Dạ Ngưng Tịch

Tác giả: Phi Yên

Số chương: 50

Chương 11 - Tế

Lúc trong lòng Vũ thức dậy, trời đã sáng bảnh mắt.


Đã rất lâu tôi không có một giấc ngủ ngon như vậy, mỗi đêm luôn là ác mộng không ngừng, chỉ khi ngủ bên cạnh Vũ mới có thể ngủ một giấc ngon lành tới tận sáng.


"Ngưng Tịch, chào buổi sáng, ngủ ngon không?" Vũ nằm bên cạnh khẽ hôn lên trán tôi.


Tôi mơ mơ hồ hồ gật đầu rất nhẹ sau đó lại vùi đầu vào lòng anh, hưởng thụ cảm giác ấm áp này, không muốn thức dậy.


"Haha", tiếng cười của Vũ vang lên phía trên đỉnh đầu, "Em nha, từ nhỏ đã thích ngủ nướng rồi, đây là điểm duy nhất không hề thay đổi."


Lòng tôi đau đớn chỉ vì một câu nói vô tình của anh.


"Vũ,anh cảm thấy em thay đổi à?" Tôi ngửa mặt lên nhìn anh.


"Ngưng Tịch, anh không có ý này, em giận sao?" Vũ phất vuốt vài sợi tóc rơi trên trán tôi, nhẹ giọng nói.


Tôi lắc đầu: "Em không giận."


Tôi cầm lấy tay Vũ, để tay anh xoa lên gò má mình, "Vũ, mặc kệ em có biến thành dạng nào thì trước mặt anh, em mãi mãi là đứa em gái được anh yêu thương, là con bé Ngưng Tịch thích chui vào lồng ngực anh làm nũng." Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói.


Vũ, cho dù em lập mưu tính kế với tất cả mọi người trên thế gian này cũng sẽ tuyệt đối không tính kế với anh. Bởi vì anh là anh trai của em, là người thân duy nhất trên thế giới này của em, tất nhiên cũng là người duy nhất trong em sự ấm áp trong cái nhà này, là người không bao giờ bỏ rơi em.


Cho nên, em tin tưởng anh cũng giống như anh tin tưởng em vậy.


Tôi biết, trong Xích Vũ từ lâu đã có người nói tôi kiêu ngạo, ngang ngược, vượt quá chức phận, có dã tâm soán quyền đoạt vị. Nhưng, trước giờ anh chưa bao giờ tin điều đó. Đã bao năm như vậy, hai người chúng tôi tương trợ nhau trong lúc hoạn nạn, sống chết có nhau. Trải qua bao trận đổ máu mới có được một phần đất trời như bây giờ.


Loại tình nghĩa này từ lâu đã vượt qua mọi loại tình cảm khác trên thế gian, thậm chí còn vượt qua cả giới hạn giữa sống và chết.


Vũ, anh là người duy nhất em gửi gắm, duy nhất nhớ thương, duy nhất tin tưởng...


"Ngưng Tịch, ý của em, anh hiểu. Từ trước đến giờ anh đều chưa từng hoài nghi, chỉ là...". Anh ngừng lại một lát, tay xoa lên cổ tôilời nói đầy cay đắng: "Em đừng tiếp tục hy sinh bản thân nữa, con gái phải trân trọng bản thân một chút. Em như vậy, anh thấy rất day dứt..."


Dấu hôn trên cổ vẫn rõ ràng như thế, nhưng vẫn không thể rõ bằng đau đớn và bi thương thật sâu trong mắt Vũ...


Tôi thở dài một hơn, Vũ, chỉ là một cơ thể thôi mà, em cái gì cũng không quan tâm, anh cần gì phải chú ý như thế?


"Em đồng ý với anh, việc anh không thích em nhất định không làm nữa." Tôi cũng hy vọng mình nói được thì làm được, nhưng mà...


Vũ cười: "Em có thể đổi ý sao?"


Tôi cũng cười: "Chuyện em đồng ý với anh, em đã từng nuốt lời chưa?"


Nghe thấy câu nói này của tôi, Vũ đột nhiên thu nụ cười lại, nhìn vào mắt tôi, nghiêm túc nói: "Ngưng Tịch, trước kia em cùng nói sẽ ở bên anh, em sẽ không nuốt lời chứ?"


