Số chương: 9
Chương tám
Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì ai cũng phải bảo đây là 1 cặp vợ chồng hạnh phúc. Anh mạnh mẽ còn cô dịu dàng. Anh giàu có sang trọng còn cô thanh tao nhàn nhã. Trong tuần trăng mật, họ uống rượu, hát nhạc Beat ngêu ngao rồi để đèn phòng mờ ảo cả đêm phía trong tầm quan sát của đám nhân viên lễ phép. Trở về thành phố, họ xuất hiện trước mọi người tay trong tay, mắt nhìn nhau long lanh ánh cười và những lời nói nhẹ nhàng. Nhưng chỉ họ mới biết, cuộc hôn nhân hạnh phúc thực ra chỉ có vậy. Đã gần 1 tháng, Đan vẫn không đón nhận Lập như 1 người chồng. Đổi lại, Lập cũng im lặng chẳng đề cập gì đến chuyện này cả. Giữa cô và anh dường như tồn tại 1 thỏa thuận ngầm. Ở chung trong 1 căn phòng ấm cúng nhưng mỗi người lại có 1 cõi riêng của mình. Cô nằm trên chiếc giường đôi còn anh ra ngủ trên salon đối diện. Hai người luôn ăn mặc kín đáo, thậm chí anh còn không mặc quần ngắn trước mặt cô. Trước mặt mọi người họ vẫn đối đáp với nhau chừng mực, nhưng khi cánh cửa dày của căn phòng đóng lại, không ai muốn mở lời nói với người kia câu gì nữa.
Một tối trời trở gió mùa, Lập nằm trên salon đọc báo còn Đan thì chăm chú xem xét giấy tờ gì đó bên bàn. Trông cô có vẻ phân vân còn nét mặt anh hơi cau. Anh nói mà không ngẩng lên:
- Sáng mai em có bận gì không?
- Em có hẹn 1 chút. Có việc gì không anh?
- Không, anh tưởng em không bận thì đi dự lễ khai mạc triển lãm nội thất với anh. Em đi vẽ xa à? Dạo này Đan thường đem giấy bút đi ký họa chùa chiền. Lập để cho cô tự đi như 1 cách cô giết thời gian và tìm sự cân bằng yên tĩnh.
- Không, em đi làm visa.
- Gì cơ? - Lập ngẩng lên, thoáng sửng sốt hiếm hoi trong giọng nói.
- Em đi làm visa. Visa của em vào UK hết hạn từ mấy năm nay rồi.
- Em định đi học? - Lập cúi xuống tờ báo để che giấu sự rối bời của tâm trí.
- Có 1 khóa master ở London College of Fashion. Em đã apply và được chấp nhận. Đan tiến về phía anh đưa ra những giấy tờ chứng minh.
Lập cầm lấy đọc lướt 1 lượt rồi trả lại cô. Giọng anh điềm tĩnh:
- Em không nói với anh. Em làm gì để chứng minh tài chính? Đan cảm thấy sợ cái vẻ trầm lặng của anh.
Cô nói nhanh: - Em có 80 triệu trong ngân hàng và đang rao bán xe.
- Không đủ.
- Còn 1 sổ tiết kiệm 1 ngàn đô ba cho hôm cưới.
- Vẫn không đủ.
- Đủ. Em chỉ học full time 1 năm. Yêu cầu chứng minh không cao.
- Chưa được 10 nghìn, em không đi được đâu.
- Em sẽ hỏi vay thêm.
- Chồng em có tiền tỷ, ai sẽ cho em vay? - Lập cười nhạt. Anh đứng dậy đi về phía bàn làm việc. Ngắm nghía mấy bức phác thảo mẫu hoa văn gỗ của 1 ngôi chùa nào đó cô đang vẽ dở dang, anh nói tiếp, giọng rất nhẹ nhàng: - Em để ngày kia hãy đi xin visa. Ngày mai, trong lúc em đi với anh, sẽ có người lo tài khoản chứng minh tài chính cho em. 10 hoặc 15 nghìn đô nữa, đủ chứ? Đan gật đầu.
Cô mỉm cười: - Chỉ 1 buổi sáng dự lễ khai mạc triển lãm mà trả ngần ấy, anh đang phá giá cát-xê của em đấy!
