XtGem Forum catalog
Đâu phải ai cũng được bình yên

Đâu phải ai cũng được bình yên

Tác giả: Sưu Tầm

Đâu phải ai cũng được bình yên

(Admin - "Tháng năm không ở lại")


Hoàng nhìn màn hình điện thoại vài giây. Chết sững...


Và rồi, mặc cho lời thách đấu của tụi thằng Long, Hoàng bỏ về một mạch khiến cho tụi bạn nhìn theo ngỡ ngàng.


***


- Lớp trường Mar-k34 nay bị sao á tụi bay?


Câu hỏi của Long rơi tõm vào khoảng không rồi biến mất. Thành – bí thư lớp QT-k27 xoay xoay trái banh trên tay rồi nhún vai.


- Chắc nay nó uống nhầm thuốc. Hoặc kết quả xin học bổng đi Úc không như mong đợi.


Long đành giải tán đội bóng lớp mình, mặc cho Thành vẫn còn ấm ức cái chuyện nguyên nhân với chẳng kết quả gây ra tính khi bất thường của Hoàng hôm nay. Không có Hoàng thì sân bóng còn gì là thú vị nữa mà thách với chả đấu.


- Đợi khi Hoàng trở lại bình thường đi rồi mày muốn phục thù cũng chưa muộn mà. – Long vỗ vai Thành, an ủi.


Thật ra, đâu chỉ riêng gì Thành, mà hôm nay Long cũng đang có hứng để lấy lại tinh thần cho đội bóng của lớp mình. Tiền sử là lớp Quản trị luôn thắng lớp Marketing, vậy mà mới có mấy tháng nhập học, thế hệ tân sinh viên – tức là lớp Long, người thừa kế xứng đáng - làm cho tiêu tan. Mà, khổ nỗi, từ nhỏ tới lớn Long và Hoàng luôn chung một đội, có bao giờ đối đầu nhau cơ chứ.


Đúng là khó xử. Long lẩm nhẩm một mình rồi tức khí đá luôn cái lon nước mà ai đó quăng bừa bãi trên hành lang, và kết quả là nhận một cái nhéo tai của Như – lớp trưởng lớp Long vừa đi ngang qua. Long la oai oái rồi chuồn mất, để mặc Như nhăn nhó nhìn theo Long rủa xả gì đó rồi nhặt lon nước bỏ vào thùng rác.


Đâu phải ai cũng được bình yên


***


- Mày bị làm sao vậy hả? Thằng điên này?


Long lấy hết sức để giằng lấy cái mền đang quấn kín hết người Hoàng. Hoàng không nói năng gì hết, nằm nhìn trân trân lên trần nhà.


- Ê, đừng nói là mày thất tình nha! Chỉ có những kẻ thất tình mới có những biểu hiện lạ lùng như vậy...


Im lặng.


- Hahaha! Lớp trưởng Mar-k34 mà thất tình thì đúng là chuyện giật gân. Để làm tấm hình up facebook cho thiên hạ bình loạn chơi coi. Mấy bà tám đang thất nghiệp kìa. Lớp mày tha hồ mà sóng gió nhé....


Tách một cái. Hình Hoàng ảo não hiện ra trên con Lumia của Long.


Vẫn im lặng.


- Trời ơi, sao nãy giờ toàn tao độc thoại không vậy? Tao đâu có tới đây để xem mày diễn kịch câm trên giường đâu....


Hoàng vẫn không hé nửa lời.


- Sao, có chuyện gì nói tao nghe coi? – Hoàng đành xuống nước – Thảm não thế này chắc kết quả học bổng trớt quớt rồi hả?


Vẫn không có động tĩnh gì từ Hoàng. Long bực bội, bước đến mở laptop của Hoàng.


- Mày còn nhớ nhỏ Quyên không? – Hoàng nói thật nhỏ...


- Nhớ chứ - Long quay ngoắt lại, cười toe vì cuối cùng đã cạy được miệng thằng bạn thân trời đánh.


Long quay trở lại với laptop, click vào trò chơi kim cương trên màn hình.


- Mày có hơi bị điên không? Mày làm như tao bạc bẽo với bạn bè không bằng. Học với nhau từ nhỏ tới lớn, là mỹ nhân của ba anh hùng Hoàng, Long, Nhân, tao mà không nhớ chắc Quyên giết tao quá !


Chợt Long quay lại phía Hoàng.


- Ê, đừng nói là nó gửi thiệp mời đám cưới rồi mày bí xị như vậy nha! Bạn bè có bến đỗ thì phải vui lên chứ mày.


Long dán mắt vào desktop, từng viên kim cương bị nổ tung làm Long phấn khích.


- Cũng cả năm rồi tụi mình không gặp nó. Con nó năm nay chắc cũng nhập học mẫu giáo rồi ha? Còn tao với mày vẫn chung thủy với em "bóng đá". Lẹ thiệt.


