Disneyland 1972 Love the old s
Ngón út bàn tay trái

Ngón út bàn tay trái

Tác giả: Sưu Tầm

Ngón út bàn tay trái

Những cú điện thoại buổi tối gợi cảm giác bất an. Mặc dù là thằng con trai chuyên Hóa, thế nhưng những hồi chuông vang lên trong đêm vẫn khiến tôi lo âu khó hiểu.


***


Cách đây hai tháng, cũng vào một buổi tối tôi ở nhà một mình như thường lệ. Bố tôi công tác xa. Mẹ thường rời nhà đột ngột cho những ca xét nghiệm ở phòng điều tra hình sự. Bỗng nhiên mưa đá. Các nhà trong phố vội vã kéo sầm cửa sắt. Bọn trẻ con chạy cuống cuồng trên vỉa hè. Cho đến khi tiếng mưa đá lạnh ngắt rào rạo trên mặt đất và mái nhà trở nên quen tai, đột nhiên tiếng chuông điện thoại. Tôi tạm ngưng lại giữa các phương trình hóa hữu cơ, bước đến góc nhà nhấc ống nghe.


Mặc dù tôi "a lô" nhiều lần, đầu dây bên kia vẫn im lặng. Tuy nhiên khi tôi bực bội sắp gác máy, bỗng vang lên giọng nói khẽ khàng: "Xin lỗi vì gọi khuya... Lâm, bạn có thể ra vườn hoa công cộng lúc này được không?" Tôi nín lặng, nhìn bóng mình in lên kính cửa sổ. Một thằng con trai có mái tóc bù xù, mắt cận lồi ra, miệng há hốc kinh ngạc. Vườn hoa công cộng cách nhà tôi không xa, vắng vẻ, ban ngày cũng không ai lai vãng ngoài bọn trẻ con dễ tính. Phải nửa phút trôi qua, câu hỏi bình thường mới trở về với tôi: "Bạn là ai chứ?" Cô gái lặng im. Tuy nhiên trong sự trống trải bên kia đầu dây, tôi nhận ra cô bạn đang khóc. "Thùy Anh....Mình cần nói chuyện với bạn. Chính bạn..."


Ngón út bàn tay trái


Thùy Anh ư? Cô bạn thu hút nhất lớp. Nhưng với riêng tôi, cô không gợi nỗi tò mò. Đơn giản bởi từ đầu năm, Thùy Anh trở thành bạn gái Quân - cậu bạn thân nhất của tôi. Chỉ mình tôi biết mối quan hệ bí mật này. Nhưng không lưu tâm. "Thôi được. Tôi sẽ ra vườn hoa và gặp bạn sau 10 phút nữa!" – Câu nói rốt cuộc tôi đã thốt ra, e ngại và bàng hoàng.


Những hạt mưa đá lạnh buốt màu trắng bạc đọng lớp dày sát mí vỉa hè. Qua trạm xe bus là vườn hoa. Tôi nhảy qua hàng rào. Vài băng ghế đầy mưa đá. Những khóm cây xiêu đổ ngả nghiêng, các bông hoa thẫm màu vì dập nát. Và tôi chợt nhận ra dưới mũ cây nấm xi măng to tướng, Thùy Anh đang ngồi co ro. "Bạn đến rồi!"- Cô thì thầm. Trong nơi trú ẩn an toàn, cô bạn không bị thương hay cóng lạnh vì cơn mưa kỳ dị. Nhưng cách ngồi, vệt nước mắt và giọng nói như bị xước của cô lúc ấy gây cảm giác đổ vỡ và thất vọng hơn hết thảy mọi thứ xung quanh.


"Tôi cần làm gì cho bạn bây giời?"- Tôi e dè hỏi. "Quân với tôi đã cãi nhau. Có lẽ sẽ không bao giờ nhìn nhau nữa. Tôi muốn được nói chuyện. Nếu không, tôi chết mất!"- Thùy Anh nói nhanh, kìm nén tiếng nấc. Tôi nghĩ, chợt hiểu ra sự thật rắc rối nặng nề và quyết định mau chóng: "Bạn phải về nhà thôi. Tôi sẽ nghe bạn nói trên đường, OK?" Cô bạn yếu ớt gật đầu.


