Thiên nga đen bị phản bội

Tác giả: Ký Thu

Số chương: 10

Chương bốn

Sau đêm tân hôn, Bạch Oanh Man và Trạm Vấn Thiên trở thành vợ chồng đồng sàng dị mộng đúng tiêu chuẩn. Ban ngày hai người tất tả công việc, bề bộn bận rộn, loay hoay đến nỗi không thể cùng ăn cơm, buổi tối, vành tai tóc mai chạm nhau, thân thể quấn giao, trình tự trên giường không thiếu một cái, chỉ trừ ôn nhu.


Nhưng hai người đều không có ý kiến với tình huống này, dù sao, đây cũng chỉ là một cuộc giao dịch.


Bốn giờ, vừa về đến nhà, Bạch Oanh Man thay dép lê, trong nội tâm khe khẽ thở dài.


Cô biết rõ cuộc hôn nhân này sẽ rất tệ, rất gian nan, chính là, hiện tại cô cảm thấy ba năm này thật sự quá dài rồi, cô thật nghi ngờ mình có thể chịu đựng được bao lâu?


Lắc đầu, cô cố gắng đem nặng nề trong lòng gạt qua một bên.


Mang dép lê, Bạch Oanh Man đi vào phòng bếp không nhiễm một hạt bụi.


Nhìn những đồ dùng nhà bếp sang trọng này lại không có một chút sức sống, cô đột nhiên cảm thấy buồn cười. Nghĩ tới cô làm một cô vợ thất trách rất khá, cô có thể đoán được, chờ lúc bọn họ ly hôn, hai người chắc chắn đều cảm thấy vui sướng.


Không cần lại lưu luyến --- đây là phương châm để cô duy trì cuộc sống trước mắt.


Nói thật ra, cô làm rất tốt .... Được rồi, vì thưởng cho chính mình, Bạch Oanh Man quyết định đem tài liệu để sang một bên, cô tính toán xuống bếp nấu một bữa ăn ngon cho mình.


Cô thay đồ mặc ở nhà, đem đầu tóc cột lại gọn gàng, lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra.


"Để coi nào.... Uhm... làm cơm rang trứng đi." Cô lầm bầm cười khổ. Đều do cô làm "Cô vợ thất trách" quá nhập vai, nguyên liệu nấu ăn hỗn độn, chỉ có thể nấu cơm rang trứng và súp trứng thôi.


Chờ cơm chiên ngào ngạt phối hợp với súp trứng nóng hổi, Bạch Oanh Man lộ ra một nụ cười.


Cô không lựa chọn ăn cơm ở nhà bếp mà mở tivi, ngồi trên salon ăn bữa tối.


Trên TV đang diễn Tuồng nhưng cô lại xem cực kỳ vui vẻ, bởi vì cô thường xuyên bận việc cho nên đặc biệt thích những loại tuồng như vậy, nội dung phóng đại ước lệ đều có thể làm cô vui vẻ.


Bạch Oanh Man thoải mái xem tivi, ăn bữa tối, điều này làm cô cảm thấy mình giống như trở lại thời điểm đi học ở nước ngoài, đương nhiên, đó chỉ là lúc không có mặt dì Chân.


Cơm chiên chiên được mười phút, cửa chính Trạm gia mở ra, nam chủ nhân mới trở về chứng kiến một hình ảnh mà hắn không dám tin----


Trong nhà hắn có một cô gái rất xinh đẹp, thoạt nhìn rất giống vợ hắn, nhưng cô gái này đang nằm trên sopha ăn cơm, dùng một cái dĩa lớn đựng cơm, mà cô còn đang cười rất vui sướng --- đây không phải là Bạch Oanh Man mà hắn biết.


Cho nên Trạm Vấn Thiên đứng hình mười giây.


