Cửu vạn trại hoa
Cửu vạn trại hoa
"- Hoan, bạn luôn tìm cách làm người khác bị tổn thương! Nhưng rồi bạn sẽ là người bị thương nhiều nhất!"
***
Một hồi chuông ngắn, rụt rè. Cánh cổng hé mở. Sau cổng sắt, hiện ra một vòm lá thẫm xanh khổng lồ, rung khe khẽ. Bác gái từ nhà sau chạy ra cổng. Chỉ là một cửu vạn hoa chở xe ba gác, mang đến chậu nguyệt quế đặt hàng từ trước. Hoan rời bỏ câu chuyện giữa trang sách, bí mật quan sát cửu vạn đến từ trại hoa.
Sau khi đặt chậu cây xanh thẫm vào vị trí, cửu vạn ghé ngồi trên bậc thềm, thở dốc. Trạc tuổi Hoan, cửu vạn mặc áo khoác cũ nhàu, quần jean rách gối và đội mũ tai bèo ủ rũ. Không chạm vào cốc nước Hoan để sẵn theo lệnh bà bác, cậu ta chừng như bị cuốn hút bởi những bụi hoa, chậu cảnh trong vườn .
Bất chợt vang lên giọng nói bồn chồn: "Hmmm, sao chưa uống nước?" Chẳng có câu trả lời. "... rồi ... về đi! Cậu thở to quá làm tôi không thể đọc sách được" – Cáu kỉnh, Hoan cất giọng. Cửu vạn giật thót. Mất một lúc cậu mới phát hiện ra cái hốc cuối vườn, nơi Hoan như một con sẻ nâu cáu kỉnh hiếu chiến thò cỗ khỏi chiếc tổ bám đầy dây leo. Cửu vạn nhỏm ngay dậy: "Xin lỗi...Tôi ngồi hơi lâu!!"
Hoan bước đến đối diện với cửu vạn. Mất nữa phút, nó đứng im, choáng váng. Chưa bao giờ Hoan nhìn gần một vần trán sáng như thế, với đôi mắt hiền dịu sâu thẳm đến thế, dù tất cả nhòe dưới những vệt đất lấm lem.
Cửu vạn đi vội về phía cổng. Một ý nghĩ kỳ dị vụt qua đầu Hoan. "Đợi chút!" – Nó kêu lên. "Tôi muốn nhờ bạn việc này ..." – Hoan nói nhanh. Trước đôi mắt cô bé đầy "uy lực", cửu vạn bối rối tợn: "Bạn cứ nói đi?". Cô nhóc nói: "Tôi muốn bạn đóng một vai kịch!" Im lặng. "Đừng lo, tôi sẽ trả tiền"
Gương mặt hết đỏ ửng lại trắng bệch: "Tôi sẽ giúp bạn. Nhưng không cần trả tiền...". Cô nhóc nheo mắt: "Rồi, rồi, tính sau. Bạn sẽ đóng vai boyfriend của tôi ngày chủ nhật tới. OK?" Lời đề nghị như một phát súng. "Được thôi ! – Qua mấy giây chết sững, anh chàng trúng đạn vịn vào càng xe, nói nhẹ nhàng - Bạn gọi điện thoại nhé!"
Bóng cửu vạn trên yên xe ba gác khuất cuối con đường. Hoan xòe bàn tay nhìn mảnh giấy cửu vạn viết vội. Viết vội nhưng chữ cậu ta thẳng và rất rõ: Linh- xe ba gác. Trại hoa Ngoại ô...Cô nhóc nhét tay vào túi quần, nhón mũi chân đi trên sỏi, ra sức thực hiện vũ điệu salsa mới học, di chuyển từ cổng về phía cuối vườn. Bỗng vũ điệu salsa khựng lại. Hoan khịt mũi: Tên nhóc giao cây kia có đủ vốn tiếng anh để hiểu ý nghĩa ghê gớm của từ boyfriend không?
***
Can đảm và láu lỉnh, thế nhưng đôi khi Hoan kinh hoàng trước gương soi và thấy một con bé tóc rối bù ánh đỏ, đôi mắt rộng đựng đầy sự cô độc và nỗi sợ hãi vô cớ.