Nhà Thùy Anh cách vườn hoa hai dãy phố. Chúng tôi bước cạnh nhau trên vỉa hè. Mùi lá cây dập nát khiến bóng tối như được nhúng vào một dung dịch hăng hắc, dịu dàng. Thi thoảng, tôi nhìn vội sang người đồng hành. Nếu mi mắt không sưng đỏ, có lẽ cô rất xinh với mái tóc thẳng và mềm, chiếc cằm nhọn thanh tú run nhẹ. Cổng khu nhà đã trước mặt. "Cảm ơn. Bạn thật tốt, Lâm!"- Giọng nói Thùy Anh vẫn như bị xước, nhưng bình tĩnh hơn. "Chơi điện tử sẽ làm cho dễ ngủ. Có game mới Indiana Jones..."- Tôi thốt ra lời khuyên ngớ ngẩn thay cho câu tạm biệt.


Đoạn đường quay về rất dài. Đã khuya. Nhưng cứ hình dung có một người đang khóc, tôi không thể bắt tay vào làm các bài tập yêu thích, càng không thể nhắm mắt ngủ.


2.


Do đi học sớm, tôi nhỏ hơn bạn bè cùng lớp một tuổi. Quân là bạn thân của tôi ngay khi vào trung học. Bên cạnh lòng ngưỡng mộ đương nhiên, ở ngóc ngách khuất kín, quả tôi hơi ghen tị với cậu ta: Chàng trai học giỏi nhất. Điềm tĩnh nhất. Vẻ bề ngoài và cử chỉ hoàn hảo nhất. Mọi thứ đến với Quân dễ dàng, từ dẫn đầu mọi cuộc thi đấu đến thiện cảm của mọi người chung quanh. Trong khi đó, tôi chỉ là thằng oắt tóc tai bù xù, ngôn ngữ lơ đễnh và thường xuyên bị phiền trách vì học lệch.


Khi Quân cho biết cậu kết thân thành công với Thùy Anh, tôi đã vô cùng kinh hãi. Kết thân với một đứa con gái! Nhóm sinh vật xa lạ và không bổ ích. Thi thoảng, khi hai thằng làm bài tập hay chơi game với nhau, có thể Quân sẽ nhắc tới Thùy Anh và mấy cô gái thưa thớt của lớp. Tôi nghe lơ mơ, ít hứng thú. Sau một thời gian, các hiểu biết của tôi về nhóm sinh vật xa lạ kia cũng đôi chút thay đổi. Bọn con gái không chỉ học toán xoàng xĩnh, hay nói các câu thừa, mà còn là những kẻ chui vào rạp coi phim để tha hồ khóc, thích yêu cầu người khác thực hiện các thử thách ngớ ngẩn, khẩu vị ăn uống kỳ khôi và nhất là luôn đặt sự quan tâm hàng đầu vào tóc tai, quần áo.


"Chán chết nếu cứ dí mũi vào một hợp chất khó định tính như thế"- Tôi rên rỉ lần cùng Quân rảo khắp nhà sách lớn tìm mua tặng Thùy Anh bộ tranh ghép hình. Cậu bạn thân khoác vai tôi, khịt mũi: "Cậu cóc hiểu gì cả. Thiếu đi tất cả những rắc rối đó, con gái mới chán chết". Dần dà, tôi nhận ra Quân vẫn học tốt, chơi thể thao cừ, và vẫn nghe những đĩa nhạc alternative rock tử tế chứ không phát điên lên theo các boyband bảnh chọe mà lũ con gái ngốc nghếch- điều mà tôi lo lắng hơn cả...


Mấy ngày sau biến cố mưa đá, một buổi sáng ngồi nhún nhảy như cưỡi ngựa trên băng ghế cũ cạnh thư viện, bất chợt tôi hỏi Quân: "Có chuyện gì xảy ra với cậu à?" Cậu ta ngạc nhiên: "Không! Tớ bình thường!" Thu hết can đảm, tôi tiếp tục: "Còn Thùy Anh? Bạn ấy mấy hôm nay có vẻ buồn..." Đầu ghế bên Quân ngưng bặt. Để che dấu bối rối, tôi "phi ngựa" cật lực. Đoạn ghế sắp gãy giữa hai đứa nghiến ken két khó chịu. Bỗng dưng Quân nói rành mạch: "Sắp đến kỳ thi vào đội tuyển Hóa quốc gia rồi. Tớ phải học ra hồn và đi phòng thí nghiệm thật nghiêm chỉnh. Chẳng có gì được phép phân tán đầu óc tớ lúc này. Tớ đã quyết định bỏ qua mấy chuyện ít quan trọng. Quá đúng, phải không?"- Chợt Quân nhướng mắt – "Nhưng này, tại sao cậu lại quan tâm cánh con gái chứ?" Đến lượt tôi nín thinh. Chuỗi phương trình hoàn hảo có một sơ suất nhỏ. Trong giải thích ổn thỏa của bạn thân, lẫn vào chút tàn nhẫn mơ hồ.


