Theo dòng tình yêu

Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

Số chương: 82

Chương 39 - Cẩu huyết - Cầm thú trở về

Buổi trưa Lý Vi Nhiên đợi ở dưới lầu gần nửa tiếng đồng hồ, Tần Tang mới vội vội vàng vàng chạy xuống tiếp. Tối hôm qua, Tiểu Ly tự mình hưng phấn "tùy cơ ứng biến", lôi kéo cô tâm sự về kế hoạch nửa đời sau tốt đẹp của mình, hưng phấn quá tới nửa đêm cũng chưa ngủ, ầm ĩ làm cô cũng không thể ngủ yên.


Mãi cho đến khi ăn cơm trưa xong, Tần Tang còn chưa thoát khỏi bộ dạng buồn ngủ. Ra khỏi phòng ăn, Lý Vi Nhiên kéo tay cô, đưa cô lên xe.


"Tối hôm qua nhớ đến anh nên ngủ không được hả?"


"Ừm." Tần Tang lười biếng thuận nước đẩy thuyền: "Trằn trọc trở mình suốt đêm khó ngủ."


Lý Vi Nhiên vui vẻ cúi người hôn cô đang ngồi bên ghế lái phụ, giọng nói anh mập mờ nóng bỏng: "Anh cũng vậy, nhớ em đến tay cũng mệt mỏi....."


Lúc đầu Tần tang nghe không hiểu, sau hiểu được, xấu hổ đỏ cả mặt. Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.


Bình thường thấy cô lạnh lùng, kỳ thật khi sống chung với anh, cô cũng giống như những người con gái khác, cũng động tay động chân trừng trị anh. Cho nên thừa lúc chưa có động tay cấu véo anh bầm xanh tím. Lý Vi Nhiên vội vàng lui ra ngoài cười cười, đóng cửa xe lại.


Sắp tới điều nhiệm công tác của nhân viên cao cấp mỗi năm một lần, vì Trần Ngộ Bạch ngã bệnh, công việc giao tiếp không làm được. Cho nên trong khoảng thời gian này Lý Vi Nhiên rất rãnh rỗi. Vốn dự định xế chiều, chở cô ra ngoài dạo phố một chút, nhưng khi nhìn bộ dáng buồn ngủ của cô giồng như tiểu hồ ly cúi gập đầu, anh thật sự không nỡ làm cô mệt.


"Anh đưa em về nhà ngủ bù được không?" Lý Vi Nhiên hỏi cô.


Tần Tang khe khẽ duỗi lưng một cái: "Không cần đâu. Em không muốn ngủ nữa. À. Anh không đến bệnh viện thăm Trần Ngộ Bạch sao?"


"Em muốn đi à?"


"Chẳng phải trách em không dung hòa với cuộc sống của anh sao? Không phải là em đây đang muốn biểu hiện tốt cho anh xem à!"


"A, vợ nói là trên hết." Tần Tang trợn trắng mắt nhìn anh, Lý Vi Nhiên cười rất đắc ý.


Tần Tang liếc nhìn anh, Lý Vi Nhiên cười càng khoái chí, sảng khoái hơn.


Trước cửa phòng bệnh treo cái bảng thật to: "Xin đừng quấy rầy."


Lý Vi Nhiên và Tần Tang liếc mắt nhìn nhau, đều hé miệng cười, Lý Vi Nhiên vứt tấm bảng ra, Tần Tang vặn nắm cửa, hai người cùng bước vào.


"............. Ăn thêm một muỗng nữa." Giọng của An Tiểu Ly rất giống lòng mẹ thương con.


"Nhạt quá, ăn không vô."


"Bác sĩ nói phải ăn nhẹ, nếu không sẽ kích thích dạ dày, nó rất yếu."


"Bác sĩ chưa nói với em là không thể kích thích anh sao. Anh cũng rất yếu ớt."


".......... Vậy rốt cuộc anh có muốn ăn tiếp không? Không ăn thì em đi."


Lý Vi Nhiên và Tần Tang tay trong tay, rón rén đi vào trong, dần dần nghe rõ hết những lời nói, trên mặt hai người cười càng rạng rỡ.


"Anh ba, đang làm nũng ư?" Lý Vi Nhiên cười hì hì xuất hiện trước mặt hai người đang đút cơm.