Mặt khác, Bạch Oanh Man cũng chậm chạp phát hiện ông xã trên danh nghĩa của cô đã trở lại, điều này làm cô trở tay không kịp, theo dự đoán của cô, người này ít nhất ba giờ nữa mới có thể về nhà, cho nên cô mới dám thoải mái như vậy, không hề cố kỵ, nhưng bây giờ bị bắt quả tang, cô..... Cô phải làm gì bây giờ?


Nội tâm Bạch Oanh Man rối loạn, mặt ngoài trấn định, trầm mặc nhìn người kia. Hai người không ai nói chuyện, lời kịch trong tuồng trở thành nhạc nền của tình huống khôi hài này.


"Anh đã về." Trạm Vấn Thiên mở miệng trước, nhưng nói xong câu này, hắn cũng cảm thấy không được tự nhiên. Sao hắn phải xin phép mình đã về, bình thường đều là vào phòng, tắm rửa, lên giường.


"Dạ." Cô nhàn nhạt lên tiếng, giọng nói rất miễn cưỡng, dù sao ngoại trừ lần gặp đầu tiên không thoải mái đó, trên cơ bản hai người chưa bao giờ tán gẫu.


Hắn đổi dép lê trước cửa phòng, đặt cặp tài liệu xuống salon, tựa như một người chồng bình thường, hắn nhìn cô, hỏi: "Em nấu bữa tối sao?"


Lắm lời! Nếu không bây giờ cô ăn cái gì?


Nhưng --- một cô vợ thất trách với một ông chồng không quen thân lắm không thể nói vậy, cho nên cô nói: "Dạ."


Một giây, hai giây,ba giây... Qua mười giây, đối phương không nói chuyện, Bạch Oanh Man biết mình không cần nói như vậy, nhưng --- "Em không biết anh về, còn lại một chút, em hâm lại, anh ăn không?"


Sau đó, Trạm Vấn Thiên nở nụ cười hiếm hoi, "Được, anh đi tắm trước đã." Hắn cầm lấy cặp tài liệu đi về phía thang lầu, vừa bước được một bước, đột nhiên quay đầu lại, "Dùng dĩa đựng, phải có súp."


Nếu như người thật có thể có vạch đen trên trán thì Bạch Oanh Man hiện tại chính là như vậy.


Cô âm thầm lảm nhảm vài câu mới đứng lên, thể nghiệm cảm giác lần đầu tiên hâm nóng đồ ăn cho ông xã, kỳ thật cơm vẫn còn nóng.


Nhưng mà nói thật, món ăn nóng làm cô có chút khó chịu, điều này rõ ràng làm cô khó chịu hơn lúc hai người tranh cãi, hơn lúc Trạm Vấn Thiên lạnh lùng với cô.


Kỳ thật bị bắt gặp cũng không phải chuyện gì nhưng cô lại có cảm giác bị người nắm lấy điểm yếu, phải nói là cô không tính toán trong ba năm này sẽ cho hắn chứng kiến mình.... Cô có loại cảm giác bị người vạch trần xấu hổ.


Đáng tiếc, cô muốn nhả mấy ngụm nước miếng trong súp cũng vô dụng, tên kia cũng không phải chưa từng ăn nước miếng của cô....


Ngay lúc Bạch Oanh Man đem phần cơm chiên còn lại dọn ra bàn, đem súp trứng để lên, Trạm Vấn Thiên cũng đã tắm rửa xong, đi vào nhà bếp, hắn tự nhiên ngồi xuống hưởng dụng nhà bếp.


Bạch Oanh Man định làm xong rồi sẽ trở lại phòng khách tiếp tục thời gian vui sướng.


Đáng tiếc cô mới đi hai bước đã bị lời nói phía sau làm lảo đảo.


"Em cũng đem của em vào đây ăn đi."


Vì sao? Tôi không muốn.


Câu này là suy nghĩ trong đầu của Bạch Oanh Man ... nhưng ngẫm lại, ngay lúc mấu chốt này mà xung đột thật sự không tốt, phương pháp tốt nhất là nhanh chóng ăn xong bữa tối, chấm dứt chuyện ngoài ý muốn hôm nay, ngày mai bọn họ lại có thể có cuộc sống như người xa lạ, cho nên, cô trả lời, "Được."