"Đương nhiên, Vũ. Sau này sẽ không còn ai có thể khiến chúng ta xa rời nhau nữa." Tôi cũng vô cùng nghiêm túc trả lời anh.


Tôi biết, thời gian sáu năm đó đã hằn sâu một vệt sợ hãi trong lòng anh, thực ra tôi cũng vậy.


Thời gian sáu năm đó như ở trong địa ngục. Còn tôi thì giống như ác quỷ bò lên từ dưới địa ngục, chỉ vì một người, một hơi thở...


Tôi sẽ không đồng ý rời xa Vũ thêm bất cứ lần nào nữa, anh cũng sẽ không đồng ý để cho bất cứ người nào mang tôi ở bên cạnh anh đi. Vì vậy, chúng tôi phải mạnh mẽ! Chỉ có như vậy mới không để ai tới thay đổi vận ệnh của chúng tôi được.


Một lần sáu năm là đủ rồi. Chúng tôi không chịu được một lần rời xa nhau nữa đâu, một lần cũng không được!


"Ngưng Tịch, hôm nay em định làm gì?"


"Hôm nay, Nguyên Húc muốn đến nói chuyện với em. Nếu anh có việc, trước tiên em có thể cùng anh." Tôi cười nói.


"Ngưng Tịch, hôm nay... Là phụ thân sinh kị "


Nụ cười của tôi bỗng chốc cứng đờ, cười khổ một cái: "Vũ, anh muốn em trong vòng ba tháng nhất định phải trở về, chính là vì chuyện này sao?"


"Ngưng Tịch, em đã mấy năm không đi thắp hương rồi, ông ấy dù sao cũng là cha em mà."


Tôi nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, "Em biết rồi, hôm nay em đi với anh."


Vũ cười: "Vậy chúng ta đi chuẩn bị". Anh kéo tôi ra khỏi chiếc giường ấm áp.


Anh vội vã như thế vì sợ tôi đổi ý sao? Tôi bất đắc dĩ mỉm cười.


"Em giúp anh chọn quần áo!" Tôi nhảy từ trên giường xuống, hưng phấn đi về phía tủ quần áo.


Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn thích việc chọn quân áo cho anh, nếu anh không mặc, tôi sẽ không khoan dung tha cho anh, mãi đến khi anh mặc vào mới thôi. Lớn rồi, tôi tin chắc con mắt thẩm mĩ của mình khá hơn trước đây nhiều, nhưng bây giờ lại rất ít có cơ hội chọn quần áo cho anh.


Vũ nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của tôi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vẻ mặt như đang đợi bị làm thịt. Sao vậy, com mắt thẩm mĩ của tôi kém quá à?


Trong rất nhiều quần áo của anh, tôi chọn lấy thứ mình ưa thích nhất, áo sơ mi, cravat, áo khoác, quần dài... Tất cả đều lấy cái đẹp nhất cho anh.


"Em mặc giúp anh nhé!" Tôi ôm nhất đống quần áo đi về phía Vũ.


Vũ xoa đầu tôi, cười nói: "Con bé ngốc, em nghĩ anh là trẻ con à? Đừng chăm sóc anh như chăm sóc Joey vậy chứ, anh là anh trai em đó."


Tôi cười, Vũ đang xấu hổ, cũng đúng, bây giờ chúng tôi không còn là trẻ con nữa.


"Vậy anh tự mặc đi, em cũng muốn về chuẩn bị một chút." Chẳng lẽ lại đi thắp hương bằng cái bộ dạng này ư?


Vũ gật gật đầu.


Lúc đi đến cửa, tôi quay đầu nhìn lướt qua Vũ đang thay quần áo, ánh mặt trời sáng sớm chiếu lên cơ thê cao ngất của anh, xung quanh anh chỗ nào cũng có một vầng sáng nhàn nhạt, phản chiếu lên người anh, có vẻ không được chân thật cho lắm. Nhưng hình xăm phía sau lưng anh lại chói mắt khác thường, đó là một con rồng màu vàng đang bay lượn, trong nắng sớm sinh động như thật. Dáng vẻ tùy tiện đó và Vũ tuấn tú dịu dàng hoàn toàn trái ngược.


