Disneyland 1972 Love the old s
Cuộc nổi loạn của gái ngoan

Cuộc nổi loạn của gái ngoan

Tác giả: Sưu Tầm

Cuộc nổi loạn của gái ngoan

Trâm đẩy cửa bước vào, còn một lần cửa nữa mới vào tới nơi mà nhạc đã rộn lên chát chúa. Tim cô đập thình thịch không phải vì hồi hộp mà vì tiếng nhạc đập chen cả vào não bộ điều khiển mọi cơ quan bên trong...


Trâm hít một hơi thật sâu trước khi dấn thân vào đêm thác loạn.


***


Tiếng nhạc, hơi người, khói thuốc làm Trâm nghẹt thở. Cô căng mắt ra trong ánh đèn chớp nháy điên đảo để tìm Su – chủ nhân bữa tiệc sinh nhật huyên náo này đây.


- Này này – Trâm túm tay Su trong khi cô nàng đang lắc lư say sưa.


- A! Chào con bạn ngoan hiền của tao, mày đến rồi hả? Quà tao đâu?


- Đây! Chúc mày sinh nhật vui vẻ!


- Woa... Gì mà to vậy? Cám ơn mày ha! – Nói rồi Su túm cổ áo hôn chụt lên má Trâm.


- Èo ghê quá!


- Giè? Hôm nay tao bao trọn chỗ này rồi, toàn người quen của tao với anh Bình, thích anh nào cứ nói. Cho mày đẹp nhất đêm nay!


Trâm ngúc ngoắc đầu, nhìn xung quanh mờ mờ ảo ảo ai cũng như ma như quỷ biết đâu mà lần.


- Thôi mày cho tao xin!


Su quắc mắt:


- Xin cái mẹ gì? Sau hôm nay mà không kiếm được anh nào thì biết tay tao! Mày định độc thân đến bao giờ?


Rồi chưa để Trâm kịp phản pháo Su đã chạy ào ra đón vài người bạn khác, cô sợ nói tiếp sẽ không cãi lại được Trâm mà lại chạm vào nỗi đau của cô bạn. Su rất quan tâm người khác nhưng lại không biết cách an ủi, cứ đến giai đoạn thuyết phục là chạy mất hút.


Không ham bay nhảy như Su, Trâm khá quan tâm đến chuyện tương lai và suy nghĩ chín chắn. Sống khép mình và chỉ thân với vài người bạn, trong đó có Su – quen nhau từ hồi lớp 6, Su nhỏ người nhưng đanh đá, chuyên môn bắt nạt bạn trai trong lớp, viết thư tình cho các anh khóa trên và bảo vệ Trâm, quan tâm bằng hành động và rất thích chửi bới.


Hôm nay là sinh nhật cô ấy, và cũng và tròn 8 tháng Trâm chia tay mối tình đầu.


 

Cuộc nổi loạn của gái ngoan


Trâm vớ tạm chai bia rồi tìm một góc yên tĩnh nhất có thể, tránh xa đám người đang lắc lư điên cuồng theo nhạc. Thế mà số phận có để cho cô yên đâu...


- Có phải Trâm đấy không?


"Ôi mẹ ơi!" – Cô thầm cảm thán trong đầu.


- Tớ Uyên đây mà, lâu quá không gặp nên không nhận ra hả?


"Nhận ra quá đi chứ, Thông tấn xã di động khủng nhất 6 tỉnh miền Bắc mà!"


- Có chứ, sao mà không nhận ra, Uyên càng ngày càng xinh ra đấy! – Trâm niềm nở.


- Ui lại khen tớ nữa rồi! – Cô bạn "thông tấn" cười rạng rỡ - dạo này cậu thế nào? Ra trường chưa?


- Tớ còn một kỳ nữa, vẫn đi học đi làm bình thường thôi. Uyên thế nào?


- Tớ xong rồi, đang đi làm. À mà Trâm chia tay anh bạn đẹp trai kia rồi hả? Phí của giời. Nghe nói anh ta có người yêu mới ngay sau đó à?


- Ừm... tớ cũng không để ý lắm –Trâm cười gượng gạo, thật sự cô vẫn luôn lo sợ bị ai đó chạm vào nỗi buồn sâu kín nhất trong tâm hồn.


