Em sẽ đến cùng cơn mưa

Tác giả: Ichikawa Takuji

Số chương: 27

Chương năm

Hôm sau, hai bố con vào rừng như thường lệ.


Xưởng rượu hôm nay vẫn phát rên "gư, gư, ga". Bầu trời bao phủ một lớp mây dày, xám xịt. Gió từ trong rừng thổi ra mang theo mùi mưa.


"Trời sắp mưa đấy."


"Ồ?


Tôi giảm tốc độ để đi song song với Yuji.


"Bố ngửi thấy mùi mưa. Có thể trời sẽ mưa."


Yuji khịt khịt mũi.


"Con không biết."


"Nhanh lên nào."


Mọi khi hai bố con vẫn đi đường vòng, chạy một quãng kha khá rồi mới tới nhà máy bỏ hoang, nhưng hôm nay, chúng tôi chọn đường tắt.


Trong rừng rất tối. Dẻ và bồ đề vươn cành tạo thành vòm lá bên trên. Bên dưới, là rụng thành lớp, mỗi bước dẫm lên lại nghe tiếng lép nhép.


Bầy chim không cất tiếng hót. Có lẽ do trời u ám quá nên chúng chẳng buồn ca hát.


Im ắng.


Thi thoảng, như thể chợt nhớ ra điều gì, một làn gió thổi tới lay động ngọn cây, tạp nên những âm thanh lách cách nghe như tiếng ai ném hạt đậu. Một thân cây đổ nằm chắn ngang đường, lần trước cây này chưa nằm đây. Tôi giúp Yuji nhấc xe đạp qua.


Đi hết rừng là tới nhà máy bỏ hoang. Trời càng lúc càng tối.


Tách, giọt mưa đầu tiên sượt qua má, rơi xuống vai.


"Mưa rồi đấy."


Mưa đổ xuống ào ào. Nền bê tong của nhà máy lõng bõng nước. Một mùi vô cùng quan thuộc xộc thẳng lên mũi. Cả nhà máy bỏ hoang rộng thế này mà không có nổi một chỗ trú mưa. Biết thế hai bố con ở lại trong rừng còn hơn.


Tôi quyết định quay về đường cũ nên gọi Yuji."Về thôi con."


Nhưng Yuji không nghe tiếng tôi. Trán bết tóc vì dính nước mưa, thằng bé hơi chúi về phía trước, như thể đang nhìn vào thứ gì đó, mặt đầy vẻ nghiêm trọng. Thằng bé chau mày, chăm chú quan sát bằng ánh mắt đăm chiêu, già dặn nhiều so với tuổi.


Tôi dõi theo ánh mắt Yuji.


Giữa khung cảnh âm ù mờ nước mưa nổi bật một điểm màu sáng nhạt le lói. Điểm này nằm ngay trước cánh cửa có ghi số #5, nơi bức tường duy nhất còn sót lại. Tôi dung đầu ngón tay gạt nước mưa đọng trên lông mi, mở to mắt nhìn lại lần nữa. Ngay lập tức, tôi nhận ra một dáng hình quen thuộc.


Không thể có sự nhầm lẫn ở đây.


Kia chính là Mio.


Nàng đang ngồi thu mình trước cánh cửa, trên người khoác chiếc áo len mỏng màu hoa anh đào. Tôi cúi nhìn Yuji. Thằng bé cũng ngước lên nhìn tôi. Hai mắt thằng bé mở thao láo, miệng há hốc hình chữ O.Yuji khe khẽ thì thào, hệt như lúc kể cho tôi chuyện bí mật.


"Takkun ơi, nguy rồi."


Mắt Yuji chớp chớp liên tục


"Mẹ kìa!" Yuji nói. "Mẹ từ tinh cầu Lưu Trứ về."


Hai bố con dè dặt tiến gần Mio. Không phải vì sợ. Không có ông chồng nào lại sợ linh hồn của vợ mình cả. Mà vì tôi có cảm giác chỉ chút xáo động trong không khí cũng đủ xóa đi sự hiện diện của nàng.


Yuji chắc cũng nghĩ thế. Vì tôi không thấy thằng bé chạy ào đến ôm Mio ngay.


Hoặc có thể, bản năng đã mach bảo cho Yuji biết, hạnh phúc là thứ mong manh.


Về phần mình, tôi không quên phải nhìn nhận sự việc theo cách thông thường với con mắt của người bình thường.


Giả thuyết về một người giống hệt Mio.