Trạm Vấn Thiên nhìn bóng lưng cô rời phòng bếp, tâm tình đột nhiên cảm thấy tốt lên.


Vợ của hắn, một cô gái khôn khéo giỏi giang, mồm miệng lanh lợi, một cô gái tâm cơ thâm trầm, vào hôm nay, buổi tối này lại làm cho hắn cảm thấy, cô giông như một người vợ hắn mới cưới về.


Tuy từ lúc hắn vào cửa tới giờ, cô nói chuyện với hắn cũng như cũ, không quá năm câu nhưng đã tăng thêm "Ừ" "Được"... --- nhưng hắn vẫn cảm thấy hôm nay cô rất khác, làm cho hắn cảm thấy thật hứng thú, nhất là bộ mặt lạnh nhạt, bộ dáng oán thầm.


Bạch Oanh Man ưu nhã bưng bữa tối vào phòng ăn, nhưng sự chậm rãi này chính là kháng nghị sự không cam lòng của cô.


Ngồi vào chỗ của mình rồi, cô yên lặng ăn cơm, không có ý định mở miệng, nội tâm cũng đang buồn bực, bởi vì không thể tiếp tục xem tuồng.


"Anh không biết em biết nấu cơm." Hắn nhướng mắt nhìn cô một cái, đến khi cô ngừng vùi đầu ăn cơm, ngẩng mặt nhìn hắn.


Bởi vì không cần phải cho anh biết!


"Đâu có gì đâu, cơm rang trứng, súp trứng đều đơn giản mà." Cô vẫn duy trì giọng điệu lạnh nhạt nhưng không biết biểu lộ đã lặng lẽ tiết lộ.


"Anh thấy còn lại không ít, em hình như nấu hai phần." Trạm Vấn Thiên ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng không nghĩ thế, hắn biết rõ điều này là không thể, nhưng hắn rất thích nhìn bộ dạng bất mãn của cô, cố ý nói: "Nếu như em nói trước, anh sẽ về nhà đúng giờ." Đây là cười đểu sao? Cô cười gượng, "Phần còn lại là tiện lợi ngày mai của em."


"Đúng không? Vậy nhớ làm cho anh một phần." Hắn nhìn sắc mặt cô trầm xuống, nói tiếp, "Em nhớ rõ em phải làm nghĩa vụ của vợ chứ."


Trọng điểm một, buổi tối mỗi ngày đều làm nghĩa vụ.


Trọng điểm hai, cái gọi là tiện lợi đã bị hắn ăn rồi.


Bạch Oanh Man nắm chặt thìa, nhịn xuống, cắn răng nói: "Được."


"Sao hôm nay em về nhà sớm vậy?"


Còn trò chuyện nữa? Cô cho rằng chủ đề để bọn họ nói chuyện cả một năm cũng đã nói xong rồi!


"Công tác qua một giai đoạn, về sớm." Đây không phải lời nói thật, thời kì hỗn loạn này, việc cô làm còn rất nhiều, mỗi ngày đều làm cô sứt đầu mẻ trán, nhưng đôi lúc, cô đột nhiên không muốn cố gắng, cô sẽ để cho mình thoải mái, cho phép mình hưởng thụ thời gian buổi tối.


Đáng tiếc, ngay cả buổi tối này cũng bị cắt đứt.


"Công tác của em qua một giai đoạn nên về sớm à." Đây là câu khẳng định nhưng ý vị trêu chọc lại nồng đậm, đây là cố ý, hắn đột nhiên phát hiện, hắn rất ưa thích bộ dáng "Tức giận bừng bừng" của cô.


Yêu mến? Ừ, hắn không phủ nhận từ này hôm nay rất thích hợp.


