Old school Easter eggs.
Cái đuôi

Cái đuôi

Tác giả: Sưu Tầm

Cái đuôi

Cậu ấy vẫn hỏi cái câu cũ rích năm xưa "mẫu con trai cậu thích là gì?" và tôi cũng thành thật khai báo "mình không biết".


***


Tôi luôn ganh tỵ với người khác những người có thể cười nói, vui vẻ, dễ dàng kết bạn với người khác.


Tôi thấy mình rất ư bình thường như những người bình thường khác nhưng người khác lại không nhìn tôi như vậy. Đó là lý do tôi luôn bị gạt ra ngoài tập thể.


Ngày còn học mẫu giáo tôi cũng rất hào hứng tham gia chơi cùng các bạn nhưng do tôi không biết gian lận và khả năng vận động kém nên thường bị thua và kéo cả đội mình thua theo. Tôi không có cơ hội chơi thêm lần nào nữa. Bạn bè không gọi tôi ngốc, họ chỉ bảo tôi không hợp với chơi.


Cái đuôi


Lên cấp 1, tôi đã cố gắng cải thiện mình nhưng vẫn không thể hòa nhập nổi cùng các bạn. Không hiểu sao cứ mỗi lần tôi nói gì thì tất cả mọi người đều im lặng, quay mặt nhìn tôi. Tôi thực sự rất xấu hổ và khổ tâm. Các trò chạy trốn, đuổi bắt, nhảy dây, đánh thẻ tôi đều tệ hơn người khác. Có lẽ vì chiến thắng một đối thủ quá yếu chẳng có gì hay ho nên cứ chơi được một lúc thì giải tán. Các bạn dễ dàng nhập vào nhóm khác còn tôi chỉ biết đứng như trời trồng, hoặc vào lớp học ngồi đọc sách. Dần dần tôi không xin chơi cùng các bạn nữa và cũng chẳng ai rủ tôi chơi. Tôi bắt đầu đọc sách vào giờ ra chơi kể từ đó. Tuy không chơi cùng các bạn nhưng tôi không hề bị cô lập, có lẽ vì tôi không đứng nhất thì cũng nhì mà tôi lại không hề ki bo trong việc cho các bạn chép bài, hay cho mượn vở bài tập, cũng chưa bao giờ hé răng nói ai ngu, ai hỏi thì tôi trả lời. Tôi cũng không hề ý thức được mình là học sinh giỏi vì lúc nào tôi cũng bận tâm, ao ước được như các bạn khác.


Lúc về tôi về cùng các bạn nhưng hiếm khi tôi nói chuyện vì chuyện các bạn nói, tôi không hề biết, còn thứ tôi biết thì cũng chẳng ai hay.


Bạn gái tôi còn không có chứ đừng nói gì tới bạn trai. Dù tôi có chủ động kết bạn thì chẳng chóng thì chày họ cứ ngày một xa tôi. Tôi không biết lý do họ nghỉ chơi với tôi là gì, tôi không hề kiêu ngạo, kênh kiệu thậm chí cái gì tôi cũng nhún nhường họ. Vậy mà kết quả tôi không giữ được một ai chơi với mình.


Cậu bạn nghịch ngợm, học tệ nhất lớp tôi năm lớp 1, ngồi kế bên tôi. Tôi đã không hề để cặp của mình để ngăn ghế hay sách vở để chia bàn thì bạn ấy cũng chưa bao giờ xâm phạm sang phần bàn của tôi, lỡ có vô tình lấn sang tôi tí chút thì ngay lập tức cậu ấy thu tay về như thế bị điện giật. Cậu ấy chưa một lần nói chuyện với tôi, mà lúc nào cũng quay xuống bàn dưới, quay sang bên cạnh, chọc ngoáy bàn trên, cậu ấy lúc nào cũng nghí ngoáy như một con sâu, tôi không hề cảm thấy khó chịu về những trò nghịch ngợm của cậu ấy vì cậu ấy có thể kết bạn với bất kỳ ai, lúc nào cũng vui vẻ, hớn hở kể cả khi bị cô giáo trách phạt.


Cậu ấy thường quên hộp, quên sách, quên vở, những lúc như vậy nếu không tranh được của người khác thì cậu ấy ngồi im re, tôi có để sách ra trước mặt cậu ấy thì cậu ấy miễn cưỡng xem hoặc bảo không cần rồi lấy tay đẩy về phía tôi. Tôi thực sự không hiểu nổi tại sao. Nhiều khi sống mũi cay cay, thấy mình thật tội nghiệp.


5 năm tiểu học của tôi kết thúc một cách vô vị, nhạt nhẽo chẳng có gì đáng nhớ nhưng trong mắt thầy cô và quý phụ huynh thì tôi lại là tấm gương mà họ muốn con cái họ đạt đến. " học sinh xuất sắc toàn diện, thầy yêu, bạn mến" có lẽ là những từ ngữ đau khổ nhất mà tôi nhận được mỗi khi đọc cuốn sổ liên lạc.


Lên cấp 2, tôi vào lớp chọn. Chẳng có gì thay đổi so với ngày cấp 1. Thành tích vẫn thế và tôi vẫn không thể nào kết bạn một cách dễ dàng được. Giáo viên xếp tôi ngồi bàn hai từ trên xuống và tôi cũng không kiếm ra lý do gì để bước xuống bàn phía dưới bàn hai. Điều đó đồng nghĩa với việc tôi không biết rất nhiều bạn học cùng lớp tôi. Tôi cũng không muốn gây sự chú ý nên tôi chẳng bao giờ đi học sớm, chỉ đến vừa đúng giờ và về trễ hơn mọi người. Thà đi một mình còn hơn là cảm giác lẻ loi trong tập thể. Tôi vẫn giữ thói quen đọc sách vào giờ ra chơi. Tôi mơ về một thế giới tràn ngập màu sắc lung linh, hảo ngọt như trong tiểu thuyết nhất là các mỹ nam.


Lớp tôi năm đó cũng có vài mỹ nam, rất nhiều bạn nữ yêu thích. Tôi cũng có nhìn thấy bạn ấy vài lần nhưng tôi nghĩ bạn bình thường mình còn chẳng kết nổi thì những hotboy tốt nhất nên tránh xa, đỡ ồn ào phiền phức.


Toi co lại trong thế giới của mình, bàng quan với mọi thứ không liên quan tới mình, thái độ, ánh mắt tò mò của người khác không còn làm tôi khó chịu như trước kia nữa. Tôi cũng không cảm thấy mình lập dị vì không thể chơi các trò chơi vận động giỏi. Mỗi người một sở trường, mỗi người một năng khiếu. Tôi tuyệt đối tin tưởng vào câu nói đó.


