Insane
Hoa hồng giấy

Tác giả: Lâm Địch Nhi

Số chương: 17

Ngoại truyện 3 - Hạnh phúc đời thường

1.


Thực ra, những ngày tháng sống chung với bố mẹ chồng cũng không tệ.


Bà Lý Tâm Hà đã thực sự trút bỏ hết thành kiến để đối xử thật lòng với Bạch Nhạn, trở thành một bà mẹ chồng tốt không có điểm gì để chê. Bà thích nhất là lên mạng, vào trang web Diễn đàn dành cho các bà mẹ tương lai và Dự báo thời tiết, in ra các món ăn bổ dưỡng dành cho phụ nữ mang thai trên diễn đàn ra, sau đó nghiêm khắc giám sát người giúp việc nấu cho Bạch Nhạn ăn. Thời tiết hàng ngày thay đổi như thế nào, bà đều ghi vào một quyển sổ nhỏ để kịp thời nhắc nhở Bạch Nhạn chú ý ăn mặc. Buổi sáng nghe loại nhạc gì, buổi tối đi bộ bao lâu, nếu không có chuyện gì đặc biệt, cô đều buộc phải hoàn thành.


Giữa mùa thu, Bạch Nhạn tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe, bước lên cân đã thấy mình tăng tới 5kg, thai nhi phát triển rất tốt.


Bà Lý Tâm Hà gọi điện báo tin cho Khang Kiếm, sếp Khang phấn khởi ra mặt, luôn mồm nói con biết có mẹ là mọi chuyện đều ổn hết.


Điểm duy nhất khiến sếp Khang không thỏa mãn là, mỗi khi anh ôm nỗi nhung nhớ chồng chất suốt một tuần trở về nhà, sẽ thấy vợ yêu đang ngồi cùng bố mẹ. Anh mỉm cười hiền hòa, vỗ vai cô rồi sau đó ngồi xuống đối diện bố mẹ, đầu tiên nói chuyện công việc, sau đó nói chuyện thời sự. Ăn cơm tối xong, đợi vợ yêu đi bộ trở về, cả hai mới lên phòng ngủ.


Đầu tiên anh dỏng tai nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, cẩn thận đóng cửa rồi xông tới ôm ghì lấy vợ yêu, phuủ một trận mưa hôn lên mặt cô.


- Bà xã, có nhớ anh không? – Mới hôn gáy, hơi thở của sếp Khang đã dồn dập.


- Nói khẽ thôi, bố mẹ nghe thấy đấy. – Bạch Nhạn cũng thở hổn hển, rành rành là vợ chồng danh chính ngôn thuận mà ôm ấp hôn hít sao cứ như đang vụng trộm vậy.


Có điều, đúng là trong lòng rung động như thủy triều dâng!


Khang Kiếm hạ giọng, thận trọng bế bà xã lên giường, hai người cuống quýt hôn nhau. Tay sếp Khang thành thạo cởi cúc áo Bạch Nhạn, từ từ chạm vào ngực cô, ồ, đã căng tròn hơn tuần trước, sờ vào rất đã tay. Nhịp tim anh lập tức tăng tốc, phản ứng cơ thể cũng trỗi dậy.


- Bà xã, bà xã... – Anh rên rỉ, không dám làm càn, nhưng không thể kìm nén được dục vọng đang bùng phát.


- Ông xã. – Bạch Nhạn thì thầm vào tai anh.


- Thật không? Chỉ cần chú ý đến cường độ và vị trí là được hả? – Mồ hôi sếp Khang rịn thành một lớp mờ mịt trên trán.


Bạch Nhạn xấu hổ đỏ bừng mặt, thở hổn hển:


- Ừm!


Sếp Khang nhanh chóng lĩnh chỉ, cởi phăng áo sơ mi trên người, ánh mắt đau đáu nhìn thân hình vợ yêu.


Quần áo hai người vứt la liệt trên mặt đất, tất cả đều đã sẵn sàng, sếp Khang cởi quần, vừa định trèo lên giường thì có người đẩy cửa.


Là đẩy, không phải gõ.


Khang Kiếm nhắm mắt lại mà muốn phát điên. Cũng may anh lường trước nên vừa rồi đã khóa trái cửa lại.


- Kiếm Kiếm, sao lại phại khóa cửa? Nhạn Nhạn phải uống sữa rồi. – Bà Lý Tâm Hà đứng bên ngoài nói.


Mồ hôi sếp Khang từ trên trán nhỏ tong tong xuống dưới, anh nghiến răng:


- Mẹ, con tới ngay đây ạ.


Bạch Nhạn bịt miệng, rúc vào trong chăn nhịn cười đến nỗi mặt mũi méo mó. Anh lườm cô, chỉ khoác cho cô một cái áo khoác, lệnh cho cô nằm yên trong chăn không cử động, sau đó vơ lấy cái áo sơ mi vẫn còn vương hơi ấm, mặc vào nhanh như chớp.


Anh trấn tĩnh lại một lát, soi gương xem mình có gì khác thường không rồi mới chạy ra mở cửa.


- Mở cái cửa thôi mà lâu thế, làm gì đấy? – Bà Lý Tâm Hà nhíu mày, nghiêm nghị nhìn anh.


- Có... có làm gì đâu ạ? – Khang Kiếm vừa lắp bắp vừa xấu hổ đưa tay sờ mũi.


- Làm bố đến nơi rồi, có chuyện gì cũng phải suy nghĩ trước sau. – Bà Lý Tâm Hà nói đầy ẩn ý rồi đưa cốc sữa cho Khang Kiếm.


