Số chương: 27
Chương bảy
Sáng hôm sau, khi mở mắt tôi thấy Mio đã dậy và đang chuẩn bị bữa sáng.
"Em ổn chứ? Trong người thế nào rồi?"
"Em vẫn hơi váng vất một chút nhưng đã đỡ hơn hôm qua."
"Em đừng làm quá sức. Bữa sáng cứ để anh."
"Vâng, nhưng vận động thế này sẽ thoải mái hơn."
"Chẳng có gì mới cả. Vẫn như hôm qua thôi."
"Em nhớ thêm gì chưa?"
"Chẳng có gì mới cả. Vẫn như hôm qua thôi."
Nàng xếp lên bàn đĩa thức ăn gồm có trứng chưng và thịt băm viên.
"Đợi Yuji dậy đã. Thường ngày nhà mình vẫn làm vậy."
Tôi có cảm giác chuyện này vẫn xảy ra hằng ngày, như thể hôm qua và hôm kia, tôi đều bắt đầu ngày mới với Mio như hôm nay.
Nàng lau tay và ngồi vào ghế đối diện tôi. Nàng mặc chiếc áo nỉ màu xanh lơ có hình logo của câu lạc bộ thẩm mỹ, nơi nàng từng làm việc. Nàng vẫn mặc chiếc áo này ở nhà. Vẫn kiểu buộc tóc cao ở đằng sau. Tóc dày nên nàng buộc lên gần sát đỉnh đầu. Đây cũng là kiểu nàng thường buộc trước đây.
"Kiểu tóc này", tôi nói, "trông quen quá."
Nàng đăm chiêu trước câu nói của tôi.
"Nghĩa là lâu lắm rồi em mới buộc thế này?"
"À", tôi dừng lại, "Không."
"Em buộc lên vì thấy vướng khi làm bếp thôi."
"Ừ. Phải rồi. Em nói phải."
Không phải tôi không biết nói dối, mà đây là do cái tật đãng trí. Tôi quên mất việc đang giấu nàng mọi chuyện.
Thấy tôi ngồi thần ra, nàng thắc mắc.
"Em thấy lạ quá."
"Lạ gì cơ?"
"Anh đó."
"À", tôi dừng lại, "Thế à?"
"Không có chuyện gì đâu."
Tôi nói.
"Chẳng có gì lạ đâu."
"À vâng", nàng thở dài.
"Hằng ngày em nấu ăn ở đây phải không? Nấu cho anh và Yuji?"
Nàng nhìn chiếc bếp ga dính đầy dầu mỡ và bổn rửa ố vàng.
"À ừ, đúng vậy."
Mảng tường cạnh bếp ga vẫn còn vết tích đen sì của lần đầu tiên (cũng là lần cuối cùng) tôi thử sức với món khoai tây chiên. Tôi quên mất là dầu ăn đang bị dây ra bếp. Chỗ dầu làm ngọn lửa bùng lên dữ dội. Hoảng hốt, tôi múc vội nước nóng còn thừa trong bồn tắm để dập lửa. Chẳng cần nói thì ai cũng biết đó là một hành động sai lầm. Sau một tiếc nổ "bùm", ngọn lửa tự nhiên tắt ngấm.
Tôi lên cơn co giật rồi lịm đi giữa đồng khoai tây cháy đen văng tung tóe.
Đó là chuyện của ba tháng trước.
"Anh này", nàng nói.
"Gì cơ?"
"Tối qua, lúc anh kể chuyện cho em trước khi đi ngủ, anh có nhắc đi nhắc lại rằng em là một người rất nghiêm túc phải không?"
"Ừ, đúng rồi. Em rất nghiêm túc."
"Nhưng nhìn căn phòng này, em lại thấy mình là người lười biếng và cẩu thả. Bếp, nhà tắm, nhà vệ sinh, chẳng chỗ nào có dấu hiệu thường xuyên được dọn dẹp, chưa kể trong tủ lạnh chỉ toàn là đồ ăn sẵn."