- Nếu em chịu ở lại với anh, cát-xê còn cao hơn.
Đan bật cười, cô nhận ra là gần đây, Lập ít trả lời theo cái kiểu tỉnh tỉnh ngang ngang ấy mỗi khi nói chuyện với cô. Anh luôn kiệm lời hết mức có thể, nếu buộc phải nói anh cũng nhẹ nhàng từ tốn và nghiêm nghị đến nỗi cô cảm thấy anh như người khác. Và như 1 phản ứng tự nhiên, cô cũng ít dùng đến cách ăn nói ngoa ngoắt của mình. Lập thấy nụ cười của vợ. Anh tiến lại gần mà cô không hề phản ứng đề phòng như những ngày trước đó. Anh lặng lẽ ngắm nhìn cô trong chiếc áo len mỏng. Sống trong tình trạng lơ lửng như thế này cả tháng mà cô lại có vẻ tươi tắn lạ kỳ. Thân hình đầy đặn hơn và làn da luôn ánh lên 1 màu hồng làm anh rạo rực. Anh chạm vào gò má cô, vuốt nhẹ. Cô cúi mặt lảng tránh cái nhìn của anh nhưng dường như khó dứt khoát được với bàn tay quá dịu dàng ấy. Anh nhích gần thêm hơn và vòng tay qua lưng cô ôm nhè nhẹ. Rồi anh bắt đầu hôn lên gò má, cánh mũi phập phồng, khóe miệng và cuối cùng là làn môi run run của cô. Môi cô hơi khô nẻ, những mẩu da chết hơi nhám theo nụ hôn trở nên mềm mại đến xót xa. Lập gượng nhẹ tới độ không dám thở gấp, không dám tới gần cô thêm nữa. 2 người đứng sững, chỉ chạm vào nhau bởi 2 đầu môi với nụ hôn lỏng lẻo. Được 1 lát, cô vô thức nắm vào vạt áo sơ mi của anh và hơi rướn người lên. Lập nhận thấy tín hiệu ấy ngay tức khắc. Anh ghì cô mạnh hơn, luồn vào chiếc áo len mỏng để thấy da thịt cô nóng bừng dưới tay anh... Hơi thở mạnh và những tiếng thì thầm của anh nhắc tới 1 nỗi ám ảnh sâu trong tiềm thức, cô sực tỉnh. Kêu lên 1 tiếng gì không rõ nghĩa, cô thu hết sức lực đẩy anh ra. Lập lặng lẽ nhìn cô, không nói 1 lời, anh bỏ ra gian ngoài. Đợi đến khi anh đi khuất hẳn, cô mới ngồi phịch xuống giường, nước mắt lăn nhanh trên gò má. Cô cũng không hiểu được chính mình.
* * *
Lập đưa tay quàng lại chiếc khăn len đỏ trên cổ vợ, giọng uy quyền: - Cứ quàng đấy đừng cởi ra nhé! Vừa nãy em có nhớ uống thuốc không?
Đan ho thêm 1 chặp rồi mới trả lời: - Em uống rồi. Quàng khăn này sang Bangkok rồi người ta bắt vào trại tâm thần à xem.
- Em cứ bỏ ra để ho khù khụ thế đi, đã nghi SARS thì đến nhà thương điên cũng không được vào đâu!