Khang Kiếm nhận lấy cốc sữa rồi đi tới bên cạnh giường. Bạch Nhạn ngoan ngoãn đón lấy, uống từng ngụm nhỏ, mặt mày khổ sở.


Chiếc xe lăn của bà Lý Tâm Hà đậu ngoài cửa mãi không nhúc nhích.


- Mẹ ơi, muộn lắm rồi, mẹ không đi nghỉ ạ? – Khang Kiếm hỏi.


- Nhạn Nhạn lúc nào cũng bảo sữa khó uống, mẹ phải nhìn thấy nó uống hết đã. Sữa nhiều canxi, rất bổ.


Khang Kiếm bĩu môi, đành phải đứng bên cạnh mẹ.


Bà Lý Tâm Hà nhìn Khang Kiếm, bỗng sực nhớ ra điều gì.


- Kiếm Kiếm, từ nhỏ con ngủ đã không ngoan, nằm trên giường là quẫy đạp như cá, mẹ sợ con không cẩn thận đạp nhầm phải Bạch Nhạn! Từ tối mai con ngủ ở phòng làm việc đi.


- Mẹ này, chuyện từ đời tám hoánh nào rồi, bây giờ con nằm rất ngoan. Giường to thế này, con có quẫy như cá cũng không đụng phaải Bạch Nhạn được. – Sếp Khang khóc dở mếu dở.


- Thế thì hai đứa ngủ riêng chăn ra, trời càng ngày càng lạnh, con để Nhạn Nhạn chết cóng thì không được. – Bà Lý Tâm Hà ngẫm nghĩ một lát rồi cất giọng gọi người giúp việc đem chăn tới.


Khang Kiếm thở dài.


Từ khi chung chăn gối với Bạch Nhạn, anh đã quen được cô gối đầu lên cánh tay, khẽ cúi đầu là có thể thơm lên má cô, tay đặt trên eo cô, chân quấn lấy chân. Bây giờ lại tách hai người ra, còn gọi là ngủ nữa không đây?


Bạch Nhạn ranh mãnh liếc trộm anh, lòng thầm sung sướng.


Một cốc sữa tươi, Bạch Nhạn uống đúng nửa tiếng.


Dưới ánh mắt giám sát nghiêm ngặt của bà Lý Tâm Hà, Khang Kiếm bất đắc dĩ chui vào cái chăn lạnh lẽo, ngọn lửa vừa mới dâng lên đỉnh đầu tắt ngóm thành một đống tro tàn dưới chân.


- Không được khóa cửa nữa, nhỡ Nhạn Nhạn muốn uống trà hay gì đó thì gọi người không tiện. – Bà Lý Tâm Hà khép hờ cửa lại.


Khang Kiếm ngửa mặt lên trời than thầm.


Đèn đầu giường phụt tắt, trong phòng tối đen như mực, yên ắng tới mức chỉ có hơi thở phập phồng của hai người.


- Ông xã, em rất thông cảm với anh, nhưng em cũng chẳng làm thế nào được. – Bạch Nhạn nghiêng người, khẽ khàng thổi một làn hơi nóng hổi vào tai anh.


- Ừ! – Khang Kiếm buồn bực gật đầu, đau lòng vuốt má bà xã.


Người ta đều nói phụ nữ sau khi mang thai sẽ xấu đi, sao bà xã anh mang thai rồi, da dẻ không những nhẵn nhụi, mịn màng hơn trước, ngực to ra, mông tròn lẳn, mà đến giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Một tiếng nói thỏ thẻ hay một cái liếc mắt là lập tức khiến tim anh ngứa ngáy như bị mèo cào.


- Mẹ cũng vì nghĩ cho em bé thôi, anh... có thể nhịn được. – Sếp Khang mím môi.


- Ông xã, anh thật tốt! – Bạch Nhạn thủ thỉ.


Một lát sau.


- Ông xã? – Cô lại gọi.


- Hửm? – Khang Kiếm dịch về phía cô, còn không quên ngoái ra ngoài cửa, lòng thấp thỏm.


- Vừa rồi anh còn chưa mặc quần cho em. – Hơi thở Bạch Nhạn vấn vít như hoa lan.


Đùng, máu huyết toàn thân sếp Khang dâng trào, tro tàn dưới gót chân ngay lập tức lại bừng bừng bốc cháy.


- Anh để quần lót ở đâu? Có ở dưới gối của anh không? – Giọng Bạch Nhạn rất thấp, mơ hồ không rõ, nhưng sếp Khang lại nghe rành rành từng câu từng chữ.


- Bà xã... – Trong bóng đêm, anh túm được bàn tay đang sờ mó không ngừng của cô, kéo cô vào trong chăn mình.


Hương thơm mềm mại, đến Liễu Hạ Huệ cũng phải phát điên.


- Ông xã, cửa còn mở kìa!


Bàn tay sếp Khanh đã nhanh chóng trượt từ đùi non của Bạch Nhạn xuống dưới, cô chu đáo nhắc nhở anh.


- Để anh đi khóa cửa.


- Mẹ thính tai lắm, sẽ nghe thấy đấy.


- Bà xã... – Sếp Khang gục lên gáy Bạch Nhạn, khóc không ra nước mắt.


- Ông xã, lúc ở huyện Vân, nếu buổi tối rất nhớ rất nhớ em thì anh giải quyết thế nào?


Sếp Khang ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, trong bóng đêm, mặt anh bỗng đỏ như tôm luộc.


- Con nít đừng hỏi lung tung. Đi ngủ, đi ngủ đi.... – Sếp Khang buồn bực đẩy hai bàn tay đang mò mẫm trên ngực anh ra.


- Ừm... – Bạch Nhạn lại thở dài – Ông xã, em nói thật cho anh biết, thật ra em cũng rất nhớ cà rốt đó.