Nàng hướng nụ cười chực như sắp khóc về phía tôi.
"Một học sinh mô phạm chưa chắc sẽ thành một người vợ mô phạm nhỉ."
"Ôi, không phải vậy đâu."
Câu nói tự nhiên bật ra khỏi miệng tôi.
Nàng nhìn vào mắt tôi chờ đợi.
Tôi nhắc lại.
"Thực tế không phải như vậy."
Mắt nàng tối sầm lại.
Tôi vẫn luôn kém cỏi trong khoản thuyết phục người khác bằng những từ ngữ có trọng lượng. Những lúc thế này, tôi chỉ toàn thốt ra những câu ngốc nghếch nhất.
"Anh nói thật mà."
Tôi nhắc lại với giọng lí nhí như đang tự lẩm bẩm. Tôi cố tìm một lý do giả tưởng nào đó, nhưng thật xuất sắc là tôi không tìm ra lý do nào.
"Anh sẽ kể cho em sau", tôi nói.
"Tất cả", tôi dang rộng hai tay, chỉ một lượt khắp căn phòng, "đều có lý do."
"Thế hả?"
"Ừ."
Hồi nàng còn sống, nhà cửa không thế này. Bếp, phòng tắm, nhà vệ sinh luôn được nàng chăm chút sạch sẽ và tiện dụng. Trong tủ lạnh chỉ có thức ăn tươi sống, không bao giờ có đồ ăn sẵn. Tôi là thủ phạm gây ra tình trạng trên. Nếu như trước đây, tôi chẳng làm được gì nếu không có vở của nàng thì nay, khi đã trưởng thành, tôi vẫn hệt như vậy. Không có nàng, tôi chẳng làm nên trò trống gì.
"Tóc của anh", nàng ngây ra nhìn tôi. "Tối nay để em cắt cho nhé?"
"Tóc à?" Tôi vân vê mấy sợi tóc xoăn tít của mình.
"Anh cắt tóc lần cuối là khi nào?"
"Hình như cách đây ba tháng."
"Anh vẫn đang đi làm đúng không?"
"Ừ, sao hả em?"
"Đầu tóc anh thế kia mà không bị sao ư?"
"Chẳng thấy ai nói gì cả. Nhưng trông khiếp thế cơ à?"
"Trông bù xù như con sư tử mới ngủ dậy."
"Trời."
"Anh được chỗ làm ưu đãi quá."
Lời nhận xét của nàng rất chính xác.
Loài bao dung ngay cả với con sư tử mới ngủ dậy chính là loài chó St. Bernard.
Vừa rồi, nàng không giục "Anh đi cắt tóc đi" mà nói "em cắt cho nhé". Nàng vẫn thường cắt tóc cho tôi và Yuji. Nàng vẫn còn nhớ chuyện đó sao?
"Em sẽ cắt cho anh hả?"
Nàng gật đầu trước câu hỏi của tôi.
"Em nghĩ là em cắt được."
"Em vẫn cắt cho anh đấy."
"Vậy chắc sẽ ổn. Tay em sẽ nhớ ra thôi."
Nhưng mọi chuyện không ổn chút nào.
Tôi sẽ kể chuyện đó sau.
Hôm nay, nhờ có nàng chuẩn bị bữa sáng và cơm hộp nên lâu lắm tôi mới được thảnh thơi vào buổi sáng. Tôi uống cốc trà thảo mộc nàng pha (không rõ loại trà này cắt ở đâu), kể lại những chuyện liên quan đến nàng mà tôi chợt nhớ ra.
Em sinh ngày 18 tháng Một. Thuộc cung Ma Kết. Theo tất cả các loại hình bói toán thì người sinh cung này tính tình cẩn thận và kiên nhẫn.
