Số chương: 73
Chương 67 - Hết
Để chúc mừng sinh nhật Tiêu Trạch, Nhan Hoan mặc một chiếc váy hở vai mới đặt hàng thiết kế theo yêu cầu. Từ ngực trở xuống, váy được ghép thành từ rất nhiều chiếc lông vũ nhỏ trắng tinh, tạo cho phần chân váy có kiểu dáng như bậc thang tầng tầng lớp lớp, vừa thuần khiết thoát tục mà lại không mất tính thời trang.
Là chủ nhân của bữa tiệc, Tiêu Trạch cũng ăn vận rất trang trọng, anh mặc một bộ Âu phục màu trắng bước ra khỏi phòng thay đồ, đi tới ôm vòng quanh eo nhỏ của nàng tiên nữ đang đứng trước gương, nói: "Mặc đồ trang điểm xinh đẹp thế này để quyến rũ con nhà ai đây?"
Nhan Hoan giật nhẹ cánh tay áo màu trắng đang vòng qua eo mình, nói: "Em còn chưa nói gì anh đâu đấy, ăn diện bảnh bao thế này là để dụ dỗ con gái nhà ai hả?"
"Hôm nay là sinh nhật anh, anh phải ăn mặc trịnh trọng là đương nhiên, hơn nữa, có em rồi, còn con gái nhà ai có thể lọt vào mắt anh được."
"Hôm nay là sinh nhật anh, em trang điểm xinh đẹp là đương nhiên, hơn nữa, có anh rồi, con trai nhà nào có thể lọt vào mắt em được chứ."
Nhan Hoan bắt chước cách nói của anh, lại bị Tiêu Trạch ôm ghì vào lòng hôn ngấu nghiến một trận, rời khỏi môi cô, anh thở nặng nề nói: "Quà sinh nhật của anh đâu?"
Nhan Hoan đỏ mặt kéo chiếc váy hơi xộc xệch lên che đi phần ngực, ra vẻ bí mật, "Đến lúc đó anh sẽ biết!"
"Anh muốn xem xem rốt cuộc em tặng anh thứ gì hay ho." Bàn tay to véo nhẹ hai cái lên nơi tròn trịa mềm mại, Nhan Hoan nhíu mày cắn môi, cơ thể bây giờ vô cùng nhạy cảm, sự đụng chạm của anh làm cô như muốn nhũn ra.
Rất nhiều người nhận được thiệp mời của Tiêu Trạch, đồng nghiệp, bạn bè thân thiết, ngay cả kẻ đối địch Lãnh Ngự Thần cũng nhận được.
Từng chiếc limousine [1] xa hoa lần lượt đỗ lại trước cổng T98, hôm nay bảo vệ cũng ăn mặc chỉn chu vô cùng trang trọng. Lúc Tiêu Trạch tự nhiên ôm Nhan Hoan đi vào đại sảnh, không khí cả hội trường lập tức sôi sục.
[1] Limousine: một loại xe khách sang trọng, có thân xe dài và nội thất tiện nghi bên trong.
Tiêu Trạch chào hỏi một nhóm bạn bè, Nhan Hoan bị đám khách mời nữ kéo sang một bên bắt đầu tán gẫu.
Nhân viên phục vụ quán bar mang một hộp quà được gói đẹp đẽ đưa cho Tiêu Trạch đang nói chuyện phiếm với khách khứa, "Tiêu tiên sinh, một vị tiên sinh nhờ tôi chuyển món quà này cho ngài, người đó nói món quà này ngài nhất định phải tự tay mở ra."
Tiêu Trạch nghi hoặc nhận lấy hộp quà, mở ra. Ngay khi giấy gói được xé ra, trong lòng Tiêu Trạch lập tức đan xen bao cảm giác đắng cay ngọt bùi. Anh giữ lấy tay nhân viên phục vụ, vội vàng hỏi: "Vị tiên sinh đó đang ở đâu? Anh ta trông như thế nào?"
Nhân viên phục vụ hơi giật mình, lắp bắp nói: "Vị tiên sinh đó đã đi rồi, anh ta rất cao, rất tuấn tú, khi cười còn lộ ra hàm răng trắng sáng."
Đúng lúc này, với tư cách người chủ trì, Bạch Diệc Phong mời Tiêu Trạch lên sân khấu phát biểu, Tiêu Trạch chấn chỉnh lại cảm xúc rồi đi lên.
