The Soda Pop
Cho em phần nông nổi để yêu anh

Cho em phần nông nổi để yêu anh

Tác giả: Sưu Tầm

Cho em phần nông nổi để yêu anh

: Ai cũng có một chuyện tình để nhớ.)


Nhìn thấy anh là điều đau lòng... Không thể bên cạnh anh những lúc anh mệt mỏi là điều đau lòng... Không thể là một chỗ dựa cho anh là một điều đau lòng... Chứng kiến anh tay trong tay hạnh phúc cùng người khác cũng là một điều đau lòng..


***


Em bước vào quán... Váy đỏ. Áo thun trắng. Tóc ngang vai.


- Sao hôm nay nhìn em dữ vậy?


- Oh, thì... tôi ấp úng.


- Em đẹp hơn thường ngày đúng hok?


- Oh, thì... tôi lại ấp úng. Tội nghiệp cho cái thằng tôi của tôi, bao nhiêu lời hay ý đẹp không dưng bay hết vào đôi mắt em. Nghĩ đến đây tôi mém vỗ đầu mình, câu này là lời hay ý đẹp đây!


Bỏ tôi đứng tần ngần, em ngồi xuống ghế, ngước đôi mắt đầy ma lực nhìn tôi: Hôm nay ngồi với em nha.


Em nói giọng ngọt và buồn đến mức cái thằng Tôi đã kéo ghế ngồi lúc nào không hay.


Cho em phần nông nổi để yêu anh


Tôi nhìn em, hít một hơi thật dài định thần, tự nhủ: Này, tôi ơi, đừng có ngốc, em là xương rồng, nào phải hoa hồng đâu. Có mềm yếu cỡ nào cũng không dành riêng ai!


- Dạo này em sống thế nào?


- Có quan trọng lắm không?! – Em trả lời, miệng hơi nhếch lên thành nụ cười, chua xót: Còn anh?


Tôi im lặng, em trở về rồi đó! Tôi cũng về! Hiện thực nào cũng chua xót khiến người ta quẫn trí nên cố ru mình vào u mê!


- Chị dùng gì?


- Một ly rum.


- Một cốc đường, một ít chanh – Tôi tiếp lời trong vô thức. Yến nhìn tôi cười đầy ẩn ý. Yến là một cô gái thông minh, làm phục vụ cho quán của tôi gần 1 năm. Từ ngày em đi, quán đã nhiều thứ thay đổi, Yến là một ví dụ điển hình, phục vụ mới!


- Anh còn nhớ sở thích của em nữa ư?! Em có nên xem đây là một hạnh phúc không?


Tôi cười đau đớn. Người con gái tôi yêu ngày xưa đây, nguyên vẹn đến mức tôi muốn đay nghiến em, dìm chết em. Theo những gì tôi biết, em chưa bao giờ bị thằng đàn ông nào phụ bạc, mà em ngoài những lúc như con mèo con nép mình sau cánh tay tôi, ngoài những lúc như như đứa trẻ vùi đầu vào ngực tôi, em như muốn phỉ nhổ vào tất cả bọn đàn ông trên thế gian nếu vì sự buông lơi của em mà dám trêu hoa ghẹo nguyệt. Tôi đã chạy trốn khỏi em khi nhận ra những điều đó, em lại chạy theo tôi, van nài tình yêu trong tư thế đầu ngẩng cao đỉnh đạc. Kiểu như: Anh à, em cần anh lắm, em yêu anh lắm, đến với em đi, một lần thôi, em đâu đòi hỏi gì, anh không cần trách nhiệm, anh không bao giờ bị ràng buộc, vì em chỉ cho phép mình yếu đuối một lần thôi, với anh tình cảm hai ba ngày thì có gì đâu, phải không?! Tôi muốn siết em vào lòng, hôn em thật nồng nàn, nhưng con hổ đã bị đạp vào lòng tự trọng. Tôi trốn chạy khỏi em. Em bảo: Có yêu mới có hận! Mà chắc gì đó là tình yêu. Anh buông tay em đi vì gì?! Tôi cũng không biết!


Im lặng! Tôi chua bao giờ trả lời những câu hỏi như vậy. Em cũng chưa bao giờ cần nghe câu trả lời từ tôi. Em ngồi dựa vào ghế. Đôi mắt khép hờ. Ru mình vào tiếng nhạc. Thỉnh thoảng ngước lên nhìn tôi, mỉm cười. Tôi thấy mình bối rối. Một chút nữa thôi, bao nhiêu thứ sẽ phải vỡ òa.


Tiếng bước chân đi về phía bàn rất quen thuộc. Tôi thở dài! Cuộc chiến của hai người phụ nữ là cuộc chiến ác liệt, kịch tính, và nhiều tính chất bất ngờ nhất. Họ mỉm cười với nhau, hỏi thăm về cuộc sống, còn nói thỉnh thoảng nhớ liên lạc cho nhau! Tôi biết, em khinh chị không dám đối diện với sự giận dữ, hờn ghen. "Chị" khinh em vì người tôi chọn mãi mãi không là em. Tôi không biết nên thương em, oán trách người phụ nữ mình chọn song hành cả quãng đời còn lại, hay giận em thương người còn lại...? Bên quầy, Yến nhìn tôi cười tinh quái.