Giờ ra chơi tôi mong mọi người ra khỏi lớp để tôi có không gian yên tĩnh đọc sách nhưng trời chẳng bao giờ chiều ý tôi. Mấy cậu bạn trai chẳng hiểu vì lý do gì mà chẳng bao giờ chịu ra khỏi lớp, đã thế lại còn cười đùa oang oang, đôi khi chạy vòng quanh lớp nữa. Các mỹ nam trong lớp đồng nghĩa các bạn nữ cũng tập trung vây quanh, cái lớp y như cái chợ cá, ồn ào, náo nhiệt. Tôi nguyền rủa mấy bạn nam bằng sự tức tối câm lặng. Ra ngoài cũng không xong, ở trong lớp cũng không thể nhập cuộc hội bà tám.


Tôi cố gắng bơ mọi người bằng cách căng mắt vào sách, kỳ thực lúc đầu dường như tôi không nhớ mình đã đọc cái gì và thường phải đọc lại, những lúc đó tôi lại cáu bẳn với chính mình. Khả năng tập trung của tôi ngày càng được cải thiện và giờ thì tôi có thể đọc sách ở ngoài đường mà chẳng hề bị tác động gì. Trình độ bơ của tôi càng đỉnh thì độ tức của cậu bạn để ý tôi càng tăng kèm theo thất vọng không cùng.


Cậu ấy trông khá bảnh nhưng thấp hơn tôi một chút. Tôi không thích con trai thấp hơn mình nên càng không để ý tới việc cậu thi thoảng nói mấy câu nói bâng quơ, vô tình " cậu ít ra ngoài chơi nhỉ. Sao lúc nào cũng đọc sách vậy? Cậu đọc sách gì đó? Cậu đã đọc sách này chưa hay lắm, nếu không có mình cho mượn..." Tôi không hề có tình ý gì với cậu ấy, chỉ là tôi thích sách và cậu ấy giới thiệu nhiệt tình và cho tôi mượn thì tôi đọc, thế thôi. Hơn nữa, tôi cũng trả ơn cậu ấy bằng cách cho cậu ấy mượn sách của mình. Coi như không ai nợ ai. Tốt nhất là không nên tự reo hy vọng ảo cho mình để nhận lấy đau thương.


Tôi không hề thích việc cậu ấy viết những câu chẳng ăn nhập gì với sách đường sau cuốn sách của tôi. " Tôi ước cô ấy là bạn gái của tôi. Tôi sẽ làm cô ấy cười vui vẻ. Cô ấy có nụ cười rất dễ thương..."


Tôi có đọc những câu đó và bực bội nghĩ " thích viết thư tỏ tình thì viết gửi cho người ta, mắc gì phải lấy sách mình ra viết để khoe khoang". Với tôi đó là hành động phá hoại một cách vô ý thức không hơn không kém vì tôi giữ sách rất kỹ. Tôi nào đâu có dám làm sách cậu ây quăn mép, gấp trang còn sách của tôi thì cứ như mớ giấy lộn sau khi vào tay cậu ấy. Không chỉ viết lung tung mà cậu ta còn vẽ trái tim và cả đống hình vẽ khác.


Sau này, cậu ấy có ngỏ ý cho mượn hay trao đổi sách thì tôi tìm cách từ chối vì muốn bảo toàn tài sản cá nhân. Cậu ấy cũng không nài nỉ mượn sách tôi thêm. Mỗi khi tôi trả sách cậu ta đều hỏi tô có viết gì vào sách của cậu ấy không. Tôi bảo không thì cậu ấy có vẻ thất vọng và tôi hỏi cậu ấy thích vẽ bậy, viết lung tung vào sách hả? thì cậu ấy chỉ im lặng và bảo tôi ngốc. Tôi chúa ghét ai bảo tôi ngốc, vì tôi tin mình ngốc nên càng phải học nhiều hơn nữa cho bớt ngốc nhưng cho dù là thế thì có cần phải làm tôi tổn thương như thế hay không. Chuyện biết mình ngốc và chuyện bị người khác rẻ rúng là ngốc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tôi chẳng ưa gì cậu ấy.


Lúc đầu cậu ấy ép tôi đọc sách cậu ấy cho mượn và quyết liệt mượn sách của tôi làm tôi có chút không thích với cái tính tự tiện, gia trưởng, một chút khó chịu xen lẫn ngạc nhiên. Tại sao cậu ấy có thể làm như thế mà không sợ bị người khác giận sao? tôi có chút ghen tỵ với cậu ấy. Giá như tôi cũng có thể làm như thế.


Cho dù không thích thì làm việc gì lâu sẽ hình thành thói quen nên khi chấm dứt trao đổi sách tôi cảm thấy hụt hẫng, đau nhói ở ngực nhưng tôi lại tự trấn an mình " đó chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi." Mình cần phải quên cậu ấy nhanh lên và còn phải tập trung vào học hành, không được lãng phí thời gian. Tôi học cách quên một ai đó bằng cách đọc sách nhiều nhất có thể và chỉ cần không nhìn mặt người đó nữa là được.


Giờ ra chơi, thi thoảng cậu ấy ở lại trong lớp đọc sách nhưng lúc đó các bạn đều túm tụm lại chọc ghẹo cậu ấy " cậu nhiếm độc từ con mọt sách lớp mình rồi hả" và cậu ấy tức giận, bỏ quyển sách xuống, hùa theo đám bạn ra ngoài, cậu ấy thường đứng ngay trước ô của sổ nhìn thấy tôi, nói to hết mức giống như la hét nhiều hơn, rồi lại còn cười haha, có khi là cổ vũ hoặc trêu chọc một cặp đôi nào đó. Tôi không ngẩng lên cũng biết đó là giọng của cậu ấy. Mặc dù cậu ấy thường cười như thể rất vui vẻ nhưng tôi phát hiện ra cậu ấy giả cười, cười gì mà miệng ngoắc tới tận mang tai trong khi da ở hai bên gò má không nhăn lại một tí. Một nụ cười giả hoàn hảo. Tôi biết được điều này trong sách phân biệt các nụ cười.