Khách khứa nhao nhao ngồi xuống. Nhan Hoan ngồi cùng bàn với Tiêu Kiến Đông, bên cạnh là Hạ Thiệu Nhiên và Lạc Tiểu Anh, tiếp đó là Tống Thế Phong và Amy, Bạch Diệc Phong, Lãnh Ngự Thần đã ngồi yên vị ở hàng ghế trước.
Tiêu Trạch Âu phục chỉnh tề đi tới cầm lấy micro, nhìn một lượt khách khứa đa phần là bạn bè thân thiết, nói: "Hôm nay là sinh nhật của Tiêu Trạch tôi, cảm ơn mọi người đã tới tham dự buổi tiệc, cảm ơn Bạch Diệc Phong đã cung cấp địa điểm tốt như thế này."
Dưới sân khấu tiếng vỗ lên vang lên rộn rã, sau khi lắng lại, Tiêu Trạch tiếp tục nói: "Nhân dịp này, tôi có vài lời muốn tâm sự với mọi người. Từ chuyện Tần Vũ đoạn tuyệt với Lãnh Thị, cho tới việc Thịnh Thế thu mua Tần Vũ, một năm qua đã xảy ra không ít sự kiện. Trong một năm này, tôi từ một kẻ con nhà giàu chơi bời lêu lổng, không có chí tiến thủ chỉ biết chơi xe, đã trở thành tôi của hôm nay, tôi không dám nói mình đã thành công, nhưng tôi hoàn toàn dám nói, Tiêu Trạch đang đứng trước mặt mọi người là một người đàn ông đã thật sự trải qua những bão táp gian khổ để trưởng thành!"
"Hú!" Bạch Diệc Phong bỗng kêu lên như sói tru.
"Nhưng trong chuyện này nếu như không có sự giúp đỡ và ủng hộ của mọi người, Tiêu Trạch tôi sẽ không thể đi tới ngày hôm nay nhanh chóng như vậy. Cho nên, tại đây, tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người." Tiêu Trạch nhìn về phía Tống Thế Phong, ánh mắt chân thành. "Anh Tống, cảm ơn anh vào lúc tôi cần sự giúp đỡ nhất đã dành cho tôi một vị trí để tôi có thể phát huy hết khả năng của mình. Dù cho bây giờ đã có sự nghiệp riêng, nhưng tôi sẽ không vứt bỏ Giang Hân, nơi đã cho tôi công việc đầu tiên, cảm ơn anh, anh Tống."
Tiêu Trạch dời ánh mắt sang Amy. "Amy, cảm ơn cô đã không từ bỏ, cùng tôi đi suốt chặng đường cho tới bây giờ, tôi phải tăng lương cho cô, còn phải thăng chức, Phó tổng giám đốc Đỉnh Thịnh quốc tế, ông chủ của cô còn có thể hào phóng đến mức nào nữa."
Tiền đã không còn quan trọng đối với Amy, nhưng nếu được thăng chức sẽ càng có không gian để phát triển, cô vẫn rất vui, nâng ly rượu đứng bật dậy hô: "Ông chủ vạn tuế!"
Tiêu Trạch nói tiếp: "Còn có những đồng nghiệp ở Giang Hân, cảm ơn sự ủng hộ và ưu ái của tất cả mọi người, món quà tôi đền đáp cho những nỗ lực cố gắng của mọi người, cũng như việc thăng chức, tăng lương và vấn đề đãi ngộ mà mọi người mong đợi nhất, lượng tiêu thụ quý này của chúng ta tăng mười tám phần trăm so với quý trước."
Những đồng nghiệp đã cùng anh dốc sức tại Giang Hân hưng phấn vỗ tay giòn giã.
"Hú hú!" Bạch Diệc Phong lại một lần nữa phối hợp bằng tiếng kêu như sói tru.
Tiêu Trạch cười, chỉ vào Bạch Diệc Phong, nói: "Bạch Diệc Phong, cho dù cậu có gào đến rách họng, đêm nay cũng không lôi kéo được cô sói cái nào đâu."
"Ha ha ha ha!!!!!!!" Dưới sân khấu vang lên tiếng cười không ngừng.
Bạch Diệc Phong ngắt đóa hoa tươi trong bình hoa trên bàn, ném lên sân khấu: "Biến, thằng khốn!"
Tiêu Trạch liếc nhìn anh ta, nói: "Tiểu Bạch, Bạch gia, tôi cũng phải cảm ơn cậu đã tổ chức cho tôi một bữa tiệc lớn thế này, cùng với sự giúp đỡ của cậu trong suốt một năm qua." Tiêu Trạch gãi gãi đầu, đổi giọng: "Mặc dù không thực chất lắm."