2 người quay ra hướng về phía những người đi tiễn đang đứng cách họ 1 quãng, không còn nghe thấy tiếng gì vì lớp kính dày. Bà Huyên vịn vai Thạch tươi cười. An và Đức thì lặng lẽ hơn 1 chút, giơ cao tay vẫy nhẹ. Mọi người đã biết tin Đan sẽ đi học, biết rõ cả ngày chính thức nhập học của cô. Nhưng ai cũng nghĩ rằng phải xong cái gọi là kỳ trăng mật ở Thái Lan này Lập mới để cô đi. Chỉ có 2 người trong cuộc mới hiểu chuyến đi sắp tới sẽ diễn biến như thế nào. Cô sẽ quá cảnh ở Bangkok để bay tiếp đi London vài tiếng sau đó, còn anh thì sẽ ở lại dự hội nghị các resort trong khu vực. Nghĩa là họ chỉ có mấy giờ nữa bên nhau. Từ sau buổi khai mạc triển lãm nội thất, Lập vắng nhà liên tục. Nếu không đi dự hội nghị ở miền Nam hay ở trong đoàn doanh nghiệp tháp tùng Thủ tướng thăm chính thức nước nào đó, anh cũng bận bịu về nhà máy chế biến gỗ ở tận 1 tỉnh trung du hoặc đi kiểm tra định kỳ mấy khu resort. Dù có bị nỗi nhớ dày vò tâm trí, Đan vẫn thấy rằng khoảng trống anh để lại giúp cô bình tâm hơn. Dù cố gắng hết sức nhưng cô vẫn bị ám ảnh bởi 1 nỗi ghê sợ khó gọi tên để rồi mỗi lần anh đến gần cô, cô lại co người thủ thế. Chưa kịp đón nhận những cử chỉ âu yếm của anh, cô lại thấy đầu mình vang lên mẩu đối thoại giữa anh và cô người mẫu kia. Anh đã thừa nhận những gì Minh Ánh nói và giải thích. Trong chừng mực nào đó cô đã hiểu và không còn oán trách gì nhiều về giải thưởng bị đánh cắp nữa. Cái ám ảnh tâm trí cô hiện giờ là... tiếng thở đầy kích động của Minh Ánh trong chiếc đĩa đấy. Anh đã làm gì để lấy được chiếc máy ghi âm thứ nhất của cô ta? Qua những âm thanh gợi mở kia, cô có thể chắc chắn rằng anh đã rất rất gần gũi. Cô biết cái cảm giác quên sạch mọi thứ khi bị anh cuốn vào vòng tay. Có lẽ anh đã ôm hôn, vuốt ve, thậm chí hơn thế, để rồi khi đạt được mục đích rồi thì sỉ vả và tát cô ta không nương nhẹ. Cô tự hỏi, có bao nhiêu người đàn bà đã bị anh đối xử như vậy? Liệu rồi người tiếp theo có phải là cô không?
Trong cái buổi tối mà cô đã buông mình để anh tiến lên 1 chút ấy, cô đã tự hỏi, liệu rồi bàn tay lướt trên người cô kia, hơi thở nồng ấm và những tiếng thì thầm kia có biến thành những lời xúc phạm hay những cái bạt tai ngay sau đó? Đang mải ngẫm nghĩ, Đan chợt bị cắt ngang bởi lời nhắc thắt dây an toàn để chuẩn bị hạ cánh. Cô nhìn sang bên cạnh, Lập đang nhắm mắt như ngủ, nét cau có còn nguyên giữa đôi lông mày sẫm. Cô với tay bấm dây an toàn cho anh, khẽ sờ lên gương mặt râu quai nón lởm chởm, chợt nhận ra rằng dạo gần đây anh gầy đi trông thấy. Lập hừ khẽ làm cô giật mình, anh nói mà không mở mắt:
- Đừng có phá anh ngủ!
- Sắp hạ cánh rồi, anh dậy đi.
Lập từ từ mở mắt rồi ngồi thẳng dậy. Anh nhìn xoáy vào gương mặt của cô, giọng ân cần: - Em hãy học cho tốt nhé, và nhớ không được bỏ bữa sáng, hay bất cứ bữa nào. Sang đấy vẫn ho thì đi bác sĩ ngay, không được chần chừ.
Đan gật đầu. Máy bay đã dừng hẳn. Anh đứng lên mở hộc hành lý trên cao lấy ba lô của cô rồi xách cùng chiếc va li gọn nhẹ của mình đi trước, tự nhiên cô lẩm bẩm với cái lưng của anh 1 câu, rất khẽ: - 1 năm tới sẽ rất dài...
* * *
Dù được phép vào trung tâm Bangkok thoải mái nhưng vì lo ngại tình trạng tắc nghẽn giao thông nên 2 người ở lại sân bay. Họ đi 1 vòng cái không gian rộng mênh mông đó rồi ngồi bên nhau ở quán café cho đến khi có loa gọi. Anh trao lại ba lô cho cô, giọng bình thản lạ lùng: - Nhớ chụp nhiều ảnh và đưa lên blog.