Cậu ấy chưa bao giờ tặng thiệp hay bất cứ cái gì cho tôi vào ngày lễ nhưng lại tặng hầu hết các bạn gái trong lớp. Tuy nhiên, tôi luôn là đối tượng bị loại ra khỏi danh sách được tặng không chỉ có nam mà cả nữ cũng vậy. Tôi chỉ được nhận vài tấm từ những cô bạn quanh khu vực của tôi ngồi, có lẽ họ trả ơn tôi những lúc tôi cứu họ trong giờ kiểm tra. Tôi cũng không tặng bất cứ ai, tôi cảm thấy nó rắc rối và dường như người được nhận không trân trọng món quà được tặng nếu nó ít giá trị. Mẹ tôi không có khái niệm các ngày lễ nhiều trừ tết, còn ngày nào cũng như ngày nào. Tôi thừa hưởng toàn bộ tư tưởng của mẹ. Lần đầu tiên có một bạn nam tặng thiệp cho tôi vào ngày 8/3, tôi đã rất ngạc nhiên hỏi "tại sao cậu lại tặng nó cho mình?" và còn ngạc nhiên hơn khi cậu ấy tặng rất nhiều người, tôi nghĩ nếu thích ai thì chỉ tặng một người thôi chứ.


Tôi không quên được cậu ấy một cách nhanh chóng như tôi nghĩ nhưng tôi lại cảm thấy may mắn vì mình đã không để lộ tình cảm của mình ra cho cậu ấy biết, nếu không thì chắc quê đến độ không dám tới trường. Về sau tôi có để ý hay thích ai thì chỉ có mình tôi biết vì chẳng bao giờ tôi bộ lộ chút ý trên gương mặt ít cảm xúc của mình.


Chúng tôi không nói chuyện với nhau cho tới tận nửa học kỳ hai năm lớp 8. Khi tôi bị xếp ngồi trước cậu ấy. Lúc này tôi đã không còn tình ý gì với cậu ấy nữa và quan hệ của tôi cũng đã cải thiện rất nhiều. Tôi đã có 3 người bạn gái chơi khá thân nhưng lại chia thành hai nhóm, còn lại thì tôi ở thế trung lập.


Nhóm thứ nhất chỉ có hai người tôi và một cô bạn nhỏ nhắn, xinh xắn, dịu dàng mới chuyển vào lớp và ngồi kế bên tôi. Bạn ấy có giọng nói hơi khác chúng tôi một chút và bạn ấy thường đỏ mặt khi nói chuyện. Những lúc như vậy trông bạn ấy rất dễ thương.


Nhóm thứ hai có hai người, một là chị họ xa của tôi, một là bạn mới hoàn toàn, bạn ấy chào tôi trước và nói là rất khâm phục khả năng học tập của tôi, cậu có vẻ ít nói nhỉ, đúng như lời đồn.


Cậu biết mình hả? tôi lập lại câu hỏi trong ngạc nhiên.


Dĩ nhiên, tại cậu nổi quá mà, chỉ có cậu là không biết ai thôi. Cậu dễ gần hơn tớ nghĩ.


Nhóm hai của tôi sức học của hai người còn lại khá tốt. Đúng ra chúng tôi là đối thủ tranh nhau, cạnh tranh ngôi vị đầu bảng, năm nay, tôi có thêm một đối thủ đáng gườm hơn bất cứ ai chính là " cậu ấy", người con trai đã không nói chuyện hơn hai năm.


Tôi khá bất ngờ cách cậu ấy bật lên trong học tập. Trước đây, cậu ấy còn không lọt top 5, cậu ấy đã bật lên như thế nào nhỉ? chúng tôi không nói chuyện nhưng nhì cách học tập thì ai cũng nghĩ chúng tôi ghét nhau lắm hoặc ngược lại. Tùy cách học của tôi ra sao, cậu ấy đáp trả y hệt vậy. Nếu tôi năng nổ phát biểu thì cậu ấy quyết liệt không kém còn nếu tôi im lặng thì cậu ấy cũng để ruồi bay quanh mà chẳng buồn phe phẩy.


Một thời gian sau, cả trường đều rộ lên tin chúng tôi là một cặp đôi ngay cả thầy cô cũng nghĩ vậy cho dù tôi hết sức thanh minh và càng ngày càng lẩn tránh cậu ấy khi có thể nhưng càng muốn lẩn thì càng không xong.


Tôi có mặt ở lớp học nào thì cậu ấy cũng có mặt ở lớp học nấy. Môn nào tôi đi thi học sinh giỏi thì cái mặt cậu ấy cũng không vắng. Tôi cảm thấy hơi khó chịu nhưng không biết phải làm sao, chỉ là trùng hợp. Chúng tôi thường xuyên ở cùng nhau nhưng chưa bao giờ nói bất kể câu gì. Tôi ngại nhất khi đội tuyển học sinh có hai người, chỉ tôi và cậu ấy. Tôi thường mất bình tĩnh còn cậu ấy thì vẫn tỉnh bơ như không nhưng có điều lạ là ở bất kỳ lớp học nào. Cậu ấy không bao giờ ngồi trên, kế bên mà luôn chọn chỗ ngồi sau lưng tôi. Kể cả lớp học chỉ có hai người. Sở thích quái dị.


Cậu bạn cùng bàn của cậu ấy ngày nào cũng oang oang câu cậu ấy thích tôi. Tôi quay lại nghiêm mặt bảo cậu ấy " đừng đùa" không hay đâu còn cậu ấy vẫn im lặng và tránh ánh nhìn của tôi nên tôi càng dám chắc là cậu ấy không hề có tình ý với tôi. Đến cả việc trêu chọc tôi là mọt sách hay đã chót mang một mối tình sâu đậm với một anh chàng hào hoa nào đó trong sách cũng được làm trước mặt người khác còn khi không có ai cả tôi và cậu ấy đều im lặng. Những lúc khó chịu như thế hoặc cậu ấy hoặc tôi đứng lên đi ra ngoài, thường thì tôi nhiều hơn. Về sau cậu ấy cứ hết trống hết giờ mà thì nhảy theo đám bạn ngay lập tức.


Lớp có hai bạn chuyển đi và tôi nhanh chóng xin chuyển lên vị trí đó để tránh ánh mắt sau lưng. Chưa được một ngày cậu ấy cũng đã đổi chỗ cho một bạn nam ngồi kế bên dưới tôi. Tôi cứ ngỡ cậu ấy sẽ buồn khi xa các chiến hữu của mình lắm hay cậu ta thích cô bạn ngồi kế bên chỗ mới của mình. Có lẽ thế, tôi nghĩ và tập trung vào học. Nhiều lúc tôi quên béng có cậu ấy đường sau và cười rất thoải mái và thi thoảng có nói một vài bí mật nhỏ nhỏ với cô bạn ngồi thân ngồi bên tôi thì cậu ấy lập tức e hèm. Cứ như cậu ấy nhắc nhỏ tôi đang phá quấy việc bài của cậu ấy không bằng.


