Old school Easter eggs.
Đêm nay ngủ cùng ai

Tác giả: Jassica

Số chương: 70

Chương bảy - Ngạc nhiên ngoài ý muốn

Trước lúc đóng lại hợp đồng đã ký, Tiêu Tiêu cẩn thận xem lại kịch bản.


Không mặc loại quần áo nào khác ngoài nhãn hiệu quần jeans kia. Bối cảnh là ở dưới trời xanh mây trắng, để lộ ra biểu hiện thư thái tuyệt đẹp, tóc dài tung bay, hai mắt nhắm lại nhẹ nhàng vươn tay ra.


Nhưng mà kịch bản lúc này đang ở trên tay, lại hoàn toàn khác biệt.


Rõ ràng là đạo diễn Khương sửa lại kịch bản, sau khi kí hợp đồng mới nói cho cô biết!


Tiêu Tiêu xem lại kịch bản, sắc mặt càng lúc càng u ám.


Nửa thân trần bên trên dùng hai tay che khuất, chỉ mặc duy nhất một chiếc quần jean, nào là mạnh dạn phô trương, nào là môi đỏ mọng nóng bỏng, nào là quyến rũ gợi cảm.


Đạo diễn Khương muốn chụp quảng cáo, hay là hình ảnh AV?


" Đạo diễn, kịch bản này sao lại......." Tiêu Tiêu nghĩ rằng trong studio có nhiều nhiếp ảnh gia và nhân viên làm việc như vậy, lại phải để trần nửa người trên để chụp hình, đúng là đã vượt qua ranh giới của cô, không thể không mở miệng hỏi.


Bàn tay to của đạo diễn Khương vung lên, hai mắt tỏa sáng lấp lánh: " Bản gốc của quảng cáo được thiết kế quá cũ, không có một chút ý tưởng mới mẻ nào, tối hôm qua tôi tạm thời cho người sửa lại kịch bản, lập tức có cảm giác mới lạ chứ?"


Tiêu Tiêu nheo mắt, cô thà rằng cũ kĩ, cũng không muốn cái gọi là cảm giác mới lạ này.


Nửa thân trần gì gì đó, cùng với bán da thịt có cái gì khác nhau, dù cho quảng cáo này được chụp xong, thật sự có thể vượt qua được việc kiểm duyệt sao?


Tiêu Tiêu tỏ vẻ nghi ngờ, nhìn đạo diễn Khương đang nói chuyện như vậy. Cô bèn thử tranh thủ quyền lợi của chính mình : " Đạo diễn, trang phục quảng cáo này, có thể là các kiểu áo tắm hai mảnh, cũng gợi cảm táo bạo giống vậy..."


Đạo diễn Khương nhíu mày, ông vất vả mới nghĩ được ý tưởng sáng tạo như vậy, ghét nhất là bị người ta chối bỏ. Ông để mắt tới Tiêu Tiêu, để cho cô đóng quảng cáo này là đã tốt lắm rồi, bây giờ còn dám cùng mình cò kè mặc cả?


Cho dù là Nguyễn Tình, ngay cả một ngôi sao nữ hạng ba, cũng chỉ vì lần quảng cáo thể hiện tương đối xuất sắc, liền chỉ tay năm ngón với mình?


"Ý tưởng quảng cáo đã được quyết định rồi, sửa lại lần nữa căn bản không kịp!" Trong giọng nói của đạo diễn Khương tràn đầy bất mãn, đưa mắt liếc Tiêu Tiêu : "Nếu như cô không muốn thì đổi người khác, còn rất nhiều nữ diễn viên nhỏ xếp hàng phía sau muốn tham gia vào quảng cáo, cũng không kém cô chút nào!"


Tiêu Tiêu cứng đờ, cũng biết cơ hội này thật vất vả mới có được, nếu như cô bỏ qua, thì sẽ có rất nhiều người trong giới chen lên đầu cô để đi vào.


Nếu cô là một ngôi sao lớn như Nguyễn Tình, đạo diễn lật lọng, sau khi kí hợp đồng lại tự ý sửa kịch bản thì đã sớm nổi giận không làm, còn có thể kết hợp với công ty đi khởi kiện, chỉ hận không thể đem đạo diễn này kéo xuống sân khấu, tiện thể nâng cao danh tiếng của mình lên một chút.


Nhưng mà Tiêu Tiêu lại không có bao nhiêu tiếng tăm, khẳng định công ty sẽ không vì cô mà ra mặt. Nếu như mình đổi ý, thậm chí còn phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng – điều này cô hoàn toàn không gánh vác nổi.