Im lặng vài giây. Hoàng đứng dậy, tiến về phía cửa sổ, nhìn xuống khoảng sân rực nắng phía dưới.


- Quyên...mất rồi. Thằng Nhân báo!


Bàn tay Long dừng click chuột, màn hình báo thời gian còn mười lăm giây, những viên kim cương run rẩy rồi vụn vỡ.


- Mày...nói thật hả? – Long khó nhọc.


- Tự tử.... – Hoàng nói mà như đang vọng về từ một cõi xa xôi nào đó.


Căn phòng rộng rãi của Hoàng bỗng chốc trở nên bức bối, ngột ngạt đến khó chịu. Long ngồi thừ người nhìn màn hình báo "game over". Hoàng đứng bất động, mắt nhìn không chớp chậu dây leo đang cố rướn mình bên cửa sổ.


- Khỉ thật!


Long đứng dậy sau cả thế kỉ thế giới không có tiếng động, với lấy cái áo khóa treo ngay ngắn chỗ cây treo đồ, ném về phía Hoàng.


- Đi!


Hoàng quay lại. Long khoác áo của mình vô.


- Về quê! – Long cáu kỉnh – Mày không định cứ ở đây mà mặc niệm đó chứ?


Long bước ra cửa, cố ý để che giấu đôi mắt hoen đỏ.


- Ngày mai học môn chung, không phải điểm danh, cúp một bữa cũng được mà!


Hoàng không nói gì, lững thững bước theo cái bóng vừa khuất của Long.


Đâu phải ai cũng được bình yên


***


Từ Sài Gòn về Vũng Tàu mất gần 4 tiếng chạy xe máy.


Long chở Hoàng. Không ai nói với ai một câu nào suốt chặng đường. Long tập trung lái xe. Hoàng ngồi im, đôi mắt buồn xa xăm. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Hả Quyên?


Nhân đón Hoàng và Long bằng gương mặt buồn rười rượi.


- Sáng tao nhắn thằng Long mà không được.Tao tưởng tụi mày bận học quá không về được chứ?


- Tao mất điện thoại nên đổi số luôn rồi. Tụi tao cúp học, mấy hồi...– Long trả lời


- Được cúp hả? Học đại học sướng quá bay? – Nhân ngỡ ngàng.


Long và Hoàng bước vào căn nhà nhỏ. Ngoài kia là sóng biển vỗ rì rào. Gương mặt nhỏ nhắn của Quyên như đang nhìn thẳng vào Hoàng. Hoàng né ánh nhìn đó, lặng lẽ thắp ba nén nhang. Bên gia đình của Quyên, người mẹ đáp lễ với đôi mắt vẫn còn ráo hoảnh, đứa bé lụng thụng trong bộ đồ tang vẫn đang hồn nhiên nghịch cây súng nước mới toanh. Hoàng quay mặt, đứng dậy, bước thẳng ra sân rồi lững thững trên con đường đầy đất đỏ. Long hấp tấp đuổi theo phía sau. Sau nữa là Nhân cũng đang bước thấp bước cao chạy theo.


Ba đứa cứ thế lững thững bước về phía biển. Lặng thinh.


Hoàng ngồi im lặng, nhìn biển. Nhân lấy ngón tay vẽ hình mấy mặt người trên cát.


- Đây là tao! Đây là mày! Đây là thằng Hoàng! Đây là nhỏ Quyên!


Long liếc xuống mấy hình vẽ của Nhân.


- Sao mày không học tiếp? Uổng phí một tài năng của đất nước. – Long nheo mắt, rồi vạch thêm vài cọng râu lún phún trên gương mặt được coi là của mình


- Mày làm như ai cũng có điều kiện như mày với thằng Hoàng vậy đó...


Rồi Nhân thở dài.


- Mẹ tao cũng kêu vay vốn cho tao đi học, nhưng mà...tao còn năm đứa em, mày biết đó, mình đi học mà để em út nheo nhóc sao học nổi. Nên thôi! Mà đi biển cũng hay mà! Chỉ có điều cực chút thôi!


Tất cả lại chìm vào im lặng. Vùng biển này, nhiều năm về trước, là cả một khoảng trời kỉ niệm của Nhân, Hoàng, Long và Quyên. Vậy mà bây giờ, chỉ còn lại ba tên con trai đang ngồi và tiếc nhớ về những tháng ngày xa xôi ấy.


......


Lớp ban A – 10A1


Quyên bước vào, tươi rói thông báo lịch thi bóng đá của toàn trường nhân dịp 20 tháng 11. Long và Hoàng đang mải đánh ca-rô bằng vở học thêm Toán của Nhân nên không quan tâm đến việc Quyên đang gào thét tên mình thảm khốc.


- Trả vở cho Nhân và đi tập bóng vào chiều nay, sau giờ học thêm Lý. – Quyên nhéo tai Hoàng và Long thông báo.