Ngày nào tôi cũng mong cô giáo chuyển chỗ ngồi nhưng giấc mơ đó không thành hiện thực và tôi phải tập quen với nó. Cô bạn thân của tôi cũng không thoải mái, chúng tôi đang to nhỏ xì xầm việc cậu ấy ngồi ngay sau lưng mình, lúc ngẩng lên đã thấy cậu ấy đứng trước mặt mình. Tôi hốt hoảng không biết cậu biết cậu ấy đã nghe những gì chúng tôi vừa nói hay chưa nhưng tôi không có dũng khí để hỏi mà giả lơ như không biết. Đầu tôi nặng trĩu vì cái ý nghĩ xấu xa của mình, không thể giải quyết và tôi tự bao biện cho chính mình. Chẳng phải mình mong cậu ấy chuyển đi sao, nếu nghe rồi, biết đâu cậu ấy lại chuyển về chỗ cũ cũng nên. Như thế chẳng phải hay quá hay sao nhưng chờ mãi cậu ấy vẫn chẳng có động tĩnh gì. Tôi hối hận đáng lẽ phải nên nói to hơn chút nữa.


Nhưng kể từ vụ nói xấu sau lưng không thành. Cậu ấy có chút thay đổi, lúc hỏi mượn cây thước, lúc cục gôm và vài thứ linh tinh khác, lúc của bạn tôi lúc của tôi và đồ của tôi thường bị cậu ấy lấy bút xóa vẽ nghệch ngoặc, hoặc viết tên,... Tôi dám chắc cậu ấy đã biết việc tôi nói xấu và đang cố tình trả thù tôi. Có hôm tôi quay xuống nửa đùa, nửa thật nói nhanh với cậu ấy " lấy đồ của cậu ra mà dùng, trả đồ cho tớ, mau lên." Những tưởng cậu ấy phải trả ngay tắp lự vì sĩ diện nhưng không hề. Cậu ấy vui vẻ hua hua cây thước của tôi thản nhiên nói " đồ tôi giữ cho mới, dùng đồ cậu thích hơn".


Tôi chỉ tức tối vì có người dám dùng đồ của mình một cách tự tiện và tôi thường xuyên phải mua lại đồ dùng học tập mà thủ phạm không ai khác chính là cái tên ngồi ngay sau tôi.


Trong giờ học cậu ấy thường lấy thước ngí ngoáy quậy cô bạn tôi, lúc mượn sách, lúc mượn vở, nói chung là cố tình làm gián đoạn việc học. Tôi dám chắc cậu ấy thích cô bạn tôi. Tôi đề nghị cậu ấy đổi chỗ ngồ thì cậu ta " không" một tiếng ngay tắp lự, giống hệt phản xạ vô điều kiện.


Tôi não nề quay lên bảo bạn tôi chả hiểu cậu ta có sao không nữa. Ngồi chung bàn với con gái mà chẳng thấy dị gì hết sao. Sao không mượn bàn mình mà cứ phải léo lên bàn tôi thì mới sống yên được à. Đúng là khác người.


" Cậu ấy thích cậu" cô bạn tôi nói và tôi giẩy nẩy lên như đĩa phải vôi. Dĩ nhiên là không phải như vậy rồi. Cậu đừng đùa. Cô bạn ấy nói thêm " tin những gì cậu nghĩ nhưng có thật cậu là học sinh giỏi nhất trường không đó?" và cười một cách bí hiểm.


Cậu ấy không ngí ngoáy nghịch ngợm mấy trò con trai hay làm thì cũng coi như cảm ơn trời phật chứ mấy cô bạn bên kia toàn bị lũ con trai phá, nhiều khi dở khóc, dở cười. Chẳng hiểu các bạn ấy làm kiểu gì mà chỉ cần dùng cây thước là làm bật được cái khóa áo nhỏ của các bạn nữ. Tôi sợ co rúm mấy cái hành vi sỗ sàng ấy, thi thoảng tôi có lấm lét nhìn trộm xem cậu ấy có dở mấy trò kia không. Tuyệt nhiên cả năm trời tôi không có bị gì hết ngoài việc thi thoảng cậu ấy nhét giấy nháp hết vào cặp tôi, lấy sách của tôi hoặc tệ nhất là giấu cặp của tôi nhưng cuối buổi kiểu gì cũng trả lại và nói " cậu tập trung thật nhỉ, bị lấy đồ ngay trong hộc bàn mà cũng không biết".


Một lần tôi phát hiện có kẹo trong cặp mình, tôi đã đem trả nó lại cho cậu ấy " cậu bỏ nhầm kẹo vào cặp mình rồi nè". Cậu ấy không nhận lại kẹo và phán " ngốc đến thế là cùng", " kẹo hối lỗi ấy mà, vì tôi đã phá cậu đó. Ăn đi" và bỏ đi chẳng thèm nhìn mặt tôi. Tôi nghĩ cậu ấy cũng không thật đáng ghét. Tôi thanh minh với cậu ấy rằng " tôi không ghét cậu đâu, hơn nữa mấy trò chơi đó cũng bình thường của học sinh nên cậu không cần cảm thấy hối lỗi với mình làm gì." Lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt đỏ gay tức giận của cậu ấy và sau đó là ôm bụng cười. Tôi chẳng hiểu cậu ấy ra sao, chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, đáng lẽ cậu ấy phải cảm ơn tôi vì tôi đã không ăn cái kẹo của cậu ấy chứ. Tôi đã có lòng tốt vậy mà không biết cảm ơn.


Nhiều lúc tôi cũng muốn ngồi chỗ nào chỉ toàn con gái cho an toàn nhưng những chỗ đó đã đông kín con dân và nếu tự dưng xin chuyển không lý do chính đáng mà lỡ cậu ấy xin chuyển ngay phía dưới luôn thì càng khó xử hơn. Tôi không ngốc đến mức tự đẩy mình vào tình huống khó xử với hàng trăm con mắt xăm xoi. Cả gần một năm trời tôi vẫn không thể nào quen được với việc có một cậu bạn ngồi ngay phía dưới mình.


Lên lớp 9, cậu ấy vẫn khủng bố tôi bằng cách theo sát chỗ tôi ngồi. Tôi không hiểu vì sao cậu ấy chỉ thích ngồi dưới mà không thích ngồi trên. Không dưới một lần tôi gợi ý đổi chỗ cho cậu ấy, ít ra vào thời điểm đó tôi vẫn cao hơn cậu ấy chút xíu. Cậu ấy hứ một tiếng dài hơn cả km, kèm theo cái giọng đầy trịch thượng " chỉ là tạm thời cậu cao hơn tớ thôi, con trai tuổi này chưa dậy thì, sớm muộn gì thì tôi cũng cao hơn cậu cho mà xem mà mắt cậu bao nhiêu độ rồi ấy nhỉ? ngồi xa nhìn không rõ đâu. Cứ yên vị chỗ đó đi"


Ngoài những rắc rối tôi dính phải cùng cậu ấy, tôi còn không thích cậu ấy ở một điểm khác nữa " không nam tính", con trai gì mà mặt mũi trắng trẻo trông y như con gái.