Tám tháng qua Trâm vẫn đi học, đi làm, đi chơi như bình thường, ngay cả Su, hay Min – 2 cô bạn tri âm tri kỷ nhất cũng chưa từng nhìn thấy 1 giọt nước mắt của Trâm. Cô thường lén để những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên gối mỗi khi đêm về, không vật vã đau khổ, chỉ âm thầm chịu đựng nỗi đau, rồi sáng hôm sau lại như chưa từng xảy ra chuyện gì. Mỗi ngày Trâm quên một ít, dần dần tự tạo ra kháng thể chống chọi lại với nỗi nhớ Nguyên. Một tháng, hai tháng, ba tháng trôi qua... Những ký ức đẹp đẽ trong lòng Trâm cũng dần phai mờ, bóng hình Nguyên không còn dày vò những giấc mơ... Gần đây đôi mắt cô còn ánh lên những tia sáng vui vẻ. Nhưng tận sâu trong đáy lòng, Trâm vẫn còn một nỗi đau khắc khoải, chỉ dậy sóng mỗi khi có ai nhắc đến Nguyên.


- Tớ cũng xem qua facebook anh bạn đó, vẫn đẹp trai, mà tình cảm với người mới lắm... - "thông tấn" vẫn thao thao bất tuyệt – sao hồi đó lại chia tay???


- Cậu muốn nhảy không? – Trâm quay sang hỏi một câu không liên quan làm "thông tấn" chưng hửng.


- À à... không... ha ha... tớ không biết nhảy lắm!


- Vậy tớ ra đó một chút – Trâm nghếch chai bia về phía đám đông nhập nhòe trong ánh đèn, mỉm cười thật nhanh rồi rảo bước đi.


"Thông tấn" không đáng trách, ở đời loại người thích chọc ngoáy vào nỗi đau của người khác như cô ta rất nhiều, căn bản là Trâm cũng phải tập làm quen với những tình huống như thế này, chỉ là khó chịu, cô cảm nhận được một cơn cuộn trào trong lồng ngực. Lượn qua bàn Su lấy một cốc rượu đầy tu một hơi hết cạn, một cốc nữa, rồi một cốc nữa. Su không ngăn bạn, chỉ đứng nhìn trước ánh mắt lo lắng của người yêu, cô thì thầm:


- Cứ để nó say đi anh, tí em đưa nó về, nó kìm nén nỗi đau này quá lâu rồi, cần có cái gì xúc tác mới bung ra được, chứ cứ để trong lòng mãi, em sợ nó chết sớm mất!


Tửu lượng của Trâm rất khá, nhưng uống nhiều và liên tục cũng làm cô chuếnh choáng men say, cô ôm cổ Su, bắt Su uống với cô hết lượt này đến lượt khác. Trước đó Su uống cũng đã nhiều, hai cô nàng say ngắc ngư trèo lên sàn diễn vừa nhảy vừa la hét theo nhạc. Cả đám đông ngấm men phấn khích hò hét theo, lắc lư điên cuồng theo nhịp nhạc dồn dập. Càng say càng uống, càng uống càng say...


Ba giờ sáng mới thật sự tàn cuộc, khách khứa lục tục ra về, một số rơi rớt lại trên sàn nhảy. Lúc này Su đã say ngất không biết gì, Bình cũng không còn đc tỉnh táo, một tay xốc Su, một tay giữ Trâm. Trâm cười hề hề, bảo Bình:


- Anh Bình đưa Su về cẩn thận, em... đi về!


- Em tự về được không? Hay gọi taxi?


- Em... ừ hứ... về được, đi... xe máy. Chào anh!


Không đôi co được với Trâm nhiều nữa, lưỡi Bình cũng đã líu vào rồi, anh đành bế Su lên taxi về. Trâm lảo đảo ra lấy xe, tìm được con chiến mã, định mở cốp lấy mũ bảo hiểm mà tra mãi chìa khóa không vào. Bực mình Trâm văng tục:


- Mẹ nó!


Rồi co chân đạp thẳng cẳng vào cái xe tội nghiệp làm em nó đổ kềnh. Cô vùng vằng dựng cái xe dậy mà nó cứ trơ ra. Chân tay Trâm thì đã mềm nhũn, cô ngồi phịch xuống đất giãy đành đạch như trẻ con đòi quà.


