XtGem Forum catalog
Bình thường à! Chúc cậu may mắn!

Bình thường à! Chúc cậu may mắn!

Tác giả: Sưu Tầm

Bình thường à! Chúc cậu may mắn!

Đừng bao giờ rời xa tôi nhé! Hứa nhé! Tôi với cậu cùng sống cuộc đời bình thường sáng đi tối về, cùng chăm cái vườn cây, cùng nuôi hai đứa con nên người, lúc về già thì bế cháu nữa là xong nhiệm vụ cuộc đời rồi...


 


***


Lớp 7


Thứ 2 đầu tuần, Chi đi bộ trên con đường đến ngôi trường nó mới chuyển đến. Hôm nay là ngày đầu nó đến học ở trường mới. Bước chân vào cánh cổng lạ lẫm, nhìn những gương mặt xa lạ, nó có vẻ bối rối không biết nên làm gì. Chi sáng nay dậy rất sớm, đến trường cũng rất sớm, trong sân trường chỉ thưa thớt học sinh. Nó đảo mắt một vòng, lấm lét tiến lại ngồi dưới một bồn cây như mấy học sinh trong sân trường. Từ cổng trường bước vào một bạn nam có thể nói là không có gì đặc biệt: quần áo đồng phục, đầu tóc hơi rối, đi giày thể thao, đeo cặp đen viền đỏ, dáng người cao cao, gầy. Chi chỉ khẽ liếc một cái rồi nhìn chỗ khác. Cậu bạn đó đi thẳng vào canteen, thậm chí còn chẳng nhìn Chi lấy một cái.


Bình thường à! Chúc cậu may mắn!


Lần đầu tiên gặp nhau...có lẽ chỉ cần bình thường thế thôi.


Chi mới vào lớp, thân nhất là con bạn hàng xóm cùng lớp. Tên Giang, tính như con trai, rất tốt tính. Giờ ra chơi, Chi đứng một bên nhìn Giang đánh nhau với bọn con trai, khẽ cười vui vẻ.


- Á...


Tiếng Giang kêu lên. Một quả bóng da đáp thẳng vào mũi nó, làm nó lui ra sau mấy bước. Chi hoảng hốt vội chạy ra đỡ Giang, thấy mũi bạn chảy máu, nó cứ ngây ra, luống cuống không biết làm gì cho phải.


- Chi! Đưa Giang xuống y tế với tớ nhanh nào.


Một bạn khác trong lớp giục Chi, bây giờ nó mới bừng tỉnh.


- A...Ừ ừ...đi nào Giang.


Giang mũi đút bông nằm trong phòng y tế, Chi ngồi cạnh. Cô chủ nhiệm thì đứng trước cửa phòng y tế hỏi tội bọn con trai.


- Tóm lại là anh nào mà nghịch dại thế hả? Không quy củ phép tắc gì nữa rồi!


Cô gằn giọng.


- Nó...


- Thằng Long ạ...


- Nó cô...


Cả bọn chỉ vào cậu con trai có đôi lông mày xếch vẻ nghịch ngợm.


- À...Anh Nguyễn Hoàng Long hả? Giỏi quá rồi đấy!


Cô nghiêm khắc. Ánh mắt lạnh lùng của Chi quét qua khuôn mặt của tên thủ phạm.


- Ơ...Em có cố ý đâu? Tại mặt nó thò ra đấy chứ.


- Anh lại còn cãi à? Con nhà người ta như thế kia anh đã xin lỗi được câu nào chưa? Chỉ giỏi cãi thôi! Anh vào xin lỗi bạn đi!


Cô kéo kéo cánh tay Long, muốn cậu ta xin lỗi Giang.


- Xin lỗi!


Long bĩu môi, giọng dài thượt làm như miễn cưỡng lắm.


Chi khó chịu quay ngoắt lại lườm Long, cậu ta hơi ngạc nhiên nhưng cũng tự nhiên trừng mắt lại, nhìn rất muốn cho ăn đạp.


- Thôi ngay! Cái thằng này!


Cô đập nhẹ vài đầu Long.


- Được chưa cô?


Long giở giọng kèo nhèo . Cô chủ nhiệm tuy mắng thế nhưng lại rất hiền, rất chiều học sinh.


- Thôi được rồi! Thế là hòa nhé!


Cô nhìn Giang mong đợi.


- Vâng!


Giang rất là dễ tính.


- Không đền bù được người ta một bữa sáng hay sao?


Chi nói giọng khinh khỉnh.


- Này! Tôi cứ tưởng bà hiền lành cơ! Gì mà chanh chua thế hả?


Long bực mình nhảy dựng lên.


- Tôi...hiền lành lúc nào?


Chi hờ hững nhìn Long. Nó hiền lành? Chẳng qua là chưa trải nghiệm thôi!


- Giang lợn! Mai tao mua bánh mì cho.


Cậu là cái thứ gì thế hả? Ngứa mắt!


Tan học, Chi đi bộ về nhà. Vác trên vai cái cặp to đùng, nó đang vô cùng bức bối.


- A...


Đầu nó bị người ta đập một phát từ đằng sau, đau điếng.


- Ê cái đồ ghê gớm!


- Này, ông bị sao thế hả?


Nó bực mình trừng mắt với Long. Cậu ta thong thả đạp xe chậm chạp đi song song Chi.


- Chả sao hết! Tại tôi ghét cái loại chanh chua ghê gớm.


Nghe thế Chi tảng lờ cậu ta luôn. Nó rất ghét con trai chấp nhặt.


- Tôi hỏi thật nhé sao bà cứ chĩa mũi vào chuyện người khác thế? Liên quan gì đến bà đâu?


- Liên quan!


Chi khẳng định.


- Không thấy liên quan tí nào luôn.


- Rồi ông sẽ thấy!


Sáng hôm sau, Chi ngon lành gặm bánh mì còn Giang ngồi cạnh thì bụng rỗng.


- Ngon nhỉ?


Giang nhìn nó.


- Ừ ngon!


Nó gật đầu. Lại cắn thêm một miếng bánh.


- Rõ ràng tớ mới là người bị hại cơ mà. Sao Chi lại được ăn bánh?


Giang ấm ức bất bình. Sao Chi có thể ăn bánh của Giang một cách ngon lành như thế mà không thấy áy náy nhỉ? Giang nhăn mặt, giơ tay cướp lại cái bánh mì chỉ còn một nửa.