Đôi khi hình ảnh của cậu ấy hiện lên trong đầu tôi những lúc ấy tôi tự nhủ có lẽ mình bị các bạn gán ghép nhiều quá nên nghĩ lung tung và tôi không thể để cậu ấy cướp một vị trí số một của mình nên cậu ấy bật cao, rướn giỏi thì tôi cũng phải cố gắng hơn nữa để bỏ lại cậu ấy. Khoảng cách vài ba phẩy thực sự làm tôi không yên tâm.


Cậu ấy có lẽ cũng không muốn đứng sau một đứa con gái nên cũng cố sức ra mặt. Chúng tôi cạnh tranh nhau một cách âm thầm và lặng lẽ nhưng không kém phần quyết liệt. Ít nhất đó là ý nghĩ của tôi. Thầy cô lấy chúng tôi ra làm gương cho người khác noi theo. Thật tình tôi không biết thầy cô nghĩ cái gì trong đầu mà gắn ghép cho chúng tôi cặp từ mỹ miễu " đôi bạn cùng tiến"


Những lúc chúng tôi phải đi chung. Tôi không biết cậu ấy nghĩ gì, cũng không thể nhìn mặt cậu ấy và cậu ấy cũng không để tôi đi song song. Cậu ấy thích đi sau tôi và luôn nói tôi đừng nhìn quay lại. Trong mắt người khác cậu ấy là một bạn nam hết sức lịch sự, dịu dàng với các bạn gái còn tôi thấy phiền chết đi được. Chỉ tại cái đích giống nhau nên phải đi chung một chặng đường.


Có một việc tôi luôn phải cảm ơn cậu ấy. Cho dù tôi cố gắng ra khỏi lớp trễ nhất có thể cùng với hai cô bạn, và đi chậm kiểu rùa bò nhất thế gian thì cậu ấy cũng không bao giờ chen ngang vào và không bám sát theo đuôi như ở trường. Cậu ấy ra khỏi lớp sau tôi nữa. Sau này cậu ấy còn kéo thêm cả hai chiến hữu khác cùng thong long với mình. Lớp tôi hình thành hai nhóm kỳ dị mà ai cũng biết.


Kết thúc năm học lớp 9. Khi chuẩn bị làm hồ thi vào cấp 3. Cậu ấy hỏi tôi " cậu sẽ thi vào trường nào? Trường chuyên chứ?" Đó có lẽ là câu chào hỏi đầu tiên của chúng tôi vào năm học lớp 9. Trước đó, gặp nhau chúng tôi chỉ mỉm cười, gật đầu mà không nói gì.


- Không biết. Mình về hỏi mẹ cái đã.


Cậu ấy chỉ à lên một tiếng. Tôi hỏi cậu ấy thi vào trường gì thì cậu ấy chỉ vào tờ giấy còn trắng trơn. " để nghĩ cái đã". Khi hỏi câu ấy tôi chỉ hỏi cho có lệ chứ không mấy quan tâm mà kỳ thực tôi mong không học cùng trường với cậu ấy thêm nữa. Chứ không đời học sinh cấp 3 đáng yêu của tôi sẽ tan thành bọt nước. Khổ sở mấy năm cấp hai đối với tôi đã đủ lắm rồi. Lúc nào tôi cũng mong đến giờ phút tốt nghiệp.


Ngày cuối cùng tôi định đem hồ sơ thi nộp cho cô giáo ở văn phòng trường. Cậu ấy lên tiếng " đi nộp cùng với tôi hay đi đây tôi nộp giùm luôn cho". Chẳng dại gì mà dính với cậu ấy, chỉ tổ bức bối thêm, tôi chọn giải pháp đưa hồ sơ nộp giùm và không quên cảm ơn cậu ấy.


Bỗng dưng tốt bụng đột xuất, chắc có chuyện gì vui, tôi đoán. Có thể là cái cô gái mà cậu ấy trông mong đến nỗi phải viết lung tung lên sách tôi đã đồng ý hò hẹn cùng. Xem ra cậu ấy cũng chung tinh ra phết nhỉ. Tôi à ra một tiếng như thấu hiểu chuyện việc cậu ấy làm cái đuôi đeo bám tôi, không thanh minh giải thích những lúc bị hiểu lầm là để xem phản ứng của cô bạn gái kia. Đúng là cáo già, ghê q úa.


Buổi tiệc liên hoan chia tay. Cậu ấy hỏi tôi " cậu thích mẫu con trai như thế nào?"


Tôi ngạc nhiên "hơ" một tiếng. Miệng lắp bắp, mình chưa nghĩ tới bao giờ nên không biết.


- Thế thì giờ nghĩ đi.


- Có lẽ là một người mạnh mẽ, nam tính, biết quan tâm tới người khác nhưng không ồn ào. Mình cũng không biết nữa nhưng con trai mà thấp hơn hay nhỏ tuổi hơn thì mình sẽ loại ngay từ vòng gửi xe đạp. Còn mẫu bạn gái của cậu thì sao?


- Tôi ấy à " tôi thích một kẻ ngốc"


- Tôi ghét cái con người ấy, lúc nào tôi cùng thật lòng, thành tâm còn cậu ta thì chỉ được cái lợi dụng người ta xong thì bỏ. Tôi sập bẫy không biết bao nhiêu lần nhưng chẳng rút ra được kinh nghiệm gì.


Thi xong, tận hưởng những ngày hè còn sót lại. Tôi quên béng cậu ấy.


Bước vào cấp 3, ngày chọn môn thi, xếp lớp. Sau một hồi chen chúc, lúc bước ra, mặt mũi nhem nhuốc, mồ hôi mồ kê nhễ nhại thì giọng một nói đường sau vang lên. Cậu chẳng cao lên được bao nhiêu nhỉ? Ôi trời, không lẽ. Tôi quay lại, đúng là cậu ấy.


Lần này tôi thông minh hơn đã nhanh miệng hỏi cậu ấy trước. Cậu chọn thi môn nào? Văn. Vậy à, tôi thở phào vì chúng tôi sẽ không học cùng lớp với nhau nữa. Tôi sẽ chọn môn toán. Kết cục tôi ăn một cú lừa ngoạn mục.