Đan gật đầu, nhìn chăm chú vào đáy mắt của anh, không có 1 chút níu kéo nào trong đó. Cô quàng ba lô lên vai, hỏi khẽ: - Anh có muốn em đi và chụp cái gì không? Thảm cỏ ở sân Emirates hay vạch sang đường ở Abbey Road chằng hạn.
Lập im lặng, đầu anh gục gặc chẳng ra lắc cũng không ra gật. Anh dang tay chờ đợi. Cô ghé mình vào vòng tay rộng vững vàng đó. Anh gần như nhấc cô lên khỏi mặt đất rồi buông ra. Cô quay người định đi, nghĩ thế nào lại ngoảnh lại kiễng chân hôn nhanh lên môi anh, giọng nhẹ và gấp gáp như 1 làn gió ấm thoảng qua: - Rồi đây em biết làm gì khi nhớ anh?
Nói xong, cô quay nhanh đi như thể trốn chạy chính mình. Chưa kịp bước đến bước thứ 3, cô đã thấy mình bị kéo giật lại. Lập ôm ghì cô trong tay, môi anh quyện chặt môi cô, mặc cho dòng người tấp nập qua lại xung quanh. Rồi anh dứt môi ra, nhìn cô, nhếch mép cười: - Nhớ là biểu hiện rất vô bổ, em bé cưng ạ!
- Có lẽ em sẽ cố tìm cái gì đỡ vô bổ hơn để làm.
- Không cần phải cố, chỉ cần về với anh ngay lập tức.
Đan ngước nhìn anh, đôi mắt anh da diết đến độ cô có cảm giác mềm lòng dường như không chịu nổi. Cô buột miệng: - Sao anh không ngăn em?
- Anh muốn em tự lựa chọn.
- Hình như em đã chọn sai.
- Không, em đã chọn cách dài dòng. Ngưng 1 nhịp rồi anh hỏi: - Em có biết là nếu anh quyết, em đã không thể xa anh 1 bước không?
- Em không biết. Cắn lên môi cô 1 cái đau điếng, anh thì thầm: - Vậy thì đừng biết. Hãy đi và nhớ quay về.
* * *
Quỳnh Anh bước vào phòng Lập, tay chị cầm 1 hộp kẹo chocolate mở sẵn. Lập mỉm cười hỏi:
- Cậu thích của ngọt từ bao giờ thế nhỉ?
Anh và Quỳnh Anh học cùng nhau hồi cấp 3, đến giờ là cấp trên cấp dưới nhưng vẫn xưng hô cậu tớ như xưa. Quỳnh Anh cười, chìa chiếc hộp trước mặt anh:
- Cậu ăn lấy thảo. Con bé Chi nhà tớ ở Úc về ăn Tết, dẫn theo người yêu về ra mắt, đây là quà của thằng cu đấy.
- Oái, nhanh thế à? Tớ lúc nào cũng nghĩ nó vẫn còn lùn tịt nhằng nhẵng bám theo cậu đòi mua kẹo vừng.
- Giờ thì được ăn kẹo của nó rồi - Quỳnh Anh cười, nhón 1 viên bỏ vào miệng – Mà nó học cùng lớp và hơn vợ cậu 1 tháng đấy, bé bỏng gì nữa.
Lập cười, cũng cầm 1 viên kẹo cắn thử. Kẹo chocolate nhân rượu và quả gì đó như mận hay anh đào, ngọt và nồng. Bất giác anh thấy nhớ Đan kinh khủng. Từ ngày cô đi tới giờ đã gần 2 tháng, anh không dám động đến 1 giọt rượu nào vì sợ nỗi nhớ sẽ nhân lúc anh thấm men mà đến giày vò hành hạ. Hết học kỳ, mẹ anh nghỉ dạy học, bắt đầu theo các tour du lịch khắp nơi. Thạch vẫn biền biệt ở Bãi Hạc. Nhà chẳng còn ai nên Lập cũng không muốn về. Anh thường lên Núi Ba, vừa để trốn không khí ồn ào phức tạp của thành phố vừa để sống với những kỷ niệm về cô.