- Tôi có thể giúp gì cho em?


Trâm ngẩng lên nhìn anh chàng đẹp trai như Hạ Quân Tường rồi lại cúi xuống lẩm bẩm:


- Say đến nỗi nhìn thấy ảo giác luôn!


- Em là bạn của Su phải không?


Trâm ngẩng lên lần nữa, anh đẹp trai nhìn cô cười rất tươi.


- Anh có thật à?


Đức nhìn quanh, rồi nhìn Trâm khó hiểu.


- Ý tôi là anh không phải ảo giác chứ?


- Ha ha – Đức bật cười – không! Em đứng dậy đi đã.


Anh lại gần Trâm, chìa tay ra. Cô chẳng ngần ngại nắm lấy để anh kéo cô dậy. Nhưng chân Trâm đã nhũn ra, đứng không nổi nữa. Đức vội vàng vòng tay ra sau ôm trọn Trâm vào lòng.


Trâm gục vào vai anh, sộc vào mũi cô là mùi hương đàn ông rất lạ, nhưng rất quyến rũ. Đã 8 tháng nay cô không gần gũi một ai, cô đơn lẻ loi suốt một thời gian dài, hơi men bốc lên đầu khiến bản năng phụ nữ trong cô trỗi dậy. Bỗng cô thèm một bàn tay vuốt ve đến lạ! Cô ghé tai anh thì thầm:


- Anh biết không? Tôi không phải đứa con gái dễ dãi, nhưng đêm nay, tôi cần một người đàn ông!


Đức thoáng ngạc nhiên, nhưng anh vẫn dìu Trâm ra ngoài, vẫy một chiếc taxi...


Cuộc nổi loạn của gái ngoan


***


Trâm mơ màng tỉnh dậy vì cái siết nhẹ từ sau lưng... Thật ngọt ngào và ấm áp. Trâm khẽ khàng xoay người lại, ti hí mắt vì ánh sáng chói lòa ngoài cửa sổ, cô rúc vội vào cổ anh cho khỏi chói mắt rồi cười khinh khích. Vòng tay qua người, Trâm chậm rãi di chuyển ngón tay trên các thớ thịt săn chắc nơi lưng rồi hít một hơi dài mùi hương của anh, nam tính và cực quyến rũ!!!


Khoan đã!


Có gì đó không đúng...?


Trâm mở to mắt, lùi ra xa một chút và suýt chút nữa lăn luôn xuống giường.


- Ai đây? Cái... cái quái gì thế này?


Cô nhìn xuống, không nén nổi tiếng hét thất thanh. Cả cô, và cái anh chàng đẹp trai vẫn còn đang say ngủ đều trần như nhộng.


Đức bị tiếng thét chói tai của Trâm đánh thức, anh mơ màng dụi mắt, rồi ngạc nhiên nhìn Trâm đứng hình bất động trước mặt. Phải mấy giây sau não Trâm mới phát tín hiệu trở lại, cô kéo chăn cuốn lên người. Việc làm này lại khiến Đức trơ tấm thân cường tráng ra trên giường. Trâm đỏ mặt vội quay đi. Cục diện trở nên ngu ngốc.


Đức phì cười, quay lưng lại phía Trâm, vẫn còn chưa tỉnh ngủ:


- Em không nhớ gì sao?


Trâm không nói, vừa mò mẫm tìm quần áo vừa tua lại cuốn băng ngày hôm qua, nghĩ tới nghĩ lui, mặc xong quần áo mà vẫn chưa nghĩ ra. Trâm ngồi thừ xuống cuối giường, dần dần hồi tưởng từng chút một, khi nhớ ra đã ghé tai anh thì thầm cái câu lả lơi kia thì đỏ bừng mặt, đứng phắt dậy toan bước ra cửa thì nhớ ra, quay lại lay anh:


- Anh có dùng biện pháp gì không đấy?


Đức ậm ừ trong cơn buồn ngủ.


- Này! – Trâm lay mạnh hơn.


Anh vẫn chưa thèm động đậy. Cô cáu tiết, trèo hẳn lên giường, ngồi lên người anh.


- Này này, anh có dùng biện pháp gì không đấy?