Nếu muốn, bây giờ có thể sống với bố mẹ ở xứ sở xa xôi đầy tuyết. Nếu muốn có thể học ở trường bình thường, ít áp lực bài vở. Nhưng dù muốn gì và đủ khả năng để xoay chuyển bất cứ việc gì nhưng nó cũng không thể khiến Hải lại điện thoại cho nó vào mỗi tối, đôi khi cùng nhau đi xem phim.
"Tụi mình cần say goodbye thôi !" – Hải đã nói với nó như thế hồi đầu hè. Mọi thứ diễn ra đột ngột, không thể hiểu nổi. "Mình không thể đòi hỏi điều mà người ta không dành cho mình" Cô bé tự nhủ và nheo mắt cười. Thế mà những khi một mình, ngồi co ro trong cái hốc nhỏ cuối vườn, nó lại ước ao được trò chuyện, được lắng nghe, được bộc lộ chính mình... Tất cả những chuỗi day dứt ấy chỉ có thể dịu đi theo các tập truyện viễn tưởng hay phiêu lưu mạo hiểm. Các trang sách kia, bằng quyền lực bí ẩn, đã đánh thức trong Hoan một kế hoạch tinh quái khác thường.
Chuông điện thoại bên kia đầu dây như vang lên từ đáy biển xanh thẳm. Một ai đã nhấc máy, vẳng vào ống nghe cả tiếng ồn ào của đám đông tranh cãi, nói cười. Chỉ thoáng nghe Hoan... vai diễn..., người bên kia đầu dây tức khắc nhận ra: "Tôi sẽ đến ngay, trong nữa tiếng nữa".
Buổi cắm trại trên biển tuyệt hơn Hoan hình dung. Linh hoàn thành nhiệm vụ cô nhóc tai quái này giao cho một cách trọn vẹn. Cậu ngồi im, hiếm khi mở miệng. Linh tạo nên ấn tượng một người mới – bạn của Hoan – tế nhị và trầm lặng.
Chờ khi bạn bè nhảy xuống biển tắm, cô nhóc chạy tới trước Linh, ngoẹo đầu toét miệng cười:
- Khá lắm! Đừng ngạc nhiên khi mọi người nói những điều mà bạn không hiểu lắm. Họ nói tiếng Anh đó thôi.
Cậu trả lời hiền lành:
- Mình chỉ học hết lớp 8, ở quê cũng không được học tiếng Anh. Nhưng mình có thể đoán được đôi chút qua giọng nói.
- Chỉ qua vẻ bề ngoài của bạn, bọn con gái lớp mình cho rằng bạn thuộc tuýp những kẻ học rất giỏi đến từ một trường chuyên nào đó! - Rồi Hoan nói thêm như an ủi – Thực sự nếu có điều kiện học nữa, mình tin chắc cậu hơn chắc các cậu con trai ba hoa và quá tự tin.
Linh mỉm cười:
- Chẳng hay ho gì khi dùng vẻ bề ngoài đánh lừa người khác. Mình đâu được như bạn nghĩ.
– Nhưng rất hay ho khi nó khiến cho những kẻ kiêu căng nhận ra rằng giá trị của anh ta không ghê gớm như anh ta vẫn tưởng – Khi thốt ra câu "kết luận" này, Hoan nhớ lại nét mặt kinh ngạc pha lẫn thất vọng của Hải lúc bước lên xe, nhận ra ngồi bên cạnh Hoan là một cậu nhóc xa lạ.
- Bạn hài lòng vì vở kịch đúng không? – Linh phỏng đoán.
Hoan hếch mũi tinh nghịch, sợi ruban xanh buộc túm tóc đỏ bay phần phật trước gió.
- Chứ còn gì nữa. Bạn đóng vai boyfriend tài kinh khủng. Sau vụ này bạn có thể đến chơi nhà mình bất cứ khi nào bạn muốn. Đừng ngại!
Đôi mắt sâu thẳm chợt tắt ngấm nụ cười rạng rỡ trước câu nói kiêu căng vô tư ấy:
- Để làm gì?
Bỗng dưng, vầng sáng tự tin bao quanh cô nhóc mờ hẳn đi. Lúng búng hồi lâu, Hoan khẽ khàng:
- Mình cho bạn mượn sách. Và mình còn phải thanh toán tiền đóng kịch cho bạn nữa chứ.