- Bạch Nhạn...


Khang Kiếm nghiến răng ken két, cô nhóc này tối nay đúng là muốn xông vào chỗ nước sôi lửa bỏng mà, rõ ràng biết lòng anh đang bị thiêu đốt, còn cố tình bỏ thêm dầu vào lửa.


- Nhưng mà không thể nhớ. – Bạch Nhạn nháy mắt ma mãnh, dựa vào ngực anh, cắn vào vòm ngực rắn chắc của anh, mút mát một lúc rồi mới lưu luyến rời ra. – Ngủ ngon nhé, cà rốt.


Cô dịu dàng ôm một cái, rồi lại buông ra ngay, xoay người đi, nhắm mắt lại cười tít.


Chỉ còn lại sếp Khang ở sau lưng đang hồng hộc thở dốc.


- Bà xã, bây giờ người giúp việc cũng đã thu xếp được rồi, trước khi em sinh, có nên để bố mẹ về tỉnh nghỉ ngơi, thăm bạn bè một chút không?


- Vâng, sáng mai anh nói chuyện với bố mẹ, sau đó gọi xe đưa bố mẹ về.


Bạch Nhạn le lưỡi, oa, âm mưu cuối cùng cũng đã thành công, cô lại có thể sống những ngày tháng phiêu du tự tại rồi.


- Ông xã, bố mẹ về rồi, cuối tuần cho người giúp việc nghỉ, em sẽ làm món tuyệt chiêu bí truyền cho anh, cho anh ôm, cho anh hôn, cho anh ...


- Cô nhóc xấu xa, – Sếp Khang cắn lên vành tai xinh của cô – Đừng tưởng anh không biết em đang nghĩ gì. Nghĩ gì cứ nói thẳng ra, đừng có độc ác mê hoặc chồng em như thế, tàn nhẫn lắm.


- Đâu có, em yêu ông xã nhất mà. – Bạch Nhạn sướng âm ỉ.


2.


Lúc mang thai được chín tháng, Bạch Nhạn người tròn xoe, người không còn chút đường cong, những vết thâm trên mặt có xu hướng càng ngày càng nặng hơn, cúi đầu xuống không nhìn thấy chân mình, muốn nhặt thứ gì từ dưới đất lên còn khó hơn lên trời.


Ngoài việc bận rộn thu xếp nhà cửa, người giúp việc còn có thêm một nhiệm vụ mới, đó là đi giày và tắm rửa cho Bạch Nhạn.


Với ngoại hình hoành tráng như thế, Bạch Nhạn không dám soi gương, buổi tối xuống lầu đi bộ phải đợi sau khi trời tối, nếu không cô sợ mình sẽ dọa cho bọn trẻ trong tiểu khu sợ hết hồn.


Nói giống con chim cánh cụt vẫn còn là khiêm tốn, cô thường dùng từ "Gấu ngố" để so sánh, thấy hình tượng hơn.


Chẳng trách sao cả thế giới đều ca ngợi người mẹ. Phụ nữ mang thai, đúng thật là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, khiêu chiến với sức chịu đựng của chính mình.


Hôm nay cô tới bệnh viện kiểm tra. Trưởng khoa Phụ sản siêu âm cho cô, vừa nhìn màn hình vừa mừng rỡ, Bạch Nhạn liếc mắt qua:


- Có chuyện gì mà vui vậy ạ?


Từ hồi năm tháng, qua siêu âm Bạch Nhạn đã biết mình đang mang thai một bé gái.


Trưởng khoa xé một tờ giấy cho cô lau bụng rồi cẩn thận đỡ cô dậy, chỉ vào màn hình:


- Thông thường khi sinh con, người ta đều nói mong sinh được một bé trai bụ bẫm, sinh được một bé gái nhỏ nhắn. Em xem cô nương nhà em, ha ha, là một cô bé mũm mĩm đấy.


Bạch Nhạn thở dài, đây đều do công tẩm bổ của bà Lý Tâm Hà. So với các bà bầu cùng tháng khác, ai nhìn bụng cô cũng đều ngỡ ngàng hỏi có phải cô mang thai đôi không, thực ra là do em bé phát triển quá tốt.


Cô nói đùa với bà Lý Tâm Hà, em bé vừa ra đời đã phải giảm béo, nếu không sau này sẽ không lấy được chồng.


Bà Lý Tâm Hà phấn khởi ra mặt, bé cưng phải mũm mĩm, dễ thương như con cún béo mũm, tay chân mập mạp như ngó sen thì người ta mới yêu chứ! Cái gì là không lấy được chồng, đó là bọn chúng không xứng với bảo bối nhà chúng ta mà thôi.


Bạch Nhạn im bặt.


Bao nhiêu năm rồi, bà Lý Tâm Hà không tập trung làm việc gì, bây giờ bà coi việc cô mang thai là công trình trọng điểm mà bà gánh vác. Đứa bé này cũng chỉ mượn bụng cô ở tạm mấy tháng thôi, sau khi ra đời, có lẽ nó sẽ chẳng còn liên quan gì đến cô nữa.


So với những vị phụ huynh trẻ tuổi suốt ngày oán thán vì bị con trẻ hành, cô không biết mình nên cảm thấy hạnh phúc, hay là buồn phiền nữa.


Có một điều cần phải khẳng định, khi ra đời, chắc chắn đứa bé này sẽ là một tiểu công chúa được cưng chiều vô cùng.