Tôi và cậu ấy lại vào cùng lớp chuyên toán và cái kịch bản cũ lại tái diễn nhưng trời phật thương tình có tận hai lớp chuyên toán và chúng tôi không học cùng lớp. Tôi lấy làm mừng, cậu ấy đã xin thầy đổi lớp một lần nhưng không thành công vì đã đủ con số cho mỗi lớp. Nỗi khổ lớn nhất của tôi là muốn về lớp mình thì phải đi qua lớp cậu ấy. Đã vậy vị trí gần cửa sổ có vẻ là lợi thế để quan sát mọi thứ từ bên ngoài.


Ở trường, chúng tôi hoàn toàn trở thành những kẻ xa lạ. Không một ai biết chúng tôi học cùng lớp trước kia. Duy chỉ có lúc về tôi lại bị cái đuôi ấy bám theo, chẳng hiểu sao cậu ấy lại thích đi đường về nhà tôi, trong khi đi đường về nhà cậu ấy gần hơn rất nhiều. Tôi chẳng có lý do để bảo cậu ấy đừng đi đường tôi đi. Đường vốn không phải của riêng ai. Hơn nữa, cậu ấy là bạn của em họ tôi, họ đi cùng nhau cũng là lẽ thường tình. Chẳng biết cậu ấy sao chứ tôi thì thấy khó chịu, bứt rứt, giá như đó là quả bóng để tung chân đá vèo một cái thì hay biết mấy.


Cùng là lớp chuyên toán, cùng thầy dạy nghĩa là chúng tôi sẽ có một vài hoạt động cùng nhau. Tôi phát ngán cái cảnh hai lớp dồn một để thể hiện tinh thần đoàn kết vì những lúc này tôi biết sẽ có một tên đứng ngay phía sau tôi và chả mấy khi hé răng nói lấy nửa lời. Quan hệ bạn bè của cậu ấy có vẻ khá khẩm vì ai cũng sẵn sàng đổi chỗ cho cậu ấy.


Tôi thường vắng mặt vào các ngày lễ hay hoạt động gì đó của trường nếu không mang tính bắt buộc và cả tôi và cậu ấy đều có tên trong danh sách những học sinh lười tham gia hoạt động ngoại khóa nhất. Vắng giống hệt nhau. Chẳng cần thầy hiệu trưởng oang oang lên " anh chị yêu nhau, trường lớp không tới, rủ nhau đi đâu hả?" khỏi phải nói là tôi chỉ muốn có một cái lỗ chui xuống đất và nhanh chóng thanh minh. Không phải thưa thầy, em và bạn ấy không có biết nhau mà.


Em nói cái thế mà không biết ngượng hả. Cả hai em học cùng nhau ba năm cấp hai kia mà hay tôi nhớ sai. Muốn biện minh thì tìm lý do khác cho hợp lý nha. Bao biện cho nhau thế là đủ rồi. Chúng tôi lĩnh chung hình phạt " dọn vệ sinh sân trường, tưới cây 2 tuần" "cho anh chị thỏa sức tâm sự" nguyên văn lời thầy hiệu trưởng.


Tôi gắt cậu ấy, cậu để thế mà được à, phải nói cho thầy biết chứ " chúng ta không có quan hệ gì hết". Cậu không nói gì thì ai cũng hiểu lầm hết đó. Gần 1000 học sinh lẫn thầy cô ôm bụng cười. Đó là tiết chào cờ tôi không bao giờ có thể quên.


Kệ đi. Càng thanh minh thì càng không đáng tin. Chân lý đơn giản đó mà cậu không biết à. Tôi chưa thấy ai ngốc như cậu mà cậu sợ bị đồn với tôi thế kia à?


Dĩ nhiên là thế rồi. Cậu thử nghĩ xem đây là chuyện không hề có mà ai cũng nghĩ chúng ta là một cặp rồi suốt ngày bàn ra tán vào, cậu không thấy mệt sao? chúng tôi tranh cãi trong lúc làm vệ sinh.


Tôi không để ý thấy giọng cậu ấy có chút khác khác nhưng với tôi việc đó không quan trọng bằng việc cả trường đều coi chúng tôi là cặp đôi. Việc tôi mơ mộng sẽ gặp được một mảnh tình vắt vai ở năm cấp 3 coi như tan biến. Kể cả cậu bạn mới, thi thoảng nhìn tôi trong giờ Lý giờ cũng đã quay về nhìn bảng.


Chúng tôi không đi chung thì lại có tin khác. Chúng tôi giả vờ chia ta trước mặt thầy cô, sau lưng lén lút hò hẹn. Tình ngay lý gian. Tôi hối hận đã không thi trường chuyên, hối hận vì mắc bẫy cậu ta lúc chọn môn thi.


Chẳng hiểu sao cái lý lịch hồi cấp hai của tôi chẳng mấy chốc đã bị lôi ra tuồn tuột và còn cả hàng ngàn cái tin đồn mà chính tôi cũng chả biết là từ đâu bay tới và kết luận chung của tất cả mọi người " chúng tôi là một cặp và đôi bạn cùng tiến". Oan nghiệt.


Tôi thường cười nhạt chuyện đó. Cho là mọi người mắc bệnh hoang tưởng còn mọi người kêu tôi ngốc có level, bạn trai thì nhát quá mức. Thanh minh mãi chẳng được, tôi chọn giải pháp im lặng, ai muốn nói gì thì nói. Giờ ra chơi, sau giờ học, tôi toàn chui vào thư viện để lánh nạn. Tôi chưa bao giờ gặp cậu ấy ở thư viện nhưng chẳng mấy chốc cả hai lớp toán đã đồn ầm lên chúng tôi lấy thư viện làm điểm hò hẹn.


Đầu óc tôi cực kỳ căng thẳng và bị một trận ốm là không thể tránh khỏi. Hai ngày sau tôi khục khặc đi học lại thì cậu ấy nghỉ và mọi người đổ xô, nhốn nháo tới hỏi tôi cậu ấy bị làm sao hay không? nặng hay nhẹ? có phải chúng tôi đang diễn kịch. Hò hẹn đi dưới mưa nên bị cảm lạnh hả? Họ nói gì không biết nữa, tôi và cậu ấy có biết nhà của nhau đâu mà họ nói thế hả trời. Ở nông thôn thì hò hẹn biết đi đâu kia chứ. Lỡ gặp người quen thì chỉ còn nước chết với các bậc phụ huynh nên lỡ có yêu cũng chẳng dại gì mà hò hẹn ngoài trường học. Đó là suy nghĩ của tôi.


Đến lúc này hai đứa bạn thân của tôi cũng vào cuộc. Chúng nghiêm mặt hỏi " cậu có cảm giác với cậu ấy không?" ai kia? tôi hỏi lại rất hồn nhiên. Hai cô bạn của tôi sùng máu " rút cuộc là cậu quá ngây thơ hay quá ngu ngốc hả? não bị khiếm khuyết phần nào rồi à? Học giỏi thế sao không vận động nghĩ ra hả trời? Tôi đang nói đến cái đuôi từ thời cấp hai của cậu đó."