Trần Ngộ Bạch mặc bộ quần áo bệnh nhân, sắc mặt vẫn chưa tốt, nhưng sát khí quanh thân thì trước sau vẫn vậy, liếc Lý Vi Nhiên quấy rầy thời gian ấm áp, ánh mắt vẫn là lạnh đến 0 độ.


An Tiểu Ly tay trái đang cầm cái chén nhỏ, tay phải đang cầm cái muỗng cà phê nhỏ hình con mèo, nhìn thấy Tần Tang tới, cô nháy mắt chào hỏi.


"Mong sớm ngày bình phục." Tần Tang mỉm cười nói với Trần Ngộ Bạch, bước lên đưa giỏ trái cây cho Tiểu Ly.


An Tiểu Ly nhận lấy, Trần Ngộ Bạch lạnh nhạt gật đầu chào đúng nghĩa.


"Ơ, mọi người cũng tề tụ ở nơi này sao?" Sau đó thêm Dung Nham cũng cười ha hả đi vào.


Chào hỏi xong mọi người, ánh mắt anh ta lập tức bay vèo đến Tần Tang đang đứng sau Lý Vi Nhiên: "Wow, người đẹp này hình như là đã từng gặp rồi!"


Ánh mắt đào hoa lung linh của Dung Nham nhìn tới, Lý Vi Nhiên cảm giác Tần Tang đang nhích sát vào sau lưng mình, nhất thời anh nghiêm túc thấy không vui.


"Anh hai, đây là bạn gái em!"


Dung Nham vuốt cằm, như có điều suy nghĩ: "Anh biết............ nhưng mà nhìn thật quen......."


Tần Tang cười cười dịu dàng, nhưng không nói gì.


Ánh mắt cảnh cáo của Lý Vi Nhiên nhìn Dung Nham, kéo Tần Tang từ phía sau ra, chính thức giới thiệu cô: "Người này là nhị công tử của gia đình họ Dung ở phía đông thành phố, Dung Nham, tổng giám đốc của Lương thị, là lão nhị đứng thứ hai trong sáu anh em anh."


Tần Tang cúi đầu, ngoan ngoãn khác thường: "Anh hai."


Cô khôn khéo giống như gặp trưởng bối, Dung Nham trầm ngâm một lát: "À, ngoan. Việc này.......... Có phải muốn bao lì xì của anh không?"


Trong phòng phút chốc tràn đầy tiếng cười hỉ hả.


Dung Nham đi ngang qua nơi này, sẵn tiện vào thăm, ngồi một lúc thì đi.


"Vi Nhiên, đi mua cho em một ly cà phê đi." Tần Tang nói xong, liếc nhìn Trần Ngộ Bạch. Trần Ngộ Bạch sắc mặt không đổi, đợi Lý Vi Nhiên đi ra ngoài, anh nói với An Tiểu Ly: "Đi đến chỗ bác sĩ lấy tài liệu nhập viện về đây, anh đưa qua Mỹ, bác sĩ bên đó giỏi hơn."


An Tiểu Ly đang ăn nho trong giỏ trái cây, nghe anh nói như vậy, thì tâm không cam tình không nguyện bước đi ra ngoài.


"Có chuyện gì?" Trần Ngộ Bạch lật tài liệu, đầu cũng không thèm ngẩng lên.


"Cảm ơn đã quan tâm."


"Không cần cảm ơn. Nhưng làm phiền cô cho tôi câu trả lời chính xác, chắc chắn. Tôi chỉ cảm thấy cô không được tự nhiên, cho nên Tiểu Ly có tiếp tục làm ồn tôi cũng không quản. Nhưng bây giờ xem ra, cô hình như chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."


"Cảm ơn đã khích lệ."


"Không cần khách sáo."


Thật ra Trần Ngộ Bạch và Tần Tang rất giống nhau ở phương diện nào đó, hai người châm chọc nhau, anh một câu tôi đáp trả một câu, ánh mắt anh như dao, cô đứng im như núi, bên trong phòng phút chốc sát khí dâng trào, tứ bề bất ổn.


Sau phút yên lặng ngắn ngủi.


"Bây giờ tôi thật sự tin." Cuối cùng Trần Ngộ Bạch cũng lui trước một bước. Thật ra, anh rất rõ Tần Tang muốn tốt cho ai, giúp cho ai. Cho thấy lập trường của cô, chỉ có trăm điều lợi mà không có một điều hại nào.