"Không phải anh cũng đang ở đây sao." Cô nhịn không được liếc xéo hắn.


"Khuya hôm nay vốn có xã giao, nhưng hủy bỏ rồi." Bộ dáng của hắn cứ như cô nên "Tạ chủ long ân."


Bạch Oanh Man hoàn toàn không tiếp thu tin tức đối phương truyền đến nên không có khả năng có cảm giác cảm ơn gì, cô thầm nghĩ mau chóng chấm dứt buổi tối hỗn loạn này.


Đứng lên, cô bắt đầu dọn chén dĩa, ầm thầm quyết định giả bộ mệt mỏi đi ngủ sớm.


Trạm Vấn Thiên nhìn cô, có chút không hài lòng, híp mắt nói: "Anh không biết thì ra em thích xem tuồng." Hắn cố ý.


Cô dừng lại một chút rồi như không có chuyện gì, để chén dĩa vào máy rửa chén, nhàn nhạt trả lời, "Em mới mở TV"


Cô hờn mát, nhưng hắn cảm thấy vừa thú vị vừa buồn cười. Hắn cơ bản chỉ xem tin tức bình thường và tin tức kinh tế tài chính, coi như vừa mở TV, cũng là do cô đêm qua chuyển đài, căn bản không thể nào là hắn.


Hắn không thể không nói lần nữa, hắn thật sự thích cô giống như một người bình thường, làm hắn nhịn không được muốn khiêu chiến giới hạn thấp nhất của cô.


"Em mệt mỏi, em muốn đi ngủ." Cô nhanh chóng nói xong lời muốn nói.


Trạm Vấn Thiên nở nụ cười, cười đến làm cho Bạch Oanh Man nổi lên nổi da gà.


Hắn nói: "Tắt đèn thôi, anh cũng muốn đi ngủ."


"Bây giờ còn chưa tới mười giờ." Chính xác mà nói, chỉ có hơn chín giờ, cô chưa bao giờ thấy hắn đi ngủ giờ này, hơn nữa giọng nói của hắn làm cô rất hoảng sợ.


"Anh mệt mỏi, giống như em." Hắn dùng lời của cô phản bác, thấp giọng nói: "Hoặc là hôm nay chúng ta có thể dành thời gian tương đối dài làm nghĩa vụ cho nhau."


Khóe miệng của cô nhẹ run rẩy, "Em... MC của em tới rồi, có chút không thoải mái, cho nên muốn ngủ, cho nên..."


"Ừ, vậy đi ngủ đi." Hắn đứng lên, đi trước lên lầu.


Nhìn bóng lưng của hắn, Bạch Oanh Man đột nhiên rùng mình một cái.


Cô cảm thấy có cái gì đó không đúng nhưng cô lại không biết là cái gì, chỉ có thể tự an ủi mình, ngày mai sẽ không có việc gì đâu, sẽ trở lại như ngày hôm qua, hôm kia, ....


***


Đêm qua, giấc ngủ của Bạch Oanh Man cũng không tốt lắm mà cũng rất tốt, rất tốt vì cô khó có được giấc ngủ ngon, không tốt lắm vì sáng sớm cô thấy người đàn ông bên cạnh vẫn chưa rời giường đi làm.


Hai người giống như vợ chồng, cùng rửa mặt, cùng ăn sáng ở nhà ăn.


Trứng chiên đơn giản, chân giò hun khói và hai miếng bánh mì nướng, nói thực ra, nguyên liệu không khác gì cơm rang trứng hôm qua, mà cô cũng nghe lời, làm cơm rang trứng tiện lợi.


Cô vốn cho rằng hắn sẽ không cao hứng quá, dù sao cũng ăn thứ giống nhau nhưng xem ra Trạm Vấn Thiên lại có tâm tình rất tốt, điều này làm cô không khỏi chìm xuống.


Cô không hài lòng với thay đổi này, điều này không hợp với phương châm mà cô duy trì cuộc hôn nhân này... Có lẽ cô nên lạnh lùng hơn một chút.