- Không... Đức nheo mắt nhìn Trâm, chờ đợi phản ứng tiếp theo. Không ngờ cô tát anh một cái, lại còn buột miệng:


- Khốn thật!


Nói xong cô vùng vằng trèo xuống rồi lao nhanh ra cửa, bỏ mặc anh kinh ngạc trên giường nhìn theo. Cô gái này thật có khí chất hơn người, việc đánh vào mặt Đức này từ xưa đến nay rất ít người dám, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay... của một bàn tay.


Trâm đến chỗ tối qua lấy xe, hóa ra cô ngủ trong lòng anh đã nửa ngày trời, cũng may hôm nay không phải đi học. Anh là người lạ, lại đẹp trai, cũng có vẻ phong tình. Không biết đã qua lại với bao nhiêu người. Điều cô lo lắng là vấn đề sức khỏe, lại lo đến hậu quả, kèm theo ngượng ngùng vì cái câu đêm qua phun ra với anh nên mới đâm ra tức giận. Tát anh cũng nằm ngoài dự kiến, kì thực Trâm cũng thấy mình hơi quá.


Uể oải rút điện thoại ra gọi cho Su, biết ngay giờ này cô nàng còn chưa dậy.


- A lô... mày à...?


- Nói ngay, cái anh chàng đẹp trai như Hạ Quân Tường là ai?


- Cái... quái...! Mới sáng ra mà mày nói nhảm gì đấy?


Trâm thuật lại từ đầu đến cuối vụ việc vừa xảy ra, Su ở đầu dây bên kia phải ngồi bật dậy cười sằng sặc:


- Chưa gặp ai như mày, chắc anh ấy được một phen hoảng hồn rồi. Yên tâm đi, ông ấy... "sạch"... Ha ha ha ha ha ...


Trâm bực mình cúp máy vì Su cứ cười điên dại trong điện thoại. Đức – theo như nguồn tin cho biết – là họ hàng xa xa của Su, nói là họ hàng cũng không phải, hai gia đình hợp tác làm ăn, qua lại từ lâu, quan hệ rất tốt nên coi như anh em trong nhà. Trâm thật không biết Su lại có ông anh đẹp trai như thế. So với Nguyên... cũng same same.


Lo liệu xong hết các việc, từ việc học hành, xử lý hậu quả vụ say sưa, đến sửa xe. Trâm lết về nhà đã sập tối. Vừa đi vừa cúi đầu đếm bước chân, tay lúc lắc túi đồ ăn bự chảng cho một buổi tối thứ bảy thư giãn. Đến khi nhìn thấy một đôi giày nam mới ngẩng đầu lên thì giật mình. Không những giật mình, lưỡi còn hóa đá. Đứng trước mặt Trâm là Đức, với nụ cười đẹp mê hồn, đang nhìn cô với ánh mắt lấp lánh:


- Em về muộn thế?


Anh hỏi đến câu thứ ba nơ ron thần kinh của Trâm còn chưa rung trở lại. Đức rất hồn nhiên, lục túi lấy chìa khóa mở cửa vào nhà. Đến khi anh thò đầu ra gọi Trâm mới hoàn hồn, nhưng không vào nhà ngay, rút điện thoại ra, đợi Su bắt máy liền hét một chặp:


- Sao ông ấy biết nhà tao? Con ranh, mày bán đứng bạn bè! $()*^$#))&*^^%$*&)*%%&)(*)#@%()Ư)%^)_&$#


- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện...


Kiểu chửi người ta nhưng người ta không chửi lại thật là ức chế. Nhưng cái quan trọng là làm thế nào với cái người trong nhà kia? Trâm lần chần mãi ở cửa, cuối cùng cũng bước vào. Cảm giác như bước vào nhà người khác chứ không phải mình. Anh đang chễm chệ trên ghế sô pha, dáng vẻ rất thư giãn như ở nhà. Thấy Trâm đi vào lại lon ton chạy ra đóng cửa, xách đồ, cảm giác như ông xã đích thực. Mọi động tác anh làm rất nhanh, căn bản không để cho Trâm kịp phản ứng. Ngồi lại sô pha, Đức bày biện đồ ăn ra, hầu hết là đồ ăn sẵn, hôm nay Trâm mệt không muốn nấu nướng, lại còn vẫy tay gọi cô lại ngồi cùng. Trâm hết sửng sốt với "con ruồi" mới nghiêm túc nói:


- Anh muốn gì đây?