Tôi cũng sùng máu không kém. Hai cậu đang nghĩ cái gì vậy hả, hai cậu biết rõ là mình và cậu ấy chưa bao giờ nói chuyện riêng với nhau mà. Các cậu biết rõ cảm giác của mình mà lại còn nói như vậy à. Câu chuyện om sòm của chúng tôi nhanh chóng lan ra khắp cả trường.


Họ thêu dệt mối tình của chúng tôi theo kiểu " Thúy Kiều - Kim Trọng" tình trong như đã, mặt ngoài còn e. Mọi người cổ vũ tôi nhiệt tình tiến tới. Chuyện này chẳng mấy chốc mà đến tai quý phụ huynh.


Tôi không biết cậu ấy có một anh trai và người đó còn là bạn học của anh hai tôi nữa. Đúng là chạy trời không khỏi nắng, đi đâu cũng gặp phải tai ương. Tôi bị mẹ ngọt nhạt, nói gần nói xa cả mấy tiếng đồng hồ, ngày nào đi học về cũng hỏi có gì mới không con, có ai để ý không con? Lúc này tôi thấy không xinh đôi khi là một đặc ân trời ban.


Hết năm lớp 10 cậu ấy vẫn hành động giống như trước kia, tôi cũng quay trở lại vẻ mặt bình thường vốn có. Thậm chí tôi cũng quên béng luôn là tôi đã từng gặp rắc rối và tất cả mọi ngươi chẳng còn ai đồn thổi chuyện gì. Yêu đương bị gác lại sang một bên dành cho kỳ thi tuyển chọn học sinh giỏi cấp quốc gia. Ai không có ý định tranh đua thì cũng gắng dành suất học bồi dưỡng vì mục tiêu thi đại học.


Đến lớp 12 mới thi mà cuối lớp 10 đã chọn có nghĩa 100 tên học chuyên toán sẽ bán sống bán chết giành giật 2 tấm vé thi quốc gia, đã thi quốc gia thì bán sống bán chết ít nhất phải đạt giải 3 để được phép chọn trường nếu không thì đời long đong vì học lệch. Anh hai tôi cũng vì thi kiểu đó mà lúc về ôn thi đại học, chạy bở cả hơi tai. Tôi chỉ muốn trụ lại trong cái lớp bồi dưỡng đến phút cuối. Lớp 11 chúng tôi chỉ học ôn và chưa thi loại. Đến lớp 12 chúng tôi sẽ thi loại dần dần. Trung bình một tuần sẽ có một em bỏ cuộc chơi. Loại cho đến khi còn 4 người. 2 chính thức và 2 dự bị.


Đau đầu nhất là các bậc phụ huynh muốn biến con em họ thành sao. Lỡ bị nghe ai khích bác thì về nhà nhất định ép buộc còn mình phải giỏi hơn con họ. Trường hợp của tôi lại dính vào cái vòng luẩn quẩn thôn xã, chuyện thi cử từ đầu xã tới cuối xã mà cứ như hai nhà sát vách. Mẹ cậu ấy muốn cậu ấy bằng mọi giá phải được thi quốc gia, mẹ tôi cũng chả kém. Không được làm mất truyền thống gia đình. Sự thật thì giữa hai bà mẹ có chút ganh đua từ đời anh hai của tôi. Mẹ cậu ấy muốn cậu ấy lấy lại danh dự còn mẹ tôi thì ép tôi, không được để mẹ mất mặt.


Mẹ cậu ấy theo quan điểm. Con trai không được thua con gái. Mẹ tôi theo quan điểm không được để con trai khinh mình ngu dốt, dù có xấu thì não phải căng. Xét về một mặt nào đó thì cả hai chúng tôi đều phải cố gắng hết sức để đua tranh, làm đẹp mặt quý phụ huynh. Ở nhà thật rất ngột ngạt và mệt mỏi. Tôi đến trường sớm hơn một là để tránh cậu ấy hai là tranh thủ ngủ.


Một buổi chiều, tôi trốn lớp học bồi dưỡng, nằm ngục trong phòng thư viện, bày la liệt những sách là sách. Đầu nặng trĩu, tôi nghĩ xem là mình sẽ tranh tiếp hay dừng lại. Chỉ vì cái món thi quốc gia mà ngày nào tôi cũng nhồi nhét vào đầu toán và toán, ở trường chưa đủ về nhà lại còn bị tra tấn ráo riết bởi kinh nghiệm của anh hai. Nhiều lúc ngủ tôi cũng mơ thấy toán.


Đã từ rất lâu thời gian đọc tiểu thuyết của tôi đã bị giảm tới mức tối đa. Cầm trên tay cuốn tiểu thuyết thấy mình khô cằn quá đỗi và bỗng dưng thấy mất phương hướng, chẳng biết mình cố là vì cái gì. Có lẽ lâu không đọc tiểu thuyết nên không còn bắt kịp tốc độ của tác giả nữa. Tôi thở dài đập cuốn sách xuống. Một giọng nói vang lên đường sau " trốn học à, ngạc nhiên thật. Hôm nay mặt trời mọc đường Tây rồi hoặc lúc về trời sẽ đổ mưa to."


Vừa phát hiện ra cậu ấy, tôi đã nhảy dựng lên, đánh rơi cả quyển sách xuống đất " cậu làm gì ở đây? Sao không ở lớp học?


Cậu cũng biết hỏi ghê nhỉ? Cũng như cậu thôi, cũng cần phải nghĩ vài việc và thư viện là địa điểm thích hợp nhất.


Đó là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau dài như thế sau 5 năm quen biết. Lần đầu tiên tôi không sợ bị người khác dòm ngó, bàn tán.


Tôi vẫn thường xuyên đến thư viện vì tôi thích sách và tôi có thể gặp cậu ấy ở đó. Chúng tôi chưa bao giờ đả động đến chuyện mà mọi người đồn đại, chúng tôi chỉ chào nhau một câu xã giao rồi im lặng chỉ như thế thôi cũng làm tôi đủ vui. Nhờ có cậu ấy mà đầu tôi không bị vỡ tung vì áp lực. Tôi không biết cậu ấy có áp lực hay không mà lúc nào hễ bắt gặp tôi thì cậu ấy cũng có thể cười. Tôi luôn thắc mắc lẽ nào trông tôi kỳ dị, bật cười đến mức chỉ cần nhìn thấy tôi là có thể cười sao?


