Snack's 1967
Thầy giáo tôi

Thầy giáo tôi

Tác giả: Sưu Tầm

Thầy giáo tôi

 Nhớ quá Thầy Thư ơi!


***


Năm tôi học lớp 12, Trường bắt đầu có giáo viên mới về thưc tập, Thầy tên Thư, giáo viên dạy Ngữ Văn- là một trong số những giáo viên về thực tập năm ấy. Thầy được phân công vào chủ nhiệm lớp tôi tạm thời ba tháng. Cái tên của Thầy là chủ đề cho cả lớp tôi bàn tán trong buổi đầu gặp gỡ thầy.


Thầy giáo tôi


Thằng Hạnh lép chép với nhỏ Quyên:


- Con trai sao lại đặt tên Thư bà nhỉ ?


- Tui sao biết, bố mẹ ông chả đặt ông là Hạnh còn gì?


Thằng Hạnh nghe thế mặt bíu xịu lườm nhỏ Quyên:


- Do Má tao biểu đặt tên Hạnh để sau này kiếm vợ tên Phúc, ghép thành Hạnh Phúc đó chứ bộ.


Nhỏ Quyên tỏ vẻ đồng ý:


- Ừ, thì..... chắc do má Thầy cũng muốn sau này thầy tìm vợ tên Thái... nhỏ Quyên chưa dứt lời, Tôi giả bộ hùa theo.


- Thế là ghép thành Thư Thái tụi mày heng?


Nói xong câu đó, thế là cả ba đứa được trận cười hả hê...Thầy bước vào lớp khi chúng tôi chưa dứt hết trận cười, thế rồi cái gì đến cũng đã đến. Thầy chỉ tay phía thằng Hạnh nhỏ nhẹ:


- Có chuyện gì mà làm em vui vậy?


- Dạ ....dạ....dạ....thưa thầy. thằng Hạnh ấp úng ba tiếng rồi cũng thốt ra được một câu:


- Hai nhỏ kia bảo tên Thầy rất đẹp ạ.


Tôi đứng đơ người, không hiểu sao thằng Hạnh có thể xấu tính thế, nó lại lái Thầy về phía chúng tôi. Thầy có lẽ cũng hiểu ý nghĩa câu nói đó nên cũng không nói gì thêm. Buổi gặp gỡ đầu tiên ấy, Thầy đã dành hết thời gian cho tất cả thành viên trong lớp tự giới thiệu bản thân và chia sẻ một vài điều về Ngữ Văn lớp 12 mà không nói lời nào về bản thân mình, ngoài cái tên của Thầy.


Thầy bảo, "Thư" là tên chị gái Thầy, năm chị thầy tròn 7 tuổi, một tai nạn giao thông đã cướp đi Bố và chị gái Thầy. Cũng từ đó, mẹ thầy bệnh lên bệnh xuống, quá đau thương vì sự ra đi của chồng và con gái nên Bà đã đổi tên thầy là Thư để sau này đặng gọi tên con cho đỡ nhớ qua ngày.


Thầy Thư rất trẻ, tôi đoán chừng chỉ mới 24 tuổi, khuôn mặt Thầy chữ điền, nhìn rất bảnh bao. Thầy ăn mặc lại rất giản dị, tôi vẫn nhớ buổi học đầu tiên ấy, Thầy mặc chiếc áo sơ mi trắng và cái quần kaki. Thầy mang xăng đan chứ không mang giày bóng như những Thầy giáo khác. Cách nói chuyện của Thầy chỉ như đàn anh đàn chị của chúng tôi nên làm chúng tôi càng cảm thấy gần gũi và thân quen hơn. Tôi có ấn tượng với Thầy từ ngày ấy...


Giờ Ngữ Văn thứ hai, cả lớp tôi nhôn nhao, mặc kệ những lời Thầy giảng trên bục giảng. Chúng bạn ngồi chơi, đứa đánh cờ ca rô, đứa lại tám chuyện với đủ cóc, xoài, me, ổi... mấy thằng con trai trong lớp lại tụ tập chém gió. Tự nhiên tôi thấy Thầy đứng sững, hai khoe mắt cay cay, Thầy chẳng nói một lời với lớp, chỉ lặng lặng bước chân ra khỏi lớp. Tôi bật dậy, rất muốn chạy theo để giữ chân Thầy lại nhưng lại không đủ can đảm. không hiểu sao chân tôi cứng đơ lại, mặt tái hẳn. Tôi giận mình, giận lớp, thế rồi cũng đủ can đảm hét to:


- Thầy đi rồi đó, các bạn vui chưa?