Hình đó được xăm lên trong lễ kế nhiệm của Vũ, mỗi người làm lão đại đều có một hình.


Tôi vẫn nhớ, lúc Vũ xăm hình con rồng này lên người, sắc mặt tái mét. Loại xăm mình này phải dùng một nguyên liệu đặc trưng của nó cho nên lúc xăm còn đau hơn gấp bội so với xăm hình bình thường, vì vậy chịu đựng để nó được hoàn thành, trình độ đó có thể hình dung được.


Lúc Vũ kế nhiệm còn chưa đầy mười tám tuổi. Từ lúc đó cây thánh giá của số phận đã cắm trên lưng anh, không cần biết anh có đồng ý hay không. Bởi vì, anh là Hiên Viên Ngưng Vũ, con trai duy nhất của Hiên Viên Khải.


"Ngưng Tịch, sao em vẫn chưa đi? Ngây ngốc nhìn gì ở đó?" Vũ đã phát hiện ra tôi.


Tôi đột ngột hoàn hồn, mỉm cười với anh: "Anh trai, anh đẹp trai quá. Bị anh quyến rũ mất rồi."


"Nha đầu thối, còn trêu anh nữa. Còn không đi đi, đừng nhìn trộm thế à?"


Tôi cười khoát tay với anh, còn không đi nữa, anh sẽ phát điên mất.


Lúc ra ngoài, tôi cảm thấy mắt mình vô cùng nhức nhối, có lẽ do ánh mặt trời chói mắt quá...


Tôi về nơi ở của chính mình, nói một cách chính xác, là nơi ở của tôi và Joey, cũng ơ trong tòa nhà này, nhưng lại là một khu riêng biệt. Bởi vì quan hệ của anh, cho nên tôi và Vũ không thể ở cùng một chỗ.


Tôi không nhìn thấy Joey, cả đêm nó không hề về đây. Tôi không lo lắng nó gặp chuyện, bởi vì khả năng của nó muốn giết Đỗ Trọng Niên thực sự dễ như trở bàn tay. Nhưng, vì sao nó không về? Nó chưa bao giờ như thế. Gần đây, hành tung của nó có vẻ khác thường.


Ai cũng nói trong thời gian dậy thì của một đứa trẻ, giáo dục của gia đình là rất quan trọng. Xem ra sự giáo dục của tôi quá thất bại, nếu không nó cũng không phản nghịch bất thường như thế.


Tôi thở dài một hơi, có thời gian phải nói nói chuyện rõ ràng với nó mới được. Động tí đã đi cả đêm không về nhà ngủ, việc đó cũng không hay ho gì, sớm muộn biết đâu sẽ náo loạn bỏ nhà đi thì sao. Tôi cũng không có nhiều sức lực đi quản lý nó như vậy.


Không nghĩ nữa, tất cả chờ nó về hãy nói đi. Vũ vẫn đang chờ tôi...


Tôi đi vào phòng tắm, dùng dầu gội sạch đầu, chà xát làm bay hết màu thuốc nhuộm, để mái tóc lộ ra màu sắc vốn có của nó. Sau đó, tôi dùng kính áp tròng đặt vào mắt, kính 0 số, tôi đeo vào chỉ là thay đổi màu mắt mình thôi.


Tôi mở vòi hoa sen, tắm nước nóng, sau đó đứng trước gương trong nhà tắm, nhìn bản thân thật kĩ, nhìn con người tên là Hiên Viên Ngưng Tịch khi không ngụy trang thật kĩ...


Không thể phủ nhận, đeo kính áp tròng phụ nữ sẽ có một khuôn mặt mĩ miều khác hẳn. Nếu cô ta không phải là một con người lúc nào cũng cười lạnh, hoặc giả ánh mắt lúc nào cũng lộ lên vẻ tính toán thì chắc chắn cô ta sẽ rất quyến rũ. Điều này phải cảm ơn dòng máu tốt đẹp của Hiên Viên gia, khiến bề ngoài của cả tôi và Vũ đều có cái vẻ kiêu ngạo của kẻ lắm tiền.