- Ơ? Tớ đang ăn mà Giang. Giang trả tớ đây!


Với vẻ mặt hết sức vô tội, Chi đoạt lại cái bánh từ tay Giang. Đồng thời nó liếc ánh mắt đắc ý về khuôn mặt có đôi lông mày xếch của Long.


"Biết rồi! Biết rồi! Tôi thấy liên quan rồi!" Long nghĩ.


Chi cười tươi.


- Này! Cho Giang cắn một miếng thôi nhé!


- Không! Trả tớ chứ!


Giang mặc cả. Thật là không còn lí lẽ gì để nói với con bạn này.


- Không! Thế bây giờ cậu có cắn một miếng không?


- Nhưng đây là thằng Long đền bù cho tớ mà.


- Hả? Ai cơ?


Chi ngớ ra.


- Tớ!


Giang chỉ vào mũi mình, nhấn mạnh.


- Không!


Chi xua tay ý bảo không phải.


- Người đền bù cho cậu...tên là gì?


Chi ngây ngô hỏi. Đằng sau có người ngã từ trên ghế xuống đất.


- Nó là Long!


Mặt Giang là biểu hiện nản toàn tập. Đúng là bó tay!


Long! Thì ra tên cậu là Long à? Nguyễn Hoàng Long! Cái tên sao cũng bình thường y như lần đầu gặp cậu thế?Mà cậu thì...sao bất thường hơn lần đầu gặp nhiều thế? Đồ khó ưa!


***


Lớp 8


Nó không nhận ra cái đồ khó ưa kia có gì đặc biệt. Cậu ta xuất hiện trong đời nó hoàn toàn bình thường. Ờ! Bình thường quá nên cũng chẳng để tâm. Bây giờ nó đang để tâm...


Bình thường à! Chúc cậu may mắn!


- Tuấn Linh ơi! Ông học Sinh chưa?


Tuấn Linh là một bạn nam học giỏi, khuôn mặt ưa nhìn, lớp 7 cùng học đội tuyển Toán với Chi, năm lớp 8 lại cùng học đội tuyển Sinh. Nhưng nó để tâm tới Linh vì ấn tượng ban đầu về cậu bạn này nó khá là khó quên. Tiết học đầu tiên nó học ở ngôi trường này, cô dạy Văn đã:


- Tuấn Linh có thôi trêu bạn mới không?


Đấy! Mới đầu đã bị nhắc rồi! Với cả tên của Linh hơi bị đặc biệt. Nguyễn Đoàn Tuấn Linh.


- Dài lắm! Chẳng muốn học gì cả.


Linh chán nản lắc đầu. Cậu nhìn cô bạn vừa mới bước vào lớp, lưng vẫn còn đeo cặp mà đã hỏi cái câu phải gọi là muôn thuở không thay đổi kia. Cậu rất có cảm tình với cô bạn này!


- Cố lên! Tôi mới học được một ít, vẫn còn...


Chi đang kể lể thì bên tai bỗng nhiên im bặt. Nó đang đeo tai nghe thì Long đi qua dựt phắt xuống nhân tiện cầm tai nghe của Chi đút vào túi áo đồng phục.


- Này! Trả tai nghe đây!


Chi bỏ dở câu chuyện đang nói, chạy theo Long đòi tai nghe.


***


- Giang ơi! Nhìn tay tớ này!


Chi giơ tay lên cho Giang nhìn thấy vết tím trên tay.


- Làm sao lại bị thế này?


- Hôm qua đánh nhau với Hoàng Long đòi tai nghe thế là bị nó cấu như thế này đây.


- Ô hay! Thế Chi cũng để yên à?


Giang nhảy dựng lên bất bình.


- Vớ vẩn! Tớ cấu lại vào lưng nó rồi.


Nhớ đến đây, miệng Chi bất giác mỉm cười.


- Nhưng sao dạo này Hoàng Long hay đánh Chi thế nhỉ?


- Làm sao tớ biết được?


Chẳng hiểu. Thật sự là nó đã gây thù chuốc oán gì với cái đồ khó ưa kia nhỉ?


Đang nói chuyện thì Long đi qua, Chi hơi thu người lại theo phản xạ nhưng nó lại nghĩ đang yên đang lành cậu ta không gây sự với nó đâu nên lại thả lỏng người ra. Sự thật đã chứng minh khả năng suy đoán của Chi quá dở tệ.


Bộp! Vào giây phút tay Long tiếp xúc với đầu của Chi, tạo nên tiếng động giòn giã, Giang chợt nhận thấy: Hai người này nhất định có vấn đề!


- Này! Ông rỗi việc quá hả?


Chi tức giận phừng phừng.


- Rỗi việc đủ dùng!


Long cười cười để lộ cái răng nanh nhọn hoắt như quỷ của cậu ta.


- Hôm nay không có hứng đánh nhau đâu nhé! Ông biến ngay cho tôi!


Chi đá vào chân cậu ta .


- Long ơi mày quá đáng thế! Ai lại cấu nó tím cả tay?


Giang ngồi một bên nãy giờ bỗng lên tiếng.


- Mày không biết đâu, hôm qua tao nằm úp để ngủ đấy.


Nói rồi liếc Chi một cái.


- Đấy là tự vệ!


Chi mở to mắt ngạc nhiên nhưng rất nhanh nó đã tìm cớ giảo biện. Nó cấu không mạnh đến nỗi thế chứ?


- Bà còn nói?


Long dứ dứ nắm đấm trước mặt Chi.


- Tôi có nói sai đâu! Cứ nói đấy!


Chi cao giọng.


- Bà được lắm!


Chi nghe Long nói thì biết tay nó lại sắp có thêm vết tím nữa rồi. Thế là nó chạy ! Long đương nhiên không để yên. Cũng chạy đuổi nó.


Chi là một con bé chân ngắn chính hiệu nên vấn đề chạy có thể nói là...rất thảm hại! Chi nghiến răng chạy nhưng chưa được mấy bước mà Long đã rút rất ngắn khoảng cách với nó. Nó thầm kêu khổ! Ngay sau đó mắt nó sáng lên, chạy đến chỗ Tuấn Linh đang đứng, nấp sau lưng cậu. Linh là tổ trưởng của Long nên có khi Long không dám đánh nhau với nó ở trước mặt Linh đâu. Đấy là nó nghĩ thế!