Còn một tháng nữa hợp đồng cùng với công ty giải trí hết hạn, đến lúc đó Tiêu Tiêu chỉ có thể gánh lấy một số nợ lớn chán chường rời đi, vốn dĩ không nổi tiếng, trên người còn mang theo nợ nần lại còn trắng tay, các công ty có thể ký hợp đồng lại càng ít...


Nghĩ lại một chút, cũng biết số tiền vi phạm hợp đồng rất lớn này, đủ để hủy diệt cuộc sống và tiền đồ của sau này Tiêu Tiêu.


Cô sẽ không cam lòng, nhưng cũng bắt đầu do dự.


Đạo diễn Khương đổi lại kịch bản, liền dự đoán được việc Tiêu Tiêu không vừa ý.


Ngay cả đạo diễn Ôn cũng đụng phải phụ nữ cứng đầu, chắc chắn sẽ không dễ dàng đối phó như vậy,ngày hôm nay có lẽ sẽ không dễ dàng bắt đầu làm việc được.


Để cho vài nhân viên giả bộ làm việc, đạo diễn Khương ra vẻ thành khẩn khuyên bảo cô: "Tôi rất coi trọng diễn xuất của cô, một thời gian nữa không chừng có thể vượt qua Nguyễn Tình. Nhưng mà thiên thời địa lợi nhân hòa, cái mà cô thiếu chính là cơ hội. Quảng cáo này tuy rằng vô cùng táo bạo, trong một thời gian ngắn cô cảm thấy không quen cũng là việc bình thường, ai cũng trải qua những việc như vậy."


"Nhưng nếu cơ hội bị bỏ lỡ, có bắt cũng không trở lại. Điểm ấy cô so với tôi còn hiểu rõ hơn, không phải sao?"


Đạo diễn Khương ngừng lại, vỗ vỗ bờ vai Tiêu Tiêu: "Tôi đã cho cô hai ngày để suy nghĩ, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng, đừng làm cho tôi thất vọng".


Ông thấy Tiêu Tiêu cúi đầu, vẻ mặt có chút buông lỏng, không khỏi nở nụ cười : "Buổi tối phải gặp gỡ với mấy người bạn trong giới, cô cũng đi cùng cho quen mặt, nhé? Biết nhiều người một chút, đối với tiền đồ sau này của cô rất có ích".


Tiêu Tiêu đang muốn lắc đầu, đạo diễn Khương lại bổ sung : "Nghe nói hợp đồng của cô và Star Entertainment chỉ đến tháng này, đã tìm được ông chủ tiếp theo chưa? Người còn trẻ tuổi nên nắm chặt lấy cơ hội, đúng lúc tối nay quản lý cao cấp của Nghệ Long và Star Entertainment cũng ở đấy, tán gẫu một chút nói không chừng tháng sau cô và Star Entertainment vẫn có thể tiếp tục hợp tác đấy."


Nói đến mức này, trong lòng Tiêu Tiêu cảm thấy không còn cách nào khác, không thể không khẽ gật đầu một cái.


Người trong giới không ai không biết kiểu gặp gỡ này của đạo diễn cùng quản lý cao cấp tượng trưng cho điều gì, nói êm tai một chút là kết hợp thế mạnh, hỗ trợ lẫn nhau, còn nói khó nghe một chút là giao dịch ngầm, dắt mối lẫn nhau.


Đạo diễn muốn có tài năng mới, quản lí cao cấp đẩy người qua, công ty thu lợi nhuận; công ty muốn lăng xê ngôi sao, giới thiệu đạo diễn, cả hai đều vui vẻ.


Tiêu Tiêu ngẩn người, bị động để cho đạo diễn Khương dẫn vào câu lạc bộ cao cấp.


Trước đó còn ôm một chút may mắn, bây giờ đứng ở cửa câu lạc bộ cao cấp này, cô bắt đầu sợ sệt.


Tiêu Tiêu muốn nổi tiếng, muốn ở trước màn ảnh chiếm được vị trí số một, lại càng muốn đến đứng bên cạnh Chung Thụy, cùng anh trở thành ngôi sao diễn xuất, ở mỗi loại kịch bản đóng một vai không giống nhau, bộc lộ sự khác biệt của chính mình, làm cho diễn xuất có thể đột phá và tiến bộ vượt bậc.


Lúc mới đi vào nghề, cô ngây ngô cho rằng chỉ cần cố gắng, một ngày nào đó có thể thành công.