Ngồi một lúc em xin phép ra về không quên ném cho vợ tôi nụ cười ngạo nghễ. Tôi nhìn em bước đi lòng se sắt. Đừng nói đàn ông đa tình là không biết đau khổ, họ chỉ không thiệt thòi thôi! Vợ tôi cũng về, nàng hiểu tôi cần một mình. Những người phụ nữ quá thông minh và chấp nhận khiến đàn ông vừa có cảm giác dễ chịu, vừa có cảm giác mất nợ, nói chung không ưng lòng lắm.


Cho em phần nông nổi để yêu anh


Tôi thở hắt ra, nhẹ nhõm là cảm giác những lo lắng của mình được giải tỏa kèm theo một ít tiếc nuối. Làn khói trắng mong manh lơ lưng như lát cắt vào tâm trạng.


- Yến, ra đây!


- Sao, cần em đi mua cho anh vài lon bia không?


- Không cần, trong tủ còn hai chai vang, em mang ra đây. Tối nay hai anh em mình liên hoan.


- Cho xin, em không muốn mất việc.


- Anh bảo đảm!


- Anh bảo đảm được cho bao người phụ nữ rồi? Chị kia giờ có việc làm chứ? – Yến vừa hỏi, vừa chồm người về phía tôi, tay nghịch cổ áo.


Đưa tay bẹo má, tôi đẩy Yến về vị trí cũ: Em và người đó khác nhau nhiều lắm. hà hà


- Thua nhất là nụ cười của anh, chả có cảm xúc khỉ gì!


Tôi cười. Từ ngày Yến vào quán tôi làm, tôi thấy rất dễ chịu. Yến không quá thông minh để đẩy tôi vào tình thế khó xử như em, em không sâu sắc để hiểu tôi, cũng không đủ quyến rũ để gây nguy hại cho hạnh phúc gia đình. Như một đứa trẻ ranh trêu chọc người lớn, rồi sợ người lớn bỏ đi nên xòe tay chia cho cục kẹo – Yến là vậy.


Trong cuộc sống không chỉ có tình bạn, tình yêu, na ná tình yêu hay tri kỷ, còn những thứ tình cảm không biết phải gọi tên là gì. Như tôi với em. Ai nói tôi không yêu em. Bao nhiêu buồn vui, chỉ cần nhìn vào mắt em là cảm được sự chia sẻ, đồng cảm. Đã mấy lần, ôm ghì em vào lòng, cả tình cảm , cả hocmôn giới tính thúc đẩy, hôn vồ vập, mọi hành động nhanh như chớp, tay tôi đi dần xuống vùng cấm địa, em nắm chặt lại, siết mạnh hơn cả vòng tay của tôi: Anh còn chưa mặc áo cưới cho em! Như một tiếng sấm vang rền thức tỉnh cuộc du ngoạn giữa cảnh tiên bồng, tôi dừng hẳn lại, vòng tay nới lỏng. Em vùi đầu vào ngực tôi, vòng tay siết mạnh. Nằm bên cạnh nhau, sợ cô đơn đến tốt cùng sao không khỏi cô đơn...


Xa em bao lâu, nhiều khi nhớ em đến tức ngực. Nay gặp lại em, gần như không thể rời mắt khỏi dáng em, có một chút bối rối trong tôi – người đàn ông từng trải và đa tình, đó không phải là tình cảm na ná tình yêu, cũng không phải tình yêu, hẳn nhiên không là tình bạn. Ở em có một sự cuốn hút đầy bí ẩn, mà không thể giải thích được. Cuộc đời đâu chỉ có màu trắng và màu đen, còn có màu xám, mà xám thì hình như bao trùm.


***


Sài gòn mưa tầm tã...


Đã mấy hôm nay đầu em cứ hiện lên hình ảnh cô gái mặc chiếc váy trắng, nằm chếch một bên giường. Máu từ cổ tay cô ứa ra âm ấm, nong nóng, nó chảy tới đâu em cảm nhận được hết, em mỉm cười... Tấm dra trắng tinh loang màu đỏ thẫm, như những hạnh phúc đời em chắp nối mong manh...


Em vào quán tấm rèm trắng buông hờ hững từ trần. Hờ hững rất hờ hững. Tự dưng em nhìn thấy mấy vết máu loang lổ.