Họ của em thời con gái là Enokida. Nhà em ở một thị trấn nằm ở phía Bắc, cách đây khoảng nửa tiếng xe điện. Bố em, mẹ em, em gái và em trai em vẫn đang sống ở đó.
Em không giống một ai trong nhà em. Nói cách khác, ngay từ khi sinh ra em đã mang khuôn mặt của một thành viên trong gia đình chúng mình.
Bố mẹ anh đang sống ở một thị trấn nằm ở phía Nam, cách đây khoảng mười lăm phút xe điện.
Anh không có anh chị em. Anh là con một, đứa con mà mọi người thường bảo "thế cũng đủ phát ốm rồi".
Không chỉ thế thôi đâu, anh còn có rất nhiều vấn đề khác nữa, anh sẽ kể cho em sau.
Hồi cấp II, em tham gia câu lạc bộ thể dục dụng cụ. Môn sở trường của em là nhảy ngựa. Anh đã từng xem em nhảy rồi (lúc em làm mẫu trong giờ), em có một sức bật tuyệt vời. So với em, các bạn khác chỉ là những đứa con nít biết mỗi việc giậm chân giận dỗi.
Thật đấy.
Tuy nhiên, em có nhược điểm là không thể đứng trụ khi tiếp đất. Vì thế mà điểm của em luôn ở mức làng nhàng 6,5. Em cũng được gọi vào đội tuyển dù chỉ là thành viên dự bị. Lên cấp II, phải nói là em rất sáng suốt khi chọn thể dục nhịp điệu thay vì thể dục dụng cụ. Bởi với thể dục nhịp điệu, em có thể chạy luôn mà không cần đứng trụ sau khi tiếp đất.
"Em đã tham gia câu lạc bộ thể dục nhịp điệu?"
"Đúng thế. Một câu lạc bộ rất nổi tiếng. Nhiều lần vô địch giải thể thao các trường trung học."
"Giỏi thế ư."
"Em còn là một vận động viên rất cừ nữa. Tuy không được tham dự giải toàn quốc nhưng em cũng đạt được một số thành tích nhất định ở giải cấp khu phố."
"Không thể tin nổi."
"Sao vậy?"
"Môn thể dục nhịp điệu cơ mà!"
"Ừ, môn đó đấy."
"Em đoạt giải?"
"Ừ, em đã đoạt giải."
Mio cười khúc khích.
"Kỳ lạ thật."
"Công nhận."
"Còn anh?" Mio hỏi. "Anh tham gia câu lạc bộ gì?"
"Câu lạc bộ điền kinh."
"Môn chạy hả?"
"Bây giờ anh vẫn tập chạy đấy. Hồi cấp III anh là vận động viên ở cự ly tám trăm mét."
"Chà", Mio nhăn mũi. "Nghe có vẻ vất vả nhỉ."
"Dù vất vả thế nào", tôi nói, "nhưng một khi mình đặt kỳ vọng vào đó thì không cảm thấy vất vả gì hết."
"Thế ạ?"
"Chắc chắn rồi."
"A, Yuji!"
Một giọng nam quen thuộc vọng sang từ phòng bên cạnh.
Mio giật mình, hơi co người lại.
"Tiếng đồng hồ báo thức đấy."
Tôi nói.
"Em nghe thử mà xem."
"Xem này, ta mang quà đến cho cậu đây."
"Nhìn đây. Quà đây này. Mở mắt ra đi."
"Đúng tồi. Mở mắt to ra nữa nào. Quà đây, quà đây."
"Đâu cơ?" Tiếng Yuji thì thào.
"Ở đây. Đúng rồi. Mở mắt to nữa đi."
"Ở đâu?"
Giọng Yuji lần này đã to hơn.
"Chà, cậu mở mắt rồi à. Nhìn cho kỹ đây này. Đây là món quà tuyệt vời nhất dành cho cậu đấy. Một ngày mới đến rồi."
"Trời, lại bị lừa tiếp."