"Vậy thì tốt rồi, còn những cái khác anh tự xử lý đi. Tôi chỉ vì tình bạn mà nhắc nhở anh thôi. An Tiểu Ly chỉ số thông minh thấp, thật với không tới người tính toán như anh. Anh tốt nhất là đơn giản một chút, cứ mưu mô tính toán như vậy, một ngày nào đó cô ấy đã mở rộng tầm mắt thì sẽ bỏ rơi anh. Lúc đó tôi sẽ không kinh ngạc một chút nào. Trần Ngộ Bạch, có khi anh tự tin quá trớn rồi."


Tần Tang phất mái tóc dài, nói lạnh lùng.


Trần Ngộ Bạch cười cười, vứt văn kiện đã xong qua một bên, nhìn Tần Tang nghiêm mặt nói: "Đơn giản một chút? Tần Tang, cô thật là...... chỉ biết nói chứ không biết làm."


Theo quan sát của Trần Ngộ Bạch, làm sao không thể nhìn ra lúc Dung Nham xuất hiện. Trong nháy mắt, vẻ mặt của Tần Tang bối rối. Mặc dù anh không biết nguyên nhân, nhưng rất rõ ràng là, Tần Tang có việc gạt Tiểu Ngũ. Cho nên,có thể thấy được lần này từ "quan tài" đơn giản mà anh nói có nghĩa là: Ngay cả mình cũng làm không xong, cô lại chạy tới đây nghĩ tình bạn bè nhắc nhở, thật buồn cười!


Vẻ mặt Tần Tang khẽ biến, Trần Ngộ Bạch càng cười lạnh phát ra tiếng. Hai kẻ phúc hắc có một không hai đồng thời công kích lẫn nhau, không khí lập tức bị đóng băng.


. . .


An Tiểu Ly cầm quả táo đẹp đẽ mọng nước chạy xuống lầu, bác sĩ văn phòng nói tài liệu đã được chuyển lên lầu bảy lưu trữ, dù sao cô cũng rãnh rỗi nên tự mình đi lên lầu bảy một chuyến.


An Tiểu Ly vứt quả táo đi, yên lặng đứng trước cửa thang máy đợi con số màu đỏ nhảy theo thứ tự từ mười tám giảm dần xuống.


Cửa vừa mở, một đám người đi ra rồi một đám người đi vào. An Tiểu Ly đứng ở gần cửa, nhàn nhã ung dung đưa tay nhấn nút số bảy.


Phía sau vang lên tiếng nói nho nhã, lễ phép: " Cô à, có thể phiền cô nhấn dùm nút lầu sáu được không."


'Chỉ cách có ba tầng lầu vậy mà cũng đi thang máy, không thấy xấu hổ à' An Tiểu Ly thầm oán trong lòng, nhưng vẫn vươn ngón tay ngọc thon dài nhấn số sáu, mặt nghiêng 45 độ mỉm cười: "Vâng."


"..... Tiểu Ly.....?" Người không biết xấu hổ kia do dự kêu tên cô.


An Tiểu Ly thoáng chốc nổi lên da gà, chầm chậm quay đầu lại nhìn "Mẹ nó, thật là cẩu huyết."


Người phía sau, tay bó thạch cao vẫn đẹp trai như xưa, chẳng phải là tên họ Sở năm đó không chịu nổi cô đơn quất ngựa bỏ đi, Sở vương tử thì là ai?


"Tiểu Ly!" Sở Vương Tử xác nhận trong tâm trạng vừa mừng vừa sợ. Thậm chí đẩy những người đứng ở giữa ra, bước nhanh tới.


"Ừ, haha, thật khéo quá" An Tiểu Ly không hề hốt hoảng, nói chuyện với anh rất lịch sự.


"Anh bị thương à?"


"Ừ....... Bị tai nạn xe" Sở Vương Tử vẫn cười quyến rũ như lúc trước.


Hai người cứ cẩu huyết nhìn nhau thì thang máy đến lầu bảy, An Tiểu Ly quay đầu chào anh: "Em đến lầu này, lần sau gặp lại sẽ nói chuyện tiếp ha."


Cô đi ra ngoài nhanh như chớp, vậy mà Sở vương tử cũng đuổi theo phía sau, anh xui xẻo bị lảo đảo, chân An Tiểu Ly nhưng giẫm phong hỏa luân lập tức chạy qua đỡ, giận trách: "Phải cẩn thận một chút chứ."


Ánh mắt Sở vương tử đắm đuối đưa tình.