- Hả? – Đức giả bộ ngơ ngác


- Muốn trả thù cái tát lúc sáng à?


- Muốn trả thù thì giờ này em đang ở trong nhà thổ rồi! – Đức cười ranh mãnh.


Trâm khẽ rùng mình, Trâm biết gia đình Su và Đức làm ăn theo kiểu gì, tức là Đức không dọa, muốn làm thì anh có thể làm thật. Nhưng Trâm vốn là đứa cứng miệng, cô lại nhìn anh thách thức:


- Thế là muốn cái gì? Chẳng lẽ em làm chuyện đó giỏi lắm hay sao?


Đức ra chiều ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhìn thẳng vào mắt Trâm cười nói:


- Không, dở tệ!


Trâm hẫng một hơi không nói được gì. Đúng là không nên đọ độ mặt dày với con người này. Cô cũng không phải thuộc típ con gái biết nói lời ong bướm lả lơi mà trêu ghẹo được Đức. Chỉ riêng chuyện hồi sang đã đủ làm cô ngượng chín cả mặt.


Ngoài Nguyên ra, Đức mới là người đàn ông thứ hai trong đời Trâm. Tuy là mẫu con gái hiện đại, nhưng cô vẫn xem nặng một số quan niệm truyền thống. Nếu không phải tâm niệm Nguyên sẽ là người mình yêu thương cả đời, Trâm tuyệt đối không đi quá giới hạn. Nhưng ngây ngô tình đầu, ai biết sẽ ra sao ngày sau. Con gái rất khờ, một khi đã yêu thì đặt niềm tin vô bờ bến vào răng long đầu bạc, mọi thứ đều vĩnh cửu. Đối với người mình yêu thương có chuyện gì mà không thể hi sinh được?


Trong lòng Trâm dậy lên cảm giác chua xót. Cô nhìn Đức, khóe mắt đã long lanh. Anh thoáng ngạc nhiên, cau mày chờ Trâm lên tiếng.


- Chắc anh nghĩ tôi là loại con gái dễ dãi, có thể say rượu rồi lên giường với bất cứ thằng đàn ông nào, nên tới đây để bỡn cợt tôi, đúng không?


Trâm nói rồi quay đi, giấu một giọt lệ rơi. Đối với đàn ông mà nói, nước mắt của chị em, nhất là của một người con gái đẹp là thứ vũ khí dịu dàng nhất. Đức vốn định trêu chọc Trâm thêm chút nữa, nhưng nhìn thấy cô như thế lại chẳng nỡ. Anh với tay qua vò rối tóc Trâm rồi nói thành thực:


- Không phải nghĩ em dễ dãi, thấy em có chút đặc biệt nên muốn theo đuổi, Su cũng nhờ anh chăm sóc em. Xem ra cũng không quá tệ mới nhận lời.


Trâm ngơ ngác nhìn anh, người này cảm giác như đã quen thân từ lâu lắm. Mọi hành động, cử chỉ của anh đều khiến đối phương cảm thấy ấm áp không thể chối từ.


Trước khi ra về, Đức còn đứng chống tay ở cửa, tạo thần thái đẹp trai mê hoặc lòng người, nói với Trâm bằng giọng lả lơi hết sức:


- Sao không giữ anh lại? Làm gì thì cũng làm rồi, em còn sợ quái gì?


Trâm lừ mắt, nhéo anh một cái rõ đau rồi đẩy anh ra khỏi cửa càng nhanh càng tốt.


- Nham nhở!


- Ái đau quá! – Miệng thì kêu đau nhưng vẫn cười rất tươi. Đức xuống đến chân nhà, còn vẫy tay với Trâm đứng trên cửa sổ hẹn mai gặp lại.


Trâm chỉ thấy trong lòng chuếnh choáng. Con người này, không biết đã làm tan vỡ trái tim biết bao cô gái rồi.


Trâm cứ để Đức ở bên cô như thế, hằng ngày đều quan tâm chăm sóc cô, làm cô vui. Lòng dạ con người cũng không phải là đá, huống chi nước chảy đá cũng phải mòn.Con người đối với sự quan tâm dịu dàng như nước chảy mà nói, vốn dĩ không thể kháng cự. Vì vậy đứng trước một tấm chân tình, con người sẽ thay lòng đổi dạ.