"Xin chào", Yuji đi ra khỏi phòng, tay vẫn dụi mắt.
"Tóc con trai em còn bù xù hơn cả anh."
"À, tại con mới ngủ dậy. Sáng nào cũng rối bù cả lên. Chẳng hiểu thằng bé nằm ngủ kiểu gì."
Tóc Yuji trông giống hệt nhân vật Woodstock trong bộ truyện Peanuts. Kiểu tóc của người lữ khách đang đi ngược gió Bắc. Yuji mặc áo ngủ và chiếc quần lót đã lỏng chun. Quần ngoài của thằng bé vẫn còn nằm trong chăn.
Yuji nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ngái ngủ. Sau đó, thằng bé gãi đầu, đăm chiêu nghĩ ngợi gì đó. Nó nhắm mắt rồi lại từ từ mở mắt ra.
"Mẹ à?"
Má Yuji bắt đầu ửng đỏ, nước mắt trào ra.
"Mẹ? Mẹ phải không?"
Yuji chạy lại phía Mio, tóm chặt lấy cánh tay nàng.
"Mẹ, mẹ đã về rồi à."
Yuji vòng tay ôm lấy Mio rồi áp bên má đỏ ửng vào ngực nàng. Thằng bé siết chặt người Mio, liên tục gọi "mẹ ơi mẹ ơi".
Tôi đứng dậy, đi ra phía sau Yuji.
Chiếu quần lót trễ cạp đang phồng lên như cái bỉm. Dưới hai ống quần là đôi chân gầy gò đến tội nghiệp với chi chít gân xanh phía sau đầu gối.
"Yuji!", tôi nói. "Mẹ khỏi ốm rồi, từ hôm nay, mẹ lại nấu cơm cho bố và Yuji. Mẹ sẽ không đi đâu hết, con đừng làm ầm lên nữa."
Vai Yuji khẽ cử động. Thằng bé nín thở, nghĩ ngợi. Chắc cái đầu bé con con kia đang nhớ lại các sự kiện xảy ra từ hôm qua.
"Mẹ mất trí nhớ do bị ngã. Con nhớ ra chưa?"
Yuji gật đầu, tay vẫn bám chặt vào Mio.
"Yuji đúng là đồ mít ướt."
Thằng bé gật đầu tiếp.
"Ăn sáng thôi. Mẹ nấu đấy. Ngon lắm."
Yuji mặt vẫn cúi gằm, từ từ buông Mio, đến ngồi vào ghế của mình.
"Trước tiên phải rửa mặt đánh răng đã."
Thằng bé gật đầu, đi ra bồn rửa mặt, mắt vẫn nhìn xuống dưới. Tôi nhìn theo thằng bé rồi quay sang Mio.
"Hôm qua anh có nói với em là Yuji mít ướt lắm."
"Có vẻ thế thật."
"Thằng bé vui vì lâu lắm rồi con mới trông thấy em ngồi đây vào buổi sáng. Vì em nằm liệt giường cho đến tận sáng hôm qua."
"Vậy sao?"
Nàng nhìn tôi nghi ngờ. Tôi mỉm cười gượng gạo, ý muốn hỏi nàng rằng: sao em lại nhìn anh như thế?
"Kỳ lạ thật!" Mio nói.
"Cái gì lạ cơ?"
"Hai bố con anh."
"À", tôi nói. "Không có gì đâu. Không cò gì lạ đâu."
Tài nghệ diễn kịch của tôi sắp đi đến giới hạn. Tôi thấy mình hệt như một anh diễn viên ba xu, giả vờ huýt sáo để lấp liếm việc đang nói dối.
Yuji đã đánh răng xong, quay lại ngồi vào ghế của mình.
"Chúng ta ăn thôi. Mời cả nhà nhé."
Tôi cố tình nói thật to để ngăn chặn mối nguy hiểm đang đe dọa.