Hiện tại lăn lộn đã năm năm, Tiêu Tiêu đã sớm nhìn rõ giới giải trí này rốt cuộc sâu như thế nào. Cho dù là người tài năng trời cho, không có người đứng sau cũng chỉ đành không có tiếng tăm. Năng lực không có, cho dù là có chỗ dựa vững chắc cũng không nổi tiếng được bao lâu.


Đây là giới giải trí, hào quang mê hoặc người khác hướng tới, chỉ có người đi vào mới biết, bên trong có bao nhiêu đen tối, phía sau hào quang có rất nhiều quy luật trò chơi mà người khác không biết.


Lúc đầu Tiêu Tiêu rất xem thường với cái gọi là quy tắc truyền thống này, nhưng bây giờ không thỏa hiệp không được, lùi về sau một bước, lại có thể trầm luân đến mức tham gia vào loại gặp gỡ này.


Cô chùn bước, không phải vì chờ đợi đối mặt với cái gì, mà là sợ bản thân mình vì thỏa hiệp mà mất đi càng nhiều, thậm chí đánh mất chính mình.


Đây mới là điều Tiêu Tiêu sợ nhất, ý định ban đầu của cô, là tình yêu với việc diễn xuất, cô kiên trì được năm năm, bởi vì một chút dao động trong nháy mắt, sẽ bị hủy hoại không còn một mảnh.


Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng bước chân chính mình trên hành lang, tiếng giày cao gót lanh lảnh nhịp nhàng, giống như tâm trạng trống rỗng hiện tại của cô.


Tại sao có một ngày, cô lại biến thành như thế này?


Phải thỏa hiệp, phải hạ thấp giới hạn và nguyên tắc của chính mình, phải nước chảy bèo trôi...


Cô không kiềm chế được mà đứng lại, đạo diễn Khương ngoảnh lại không kiên nhẫn nói : " Cũng đã tới nước này, cô còn muốn thay đổi ý định?".


Sự kiên nhẫn của ông ta có hạn, nếu như không phải yêu thích diễn xuất của Tiêu Tiêu, cảm thấy người này có thể uốn nắn thành tài, chính ông ta mới không quản những việc đâu đâu.


Cho dù không có Tiêu Tiêu, thì còn có Hiểu Hiểu, Trân Trân, Thần Thần, chỉ cần đạo diễn Khương vẫy tay, không biết có bao nhiêu diễn viên nữ nhào đến nhận lấy cơ hội này.


Vậy mà Tiêu Tiêu không biết tốt xấu, ông hiếm khi có lòng tốt đem theo cô tiến vào cửa, cô lại đứng trước cửa chính chần chừ.


Tiêu Tiêu nhận thấy đạo diễn Khương không vui, cô cố gặng nặn ra một nụ cười tươi, duyên dáng nghịch mái tóc dài, xấu hổ cúi đầu: "Xin lỗi, tôi có chút lo lắng, có thể đến toilet trước để trang điểm lại không?"


Sắc mặt của đạo diễn Khương có chút khó coi, chỉ về đằng trước nói: "Căn phòng cuối hành lang, làm nhanh lên một chút, đừng làm cho người bên trong chờ lâu, tính nhẫn nại của bọn họ không tốt như tôi đâu


Tiêu Tiêu đứng trước tấm gương trong toilet, bên trong là hình ảnh cô gái với sắc mặt tái nhợt, dung nhan trẻ tuổi bởi vì trang điểm tinh tế càng lộ ra vẻ yêu kiều, nhưng mà gương mặt không một chút máu, đôi mắt u ám, toát ra vẻ bất đắc dĩ và cam chịu số phận sâu sắc.


Cô chỉ cần tươi cười đi vào đó, ngoan ngoãn nghe lời, nói không chừng ngày mai có thể nhận được một hai sự chú ý.


Nếu như thể hiện tốt, thậm chí có thể được Star Entertainment kí tiếp hợp đồng, vậy không cần phải vì ông chủ tiếp theo và việc kiếm sống mà buồn phiền.


Tiêu Tiêu hiểu rõ, thể diện và nguyên tắc không thể ăn được. Nếu như cô không thỏa hiệp, không bằng vứt đi giấc mơ ngôi sao, trở về làm một nhân viên nhỏ, trải qua những ngày sau một cách bình thường.


Nhưng mà, Tiêu Tiêu lại không cam lòng, hao phí mất thời gian năm năm, thậm chí cô còn từ bỏ cơ hội tiếp tục học tập, chỉ vì có thể đạt được một chỗ đứng trong làng giải trí.