Thật kỳ lạ...


Cuộc nổi loạn của gái ngoan


***


Một ngày đầu tháng 10, gió se se lạnh, Đức đang dung dăng dung dẻ Trâm tản bộ về thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc dưới hiên nhà. Người ấy đứng cúi mặt, dựa lưng vào tường. Nhưng dù trong một biển người, chỉ nháy mắt một cái Trâm có thể nhận ra anh ngay... Vì hình bóng ấy, chưa bao giờ ra khỏi trái tim cô cả. Tim Trâm thắt lại một nhịp, cô thất thần bước lại gần cho đến khi anh nhìn lên.


- Ng... Nguyên!


Nguyên nhìn Trâm bằng ánh mắt ưu phiền, liếc nhanh sang Đức. Rồi không nói không rằng mà cầm cổ tay Trâm kéo đi. Nhưng bàn tay anh nhanh chóng bị chặn lại.


Đức bóp chặt cổ tay Nguyên, gằn từng chữ một:


- Bỏ - tay – cô - ấy - ra!


- Mày là thằng quái nào? – Nguyên hằm hè.


- Tao là người yêu Trâm – Mắt Đức vằn lên tia đỏ.


Nguyên nhìn Trâm, chờ đợi xác nhận từ cô. Trâm không nói gì, lẳng lặng gỡ tay từng người một ra. Nhưng Đức níu chặt bàn tay cô không muốn buông. Trâm nhìn thẳng vào mắt anh, bỗng thấy một tia nhìn tuyệt vọng.


Đức biết Nguyên là ai, biết thời gian qua trong lòng Trâm vẫn có anh ta. Không phải Đức mới biết Trâm từ sau sinh nhật Su. Anh gặp Trâm khi đưa Su đi dự lễ khai giảng năm lớp 10 thay bố mẹ. Nụ cười thuần khiết của cô khi đó làm Đức thấy cô như ở một thế giới khác, cô là thiên thần, anh là ác quỷ trong cái môi trường phức tạp sớm biết ăn chơi đua đòi. Lúc ấy Đức đã nghĩ, cô không phải để dành cho anh. Nên anh chỉ cất giữ hình ảnh cô nữ sinh mặc áo dài trắng tinh khôi với nụ cười rạng rỡ vào trong trái tim. Nhưng anh không ngờ, ngày tháng đằng đẵng trôi đi, hình ảnh ấy chẳng phai mờ chút nào. Cho đến khi anh nhìn thấy cô, đang giãy đành đạch như trẻ con bên chiếc xe đổ kềnh càng, anh biết thời khắc ấy, cô cần anh... Hơn bao giờ hết.


Nhưng bây giờ đây, anh lại đứng trước nguy cơ vuột mất cô thêm môt lần nữa. Kẻ cô yêu nhất trên đời đang ở trước mặt. Anh sẽ mất cô? Ruột Đức quặn lên từng cơn nhức nhối...


Trâm bối rối khi nhìn vào ánh mắt anh. Cô như hiểu được lo lắng của anh, nên vỗ nhè nhẹ vào bàn tay anh mà trấn an:


- Anh lên nhà trước đi, em nói chuyện một lát sẽ lên ngay!


Nói xong còn gật đầu khẳng định lần nữa Đức mới quay đầu đi lên, vừa đi vừa ngoảnh lại dè chừng.


Trâm quay lại, chưa kịp nói gì Nguyên đã lên tiếng:


- Em biết hắn là ai không mà qua lại với người như thế?


Trâm cười cười:


- Biết rõ hơn anh tưởng.


- Biết mà còn làm sao?


- Thì sao? Có liên quan gì đến anh chứ? Anh có người yêu mới rồi, em không có được hay sao? – Trâm nhìn Nguyên thách thức.


- Không phải không được, mà là em nên tìm người tử tế mà yêu!


- Anh ấy tử tế hơn anh đấy!


- Em...


Nguyên nghẹn lời. Quay sang tức tối đấm vào tường. Trâm chỉ thờ ơ nhìn theo. Người đàn ông đứng trước mặt cô bây giờ chỉ còn là người xa lạ.