- Sao, nhắc tới cậu lại chạnh lòng nhớ rồi hả? - Quỳnh Anh nheo mắt cười cười.
Lập rót 2 cốc nước nóng, anh không thích ăn đồ ngọt nên phải có nước để chiêu cho đỡ khé cổ. Không trả lời câu hỏi của bạn, anh đẩy cốc nước về phía chị, hỏi:
- Nhà cậu Tết nhất đến đâu rồi? Thằng bé con học hành thế nào?
Quỳnh Anh chép miệng, áp cốc nước vào lòng bàn tay:
- Tết tiếc thì cũng như mọi năm, lão kia lo cả. Cháu Tí học khá, mới được chọn vào đội thi học sinh giỏi tiếng Anh của quận, phải tội cận thị rồi.
- Chết, mới lớp 4 đã cận rồi? Còn con bé con?
- Con bé thì mắt đẹp sáng long lanh, nhưng quấy lắm, chắc tại bố nó chiều... Mà này, cậu ham con rồi đấy hả?
- Ừ, tớ già rồi còn gì.
- Bảo cái Đan nó về nhanh rồi nó đẻ cho 1 đứa.
Lập cười méo xẹo, anh biết thể nào Quỳnh Anh cũng nói như vậy. Hầu như ai biết anh cũng nói gần giống như vậy. Họ biết đâu rằng đến việc lại gần cô anh còn không làm xong thì nói gì tới chuyện con cái. Anh lảng chuyện:
- Rét thế này thì doanh thu giảm... Khách khứa trốn đâu hết cả.
- Không đến nỗi, vẫn có lượng khách nghỉ cuối tuần tắm nước khoáng nóng với khách tham quan trong ngày.
- Tầm này ở Đảo Vàng mới chết. Mưa gió rét mướt, biển động, chẳng ai thích đi đảo. Chỉ trông vào mấy tour câu cá song của khách Mỹ.
- Xét ra trên Thác Ngàn là ổn định nhất. Mùa này dân tình đổ lên chờ xem tuyết rơi cũng đông. Mùa hè thì khỏi phải bàn. Cái Bãi Hạc sắp khai trương thì sao?
- Cái đấy chắc cũng giống Đảo Vàng. Kiểu resort biển đảo ở miền Bắc này chỉ trông mong vào mùa nóng.
- Thế sao cậu không lùi ngày khai trương chính thức của Bãi Hạc vào đầu mùa hè? Làm dịp cận Tết thế này làm gì vừa bất lợi vừa phiền nhân viên ra.
- Tớ để thằng Thạch nó quyết vụ đấy. Can thiệp rồi nó lại ấm ức.
- Có phải bây giờ nó chưa ấm ức đâu! - Quỳnh Anh lẩm bẩm.
- Cậu nói gì? - Lập lơ đãng ngẩng lên khỏi máy tính.
- À không, đang bảo cậu định ăn Tết ở đâu? Hay trốn trên này lánh mặt?
- Chưa biết, hôm tới đi biếu xén mấy chỗ, sẽ tạt qua nhà xem thế nào.
- Đan bên kia khỏe không?
- Vẫn khỏe, cuối tuần vừa rồi thấy lò mò đi Scotland chơi.
- Đến giờ tớ vẫn không hiểu sao cậu đồng ý cho vợ đi kiểu đấy. Cả năm trời thiếp 1 nơi chàng 1 nẻo, vợ chồng mới cưới chịu thế nào được?
- Hồi xưa lão Hưng nhà cậu cưới xong sang chỗ tớ luôn thì sao?
- Cậu so sánh lạ. Hồi đấy khó khăn, không đi thì chết đói. Chứ như bây giờ...
- Bây giờ không đi thì chết cái khác – Lập cười cười – Cho nàng đi kiếm cái bằng thạc sĩ về tô điểm danh tiếng cho tớ.
- Cậu lại đùa rồi. Nói thật đi, làm sao lại đến độ Đan nó phải bỏ sang bên đấy 1 thân 1 mình?