Ngón út bàn tay trái


3.


Rời mắt khỏi màn hình máy tính, giọng nói vang lên của mẹ khiến tôi suýt nhảy dựng trên cái ghế mềm kê cạnh điện thoại:


- Mẹ thấy con thường lơ đãng, giật thót như một tội phạm bị bắt quả tang.


- Tháng sau là kỳ thi toàn quốc gia- Tôi lúng búng tìm một lời giải thích khả dĩ.


- Mọi thứ sẽ dễ chịu nếu đầu óc con dễ chịu- Mẹ mỉm cười- Đừng xem cuộc thi như một áp lực. Nó có thể làm hỏng nhiều thứ hơn con tưởng.


- Vâng, con hiểu- Tôi thở nhẹ. Tôi đã nói dối. Và mẹ không phát hiện ra. Tôi xoay câu chuyện sang hướng khác- Gần đây mẹ có tham gia điều tra vụ án nào không?


- Một vài vụ đơn giản ở phần hiện trường và diễn biến tình tiết. Nhưng theo kinh nghiệm, bên tổ điều tra sẽ vất vả khi truy tìm nguyên cớ sâu xa của mấy vụ như thế...


Tôi chỉ lờ mờ hiểu vấn đề. Dán mắt vào quyển Hóa hữu cơ, nhưng tai tôi vểnh to như cánh buồm chờ điện thoại. Đúng 7h30. Chuông vang lên tiếng reo duy nhất, như ai đó bấm nhầm số. "Con có việc ra ngoài chừng một giờ. Đi mượn sách..."- Tôi nói dối lần thứ hai trong một buổi tối. Mẹ nhìn theo tôi vội vã lao ra cửa, nheo mắt tò mò.


Tôi đi bộ về phía vườn hoa công cộng. Buổi tối đông đúc. Trong vườn hoa, bọn trẻ con chạy đuổi, hét lanh lảnh. Tôi nhìn quanh. Ẩn hiện những chiếc bập bênh, đu quay trong ánh sáng cột đèn pháo hoa. Chúng chuyển động như các món đồ chơi xa xăm thần tiên. "Tôi ở đây, Lâm!"- Trên trụ gạch tường rào, Thùy Anh khe khẽ gọi. Như những lần trước, cả hai đứa ra trạm đón xe bus. Xe bus vào giờ này vắng vẻ, giống như chiếc hộp dài đựng đầy ánh sáng trôi trên đường. Chúng tôi mua vé, ngồi cách nhau một chút trên băng ghế, tha hồ nói chuyện. Cho đến khi xe đến trạm cuối rồi vòng lại gần nhà tôi, chỉ một giờ trôi qua. Đó là cuộc đi chơi lạ lùng trong buổi tối mùa hè. Mãi sau này tôi mới biết. Còn khi ấy, tôi chỉ mải nghĩ ngợi xem sẽ nói với Thùy Anh câu gì, trả lời các câu hỏi đột ngột của cô bạn ra sao, cả thi thoảng làm thế nào nhìn vội sang mà cô không nhận thấy.


Vốn liếng chuyện kể của tôi hạn hẹp kinh khủng. Rốt cuộc, để cứu vãn tình thế, tôi mang ra một số vụ án mẹ tôi từng tham gia khám nghiệm- những logic khoa học bất ngờ tôi nhớ rõ từng chi tiết. Thùy Anh thích các câu chuyện như vậy. Khi xuống xe, thế nào cô cũng hỏi: "Còn nữa không?" Tôi gật đầu."Ngày mốt, Lâm sẽ kể nữa nhé?" "Được, mình còn biết khối!"- Thật lạ lùng, các vụ án kể trên xe bus khiến thùy Anh quên đi nỗi buồn tủi bị bỏ rơi. Và tôi quên mất đi mình chỉ là thằng con trai kém tự tin, học lệch, mái tóc bù xù, đôi vai gầy kheo khư và cặp mắt kính to xụ...