"Ăn no?"


Hắn mở miệng nói chuyện, cắt đứt suy nghĩ của Bạch Oanh Man, cô sửng sốt một chút mới gật đâu, "Ừ."


"Đợi lát nữa anh đưa em đi làm." Lời vừa nói xong, Trạm Vấn Thiên cũng có chút kinh ngạc, nhưng mà trải qau buổi tối hôm qua, hắn phát hiện mình muốn hiểu rõ vợ hơn một chút.


"Không cần đâu, em có xe."


Có tiến bộ, trả lời sáu chữ.


Hắn không đổi sắc mặt, nói: "Đem đi bảo trì rồi, em chỉ có thể ngồi xe của anh."


"Bảo trì?" Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sau lưng hắn, chiếc xe màu hồng nhạt của cô vẫn ở trong gara.


"Em có ý kiến sao?" Hắn nhướng mày, chờ cô cãi nhau với mình.


"Không có, chỉ là em cho rằng không cần phải làm như vậy." Cô từ chối hắn đưa đón, không muốn ỷ lại vào hắn.


Hắn không vui nặng giọng: "Thỉnh thoảng cũng phải làm dáng một chút, để người ta cho là hôn nhân của chúng ta rất mỹ mãn chứ?"


"......... Em biết rồi, làm phiền anh vậy." Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu đáp ứng.


Để cho hắn xuất hiện ở Xuân Dương cũng tốt, dù sao danh hiệu tổng giám đốc của Nhật Nguyệt thuyền vận dùng cũng đang cần dùng đến, đại khái có thể làm cho đám người Tổng giám đốc không tìm cô gây phiền toái, cậy già lên mặt nói cô năng lực không đủ, ý muốn cô nên sớm thoái vị.


Cô đã không trông cậy một người chồng có thể vì cô ra mặt, bởi vì trái tim của Trạm Vấn Thiên đã sớm cho em gái đáng yêu không tỳ vết của cô rồi, hôn nhân của bọn họ chẳng qua vì ích lợi. Nhưng cô vẫn ảo não, ngay đêm tân hôn nghe hắn gọi tên em gái, cô lại để ý vô cùng. Cô rốt cuộc đã hiểu mình không nên hy vọng xa với, cho rằng một ngày nào đó hạnh phúc sẽ đến với cô, sự thật chứng minh, kết quả chỉ càng làm cô phiền muộn.


Hiện tại cô thầm nghĩ phải chỉnh đốn Xuân Dương cho tốt, chuyện khác không để vào lòng, thật sự cũng không dư thừa tâm trí để vừa ứng phó chồng yêu người khác và tranh cãi với chú.


Nếu tim của Trạm Vấn Thiên không ở trên người cô, cô cũng không cần phải tìm khổ, cuộc sống bình yên tĩnh lặng là thứ cô đang cần bây giờ.


Cô cố tình muốn hoàn thành hiệp nghị với Đinh Thắng Phong, chẳng qua phải cần năng lực, đành phải chờ đợi tài chính ổn định, dùng lãi suất cao hơn ngân hàng mượn tiền theo giai đoạn.


Đây là con đường cô tính toán, chồng không năm trong kế hoạch của cô, cô tin rằng, không có cô hắn sẽ có cuộc sống thoải mái hơn.


"Em chỉ có một câu đó sao? Không có gì khác hỏi anh à?" Hiện tại hắn cho cô cơ hội, cô nên hiểu mà nắm chắc.


Cô quay đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt lạnh lùng thoáng khỏ hiểu, không đếm xỉa đến ám hiệu của hắn, "Cần sao? Không phải chỉ là làm bộ ân ái?"


Tất cả đều là giả dối...... Trận liên thủ lừa gạt người này cô càng diễn càng hay.


"Làm bộ ân ái...." Hắn lặp lại lời cô, ánh mắt trầm xuống, ngọn lửa trong lòng ẩn ẩn thiêu đốt.