Long nhìn thấy Chi lấy Tuấn Linh ra làm lá chắn thì khẽ chau mày, chợt không còn thấy muốn trêu Chi nữa. Chính cậu ta cũng cảm thấy dạo này mình hơi bị mất kiểm soát. Tại sao nhỉ? Chân Long khựng lại, mặt lộ rõ vẻ tiu nghỉu. Lườm Chi một cái rồi quay đầu bỏ vào lớp.


Đi rồi à? Sao chính nó cũng cảm thấy hụt hẫng thế này?Nhưng mà...đi thì càng tốt chứ sao? Nó đâu có tổn thất gì? Nó vẫn cảm thấy...ừm...có lẽ lần sau sẽ không trốn sau lưng Tuấn Linh nữa.


Giang đứng ở cửa lớp nhìn thấy hết màn vừa rồi. Không chỉ có hai người đâu, vấn đề tồn tại ở cả ba người cơ.


***


- Happy birthday to you...


Tiếng hát vang vọng trong nhà Giang. Hôm nay là sinh nhật Giang.


- Rồi rồi. Hát hò gì mà lắm thế? Mấy đứa vào bếp rán khoai đi.


Giang xua xua tay, miệng cười tươi tắn.


- Giang ơi mất wifi rồi.


Chi nãy giờ vẫn ôm máy tính kêu với Giang.


- Kệ Chi! Không chơi nữa tắt đi!


- Lười!


Giọng Long chen vào.


- Lười đấy!


Chi bĩu môi, cắm mặt vào máy tính tiếp.


- Chi ơi! Giúp tôi nhặt rau với!


Trong bếp vọng ra tiếng của Tuấn Linh. Chi rời mắt khỏi máy tính, do dự xem có nên bỏ máy tính vào giúp Linh hay không.


- Để tôi làm cho!


Long để lại một câu rồi chạy vào trong bếp. Giang nhìn theo cái dáng chạy của Long mà cười cười. Mặt Chi lại ngẩn ra.


Sao...hôm nay cậu ta tốt thế?


- Chơi tiếp đi!


Giang vỗ vỗ vào vai Chi rồi cũng vào bếp xem bọn nó làm ăn thế nào? Chi cảm thấy có gì đó khó hiểu nhưng nó không biết nên bắt đầu từ đâu để tìm hiểu. Kệ đi! Mệt thế! Chơi tiếp cái đã rồi tính sau.


- Nhưng mà Giang ơi mất wifi rồi.


Chi nghiến răng nghiến lợi. Phát điên lên mất!


Sau một hồi nấu nướng, tác phẩm được bày trên bàn ăn nhà Giang.


- Oa! Ngon quá đi!


Chi nhìn đống đồ ăn nghi ngút khói trên bàn, cười híp cả mắt.


- Bà là cái đồ lười không làm gì!


Long lấy tay gõ gõ lên đầu Chi.


- Làm người thì phải biết tận hưởng hiểu không hả?


Chi gỡ cái tay đang gõ trên đầu nó xuống, bắt chước giọng của cái đồ khó ưa.


- Thôi nào! Ăn đi, ăn đi!


Chủ nhà lên tiếng và cả bọn bắt đầu ăn.


- Linh gắp hộ tớ miếng trứng!


Sau khi xử lí xong sợi mì cuối cùng trong bát, Chi quay sang nhờ Tuấn Linh ngồi bên trái nó.


- Đây!


Chưa đợi Tuấn Linh kịp nói gì, miếng trứng đã nằm gọn trong bát Chi. Nó tròn mắt nhìn cái người gắp hộ mình. Này! Chắc chắn là hôm nay cậu bị chập dây nào đúng không? Giúp nó nhặt rau, lại giúp nó gắp trứng? Không biết ra đường sáng nay cậu ta có bị đâm phải cột điện không nữa? Cảm giác này...à...cảm giác khó hiểu lúc nãy! Có lẽ nó nên bắt đầu tìm hiểu từ lí do hôm nay Long lại trở nên tốt bụng như thế này.


- Hôm nay lương tâm của ông trỗi dậy à?


Nó quay sang bên phải hỏi Long với vẻ mặt nghiêm túc.


- Không! Vớ vẩn!


Long trả lời rất không hợp ý nó. Không hay có thì cũng phải giải thích đằng sau chứ. Còn về phần Long thì cậu rất bất đắc dĩ. Sao lại hỏi cái câu hỏi kì cục như thế chứ? Hôm nay có cố thế nào cậu cũng không đánh Chi được nữa. Đau đầu thật!


- Trả lời như thế thì trả lời làm gì? Không thèm nói với ông nữa!


Rồi nó gắp trứng lên ăn.


Ăn xong cả bọn lên phòng Giang chơi. Đứa thì nghịch đàn của Giang, đứa thì chơi máy tính, điện thoại, đứa thì ngồi trên giường buôn chuyện, đứa lại bày trò nghịch dưới đất,...


Chi đang kéo Tuấn Linh chen chúc để giành máy tính. Sao mà Giang nó mời nhiều người thế không biết? Trong lúc đợi bọn nó chơi, hai người nói chuyện rất vui vẻ, tay Tuấn Linh đặt hờ trên vai Chi. Giang nhìn thấy thế thì thầm lè lưỡi: lại có đứa đang ngứa mắt đây. Và có thể nói rằng Giang đoán thật chính xác! Ngay sau đó có một con gấu bông đáp thẳng vào đầu Chi không thương tiếc. Nó nhăn mặt quay đầu lại thì thấy cái mặt hằm hằm của Long và cái mặt xem kịch hay của Giang. Bộ dạng này của Giang nó thấy nhiều rồi. Còn Long hả? Chắc là lương tâm lại bị che khuất như bình thường thôi! Nên nó chẳng để tâm lắm, tiếp tục nói chuyện với Tuấn Linh.


Giang nhìn Long với vẻ mặt: "Tao rất thông cảm với mày." Vẻ mặt này của Giang làm khóe môi Long giật giật. Cậu nhớ lại hôm qua nhắn tin với Giang.


Long: Mấy giờ thì đến nhà mày?


Giang: 9 giờ


Long: Sang ăn hay sang nấu?


Giang: Tất nhiên là nấu!


Long: Sao mày không bảo ghê gớm nhà bên cạnh sang nấu? Bọn tao đến ăn luôn!


