XtGem Forum catalog
Cốt cách mỹ nhân

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Số chương: 22

Chương bảy - Chuỗi hạt mười tám viên

Tàng thư lâu luôn ẩn chứa rất nhiều câu chuyện.


Cô không biết nơi này đã có bao nhiêu người lui tới, tồn tại bao nhiêu câu chuyện, nhưng nơi này là Giang Nam, còn toà lâu trong hồi ức của cô lại ở Tây Bắc, đã bị chôn vùi dưới cát bụi quá lâu rồi.


Châu Văn Hạnh lấy ra một chiếc chìa khoá đồng dài kiểu cũ để mở.


Có lẽ sợ Thời Nghi thích sạch sẽ nên vừa mở cửa vừa nói với cô, nơi này mỗi ngày đều có người cố định đến quét dọn: "Đúng rồi, chị có dị ứng với bụi và phấn hoa không?"


Thời Nghi lắc đầu.


"Anh cả em dị ứng với bụi và phấn hoa". Châu Văn Hạnh khẽ cười.


Thời Nghi gật đầu: "Chị nhớ rồi, sau này trong nhà sẽ không dính hạt bụi nào, hơn nữa sẽ không trồng hoa cỏ gì".


Châu Văn Hạnh cười rộ lên: "Anh ấy dị ứng cũng không nghiêm trọng lắm". Bỗng nhiên cô ấy hạ thấp giọng, giống như thiên vị Thời Nghi vậy. "Vì thế lúc chị và anh ấy cãi nhau thì cho anh ấy ngửi hoa, cả người anh ấy sẽ sưng đỏ, không nhiều nhưng đặc biệt thú vị".


Quả thực Thời Nghi hoài nghi cô gái trước mặt này có phải là người học y hay không. Đến cô còn biết dị ứng là chuyện không thể xem nhẹ, tuy triệu chứng bình thường nhưng nếu thực sự nghiêm trọng thì rất đáng sợ.


Bên trong đúng là không dính chút bụi nào. Thời Nghi đi từ lầu một lên lầu ba, thích thú tận hưởng không gian cổ xưa này. Từ những đồ vật bày biện ở từng góc cho đến bức tượng điêu khắc gỗ trên đỉnh đầu đều cảm thấy thú vị. Châu Văn Hạnh có vẻ chẳng mấy hứng thú với văn học cổ, cũng không nói nguyên do, vì thế để Thời Nghi tự mình đi lên tầng cao nhất. Do là lối kiến trúc cổ nên toà lâu này cao đúng mười trượng.


Phía Đông và phía Nam của tầng ba là cửa sổ, trên mười mấy hàng giá sách đặt các thư tịch đủ màu, có sách cuộn, cũng có sách quyển, may mà không có thẻ tre, nếu không cô sẽ thực sự hoài nghi về chính thời đại mà mình đang sống.


Châu Văn Hạnh nhận điện thoại, do tín hiệu không tốt nên vội vã xuống lầu.


Cô đứng bên giá sách, tiện tay cầm một cuốn lên, chợt nghe thấy có tiếng bước chân.


Châu Sinh Thần nhanh chóng xuất hiện, tay anh đặt lên tay vịn điêu khắc cuối cùng của cầu thang, xuyên qua khe hở của dãy giá sách cao một mét ba, nhìn thấy cô, anh hỏi: "Có sách mà em thích không?"


"Em mới đến không lâu". Thời Nghi đặt sách xuống. "Không phải anh nói trong nhà có chuyện cần giải quyết sao?"


"Xong rồi". Anh khẽ cười. "Mấy chuyện chị em dâu còn lại không cần anh nhúng tay vào".


Vẻ mặt anh rất bình thản, nhưng giọng nói vẫn có chút không tự nhiên.


Dù sao cũng là một số mâu thuẫn gia đình, quả thực không cần anh giải quyết.


Việc anh vội vàng rời đi, thậm chí bước đi có hơi nhanh, là vì muốn xem Thời Nghi nhìn thấy món quà này của mình sẽ có phản ứng gì, nhưng giờ lại thấy thái độ của cô cũng không mấy hào hứng.


Thời Nghi quay lưng về phía ánh nắng chiếu ngoài cửa sổ. Khí chất điềm tĩnh cổ điển này của cô hệt như người con gái ngoảnh đầu lại làm khuynh nước khuynh thành trong truyền thuyết.


"Sao em không tới bên cửa sổ để xem?" Anh từ tốn bước đến.


Thời Nghi ngẩn người, liếc mắt nhìn cửa sổ mở rộng, chậm rãi di chuyển bước chân. Một thứ cảm giác vô cùng sợ hãi khiến tay cô run rẩy thậm chí còn thấy khó thở. Cô không hề sợ độ cao, mười trượng chẳng qua cũng chỉ khoảng mười tầng lầu, nhưng sao lại có thể run như vậy? Cô khẽ hít thở sâu, sợ anh nhìn ra sự khác thường của mình.


Anh cũng đi đến bên cửa sổ, mở hết cửa ra, treo cây chống lên.


Tầm nhìn càng thêm mở rộng.


Có gió thổi tới, những cuốn sách trên giá gần cửa sổ cũng loạt xoạt lật mở mấy trang.


Anh dựa vào bệ cửa, quay người nhìn cô: "Tới đây nào, nhìn nơi này xem".


Thời Nghi không dám di chuyển, cảm thấy khắp người đều đau buốt, cơn đau buốt từ trong xương truyền ra khiến cô nắm chặt tay lại.


Anh nhìn ngoài cửa sổ, không phát hiện ra sự khác thường của cô: "Đứng ở nơi này em có thể nhìn thấy toàn cảnh biệt thự, còn có mặt trời lặn nữa".


Giọng nói khe khẽ trong làn gió mát khiến người ta quen thuộc.