"Ha ha!" Dưới sân khấu lại là một tràng cười vang dội.
Bạch Diệc Phong đứng dậy, nhấc chân trèo lên bàn, anh ta đứng đó hô: "Thằng khốn, cậu biết chọc cười người khác như vậy, sao không đi làm diễn viên hài đi."
Tiêu Trạch vỗ về anh ta: "Ha ha! Haiz! Đừng kích động, hôm nay là ngày vui, tôi không muốn làm cho bầu không khí quá ngột ngạt."
Bạch Diệc Phong chỉ tay vào anh, nhảy từ trên bàn xuống.
"Hạ Thiệu Nhiên." Tiêu Trạch nhắc một cái tên.
Hạ Thiệu Nhiên ngồi ở hàng ghế trước mỉm cười giơ tay lên, Tiêu Trạch bật ngón cái: "Người anh em tài giỏi, đã giúp đỡ tôi quá nhiều, ngoài lời cảm ơn tôi còn muốn nói, sau này nếu có chuyện gì cần đến Tiêu Trạch, chỉ cần cậu mở miệng, cho dù là lao vào nước sôi lửa bỏng, chết cũng... không chối từ, còn có vợ con đang chờ chúng ta chăm sóc!"
Hạ Thiệu Nhiên nở nụ cười.
"Còn có Lý An Thần." Tiêu Trạch hô to một tiếng, tìm kiếm bóng dáng anh ta giữa đám người, "Tên khốn nhát gan nhà cậu, tôi biết cậu đang ở đây, cậu có bản lĩnh sai người đưa chìa khóa Reventon cho tôi, tại sao lại không có can đảm đứng trước mặt tôi?"
Vừa nghe đến Reventon, Nhan Hoan kích động đứng bật dậy ngoảnh đầu tìm kiếm Lý An Thần, còn Giản Ninh thì sững sờ cả người.
Đám đông bỗng xôn xao, hóa ra chiếc Reventon đó bị Lý An Thần mua được, càng ngạc nhiên hơn là anh ta đem chiếc xe tặng lại cho Tiêu Trạch.
Reventon! Hai trăm triệu đó! Không đùa được đâu!
Tất cả đều mở lớn mắt ngó quanh bốn phía.
"Nếu cậu không ra, tôi sẽ thật sự không nhận cậu là bạn." Lời nói tuyệt tình của Tiêu Trạch vừa thốt ra, Lý An Thần trốn đằng sau cột trụ bỗng xuất hiện, "Tôi đến rồi."
"Tên khốn!" Tiêu Trạch cắn răng mắng một câu, "Nhưng tôi phải cảm ơn tên khốn nhà cậu đã tặng lại chiếc xe mà tôi và bà xã yêu quý nhất."
Tiêu Trạch nhìn Lãnh Ngự Thần. Lãnh Ngự Thần cũng nhìn anh.
"Người ta nói, muốn biết giá trị một con người thì phải nhìn vào đối thủ của anh ta, Lãnh Ngự Thần, rất vui khi được anh chọn làm đối thủ, cảm ơn anh một năm qua đã quan tâm đến tôi, khiến tôi không thể không nhanh chóng trưởng thành."
Phía dưới có người cười rộ lên, ngay cả Lãnh Ngự Thần cũng bất giác cong cong khóe miệng, đây thật sự giống như một tiết mục hài hấp dẫn.
Tiêu Trạch nói: "Thế nhưng, tôi nghĩ, người muốn cảm ơn anh nhất là cha tôi mới đúng!"
Tiêu Kiến Đông mỉm cười.
Tiêu Trạch nhìn sang cha mình, bắt đầu trêu chọc: "Ba, ngày trước con trai của ba thật hư hỏng! Chuyên môn làm những chuyện khiến ba mất mặt! Hồi đó ba vẫn luôn mong muốn Lãnh Ngự Thần là con trai mình. Nhưng mà ba à, con trai của ba đã trưởng thành, trở thành một nam tử hán đội trời đạp đất, từ hôm nay trở đi ba hoàn toàn có thể kiêu hãnh nói với bất kỳ ai, Tiêu Trạch, là con trai của Tiêu Kiến Đông tôi."
Toàn hội trường vỗ tay hoan hô như sấm dậy.