Giang: Ghê gớm nhà mày mà nấu thì trời sập!


Long: Cái gì mà nhà tao? Đập chết giờ!


Giang: Dám đập?Thế sao mày hay trêu nó thế hả?


Long: Thích trêu! Thì sao?


Giang: Còn lâu đấy! Thế cái lúc nó đứng với Tuấn Linh mày lại tức ra mặt là thế nào?


Long: Có à?


Giang: Lại còn không? Tao nhìn rõ rành rành!


Long: Thực ra tao chỉ cảm thấy không thoải mái, cũng không muốn trêu ghê gớm lúc đấy. Tao bị mất hứng!


Giang: Ờ! Tại mày ghen!


Long: Đừng có điêu! Mày đã ghen bao giờ chưa mà nói như đúng rồi?


Giang: Tao xem phim!


Long: Thế đấy!


Giang: Tao chắc chắn mày ghen luôn!


Long: Tao có thích nó đâu mà ghen?


Giang: Không thích? Mày lừa ai?


Long: Tao giống thích nó lắm à?


Giang: Không chỉ là giống!


Long: Không giống thì là khác.


Giang: Vớ vẩn! Ý tao là không phải mày giống thích nó mà là mày thích nó thật ấy. Cái thằng ngu đầu!


Long: Nhưng mà tao chỉ thích trêu nó, chỉ không thoải mái lúc nó cứ chú ý Tuấn Linh thôi. Mà tao cũng không thích nó gọi tao là Hoàng Long nhưng mà lại gọi Tuấn Linh là Linh. Đấy! Chỉ thế thôi!


Giang: Mày không thấy như thế đã là thừa lí do chứng tỏ mày thích nó à?- _-


Long: Tao không giống như đang giữ bạn thân à?


Giang: Không! Mày đang ghen!


Long: Tức là mày bảo tao thích cái đồ ghê gớm kia á?


Giang: Ừ! Mày là thằng chậm hiểu!


Long: Nhưng sao tao không thấy thế?


Giang: Chán mày quá! Kệ mày! Tao đi ngủ đây!


Long: Ừ! PP


Long chán chường đi đến ngồi xuống góc giường chỗ Giang ngồi. Bây giờ tâm trạng cậu đang rối tung rối mù mà bạn thân khác giới của cậu chỉ có mỗi Giang. Chuyện này kể với bọn con trai thì ngay hôm sau cả lớp biết mất. Cho nên...chỉ có thể tìm lời khuyên ở chỗ Giang thôi.


- Giang lợn!


- Gì?


- Mày có thấy hôm nay tao bất thường không?


- Có! Hôm nay mày không đánh Chi.


- Đâu chỉ có thế. Tuấn Linh gọi ghê gớm nhặt rau thì tao vào bếp làm thay, nó nhờ Tuấn Linh gắp trứng thì tao nhanh nhảu gắp cho nó trước. Tao rất không muốn nó lại gần Tuấn Linh! Không phải vì tao ghét cậu ấy đâu! Nhưng thực ra tạo cũng không hiểu tại sao.


Long vò đầu bứt tai.


- Ghê gớm làm gì tao cũng muốn nhìn, tao muốn nó không rời khỏi tầm mắt tao. Tao muốn nó nói chuyện với tao vui vẻ như nói với Tuấn Linh ấy.


- Thế thì mày đừng có suốt ngày trêu với đánh nhau với nó nữa. Vẫn nên đối xử tốt với nó hơn! Hôm trước nó mất vé xe mà mày lại đứng một bên nói đểu nó thì nó chả ghét cho.


Giang nhìn Long giáo huấn.


- Hôm nay tao đối xử tốt thế còn gì? Nó vẫn có thèm ngó ngàng gì đâu?


- Mới có một hôm. Mày hâm nó vừa thôi! Mưa dầm thì mới thấm lâu chứ!


- Nhưng mà từ từ đã. Sao tao phải làm thế nhỉ?


- Ô hay cái thằng này! Từ hôm qua đến giờ mà mày vẫn chưa giác ngộ ra là mày thích Chi à?


Giang nhíu mày, lắc lắc đầu.


- Ai thích tớ hả Giang?


Một đôi mắt tròn xoe xuất hiện giữa hai cái đầu của Long và Giang.


- Là...Tuấn Linh đó!


Giang giật mình, á khẩu không nói nên lời, Long buột miệng nói bừa.


- Thế à?


Đôi mắt tròn xoe kẽ chớp hai cái rồi nheo nheo lại.


- Thế hai người nói tiếp đi!


Chi cười cười rồi đi ra chỗ máy tính.


Cái đồ khó ưa này! Cậu định lừa ai? Tôi đâu có điếc đâu? Mà bịa ai không bịa lại bảo Tuấn Linh? Cậu thực sự làm người ta tức chết mà!


Bình thường à! Chúc cậu may mắn!


***


Sau sinh nhật Giang, cuộc sống của Chi trở thành một màu hồng tươi đẹp.


Ngày thứ 2 đầu tuần...


Chi vừa đi trên hành lang lớp học vừa than thở với Giang:


- Tớ quên cầu học thể dục ở nhà rồi! Thế nào cô cũng mắng!


- Chi nữa! Lúc nào cũng quên mới bực mình chứ!


Chi cúi đầu ngoan ngoãn nghe Giang mắng.


Vào giờ thể dục, Giang dúi vào tay Chi một quả cầu .


- Tớ vừa chạy ra ngoài mua.


Rồi Giang chạy về chỗ của mình. Chi ngắm nghía quả cầu và nó kết luận rằng đây chắc chắn không phải cầu mới. Giang nghĩ nó dễ lừa như thế cơ à?


Lớp trưởng báo cáo hôm nay có một bạn không mang cầu. Cô giáo thể dục phạt đứng lên ngồi xuống 50 lần. Chi nhìn chằm chằm Long đang trong bộ dạng chẳng dễ chịu gì nhưng khóe môi vẫn vương nét cười. Đột nhiên nó cảm thấy...thực ra cậu ấy cũng rất tốt đấy chứ. Hả? Tốt á? Sao nó lại có thể nghĩ trái lòng mình như vậy chứ? Chi lập tức bỏ cái ý nghĩ ấy ra khỏi đầu.


Hết giờ thể dục, Chi mấy lần định đi ra chỗ Long trả cầu nhưng lại thôi. Ngại lắm! Nhờ Giang trả hộ vậy!


