Snack's 1967
Mắt híp và môi cuốn lô

Tác giả: Nguyễn Thu Thủy

Số chương: 15

Chương 14

Sáng hôm sau, trong email của cô xuất hiện một lá thư mới. Trong đó chỉ có vẻn vẹn mười hai từ ngắn ngủi: "Hôm qua tớ say, không biết mình nói gì. Đừng để ý".


Linh không hồi âm.


Bỗng nhiên, lòng cô ngập tràn giận dỗi. Vậy thì thôi, cô không thèm về là được chứ gì. Nhưng mà, cũng từ đó, Linh lại như được tiêm dopping, cô học hành rất chăm chỉ. Ở đây, có vài anh chàng tóc vàng, mắt to, xanh thắm tán tỉnh trêu chọc cô. Họ luôn có những cái cớ hợp lý, đi xem hòa nhạc, bóng rổ, đi bơi lội, nhảy nhót... nhưng Linh vẫn từ chối. Có lẽ vì những mái tóc vàng, những đôi mắt xanh có rực rỡ đến mấy, thì trong lòng cô, cô biết, trước giờ vẫn chỉ có một gã đầu đinh, mắt híp, từng làm cô đau lòng đến nỗi muốn bỏ xứ mà đi.


Ngày lấy vé máy bay về nước, Linh không báo với ai, ngay cả bố mẹ. Tính cô vẫn chẳng thay đổi, khi không chắc chắn điều gì thì không nói trước. Ngay cả đến lúc chắc rồi, cô vẫn chẳng muốn báo, sợ bố mẹ sốt ruột. Cũng là vì cô có chút sờ sợ, rằng tin mình sắp về sẽ đến tai người nào đó, chẳng biết người ta sẽ nghĩ gì.


Linh ngồi ở sân bay, kiên nhẫn chờ đợi. Giờ bay bị delay khá lâu, khiến nỗi nôn nao bấy lâu trong cô chợt dâng tràn khổ sở. Muốn mình đừng quá hồi hộp nữa, Linh lôi laptop, mở mấy email mà Phương gửi ra đọc, dù những mail đó thật ra cô đã thuộc lòng từ lâu. Từng câu từng chữ trong đó đều chỉn chu, khách sáo, chứ không nhố nhăng và ngốc nghếch như những email ngày xưa hai đứa vẫn viết cho nhau.


Bỗng nhiên, như có điều gì đó bật lên trong đầu, Linh đờ người một thoáng rồi vội vã login vào địa chỉ hòm thư cũ mà Phương Híp đã lập cho mình hồi năm thứ nhất đại học. Đã bao năm rồi, cô chưa từng mở nó ra.


23. Khoảnh khắc giao diện hòm thư hiện ra, tim Linh như thắt lại. Hòm thư đầy lên gần hai trăm email, chỉ từ một địa chỉ duy nhất, có cái tên mà ngày xưa cô cật lực phản đối – cucphancualo.


Tim đập thình thịch, một tay Linh chặn ngực, tay kia kéo nhanh chuột xuống. Đó là thư ở thời điểm xa nhất. Khi ấy, cô đã đi được một tháng.


Lô à!


Tớ vẫn nhớ ngày ở giảng đường của cậu, cậu nói rằng tớ đừng gọi cậu là Lô nữa, vì cậu không còn là Lô của tớ và tớ chẳng phải là Híp của cậu. Mỗi lần nghĩ đến câu nói đó, tớ vẫn thấy đau. Nhưng mà, hình như tớ đáng phải thế. Có điều kệ cậu, ở nơi này, trong căn nhà bí mật này, tớ vẫn muốn gọi cậu là Lô Lô.


Tớ đoán rằng cậu sẽ không bao giờ mở email này ra nữa. Có lẽ vì biết thế nên tớ có can đảm để viết cho cậu. Tớ sợ nếu không nói ra, tớ sẽ điên mất.


Lô Lô, những ngày này với tớ kinh khủng quá. Mọi người nói cậu ở bên ấy đã ổn định rồi. Ổn thì tốt. Còn tớ không ổn chút nào. Tớ chẳng biết nói với ai.


Một email khác.


Lô, tớ đang quyết tâm học lại, và học tốt. Cậu từng nói, tớ đừng phụ lòng cậu, đừng bao giờ bỏ học. Nếu cậu biết điều này, cậu có vui không? Có cười không?


Những đứa con gái trong lớp cười với tớ rất nhiều. Nhưng không có đôi môi nào đáng yêu như cậu. Vì cậu chẳng bao giờ biết được điều này, thì cứ để tớ nói thật nhé. Tớ mơ mình được hôn cậu bao nhiêu lần...


Choáng váng nhìn email, Linh cứ lặng ngắt như thế, rất lâu sau, mới bình tâm để mở tiếp lá thư của một ngày khác.