Sau khi lắng lại, Tiêu Trạch nhìn Nhan Hoan ngồi giữa đám đông, nói: "Nhan Hoan, bà xã, vợ của anh, em yêu."
Tiêu Trạch liên tiếp dùng ba cách xưng hô khiến Nhan Hoan ngại ngùng, cô nhếch môi nhìn anh.
Anh nói tiếp: "Thực ra, người anh cần phải cảm ơn nhất chính là em. Em có nhớ lúc Tần Vũ sụp đổ, em đã nói gì với anh không? Em nói em yêu anh, đó là lần đầu tiên em nói yêu anh, vào lúc mà anh sắp trở thành một kẻ nghèo rớt không xu dính túi.
Khi đó em nói, giàu cũng tốt mà nghèo cũng được, chỉ cần ở bên anh, cho dù có túng thiếu đến mức ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, phải uống gió Tây Bắc mà sống thì trong lòng em vẫn rất ngọt ngào.
Em nói em đã muốn ở bên anh, cho dù anh trở thành kẻ ăn mày lưu lạc đầu đường, em cũng muốn làm kẻ ăn mày bên cạnh anh.
Cả đời này em sẽ dựa vào anh, anh có không muốn cũng không được."
Nhan Hoan mím môi gật đầu.
"Nhan Hoan, em có dám trước mặt tất cả mọi người ở đây, nói lại câu em yêu anh một lần nữa, nói lại những gì em đã từng nói với anh không?" Tiêu Trạch nói xong, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt vào Nhan Hoan. Bạch Diệc Phong đưa micro tới trước mặt cô, Nhan Hoan nhìn Tiêu Trạch không hề chớp mắt, trâm ngâm một lát mới cầm lấy micro đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Toàn bộ T98 vào thời khắc này vô cùng yên tĩnh, tất cả đều nín thở căng tai chờ cô dũng cảm tỏ tình.
Trong đại sảnh vang lên một giọng nữ trong trẻo êm tai, Nhan Hoan nói: "Tiêu Trạch, em yêu anh, cho dù có túng thiếu đến mức ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, phải uống gió Tây Bắc mà sống thì trong lòng em vẫn rất ngọt ngào. Em đã muốn ở bên anh, cho dù anh trở thành kẻ ăn mày lưu lạc đầu đường, em cũng muốn làm kẻ ăn mày bên cạnh anh. Cả đời này em sẽ dựa vào anh, anh có không muốn cũng không được."
Cô vừa dứt lời, tiếng vô tay hoan hô nhiệt liệt vang lên, Tiêu Trạch hướng về phía cô khom người thật thấp, nói: "Cảm ơn em, đây là món quà tuyệt vời nhất mà anh nhận được ngày hôm nay. Nhan Hoan, đáp lại tình cảm chân tình mà em dành cho anh, Tiêu Trạch anh xin thề trước tất cả mọi người, đời này kiếp này, Tiêu Trạch đối với Nhan Hoan mãi mãi không rời xa, mãi mãi chỉ yêu một người là em."
Tiếng vỗ tay như sấm dậy vang dội khắp hội trường, đặc biệt là tiếng vỗ tay của những người đang yêu nhau hoặc đang yêu thầm người nào đó.
Ai cũng muốn được dũng cảm như Nhan Hoan, ai cũng muốn được thâm tình như Tiêu Trạch.
Lạc Tiểu Anh cảm động đến rơi lệ, Hạ Thiệu Nhiên rút khăn đưa cho cô.
Dưới sân khấu, Nhan Hoan đỏ mặt nhìn Tiêu Trạch, ánh mắt sáng trong. Trên sân khấu, Tiêu Trạch nhìn về phía cô, trên gương mặt ngập tràn ý cười, ánh mắt sáng rực.
"Nào nào!" Bạch Diệc Phong nhảy lên sân khấu, cắt ngang ánh nhìn chăm chú nồng nàn của hai người. "Cảm ơn sự cổ vũ của quý vị, bài phát biểu của chủ nhân bữa tiệc xin được kết thúc, bây giờ xin mời vào tiết mục tiếp theo."
Nhân viên phục vụ đẩy xe bánh kem lên sân khấu, ca sĩ Bạch Diệc Phong bắt nhịp cho mọi người hát bài chúc mừng sinh nhật, sau đó bảo Tiêu Trạch ước rồi thổi nến.
Một hơi thổi tắt ba ngọn nến tượng trưng cho ba mươi tuổi, Tiêu Trạch nhắm mắt ước một điều ước.