Đây là một cô gái hoàn toàn xa lạ có ngoại hình giống như chị em sinh đôi với nàng. Hoặc là chị em sinh đôi thật chứ không phải người lạ. Nếu là người lạ thì người này giống nàng đến khó tin. Nếu là chị em sinh đôi thì không có chuyện tôi lại không biết. Nàng có em gái và em trai nhưng ba chị em chẳng giống nhau chút nào. Trong khi tôi, một người không hề chung huyết thống lại còn giống em trai nàng hơn. Tôi cũng chưa từng nghe chuyện nàng có cô em sinh đôi bị cấm cung với chiếc mặt nạ trùm kín bao giờ.


Giả thuyết rằng nàng vẫn sống.


Không thể có chuyện đó.


Giả thuyết này nghe có vẻ hấp dẫn nhưng hơi vô lý.


Nếu nàng còn sống, điều đó có nghĩa là tôi đã có mặt vào giây phút lâm chung của một Mio khác, tổ chức đám tang cho một Mio khác, và đến tâm sự bên mộ của một Mio khác.


Tôi không ngớ ngẩn đến mức ấy.


Tôi cũng nghĩ đến giả thuyết người ngoài hành tinh, giả thuyết người nhân bản, nhưng ông Mulder – tức David Duchovny – tin mấy giả thuyết đó chứ tôi thì không.


Tôi nghĩ tất cả những điều trên trong lúc chậm rãi tiến về nàng, tuy nhiên, ý nghĩ chiếm trọn tâm trí tôi lúc này là người con gái trước mặt tôi đây chính là linh hồn vợ tôi.


Bởi nàng đã nói với tôi.


"Đến mùa mưa, em sẽ quay lại để xem hai bố con sống thế nào."


Nàng đã giữ lời hứa, quay về gặp hai bố con vào một ngày mưa tháng Sáu.


Khi chỉ còn một chút nữa là chạm được vào nàng thì tôi nhận ra. Bên vành tai phải của nàng có hai nốt ruồi nhỏ xíu. Chiếc răng khểnh nhỏ xíu thấp thoáng sau đôi môi khép hờ.


Cô gái này không phải là ai đó giống hệt Mio, cũng không phải chị em sinh đôi hay người nhân bản.


Cô chính là Mio.


Nếu cách diễn đạt trên chưa chính xác thì có thể sửa lại thế này. Cô ấy là hiện thân của Mio với đầy đủ tâm hồn, thể xác, thậm chí có cả kí ức của Mio trước kia. Nếu là linh hồn thì là một linh hồn quá thực, với hình hài quá rõ nét, chưa kể còn mang mùi hương rất thơm nữa.


Mái tóc thân thương của nàng.


Không thể so sánh mùi hương này với gì khác, chỉ có thể gọi đó là "mùi hương ấy." Thứ ngôn ngữ thân mật nàng dành riêng cho tôi


Thứ ngôn ngữ có một không hai trên thế giới.


Và tôi đang cảm nhận được ngôn ngữ đó.


Không nhận ra sự có mặt của hai bố con, nàng lwo đãng nhìn những giọt mưa vỡ òa dưới chân. Tôi để ya thấy hai bầu má Mio đầy đặn hơn so với hồi nàng mất. Đây là gương mặt trước khi bệnh tình của nàng xấu đi. Trông nàng rất khỏe mạnh và trẻ trung.


Có gì đó hơi mâu thuẫn.


"Một linh hồn khỏe mạnh.", nghe thật mâu thuẫn như kiểu "một nhà tài chính hảo tâm" hay "Woody Allen có lối suy nghĩ tích cực". Nhưng biết đâu, linh hồn thường trở về hạ giới trong thời kì hạnh phúc nhất.


Dưới lớp áo len mỏng màu hoa anh đào là chiếc váy liền trắng không hoa văn. Nàng được cấp bộ quần áo này ở tinh cầu Lưu Trữ chăng? Những người sống trên đó đều mặc đồ màu trắng? Tôi biết từ ngày xưa, các linh hồn đã được mặc định là bận đồ trắng, nhưng không lẽ giờ kiểu mốt đó đang quay lại?


"Mẹ?"


Quá nôn nóng, Yuji khẽ gọi, giọng run run.


Bây giờ Yuji mới nhận ra sự có mặt của hai bố con, nàng ngẩng lên. Nàng nhìn hai bố con với anha mắt bình thản, lãnh đạm. Nàng chầm chậm nhắm mắt, sau đó lại mở ra, khẽ nghiêng đầu về một bên.