- Mình không nhận món tiền ấy – Linh quay lưng bỏ đi, bước qua bãi cát im ắng về phía chuỗi bọt trắng xóa vỗ bờ.
Hoan đứng sững hồi lâu. Bất giác, nó guồng chân đuổi theo. Từ mỏm đá giữa cát, Hải xuất hiện. Gương mặt cậu ta sáng lóa nụ cười châm chọc:
- Hoan, bạn luôn cách làm người khác bị tổn thương! Nhưng rồi bạn sẽ là người bị thương nhiều nhất!
Bất ngờ, nhưng Hoan không quan tâm. Nó chạy theo Linh, hét lên: "Cho mình xin lỗi..." Gió biển thổi bạt giọng nói của Hoan. Nhưng Linh đã dừng lại, cậu đang mỉm cười: "Nhưng bạn nhớ là cho mình mượn sách đấy!"
***
Cô nhóc bướng bỉnh và cửu vạn hoa duy trì được tình bạn lạ lùng. Hoan gọi cho Linh vào mỗi buổi tối, và biết rằng đang được lắng nghe. Đôi khi, Linh cũng điện thoại cho Hoan. Dù tập lưu tâm đến cảm xúc của người đối thoại, đôi khi Hoan vẫn suýt bị " cắn đứt lưỡi". Linh cười: "Đừng lo mình có thể chấp nhận tất cả những điều bạn nghĩ ..." Thi thoảng, đôi khi chúng nó có thể có cuộc đối thoại không đầu không đuôi nhưng cả hai đều khoái trá.
Trong các buổi vui chơi, đi dạo, Hoan dành phần thanh toán: "Sau này, khi bạn giàu mình sẽ cho phép bạn trả tiền. Còn bây giờ, ngoài mua sách, mình chẳng biết dùng tiền tiêu vặt vào việc gì...". Linh hơi cau mày: "Bạn biết không, thật khó chịu khi một cô nhỏ lúc nào cũng nói tới tiền. Cứ để mình trả, mình thích vậy".
Một buổi tối, Hoan gọi sang nhà Linh. Chuông reo rất lâu rồi giọng một phụ nữ chất phác vang lên: "Cậu chủ không còn ở đây nữa!" "Bạn ấy đi đâu?" "Chẳng lẽ cháu không biết trại hoa Ngoại Ô ở tỉnh P? Đây chỉ là chi nhánh trên thành phố" "Không, bạn ấy không nói..." "Uh, cậu chủ vẫn thường không thích nói về điều đó. Cậu chủ lên đây để học hè. Và thỉnh thoảng phụ việc cho chúng tôi. Hôm qua, hình như có việc đột xuất nên cậu phải về gấp..."
***
Một hồi chuông rụt rè. Hoan trốn trong hốc cuối vườn, bịt tai. Bà bác mở cửa. Sau chuỗi âm thanh kinh ngạc vui vẻ trước sự thay đổi thần kỳ của cửu vạn hoa, bà cho cậu vào và cảnh báo: "Cháu cẩn thận với con nhóc khủng khiếp ấy".
Con sẻ tóc đỏ ngồi co ro, quay lưng. Cậu vươn tay chạm nhẹ vào bờ vai so lại. Hoan hét toáng lên:
– Bạn đi đi! Biến đi!
– Mình đóng một vai tồi. Mình xin lỗi! – Linh thì thào.
- Hu hu, mình xấu hổ quá – Nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt cô nhóc - Bạn thì bày đặt đóng vai nghèo khổ. Còn mình, một cô nhóc cô độc ngu ngốc thì bày đặt giả khôn ngoan tinh quái. Để làm gì chứ? Hu hu...
Cạnh bụi nguyệt quế xanh thẫm như cánh rừng hoang dã, Linh kiên nhẫn chờ cô mèo khờ nguôi ngoai. Cậu nhẹ nhàng: "Đâu có khủng khiếp đến mức làm bạn khổ sở như vậy. Bởi thực sự, dù bạn hay mình là ai, tụi mình vẫn vậy mà, phải không?"
Quỳ Hoa