Không chỉ là tình yêu thương gần như điên cuồng của ông Khang Vân Lâm và bà Lý Tâm Hà, mà ông bà ngoại và các cô dì chú bác ở Bắc Kinh cũng đã vô cùng sốt ruột mong được thấy mặt em bé. Cứ cách vài ngày lại có một đống đồ chơi và đồ dùng cho trẻ sơ sinh từ Bắc Kinh gửi tới. Nhìn con chó Snoopy to bằng người thật dựng trong góc phòng làm việc, Bạch Nhạn dở khóc dở cười.


Khi biết đó là một bé gái, sếp Khang hưng phấn tới mức giao hẹn miệng với cô, sau này anh làm ông bố tốt, cùng một phe với con gái, cô làm bà mẹ ghê gớm, là phe đối địch của bọn họ.


Bạch Nhạn cau mày, trong đầu nảy sinh một suy nghĩ kỳ cục, nếu bây giờ cô ôm bụng chạy mất thì không biết cái nhà này có phát điên lên không?


- Bạch Nhạn, thai nhi rất to, tuy là ngôi thuận, nhưng nếu sinh tự nhiên có lẽ em sẽ rất vất vả, em phải chuẩn bị tâm lý sinh mổ đi nhé. – Trưởng khoa Phụ sản dìu Bạch Nhạn ra khỏi phòng siêu âm.


Bạch Nhạn lắc đầu:


- Em muốn cố hết sức để sinh thường, không cảm thấy đau đớn tột cùng, làm sao có thể gọi là sinh con được?


Trưởng khoa cười cười vẻ không đồng tình.


Hôm nay vừa đúng là thứ Bảy, là ngày sếp Khang đích thân đưa bà xã đi kiểm tra.


- Con gái tôi khỏe chứ?


Đang ngồi đợi trên chiếc ghế dài trên hành lang, thấy họ đi tới, anh đứng dậy mỉm cười gật đầu với trưởng khoa, vẻ mặt hưng phấn và cực kỳ đắc ý.


- Khỏe không thể khỏe hơn được, mảnh mai, thon dài, tóc tai rậm rạp. – Trưởng khoa mím môi cười.


- Anh cười giống thằng ngốc lắm. – Bạch Nhạn đẩy anh.


- Như thế gọi là vui mừng khôn xiết. – Sếp Khang ôm eo Bạch Nhạn, nụ cười không hề giảm.


Trưởng khoa nhìn người đàn ông vừa đẹp trai vừa ưu tú, trong số những ông bố tương lai đang ngồi đợi ở đây, khí chất siêu phàm của anh hiện rõ mồn một. Rồi lại nhìn sang Bạch Nhạn, trên mặt cô phảng phất nét hạnh phúc và nhu mì vì được cưng chiều hết mức.


Có người bố mẹ như vậy, không biết đứa trẻ sinh ra sẽ thế nào? Chị không kìm nén được sự mong đợi.


Đang vào lúc cuối năm, người trên phố đông đúc, Bạch Nhạn không muốn đi dạo ở ngoài, sợ ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị.


- Khang Kiếm, anh đỗ xe ở đâu?


Cô muốn về nhà mau mau một chút.


- Anh bảo với bảo vệ rồi, đang đỗ ngoài cổng. Bà xã, chúng ta đi dã ngoại trong công viên đi!


Bạch Nhạn chớp mắt nhìn Khang Kiếm, có phải cô nghe nhầm không? Sếp Khang muốn đi picnic? Vào lúc này, với cái bộ dạng này của cô?


- Mùa đông năm nay ấm, nhiệt độ cao như mùa xuân, trên đường đến bệnh viện, anh thấy trong công viên có rất nhiều gia đình, người rất đông, có cả hoa nở, cây cối cũng xanh tốt. Anh đã bảo chị giúp việc chuẩn bị hoa quả và đồ tráng miệng rồi, có cả sữa tươi nữa.


Thì ra là đã tính trước.


- Khang Kiếm, anh nhìn em bộ dáng em có dám đi ra ngoài cho người ta thấy không? – Bạch Nhạn xoa cái bụng cồng kềnh, môi trề ra.


- Em thế này thì làm sao? Có gì khác với hồi trước đâu? – Khang Kiếm băn khoăn.


Bạch Nhạn lườm anh:


- Em cực lực nghi ngờ thị lực của anh. Hồi trước em giống con gấu ngố lắm sao?


Sếp Khang cau mày:


- Bà xã, tư tưởng này của em là không đúng. Mang thai là một nhiệm vụ vinh quang và vĩ đại, vì đứa con mà hy sinh một chút nhan sắc thì có gì là ấm ức? Phụ nữ trang điểm vì người thích mình, em có xinh hay không, anh nói là được rồi, em cứ tính toán linh tinh làm gì. Bây giờ anh trịnh trọng tuyên bố với em: Bà xã, em vẫn đẹp như xưa.


Bạch Nhạn nhìn trời thở dài, không còn lời nào để nói, đành im lặng.


Vì thế, dưới sự dìu dắt của sếp Khang, gấu ngố Bạch Ngạn đã đi xe tới công viên dã ngoại.


Thực ra, Bạch Nhạn không biết đây là giấc mơ mà sếp Khang đã ấp ủ trong lòng rất lâu.


Có một ngày như thế, dẫn theo bà xã và con gái, xách theo một giỏ hoa quả, hóng gió và tắm nắng trong tiết xuân hoa nở rộ. Trải một chiếc khăn trải bàn kẻ carô trong công viên, anh và con gái chạy vòng quanh thảm cỏ, bà xã ngồi trên khăn mỉm cười chụp hình cho cả hai.


Hiện giờ, tuy hoa chưa nở, xuân chưa tới, con gái vẫn còn đang ở trong bụng mẹ, nhưng anh thật sự không thể chờ đợi được nữa, hôm nay coi như là thực tập đi!