Dưới sân khấu, Nhan Hoan thích thú nhìn anh, trong lòng thầm đoán: Tiêu Trạch, có phải anh đang ước rằng chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau?
Tiêu Trạch mở mắt.
Bạch Diệc Phong cười hì hì hỏi: "Vừa ước điều gì vậy, nói nghe chút nào, có phải liên quan tới bà xã, vợ, em yêu Nhan Hoan của cậu không?"
Tiêu Trạch nhìn Nhan Hoan, Nhan Hoan cũng muốn biết điều ước của anh phải chăng có cô trong đó, ánh mắt chờ mong nhìn anh.
Nhìn chăm chú vào mắt cô, Tiêu Trạch nói: "Điều ước của tôi là, thân thể khỏe mạnh."
Không giống như cô nghĩ! Nhan Hoan bĩu môi, trong lòng cảm thấy hơi mất mát.
Bạch Diệc Phong giơ ngón cái với Tiêu Trạch, trêu chọc nói: "Ngài Tiêu, cụ Tiêu à, tôi chúc cụ thân thể khỏe mạnh, phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn! Ha ha ha ha!" Anh ta nói xong cũng tự mình cảm thấy buồn cười, cầm micro cười ngặt nghẽo.
Tiêu Trạch nhận micro, nói: "Nhan Hoan, điều ước vừa rồi của anh là thân thể khỏe mạnh, có lẽ em không biết tại sao anh lại ước như vậy, nghe xong bài hát sau đây em sẽ hiểu được lòng anh. Bài hát này anh tặng cho em, tên là 'Thân thể khỏe mạnh'."
Ánh đèn trên sân khấu dịu đi, ban nhạc bắt đầu đệm đàn, khúc nhạc dạo êm ái trôi qua, Tiêu Trạch đưa micro tới bên môi, cất giọng hát.
Anh không sợ vì em mà chịu nhiều tổn thất, dù bao gian khổ vẫn sẵn lòng đón nhận
Anh chỉ sợ vì mệt mỏi thao thức cả đêm mà bỏ lỡ cuộc hẹn ngày mai của chúng ta
Anh không sợ mồ hôi đầm đìa, xây nên một lâu đài thuộc về riêng hai ta
Anh chỉ sợ rằng mình bị cảm, không nếm được đồ ăn em nấu cho anh thì thật lãng phí
Không cần em cho anh uống thuốc, không muốn trở thành gánh nặng của em
Nếu yêu em sao có thể để em phải hôn một người bệnh, trơ mắt nhìn anh chịu bao giày vò
Anh mong sao thân thể khỏe mạnh, vì anh đã đồng ý sẽ cho em một cuộc sống vẹn toàn
Thề non hẹn biển chẳng bằng khỏe mạnh để em không phải nhọc công
Anh mong sao thân thể khỏe mạnh, không muốn nhìn em rơi lệ vì lo lắng cho anh
Ngộ nhỡ em còn tiều tụy hơn anh thì sao có thể hưởng thụ hương vị của tình yêu
Anh đã từng phung phí thời gian, thậm chí còn ngang tàng coi thường cái chết
Bởi vì đã yêu em, mới bắt đầu khao khát sống lâu trăm tuổi
Cầu trời ban phúc cho thân thể anh khỏe mạnh, cho dù ngày đó đất trời tối tăm
Em vẫn sẽ nhìn anh ngủ yên
Đắp cho anh chiếc chăn bông, khiến anh cảm động đến rơi lệ... [2]
[2] Thân thể khỏe mạnh – Trương Vệ Kiện
Từng hình ảnh khi anh bị bệnh tái hiện trước mắt Nhan Hoan, cho anh uống thuốc, nhìn anh tiêm, mơ mơ hồ hồ ngồi bên giường trông chừng anh...
Khóe mắt cô đã ướt tự lúc nào.
Chơi xe, hồ đồ sống qua ngày, coi thường cái chết đi đua xe với Dạ Sâm... Tất cả đều hiển hiện trước mắt Tiêu Trạch, anh nhớ rất rõ lúc anh tỉnh lại sau cơn mê man, Nhan Hoan đã nói – anh gục ngã, như thể cả thế giới này đều sụp đổ theo vậy. Tiêu Trạch, anh phải mau khỏe lại, mình em không thể chèo chống được cái nhà này.
Thề non hẹn biển thật sự chẳng quan trọng bằng thân thể khỏe mạnh.
Đối với cô, anh là trụ cột cho cả thế giới, anh gục ngã, thế giới của cô cũng sụp xuống theo.