Ngày thứ 3...


Chi cầm một hộp xôi vào lớp, thấy cậu ấy đến rồi. Vốn dĩ mua xôi là muốn cảm ơn vụ quả cầu hôm qua nhưng mà...đưa thế nào bây giờ?


Nghĩ mãi nghĩ mãi. Vẫn nên nhờ Giang thì hơn! Thế là Chi lại lon ton chạy đến bên Giang.


- Giang đưa giúp cho cái bạn hôm qua cho tớ mượn cầu.


- Sao Chi không mua cho tớ?


- Giang có cho tớ mượn cầu đâu?


- Ô hay! Cầu đấy tớ mua mà!


- Lừa ai chứ?


- Thế à? Có giỏi thì tự đưa đi!


Giang lè lưỡi trêu.


- À thì tớ...


- Đưa đây!


Long đi qua nghe thấy hai người nói chuyện thì tủm tỉm giật phắt hộp xôi, nhoẻn miệng cười lộ cái răng nanh nhọn hoắt.


- Cảm ơn!


Long để lại một câu rồi cầm hộp xôi về chỗ ăn.


- Cái đồ trơ trẽn mà!


Giang nói giọng không cam tâm.


- Kệ đi! Đấy là mua cho nó mà.


Cậu ấy vẫn luôn khó ưa như thế mà!


Giờ ra chơi, Chi cảm thấy...rất đói. Tiền ăn sáng thì mua xôi hết rồi làm gì còn đồng nào để mình ăn nữa. Haizzzzz!


Giang tay cầm một cái bánh mì và một hộp sữa đi đến trước bàn Chi. Mắt nó sáng lên. Nó phải ăn ké. Hi hi!


- Giang ơi!


Mặt nó tràn đầy mong đợi nhìn Giang.


- Đừng có biểu hiện cái mặt đấy. Ghê! Bánh mì của cậu mà! Ăn xong thì uống sữa.


Hả? Hôm nay Giang tốt đột xuất thế nhỉ?


- Giang mua à?


Nó mỉm cười hỏi Giang.


- Thằng Long mua.


- Hả?


- Sao? Nó bảo là cậu hết tiền ăn sáng, sợ cậu đói nên mua cho cậu thôi. Có gì mà ngạc nhiên thế đâu?


- Nó giỏi nhỉ? Tớ có bao nhiêu tiền ăn sáng nó cũng biết.


Chi nhìn Giang chòng chọc.


- À...à ừ! Nó giỏi mà!


Giang vội vã lấp liếm.


- Cậu tiết lộ những thông tin nào của tớ cho nó biết rồi?


- Hóa ra hôm sinh nhật tớ cậu nghe thấy hết.


- Đương nhiên! Tai tớ vẫn bình thường mà.


- Thế cậu...


- Thực ra thì...cậu ấy cũng không tệ.


Ngày thứ 4: Long bắt đầu mon men sang bàn Chi nói chuyện.


Ngày thứ 5: Long và Chi đạp xe song song về tận cửa nhà Chi rồi Long mới về.


Ngày thứ 6: Long với Chi cùng nhau ra cổng trường ăn vặt.


Ngày thứ 7: Long chở Chi về nhà.


Ngày chủ nhật: Hai người cùng nhau đi ăn phở.


Giang thầm nghĩ: hai người này tiến triển nhanh thật.


***


Lớp 12


Chi và Long cùng thi vào một trường cấp 3, họ vào cùng một lớp. Suốt 4 năm, họ cùng đi học, cùng về nhà, cùng đi ăn, cùng đi chơi. Ai ai cũng rõ hai người là một đôi nhưng chính họ lại chưa ai thốt ra lời tỏ tình nào với đối phương. Giang đã từng khích lệ hết người này đến người khác nhưng họ vẫn dậm chân tại chỗ. Giang thì rất tốt! Đang có một anh người yêu vừa đẹp trai vừa giỏi giang hơn họ 2 tuổi, đang học đại học. Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua như thế. Cho đến một ngày...


Bình thường à! Chúc cậu may mắn!


Chi vừa bước chân vào lớp, nhìn thấy gương mặt thiếu sức sống của Long thì suýt nữa hét lên. Nó vội chạy đến bên Long.


- Ông làm sao thế? Tối qua không ngủ à?


Nó xót xa xoa xoa má Long.


- Ừ! Tại hôm qua tôi thức đêm xem phim.


Long cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.


- Ông hâm vừa thôi chứ!


Chi lo lắng, khẽ trách móc. Long nhìn chăm chăm vào nó.


- Tôi không sao!


Long lắc đầu.


- Lần sau đừng có tự hành hạ sức khỏe như vậy! Nha?


Trời vào đông đã se lạnh, Chi cầm tay Long lên, thấy tay cậu lạnh toát.


- Ừm...


Long gật đầu nhẹ. Cậu cố gắng lắm cũng không nở được một nụ cười để an ủi Chi.


Giờ ra chơi, Chi chạy đi mua bánh mì trứng, mua sữa cho Long.


- Này! Ông ăn đi tôi chen mãi mới mua được đấy!


- Bà không ăn à?


- Không! Ông mới cần bồi bổ chứ. Ăn đi ăn đi nhanh lên!


- Bà ngồi xống đây với tôi.


Chi ngồi xuống bên cạnh Long.


- Giang bảo tôi là tôi hèn quá!


- Sao? Nó ăn nói thế đấy! Tự dưng nó lại nói ông thế là thế nào?


Chi lập tức lên tiếng bất bình.


- Nó nói thế từ lâu lắm rồi! Tôi cũng không biết là từ khi nào! Nó bảo tôi thích ai cũng không dám nói. Tôi cũng tự thấy tôi hèn thật!


Chi không thốt được lời nào.


- Cho nên hôm nay tôi chính thức nói với bà. Tôi thích Chi! Tôi thích Hà Quỳnh Chi!


Chi vẫn không thốt được lời nào, đơ ra như tượng gỗ.


- Này! Bà sao thế?


Long huơ huơ tay trước mặt Chi.


- Không! Chỉ là tôi...tôi...


Chi lắp bắp không nói rõ.


- Bà làm sao?


- Chỉ là tôi...ừm...tôi không nghĩ là chuyện này cần suy nghĩ đến nỗi cả đêm không ngủ. Khó nói thế cơ à?