Tôi đứng sững, cả lớp nhìn tôi ngơ ngác, dường như chúng bạn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Thế rồi tất cả cũng im lặng hẳn. Đó là lần đầu tiên tôi can đảm đến thế, tự nhiên tôi thấy uất ức cho Thầy, tôi thương thầy và có chút gì đó đồng cảm. Tôi hiểu cảm giác của một người đứng nói trước đám đông nhưng lại không có ai lắng nghe sẽ hụt hẫng đến nhường nào, thế nên tôi thấy mình nên làm một điều gì đó để mong Thầy có thể quay lại với lớp.


Những tiết học sau này, các bạn dần ý thức được bản thân, Thầy trò chúng tôi trở nên vui vẻ hẳn. Thầy Thư trẻ thế nhưng hiểu biết rất rộng, không chỉ nói văn hay Thầy còn giỏi địa lý, hóa học, anh văn. Thầy kể cho tôi nghe về thời sinh viên của thầy, rồi con đường thầy vào đại học như thế nào, thầy chia sẻ cho chúng tôi nhiều kinh nghiệm về cuộc sống. tôi thầm cám ơn thầy vì những bài học bổ ích đó. Có gì khó khăn Thầy cũng giúp các bạn trong lớp, lớp tôi cũng dần tiến bộ lên từ khi có Thầy.


Phòng trọ Thầy ở cạnh nhà tôi nên tối nào tôi cũng ghé để Thầy giảng bài, thằng Hạnh và nhỏ Quyên cũng siêng năng ghé nhà Thầy hẳn lên, ba đứa tôi vùi đầu vào học từ đó. Thầy Thư trầm tính, ít nói nhưng những câu Thầy nói ra thì chúng tôi không bao giờ quên được. Có lần tôi không hiểu bài, miệng lại ấp úng vẫn không dám hỏi, có lẽ nhìn vào đôi mắt Thầy hiểu tôi muốn gì. Thầy không nói gì chỉ viết lên bảng gỏn gọn dòng chữ " Hỏi một câu chỉ dốt chốc lát. Nhưng không hỏi sẽ dốt nát cả đời" – tôi nhớ mãi câu nói ấy của Thầy cho đến tận bây giờ.


Những ngày cuối tuần, lớp tôi cùng Thầy chơi bóng chuyền giữa cái nắng oi bức của những buổi trưa hè, Thầy trò chúng tôi lại rôm rã vui đùa cùng nhau.


Thế rồi ba tháng thực tập cũng đã kết thúc, Thầy trở về Trường Đại học. Chia tay Thầy cả lớp ai cũng cảm thấy lưu luyến, chúng tôi muốn giữ thầy mãi bên cạnh, buổi chia tay thầy tôi lặng lặng dúi một cuốn sổ tay vào tay Thầy miệng lí nhí:


- Chúng em tặng thầy, đó là một cuốn nhật kí ghi những lời chúc tốt đẹp và nhiều điều các bạn muốn nhắn nhủ với Thầy trước lúc chia tay...


Nhỏ Quyên tiếp lời:


- Hi vọng Thầy sẽ sớm trở lại Trường Thầy nhé! Thầy nhớ về thăm chúng em nhé thầy!


Thằng Hạnh chen ngang:


- Chúng em sẽ mãi nhớ tên Thầy, Thầy Thư.... À!


- Chúng em sẽ rất nhớ thầy...


Nói xong, cả bọn rươm rướm nước mắt. chẳng biết bao giờ sẽ gặp lại Thầy nữa, Năm này là cuối cấp. Mai đây chúng tôi sẽ mỗi người mỗi ngã, mỗi người sẽ chon một con đường riêng cho mình để bước tiếp đến tương lai,sẽ chẳng còn có những giờ học tinh nghịch như thế này nữa, nhớ quá tuổi học trò.


Nhớ quá Thầy Thư ơi!


Nguyễn Thị Thu Trang


Đang tải bình luận!