Thời Nghi kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, chậm rãi đi từng bước qua, đưa tay cho anh. Châu Sinh Thần nắm tay cô dẫn tới bên cửa sổ. Khoảnh khắc đó cô dựa vào song cửa, trước mắt chỉ toàn máu đỏ. Giọng anh rõ ràng rất gần nhưng lại như cách một màn sương, nghe không rõ.


"Em thấy không thoải mái à?" Châu Sinh Thần đặt tay bên người cô, cúi đầu nhìn thì thấy sắc mặt cô đã hơi trắng bệch: "Thời Nghi?"


Anh gọi tên cô, bên tai là hơi thở của anh, là nhiệt độ cơ thể anh.


Tất cả xúc cảm hiện tại dần dần kéo cô ra khỏi cơn ác mộng, cho đến khi trước mắt cô sáng trở lại.


Sắc máu biến mất.


Chỉ còn ánh chiều tà.


Tường trắng ngói đen nối nhau, còn có màu xanh đậm bị ánh chiều tà kéo dài ra, những bức tường ẩn mình trong hoàng hôn. Dường như biệt thự nà không còn bất kì ranh giới nào nữa.


Cực kỳ tráng lệ.


Anh muốn để cô ngắm nhìn cảnh đẹp này.


Trán cô hơi rịn mồ hôi, lúc này trong ánh mặt trời sắp lặn hiện lên rất rõ: "Bỗng nhiên ra nhiều mồ hôi như vậy, em thực sự không thoải mái à?" Cô lắc đầu, còn chưa kịp nói gì thì Châu Văn Hạnh đã bước tới.


Châu Sinh Thần vốn muốn lau mồ hôi đi giúp cô, vừa giơ tay đến nửa chừng lại nhét vào trong túi quần. Dường như trước mặt người thứ ba anh mãi mãi rụt rè như thế, rụt rè đến mức giống như hoà thượng không gần nữ sắc.


Thời Nghi bị cử chỉ này của anh làm cho bật cười.


Châu Văn Hạnh lên lầu thấy Thời Nghi đang cười rất thích thú còn anh trai mình lại nghiêm nghị nhìn Thời Nghi, đáy mắt cô có chút sung sướng.


Châu Văn Hạnh càng có thêm thiện cảm với người chị dâu tương lai này.


Phải hiểu rằng, ông anh trai làm khoa học của cô trước nay không có hứng thú với phụ nữ.


Buổi tối Châu Sinh Thần đưa Thời Nghi đi gặp bà ngoại.


Điều khiến cô thấy vô cùng kỳ lạ, đó là bà ngoại anh tuổi đã cao như vậy mà không ở trong biệt thự.


Xe ra khỏi vùng núi, rẽ vào một trấn nhỏ không sầm uất lắm gần đó. Bà của Châu Sinh Thần sống một mình trong ngôi nhà nhỏ hai tầng.


Tuy sắp bước sang tuổi một trăm, mắt đã mờ nhưng vẫn vô cùng minh mẫn.


Cô ngồi bên ghế bập bênh, nói chuyện cùng bà, Châu Sinh Thần từ đầu đến cuối kiên trì kiểm tra dụng cụ, thiết bị xung quanh. Thậm chí vòi hoa sen cũng phải tự mình kiểm tra xem có bị tắc gì không.


"Người kiên nhẫn đến thế nào, quanh năm đối diện với người già không có quan hệ huyết thống với mình cũng sẽ mất đi tính kiên nhẫn. Cho dù là sắp xếp bao nhiêu người ở đây thì cũng không thể tránh khỏi có lúc sơ suất, vẫn là anh kiểm tra thì tốt hơn". Anh khẽ giải thích với Thời Nghi khi cô tới xem anh làm việc.


Thời Nghi gật đầu: "Người giúp việc không phải là con đẻ nên sẽ có lúc không được chu đáo".


Anh cười: "Em đang cảm động thay anh đấy à?"


Cô giải thích: "Trước đây mẹ em và mấy cậu luân phiên chăm sóc bà ngoại chính là vì phát hiện ra người giúp việc không nói chuyện với bà, đưa bà đi tắm nắng không đủ thời gian. Đều là những chuyện nhỏ nhưng con cái làm thì sẽ chu đáo hơn".


Thời Nghi nhìn anh, không thể không suy nghĩ xem ở trong phòng thí nghiệm có phải anh cũng kiên nhẫn như vậy không.


Châu Sinh Thần kiểm tra phòng tắm xong, mở vòi nước ra rửa tay.


Cô nhìn kĩ, phát hiện ra lòng bàn tay anh hình như có sẹo: "Tay của anh bị thương à?"


Anh "ừ". một tiếng: "Điều này rất bình thường".


Cái bình thường mà anh nói đương nhiên là người làm trong phòng thí nghiệm, luôn luôn có nguy hiểm rình rập. Thời Nghi cắn môi, lòng hơi xót xa nhưng cũng biết đây là công việc của anh.


Cô thấy anh kiểm tra cũng hòm hòm rồi liền rời khỏi phòng tắm, tiếp tục tới nói chuyện cùng bà.


Châu Sinh Thần cúi đầu, tiếp tục rửa tay không khỏi khẽ cười rồi lắc đầu.


Thời Nghi trở về bên bà, được bà dò lần đeo vào tay một chuỗi hạt phỉ thuý.


Bà nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ. Cô chưa nhìn kĩ đã nghe thấy bà nói:


"Bà chỉ sinh được một mụn con gái, cả đời có lỗi với nhà Châu Sinh". Giọng của bà rất khẽ, cô phải cúi người đến gần mới nghe được. "Cậu cả không nên lấy nó, nếu biết chuyện giữa nó và cậu hai thì không nên lấy nó".


Thời Nghi nghe chẳng hiểu gì, cô đoán cậu cả bà nói không phải là Châu Sinh Thần mà là bố anh.


Bà thở dài nặng nề.


Sau đó lại nắm lấy vòng tay phỉ thuý một trăm linh tám viên yên lặng tụng kinh.