Chi nhìn Long với ánh mắt cười cười.


- Sao bà không nói đi? Xem khó hay dễ.


- Ơ! Hôm nay tôi đang định nói đấy. Nhưng mà ông nói rồi thì thôi!


Nó cười ranh ma, nhún nhún vai.


- Bà...thật sự không có khái niệm xấu hổ.


- Xấu hổ có ăn được không?


- Bà có hiểu con gái cần nữ tính không hả? Mà lúc con gái xấu hổ lại càng nữ tính nên bà cần phải biết xấu hổ nó mới giống con gái. Hiểu không?


- Ông nói ít thôi! Nhỡ về sau con tôi cũng nói nhiều...


Nói đến đây, Chi cảm thấy có gì đó không ổn, liền bụm miệng lại.


- Con? Bà...đầu óc đen tối.


- Đâu! Tôi không nghĩ gì đâu mà!


Chi ra sức phủ nhận.


- Bà nghĩ xem con tôi sẽ tên là gì?


Long lấy tay chống cằm, nhìn Chi chờ đợi.


- Tôi thích con gái tôi tên là Hân. Con trai thì...


- Con tôi! Không phải con bà!


Long rất tự nhiên ngắt lời Chi.


- Gì chứ? Con ông và con tôi...có gì khác nhau sao? Chẳng phải đều là họ Nguyễn và vẫn là tôi đẻ ra hay sao?


Chi nhìn Long vẻ kiên định.


Còn làm bộ làm tịch cái gì chứ? Tôi không lấy cậu thì ai lấy?


- Bà lấy đâu ra cái tự tin đấy?


- Tôi chắc chắn là như thế!


Chi đập bàn, khẳng định. Long hơi ngẩn ra, có thứ gì đó xuất hiện trong mắt cậu, thứ gì đó rất phức tạp. Dằn vặt, day dứt, phân vân, lo lắng, nuối tiếc, đau thương nhưng rất nhanh, mọi thứ đã biến mất.


- Ừ thế con trai...


- Tên là Nguyễn Hoàng Huỳnh Anh nhé?


- Tên này nghe kêu thế? Bà không sợ là sẽ hại nó bị gọi lên bảng à?


- Lên bảng thì lên. Thế nào nó cũng thông minh! Không phải lo!


- Lỡ nó lấy gen học dốt của tôi thì làm thế nào?


- Vớ vẩn! Con trai tôi thì phải thông minh giống tôi chứ?


- Nhưng mà nó cũng...


Nín bặt. Đây là cái trò gì thế nhỉ? Đúng là gậy ông đập lưng ông mà!


- Thôi được rồi! Bỏ cái trò này đi! Một trai một gái là đẹp nhỉ? Về sau tôi với ông sẽ kê một bộ bàn ghế ở sân sau, ngồi nhìn các con nghịch đất.


Chi nghĩ tương lai.


- Nghịch đất?


- Thì sân sau phải là vườn cây chứ! Nên bọn nó mới nghịch đất.


- Nhưng mà nghịch đất bẩn lắm!


- Để cho tuổi thơ bọn nó tươi đẹp!


- Ừ thế cũng được! Nhưng vườn cây thì biết trồng gì?


- Đương nhiên là trồng rau, trồng hoa, cây gì ăn quả được nữa. À, chỗ bàn ghế trồng hoa sữa đi. Tôi thích hoa sữa lắm! Còn phải trồng bí, tôi thích ăn bí xào,thêm cả một dàn hoa thiên lý nữa. Cả xu xu nữa nhé! Tôi còn phải có nha đam để đắp mặt nữa. Thêm mấy cây củ cải này, hành lá này, gừng nữa. Cà chua với cả xà lách, dưa chuột,...Hoa thì trồng hoa loa kèn, hoa phong lan, hoa hồng cũng dễ trồng, hoa nhài nữa, hoa thược dược cũng đẹp lắm. Để xem nào! Cây ăn quả thì trồng mơ, mận. Mùa xuân nó sẽ nở hoa cực đẹp luôn! A còn chanh nữa, suýt quên! Có nên trồng vải không nhỉ? Cả ổi nữa. Ôi tôi quên mất hoa giấy...


Chi đang mơ mộng về khu vườn tương lại, khua chân mua tay loạn lên. Chợt nó thấy Long nhìn mình chằm chằm thì hơi chột dạ. Hình như...nó nói nhiều quá thì phải.


- Long...ông thích trồng cây gì?


- Nhà chúng ta không phải vườn cây.


- Nhưng mà...


Nó biết không trồng cây nào bây giờ?


- Thế không trồng củ cải...ừm...không trồng ổi với vải. Bỏ cây gì nữa nhỉ?


Chi cắn môi nghĩ ngợi.


- Thôi được rồi! Mua vườn rộng một chút là được.


Long nhìn vẻ mặt tiếc đứt ruột của Chi thì lập tức nêu ý kiến.


- Thế là cây gì cũng được trồng đúng không?


- Bà thích cái gì trồng cái đó.


- Hura! Thật là yêu Long nhất!


Chi cười tít cả mắt.


- Hả?


Mặt Long bắt đầu đỏ lên.


- Ngại cái gì? Tỏ tình cũng xong rồi! Ông còn bày đặt!


Chi mặt dày vỗ vỗ má Long.


Đừng bao giờ rời xa tôi nhé! Hứa nhé! Tôi với cậu cùng sống cuộc đời bình thường sáng đi tối về, cùng chăm cái vườn cây, cùng nuôi hai đứa con nên người, lúc về già thì bế cháu nữa là xong nhiệm vụ cuộc đời rồi. Tôi đã bao lần nói chuyện với cậu trong 4 năm nay. Đã lần nào tôi nói cho cậu nghe ước mơ đó của tôi chưa?Giang bảo tôi có ước mơ nhạt nhẽo! Nhưng mà không sao! Cuộc sống đôi khi chỉ cần điều gì đó bình thường thôi! Ví dụ như cái nhìn lơ đãng của tôi lần đầu gặp cậu. Ví dụ như cái tên Nguyễn Hoàng Long rất không đặc biệt của cậu. Ví dụ như cái răng nanh nhọn hoắt chỉ lộ ra khi cười của cậu. Đừng đi đâu nữa nhé! Cứ ở bên tôi như suốt 4 năm nay cậu vẫn làm như thế!


***


Sáng chủ nhật.