Quả thực những ai trong đội tuyển thì không có nhiều thời gian để chơi. Điệp khúc học được gắn trên miệng thầy cô giống như một cái băng cát sét cứ lập đi lập lại. Thầy chủ nhiệm của tôi cũng phủ chả kém. 12 rồi, thi đại học tới nơi, học không lo học, lo toàn ba thứ vớ vẩn, không chơi chiếc gì hết, không văn nghệ văn ngồng gì cả. Tham gia cho có là được. Yêu đương thì cũng tạm gác lại. Mấy em ở đội tuyển thì chỉ cần đi chơi một buổi, còn buổi vẫn học như thường. Ngày lễ tôi cũng không đi chơi, đến dạy là vì ai?


Lớp bồi dưỡng toán còn đúng 6 tên. 4 nam 2 nữ. Gần đến ngày thi các bộ môn khác gần như đã chọn xong, riêng môn toán vẫn còn bị hành lên hành xuống. Ngày nào cũng kiểm tra, kiểm tra. Cho dù không ham hố đi thi nhưng với mức độ đày đọa của thầy thì tất cả chúng tôi đều mệt đứ đừ, lờ đờ như cá sắp chết, mặt mày xanh xám như một cái bóng.


Tôi không muốn đi thi nhưng cũng không muốn bị loại, tôi cần vé dự bị để học cho kỳ thi đại học. Đó là mục đích của tôi và của 4 tên còn lại. Duy chỉ có một người muốn đi thi.


Dù muốn dù không thì cũng phải làm bài hết sức. Nếu không thích thi thì có thể từ chối nhưng bị loại trước khi kịp xơi một vé dự bị thì sẽ không còn đường sống với ba mẹ. Kiểu gì cũng bị ép học nữa, học mãi và sẽ nghe bài anh hai như bản trường ca lịch sử hào hùng của dân tộc là điều tôi muốn tránh nhất. Có anh nổi tiếng khổ nhiều hơn là sướng.


Năm đó tôi đi thi, cậu ấy bị loại ở vòng cuối nhưng tôi lại không đạt được giải ba mà chỉ đạt được giải khuyến khích. Kết quả kết thúc thi quốc gia tôi phải lăn lưng, ép xác ôn thi đại học. Tôi đã bê trễ hai môn kia quá nhiều, chưa kể đến các môn thi tốt nghiệp. Lúc đó tôi thi tận 6 môn và thật không may mắn, năm đó tôi phải thi sử. Trước giờ kiểm tra toàn giở sách vì không chuyên khối và vì trong đội tuyển nên được châm trước, nới lỏng. Tôi có cảm giác mình bị hụt hơi và cận kề cái chết nhưng tôi không thể nói ra điều đó với bất kỳ kể cả ba mẹ hay bạn thân. Nếu tôi than vãn:


Ba mẹ sẽ nói " con cứ làm như có mình con đi học không bằng"


Bạn thân sẽ nói " mày đang cười nhạo tao đó hả? Não mày mấy chục ghi kia mà"


Chỉ khi lên thư viện gặp cậu ấy tôi mới cảm giác được thở. Cậu ấy không nhắc chuyện thi cử, học hành chỉ nói vu vơ nhưng xoay đi xoay lại kiểu gì chúng tôi cũng sẽ đá đụng tới sách. Đó là kiểu những con mọt nói chuyện với nhau, tẻ nhạt, nhàm chán, vô vị dưới con mắt người bình thường.


Thi thoảng cậu ấy kể chuyện cười nhưng chỉ mình cậu ấy cười còn tôi thì không hiểu họ cười cái gì từ việc đơn giản đó. Cậu ấy đã hết sức ngạc nhiên vì tôi không có phản ứng tất cả các loại truyện cười. Lúc nào cậu ấy cũng phải giải thích cho tôi nhưng thú thật tôi vẫn không thấy hào hứng. Cậu ấy không khó để nhận ra vì mặt tôi biểu hiện những gì tôi đang nghĩ và tôi là người hết sức đơn giản, nghĩ gì nói nấy, khả năng nói dối của tôi rất tệ. Những lúc đó cậu ấy thường bật cười. " Truyện đáng cười đến mức đó à?" tôi hỏi thì cậu ấy lại càng cười to hơn.


- Không phải truyện đáng cười mà cười cậu đó. Lúc ở bên cạnh mấy cô bạn thân, cậu kể cái gì mà ai nấy đều cười thế? Lẽ nào không phải truyện cười?


- Không. Tôi chưa bao giờ đọc truyện cười. Tôi kể chuyện bình thường.


Tiệc liên hoan cuối năm lớp 12. Hai lớp toán tổ chức chung, chúng tôi hết sức vui vẻ và có vẻ như các bạn đã nhận họ đã nhầm lẫn như thế nào về chúng tôi nên họ để chúng tôi đi mua sắm một vài đồ cùng nhau.


Cậu ấy vẫn hỏi cái câu cũ rích năm xưa " mẫu con trai cậu thích là gì?" và tôi cũng thành thật khai báo " mình không biết". Chúng tôi còn nói nhiều thứ linh tinh khác nữa nhưng chẳng nhớ thứ gì trừ câu tôi hỏi cậu ấy " cậu thấy tớ là người thế nào mà sao mãi tớ chẳng kết được bạn gì hết vậy?"


Khi đó cậu ấy đã cười mà bảo rằng " để đi chung đường với cậu thì không thể đứng im và luôn phải hành động. Cậu chạy nhanh quá khiến cho người phía sau cũng hụt hơi lắm. Ngốc"


Tôi nghĩ cậu ấy bảo tôi ngốc nên mọi người không thích chơi. Đúng là tôi phản ứng rất chậm trong khi nói chuyện với người khác, tôi thường không biết nên nói gì, nói như thế nào. Tôi khen cậu ấy thông minh, lanh lợi. Tưởng cậu ấy vui, ai dè cậu ấy vò đầu, lắc lắc, rồi cười vang. " Lúc đầu tớ cứ nghĩ là cậu giả ngốc nhưng cậu ngốc thật đó." Tôi hua hua tay thanh minh " tớ khen thật lòng mà, không phải giả dối đâu". Cả buổi đi hôm đó, tôi toàn bị cậu ấy cười.


Thiệp chúc mừng tôi đậu đại học với lời chúc lạ lùng "sẽ mất một khoảng thời gian nữa mới có thể đuổi kịp cậu, cậu có thể chờ cho đến khi mình chạy tới được không? Ngốc của tôi. Mình thích cậu. Thực sự rất thích cậu"


Phải mất hơn 7 năm tôi mới nhận ra cái đuôi của mình không hề khó chịu.


Đang tải bình luận!