Tôi và Vũ tuy có cùng một người cha, nhưng chúng tôi chẳng hề giống nhau. Đặc biệt là màu tóc và màu đôi con ngươi...


Màu tóc và màu con ngươi trong mắt tôi, từ nhỏ đã khác hẳn với người thường. Đó là màu sắc chuyển tiếp giữa xanh lam đậm và tím, màu sắc kì lạ đó là bẩm sinh, là nguồn gốc của mọi tai họa...


Tôi vuốt ve hai mắt của người trong gương, đột nhiên cười lên. Thì ra, từ lúc tôi vừa ra đời đã bị khắc lên dấu vết cảu tội ác. Sự tồn tại của tôi chính là một sự sỉ nhục, sự sỉ nhục của Hiên Viên gia. Tôi đã định trước là một sinh vật không thể lộ ra ngoài ánh sáng.


Cho nên, bất kể gương mặt này có xinh đẹp đến đâu đều khiến tôi cảm thấy ghét, ghét tới cực điểm.


Không muốn nhìn chính mình trong gương nữa, tôi ra khỏi phòng tắm.


Bất ngờ, Joey lại đứng ở bên ngoài. Nó về từ lúc nào? Tại sao tôi không phát hiện ra...


Tôi nhanh chóng tháo áo choàng tắm trên người xuống: "Về từ lúc nào thế?", Tôi hỏi.


"Vừa về, nghe tiếng chị dang tắm nên không quấy rầy." Joey nhàn nhạt nói, thần sắc bình tĩnh, giống như cái gì cũng không nhìn thấy.


Tôi gật gật đầu: "Thuận lợi chứ?"


"Sắp xếp thành một vụ đột tử, ai cũng biết là chúng ta làm nên cũng chẳng tìm chứng cớ làm gì."


"Được lắm!" Joey làm việc luôn sạch sẽ lưu loát.


"Hôm nay cho cậu nghỉ một ngày, cậu có thể đi làm việc cậu thích, không cần đi theo tôi."


"vậy còn chị?"


"Tôi và Vũ đi tới một nơi, không thể mang cậu theo."


"Em ở nhà chờ chị, em cũng chẳng muốn đi đâu."


Tôi cười "Không đâu, không phải hôm qua cả đêm cậu không về sao?"


Joey nhìn tôi một cái, nhẹ giọng nói một câu: "Không có chị ban đêm em không ngủ được."


Tôi liếc mắt nhìn nó, nói tiếp: "Cậu thành thói quen rồi!"


Dù sao nó cũng không thể theo tôi cả đời, sớm muộn nó cũng phải tự lập. Joey là người chúng tôi bồi dưỡng ngay từ đầu, tư chất tốt nhất. Năng lực của nó không có gì phải bàn cãi, chỉ là quá ỷ lại vào tôi, kiêu ngạo quá mức. Nhất định phải cho nó một cú đả kích vào lúc thích hợp, khiến sự kiêu ngạo ấy giảm bớt đi, nếu không sau này sẽ rất khó khống chế, đặc biệt là trừ tôi ra, nó cơ hồ chẳng để người nào vào mắt, gồm cả Vũ nữa.


"Em biết." Nói xong câu đó, nó xoay người rời đi.


Tôi nhìn theo bóng lưng nó, lắc đầu bất lực. Nó nói biết, rốt cục là biết cái gì?


Nếu nó biết tôi khổ tâm thì sẽ không giận dỗi với tôi.


Joey từ nhỏ đã là đứa trẻ thông minh, sức khỏe cũng tốt. Đầu óc và khả năng ứng biết của nó thậm chí còn vượt qua bốn người bọn Nguyên Húc, vì vậy tôi có ý định bồi dưỡng nó thành người thay thế tôi.


Nhưng tính cách của nó... Kiêu ngạo bướng bỉnh, vô cùng cao ngạo, thích làm theo ý mình không ai có thể chấp nhận được. Loại tính nết ấy làm sao có thể làm một người lãnh đạo tốt?


Nó cần phải lịch sự hơn chút nữa, đặc biệt là, nhất quyết phải ép nó thay đổi thái độ với Vũ. Xem ra đây là một trận chiến lâu dài đây...


Chương trước | Chương sau

Đang tải bình luận!