- Ui da! – Hoàng nhảy dựng - Bà làm như nam nhi lớp này chết hết rồi hay sao á, suốt ngày kêu réo hai đứa tui đi đá bóng là sao? Kêu thằng Nhân đi, nó rảnh kìa, chiều nay tụi tui bận rồi!


- Bận gì? – Quyên liếc Hoàng


- Ừ thì.... – Long ấp úng – Hoàng nó nhờ Long chỉ cho cách phân tích bài thơ "Tôi yêu em" của Puskin... Quyên nói Nhân đi...


- Lý do không chính đáng – Quyên đập bàn - Lớp chỉ có mười lăm tên con trai mà cứ đùn đẩy nhau là sao? Chiều không đi tui méc cô à nha! Còn Nhân được thầy bí thư cử đi thi "Nét vẽ thành phố biển" rồi. Khỏi thắc mắc! Chấm hết!


Quyên bỏ đi. Sực nhớ ra điều gì, Quyên quay lại.


- Còn nữa, "Tôi yêu em" của Puskin nằm trong sách Ngữ Văn lớp mười một chứ không phải lớp Mười, há!


Long cười hì hì. Nhân ngớ người rồi lập cập giựt lại cuốn tập trong lúc Hoàng và Long đang vò đầu bứt tai. Nhân vừa lật lật vừa xuýt xoa vì cuốn vở mới ghi quá nửa mà đã bị trưng dụng để chơi mấy cái gọi là "Trò chơi trí tuệ" của Hoàng và Long.


- Trời đất ơi, vợ iu dấu của tui – Nhân nhăn nhó nhìn mấy tờ giấy nham nhở vì trò chơi caro của hai tên bạn – Hai đứa mày chơi trò gì trí tuệ hơn đi, hao vở tao quá à!


- Mày nghĩ có trò nào trí tuệ hơn ca-rô nữa chứ? – Hoàng giật cuốn vở từ tay Nhân


- Có – Nhân nheo nheo mắt – hai đứa bay chơi ....búng thun đi. Tao ủng hộ năm trăm đồng tiền mua thun. Há!?


Nói rồi Nhân giật lại cuốn vở chạy biến. Long nhìn Hoàng, nhăn nhở.


- Chơi không mày?


- Chơi gì? – Hoàng trố mắt


- Thì thằng Nhân nói đó...chơi búng thun


- Mày có hơi bị điên không vậy? – Hoàng hét lên – lấy vở ra, mau!


- Vở gì bây giờ? – Long nhăn nhó


- Vở địa.- Theo tao biết thì mày có mấy khi chép bài đâu.


Long đành lục cặp, lôi cuốn vở ra. Hai thằng lại tiếp tục xanh xanh đỏ đỏ.


Trong lớp 10A1 này, có lẽ bộ tứ Hoàng, Long, Nhân, Quyên là hạnh phúc nhất. Vì trong khi đa số các thành viên trong lớp chỉ mới quen nhau được vài tháng thì bộ tứ đã thân nhau từ thời mẫu giáo. Nhà bốn đứa gần gần nhau, ba mẹ cũng quen biết nhau, từ nhỏ tới lớn làm gì cũng cùng nhau hết, đến nỗi mục tiêu vào lớp chọn của trường điểm này cũng vậy. Thậm chí lời thề của ba anh hùng và một mỹ nhân này là "tuy không sinh cùng ngày cùng tháng nhưng nguyện học cùng trường cùng lớp ngồi cùng bàn". Đến nay là năm thứ mười, lời thề đó chưa hề bị một thế lực nào có thể phá vỡ.


Đâu phải ai cũng được bình yên


So với nhóm, thì nhà Hoàng và Long khá giả hơn cả. Ba mẹ Hoàng đã tính toán luôn khoản sẽ mua nhà ở Sài Gòn để Hoàng tiện học đại học. Long thì có anh trai đang du học ở nước ngoài, và ba mẹ cũng dự định cho Long qua đó sống với anh, nhưng Long không muốn. Nhà Nhân khó khăn nhất, vì Nhân là con cả, sau Nhân còn năm đứa em mà đứa út mới học mầm non. Ba Nhân mất trong một lần đi biển,để lại mẹ Nhân một tay nuôi nấng sáu anh em. Vậy nên, dù muốn lắm, nhưng Nhân phải gác chuyện học sau phổ thông để chăm lo gia đình cùng mẹ. Nhà Quyên là vựa buôn bán trái cây, sống trong một khu phức tạp của bến xe, suốt ngày văng vẵng bên tai là những lời chửi bới của dân buôn bán nhậu nhẹt và đề đóm, chứng kiến cảnh những người dân lam lũ giành giật nhau từng vị khách. Ba mẹ Quyên cũng là nạn nhân của bài bạc và số đề nên làm ra được bao nhiêu lại chia nhau chơi bời bấy nhiêu, chỉ để lại cho Quyên đủ tiền đóng học, mua sách vở, may quần áo và vài nhu cầu cá nhân khác.