Người thân ở quê nhà xa xôi đều ủng hộ cô, họ không hiểu giới giải trí, không hiểu sự khác biệt giữa các ngôi sao lớn và nhỏ, chỉ biết Tiêu Tiêu lên Tivi, là ngôi sao có thu nhập không tệ, ở một nơi nhỏ như vậy dù đi ra khỏi cửa gặp người quen đều cảm thấy nở mày nở mặt rất nhiều lần.


Nếu như cố gắng năm năm nay, lại quay về làm một nhân viên nhỏ bình thường, không phải là đánh vào mặt người trong nhà hay sao?


Tiêu Tiêu đối diện tấm gương gượng cười, cô đâm lao thì phải theo lao, ngoại trừ tiếp tục nhượng bộ, không còn biện pháp nào khác.


Trang điểm xong, ổn định tâm lí, Tiêu Tiêu có dũng khí "ngói vỡ không cần giữ gìn"*, cảm thấy không còn để ý đến bất kỳ điều gì.


(*Ngói vỡ không cần giữ gìn – nguyên văn: phá quán tử suất ngõa, theo nghĩa đen là một viên ngói đã sứt mẻ, vỡ nát thì dù có nát hơn nữa cũng chỉ là một viên ngói vỡ mà thôi, không cần tiếp tục gìn giữ. Nghĩa bóng là nếu chuyện đã hỏng rồi thì không cần để ý, cứ mặc kệ nó tiếp tục thôi, hoặc thành tích không tốt cũng không quá quan tâm, không cầu tiến.)


Dù sao cô và Ôn đạo diễn đã ngủ cùng nhau, còn có cái gì phải sợ?


Tiêu Tiêu giả vờ quên mất chuyện đêm đó, thực ra vẫn luôn tự lừa mình dối người. Cho rằng bản thân cô không rơi vào trong nước bẩn, thực tế cùng Nguyễn Tình có cái gì khác nhau?


Cô hít một hơi thật sâu, cầm chặt túi xách, bước ra khỏi toilet.


Đi đến căn phòng ở cuối góc, cửa phòng đang khép hờ, tiếng rên rỉ khiến tai đỏ tim đập đứt quãng truyền đến, Tiêu Tiêu ngẩn người, lúc đang muốn nhanh chân bỏ đi, bất chợt nhìn thấy từ khe cửa ở bên trong có hai người đang quấn lấy nhau trên sofa.


Đạo diễn Ôn tai to mặt lớn, áo sơ mi đã cởi ra hơn một nửa, để lộ cái bụng thịt lồi lên, trên mặt là vẻ tươi cười hưởng thụ, bàn tay to dùng sức vuốt ve thúc giục người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất.


Người phụ nữ chỉ mặc đồ tắm, dáng người xinh xắn như ẩn như hiện, nhỏ giọng rên rỉ, có chút đau đớn nhưng cố ý nũng nịu lấy lòng, ở chỗ đạo diễn Ôn không nhìn thấy nét mặt lại đầy vặn vẹo méo mó.


Người kia đúng là Nguyễn Tình!


Tiêu Tiêu chau mày lại, biết là một chuyện, thấy lại là một chuyện khác.


Tiêu Tiêu nhìn thấy chính xác ở ghế sofa bên kia, đạo diễn Khương đang chậm rãi nói chuyện, ánh mắt lại thỉnh thoảng lại lưu luyến trên thân thể Nguyễn Tình.


Không hổ là thầy trò, ngay cả sở thích cũng biến thái như vậy!


Sau lưng Tiêu Tiêu nổi da gà, thật vất vả mới chuẩn bị tốt tâm lí đều bị sụp đổ, cô xoay người đi về phía cửa.


Cô thà rằng về quê nhà bị mọi người chế giễu, cũng không muốn bị những người đó tùy tiện dẫm đạp lên danh dự, không có chút liêm sỉ mà tiếp tục nhượng bộ.


Câu lạc bộ cao cấp quá lớn, Tiêu Tiêu vừa theo Khương đạo diễn đi vào, không tập trung nên không nhớ rõ đường đi, bây giờ mờ mịt không biết bản thân mình đang ở nơi nào, cũng không tìm được lối ra, trái lại đi tới một cái sân nhỏ.


Chỗ này có rất nhiều bí mật không muốn người khác biết, cho nên người phục vụ đã ít lại càng ít. Nếu như không ấn chuông, nhất định sẽ không xuất hiện.