- Bạn kể vụ án nào mới đi! – Hôm nay, vừa leo lên xe, Thùy Anh lập tức đề nghị háo hức.


- Những dấu hiệu đơn giản lại che giấu các nguyên cớ khó giải quyết- tôi lặp lại lời mẹ sau khi kể cho cô bạn nghe một vụ đánh cắp. Thùy Anh không trả lời tươi vui như thường khi. Không ngờ được, mặt cô bạn ướt nhoèn nước. Tôi cuống quýt:


- Sao vậy?


- Còn điều đơn giản có thể giải quyết một mình, mình lại làm cho rối beng lên...- Thùy Anh thì thào- Lâm, bạn đã phiền hà vì mình biết bao.


"Phiền hà ư? Tôi không nhận ra điều đó. Vấp ngã, xây xước, bạn đã nghĩ đến tôi, đã gọi điện cho tôi. Và tôi đâu chỉ mạng tôi ra cho bạn. Tôi còn nhận ra một tôi khác, vững chãi hơn, biết kiên nhẫn, lắng nghe..."- Tất cả chuỗi suy nghĩ đến trong đầu tôi, tỏa sáng lặng lẽ. Tuy vậy, tôi chỉ có thể nói thật bình thường:


- Đã đến lúc bạn không cần tôi nữa rồi, đúng không?


Thùy Anh cầm ngón tay út bàn tay trái của tôi. Rất lâu. Cả hai im lặng trong chiếc xe đựng đầy ánh sáng trắng không ngừng chuyển động . Tôi về nhà. Đúng 8h30. Mẹ không hỏi gì cả. Ngồi lọt thỏm ttrtong chiếc ghế mềm, tôi ngoảnh nhìn cái điện thoại lúc này tựa như con tàu không gian đến từ hành tinh xa xăm. Nhưng nó nín thinh.


4.


Quân và tôi lọt vào danh sách đội tuyển Hóa quốc gia. Chúng tôi dốc hết tiền tiết kiệm, đi chơi điện tử thỏa thuê. Như thường khi, Quân luôn kiếm điểm hơn đứt tôi. Vào lúc bạn thân cao hứng nhất, tôi bỗng hỏi: "Bây giờ cậu giành giải cao rồi, cậu với Thùy Anh sẽ thế nào?" Quân chợt ngừng cuộc đua F1 đang hồi cao trào: "Không thế nào cả. Còn thi đại học sang năm. Tớ phải kiếm học bổng du học. Có bạn gái là chuyện thiếu suy nghĩ lúc này. Ý cậu vẫn giống ý tớ, phải không?" "Nhưng bạn ấy rất xinh, kín đáo và hiền dịu nữa!"- Tôi nói to, vội vàng. Quân cười to: "Bọn tớ say goodbye rồi. Đâu có gì trầm trọng! Chia tay rồi, Thùy Anh còn học cừ hơn, dẫn đầu đội tuyển thí nghiệm!" Tôi im sững. Người ta không thể mách bảo, không thể giải thích trước một trái tim sớm vị kỷ, khô lạnh. "Tớ phải về đây- Tôi rời máy đua xe, đứng lên vội vã- Tối nay mẹ tớ vắng nhà..."


Tôi nói dối. Mẹ tôi không vắng nhà. "Con buồn chuyện gì à?"- Mẹ hỏi. Tôi nín lặng. "Con không nói với mẹ cũng không sao. Hãy ra ngoài phố hít thở một lúc!"- Mẹ luôn thấu hiểu. Tôi đi dọc con đường ra công viên, như cái đêm mưa đá. Giá mà tôi nhỏ hơn, như bọn trẻ ồn ào vô tư lự kia, tôi sẽ chơi bập bênh, đu quay, nỗi buồn rầu trong tôi sẽ tự động biến tan. Nhưng tôi đã 16, còn Thùy Anh 17. Không ai quên được tuổi của mình... Tôi đứng nhìn chiếc xe bus trắng tinh trở những người khách thưa thớt lướt qua. Có một lúc, tôi nắm ngón út, bàn tay trái. Ngón tay của tình bạn. Tôi siết nó mạnh đến mức nhói đau như sắp khóc.


Phan Hồn Nhiên


Đang tải bình luận!