Vừa đúng lúc Châu Sinh Thần đi ra, nhìn thấy chiếc vòng trên tay cô, sự kinh ngạc trong mắt anh loé lên rồi nhanh chóng biến mất. Trên đường trở về anh mới nói ra lai lịch của vòng tay mười tám viên phỉ thuý này: "Dài hơn hai mươi tám centimet, gồm mười tám viên phỉ thuý". Ngón tay của anh thuận theo viên san hô trượt xuống. "Đá Tourmaline màu hồng chạm khắc, còn có hạt san hô, ngọc trai".


Cô giơ cổ tay lên: "Rất tinh xảo".


"Đây là đồ cuối thời Minh đầu thời Thanh".


Thời Nghi bừng tỉnh, bật cười: "Châu Sinh Thần, anh tặng em một chiếc rương đi, em phải khoá nó vào".


"Đây là tràng hạt, ít nhiều dùng để thay thế vòng tụng kinh, em đeo đi". Anh cười. "Phật Tổ sẽ phù hộ em".


"Cái này em biết". Cô dùng ngón trỏ gảy một hạt châu. "Đây là loại nhỏ nhất, còn có loại hai mươi bảy hạt, năm mươi tư hạt, một trăm linh tám hạt, đều là vòng niệm kinh".


Xe đi trong núi, đường núi rất yên tĩnh, không khí càng lúc càng dễ chịu hơn.


Có gió nhẹ thổi qua từ cửa sổ xe mở một nửa, thổi tung tóc mai bên mặt cô, khuôn mặt tươi cười, còn có nét tự hào khi khoe khoang sự bác học của bản thân khiến Thời Nghi trông có vẻ... hơi đáng yêu.


Anh nhìn cô một lát, cũng không nói gì.


Ánh nhìn của Châu Sinh Thần khiến cô có chút xấu hổ, Thời Nghi cười cười, cũng im lặng theo.


Ngoài xe của anh, còn có bốn chiếc xe đi theo sau luôn duy trì một khoảng cách nhất định đều đang hướng về phía khu biệt thự.


Nhưng vào lúc gần đến nơi thì từ đằng xa đã thấy có rất nhiều xe cảnh sát dừng bên ngoài cửa lớn.


Những xe cảnh sát này rất yên lặng, đều chỉ bật đèn xe, ánh sáng trắng của bốn, năm chiếc xe giao nhau chiếu sáng cả con đường và bức tượng trước biệt thự. Chú Lâm nhanh chóng đeo tai nghe vào, thấp giọng chỉ đạo mấy chiếc xe sau chọn đường nhỏ mà đi, không cần đi theo.


Thời Nghi không hiểu tại sao, vội vã quay đầu nhìn Châu Sinh Thần.


Anh không hề ngạc nhiên.


Chỉ kéo tay áo xuống rồi cài cúc lại: "Chú Lâm, đưa hộ chiếu của cô Thời Nghi cho tôi". Tay trái của chú Lâm giữ vô lăng, tiếp tục lái về phía cửa khu biệt thự, tay phải lấy ra bốn quyển hộ chiếu từ trong ngăn đựng đưa cho anh.


"Thời Nghi, em nhớ kĩ...". Châu Sinh Thần lấy túi xách của cô, đặt bốn quyển hộ chiếu vào. "Hiện tại em có quốc tịch bốn nước, còn anh ở đây là người có quyền miễn trừ ngoại giao, trên danh nghĩa em là vợ anh vì thế em cũng được hưởng quyền miễn trừ".


Anh nói rất bình thản, Thời Nghi có phần không hiểu.


"Nói đơn giản...". Anh bình tĩnh. "Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng không cần để ý tới".


Xe chầm chậm dừng lại.


Chú Lâm tháo găng tay, gấp xong rồi đặt lên vị trí lái xe, nhẹ nhàng chỉnh lại bộ vest rồi xuống xe trước. Thời Nghi kinh ngạc nhìn mọi việc diễn ra. Có hai cảnh sát tới gần, bắt tay với chú Lâm một cách vô cùng lịch sự, khẽ nói gì đó.


Chú Lâm nhanh chóng lắc đầu, cúi người nhìn trong xe rồi giải thích.


Chỉ có hành động, không nghe thấy bất cứ nội dung nói chuyện nào, nhưng có thể cảm nhận được hình như đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng.


Họ vẫn đang nói chuyện.


Bên ngoài cửa sổ im lặng như tờ, Thời Nghi suy nghĩ miên man.


Những cuốn hộ chiếu trong túi cô thậm chí còn chưa từng nhìn thấy, đừng nói đến việc hiểu mọi chuyện đang diễn ra. Cô cứ nghĩ rằng Châu Sinh Thần chỉ là cháu đích tôn của một gia tộc, nhưng lại không đoán được anh có thế lực như vậy, đổi quốc tịch của cô, thậm chí bản thân cô cũng không cần biết.


Chú Lâm đang bình thản ứng phó với bốn, năm chiếc xe cảnh sát trước mặt.


Chắc chắn anh đã dự liệu được những điều này từ sớm, vì thế đã bố trí mọi việc chu toàn.


Anh có quyền "miễn trừ ngoại giao".? Anh là đặc phái viên của nước nào?


Chú Lâm đã quay lại, đi tới bên Châu Sinh Thần mở cửa xe giúp anh rồi nhanh chóng chạy tới chỗ Thời Nghi, dùng tư thế cúi người y như vậy để mở cửa xe cho cô.


Sau khi Thời Nghi xuống xe, cô khoác lấy cánh tay anh.


Có nhiều xe cảnh sát đỗ ở cửa, không thể nói là không bất an, tay cô nắm càng chặt hơn.


"Anh Châu Sinh Thần, chào anh".


Vị cảnh sát trung niên dẫn đầu và một công tố viên tiến lên phía trước, sau khi bắt tay thì nói ra mục đích tới đây hôm nay.