Đáng tiếc kế hoạch luôn không theo kịp sự thay đổi.


Chiếc ga giường kẻ carô được trải trên thảm cỏ héo vàng, giỏ hoa quả đã xách từ xe ra. Vác theo cái bụng to tướng, Bạch Nhạn không tài nào ngồi xuống được, trừ khi là nằm thẳng cẳng ra trên mặt đất.


Sếp Khang trăm ngàn lần không nỡ, thời tiết này lạnh lắm, nhìn nhanh bốn phía, phía ngoài vườn hoa mai có một chiếc ghế gỗ, anh bèn trả ga giường lên trên đó rồi đỡ Bạch Nhạn ngồi xuống.


Trong vườn, những cụm mai vàng lác đác tô điểm trên những cành lạp mai, gió nhè nhẹ thổi, mũi ngửi mùi hương thoang thoảng của hoa mai, tắm mình trong ánh nắng, trước mặt là một hàng long não xanh dài mướt mát. Khỏi phải nói, đúng là cũng có chút cảm giác của buổi dã ngoại ngày xuân.


Sếp Khang lấy máy ảnh ra chụp cho bà xã mấy tấm ảnh mặt mày nhăn nhó.


Nhìn thấy máy ảnh, Bạch Nhạn sống chết không chịu chụp, sếp Khang cũng sống chết không chịu bỏ cuộc. Trong lúc giằng co, Bạch Nhạn đành phải bày ra vẻ mặt tức giận, nhưng sếp Khang chẳng hề bận tâm, lại còn nhờ người khác chụp ảnh cho cả hai vợ chồng.


Năm phút sau, Bạch Nhạn chống eo đứng dậy, cuống quýt nhìn quanh.


- Khang Kiếm, em muốn vào nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh công cộng núp sau lùm cây, cách chừng 200 mét.


- Chẳng phải vừa đi trong bệnh viện sao?


Mới khoảng nửa tiếng trước mà!


Bạch Nhạn nổi giận:


- Sếp Khang, anh không biết là bà bầu phải đi tiểu nhiều hay sao? Con gái mũm mĩm nhà anh nằm đè lên bàng quang của em, em uống hai giọt nước cũng phải đi vệ sinh tới mười lần. Anh cứ luôn mồm nói yêu em, nhưng ngay cả việc chăm sóc bà bầu anh cũng không biết làm. Trời lạnh như thế này, chạy ra công viên đi dã ngoại, lúc thì bắt em uống nước, lúc thì cho em ăn hoa quả, nhà vệ sinh thì xa, anh... muốn em mất mặt hả?


Bỗng nhiên bị mắng té tát, sếp Khang ngẩn cả người:


- Bà xã, nghiêm trọng đến mức đó cơ à! Em có chịu nổi không?


- Không nhịn nổi thì đại tiểu tiện bừa bãi được à? – Bạch Nhạn trợn mắt.


- Anh canh chừng cho em.


- Sếp Khang... – Bạch Nhạn nghiến răng ken két.


- Biết rồi, biết rồi. – Sếp Khang vội vã cười cầu tài, cẩn thận dìu bà xã đi tới nhà vệ sinh.


Nhà vệ sinh vừa mới quét dọn nên sàn nhà ướt rượt. Người Bạch Nhạn vốn đã đứng không vững, cô vịn vào tường, thận trọng nhích từng bước một, mấy lần suýt trượt ngã, sếp Khang đứng ngoài nhìn mà tim thiếu điều ngừng đập.


- Bà xã. – Anh run rẩy gọi, môi mím chặt, mồ hôi túa ra đầy đầu – Em xem bên trong có người không?


Bạch Nhạn thò đầu vào trong:


- Dưới đất không có dấu chân nào, không có ai đâu!


- Vậy thì tốt!


Sếp Khang bước ra, len lén thò đầu vào trong, rồi lại liếc ra ngoài, cũng không có ai nhìn về phía này.


- Bà xã, em đi từ từ thôi, đằng trước có bậc thang...


Sếp Khang đã xuất ngoại, đi tới rất nhiều thành phố lớn, nhìn ngắm rất nhiều sông hồ, đồi núi, nhưng đây là lần đầu tiên đi vào nhà vệ sinh nữ, gương mặt điển trai mất tự nhiên đỏ ửng lên. Nhưng lúng túng thì cũng mặc, vợ con quan trọng hơn.


Anh ân cần vén áo khoác, tụt quần cho Bạch Nhạn, một tay ôm chặt lấy eo cô.


Làm vợ chồng hơn một năm trời, những bộ phận trên cơ thể của nhau đã nhìn thấy hết, nhưng đi vệ sinh trước mặt người kia thì đây là lần đầu tiên. Bạch Nhạn cảm thấy mình bây giờ không còn giống như người bình thường nữa, cái gì cũng không dám khoe ra.


Đi vệ sinh xong, Bạch Nhạn đứng dậy, xấu hổ không dám nhìn Khang Kiếm.


- Ngốc ạ. – Khang Kiếm nở một nụ cười chiều chuộng, giúp cô chỉnh lại quần áo rồi véo cái mũi nhỏ của cô – Em là vợ anh mà! Mau ra rửa tay đi.


- Khang Kiếm. – Bạch Nhạn bỗng ôm eo anh, kiễng chân lên hôn anh.


Khang Kiếm trợn mắt, bà xã anh đúng là biết chọn chỗ để thể hiện tình cảm. Vừa mới định ôm bà xã, tai đã nghe thấy bên ngoài có tiếng phụ nữ cười nói. Anh ngẩn người, cuống cuồng buông cô ra rồi quay người chạy thẳng ra ngoài.


