Polaroid
Ngủ yên nhé, những giấc mơ ngày cũ

Ngủ yên nhé, những giấc mơ ngày cũ

Tác giả: Sưu Tầm

Ngủ yên nhé, những giấc mơ ngày cũ

Có những ngày hoang hoải đi tìm kí ức trong những nỗi nhớ không thể gọi thành tên. Đưa tay hứng lấy chỉ thấy mình cô liêu giữ những bề bộn của dòng đời xuôi ngược. Lại nhớ, những ngày mười tám, đôi mươi, trước những lần vấp ngã vẫn thường mong giá như mọi thứ không quá tệ, không quá khó khăn để mình được làm lại lần nữa...


Ngủ yên nhé, những giấc mơ ngày cũ


Ngày ấy, vẫn còn đầy mơ mộng, tin vào những câu chuyện cổ tích mà người ta vẽ ra bằng bao lời có cánh. Ngày ấy tưởng tượng mình như một cô công chúa xúng xính trong váy hồng, sẽ nắm tay hoàng tử đi qua bao giông bão của đời. Ngày ấy, xem tình yêu là một cái gì đó thật thiêng liêng, tôn thờ đến tuyệt đối. Ngày ấy, vẫn luôn nghĩ rằng tình yêu ngoài việc 2 trái tim yêu nhau cháy bỏng ra, thì chẳng cần gì nữa. Ngày ấy, mơ về giấc mơ, cả hai đứa sau khi ra trường tìm được công việc ổn định rồi sẽ đi đến một kết thúc có hậu cho cuộc tình ấy.


Còn bây giờ, Ở cái tuổi 27, khi trải qua quá nhiều nỗi đau, bỗng thấy mình chai sạn trước cuộc sống hằng ngày. Cái tuổi này, cũng chẳng còn giá như, cũng chẳng còn "nếu... thì như trước". Bây giờ, người đã thành người dưng xa lạ, nên cũng chẳng còn mơ giấc mơ của ngày nào. Bây giờ cũng chẳng còn thấy mình thênh thang trên những bước đi. Mà thấy mình dường như chỉ muốn đi thật nhanh, thật nhanh, qua khỏi những ồn ào của đường đông, người chật sau những giờ tan tầm. Bây giờ đã thôi nghêu ngao những nhạc ầm ĩ, lại chuyển sang đắm mình trong sự da diết của những bản nhạc Trịnh.


Một phần đời đã qua, nhìn lại có quá nhiều thứ đã vuột mất. Chẳng còn kịp nắm giữ. Đôi khi đêm về, ru hồn mình trong những làn khói thuốc bồng bềnh và hơi men bỏng rát. Những giấc mơ ngày ấy, cứ chập chờn trong từng giấc ngủ, chân chới với chạy theo một bóng hình đã từng quen thuộc lắm. Thế nhưng, tỉnh lại nước mắt nhòe mi, mình lại mình cô liêu giữa màn đêm tĩnh mịch.


Cái tuổi nó đuổi xuân qua, trong khi bạn bè mình đã lắm đứa tay bồng tay, tay bế. Cứ cuối tuần cả nhà lại dẫn nhau đi dạo khắp phố phường, cùng nhau nấu những món ăn, quây quần bên căn bếp nhỏ xinh với những tiếng cười giòn giã. Còn mình lại cứ cố chấp ôm lấy nỗi đau của ngày đã cũ, dù biết chấp nhận thực tại chẳng dễ dàng chút nào. Đến khi giật mình nhìn lại, mới đó mà lại đã gần 30. Nhìn lại, mình vẫn còn làm cho những bậc sinh thành không thôi lo lắng. Tóc cha lại thêm bạc trong những đêm dài chợt tỉnh giấc, nhìn cha đăm chiêu bên ngọn đèn. Mắt mẹ lại thêm vài khóe nhăn với những nỗi niềm không nói, chỉ thoáng hiện trong những tiếng thở dài.


Nên thôi, sống không chỉ cho mình, mà còn cho cả bao nhiêu gười khác. Tự nhủ rằng "Em hồn nhiên rồi em sẽ bình yên". Nên thôi, từ mai sẽ bắt đầu bước chậm lại trên phố, biết đâu trong dòng người tấp nập ấy, vẫn có một người lẻ loi như ta. Ngày mai, cũng thôi u sầu, thôi cố chấp với nỗi đau ngày cũ. Ngày mai, gắng mỉm cười, để sang một ngày mới, trong trẻo, bình yên. Ngày mai, tất cả chỉ còn là kí ức. Mà đã là kí ức thì cứ để nó ngủ yên, chẳng đánh thức nó dậy làm gì. Nên ngủ yên nhé, những giấc mơ ngày cũ.


CNHP


 


Đang tải bình luận!