Từ đầu đến cuối Châu Sinh Thần đều mỉm cười im lặng, Thời Nghi cụp mắt xuống, trước sau chỉ nhìn mặt đất. Cho đến khi nghe vụ án mưu sát có liên quan đến Đường Hiểu Phúc, ngón tay cô không kìm được mà nắm càng thêm chặt.


Vị cảnh sát trung niên nói đã biết anh có quyền miễn trừ ngoại giao.


Nhưng vụ án lần này không chỉ đơn giản là vụ án hình sự. Một loạt tội danh như: giam giữ trái phép, cưỡng chế mất tích, mưu sát, thi hành tra tấn... đều ít nhiều liên quan đến anh, thậm chí có một số tội danh đa quốc gia. Cô nghe mà thấy trong lòng run sợ, từ đầu tới cuối nắm chặt tay anh để bản thân không lộ ra bất cứ vẻ bất thường nào.


Châu Sinh Thần vẫn im lặng, đến cuối anh mới nói tạm biệt một cách vô cùng lịch sự.


Sức mạnh của sự im lặng khiến người ta phải kinh sợ.


Người đàn ông Hoa kiều mặt mày lãnh đạm này là phó giáo sư Học viện hoá học Berkeley, mười ngày trước đã công khai thân phận là nhà ngoại giao Nga. Sự chuyển đổi thân phận thật kỳ lạ, thậm chí người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng đang thoát ly quốc tịch, trở thành vợ hợp pháp của anh ta ở Nga. Tất cả mọi thứ dường như đều để ứng phó với những cáo buộc này.


"Anh Châu Sinh Thần, chúng tôi hy vọng anh có thể ngừng hoạt động nghiên cứu tại Tây An".


Anh hơi trầm ngâm: "Tôi rất tiếc, nhưng nhất định sẽ tôn trọng ý muốn của các anh".


Hết sức lịch sự, anh lấy lễ nghĩa chủ nhà, tiễn tất cả khách không mời rời khỏi đây.


Thời Nghi muốn nhúc nhích nhưng do thần kinh căng thẳng trong thời gian dài nên hai chân đã tê dần. Châu Sinh Thần không chú ý tới, bước về phía trước vài bước, lúc phát hiện ra thì đã không kịp nữa. Cô ngã quỳ trên mặt đất.


Rất đau, cô nhíu mày.


Tất chân ma sát với mặt đất thô ráp, dính vào vết thương bị cọ xát.


"Anh xin lỗi, Thời Nghi". Anh quỳ một gối xuống trước mặt cô, cẩn thận kiểm tra vết thương.


Do đau quá, lại được cánh tay anh đỡ lấy, cô thuận thế muốn ngồi xuống mặt đất nhưng bị anh ngăn lại: "Đừng ngồi trên nền đất, ở đây ánh sáng không tốt, cũng không tiện để người đến kiểm tra, anh bế em vào".


Không đợi Thời Nghi trả lời anh đã bế cô lên.


Đi qua mười mấy bậc cầu thang đá một cách nhanh chóng, chú Lâm cũng bước lên phía trước đẩy cửa. Anh đi mà như đang bay. Trên đường không ngừng có người cúi đầu chào cậu cả, còn có một số khuôn mặt hơi quen thuộc đều nhìn họ có phần kinh ngạc.


Thời Nghi tựa đầu trên vai anh, nghe tiếng tim đập gấp gáp của anh, nhịp thở cũng trở nên nhanh hơn.


Do chân đau và cũng do cái ôm của anh.


Cô nhìn đôi tất tơ tằm màu bạc dính máu trên đầu gối, còn có từng lớp, từng sợi chỉ, vô cùng nhếch nhác và xấu xí. Có một suy nghĩ kì lạ nổi lên đã che lấp đi sự sợ hãi ban nãy, và cả vết thương do bị ngã, cô muốn giấu đầu gối của mình đi, không để anh nhìn thấy bất cứ sự xấu xí nào của bản thân.


Châu Sinh Thần đương nhiên không biết được tâm tư của cô.


Mãi cho đến khi vào trong khu nhà, nhìn thấy bác sĩ Trung y và Tây y được chú Lâm gọi đến mới thấy nhẹ nhõm.


Đợi ở phòng khách, không chỉ có bác sĩ gia đình.


Cả phòng chật kín người.


Thời Nghi chỉ biết mẹ, chú ruột và em trai Châu Văn Xuyên cùng em dâu Đồng Giai Nhân của anh. Người không quen đương nhiên là những vị cha chú có họ hàng xa, gần trong nhà, người cùng thế hệ dường như vẫn chưa có tư cách tham gia chuyện này.


Tất cả nhìn thấy anh bế cô, mỗi người có một vẻ mặt khác nhau, mẹ anh và Đồng Giai Nhân hơi biến sắc, ngược lại Châu Văn Xuyên cảm thấy vô cùng thú vị, nói anh cả càng ngày càng có tình cảm rồi.


"Con sẽ xuống nhanh thôi". Anh nói ngắn gọn rồi bế cô lên lầu. Bốn vị bác sĩ gia đình lên theo.


Lúc ôm cô vào ghế trong phòng, cuối cùng Châu Sinh Thần mới chú ý đến tay mình đang tì vào ngực cô.


Khoảnh khắc anh nhìn thấy, cô cũng nhìn thấy.


Anh nhanh chóng rút tay về, sau khi dặn dò các bác sĩ phải nhanh chóng xử lý, anh xuống nhà.


Dưới lầu vang lên tiếng cãi nhau, có to có nhỏ. Ngữ khí cực kì quyết liệt nhưng thái độ vẫn kiềm chế.


Nhà kiểu cũ cách âm không tốt lắm, đại khái cô nghe được anh đang chịu sự trách cứ của mẹ, ngữ khí vô cùng nghiêm túc. Rồi có tiếng phụ nữ nức nở, cô suy nghĩ, phụ nữ trẻ duy nhất trong phòng chính là Đồng Giai Nhân rồi, nhưng tại sao cô ấy lại khóc chứ?