Chạy đến ngoài lại đụng trúng ngay hai người phụ nữ trung niên đang đi tới.


- Á, đồ lưu manh!


Hai người phụ nữ không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, trân trối nhìn người đàn ông vừa chạy vọt ra ngoài. Một giây sau, một tiếng thét thất thanh vang lên.


Hai người phụ nữ vừa hét, vừa ra sức lùi về phía sau.


Vai sếp Khang rũ xuống, chật vật giải thích:


- Các bác nghe cháu giải thích, cháu không phải là ...


- Cậu mà còn dám bước tới, chúng tôi... chúng tôi sẽ báo cảnh sát.


Trong lúc hoảng loạn, hai người phụ nữ nhặt hòn đá lên, sợ hãi nhìn Khang Kiếm.


Khang Kiếm bất lực ngoảnh lại nhìn bà xã cầu cứu.


Bạch Nhạn dựa vào tường, mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt hưng phấn như đang xem kịch.


Haizzz, lấy vợ như vậy, phận làm chồng thật là thảm thương! Sếp Khang than thở!


3.


Mùa xuân như một cô bé con đáng yêu, khi bạn vẫn còn đang chán chường cái giá lạnh căm căm của mùa đông, ngẩng đầu lên đã phát hiện ra không biết từ lúc nào, lá non đã lốm đốm lú nhú trên những cành cây khẳng khiu, những nụ hoa xuân nơi góc tường đang cười rạng rỡ.


Trời ấm lên, gió nhè nhẹ thổi, mây lững lờ trôi, nước sông dâng cao, cây cối mướt mát...


Đất trời phơi phới sắc xuân.


Trong những ngày xuân nồng nàn này, công chúa nhỏ nhà họ Khang mà mọi người luôn mong đợi sẽ chào đời.


Bạch Nhạn ngủ đến năm giờ sáng, cảm thấy bụng đau từng cơn.


Cô từng làm việc ở khoa Phụ sản, tuy chưa từng đích thân sinh con nhưng cũng có lý thuyết suông, đánh trận trên giấy, quá trình ấy cô đã diễn tập trong đầu không biết bao nhiêu lần.


Cơn trở dạ muộn bốn ngày so với ngày dự sinh. Đồ đạc đã sắp xếp xong xuôi, phòng bệnh cũng đã đặt sẵn, số điện thoại của trưởng khoa Phụ sản đã lưu trong điện thoại.


Bạch Nhạn nhẩm qua một lượt những chuyện cần làm, xác định không có bỏ sót việc gì rồi mới đẩy đẩy cánh tay đang gác trên đùi cô.


Từ khi em bé bắt đầu biết đạp, sếp Khang đúng là hơi bị tẩu hỏa nhập ma. Họ vừa trèo lên giường, anh có thể giữ nguyên vẻ hưng phấn suốt cả buổi tối, dồn hết sự chú ý lên cái bụng cô. Cái bụng nhúc nhích một cái, anh liền khẽ reo một tiếng, mặt mày tưng bừng hớn hở. Hoàn toàn không giống một chủ tịch huyện oai phong, nghiêm nghị, lạnh lùng ngồi trên bục ra lệnh cho mọi người.


Anh còn đúc kết kinh nghiệm cử động của thai nhi, một lần là gọi bố, hai lần là gọi mẹ.


Có lần bà Lý Tâm Hà nghe thế, tức giận hỏi:


- Thế mấy cái gọi là bà nội?


- Vấn đề này con đang nghiên cứu. – Sếp Khang trầm ngâm trả lời.


Thấy anh như vậy, Bạch Nhạn cảm thấy mình vừa mang thai thì trí thông minh của sếp Khang liền tụt xuống chẳng khác gì trẻ mẫu giáo.


- Bà xã?


Khang Kiếm bật dậy. Khi ngày dự sinh của Bạch Nhạn tới, anh kiên quyết mỗi ngày đều lái xe ba bốn tiếng đồng hồ về nhà, thần kinh căng thẳng như phía trước có quân địch.


- Khang Kiếm – Bạch Nhạn đau toát mồ hôi, cơn co mỗi lúc một nhiều – Anh đừng căng thẳng, bây giờ mặc quần áo vào đã, rồi rửa mặt, xuống lầu nổ máy xe, chúng ta tới bệnh viện, đừng làm kinh động tới bố mẹ.


Cô cố gắng giữ giọng nói thật bình tĩnh, cô biết sếp Khang giống như cây cung đã giương lên, chỉ khẽ chạm vào là sẽ lao vút đi.


Khang Kiếm sững lại một giây rồi tung chăn ra, hết nhìn vào bụng Bạch Nhạn rồi lại nhìn Bạch Nhạn đang đau nghiến răng nghiến lợi.


- Mẹ ơi...


Anh gào to lên theo phản xạ.


- Nhạn Nhạn sinh rồi à?


Căn phòng bên cạnh lập tức có người lên tiếng.


Bạch Nhạn bất lực nhắm mắt lại.


Rất nhanh, trong bóng đêm trước buổi bình minh, mỗi căn phòng trong nhà họ Khang đều sáng đèn, phòng ngủ, phòng khách hỗn loạn như xảy ra chiến tranh. Người giúp việc xách túi đồ đạc và đồ bổ, ông Khang Vân Lâm đẩy bà Lý Tâm Hà, Khang Kiếm một tay dìu Bạch Nhạn, một tay mở thang máy.


- Không cần quá căng thẳng, con... có thể chịu được.


Cơn trở dạ khiến Bạch Nhạn nói không ra hơi, nhưng nhìn sếp Khang từ trước đến giờ dù Thái Sơn sập xuống cũng không biến sắc lại đang cau mày căng thẳng, bàn tay dìu cô không khỏi run rẩy, cô cảm thấy cần phải bổ túc cho họ một chút kiến thức về sinh sản.