"Con mời bố mẹ!" Yuji nói.
Mio lần lượt nhìn hai bố con nhưng hai bố con làm như không biết, tiếp tục ăn.
Rốt cuộc, nàng khẽ thở dài.
"Hai bố con ăn uống cẩn thận một chút. Thức ăn vãi đầy rồi kia kìa."
Ăn xong, tôi cởi quần áo ngủ, thay sang bộ vest. Trông thấy tôi mặc vest, Mio sững người. Tưởng nàng không quen nhìn tôi trong bộ vest, tôi bèn giả vờ bắt chước điệu bộ của mấy tay người mẫu trong tạp chí GQ.
"Anh à?" Mio nói.
"Gì thế em?"
"Anh vẫn mặc bộ vest này đi làm hả?"
Hóa ra là tôi nhầm. Có thể nhận thấy điều này qua giọng nói của nàng.
"Ừ, sao cơ?" Tôi nói.
"Đây là bộ vest mùa đông mà? Vải gì dày cộp cứ như để mặc ở vùng đại hàn ấy."
"Thế hả?" Tôi hỏi giống kiểu Yuji.
"Với lại, anh mặc sai cỡ rồi. Vai thừa bao nhiêu thế kia."
Thế mà tôi không biết.
Chẳng ai chỉ cho tôi biết cả.
Đột nhiên, tôi nhớ ra sự hiện diện của một phụ nữ như thiên thần dẫn lối cho tôi.
Cô Nagase cùng văn phòng. Và thái độ kỳ lạ của cô.
Thôi đúng rồi. Hóa ra đây là điều cô ấy muốn chỉ cho tôi biết.
"Tại anh sụt cân đó. Sụt đi khá nhiều." Tôi cố bào chữa.
Sau khi Mio qua đời, hầu như tôi chẳng ăn được gì. Tôi vốn đã khảnh ăn rồi nay còn khảnh ăn hơn nên cứ ngày một gầy đi. Từ sau mươi hai cân, tôi sụt xuống còn năm mươi tư cân. Con số này vẫn đứng nguyên cho đến bây giờ.
Đó là lý do bộ vest trở nên rộng thùng thình như vậy.
Nhưng tôi không nhận ra điều ấy.
Tôi vớ được bộ treo ngay ngoài cùng, thế là mặc suốt luôn.
Mio lục tủ quần áo, tìm được bộ vest mặc xuân hè và đưa cho tôi. Tôi mặc thử và bộ này cũng rộng chẳng kém."Em thấy lạ lắm!" Mio nói khi thấy tôi trong bộ vest chảy xệ cả hai bên vai cùng bộ mặt cười ngớ ngẩn.
"Cái gì lạ cơ?"
"Có thật anh là chủ căn nhà này không?"
Ánh mắt nàng ra chiều thông cảm.
"Em tin em là vợ anh, nhưng không phải là anh đang tự ý mượn nhà của ai đó đấy chứ?"
Một ý kiến xác đáng. Nếu xét theo ý này, tình trạng nhà cửa bừa bộn sẽ dễ được chấp nhận hơn. Bởi lẽ, tôi không phải là chủ của căn nhà.
Chuyện bộ vest bị sao cỡ cũng sẽ có lý do thích hợp. Vì đây là bộ vest của người khác.
"Làm sao có chuyện đó được!" Tôi nói. "Đây là nhà của chúng ta. Anh bảo rồi, tại anh bị sụt cân thôi."
"Tại sao?"
"À, đó là một trong rất nhiều vấn đề của anh. Sau này em sẽ hiểu."
"Sau này là bao giờ?"
Nàng khoanh tay nhìn tôi với bộ mặt như muốn bảo: nàng không muốn nhượng bộ thêm nữa.
"Tối nay!" Tôi nói. "Tối nay anh sẽ kể. Anh sẽ kể cho em những vấn đề của anh."
"Được rồi. Em sẽ đợi."