Xét thấy tình tiết cẩu huyết cứ xảy ra thuận buồm xuôi gió, An Tiểu Ly quyết định "đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên", đưa Sở vương tử xuống lầu dưới rồi mới quay lên lấy tài liệu. Sở vương tử vừa quàng tay qua vai cô vừa nhã nhặn hỏi thăm cô những năm gần đây sống như thế nào, An Tiểu Ly trả lời thờ ơ với từng câu hỏi một. Ánh mắt lạnh nhìn thấy Sở vương tử càng ngày càng kích động không thể che giấu. An Tiểu Ly âm thầm nghiền ngẫm mình phải bình tĩnh, không nhịn được cảm khái hai lần, giờ phút này trong lòng đang giao chiến, trong hai người bọn họ có một người gián tiếp làm nền cho việc gặp lại hôm nay. Mà hai người "trăm sông đổ về một biển" hợp lực tạo ra một người lý trí là cô giờ phút này.


"Hạo Nhiên."


Một giọng nữ thánh thót nghe thật êm tai, một cô gái xinh đẹp xuất hiện.


An Tiểu Ly xúc động thêm một lần nữa, rất tốt, mới vừa rồi cô cố giữ vững vẻ mặt, lúc này thì không chịu nổi nữa. Cô mỉm cười buông Sở Hạo Nhiên ra để cho anh dựa vào tường.


Động tác Sở Hạo Nhiên cũng rất nhanh, bắt được bàn tay nhỏ bé của cô, khẽ nói nhanh chóng: "Là em gái của anh!"


Cô bé kia rõ ràng đi tìm Sở vương tử cũng vô cùng gấp rút, lúc này cô ta vội vàng chạy tới, đỡ lấy anh.


"Tiểu Thấu, đây là Tiểu Ly" Giọng Sở Hạo Nhiên giới thiệu ấm áp: "Tiểu Ly, đây là em gái anh, tên Tiểu Thấu."


Tiểu Ly cười haha, cô bé tên Tiểu Thấu kia, sau khi sững sờ cũng cười theo.


Quay lại lầu chín, vào cửa liếc mắt một cái đã nhìn thấy cặp mắt Trần Ngộ Bạch trong veo nhưng lạnh lùng, thậm chí làm cho An Tiểu Ly có ảo giác là mình "hồng hạnh vượt tường".


"Em đi đến hệ Mặt trời để lấy tài liệu hả?" Trần Ngộ Bạch bất mãn hừ lạnh.


An Tiểu Ly có tật giật mình cười ngây ngô hai tiếng, không cãi lại với anh.


Lý Vi Nhiên đã trở lại trước, ngồi trên ghế salon ôm Tần Tang uống cà phê, đang nói chuyện với Trần Ngộ Bạch thì thấy Tiểu Ly, anh cười trêu ghẹo: "Chị ba đã về, vậy thì Tang Tang, chúng ta phải rút lui thôi."


Trần Ngộ Bạch không có phản bác, chỉ cúi đầu nhìn văn kiện xem như đồng ý.


Tần Tang cười cười gật đầu, đứng lên.


"Tang Tang!" An Tiểu Ly tới bên cạnh giường đang chuẩn bị ngồi xuống thì đột nhiên bật dậy. Dường như, vì hành động đột ngột của cô làm cho Trần Ngộ Bạch sợ không kiên nhẫn bắt lại mông của cô, bị cô quay đầu lại liếc anh một cái.


An Tiểu Ly hối thúc Lý Vi Nhiên đi lấy xe trước, còn cô lôi kéo Tần Tang ra ngoài hành lang nói nhỏ.


"Có chuyện gì vậy?" Tần Tang nhìn thấy nét mặt của cô hình như là có chuyện.


"Chuyện này, mình có vẻ..... muốn cười lạnh một tiếng hoặc là kết thúc thần thoại rồi."


"Sao?" Tần Tang không theo kịp lối suy nghĩ của cô.


"Mình vừa mới gặp lại Sở Hạo Nhiên."


Chuyện này, Tần Tang không hề giật mình, bình tĩnh nhìn An Tiểu Ly một lát, rồi cười vui vẻ.


Thật tốt, như vậy càng náo nhiệt.


Một người nào đó xem lời nói của cô như gió thoảng qua tai. Quả thật ngay cả ông trời cũng không thấy được anh ta ngang ngược càn quấy sao?


Trở về phòng bệnh, ánh mắt lạnh lùng của Trần Ngộ Bạch cứ theo sát cô như hình với bóng, lòng An Tiểu Ly cứ hoảng sợ từng chút từng chút.