- Con mau trật tự đi, lát nữa sinh còn phải dùng rất nhiều sức đấy. – Bà Lý Tâm Hà ngắt lời cô với vẻ từng trải.


- Bà xã, ngoan nào! – Sếp Khang chỉ mong sao chịu đau hộ cho Bạch Nhạn, đau lòng lau mồ hôi cho cô.


Bạch Nhạn gắng gượng nặn ra một nụ cười an ủi.


Họ lên xe, bà Lý Tâm Hà gọi ngay cho trưởng khoa Phụ sản, trưởng khoa nói đúng lúc chị ấy đang trực ở bệnh viện, sẽ lập tức sắp xếp cho Bạch Nhạn vào phòng đẻ.


Kỳ lạ, vừa vào đến bệnh viện, bụng Bạch Nhạn đột nhiên lại không đau nữa, hớn hở như không có việc gì, níu áo Khang Kiếm lúc thì đòi ăn cháo, lúc thì đòi ăn bánh bao.


- Vừa rồi là khởi động trước khi sinh, bây giờ là nghỉ ngơi trước khi sinh, lát nữa sẽ vào cuộc. Anh Khang, cô ấy muốn ăn gì thì cứ mua cho cô ấy, ăn vào thì mới có sức được! – Trưởng khoa kiểm tra cổ tử cung của Bạch Nhạn rồi nhíu mày – Thai nhi không nhỏ, hôm nay cô ấy sẽ phải vất vả đấy!


- Có thể nói rõ hơn được không ạ? – Sếp Khang không hình dung nổi rốt cuộc là vất vả đến mức nào.


- Anh sẽ được thấy tận mắt thôi. – Trưởng khoa cười cười.


Người giúp việc mua đồ ăn sáng về, vừa ăn được một miếng thì người Bạch Nhạn bỗng nhiên co rúm lại vì đau.


Mặt bà Lý Tâm Hà và ông Khang Vân Lâm tái nhợt đi:


- Kiếm Kiếm, mau gọi bác sĩ, lần này Nhạn Nhạn sinh thật rồi.


Trưởng khoa nhanh chóng chạy tới, bảo y tá đẩy Bạch Nhạn vào phòng chờ sinh, Khang Kiếm đi theo phía sau.


- Chị trưởng khoa, sao không vào luôn phòng sinh? – Khang Kiếm nhìn mấy bà bầu trong phòng chờ sinh, cũng có mấy ông chồng ở bên cạnh.


Có bà bầu đang khóc gọi mẹ: "Mẹ ơi, con không đẻ đâu, đau lắm...".


Có bà bầu đang chửi mắng chồng: "Đều tại cái đồ khốn kiếp nhà anh, chỉ biết sướng cái thân mình, bây giờ đau chết tôi rồi...".


Các ông chồng dở khóc dở cười, không dám phản bác một câu.


- Cơn co của họ mới bắt đầu thôi, tử cung mới mở được bốn phân, còn chưa đến lúc. – Trưởng khoa chứng kiến nhiều rồi nên nói rất từ tốn.


- Vậy đến mấy phân mới có thể sinh được? – Sếp Khang hỏi không biết xấu hổ.


Trong cơn đau, Bạch Nhạn vẫn cố kéo anh lại: – Mười phân.


Sếp Khang khép bàn tay lại, ngơ ngác nhìn hồi lâu, rồi bỗng cúi đầu xuống, ôm chặt bà xã:


- Bà xã, nếu em đau không chịu nổi thì cũng chửi anh đi!


Bạch Nhạn lắc lắc đầu cắn môi, mỉm cười nhìn anh:


- Khang Kiếm, em... cảm thấy sinh con cho anh là một điều rất hạnh phúc.


Tim sếp Khang nóng lên. Không bận tâm đến ánh mắt chăm chú của trưởng khoa và mấy cô y tá, anh cúi đầu hôn bà xã thật sâu.


- Anh Khang, bây giờ cô ấy đã thở không ra hơi rồi, anh chị để hôm khác hãy âu yếm nhé. – Trưởng khoa khẽ hắng giọng, tốt bụng nhắc nhở.


- Á...


Bạch Nhạn bỗng hét lên.


Trưởng khoa cởi quần áo của Bạch Nhạn.


- Được rồi, vào phòng sinh.


Lúc này, Bạch Nhạn mới biết được thế nào là đánh trận trên giấy, nào là lâm trận trợ chiến, nào là diễn tập, đều không bằng một góc nhỏ của việc chính thức vượt cạn. Cô làm theo hướng dẫn của trưởng khoa, lúc hít lúc thở, lúc thì dùng sức, lúc thì nghỉ ngơi. Trong suốt quá trình, có mấy lần cô đau tới mức muốn ngất đi, nhưng lại vượt qua như có phép màu.


- Anh đừng nắm tay cô ấy, cô ấy đau quá sẽ bóp tím tay anh mất. – Trưởng khoa nhìn Khang Kiếm mặt tái nhợt đang lau mồ hôi cho Bạch Nhạn, tay xiết chặt tay Bạch Nhạn.


- Không sao, miễn là cô ấy dễ chịu một chút. – Sếp Khang không nỡ để vợ bấu thành giường lạnh lẽo nên đưa tay cho cô bám lấy.


Thời gian nhích từng giây một, sếp Khang cảm thấy mỗi giây trôi qua đều dài dằng dặc như cả năm. Cuối cùng, sau hai tiếng đồng hồ, công chúa nhỏ cao quý nhà họ Khang đã dè dặt chui từ bụng Bạch Nhạn ra đời.