Liên Tuệ đưa cho cô một chiếc khăn mặt ấm.


Cô nhận lấy, cũng thấy Liên Tuệ đang nghe ngóng âm thanh ở dưới lầu, bỗng nhiên nhớ đến lời cô bé nói hôm đó. Lẽ nào việc Đường Hiểu Phúc sinh non chính là vì Đồng Giai Nhân? Công tố viên ban nãy nói vụ án mưu sát, nhất định cô ấy cũng không thoát được liên quan.


Cô cứ suy đoán miên man như vậy.


Ngược lại, vẻ mặt của bốn vị bác sĩ gia đình vẫn bình thản, giống như chẳng hay biết gì.


Một bác sĩ Tây y xử lý vết thương, ba vị còn lại không dám chậm trễ, từng người kiểm tra lại. Một vết thương đầu gối mà họ khám kỹ tới mức còn quan trọng hơn cả vụ án mưu sát.


Chợt có tiếng đồ sứ vỡ.


Dưới lầu yên tĩnh trong chốc lát, tiếng cãi nhau dần dần chỉ còn lại là tiếng của chú, nội dung hơi mơ hồ, Thời Nghi cố gắng lắng nghe, đại ý là đầu tư ngược với quy mô lớn như vậy, thời gian có thể kéo dài hai đến ba mươi năm, đó là phạm gia quy. Hơn nữa cái chết bất ngờ của Đường Hiểu Phúc lần này đã dẫn đến sự bất mãn của nhà họ Đường, vì thế mới lôi chuyện này ra ngoài ánh sáng, không chịu giải quyết riêng nữa.


"Nhà Châu Sinh mấy trăm năm ở ẩn, không thể bị huỷ hoại trong tay cháu".


Cô nghe rõ câu nói này.


Tim đập nhanh quá, thậm chí còn hơi tức ngực.


Gia quy nhà Châu Sinh Thần, cô thực sự không hiểu rõ lắm.


Nhưng lờ mờ từ trong lời nói của anh, cô đoán được gia quy của gia tộc quan trọng hơn cả con người. Nếu không anh cũng sẽ không vì muốn làm gì đó mà lập tức đính hôn với cô. Nhưng giờ tang lễ làm trì hoãn việc đính hôn đã biến thành án mạng, tuy cô hiểu quyền miễn trừ ngoại giao sẽ khiến anh không bị khởi tố hình sự nhưng không tránh được hậu quả bị trục xuất.


Châu Sinh Thần.


Rốt cuộc anh muốn làm gì?


"Chị Thời Nghi có vẻ hơi mệt, có muốn nghỉ một lát không ạ?" Liên Tuệ khẽ hỏi cô.


Cô gật đầu, cảm thấy mình cần yên tĩnh một lát.


Dưới lầu dần dần ổn định trở lại, không khí bỗng yên lặng như tờ, cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào đem theo cảm giác ẩm ướt oi nồng, dường như trời sắp mưa. Thời Nghi nhớ đến khuôn mặt Đường Hiểu Phúc, thậm chí còn nhớ cả giọng nói nhẹ nhàng của cô ấy, rằng có cảm giác không tốt khi ở trong biệt thự u ám này.


Rất nhanh có người bước vào đóng cửa sổ giúp cô.


Cô nghiêng người cuộn mình trên ghế nằm, mở mắt ra.


Châu Sinh Thần ngồi lên mép của một chiếc bàn thấp, đối mặt với cô, may là bệ gỗ lim cũ nên mới đỡ được trọng lượng của một người đàn ông cao lớn như anh.


"Anh vẫn chưa hỏi em, lồng tiếng có thú vị không?" Không ngờ anh lại nói về chuyện này.


Cô cười: "Rất thú vị, nhưng phải có trí tưởng tượng. Ví dụ như anh nhân viên thu âm thường xuyên yêu cầu "Thời Nghi, em phải tưởng tượng mình đang đi dưới cơn mưa tầm tã, thất tình, phải khóc không ra nước mắt". Cô nhớ lại, khẽ nói: "Lúc đó chẳng biết làm sao, em chỉ có thể đối diện với bản thảo và micro rồi tưởng tượng xem khóc không ra nước mắt là như thế nào thôi".


Thời Nghi lấy các ví dụ.


Châu Sinh Thần nghe rất chăm chú.


Dần dần tiếng mưa rơi ngày càng lớn, cô nghĩ bên ngoài chắc đang có sấm sét, đáng tiếc không nhìn thấy, ban nãy lúc anh đóng cửa sổ cũng kéo rèm luôn rồi.


Cô cầm ly trà lên nhấp một ngụm để thấm giọng, sau đó nghe thấy anh nói: "Ở cùng anh, em có cảm thấy lạ lẫm không?"


"Có chút chút...". Cô cũng rót cho Châu Sinh Thần một cốc. "Cảm thấy rất nhiều điều em không hiểu, lo lắng bỗng nhiên gặp phải chuyện gì đó sẽ không biết phải làm như nào". Châu Sinh Thần nhấp một ngụm nhỏ, suy nghĩ: "Có sợ không?"


Cô cười, không trả lời câu hỏi này.


Sinh tử luân hồi, đến cái chết cô cũng không cảm thấy sợ hãi, có thể sợ cái gì chứ?


Nghiêm túc mà nói, điều cô sợ nhất bây giờ là không được gặp lại anh nữa.


"Anh nói...". Cô hỏi ngược anh, "anh đã đổi quốc tịch của em?"


Châu Sinh Thần gật đầu: "Anh rất xin lỗi đã không bàn bạc với em trước".


"Không sao". Cô nghĩ chắc chắn phải có lý do quan trọng nào đó.


"Về bố mẹ và người nhà em, anh cũng hi vọng có thể làm cho họ như vậy, nhưng dù sao cũng là bậc bề trên". Anh hơi trầm ngâm: "Em thấy thế nào?"