"Thời gian không còn sớm, nên đi thôi. Buổi sáng em phải họp, không thể tới trễ" Bạch Oanh Man chăm chú nói. Cô phải làm gương cho cấp dưới, làm tấm gương tốt mới có thể được nhân viên tôn trọng.


Ở công ty cô là CEO, cho dù ban giám đốc có kiềm chế nhưng dựa vào ưu thế cổ phần của công ty thì phân lượng cũng không giảm nhẹ. Chỉ có điều với lực lượng của một mình cô muốn thay đổi cục diện vẫn là khó khắn nặng nề, có người núp trong bóng tối kéo chân cô, cho dù cô phòng nghiêm mật vẫn có chút bất tiện.


Trạm Vấn Thiên không thể chịu được thái độ khinh mạn của cô nữa, sắc mặt khó coi, nắm lấy tay cô,"Không cho phép em tiếp tục dùng thái độ lạnh nhạt đó đối với anh, anh là chồng em, không phải người ngoài."


Cô lặng yên nhìn hắn một lúc, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, "Đây không phải là cuộc sống anh muốn sao? Em chẳng qua phối hợp với anh thôi."


"Em......" Hắn không phủ nhận, không cam lòng hừ một tiếng, "Hừ! Không cần phải quá nhiệt tình nhưng anh không muốn vừa về tới nhà lại thấy thái độ lạnh lùng của em."


Cô coi như hiểu ý, gật đầu một cái, "Em hiểu rồi, từ nay về sau em sẽ thường tăng ca, không thấy mặt em anh cũng không phức tạp nữa." Người xa lạ ở cùng một mái nhà, nếu có thể không chạm mặt thì không chạm mặt, cô nghĩ điểm này mình có thể làm được.


Nghe vậy, sắc mặt của hắn càng trầm xuống, "Em dám để anh về nhà không thấy em, thì đợi cho Xuân Dương trở thành công ty con của Nhật Nguyệt đi."


"Có ý gì?" Cô nhíu mày, cái này thật sự là khó hiểu.


Bọn họ đã sớm thỏa thuận, làm một đôi vợ chồng không tình yêu, hôm nay cô không nói hai lời làm tốt ước định, chưa bao giờ tỏ ra không kiên nhẫn, để cho người ngoài phát hiện là bọn họ bằng mặt không bằng lòng, thời gian cũng qua một đoạn, hiên tại hắn phản ứng nghĩa là thế nào?


Trải qua ngày hôm qua, hắn phát hiện mình không bao giờ thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, hắn có chút cố ý muốn chọc giận cô, muốn nhìn thấy "cô" đã bị cô che giấu. "Ý là, anh không muốn tìm phụ nữ khác bên ngoài, em là vợ của anh, nhất định phải có cạnh bất cứ lúc nào để thỏa mãn dục vọng của anh." Cô đã xảo quyệt nuôi hắn quen không vị, ngoại trừ cô, hắn không đối với người nào có "tính" được.


Đều là do cô sai, trên đời này có thể vượt qua cô xác thực ít, cô thông minh mà không gây sự, có tài có mạo lại không nhiều lời, nhất là phối hợp trên giường làm hắn thỏa mãn mười phần, gần như không tìm được khuyết điểm của cô.


Vẻ đẹp của cô sâu sắc, tươi đẹp mà không tục, quyến rũ mà không ngán, hồn nhiên, khí chất lạnh như băng làm xao động lòng người, không một người nào, không một đàn ông nào không động lòng, muốn chinh phục cô, biến cô thành của mình.


Tuy hắn chỉ là một ông xã ở bên ngoài, hắn tuyệt đối không làm cho cô biết ý nghĩ của mình, hắn muốn cô lúc nào cũng phải để tâm, chú ý đến chồng mình.


Chỉ là. . . . . . Hắn tựa hồ dùng sai phương thức .