Lý do mà ba vị anh hùng chơi thân với mỹ nhân này có lẽ là cảm phục. Sống trong môi trường và gia đình như thế, vậy mà chưa bao giờ các anh hùng nghe một từ không hay nào thốt ra từ miệng nàng mỹ nhân này. Trái lại, Quyên rất dịu dàng, khắt khe với bản thân và là một người chị mẫu mực cho đứa em mới lên bảy, lứa tuổi rất dễ sa đà vào những thói quen không hay của người lớn. Bốn đứa lúc nào đi đâu làm gì cũng có nhau nên đi học luôn là nhóm bạn cùng tiến mẫu mực của lớp.


Ba anh hùng còn mến Quyên ở điểm: chăm sóc mọi người rất chu đáo. Những ngày đội bóng của lớp tham gia thi đấu cho các giải thể thao cấp trường hay cấp huyện, Quyên đều đi theo cổ vũ, rồi làm nước chanh, rau câu, trái cây mang theo để các cầu thủ "có tinh thần" và "đầy đủ dưỡng chất". Và dĩ nhiên là có chút thiên vị, phần của Hoàng và Long lúc nào cũng nhỉnh hơn các cầu thủ khác chút đỉnh. Đối với Nhân lại khác. Quyên mua bút màu, màu nước, bút chì và giấy A4, bản vẽ tặng Nhân. Có lần Quyên làm Nhân suýt khóc khi nhờ anh họ trên thành phố mua và gửi về một hộp màu nước xịn để Nhân tham dự cuộc thi vẽ cấp tỉnh... Với những đặc tính đó, từ nhỏ tới lớn, Quyên luôn là lớp trưởng của ba anh hùng và năm nay được cô chủ nhiệm tin tưởng giao cho làm lớp trưởng luôn trong ba năm cấp ba sắp tới này.


Lần thi đấu lần này giữa lớp 10A1 chuyên tự nhiên và lớp 10C17 – chuyên xã hội cũng không ngoại lệ. Quyên thức dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn thức uống cho các cầu thủ lớp mình một cách chu đáo. Quyên còn thiết kế mấy sợi ruy băng đỏ chót và bắt cầu thủ lớp mình đeo tay để thể hiện quyết tâm chiến thắng và đoàn kết của lớp tự nhiên.


- Xời, mấy thằng xã hội đó yếu xìu à, bà cứ lo bò trắng răng – Hoàng vừa nhai ngồm ngoàm vừa nhận xét.


- Không có chủ quan khinh địch – Quyên liếc xéo Hoàng.


- Hê, còn cái này nữa, nhìn như...đi cổ động chứ không phải là đi đá banh nữa ý... - Hoàng lắc lắc cánh tay cột dây ruy băng đỏ.


- Có để yên mà đi thi đấu không thì bảo? – Quyên gầm gừ, ánh mắt đầy vẻ hù dọa, tiện tay thắt luôn sợi dây thành cái nơ và gài thêm một bông hoa nhỏ xíu lên đấy. Hoàng rụt cổ, không ý kiến lôi thôi nữa.


Để cho có tinh thần đồng đội, Quyên kêu gọi cả lớp cùng đi cổ vũ (và dĩ nhiên cũng phải cột dây ruy băng ở tay). Cô nàng còn huy động toàn bộ nắp xoong nồi chảo ở nhà mình và nhà hàng xóm để lên gõ cổ vũ cho đội bóng.


- Người ta nhìn lớp mình như quái vật mày ạ!


Hoàng lè lưỡi nói với Nhân, cái thằng nãy giờ đang bận vẽ cái logo lớp lên mặt nhỏ bí thư trong lớp. Nhân chỉ cười hề hề.


- Chuyện, Quyên mà, mày thắc mắc làm gì. Năm lớp chín tao đi thi vẽ, Quyên làm cho tao cái "bùa" in mặt ông Leonardo Da Vinci nữa mà...Hôm qua thì đưa tao cái "bùa" hình Claude Monet để mai tao đi thi


- Bó tay...Ủa mà, mấy ông đó là ai vậy? Sao tao chưa đọc định lý toán học nào có tên mấy ổng vậy ta?


Nhân nhìn Hoàng như thể sinh vật lạ. Hoàng cười khì khì rồi chạy ra sân khởi động.


Chả biết có phải do tinh thần áp đảo đối phương nhờ mấy màn đập nồi niêu xoong chảo cùng rừng ruy băng đỏ choét hay không mà lần đó, đội lớp 10A1 thắng đậm. Lớp C nhìn lớp Hoàng đầy căm hờn. Hoàng nhìn Quyên, đắc thắng.


- Thấy chưa, tui đã bảo mà! Tụi xã hội nó yếu xìu à!


Quyên bặm môi, định nói gì đó nhưng Hoàng đã tung cái ruy băng lên, rớt xuống đầu Quyên.


- Trả bà nè! Đỏ chét thấy ghê.


- Chắc tui giết ông quá!