Cô nhìn anh: "Cần thiết thật sao?"


"Đề phòng có chuyện bất trắc".


Cô suy nghĩ: "Đợi nghĩ ra một lý do chính đáng thì hãy nói, nếu như anh vì ... ưm, trốn tránh pháp luật mới làm như vậy, họ có thể sẽ...". Cô do dự, không biết dùng từ như thế nào.


Châu Sinh Thần cười vang: "Quả thực là vì tránh một số thứ, nhưng...". Anh hơi liếc cô, "Thời Nghi, anh sẽ không làm bất cứ chuyện không tốt nào".


"Em biết".


"Em biết?"


"Ý là em tin anh".


"Cho dù là tối nay đối mặt với nhiều cáo buộc như vậy cũng tin anh sao?"


Tối nay có nhiều chuyện bất ngờ như thế, mà vẫn nghĩ anh là một người hoàn toàn bình thường, thật sự cô không thể làm được.


Cô im lặng nhìn tay anh, bàn tay dài rộng, to hơn tay cô rất nhiều. Xương của đàn ông luôn to, dài và thô hơn phụ nữ. Ban đầu cô nghĩ không giống với của cô, tay của nhà khoa học chắc chắn giống với bộ não của họ, có cấu tạo khác với người bình thường. Tối nay cô lại phát hiện ra, không chỉ điểm này khác mà quyền lực trong đôi bàn tay ấy cũng rất khó để giải thích.


Châu Sinh Thần có thể tuỳ ý thay đổi thân phận khiến người ta đoán không ra.


Đối diện với nhiều cáo buộc như vậy anh vẫn thản nhiên chống đỡ.


Cô rất sợ có một ngày thức dậy, Châu Sinh Thần lại biến mất không tung tích.


Anh nhìn đôi bàn tay mảnh mai của cô khẽ nắm lấy tay mình.


Một cảm xúc xa lạ khẽ len lỏi giữa hai người.


Anh nhìn cô.


Thời Nghi nhìn anh, khẽ nói trả lời anh: "Chỉ cần anh để em ở bên, em sẽ tin anh một cách vô điều kiện".


Thời Nghi chợt rùng mình, cô thực sự sợ anh bỗng nhiên rời đi. Đây là lần đầu tiên cô chính thức bộc lộ suy nghĩ thật của bản thân, có phần bất an khi nói với Châu Sinh Thần rằng anh quan trọng nhiều như thế nào đối với cô.


Cũng không hiểu hoàn cảnh thực sự của gia đình anh, cô càng sợ hãi, giống như đã bị người ta đẩy vào dòng nước xoáy vậy.


Thời Nghi là người hiểu rõ nhất về duyên phận giữa hai người, muốn kết thúc rất dễ dàng, một bước ngoặt cũng có thể phân tách họ vĩnh viễn, thậm chí cô cũng đã từng nghĩ mình có nên buông tay hay không, phải chăng cô chính là Đường Hiểu Phúc tiếp theo của biệt thự này. Dù gì với gia tộc anh, cô cũng chỉ là vị khách mời, một người hoàn toàn xa lạ.


Mà hiển nhiên mẹ anh cũng coi cô như kẻ thù.


Thời Nghi nắm tay anh, chậm chạp không muốn buông ra.


"Thời Nghi...". Anh mỉm cười, dùng tay phải vỗ nhẹ lên tay cô. "Đối với anh, em vẫn luôn là một điều bất ngờ. Dường như anh luôn không thể nắm được phải tiếp cận em như thế nào, cũng không biết trả lời câu hỏi của em ra sao". Anh hơi trầm ngâm, thấp giọng: "Cám ơn em đã tin anh".


Câu trả lời vô cùng chính thức, quả thật có thể viết thành email cám ơn tiêu chuẩn.


Thời Nghi rút tay lại, tiếp tục dựa vào ghế nằm, hơi tức giận. Cô dùng câu nói đã được nghe nhiều trong phim khẽ trách móc: "Đúng là em vốn đem tim mình hướng về ánh trăng, thế nhưng ánh trăng lại chiếu soi dòng nước".


Giọng cô thật dễ nghe.


Anh cười: "Nói sai rồi, không có dòng nước nào hết. Bây giờ em là vợ hợp pháp của anh".


Châu Sinh Thần không nói, quả thực cô cũng quên đi điều này.


Cô "vâng". một tiếng, cuộn chân lại, áp má vào cạnh ghế, trái tim mới rơi xuống lại bắt đầu bay bổng. Cạnh ghế lót lông cáo trắng mềm mại, giống như chiếc ghế trước kia anh thích ngồi. Thời Nghi nhớ rằng, mình luôn len lén trèo lên nhân lúc anh đọc sách viết chữ, thậm chí là lúc anh đang mắng mỏ thuộc hạ ngoài bức rèm, cô luôn dựa trên đó yên lặng lắng nghe.


Giọng nói của anh trước kia nghe cực kỳ dễ chịu.


Thời Nghi đã tập luyện trong lòng ngàn vạn lần làm sao để học âm điệu nói chuyện của anh, từ lúc phát âm cho đến khi kết thúc. Khi ấy cô đã từng nghĩ, chỉ cần có thể mở miệng nói chuyện, chữ đầu tiên cô nói ra chính là Châu Sinh Thần.


"Châu Sinh Thần?" Cô gọi anh.


"Ừm?"


"Châu Sinh Thần?" Cô đổi giọng khác gọi anh.


"Ừm?" Anh nhìn ra ý đồ của cô.


"Châu Sinh Thần?" Cô kiên trì gọi một lần nữa.


"Ừ". Anh đáp lại cô.


Cô cảm thấy cực kỳ vui vẻ, như thể muốn điên rồi. Cô cọ cọ mặt vào lông cáo, híp mắt nhìn anh, nhìn người đàn ông đã trở thành chồng hợp pháp của mình. Tối nay anh mặc áo sơ mi màu lam nhạt, cúc áo xanh thẫm, quần xám bạc, màu sắc thật thanh nhã. Màu tất chân của cô vốn dĩ rất hợp trang phục của anh, đáng tiếc bây giờ cô chỉ được để chân không, đầu gối bị quấn băng trắng.