"Thân là một người vợ max điểm, em sẽ không ủy khuất anh, nếu như lúc em không ở cạnh, anh cần cứ gọi cho em, em nghĩ em có thể giúp anh tìm phụ nữ để thỏa mãn." Chỉ cần hắn không phiền cô, cô cũng không cướp đoạt tự do hưởng lạc của hắn.


"Em..." Hắn không tin vào tai mình, nhíu mắt lại, ánh mắt sắc lạnh.


"Em thật sự sắp nuộn rồi, nếu như anh thay đổi chủ ý không muốn đưa em đi, em sẽ dùng xe "Đang bảo trì" tự đi." Cô thật sự không ngại hắn đợi cô, bởi vì sau một đêm chết tâm kia, cô chưa bao giờ suy nghĩ xa vời với hắn.


Vợ thật sự không cần mình, đả kích nặng nề đến lòng tự trọng đàn ông của Trạm Vấn Thiên, hắn trầm mặc đứng dậy, cầm chìa khóa xe đi trước.


Phát giác hắn đang tức giận, Bạch Oanh Man chỉ yên lặng đi theo sau, cho dù không hiểu được nguyên nhân, cô cũng không muốn mở miệng hỏi. Dù sao hai người ở chung càng ít thì cô bị tổn thương cũng càng nhẹ.


Cô sẽ không quên ngay đêm tân hôn hắn đã đâm một dao vào ngực cô, hạnh phúc của cô không ở trên người hắn, cô cần gì phải trả giá, để cho lòng mình bị thương, máu chảy đầm đìa?


Không qua tâm sẽ không thương tổn, cô tự nhủ với lòng. Bởi vì quá khứ bị dì Chân châm ngòi, cô không biết đã đau bao nhiêu lần, giống như từng đao từng đao cắt vào lòng, cô đã học được cách tránh bị thương.


Xe chạy cực kỳ nhanh, ngồi trong xe, hai người đều không lên tiếng, không khí nặng nề như sự yên tĩnh trước cơn bão.


Trạm Vấn Thiên tức giận không nhẹ, không nghĩ tới hắn không đạt được mục đích – trông thấy diện mạo bất đồng của cô, còn phát hiện cô không muốn gần hắn, hắn nhấn mạnh ga, vượt mấy cái đèn đỏ, không để ý an toàn, cố gắng muốn cho vợ kinh hoảng, để cô chủ động cầu hòa.


Nhưng khi hắn đang suy nghĩ lại vì phản ứng của cô mà tức đến muốn giết người, Bạch Oanh Man lạnh lùng coi công văn, xem xét nội dung, đối với hành động của hắn không chút phật lòng.


"Đã tới chưa? Cám ơn anh đưa em đoạn đường." Cảm giác xe dừng lại, cô bắt đầu thu thập tư liệu, chuẩn bị xuống xe.


"Em có nhìn thấy công ty của em chưa? Phía trước xảy ra tai nạn, kẹt xe." Hắn có chút hả hê nói, khóe miệng nhếch lên như đắc ý việc cô không kịp giờ làm việc.


"Kẹt xe?" Cô lo lắng nhướng mày, vươn người nhìn tình hình bế tắc trước xe.


"Làm chủ cũng có chỗ tốt, không cần tận lực làm việc, đi bộ tới chậm cũng không ai dám nói..." Đột nhiên, thần thái xem kịch vui biến mất vì hành động của cô, "Em đang làm gì?'


Bạch Oanh Man nhồi văn kiện vào cặp tài liệu, mở cửa xe, "Đi họp."


"Đi họp?" Đôi mày hắn nhíu chặt.


Khó được hắn rảnh rỗi muốn làm một cuộc hẹn sau khi cưới để cô triệt để cảm thụ sức quyến rũ nam tính của hăn, ai biết lòng của cô đều ở công việc.