Nhưng Quyên chưa giết được Hoàng thì Hoàng đã nhanh tay lấy lại sợi ruy băng rồi chạy biến. Rồi cứ thế, với ruy băng đỏ và nắp xoong nồi, lớp 10A1 về nhì trong vòng chung kết toàn trường.


Cô chủ nhiệm thưởng cho cả lớp màn cắm trại ngoài biển trong phạm vi ngày 20 tháng 11 năm đó, sau buổi lễ và sau khi nhận giải thưởng. Nhân thì đang hồi hộp chờ kết quả cuộc thi vẽ của mình nên tâm trạng lúc nào cũng có vẻ rối bời. Cả lớp hò hét tơi bời, chơi trò karaoke ngoài biển (dĩ nhiên là do Quyên phát minh: đứa nào thuộc lời thì nhắc lời cho cái đứa không thuộc lời mà thuộc nhạc hát theo). Cô chủ nhiệm đệm guitar mà không nhịn nổi cười. Rồi thì kéo co, bóng chuyền, bóng đá và các hình thức thể thao có thể biến tấu để chơi ở biển. Kết thúc là màn đốt lửa trại và ăn hải sản. Cũng may hôm sau là chủ nhật, chứ nếu là ngày bình thường chắc lớp ngủ hơn phân nửa trong lúc nghe thầy cô giảng.


Đâu phải ai cũng được bình yên


Thi giữa kì một xong, lớp có vài tên bị điểm dưới trung bình mấy môn tự nhiên. Cô chủ nhiệm buồn buồn, giao cho Quyên nhiệm vụ điều tra nguyên nhân và chấn chỉnh trước ngày thi học kì cận kề. Quyên giao cho Long đảm trách môn Hóa, Hoàng đảm trách môn Toán – Lý (điều này làm Hoàng giãy nãy vì sao mình phải nhận hai môn trong khi các bạn khác chỉ có một môn), Hạnh – lớp phó học tập đảm trách môn Sinh. Nhân được miễn vì hoàn cảnh gia đình nên sẽ không có thời gian để mà học nhóm. Các nhóm lao vào học dưới sự quan sát của Quyên.


Hoàng gầm gừ suốt. Vì ngày cuối tuần đáng lẽ ra được vi vu cùng Long thách đấu với mấy đứa trong xóm thì phải è cổ ra giảng giải các thể loại nguyên lý Toán và Lý. Quyên dỗ ngọt, hứa sẽ bồi bổ đặc biệt nhóm của Hoàng, nhờ vậy Hoàng mới nguôi ngoai. May mà Quyên giỏi nữ công gia chánh, chứ không chắc còn lâu Hoàng mới chịu.


Kết thúc học kì một, lớp được 27 học sinh giỏi trên tổng số 45. Cô chủ nhiệm mừng ra mặt. Quyên thì được cô khen vì tài lãnh đạo lớp tốt. Hoàng ấm ức vì thua Long 0,5. Long khoái chí. Nhân thì khiêm nhường hơn ở vị trí thứ năm. Quyên đứng thứ tám.


Rồi chuyện động trời xảy ra.


Sau kì nghỉ tết, lớp vào học kì hai.


Quyên tuyên bố có người yêu.


Hoàng, Long, Nhân sững người. Sao vậy? Thời gian mấy ngày tết của Quyên trên Sài Gòn cùng gia đình là để có người yêu hay sao?


Quyên vẫn bình thường trong vị trí mỹ nhân của bộ tứ, nhưng ba anh hùng có vẻ gì đó không vui. Giờ Quyên đi đâu cũng có người đưa đón. Vị trí ngồi của Quyên là sau lưng một tên lúc nào cũng đeo mắt kính đen và trên yên chiếc xe tay ga êm ái chứ không phải sau yên con ngựa sắt của Long hay Hoàng nữa.


- Chuyện gì vậy hả Quyên? – Hoàng gặng hỏi trong một lần hiếm hoi bộ tứ họp mặt.


- Đâu có gì đâu – Quyên lí nhí.


Không khí chìm vào im lặng đến tận khi "người yêu" của Quyên đến đón Quyên về.


- Bực thật!


Hoàng đấm tay xuống bàn. Nhân tặc lưỡi. Long ngồi thừ người, nhăn nhó. Cuối cùng thì cũng chẳng ai giải quyết được việc gì.


Trong giờ học, Quyên hay xin ra ngoài. Nhìn Quyên ốm dần, xanh tái, ba anh hùng không khỏi lo lắng.


- Rốt cuộc thì Quyên có người yêu hay có "yêu tinh" mang bệnh vậy chứ?


Nhân thắc mắc nhưng chẳng ai có thể trả lời.


Rồi Quyên hay nghỉ học. Lý do: bệnh.


- Tụi em giúp cô tìm hiểu về Quyên nha, cô thấy có gì đó không ổn. Nếu Quyên nghỉ học quá số ngày quy định mà không có giấy chứng nhận của bệnh viện thì nhà trường sẽ có biện pháp mạnh đó.