Vì vậy Tiêu Tiêu muốn tìm một người hỏi đường cũng khó, chỉ có thể mù mờ quanh quẩn một chỗ.


Nhưng mà cô không nghĩ tới, ở nơi này lại gặp một người, hoàn toàn không nghĩ rằng người này sẽ đến câu lạc bộ cao cấp.


Một người từ trong bóng cây mờ tối chậm rãi bước đến, tối nay ít thấy ánh trăng, chỉ mơ hồ chiếu xuống vài tia sáng mờ ảo.


Gặp gỡ ở câu lạc bộ cao cấp dù sao cũng không phải là người tốt lành, Tiêu Tiêu đang muốn trốn đi, lúc nhìn thấy rõ đối phương, toàn thân lại sững sờ.


Dáng người cao thẳng, áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo khoác màu vàng nhạt. Con ngươi đen sáng quắc đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Tiêu, môi mỏng nhếch lên, nửa khuôn mặt còn lại như được giấu ở trong bóng cây, giống như dã thú nguy hiểm dấu mình trong rừng chờ đợi giết chết con mồi.


" Chung... Tiền bối?" Tiêu Tiêu chưa từng nghĩ đến, sẽ ở nơi này gặp phải Chung Thụy, càng chưa từng thấy qua một mặt này của anh.


Chung Thụy không hề mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng, nét mặt không chút biểu cảm.


Cho dù không mở miệng, Tiêu Tiêu cũng có thể cảm thấy anh không vui.


Ở đây cũng không phải chỗ tốt để gặp gỡ ôn chuyện, Tiêu Tiêu gắng gượng cười cười: " Thật là khéo, lại ở chỗ này gặp được tiền bối..."


Chung Thụy từ từ đến gần, Tiêu Tiêu không được tự nhiên lui về sau, ánh mắt anh dứt khoát, khiến cô cảm thấy mình giống như không còn chỗ nào để ẩn nấp.


Dường như Chung Thụy đã sớm biết mục đích của cô khi đến nơi này, Tiêu Tiêu không khỏi có chút chột dạ.


"... Nghe nói em nhận quảng cáo của đạo diễn Khương?" Chung Thụy không có ý dừng lại, càng đến càng gần, Tiêu Tiêu bị ép đến góc tường, cúi đầu nói chuyện cũng không làm giảm đi sự lo lắng.


" Vâng, ngày hôm trước đã kí hợp đồng rồi!"


" Ngày hôm trước mới kí hợp đồng, hôm nay liền đến đây, đạo diễn Khương rất quan tâm đến em." Chung Thụy cười như không cười mà nhìn cô, gương mặt Tiêu Tiêu đỏ lên, bị anh nhìn chòng chọc đến ruột gan rối bời.


" Lần thứ mấy tới chỗ này?"


Tiêu Tiêu ngẩng đầu, không thể tin được Chung Thụy lại hỏi như thế, cái này cùng với trực tiếp đánh vào mặt cô có cái gì khác nhau, hốc mắt không khỏi đỏ lên, hung hăng mà trừng ngược trở lại: "Tôi đến đây lần đầu tiên".


Chung Thụy nhìn cô, cúi đầu thấp xuống, khuôn mặt của hai người chỉ cách nhau 1cm, hai má của Tiêu Tiêu càng đỏ hơn, cô muốn lùi về phía sau, nhưng phía sau lưng đã bị bức tường lạnh giá ngăn lại không thể rút lui.


Lúc Tiêu Tiêu tay chân luống cuống, Chung Thụy bỗng nhiên nở nụ cười.


Mới vừa rồi giương cung bạt kiếm, bởi vì nụ cười này, chợt biến mất gần như không còn chút nào.


"Nhìn xem, ở một nơi chỉ hơi lớn như thế này thôi, vậy mà em lại có thể lạc đường."


Từ đầu đến cuối Tiêu Tiêu bị thái độ khác thường của Chung Thụy làm cho hoảng sợ ngẩn người, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.


Ảnh đế quả nhiên danh bất hư truyền, biểu cảm và khí chất thu vào thả ra tự nhiên, khả năng thay đổi sắc mặt càng là hạng nhất.


Ngay sau đó, Chung Thụy nói một câu khiến cho Tiêu Tiêu thiếu chút nữa kích động mà ngất xỉu.


"Em có hứng thú tham gia vào bộ phim mới của tôi không?"


Chương trước | Chương sau

Đang tải bình luận!