Nhan Hoan cảm động không nói nên lời, lệ rưng rưng trong đôi mắt long lanh, qua làn nước mắt đó, cô trông thấy một người đàn ông cầm bó hoa hồng to. Gương mặt rạng rỡ, sống mũi cao thẳng, Âu phục trắng tinh, anh giống như một vị hoàng tử chân tình khẩn khoản bước về phía cô.
Nhan Hoan sụt sịt nhận lấy bó hoa, Tiêu Trạch móc trong áo ra chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị từ trước, quỳ một chân xuống. Anh nói: "Anh đã nói, ngày anh gây dựng lại sự nghiệp sẽ chính là lúc cưới em về nhà, bây giờ anh muốn thực hiện lời nói của mình, em yêu, lấy anh nhé?"
Nước mắt lã chã rơi, Nhan Hoan không hề do dự, ngón tay run run chui vào chiếc nhẫn nạm kim cương đẹp đẽ sáng chói.
Chung quanh tiếng vỗ tay vang dội, anh ôm cô hôn lên hàng nước mắt.
Âm nhạc thay đổi, trở thành khúc nhạc êm ái nhịp nhàng, mọi người lập tức kết đôi tìm bạn nhảy. Tiêu Trạch thổi nhẹ lên mí mắt cô, chọc cho cô cười, "Lập tức muốn làm cô dâu của anh, cảm thấy mình hạnh phúc chứ?"
Nhan Hoan nín khóc mỉm cười, gật đầu liên tục.
Tiêu Trạch cười làm xao động ánh mắt Nhan Hoan.
Cô nói: "Anh yêu, sinh nhật vui vẻ."
"Ừ!" Anh tựa trán mình vào trán cô, nhẹ nhàng khiêu vũ, cô kéo tay anh đặt lên bụng dưới phẳng lì, khẽ khàng nói: "Món quà em tặng cho anh nằm ở đây."
...
Chiều cuối thu, ánh nắng chan hòa.
Ven đường, cao ốc mọc lên san sát như rừng rậm, từng cỗ xe lớn nhỏ rong ruổi khắp các con phố, người đi đường qua lại vội vã, nữ cảnh sát giao thông xinh đẹp chỉ huy đoàn xe. Một đám thanh niên vây quanh trạm xe buýt dán đầy áp phích phim ảnh, tất cả đều đang bàn tán về cô diễn viên xinh đẹp chiếm cứ toàn bộ các bức ảnh đó.
Thành phố này vẫn thay đổi rất nhanh, khiến người ta không kịp đón nhận.
Tại vùng ngoại thành cách xa đô thị, yên tĩnh, thư thái.
Reventon men theo con đường núi uốn lượn lao về phía trước, trên ghế lái, Tiêu Trạch một tay giữ vô lăng, một tay đặt trên phần bụng đã hơi nhô lên của người vợ đang ngồi trong lòng mình.
Nhan Hoan đang trong thời kỳ mang thai nhưng vẫn đẹp dịu dàng, mái tóc hơi rối tết phồng theo kiểu xương cá, áo len mỏng màu da người, toàn thân cô như tỏa ra một thứ ánh sáng của người làm mẹ.
Cô ngồi trên đùi Tiêu Trạch, cúi đầu hôn môi anh, chiếc nhẫn kim cương trên ngón vô danh lóe sáng rực rỡ.
Tiêu Trạch đã quá quen thuộc với con đường này nên vốn không cần nhìn, vẫn hết sức chuyên chú hôn cô, yêu thương cô.
"Vèo!"
Một chiếc Porsche 911 [3] phóng vụt qua như tên bắn, lá cây khô héo bị sức gió cuốn lên cuộn tròn sau đuôi xe.
[3] Porsche 911: mọi người còn nhớ chiếc xe này chứ, là Dạ Sâm
Nhan Hoan rời khỏi cánh môi nóng rực, quay đầu nhìn, kinh ngạc hô lên: "Là anh ta..."
Tiêu Trạch giữ cằm cô kéo lại tiếp tục hôn môi.
Mặc kệ hắn là ai.
Người cả đời này anh muốn đuổi theo đã hoàn toàn bắt được rồi, anh chẳng còn chút hào hứng với bất kỳ kẻ nào khác.
"Anh không thể nào vĩnh viễn chạy phía sau em."
"Anh sẽ đuổi theo em."
Nhan Hoan, cuối cùng anh cũng bắt được em rồi.
Hết.