Cô chủ nhiệm tập hợp bộ ba và nhờ vả. Đáp lại cô là những cái gật đầu và ánh mắt cương nghị của ba anh hùng.


- Chẳng thấy Quyên đâu cả mày ơi!


Nhân thất vọng thông báo. Ba đứa đã nhất trí chia nhau mỗi ngày sẽ có một đứa đến nhà Quyên để thăm dò, tất nhiên là vào những ngày Quyên không đến lớp với lý do "bệnh". Hoàng thở dài. Long cũng tỏ vẻ bất lực. Tháng ba rồi. Không còn mấy ngày nữa là thi học kì, rồi sẽ ra sao đây? Lớp trưởng cũng đã được thay. Và Quyên càng ngày càng xa cách ba anh hùng của mình.Hai ngày liền, cứ đi học về là Hoàng lại bám theo Quyên. Nhưng cái Hoàng nhận được cũng chỉ là cánh cửa sắt đóng im ỉm mỗi khi Quyên mất hút vào nó. Cứ như thể cánh cửa thân thuộc đã nuốt luôn Quyên vào trong đó vậy. Hoàng lủi thủi ôm cặp đi về.


Không có lời giải thích nào hợp lý cho việc Quyên tần suất ngày nghỉ của Quyên ngày càng dày đặc.


Không có dấu hiệu nào cho thấy Quyên sẽ vượt qua học kì này cả.


- Quyên không đi học nữa đâu.


Tuyên bố từ Quyên ba anh hùng ngạc nhiên.


- Sao vậy?


- Quyên sẽ chuyển lên Sài Gòn, Quyên xin ba rút hồ sơ rồi. Lên đó Quyên học lại một năm lớp mười.


Và Quyên mất hút. Không vết tích. Không lý do thuyết phục.


Ngày nào Hoàng cũng chạy ngang nhà Quyên, nhưng chỉ thấy ba mẹ hoặc người nhà Quyên quanh quẩn. Ra vựa trái cây nhà Quyên cũng chẳng khai thác được gì.


Vùng biển dường như chẳng còn những tiếng cười đùa nhộn nhịp.


Hoàng, Long, Nhân lại lao đầu vào học. Vắng tiếng cười nói của Quyên. Vắng hình bóng bé nhỏ thân thuộc của Quyên.Vắng những món ăn, tiếng đập xoong nồi cùng hàng ruy băng cổ vũ đỏ choét quen thuộc trên sân thi đấu. Thỉnh thoảng, Hoàng, Long, Nhân lại kéo nhau ra biển, thi nhau vẽ lên cát hình ảnh bộ tứ ngày xưa rồi cùng ngậm ngùi nhìn sóng đánh tan đi.


Chỉ có mấy tháng mà nhiều thứ thay đổi quá. Cuộc sống vùng biển vẫn cứ tiếp diễn. Lớp A1 vắng cô lớp trưởng nhiệt tình, xông xáo. Sinh nhật của các thành viên bộ tứ luôn thiếu vắng một bóng hồng.


Hết lớp mười rồi lại đến lớp mười một. Rồi lại đến mười hai...Tháng năm cứ trôi, còn con người ra sao mặc kệ.


Năm cuối, Nhân càng buồn bã. Chẳng mấy chốc phải lao vào cuộc sống mưu sinh, những tháng ngày bên bè bạn thầy cô sẽ chỉ còn là dĩ vãng. Long và Nhân thì quyết vào Kinh Tế. Còn Quyên? Quyên học trên Sài Gòn có vui không? Có được làm lớp trưởng không? Chắc là được. Quyên dễ thương và năng nổ thế kia mà...


Noel. Vừa thi học kì I xong nên được nghỉ, Hoàng, Long, Nhân rủ nhau đi nhà thờ xem hang đá. Nhân ngậm ngùi.


- Phải chi có Quyên, tụi mình được quà Noel rồi.


Hoàng không nói gì, nhưng sợi dây chuyền mà Hoàng đeo trên cổ từ lớp 7 tới giờ bỗng như được sưởi ấm. Phải, cứ tưởng sẽ được vui vẻ bên nhau tới ngày ra trường rồi nắm tay nhau vào đại học, vậy mà...


Long đứng lại làm Hoàng và Nhân chao đảo theo.


- Thằng quỷ này, mày làm gì vậy? – Nhân đập Long cái bốp.


Nhân không trả lời. Hoàng và Nhân nhìn theo ánh mắt của Nhân. Phía trước, một cô gái với đứa bé trai mặc bộ đồ ông già Noel cũng đang sững sờ nhìn lại.


- Quyên?


Nhân lắp bắp rồi chạy ào tới.


- Quyên về chơi hả? Sao không qua nhà tụi mình?


Quyên bối rối. Đứa bé trên tay Quyên ngọ nguậy...