Một bước sai, từng bước sai, Trạm Vấn Thiên không khỏi có chút ảo não, hắn không ngờ chỉ vì nhất thời muốn trả thù mà nhận lấy ác quả, một câu "Nguyệt nhi" kia đã vạch ra khoảng cách giữa hắn với Bạch Oanh Man.


Dù vợ chồng hai người không có cảm tình thâm hậu nhưng mà hắn nghĩ không một người nào, không một cô gái nào có thể thờ ơ khi nghe thấy chồng kêu tên người khác trong đêm tân hôn....Xem ra nắm lửa kia cháy quá lớn rồi.


Hắn cũng không biết từ khi Bạch Oanh Man đến Mỹ, tiếp nhận sự châm ngòi và tẩy não của Lý Ngọc Chân, mặc dù có tình tỷ muội với em gái nhưng không tránh khỏi sinh lòng oán hận, cho rằng cha mẹ thật sự bên trọng bên khinh, mình là một đứa nhỏ không ai muốn, trong nội tâm có rất nhiều cảm giác không an toàn, đối với tình yêu sợ hãi nhiều hơn ước mơ.


Cô không muốn cưỡng cầu người đàn ông không thuộc về mình, bởi vì Lý Ngọc Chân chính là bằng chứng sống, dùng nửa đời người yêu một người không thương mình, cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng. Cô không muốn mình cũng giống vậy, cả đời đeo lấy tình yêu vô vọng.


Mặc dù không biết những chuyện này nhưng có thể Trạm Vấn Thiên hối hận, nhất là qua buổi tối hôm qua...


"Đúng vậy, dù sao khoảng cách cũng không xa, chắc là không mất bao nhiêu thời gian." Nói xong, cô không quay lại nhìn người đàn ông đang ngạc nhiên ngẩn ngơ, nhanh chóng xuống xe đi bộ.


Cô cứ như vậy mà đi?


Trạm Vấn Thiên trừng mắt nhìn bóng dáng xa xa, trong lòng tức giận không nên lời, ánh mắt lạnh lùng nhen nhóm ngọn lửa như muốn đốt người thành tro bụi.


Bạch Oanh Man, người phụ nữ đầu tiên dám uy hiếp hắn, lén tính toán hắn, dám xem thường sự tồn tại của hắn thậm chí vứt bỏ hắn... Tốt lắm, hắn đã tha thứ cho cô nhiều lần, lần này không thể nhịn nữa.


"Lão bà đại nhân, em thật sự xem anh là lông sao!" Là hắn quá dung túng đến nỗi cô quên rằng hắn là người có thù tất báo.


Vừa quay đầu lại, hắn lơ đãng nhìn thấy phần công văn trên ghế phụ, nhặt lên nhìn, khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười tà.


Thật sự là công chúa hồ đồ của Bạch gia.... Không, bây giờ là bà Trạm. Rõ ràng lại bỏ quên công văn trọng yếu nhất, cô nhất định đang lo lắng không thôi?


Vừa nghĩ tới vợ có thể lộ ra thần sắc lo lắng, tâm tình Trạm Vấn Thiên đặc biệt vui sướng, mặt mày hớn hở đặt tay lên vô lăng chầm chậm đuổi theo cô.


Dù sao từ khi hai người kết hôn tới nay, hắn còn chưa thăm Xuân Dương thuyền vận của vợ, lúc này vừa vặn là cơ hội, muốn nhìn xem gian phòng mà cô dù chấp nhận đám cưới chính trị cũng muốn giữ lấy.


Một lát sau, hỗn loạn phía trước giãn bớt, hắn chuyển tay lái chạy theo đường tắt, đến trước đại lâu văn phòng của Xuân Dương vừa thấy Bạch Oanh Man đi vào cửa thủy tinh, hắn trực tiếp đỗ xe trước cửa đại lâu, nghênh ngang đi tới chỗ bảo vệ, xuất trình địa vị rồi đi lên lầu.


Chương trước | Chương sau

Đang tải bình luận!