"Gọt táo cho anh ăn có được không?" Cô mở giỏ trái cây của Tang Tang mang đến, cầm lấy một quả táo hỏi anh. Trần Ngộ Bạch nhìn quả táo khinh thường "Anh muốn ăn nho."


Nhưng quả nho cuối cùng đã bị cô mới vừa ăn hết rồi. An Tiểu Ly yên lặng gọt vỏ quả táo và cắt nó ra, mình ăn một nửa, một nửa còn lại đưa cho anh. Trần Ngộ Bạch rất có khí phách, quay mặt qua chỗ khác, không thèm ăn.


Không ăn thì không ăn, An Tiểu Ly tay trái nửa quả, tay phải nửa quả, ngồi ở sô pha nhỏ trước giường, một mình ăn hết trông rất vui vẻ.


Trần Ngộ Bạch nhăn nhăn mặt, quay lại, rướn người, duỗi cánh tay lôi An Tiểu Ly lên giường.


"Táo của em..." An Tiểu Ly bị anh dọa sợ hết hồn vía, quả táo rơi trên mặt đất, cô tức tối đẩy anh ra.


"Nho của anh..." Trần Ngộ Bạch cúi đầu lẩm bẩm, ấn cô xuống, bản thân mình thì bò lên, ngăn cô chặt chẽ, cúi đầu hôn lên khát khao.


Anh luôn bá đạo thô lỗ trong trường hợp tiếp xúc thân mật kiểu này, cắn lấy môi cô mãnh liệt, sau đó đưa lưỡi vào, trêu đùa đầu lưỡi cô, kéo ra ngoài ngậm lấy, ngấu nghiến nóng bỏng như muốn nuốt cả người cô vào bụng. Hai bàn tay nhiệt điện kia cũng đã không kìm nén được, vốn đang giữ lấy vai của cô, lại từ từ dời xuống, mạnh mẽ dữ dội làm cho thân thể cô cũng mềm như sợi bông.


"Tiểu Bạch..." An Tiểu Ly còn chút lý trí, tiếng nói nghẽn lại, ghé vào sát tai anh nhỏ giọng "Thân thể anh còn chưa khỏe... Chuyện kia, không thích hợp... vận động kịch liệt..." Nói xong, ngay cả mặt cô cũng đỏ như con tôm luộc chín.


"Anh chỉ hoạt động gân cốt một chút..." Trần Ngộ Bạch mút thật sâu vào cổ cô, làm cô tê dại rên rỉ ra tiếng.


"Ai bảo em không cho anh ăn nho, vậy anh phải ăn em thôi." Đôi mắt ướt của anh phát sáng, vẻ mặt vừa có chút ngây thơ, lại có chút khát khao làm chuyện người lớn. An Tiểu Ly yếu mềm ngọt ngào nằm dưới anh, lúc này trong phút chốc cũng mơ màng hiểu ra: Tại sao khi nãy mình đối mặt với Sở vương tử lại có thể kiềm chế bình tĩnh như thế.


Vật nóng bỏng của anh đang đặt ở nơi ẩm ướt của cô, nhẹ nhàng đưa vào thăm dò. Nơi ấy cũng đã dấy lên ham muốn, An Tiểu Ly rên rỉ thoải mái. Thế nhưng bỗng nhiên anh rút ra, đứng dậy muốn đi. Sức nặng đang đè trên người thoáng chút đã nhẹ hẫng, cô phát hoảng, đưa tay bám lấy lưng anh, chiếc eo thon chủ động nhướng lên, dùng bộ phận ấm áp mềm mại bao lấy dục vọng cứng rắn của anh.


Vốn Trần Ngộ Bạch muốn đứng dậy nhấn nút bật đèn nghỉ ngơi, để ngừa có kẻ bỗng nhiên vào quấy rầy. Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô chủ động cầu hoan, ngốc nghếch quấn lấy anh, máu anh thoáng chốc chạy xuống dưới, cũng không quan tâm những thứ khác, xoay người nhào lên một lần nữa, kéo hai chân của cô ra, nhanh chóng hăng hái đi vào.


Thật ra vừa mới nếm thử mùi vị của ai đó, anh cũng cảm thấy đói bụng hai ngày nay. Cho nên khi anh thẳng người đi tới, thoáng cái đã xâm nhập sâu vào hoa tâm của cô. Cô không chịu được kích thích như vậy, đầu gối kẹp chặt hông của anh, cả thân thể cũng run lên nức nở.