Từng cử chỉ quá đỗi đáng yêu và thân thương ấy khiến tôi suýt trào nước mắt. Không nghi ngờ gì, đây chính là vợ tôi, dù nàng chỉ còn là linh hồn. Đwơng nhiên, cả sự đáng yêu kia nữa cũng không hề thay đổi.


Tôi nhẹ nhàng chìa tay ra để kiểm chứng sự hiện diện của nàng. Nnàng hoảng sợ, vội co người lại.


Có gì đó bất tiện ư? Nàng không được phép để con người chạm vào?


Không thể kiềm chế hành động của bản thân, tôi đặt tay lên vai nàng.


Tôi ngỡ rằng có điều gì đó sẽ xảy ra, nhưng không có gì cả.


Tôi cảm nhận được bờ vai mỏng manh của nàng dưới tay mình, bờ vai ấy tuy có ướt chút mưa nhưng vẫn còn hơi ấm. Tôi thoáng ngạc nhiên. Giả sử đây chỉ là cảm giác lạnh lẽo hơn cả cơn mưa tháng Sáu, hoặc thứ tôi nắm trong tay chỉ là giọt sương màu hoa anh đào chứ không phải bờ vai nàng, thì có vẻ hợp lí hơn.


Dù là gì đi nữa thì sự thật là nàng đang hiện hữu ở đây và mùi hương êm dịu tỏa ra từ người nàng khiến trái tim tôi chao đảo.


Yuji cũng rón rén tiến lại gần Mio, dè dặt chìa bàn tay xinh xắn kéo áo nàng. Mio mỉm cười đám lại Yuji nhưng hai gò má căng cứng khiến nụ cười trở nên gượng gạo.


Sao thế này?


Cảm giác lạ lẫm này là sao?


Tôi hơi lo, bèn gọi thử tên nàng."Mio à?"


Nàng quay sang nhìn tôi, đôi môi mỏng của nàng khẽ mở ra, để lộ chiếc răng khểnh lớn.


"Mio?". Nàng nói. "Đó là tên tôi ư?"


Giọng nói quen thuộc với âm điệu cao, mỏng và hơi run ở cuối câu.


Ban đầu tôi muốn òa khóc vì giọng nói quen thuộc ấy, nhưng rồi trước câu hỏi của nàng, tôi ngạc nhiên đến mức nước mắt không trào ra nổi.


"Sao em lại hỏi vậy?" Tôi nói. "Em không nhớ gì ư?"


"Hả?" Yuji nói.


"Có lẽ vậy." Mio nói.


"Thế hả?" Tiếng của Yuji.


"Tôi, tôi không nhớ gì cả."


"Không nhớ gì cả?" Hai tay tôi cứ hươ huơ huơ một cách vô nghĩa. "Không gì cả?"


"Vâng."


Nàng nhếch mép như thể thất vọng vì vừa rút thăm trượt.


"Vậy còn..." nàng hỏi, "Hai người là ai?"


"Là ai?"


Tôi nói với nàng, trong lòng cảm thấy không được thoải mái lắm."Anh là chồng em, còn Yuji là con trai em."


"Đúng thế, CON TRAI.". Yuji nói.


"Không thể nào.", nàng nói.


"Đúng vậy."


"Đúng đấy mẹ," Yuji nói.


"Khoan đã."


Mio giơ một tay ra như muốn ngăn hai bố con đừng nói nữa, tay còn lại nàng ôm lấy đầu mình.


"Khi tỉnh lại, tôi thấy mình ngồi đây."


Nàng nhắm mắt, lần hồi lại trí nhớ với vẻ mặt nghiêm trọng.


"Chừng mười phút trước thôi. Tôi đã cố nhưng không nhớ được gì cả. Đây là đâu, tại sao tôi lại ở đây, tôi là ai mà lại ngồi đây nghĩ ngợi thế này?"


Nghe nàng nói, tôi bắt đầu suy nghĩ. Như vậy là nàng rơi xuống dưới này cách đây mười phút. Trong khi đó, toàn bộ kí ức của nàng vẫn ở lại tinh cầu Lưu Trữ. Nghĩa là nàng cũng quên cả việc mình đang là một linh hồn. (Có lẽ vậy...)


Tóm lại, chuyện này là thế nào?


"Hôm nay tôi đến đây cùng với hai người?"