- Cháu Quyên hả? Giống Quyên ghê luôn á.


Long phá tan sự im lặng đang bao trùm.


- Không...Đây là... - Quyên ấp úng


- Mẹ...mẹ... - Đứa bé gọi rồi chỉ tay vào xe bánh bong bóng vừa lướt qua.


Sét đánh ngang tai! Quyên lúng túng...


- Quyên đi nha! ....Chú ơi...


Người bán bong bóng dừng lại. Quyên và đứa bé tíu tít những gì mà cả ba không còn nghe rõ nữa.


...


Biển đêm. Sóng vỗ nhẹ nhàng.


- Mẹ? Là sao hả tụi bay? – Nhân thừ người, thắc mắc


- Thì là mẹ chứ là sao....Mày hỏi lạ - Long gắt.


- Vậy...Quyên...


Nhân bỏ lửng câu nói. Ai cũng đã chứng kiến và đã hiểu.


- Buồn quá mày ha!


Nhân buột miệng. Ừ, buồn! Buồn lắm! Buồn từ lúc Quyên thay đổi và bỏ bộ ba mà đi. Nhưng đâu phải lúc nào cũng phải nói ra. Ai cũng buồn và tự an ủi rằng Quyên đang sống hạnh phúc, sung sướng trên Sài Gòn cơ mà.


- Tao cứ tưởng đứa học trò nào cũng hạnh phúc hết á! Tại người ta hay nói tuổi học trò là tuổi đẹp nhất đáng nhớ nhất, vì nó là những gì trong sáng, hồn nhiên, ngây thơ nhất của mỗi người...Ai ngờ...


Long chép miệng. "Cái thằng, nó muốn ăn đấm hay sao mà bày đặt văn vẻ thế này? Mày có tin tao cho mày hàng đống hàng đống cú đấm không hả Long?" Hoàng rủa thầm Long tơi tả. Ai mượn mày nói hết chữ nghĩa trong bụng người ta ra vậy hả?


Quyên về quê ở hẳn, ít giao lưu với mọi người, dành thời gian chăm sóc đứa con nhỏ. Nghe đâu khi người yêu của Quyên tốt nghiệp đại học xong sẽ tổ chức lễ cưới. Quyên nuôi con, và chờ đợi, và nhìn các bạn đồng trang lứa đi học mà nao lòng. Hoàng, Long, Nhân thỉnh thoảng ghé thăm và chơi đùa với đứa con nhỏ của Quyên. Thỉnh thoảng Quyên tiếp chuyện, thỉnh thoảng né tránh.


Thỉnh thoảng nói chuyện. Thỉnh thoảng không. Rồi thưa dần những lần gặp mặt. Người yêu của Quyên về nhà Quyên ở hẳn. Nghe đâu nghiện game rồi bỏ học từ lâu lắm rồi.


Hoàng chuyển lên thành phố cùng gia đình. Long cũng đi trọ học. Nhân ở lại với vùng biển, được Hoàng và Long giao nhiệm vụ báo cáo tình hình về Quyên, để rồi....


Đâu phải ai cũng được bình yên


- Mày có biết nguyên nhân không?


Long lên tiếng. Những kí ức về thời cấp ba bình yên pha lẫn dữ dội nãy giờ chìm đắm trong kí ức của ba anh hùng.


- Tao không rõ. Nghe mẹ Quyên khóc lóc là thằng đó làm Quyên có thai nữa, rồi lấy hết tiền của, đi với con khác rồi. Ba Quyên đã lên Sài Gòn, quyết tìm cho ra cái thằng khốn nạn đó.


- Vậy là Quyên và nó chưa cưới hả?


- Cưới xin gì? Nó nằm lì nhà Quyên từ độ đó, rồi ăn xài...Quyên nhịn nhục, khuyên bảo mà có nghe đâu. Kinh khủng hơn, thằng đó là con của một người bạn cờ bạc gì đó của ba Quyên. Hồi Tết năm lớp 10, trong lúc Quyên được gửi ở nhà nó trên Sài Gòn để ba nó với ba Quyên đi đánh bài thì nó ở nhà và làm hại Quyên. Ờ, mà tao nghe nói vậy nên biết vậy, chứ tao đâu có gặp được Quyên.


- Con nhỏ này...thông minh trong việc học lắm mà sao mấy chuyện khác khờ dữ vậy trời... Sao không thèm nói cho tụi mình biết chứ.


Hoàng lẩm bẩm.


- Tối nay tụi mình ngủ nhà tao ha? - Long lên tiếng


- Thôi, tụi mình thức đi...- Nhân đề nghị - Thức canh Quyên, lâu lắm rồi tụi mình chưa có dịp ngồi với nhau mà. Ngồi kể chuyện cho tao với Quyên nghe...


- Cũng được , để tao báo mẹ. Ờ, mày nhắn cho mẹ mày biết mày đang dưới này luôn đi Hoàng, nãy tao thấy số mẹ mày gọi vào máy tao mấy cuộc đó. Mày tắt máy hả?