Chi thức dậy, nhìn đồng hồ thấy đã 7h. Nó với lấy cái điện thoại, viết tin nhắn.


"Ê! Dậy chưa? Dậy đi ăn sáng!"


Nó chờ 15 phút cũng chưa thấy nhắn lại. Chắc vẫn đang ngủ rồi! Thôi để cậu ấy ngủ nướng một chút. Lát nữa rồi gọi!


Trong khi đó, ở nhà Giang.


Giang là cán bộ lớp nên cô chủ nhiệm có giao cho một số công việc như vẽ sơ đồ lớp mà hiện Giang đang hì hục vẽ. Khổ quá!


Điện thoại của Giang đổ chuông. Là cô chủ nhiệm.


- Alo! Cô ạ?


- Ừ! Giang à? Con vẽ xong sơ đồ lớp rồi đúng không?


Giọng cô chủ nhiệm ngọt ngào.


- À...vâng!


Giang thản nhiên nói dối.


- Thế thì con lên ý tưởng báo tường cho lớp, viết bài dự thi lịch sử, viết thư UPU nữa nhé. À mà con cũng thống kê điểm tháng 12 của cả lớp đi. Hết tháng rồi đấy! Thứ 2 nộp cho cô nhé!


Thật sự là Giang cảm thấy...rất bức bối. Sao cái gì cũng bị đổ lên đầu thế? Việc gì cũng đến lượt Giang làm!


- Vâng!


- À mà điểm của Hoàng Long cô thống kê rồi, con không cần viết lại đâu. Với cả sửa sơ đồ lớp để chỗ của Hoàng Long trống nhé!


- Ơ...Sao lại thế hả cô?


Giang chẳng hiểu cô chủ nhiệm đang nói gì.


- Nó chuyển đi rồi thì không cần thống kê điểm mà sơ đồ lớp thì đương nhiên phải gạch rồi.


- Dạ? Chuyển đi là sao ạ?


- Gia đình Long chuyển sang Anh định cư rồi! Thế con không biết à? Sáng nay nó lên máy bay đấy.


Bộp! Điện thoại rơi khỏi tay Giang.


***


7h sáng, Long ngồi trên ghế chờ ở sân bay. Điện thoại của cậu có tin nhắn.


Chi: "Ê! Dậy chưa? Dậy đi ăn sáng!"


Dậy rồi! Nhưng không đi ăn sáng được. Ê! Bà có nghe thấy tôi trả lời như thế không? Chi! Bà không nghe được đúng không? Long thở dài một cái, đi về phía soát vé mà bố mẹ cậu đang đứng đó. Bố cậu luân chuyển công tác sang Anh, dẫn cả gia đình theo sang. Cậu sẽ gào thét, sẽ phản đối, sẽ dùng đủ mọi cách để không phải xa Chi? Không! Long không làm được! Cậu yêu Chi nhưng chưa yêu đủ để cậu bất chấp cả bố mẹ. Có lẽ thế! Long dừng chân, quay đầu lại. Không thấy gương mặt quen thuộc hàng ngày kia. Cô ấy đâu có biết! Chuyện Long chuyển đi chỉ có cô chủ nhiệm biết. Long đã nói rằng không muốn các bạn buồn lòng nên cô đừng nói với ai trong lớp. Ngay cả con bạn thân nhất của cậu là Giang cậu cũng không nói. Cậu sợ Chi biết! Cậu sợ phải chọn giữa Chi và bố mẹ. Mặc dù biết rõ kết quả nhưng cậu không dám nhìn vào khuôn mặt Chi khi đó. Và cậu giấu Chi!


Lên máy bay, điện thoại của Long rung lên, Giang gọi. Không nên nghe!


- Alo!


Bất giác, Long đã ấn nút nghe.


- Ông đang ở đâu?


Giọng nói hơi run run nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh này...Long biết không phải giọng Giang.


- Tôi...ở nhà!


- Thật không?


Giọng nói lạnh lại.


- ...


- Nói cho tôi biết! Ông đang ở đâu? Hả?


Chi nói như hét lên.


- Xin lỗi!


Im lặng một lúc, Long lên tiếng.


Máy bay bắt đầu cất cánh.


- Giải thích! Cho tôi một lời giải thích đi! Ông nói đi Nguyễn Hoàng Long!


Chi đã không còn giữ nổi bình tĩnh.


- Nói một câu thôi! Một câu thôi! Ông nói đi cho tôi! Hoàng Long! Ông nói đi! Giải thích với tôi đi! Nói đi!


Chi hét lên trong điện thoại khi nhìn thấy chiếc máy bay bắt đầu di chuyển.


- Xin quý khách tắt điện thoại!


Đầu dây bên kia vọng lại tiếng tiếp viên hàng không nhắc nhở.


- Nói nhanh cho tôi! Nói đi!


- Bốn năm! Hôm nay là 27- 12! Ngày này bốn năm sau tôi sẽ về!


Long nói xong rồi cúp máy.


Chi cầm máy điện thoại của Giang đứng ở sân bay. Nó nhìn chiếc máy bay đang dần khuất sau những đám mây kia. Chiếc máy bay đã mang cậu ấy đi rồi! Đi thật rồi! Nó cảm thấy không còn chút sức lực nào nữa, ngồi phịch xuống nền sân bay. Sao không khóc được nhỉ? Nó muốn khóc! Nước mắt đâu hết rồi? Nó muốn khóc! Nhưng ...phải làm sao bây giờ? Sao lại không để nó khóc to lên chứ?


Giang đứng như trời trồng bên cạnh Chi. Trời ơi! Chuyện gì thế này? Chuyện gì xảy ra thế này? Mới hôm qua mọi chuyện đều tốt đẹp!


Không biết bao nhiêu lâu sau, Chi đứng dậy, kéo Giang đi về.


- Cậu ấy bảo bốn năm nữa cậu ấy sẽ về!


- Cậu chờ sao?


- Không chờ!


- Sao?


- Tớ lại tin cái lời nói vô căn cứ của cậu ấy sao? Bốn năm! Sau bốn năm mà cậu ấy còn nhớ Hà Quỳnh Chi là một người bạn cũ đã là may rồi.


- Hai cậu...cứ thế này mà kết thúc?


- Chẳng nhẽ chưa kết thúc?


- Biết đâu bốn năm sau...


Câu nói lấp lửng của Giang khiến Chi trầm mặc.