"Ngày Mười một tháng Năm". Anh nói với cô.


"Ngày gì?" Cô không hiểu.


"Ngày kỷ niệm kết hôn sau này, lấy đồng âm tên của em, rất dễ nhớ".


Cô hơi ngẩn ra, cảm thấy rất không chân thực: "Dễ nhớ? Lẽ nào anh sẽ không nhớ?"


"Không đâu, anh rất nhạy cảm với con số, huống hồ...". Anh ngưng một lát, cười khẽ, "luôn có mấy ngày quan trọng nhất định phải nhớ".


Đêm đó, Thời Nghi chỉ biết mình thực sự rất vui vẻ.


Sau này nghĩ lại cũng chỉ biết là vui vẻ, còn về những từ ngữ hoa mỹ dư thừa khác cũng chẳng còn rõ ràng. Gộp cả ký ức hai kiếp vào thì ngày vui của cô cũng không nhiều, thậm chí khắc sâu trong lòng có lẽ ngoài ngày cưỡi ngựa trong thành Trường An chỉ có đêm nay, khi Châu Sinh Thần nói cô là vợ hợp pháp của anh.


Anh nói chuyện cũng không logic lắm, khiến cô không nhịn nổi cười. Ngoài cửa sổ là tiếng sấm sét, mưa to tầm tã, nhưng trong phòng lại ấm áp dễ chịu. Sau khi hai người nói chúc ngủ ngon rồi rời đi, cô để ý dưới ghế nằm lông cáo có một chiếc hộp khắc gỗ rất cổ.


Cô cẩn thận mở ra, bên trong có hai chiếc nhẫn đặt song song.


Nhẫn ngọc lục bảo, còn có một chiếc nhẫn kim cương vô cùng đơn giản.


Cô nghĩ đây có lẽ là nhẫn anh đã chuẩn bị từ trước. Trên nắp hộp có một tờ giấy.


Chữ của anh, viết đơn giản: "Ngọc lục bảo là nhẫn đính hôn, tôn trọng truyền thống gia tộc. Kim cương là nhẫn kết hôn, tiện đeo lúc bình thường, hy vọng em thích".


Sau cùng, anh còn viết bốn chữ rồng bay phượng múa: "Tân hôn hạnh phúc".


Người đàn ông có cách tặng nhẫn như vậy, còn chúc vợ hợp pháp của mình tân hôn hạnh phúc, trên thế giới này cũng chỉ có mình Châu Sinh Thần mà thôi. Thời Nghi cầm chiếc hộp, suy nghĩ rất lâu rồi lấy nhẫn kim cương đeo vào ngón tay.


Đối với kiểu đàn ông khi phòng thí nghiệm nổ trước mắt mà vẫn có thể bình tĩnh di chuyển tài liệu nghiên cứu, tiếp tục tới phòng thí nghiệm khác làm việc, cô nghĩ mình không thể đòi hỏi hơn được nữa.


Chỉ đơn giản là ngày Mười một tháng Năm, lựa chọn như vậy cô đã thấy đủ rồi.


Ngày Mười một tháng Năm. Năm một một. Thời Nghi của anh.[1]


[1] Nguyên văn: "5月11日, 511, Trong phiên âm tiếng Trung 511 đọc giống với "Thời Nghi của anh".. Cái tên Thập Nhất "十一". của kiếp trước trong nguyên bản tiếng Trung đọc cũng giống với tên Thời Nghi của kiếp này. (ND)


Năm giờ sáng cô nghe thấy tiếng Châu Sinh Thần rời đi, chạy ra mở cửa phòng, cô hỏi anh có muốn ăn sáng cùng không. Anh đứng ở đầu cầu thang, hơi im lặng một lát, nói với cô hôm nay không tiện.


Thời Nghi hiểu ý anh, chỉ trách mình vui quá quên mất đây là thời gian nhạy cảm.


Châu Sinh Thần phát hiện ra sự hụt hẫng của cô, quay lại nói: "Đừng nghĩ nhiều, chỉ là anh sợ em khó chịu, bởi sáng nay anh phải giải quyết vài chuyện rắc rối".


"Em biết, em biết...". Cô nói. "Em ở đây chờ anh về, nếu như ở đó không ngon miệng, về đây ăn sáng cùng em nhé!"


Anh gật đầu: "Được".


Sau khi anh rời đi, Thời Nghi nghĩ lại biểu hiện ban nãy của mình có phần hơi vội vàng, cũng hơi lo lắng. Không phải cô không biết tối qua họ cãi nhau kịch liệt, cũng đã nghe được chuyện này chuyện khác. Chỉ thế thôi cũng đoán ra "vài chuyện rắc rối". ban nãy anh nói là như thế nào.


Thời Nghi ở trong phòng, đứng ngồi không yên.


Từ lúc năm giờ sáng trời vẫn còn nhá nhem tối cho đến khi sáng rõ, bất giác một tiếng đồng hồ đã qua. Liên Tuệ liên tục hỏi ba lần xem có cần chuẩn bị bữa sáng không, cô đều nói đợi. Nhưng cô không ngờ có người tới truyền lời của mẹ anh, rằng muốn cô cùng đi dâng hương.


Lúc Liên Tuệ nói, cô có phần không dám tin.


Nhưng bản thân nhanh chóng định thần lại, dù sao thân phận hiện tại của mình đã thay đổi rồi.


Cô vốn muốn hỏi Liên Tuệ, bà chủ thường thích quần áo gì, nhưng lúc sắp nói ra miệng thì lại thôi. Lời Châu Sinh Thần đã nhắc nhở cô rất rõ ràng: Khu biệt thự này có sau mươi tám khu lớn nhỏ, một nghìn một trăm mười tám phòng, người rất nhiều cũng rất phức tạp. Bây giờ cô mới hiểu đây không còn là việc chỉ thấy trên phim ảnh nữa, cô phải thực sự đối mặt rồi.