Lô à. Cuối tuần rồi Thành Cận với bà Lê nhà nó cãi nhau. Cãi nhau rất to, đứa nào cũng đập bàn đập ghế tuyên bố chia tay, thề không nhìn mặt nhau nữa. Thế mà được ba ngày, chúng đã lao vào nhau khóc lóc, xin lỗi, làm hòa, rồi lại như yêu nhau thắm thiết thêm đến trăm lần.


Nhìn hai người đấy, tự dưng tớ nghĩ đến hai đứa mình. Bọn mình chẳng bao giờ cãi nhau to, chỉ duy nhất lần ở giảng đường ấy, và rồi sau đó thì xa nhau luôn. Tớ ước ao mình có cơ hội để xin lỗi cậu, làm hòa với cậu. Tớ muốn nói với cậu, rất nhiều điều khi cậu đi rồi tớ mới nhận ra.


Nhưng mà, giờ đây, đến cả việc muốn nhắn tin cho cậu, tớ cũng không dám. Gọi cho cậu, tớ cũng sợ. Điện thoại của cậu số dài dằng dặc thế, tớ bấm bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn không dám gọi.


Lô, cậu có nhớ tớ chút nào không?


Linh vuốt mặt, ngăn những giọt nước mắt đang chực trào ra. Cô kéo đến một thư ở rất xa.


Lô Lô! Cậu sang bên ấy một năm rồi. Hôm qua đi đường Cầu Cất, thấy lá bàng xanh, tớ nhớ cậu quá. Nhớ ngày xưa của mình quá!


Thấy bảo, cậu nhiều người theo đuổi lắm. Ừ, Lô Lô của tớ xinh đẹp đáng yêu, lắm thằng thích là phải rồi.


Nhưng mà, Lô Lô đừng thích ai cả. Được không, xin cậu đấy!


Một email khác.


Linh à! Hôm nay tự dưng lại thích gọi tên Linh. Chẳng hiểu ra làm sao nữa. Hôm nay là ngày Valentine, ngày Tình yêu đấy. Có ai tặng hoa hồng cho em không?


Có thì cũng đừng nhận nhé!


Ngày đó, anh ngốc. Anh bảo muốn tặng em tình cảm thiết tha vô địch cả đời. Thật ra, ý anh là, bọn mình sẽ là bạn đời, mãi mãi không đổi. Nhưng hình như chẳng bao giờ em hiểu được cái gì anh ám chỉ cả. Hay là do anh ám chỉ không chuẩn xác?


Mà hôm nay tự dưng bị sao ấy, anh vẫn mua một bông hồng.


P/s: Từ nay anh sẽ xưng anh. Kệ, em không đồng ý cũng mặc kệ. Em không đọc thì không có quyền nêu ý kiến.


Linh ngây ngẩn nhìn email, nãy giờ, những lá thư liên tiếp khiến cô choáng váng. Hình như thời gian họ ở bên nhau, vì cùng ngốc nghếch, mà cả hai đều đọc nhầm "ám hiệu" của nhau, đều bỏ lỡ nhau trong thời gian đẹp nhất.


Lô Lô à! Hôm nay anh được học bổng. Đến anh còn chẳng tin nổi là mình được học bổng cơ đấy. Mẹ anh nghe còn sốc, sặc nước chè tươi, nửa ngày mới hết ho. Sang nhà em, anh lấy trộm được một tấm ảnh em gửi về, chắc mẹ em không biết đâu. Nhìn ảnh em xinh quá. Trông vẫn ngốc như vậy. Nhét em vào túi áo, anh đi ăn cháo cá một mình. Ước gì gửi được một tô cho em.


Linh ngẩn người, lại click đại vào một email khác.


Rốt cuộc hôm qua anh đã gọi cho em. Anh chẳng biết vì sao mình lại gọi, có lẽ bởi hôm qua anh kiếm được một khoản tiền lớn nhất từ trước tới giờ. Cũng có thể vì, cầm cả nắm tiền trong tay, anh chẳng biết nói với ai.


Ngoài đường ai cũng có đôi. Đến vỉa hè cũng có hai con chó chạy với nhau. Còn anh thì một mình đơn lẻ.


Thằng Thành Cận là cái đồ sợ vợ. Nó đi mất mặt, chẳng đếm xỉa gì đến anh. Anh uống rượu một mình. Rồi anh gọi cho em. Chẳng hiểu sao nghe tiếng em vang lên thôi, anh lại khóc như thằng điên.


Chắc anh điên thật.


Linh đọc hết thư này tới thư khác. Những bức thư thành thật và nồng nàn đến mức Linh phải cắn chặt môi, không để mình nức nở trên sân bay...


Chương trước | Chương sau

Đang tải bình luận!