Hoàng không nói gì. Vẫn đăm đăm nhìn về phía biển.


Bữa cơm tối chóng vánh đi qua, những người viếng thăm cũng thưa dần. Hơn nửa lớp tới viếng Quyên, rồi lại tất tả đi về, chạy cho kịp với nhịp sống của Sài Gòn đang chờ đón.


Đứa bé nằm ngủ ngoan trên tay bà ngoại, bộ đồ tang rộng thùng thình làm đau lòng Hoàng. Đôi mắt sưng mọng của mẹ Quyên nhiều lúc muốn vỡ òa ra mọi sự, nhiều lúc muốn né tránh cái nhìn đau xót của ba người bạn dành cho con gái của mình.


- Bác cứ đi nghỉ với bé đi, tụi con ngồi canh là được rồi...Mai còn nhiều việc nữa...


Nghe Nhân nói ánh mắt bà nửa muốn nửa không.


- Tụi con muốn nói chuyện với Quyên trước khi tiễn Quyên đi. – Long nhẹ nhàng.


Mẹ Quyên cúi đầu, ôm đứa cháu nhỏ vào trong.


Quyên nằm trong hộp kính, đầu đội vòng hoa nhỏ, gương mặt nhỏ nhắn chớm vài vết bầm tím. Chắc là do tên kia đánh.


Hoàng đứng đó như tượng. Đôi mắt ngấn nước, chỉ chực ào ra. Nhân kéo mấy cái ghế, sắp xung quanh, rồi kéo Hoàng và Long ngồi xuống.


- Quyên ơi! Tụi mình về thăm Quyên nè! Vài tháng nữa, Nhân sẽ chính thức được lái tàu đánh cá rồi đó, thấy Nhân giỏi không...Hai cái bùa mà Quyên làm cho Nhân lúc Nhân đi thi vẽ á, Nhân đã ép lại rồi, nó sẽ cùng Nhân ra biển. Có nó, Nhân sẽ đánh được nhiều cá lắm, ha...


Nhân cười mà hai hàng nước mắt lã chã.


Hoàng quay mặt đi hướng khác. Long tiếp lời.


- Long định học xong khoa quản trị rồi mới đi tu nghiệp vài năm...Quyên hay nói Long là phải ra nước ngoài để mở mang nếu như có điều kiện đó. Long nghe Quyên, Long sẽ đi mà. Để còn kiếm một cô nàng người Pháp về ra mắt Quyên nữa chứ...Quyên chờ Long ha...


Hoàng bước ra ngoài...Nhân đứng lên, kéo lại.


- Mày làm gì vậy hả Hoàng? Mày nói gì đi chứ. Ngày mai Quyên đi rồi đó, xa lắm đó, bộ mày không muốn chào từ biệt Quyên hả, thằng khùng này....


Hoàng đứng im, nhìn chăm chăm vào gương mặt nhắm nghiền như đang ngủ của Quyên. Long và Nhân im lặng, nhưng liên tục lấy tay dụi mắt, rồi kết quả, cứ để mặc cho nước mắt tuôn ra. Hoàng nhìn cô bạn nhỏ, đau xót.


Quyên ơi! Bây giờ Hoàng mới thấy! Quyên nằm đó, thanh bình biết bao nhiêu! Ngày trước, dù cười dù nói nhưng lúc nào Hoàng cũng thấy ánh mắt Quyên thật buồn! Hoàng phải làm bộ chê bai đủ thứ cho Quyên giận. Hoàng muốn Quyên cùng Hoàng, Long, Nhân trải qua những tháng ngày đẹp đẽ nhất của tuổi học trò. Giờ Hoàng mới thấy là Nhân nói đúng, đâu phải lúc nào học trò cũng được hồn nhiên đâu, học trò cũng có nhiều âu lo, nhiều nỗi niềm không thể nói ra lắm chứ. Đâu phải lúc nào cũng được bình yên, hồn nhiên sống, vui đùa cùng bạn bè đâu mà. Nhưng dù sao, chúng ta cũng đã có những tháng ngày thật đẹp, mãi mãi không có lần thứ hai trong cuộc đời. Nhân có nói, ước gì chúng ta trở lại những tháng ngày đó, biết đâu cuộc đời Quyên đã khác, biết đâu giờ chúng ta đang học cùng nhau trên Sài Gòn. Để làm gì? Tháng năm có trở lại, chúng ta cũng vẫn như thế thôi, chẳng thay đổi được gì cả, phải không?


Quyên....


Tạm biệt Quyên! Tạm biệt những phút giây êm đềm của tuổi học trò, có hình ảnh Quyên hồn nhiên vui tươi trong đó. Giữ kĩ nha Quyên, để khi nào gặp nhau, chúng ta lại đem ra hàn huyên tâm sự, sẽ vui lắm đó. Nha.


Quyên...


Tùy Phong


Đang tải bình luận!