- Bốn năm sau cậu ấy sẽ không về. Có lẽ cũng sẽ không bao giờ về. Hoặc giả là có thì khi đó có hai trường hợp. Một là tớ đứng ở một góc sân bay, nhìn cậu ấy nắm tay người con gái khác bước xuống máy bay. Hai là...tớ nắm tay một người con trai khác, đi đón cậu ấy về nước.


- Trường hợp thứ ba, cậu đứng đón Hoàng Long một mình, nó bước xuống máy bay một mình, và hai người quay lại.


- Cậu thực tế một chút được không?


- Tại sao lại không nghĩ tích cực lên?


- Vốn dĩ không có khả năng! Tớ không hi vong, sẽ không thất vọng!


Cậu đi rồi! Cậu rời xa tôi rồi! Tại sao thế? Cậu vẫn nợ tôi một lời giải thích.Cậu bảo tôi phải làm gì bây giờ? Tôi quen có cậu ở bên rồi! Đột ngột quá! Cậu đi rồi! Cũng không để tôi nói một lời tạm biệt.Cậu bảo bốn năm nữa cậu sẽ về?Lừa ai chứ? Tôi biết ngày 27- 12 là ngày chúng ta mãi mãi mất người kia. Tôi hiểu cái ánh mắt hôm đó của cậu rồi. Thế mà tôi còn không để tâm đến. Muộn rồi!


Bình thường à! Chúc cậu may mắn!


***


Bốn năm sau, ngày 27- 12...


Sân bay...


Tôi tên là Phạm Linh Chi, năm nay 20 tuổi. Tôi đang học đại học nhưng thật sự học trong nước rất chán nên tôi bảo bố mẹ cho du học bên Anh. Nhà tôi cũng khá giàu có nên chẳng ai phán đối quyết định của tôi. Ngày mai tôi sẽ lên máy bay sang Anh nhưng hôm nay tôi nhớ nhầm ngày thế là ra sân bay.


Tôi đứng trước bảng thông báo các chuyến bay, tìm mãi cũng không thấy chuyến mình sẽ đi ở đâu. Bên cạnh tôi có một chị đeo kính, khoác một cái áo màu xám, chân đi giày thể thao. Nhìn khuôn mặt chị ta có vẻ thân thiện nên tôi bạo dạn nhờ.


- Chị gì ơi! Chị có thể tìm giúp tôi chuyến bay này ở trên bẳng thông báo không?


Tôi dơ cái vé ra cho chị ta xem.


Chị ta nhìn tôi chòng chọc.


- Chuyến bay này của cô là ngày 28- 12. Ngày mai cơ!


Hả? Tôi vội nhìn lại vé máy bay. Ôi! Đầu óc tôi bị làm sao thế này?


- Cô thú vị thật!


Chị ta cười cười nhìn tôi.


- Tôi...


Ngượng quá đi thôi!


Tôi chưa kịp nói gì thì điện thoại của chị ta đổ chuông.


- Alo! Giang à?


Chị ta nói.


- Về? Tớ đã bảo là cậu ấy sẽ không về đâu mà!


Chị ta cau mày.


- Không đi! Không về thì đón làm gì? Tớ đang ở nhà!


Chị ta nói dối.


- Vớ vẩn quá! Tớ đang viết bài luận. Thôi nhé!


Nói rồi chị ta cúp máy.


- Cô không định đi về nhà à?


Chị ta lại nhìn tôi chòng chọc.


- À! Chị nói phải! Chào chị tôi về!


Tôi chào rồi quay người đi. Chị đó khó hiểu thật! Đang ở nhà? Đang viết bài luận? Sao chị ta lại nói dối như thế nhỉ?


Tôi ngồi taxi từ sân bay về nhà. Trời đổ mưa to.


Ngày 28- 12...


Sân bay...


Hôm nay tôi không nhầm ngày nữa rồi. Tôi lại đứng trước bảng thông tin tìm chuyến bay của mình. A! Tôi tìm thấy rồi! Nửa tiếng nữa mới cất cánh! Tôi đi về phía mấy hàng ghế định ngồi chờ. Ơ! Tôi thấy cái chị mặc áo xám, đi giày thể thao hôm qua. Quần áo vẫn như hôm qua, đầu tóc chị ta hơi rối, tinh thần có vẻ mệt mỏi. Mẹ ơi! Đừng bảo chị ta đợi ở đây từ hôm qua nhé?


- Chị chờ ai mà kiên trì thế?


Tôi đi đến ngồi cạnh chị ta.


- Ồ! Cô bé nhớ nhầm ngày đây mà.


- Đúng là tôi đây!


Tôi gật gật đầu.


- Tôi chờ một người!


- Ai chẳng biết chị chờ người. Ai thế? Người yêu à?


- Một nửa người yêu...à không...không thể nói là người yêu được. Tôi cũng không biết cậu ta đối với tôi là gì nữa.


Chị ta lắc đầu cười buồn.


- Chắc chị phải yêu anh ta lắm mới có thể chờ suốt một ngày một đêm như thế nhỉ?


- Có lẽ thế! Hoặc cũng có thể là không!


- Là sao?


- Tôi chờ vì nghĩ là...có lẽ cậu ấy bị lỡ chuyến bay. Nhưng có lẽ tôi không chờ được nữa rồi.


Tôi nhìn chị ta. Chị ta thật có nghị lực! Đến lúc nào đó tôi yêu một người, tôi cũng sẽ như chị ta. Dù thế nhưng hình như sức chịu đựng của chị ta đã hết rồi. Chị ta đứng dậy, bước được hai bước thì quay đầu lại nhìn tôi.


- Cô sang Anh đúng không?


- Đúng!


Tôi gật đầu.


- Có lẽ nơi đó rất đẹp, hoặc là rất tráng lệ, phồn hoa khiến con người ta đến rồi thì không muốn trở ra. Chúc cô may mắn! Tạm biệt!


Chị ta gật đầu mỉm cười với tôi rồi bước đi thẳng.


***


Hoàng Long! Tôi nói câu đó với cô gái nhớ nhầm ngày, tôi muốn lời chúc may mắn và lời tạm biệt của tôi sẽ đến được nước Anh. Cái đất nước giữ chân cậu ở đó. Tôi từ bỏ nhé! Tạm biệt! Chúc cậu may mắn!


Jin


 


Đang tải bình luận!