"Phải!" Tôi nhanh trí trả lời.


"Sao cơ?" Yuji nói.


Tôi khẽ cấu vào cái gáy mảnh khảnh của Yuji.


Thằng bé im lặng.


"Ba chúng ta đã đến đây. Chủ nhật nào cả nhà cũng đi dạo."


"Thật vậy à?"


"Thật!" tôi gật đầu.


"Anh và Yuji chạy vào rừng chơi. Khi quay lại thì thấy em như thế này. Chắc em bị ngã đạp đầu vào đâu đó"


"Tức là tôi bị mất trí nhớ vì cú đập đầu đó?"


"Có vẻ như vậy."


"Thật thế hả?" Yuji hỏi.


Tôi cấu gáy Yuji mạnh hơn nữa.


Thằng bé liền im bặt.


"Dẫu sao em cứ về nhà với bố con anh đã. Trí nhớ của em sẽ sớm trở lại thôi."


"Thật vậy ư?"


"Ừ."


Nàng từ từ đứng dậy. Chiếc váy ướt dính chặt vào đùi. Nước mưa chảy tong tỏng xuống gấu váy.


"Ta mau về thôi. Để bị lạnh sẽ cảm mất."


"Vâng."


Nàng không biết gì cả có khi lại hay. Như thế, nàng sẽ không phải nhớ đến những kí ức đau buồn.


Tôi nhớ lại câu nói của nàng, "Đến mùa mưa, em sẽ quay lại", câu nói vào giây phút cuối cùng ấy.


Nàng nói thế này:


"Phải rồi. Em sẽ đến cùng với cơn mưa, sau khi chắc chắn hai bố con sống ổn, em sẽ lại ra đi, trước mùa hè đến. Vì em không chịu được nóng."


Nếu nàng không nhớ mình đã đến từ đâu thì rất có thể nàng cũng sẽ quên luôn cả việc quay về tinh cầu Lưu Trữ. Vì thế nếu vậy thì nàng có thể ở lại sống với hai bố con.


Ba chúng tôi gồm tôi, Yuji và nàng.


Chỉ cần ba chúng tôi có thể sống cùng nhau thì việc vợ tôi là một linh hồn cũng chẳng có vấn đề gì.


Thật sự chẳng có vấn đề gì.


Mio và Yuji đi cạnh nhau trên đường mòn, tôi dắt xe đạp theo sau. Ban đầu, Yuji có vẻ căng thẳng và rụt rè, nhưng cuối cùng thằng bé quyết định chìa tay về phía Mio. Mio nắm lấy tay thằng bé. Yuji giật mình, ngẩng lên nhìn Mio. Nàng đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng. Yuji òa khóc nức nở.


Dễ hiểu thôi. Vì một năm rồi, thằng bé không được chạm tay vào mẹ.


Nàng quay lại, nhìn tôi như muốn hỏi: Thằng bé sao vậy?


"Sau này em sẽ hiểu thôi," tôi nói. "Yuji mít ướt lắm."


Tôi nói trước như vậy để phòng sau này Yuji lại khóc không đúng lúc.


"Con hơi rối trí tẹo thôi. Vì em không nhớ gì cả."


"Thật ạ?" Yuji hỏi, giọng vẫn nức nở.


Tôi tiếp tục nói, tảng lờ câu hỏi của Yuji.


"Em cứ đối xử nhẹ nhàng với con, đừng suy nghĩ nhiều. Trước giờ em vẫn làm thế."


Mio gật đầu tỏ ý rằng nàng đã hiểu, nàng đặt tay lên đôi vai mảnh khảnh của Yuji rồi kéo thằng bé lại gần. Cảm nhận được hơi ấm từ mẹ, Yuji đắm chìm trong cơn say dịu êm của nước mắt.


Thằng bé đã chia tay mẹ một lần rồi. Nếu nó lại phải đối mặt với nỗi đau mất mẹ thêm một lần nữa thì cuộc hội ngộ này ngay từ đầu đã chẳng có gì vui.


"Trước khi mùa hè đến," Mio đã nói vậy.


Nếu câu nói ấy là sự thật thì tôi còn rất ít thời gian.


(Phải tranh thủ làm nũng mẹ thật nhiều vào!


Tôi thì thào với Yuji lúc này đang gục mặt vào lưng Mio khóc nức nở, tay vẫn túm chặt gấu váy nàng.


Chương trước | Chương sau

Đang tải bình luận!