- Oa, 3.9kg, đúng là một em bé bụ bẫm! – Bế em bé lên, trưởng khoa sửng sốt.


- Giống ai?- Người Bạch Nhạn đẫm mồ hôi, cô cố sức thở dốc, phần dưới bỗng nhẹ bẫng.


Sếp Khang hình như vẫn chưa định thần lại được, nhìn đứa bé được truyền từ tay trưởng khoa tới tay cô y tá.


Em bé khóc "oa oa" không ngừng.


Y tá tắm rửa sạch sẽ cho bé rồi ôm tới:


- Bé ngoan đừng khóc nhé, để bố mẹ ngắm nét đẹp của con nào.


Khang Kiếm đỡ Bạch Nhạn dậy.


- Khang Kiếm, anh bảo con giống ai?


- Không biết nữa, con đỏ au, trên mặt còn có mấy vết trăng trắng...


Khang Kiếm trả lời một cách vô thức. Khi Bạch Nhạn mới mang thai, anh phấn khởi tới mức không còn là chính mình, suốt chín tháng, ngày nào cũng mong đợi em bé chào đời. Nhưng khi em bé ra đời rồi, anh lại chỉ muốn ôm chặt lấy bà xã, giống anh hay giống cô không quan trọng, đó đều là kết tinh tình yêu của họ.


- Trẻ con mới đẻ đương nhiên là phải đỏ rồi, như thế tức là mạnh khỏe, mấy vết trắng cũng sẽ mau chóng biến mất thôi.


Bạch Nhạn mất sức quá nhiều, mắt hơi hoa lên, không nhìn rõ, y tá bèn bế em bé ra cho ông Khang Vân Lâm và bà Lý Tâm Hà đang đợi bên ngoài xem.


- Trời ạ, giống Bạch Nhạn y như đúc vậy, Vân Lâm, ông nhìn xem có lúm đồng tiền nữa này! – Bà Lý Tâm Hà kích động kêu lên.


- Giống em à! – Bạch Nhạn nằm xuống, chẳng chút tự hào.


Sếp Khang đã định thần lại, nhớ lại khi bọn họ vừa kết hôn, hai người còn chưa yêu nhau. Có lần, khi truyền dịch cho anh, cô gục đầu trên sofa ngủ thiếp đi, anh ngoảnh đầu lại, nhìn dáng ngủ xinh đẹp của cô, lòng khẽ rung động, bỗng nảy ra một suy nghĩ: Nếu có thể sinh một đứa con gái giống cô ấy thì tốt biết chừng nào!


Bây giờ, nguyện vọng của anh đã thành sự thật.


- Giống em tốt chứ, lanh lợi thông minh, trong nhà mới náo nhiệt. Sau này sinh thêm một đứa, con trai giống anh là được rồi. – Sếp Khang cười đáp.


- Con trai? – Bạch Nhạn hít một luồng hơi lạnh, vừa rồi ở phía dưới khâu không biết bao nhiêu mũi, vẫn còn đau nguyên, sinh nữa thì mạng của cô đâu?


- Sếp Khang, anh định đối đầu với chính sách kế hoạch hóa gia đình của Nhà nước hả?


Khóe miệng Khang Kiếm khẽ nhếch lên vui vẻ:


- Bà xã, đến giờ em vẫn chưa biết anh là người dân tộc thiểu số à?


- Hả?


- Mẹ anh là người Mãn, anh cũng thế. Mặc dù em là người Hán nhưng hai chúng ta đều là con một, anh lại là người dân tộc thiểu số, theo chính sách thì chúng ta có thể được sinh hai đứa.


- Có khi em không phải là con một đâu! – Bạch Nhạn không cười, không hiểu sao lại nhớ tới bà Bạch Mộ Mai. Năm đó, khi sinh cô ra, có phải bà Bạch Mộ Mai cũng từng trải qua cơn đau đớn như vậy không?


Nếu không yêu người đàn ông đó, sẽ không có người phụ nữ nào tình nguyện sinh con cho ông ta.


Người đàn ông khiến bà Bạch Mộ Mai yêu thương, trong nhà có lẽ cũng có con trai rồi!


Nhìn vẻ hoang mang hụt hẫng trên mặt cô, Khang Kiếm liền hiểu ngay cô đang nghĩ gì. Anh bèn dịu dàng cúi xuống hôn lên đôi môi khô nẻ của cô:


- Bà xã, chỉ cần có em ở bên anh, sinh một đứa hay hai đứa đều được. Con lớn rồi sẽ như chim bay mất, còn chúng ta vẫn cứ nắm tay nhau đi suốt cuộc đời.


Mắt Bạch Nhạn ngấn lệ, nghẹn ngào nói:


- Nếu có thể sinh hai đứa, em sẽ sinh cho anh thêm một đứa.


Không nghĩ tới những chuyện trước đây, người đàn ông trước mắt mới là người mà cô cần trân trọng nhất.


- Không sợ đau sao? – Sếp Khang cười khổ sở.


Bạch Nhạn thành thật trả lời:


- Sợ, nhưng có thể cắn răng mà chịu.


- Bà xã, có cần anh nói cảm ơn không?


Đúng vậy, anh hy vọng nhà có thêm một đứa trẻ nữa. Anh và Bạch Nhạn đều chỉ có một mình, lớn lên trong cô độc, nếu có hai đứa con, bọn trẻ sẽ không phải giống như họ nữa.


- Không cần, anh chỉ cần nói anh rất hạnh phúc là được rồi.


- Bà xã, anh thật sự rất hạnh phúc.


Chương trước

Đang tải bình luận!