"Bé cưng..." Trần Ngộ Bạch khẽ cười nhạo cô, gục trên người cô hưởng thụ, trong chốc lát đã cảm giác được nơi cửa ngõ nhỏ nhắn dưới thân cô đã mút chặt lấy của anh "Anh không thể vận động kịch liệt, như vậy em làm đi." Anh nói xong, lại hăng hái va chạm thêm hai cái, rồi ôm cô chuyển ngồi lên người anh, còn anh thì đỏ mắt hổn hển nằm phía dưới.


Cả người Tiểu Ly mềm nhũn, áo sơ mi trên người đã bị anh cởi ra, hai tay anh đang nằm trên ngực cô, gắng sức xoa bóp. Mà trên một cái chân của cô, vẫn còn treo chiếc quần lót nhỏ chưa kịp cởi xuống.


"Cử động đi" Trần Ngộ Bạch hất eo, đi thẳng lên cô, cô đang yếu ớt, lại bị như thế nên muốn đổ nhào về phía trước.


"Sao vậy?" Giọng nói Trần Ngộ Bạch chất vấn.


"Em... không biết..." An Tiểu Ly ăn ngay nói thật.


"Ngu ngốc..." Anh cúi đầu, cười nhẹ chê trách. Lại nghiêng người, đặt cô lại phía dưới, kéo một chân của cô gấp lại trước ngực, đầu gối chống trên vai anh. Thân thể cô cũng bởi vì tư thế này nên mở rộng, cho nên anh cũng không cần tốn sức quá nhiều có thể ra vào thoải mái.


Một lúc lâu, An Tiểu Ly càng ngày càng nhũn, thấy anh càng ngày càng hưng phấn, dục vọng của anh đang phá rối trong cơ thể của mình cũng càng ngày càng cứng rắn. Cô lo cho anh, không thể làm gì khác hơn là cứ run rẩy van xin anh nhanh lên chút.


"Không ra được" Trần Ngộ Bạch nói đơn giản, lại cười gian trá "Em gắng sức chút, anh mới có thể ra nhanh được chứ."


"Hả?" An Tiểu Ly ngơ ngác.


Trần Ngộ Bạch càng cười hư hỏng "Em ...co rút lại...kẹp anh đi."


An Tiểu Ly hiểu.


Nhưng mà.... thật xấu hổ kinh khủng mà...


"Ừ..." Cô thử dùng sức co rút lại, động tác của anh lập tức cũng chậm lại một nhịp, ngửa đầu không kiềm được rên rỉ sung sướng. Gương mặt anh say mê, nhìn hình ảnh An Tiểu Ly đang cố gắng chiều chuộng anh, cô gắng sức kẹp chặt, nâng cao bộ ngực, cố gắng rụt mình lại từng chút từng chút.


Nhưng Trần Ngộ Bạch là tên xấu xa, mà xấu xa thì ít nói lời thật.


An Tiểu Ly bị anh thô bạo trở mình, thô bạo nâng chiếc mông nhỏ của cô lên, lại thô bạo đi vào lần nữa. Lúc này cô mới ý thức đau thương được thì đã quá trễ.


Anh không hề nhanh lên một chút, mà là... lớn chút... rồi lại lớn một chút...


"A... a..." An Tiểu Ly nằm sấp trên giường, thắt lưng bị anh nắm, hai chân quỳ giạng ra, bị anh va chạm mạnh mẽ, hai người lay động nhịp nhàng một trước một sau.


Đang lúc Trần Ngộ Bạch hưng phấn giày vò chiếc mông của cô, ngoài cửa tiếng nói cười của y tá vang lên, càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ.


Hai người cũng khựng lại.


Trần Ngộ Bạch phản ứng trước, vội vàng rút mình ra, thả cô nằm lại trên giường, anh đè lên, vung chăn đắp lên cho cả hai.


Cho nên, hôm nay, An Tiểu Ly có cảm giác vụng trộm lần thứ hai.


Hai người yên lặng nằm mặt đối mặt với nhau, bị Trần Ngộ Bạch đè, Tiểu Ly hơi khó thở, đưa tay đẩy đẩy anh.


Anh không nhúc nhích, cô lại đẩy tiếp.


Kết quả, anh cử động.