Sau đó, Mio giúp Yuji chuẩn bị đi học. Thằng bé cứ loay hoay với mấy cái khuy áo mà nó vẫn tự cài cả năm nay khiến Mio phải cài giúp. Một dấu hiệu muốn quay lại thời kỳ làm nũng đây.
Thôi kệ.
Cảnh tượng này khiến tôi có cảm giác như được quay lại thời gian hơn một năm về trước cũng chính tại ngôi nhà này.Trước khi đi làm, tôi nói với Mio.
"Anh nghĩ em không nên ra ngoài."
Mio chỉ gật đầu, không tỏ ý thắc mắc gì.
"Trông sắc mặt em chưa được ổn, em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe."
"Vâng."
Thật ra, điều khiến tôi lo lắng là tai mắt của hàng xóm. Mặc dù trước đây chúng tôi không quan hệ nhiều với hàng xóm nhưng cũng có không ít người biết Mio đã qua đời một năm trước.
Khu nhà này được xây theo kiểu hơi đặc biệt, bốn trong số sáu căn hộ chỉ có một phòng, riêng hai căn hướng phía Đông của tầng một và tầng hai (nhà tôi) lại có hai phòng. Do thiết kế như vậy nên hầu hết những người sống ở đây là sinh viên hoặc nhân viên văn phòng còn độc thân. Một năm trở lại đây, chỉ ba căn là có người mới chuyển đến, vì vây, tính đến thời điểm này, những người biết Mio gồm có cậu nhân viên văn phòng sống ở phòng 101 và hai vợ chồng sống ở phòng 103. Ban ngày mọi người đi làm hết nên dù Mio có ra ngoài cũng không lo bị bắt gặp, nhưng dù sao cẩn thận thì vẫn hơn.
Mio ra thềm nhà tiễn tôi và Yuji.
"Hai bố con đi nhé."
Liệu có phải, dù còn trí nhớ hay không thì con người vẫn sẽ xử sự theo bản năng vốn có? Cách Mio đứng ở bậc thềm tiễn hai bố con, giọng nói của nàng, nét mặt của nàng chẳng có gì thay đổi so với hồi còn sống.
"Đi học nhé Yuji..."
Mio kìm lại không nói "bé" nữa và tủm tỉm cười.
Tiếp theo, nàng quay sang nhìn tôi bảo "anh đi nhé", nét mặt nàng hơi đăm chiêu.
"À quên..." nàng nói. "Hình như em chưa biết tên anh?"
"À", tôi gật đầu, nói cho nàng biết tên của tôi.
"Tên anh là Takumi."
"Takumi?"
"Có nghĩ là 'khéo léo' ấy."
"À, anh Takumi."
"Dù anh chẳng khéo léo gì. Khác xa cái tên."
"Công nhận."
Nàng khẽ gật đầu rồi phá lên cười như muốn trêu tôi.
"Tên Takkun là từ đó hả?"
"Ừ."
Nàng đứng nghiêm, chào tôi thêm lần nữa.
"Anh Takumi đi nhé."
Hình như tôi chưa bao giờ thấy ngực đau nhói thế này, kể cả khi nàng nói yêu tôi.
Nước mắt tôi chực trào ra.
Nàng đã chào tôi thế này cả ngàn lần rồi. Sáng nào nàng cũng tiễn tôi đi làm bằng câu đó. Câu nói gợi lên hình ảnh cuộc sống vợ chồng của hai chúng tôi.
"Anh đi đây."
Tôi nói đầy trìu mến.
"Chào em", "Ngủ ngon nhé", "Ngon quá", "Em ổn chứ?", "Em ngủ ngon không?", "Lại đây"... tất cả những câu nói rất đỗi bình dị như thể đều đầy ắp tình yêu thương.
Thế mới là vợ chồng chứ, tôi nghĩ.
Vậy mà trước đây tôi chẳng nhận ra điều này.