấy cũng là một Thiên Bình, như tôi...


Vũng Tàu...


Bốn năm, rồi tôi cũng đã trở về đây, vượt qua tháng năm và những thử thách đầu đời, bước chân tôi đã đủ trưởng thành hơn chưa? Biển hát khúc tự tình ngân nga chào ngày mới, dòng người tấp nập hơn ngày tôi đi, đúng là... "cảnh cũ, người xưa, nhớ mấy cho vừa?" Tôi ghé sang cô nhi viện, cảnh vật thay đổi ít nhiều, bây giờ đã khang trang hơn, bọn trẻ nhận ra tôi và ồ ra ôm chầm lấy tôi, reo vang. Những người mẹ cũng bước ra, họ biết chuyện tôi tìm được gia đình mình ở Hà Nội nên mừng mừng rỡ rỡ ra đón, mẹ An của tôi còn rưng rưng khóc. Tôi cũng khóc òa và ôm lấy thân hình nhỏ bé của mẹ, bao năm qua đi, tôi nợ mẹ nhiều, giờ đây tôi sẽ làm nhiều thứ cho cô nhi viện này để đền đáp công ơn những người nuôi nấng tôi. Tôi chào họ và bảo rằng mình sẽ ra ngoài một chút có việc gấp. Tất nhiên, bạn sẽ đoán được tôi đi đâu...


Tôi ra biển, tôi chạy khắp bãi biển nhưng chẳng gặp anh ở đâu, biển người như biển cả, chẳng thấy một ánh nhìn quen thuộc. Đôi chân đưa tôi đến Nhà Thờ, nơi mà Noel năm nào tôi cùng anh đón Giáng Sinh, tôi thấm mệt và đưa mắt tìm kiếm. Không thấy đâu, anh đâu rồi...


- Dương...


Mọi âm thanh xung quanh tôi tắt ngấm, mũi tôi cay cay đầy xúc động, nước mắt trào lên như được dâng lên từ chính trái tim mình. Là giọng nói của anh, không lẩn vào đâu được, bây giờ chỉ cần tôi quay lại thôi, quay lại thôi... là tôi sẽ thấy anh rồi.


Tôi quay người. Gió vi vu thổi, Nhà thờ đánh từng hồi chuông chuẩn bị vào Lễ, dòng người qua lại như chẳng để ý đến điều gì xung quanh. Tôi đứng đó, đợi anh len qua đám đông. Anh vẫn vậy, vẫn cái cười nheo mắt khiến tôi yêu từ bốn năm trước, vẫn dáng hình này đã ôm tôi trước biển, vẫn tình yêu vẹn nguyện dành cho một Thiên Bình như ngày xưa. Anh ôm chầm lấy tôi, thì thầm vào tai, như hàng vạn đợt sóng nhỏ:


"Anh nhớ Em! Anh sẽ mãi chạy theo để tìm em và anh tin rằng mình sẽ tìm ra. Anh luôn chờ em về, về để nghe em nói – Em sẽ làm vợ anh..." – Và anh hôn lên tóc tôi.


Và đó là lúc tôi tin, biển đã tặng cho một Thiên Bình như tôi một người con của đại dương, một chàng Song Ngư đúng nghĩa.


Bạn biết đấy, nếu bạn yêu một chàng trai Song Ngư, chỉ cần bạn dành cho anh ấy một bữa ăn vào buổi sáng, một sự chăm sóc vào buổi trưa và một bản nhạc vào buổi tối, anh ấy sẽ dâng cho bạn cả thế giới này. Tôi may mắn, cơn gió đã tìm được chốn đậu của cuộc đời. Dù bao nhiêu lần nữa cán cân trong tôi lệch nghiêng, bao nhiêu lần nữa biển sẽ nổi sóng, thì tôi vẫn tin, anh sẽ luôn bên tôi và yêu tôi... một tình yêu bất diệt.


Cat Picky


Đang tải bình luận!