"Có người đó..." Tiểu Ly chịu đựng anh dồn dập đánh sâu vào trong khoảng cách ngắn, nhỏ giọng nói như con mèo nhỏ. Trần Ngộ Bạch đưa tay nhấn vào đèn chỉ thị nghỉ ngơi ở đầu giường, ôm lấy cô, càng hăng say cử động hơn.


Tiếng động ngoài cửa dần dần đi xa, dưới chăn phập phòng thoải mái càng ngày càng mãnh liệt. Tiểu Ly hỗn loạn muốn vén chăn lên, lại bị anh cầm tay lại, trong nháy mắt, thần trí lại mơ hồ.


Trần Ngộ Bạch đã thích cách thức kích thích lén lén lút lút như vậy, nên cứ đè cô ở trong chăn, hăng hái hành hạ.


Sau lúc Tiểu Ly quấn chặt lấy cử động kịch liệt của anh, anh mới rút ra, khép hai chân cô lại, cử động giữa hai chân cô thêm mấy chục cái, kêu rên run lên mấy tiếng, mới bắn ra.


Khi làm xong, Trần Ngộ Bạch vẫn không chịu buông tay, cả người anh ôm chặt lấy cô, bắt đầu sờ mó từ chỗ này đến chỗ khác. Tiểu Ly cũng không từ chối, nhẹ nhàng ôm lấy anh, còn hỏi dạ dày anh còn đau không. Hai người cứ một câu có, một câu không như thế. Nhiệt tình trôi qua, chỉ còn lại sự dịu dàng...


————–


Sau khi ra khỏi bệnh viện, khóe môi Tần Tang vẫn mỉm cười.


"Tiểu Ly nói với em gì vậy?" Lý Vi Nhiên tò mò. Tần Tang kể đơn giản chuyện Sở Hạo Nhiên cho anh nghe, hai người nắm tay nhau cười nhạo Trần Ngộ Bạch.


"Sở Hạo Nhiên, con trai của Sở gia ở thành Tây?" Bỗng nhiên Lý Vi Nhiên hỏi vậy. Mí mắt của Tần Tang cũng giật mạnh, hỏng rồi, lo đắc ý vênh váo mà vui quá hóa buồn.


"Ừ, là đại công tử Sở gia. Bạn học cấp ba của em." Tần Tang giải thích úp úp mở mở.


Lúc Lý Vi Nhiên còn chưa tốt nghiệp đại học đã quen biết Lương Phi Phàm. Những năm gần đây, sáu anh em của bọn họ cùng xông pha. Những ti chức kia, trên phương diện giao tế, anh cũng không quen biết nhiều. Huống chi, mấy người bọn anh cũng là ở thành Đông, Sở gia là đại gia tộc ở thành Tây, Lý Vi Nhiên cũng chẳng quen thân.


"Chúng ta đi xem phim có được không?" Tần Tang cố gắng trấn định dáng vẻ lại, trong lòng hoảng sợ. Cô thật phải gan dạ thêm chút, bắt tay vào xử lý những việc kia rồi.


Cô bằng lòng đi với anh, đương nhiên Lý Vi Nhiên đi đâu cũng được.


Bộ phim có bối cảnh thời kỳ dân quốc, nói về một cuộc tình say đắm ấm áp trong thời loạn thế của đôi vợ chồng trẻ. Tần Tang mới coi được một nửa đã ngủ mất, tựa vào đầu vai Lý Vi Nhiên, mặt mũi khoan khoái dễ chịu, hô hấp đều đặn. Ánh sáng trong rạp nhấp nháy chiếu lên mặt cô, làm anh nhìn ngây dại trong khoảng thời gian ngắn. Trong phim, nào có Tang Tang xinh đẹp của anh.


Từ rạp chiếu phim ra, đúng lúc đã đến giờ ăn tối. Lý Vi Nhiên quấn lấy vòi cô nấu ăn, hai người đi siêu thị, ngọt ngào mua thức ăn về nhà Tần Tang nấu.


Thức ăn được mang lên bàn, Lý Vi Nhiên nếm hai cái, than thở nửa thật nửa giả "Vợ à, anh còn tưởng rằng em là vạn năng. Sao làm món ăn cũng chỉ có mùi vị bình thường vậy chứ?"


Tần Tang múc một chén canh cho anh "Nhìn lại dĩa của anh đi, anh đâu phải mới ăn ngày một ngày hai, còn muốn đòi hỏi sắc hương vị đều đủ cả à? Đây chính là cơm gia đình, nếu anh không hài lòng, lần sau đến nhớ dẫn theo đầu bếp."