- Anh và cô ấy chia tay rồi... – Nguyên nói với giọng buồn bã, Trâm lạnh nhạt đứng dựa vào tường chẳng buồn đáp – Anh có lỗi với em!


Trâm cười mũi, sao cô lại như biết trước sẽ có ngày hôm nay thế cơ chứ:


- Anh không sai. Em mới là người sai. Lỗi của em là cho anh cơ hội làm việc có lỗi với mình.


- Thật sự anh với cô ấy không có cái gì trước đó, sau khi chia tay em mới...


Ánh mắt sắc lạnh như dao của Trâm làm Nguyên cứng họng. Khuôn mặt bối rối của anh làm cô vừa khinh bỉ vừa chua xót. Vẫn còn nói dối sao?


- Em đã chờ ngày này... - Trâm nhìn xuống đất – Chờ anh đến tìm em, sẽ tha thứ cho tất cả, để anh ôm em vào lòng, em tha thứ cho anh từ lâu rồi...


Nguyên kinh ngạc nhìn cô. Cô không nhìn lại mà nói tiếp:


- Nhưng thời gian trôi qua, em đã phải một mình gặm nhấm nỗi đau, em không muốn ai biết em là con bé yếu đuối, nên cứ một mình vượt qua như thế. Khoảng thời gian đó thật khủng khiếp. Thế mà bây giờ anh đến tìm em. Anh muốn quay lại sao?


Trâm đưa ánh mắt buồn bã long lanh lên nhìn Nguyên, ánh mắt đã bao lần khiên Nguyên nao lòng, ánh mắt không thể giữ anh trong cơn mưa của buổi chiều hôm ấy. Hôm ấy là sinh nhật cô, và mối tình đầu của cô không muốn giữ cô bên cạnh...


- Anh xin lỗi – Nguyên cay đắng – Anh có lỗi với em, anh muốn bù đắp cho em. Hãy cho anh được yêu em thêm một lẫn nữa!


- Không!


Trâm chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, một giọt nước mắt khẽ lăn trên má:


- Em chỉ nghĩ, sau tất cả những gì em đã hi sinh, tất cả những gì em đã chịu đựng, phải vượt qua, em xứng đáng được yêu thương hơn là cái hạnh phúc mong manh anh có thể mang đến. Biết được khi nào anh lại ruồng bỏ em một lần nữa??? Hôm nay em can đảm lắc đầu, y như cái ngày anh bỏ rơi em!


Trâm vội quay lưng đi, để che giấu khuôn mặt giàn giụa nước mắt. Bỏ lại sau lưng là Nguyên – người con trai mà cô yêu nhất. Sau hôm nay, cô mong anh tìm được hạnh phúc thật sự. Trâm không dám ngoảnh lại nhìn cái bóng cô liêu dưới ánh đèn vàng. Trái tim cô lại tan vỡ một lần nữa. Như tên một cuốn tiểu thuyết ngôn tình của Trung Quốc: "Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất!"


Đức chờ Trâm ngay sau cửa, cô ào vào lòng anh như một cơn lốc và khóc nức nở. Đức chỉ ôm cô, nhẹ nhàng xoa lưng vỗ về. Cho đến khi tiếng khóc của Trâm chỉ còn dấm dứt, nấc lên nhè nhẹ mới dịu dàng nói:


- Sau này hãy để anh chăm sóc em. Mối tình đầu bao giờ cũng mong manh và dễ vỡ, chỉ là giấc mộng đẹp khó thành. Cứ ở bên anh đi, anh sẽ cho em thấy thiên trường địa cửu... J


Lời nói của người con trai này không biết có thể tin bao nhiêu phần trăm. Nhưng trái tim Trâm tan vỡ lần nữa không phải là để cho anh ấy ghép lại hay sao? Một trái tim tự chữa trị không lành hẳn, vết thương còn mảnh cắt âm thầm đâm ngang đâm dọc. Dù sao cũng không biết ngày mai trời đất vạn vật đổi thay như thế nào. Can đảm yêu lần nữa, biết đâu thật sự có thể là vĩnh cửu...


Hà Nội, ngày 2 tháng 10 năm 2013


Psyche


Đang tải bình luận!