Chuyện này hôm qua cũng không khó hiểu, anh bị vây trong dòng xoáy phức tạp, bước từng bước khó khăn. Vì thế ở nơi này, ngoài anh ra, Thời Nghi tự nhủ mình phải cẩn thận với tất cả mọi người.


Chân có vết thương còn quấn băng gạc nên không thể mặc váy, cũng không mặc được quần bó sát.


Quần áo đem đến, chỉ đồ thể thao có thể mặc được.


Thời Nghi nghĩ đến gia quy nhà anh, cuối cùng vẫn cắn răng mặc sườn xám. Cô tháo bớt mấy lớp băng, miễn cưỡng mặc vào quần tất đen. Cũng coi như thích hợp, chỉ có điều không đi được giày cao gót, nhìn có phần quái dị.


Bởi vì phải tháo băng gạc cẩn thận mặc quần tất nên mất hơi nhiều thời gian.


Lúc cô đến cửa biệt thự thì đã có tiếng đóng cửa xe liên tiếp nhưng không có chiếc nào khởi động. Châu Sinh Thần đứng bên cạnh chiếc xe thứ hai đợi cô, lúc nhìn thấy quần áo cô mặc, có hơi ngạc nhiên.


Chị!" Cửa bên ghế phụ của chiếc xe thứ nhất bị đẩy ra. Châu Sinh Nhân mặc quần dây đeo màu đen lộ đầu ra nói: "Mẹ bảo chị ngồi cùng xe với chúng em". Thời Nghi vừa đi mấy bước liền dừng lại nhìn anh.


Châu Sinh Thần ung dung gật đầu.


Cô thấp thỏm không yên, cố gắng bước nhanh tới chiếc xe, Châu Sinh Thần nhảy xuống mở cửa giúp cô. Khoảnh khắc cửa vừa mở, cô nhìn thấy mẹ anh ngồi một mình ở ghế sau, mặc sườn xám có hoa văn màu tối, phối với áo choàng màu tím đậm, trang điểm cẩn thận, nụ cười cũng vô cùng đúng mực. "Cô Thời Nghi, mời lên xe".


Xưng hô khách sáo.


Lẽ nào mẹ anh không biết Châu Sinh Thần và cô đã là vợ chồng hợp pháp? Hay vẫn không chịu thừa nhận? Thời Nghi càng thấp thỏm không yên, khoé mắt liếc Châu Sinh Thần vẫn đứng bên cạnh rồi ngồi vào xe.


Đoàn xe nhanh chóng rời đi, cô và mẹ anh ngồi cạnh nhau nhưng đều im lặng. Đến khi xe đi được một lát, cậu em trai mười mấy tuổi của anh từ ghế trước quay đầu xuống: "Chị Thời Nghi, em vẫn chưa có cơ hội nói rằng chị rất đẹp".


Cô cười: "Cám ơn em".


Châu Sinh Nhân cũng cười.


Thời Nghi có thể cảm thấy câu nhóc nhìn có vẻ ít nói này đang cố gắng giảm bớt bầu không khí căng thẳng trong xe. Có lẽ cuộc trò chuyện ngắn ngủi của họ thực sự có tác dụng, cuối cùng mẹ của anh cũng khẽ lắc đầu, cười nói: "Tiểu Nhân, nhìn người không thể chỉ nhìn mặt, mẹ đã nói với con 'Đam mê nữ sắc, đắm chìm trong hoan lạc, thì thứ mĩ sắc và hoan lạc này được gọi là chiếc rìu chặt phá sinh mệnh' con còn nhớ không?"


Cô giật mình.


Châu Sinh Nhân lặng lẽ nhìn Thời Nghi bằng ánh mắt an ủi, nhưng vẫn nghiêm trang trả lời mẹ: "Nhớ ạ. Mẹ đã nói câu này ý chỉ sắc đẹp và hoan lạc đều có thể nhiễu loạn lòng người, phải tránh sa đà".


Góc mà cậu nhóc ngồi vừa hay nhìn thấy ánh mắt của cô. Thời Nghi cũng len lén giương khoé miệng lên, cảm kích thiện ý của Châu Sinh Nhân.


Từ đó trở đi không ai nói gì nữa.


Cô ngồi nghiêm chỉnh, nghĩ thầm có lẽ mẹ anh thực sự rất giận, dù sao Châu Sinh Thần cũng không kết hôn theo sự sắp xếp trong nhà. Có lẽ giống như những bà mẹ chồng giàu có khác, luôn muôn thị uy với con dâu tương lai. Thời Nghi lặng lẽ an ủi bản thân, may mà gia đình như vậy, tính cách mẹ anh còn kì quái nữa nhưng lễ nghĩa cần có đều không thiếu, không hề gây khó dễ gì trước mặt cô.


Ngồi mãi một tư thế khá lâu, đầu gối cô hơi đau.


Nghĩ thầm phải kiên trì một lát nữa, rồi lại kiên trì một lát nữa, cũng giữ được như vậy hai mươi phút. Cuối cùng không chịu nổi nữa, cô khẽ di chuyển chân mình, nhìn thấy ngoài cửa sổ đã thấp thoáng bóng ngôi chùa, Thời Nghi khẽ thở phào. Xe dừng lại. Châu Sinh Nhân nhảy xuống trước mở cửa xe cho mẹ.


Cô Thời Nghi...". Lúc cửa xe mở ra, mẹ của anh nói: "Về quan hệ vợ chồng hợp pháp của hai người, nhà Châu Sinh sẽ không thừa nhận, hi vọng cô suy nghĩ thận trọng xem có nên kiên trì ở cạnh con trai tôi nữa không".


Cô còn đang bất ngờ, người bên cạnh đã xuống xe.


Chương trước | Chương sau

Đang tải bình luận!