Anh ngồi vào ghế đối diện, sau mấy lần người ta ôm nhau, ngủ với nhau giờ có thể ngồi nhìn nhau nhẹ nhàng thế này ư? Tình yêu của em dành cho anh đâu hết rồi? Nỗi đau anh gây ra cho em – của riêng em đâu hết rồi? Sao có thể cười hiền như thế? Hay là yêu nhiều mù quáng rồi, cả tự trọng, danh dự cũng mất, nên không đòi hỏi dù là một lời xin lỗi?! Càng hỏi càng thấy mờ mịt câu trả lời. Hít một hơi thật dài, em làm như mỗi là một ngày mới, trong em không có quá khứ, không có kỷ niệm không có những lần ôm ghì nhau trong vòng tay, những nụ hôn cuồng vội...


Cho em phần nông nổi để yêu anh


Vợ đính hôn của anh đến...


Không khí chìm vào im lặng đến nghẹt thở. Em tự hỏi ai ép em phải rơi vào tình thế điên đảo này. Biết rõ anh có người yêu, biết rõ anh sẽ không bao giờ chọn lựa mình, biết rõ lòng mình đã chao đảo, vậy còn cố chấp. Cố chấp yêu thương, cố chấp lo lắng, cố chấp những lần buồn vui thủ thỉ... Cố chấp những đêm liên hoan, những lần tiệc tùng, để rồi anh đưa em về dưới mưa, tay tìm tay, môi tìm môi... Nồng nàn, nhẹ nhàng đến mức đau nhói! Ai ép em phải đạp lên tất cả những nghi ngờ, mệt mỏi của mình để mấy bận gặp nhau là nói cười vui vẻ. Vì em không muốn anh khó xử, em không đòi hỏi ở anh trách nhiệm... Anh vẫn bỏ em đi. Vẫn hờ hững, lạnh lùng đến bất nhẫn. Em cười vui, đàn bà có kinh buồn vui thất thường. Đàn ông có kinh không mà thích thì vui, thích thì buồn. Nhưng em chẳng thể để mình phải buồn, phải khóc lóc níu áo anh ở lại, để làm gì cơ chứ? Chạy theo một người đàn ông đã ruồng bỏ mình, một là anh ta tặng cho bạn lòng thương hại, hai là anh ta xem thường bạn, cả hai điều đó em đều không muốn. Dù cho cả thế gian này không chấp nhận em, em cũng phải tự chấp nhận và yêu thương chính mình. Tâm hồn em đau như khói thuốc vừa rời miệng anh bị cắt mảnh. Cố nhoẻn nụ cười thật tươi chào anh, chào chị, ra về.


Lại hít một hơi thật dài, đã đối diện với nhau lần cuối rồi, mong đợi điều gì nữa? Một nụ hôn cuối? Một vòng tay cuối? Một lời nói tạm biệt? Rồi được gì?!


"Thật mệt mỏi...


Nhìn thấy anh là điều đau lòng... Không thể bên cạnh anh những lúc anh mệt mỏi là điều đau lòng... Không thể là một chỗ dựa cho anh là một điều đau lòng... Chứng kiến anh tay trong tay hạnh phúc cùng người khác cũng là một điều đau lòng...


Cái gì là một mối quan hệ không ràng buộc? Tình nhân? Dăm ba lần anh đến, những nụ hôn, những cái ghì siết, bàn tay ấm, mùi hương của anh? Em không làm được. Em tưởng mình có thể, nhưng không thể... Nó đau hơn em nghĩ, hành hạ em nhiều hơn em nghĩ... Khi tình cảm dày vò em đến mức chỉ có thể tránh anh, em mới thấy thoải mái, em biết mình đã bước vào một con đường rất mệt mỏi, rất khó dứt ra...


Mỗi khi nghĩ đến anh và người đó, em không thể chịu được... Em ước gì thói quen vùi mình vào suy nghĩ có thể khiến em nguôi ngoai, nhưng không được. Em ước gì những trận khóc tơi bời cứ tuôn ra để em nhẹ lòng, nhưng không được. Em ước gì em đừng yếu mềm đến thế... Chẳng dám tranh giành, chẳng dám đấu tranh, chỉ có thể lẩn tránh, chỉ có thể đứng sau. Vì em biết mình không thể cho anh điều anh cần. Vì em không muốn có một người con gái nào tổn thương - vì em - dù cho người con gái đó có tốt xấu ra sao. Em không muốn. Em thấy mình thật ích kỷ, thật hèn hạ, thật xấu xa, Tình một đêm cũng là tình. Người thứ ba mãi mãi chỉ là người thứ ba. Có đáng thương cũng có đáng trách. Có chân thật cũng là lừa dối.


Đề anh khó xử, chi bằng em ra đi trước? Cứ xem như đó là những kỷ niệm, những đêm yếu lòng, những lúc say men không kiểm soát được?


Cứ xem như em yêu anh không đủ để vì anh mà đấu tranh, vì anh mà chịu thiệt thòi.


Cứ xem như em yêu anh không đủ để bỏ qua những giá trị của bản thân em đã gầy dựng suốt hai mươi ba năm qua.


Cứ xem như em yêu anh chỉ đủ để bước ra đi.


Cứ xem như thế... anh nha..."


Hoàng Thổ


Đang tải bình luận!