Lý Vi Nhiên đưa tay nựng mặt của cô, cười nói "Đây không phải là anh đang biến tướng khen ngợi những phương diện ưu tú tài ba trác tuyệt khác sao. Nếu như người khác làm một bàn món ăn như vậy, chỉ có thể nói là đức hạnh. Đối với trình độ Tang Tang nhà mình, thế nào cũng phải gọi là "mãn hán toàn tịch (1)" không thành vấn đề mới đúng đó"


(1): Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.


"Bớt lắm mồm đi! Ăn cơm" Tần Tang cười đẩy anh.


_____________


Ăn cơm xong, Lý Vi Nhiên rửa chén, Tần Tang cầm ly uống nước, dựa vào cửa phòng bếp giám sát anh.


Anh rửa chén luôn chốc chốc quay lại nhìn cô, Tần Tang bị anh nhìn đến phải bật cười "Nhìn cái gì? Không muốn rửa hả?"


"Không phải" Lý Vi Nhiên vuốt bọt xà bông trên tay, ngoắc tay với cô "Em đến đây để anh ôm chút đi, đứng xa như vậy, lòng anh ngứa ngáy lắm"


Anh nói thật tình, cô nghe đến trái tim cũng ấm áp.


Cho nên Tần Tang đi tới thật, đứng trước người anh, bị anh kẹp giữa hai tay. Anh rửa một cái chén, lại hôn cô một cái, cứ cọ cọ sát sát, một lát sau bên hông Tần Tang cũng bị một vật cứng rắn chống lên.


Những ngày qua nhìn anh đè nén thật sự khó chịu, Tần Tang đã mềm lòng từ lâu. Cô xoay người lại, chần chừ chủ động hôn anh. Lý Vi Nhiên đang bị thiêu đốt, bị cô hôn như vậy, lại kích động nhướn người đè cô về phía trước. Tần Tang bị anh cắn đau, sau lưng càng lúc càng hạ thấp xuống, mãi cho đến khi chạm vào vòi nước.


"Vi Nhiên..." Hơi thở cô không ổn định, dịu dàng gọi anh "Ôm em, đi lên giường"


Lý Vi Nhiên cương cứng muốn nổ tung, một tay ghìm chặt eo cô, một tay khác giữ lấy ót cô, vừa hôn mãnh liệt vừa đi về chiếc giường lớn màu hồng trong phòng ngủ.


Thả cô xuống, nhìn cô hơi run rẩy nằm xuống giường, mắt Lý Vi Nhiên đỏ lên, nhào tới như sói.


Mà ngay lúc này, chuông cửa lại vang lên như trêu chọc.


Hai người cũng rên rỉ.


"Cô ấy quên mang chìa khóa rồi." Tần Tang nhỏ giọng nói thầm. Lý Vi Nhiên chưa thỏa mãn dục vọng cọ vào cổ của cô, cũng ma sát vào giữa hai đùi dưới người của cô, tiếng nói khàn khàn "Nhốt cô ấy ở ngoài cửa được không?"


"Không được" Tần Tang an ủi, tính hôn anh một cái, lại bị môi lưỡi anh quấn quýt. Cách lớp quần áo, hai người kịch liệt quấn lấy nhau ở trên giường.


Điện thoại di động vang lên.


Hẳn là nghe được tiếng điện thoại vang lên ở trong nhà, biết cô có ở nhà, người ngoài cửa càng nhấn chuông hăng say.


Tần Tang vỗ vỗ tấm lưng rắn chắc căng thẳng của Lý Vi Nhiên, dịu giọng an ủi anh mấy câu, đứng dậy đi ra mở cửa. Lý Vi Nhiên khó chịu muốn ăn thịt người, gục trên lưng cô, hai người ôm lấy nhau, lảo đảo đi về phía cửa.


"An Tiểu Ly, cậu..."


"Surprise!!!" (Ngạc nhiên chưa)


Ngoài cửa, chàng trai anh tuấn đang cầm một bó hoa hồng lớn, áo trắng quần đen, phong cách nhẹ nhàng, lúm đồng tiền nhỏ hai bên má như ẩn như hiện.


Bên trong cửa, Tần Tang được Lý Vi Nhiên ôm, cũng sững sờ đứng tại chỗ.


Đúng vậy, lâu ngày không gặp, cầm thú trở về.


Chương trước | Chương sau

Đang tải bình luận!