Lập nhăn mặt. Cô bạn này vẫn tò mò như xưa. Anh làm sao mà lý giải cho Quỳnh Anh hiểu được tình cảnh trớ trêu của mình. Khẽ phẩy tay, anh nói đại:
- Vì còn bận cái Bãi Hạc chưa ổn định nên tớ chưa sang theo được.
- À ra thế! Đợi khai trương xong rồi chàng thiếp đoàn tụ đấy hả?
Lập gật đầu. Quỳnh Anh khép cửa đi ra, dáng điệu vui vẻ vì đã khai thác được 1 tin sốt dẻo. Còn lại 1 mình trong phòng, Lập lặng lẽ nhìn Đan trong bức ảnh cưới để trên bàn. Tự hỏi giờ này cô đang làm gì...
Đan rời máy tính đến bên cửa sổ nhìn xuống đường phố cổ kính vắng lặng trong sương sớm, cô vừa chat với Đức. Thằng em cô thì mới thi học kỳ, vừa nghỉ Tết và đang ngấp nghé 1 cô bạn cùng lớp tiếng Anh. Bây giờ bên nhà là buổi trưa, nó tranh thủ sau khi ăn vào mạng chat với cô để thông báo ngắn gọn mọi việc rồi lại đi chơi tiếp. Ở nhà vẫn bình thường. Ba cô vẫn khỏe và mới được mời tham gia nhóm biên soạn cho 1 cuốn sách chuyên ngành. Bên nhà chồng cô, bà Huyên vừa ở Malaysia về lại đi tiếp Trung Quốc, Thạch thì vẫn chạy đi chạy lại mấy khu resort. Bãi Hạc vừa chính thức khai trương. Lập thì đang bận rộn việc lo Tết cho nhân viên, cho các mối quan hệ với lãnh đạo bộ này tỉnh nọ...
Mấy tháng qua, cô không hề liên lạc trực tiếp với Lập lần nào. Không gọi điện, không chat, không nhìn webcam. Chỉ có những bức mail dài chứa đầy những câu trần thuật không cần hồi đáp và những bức ảnh kèm vài lời chú thích ngắn đều đặn hàng tuần xuất hiện trong blog của 2 vợ chồng. Người duy nhất thông báo tình hình của Lập thường xuyên và cặn kẽ cho cô chỉ có An. Nhưng anh cũng bận rộn nên chẳng mấy khi nói chuyện được lâu.
Đan ở 1 mình trong 1 căn phòng nhỏ ở ngoại ô. So với những sinh viên du học khác, cô có vẻ hơi... phong lưu vì không phải ở chung với ai để chia tiền nhà. Nhưng ngoài điểm đó ra thì cô cũng giống như bao nhiêu người khác, đi lại bằng thẻ tháng, tự đi chợ nấu ăn và thỉnh thoảng kêu giời lên vì tiền sách tham khảo cho ngành học của mình sao quá cắt cổ. Nhận những công việc theo thời vụ như phụ việc cho các nhà thiết kế nổi tiếng trong tuần lễ thời trang London hoặc thiết kế mẫu cho 1 vài cơ sở may của người Việt, cô tự trang trải cho bản thân khá đầy đủ mà ít khi phải động đến khoản tiền Lập chuyển.
Có tiếng nhạc báo hiệu tin nhắn mới phát ra từ máy tính. Cô ngồi xuống và khẽ à lên vì người vừa gọi. 1 anh chàng người Đức cùng khóa. Anh ta tên là Felix Schneider. 1 gã tóc bạch kim mảnh khảnh đam mê thời trang vải vóc. Riêng cái họ Schneider (Thợ may) của anh ta đã nhắc tới chuyện nghề nghiệp rồi. Gia đình anh ta có 1 sản nghiệp khá lớn ở Frankfurt và cậu con trai út đang ra sức học hành để tiếp nối vinh quang của gia tộc đã từng may lễ phục ấy đời vua chúa nước Phổ xưa.
- Hallo, tôi biết cô ở đó.
- Tôi đây. Anh làm gì ở trên mạng vào giờ này?
- Tôi muốn chat với bạn tôi trước khi anh ấy đi làm. Còn cô?
- Tôi vừa nói chuyện với em trai. Bây giờ là buổi trưa ở Việt Nam. À này, hôm nay Sarah Brett sẽ tới giảng về đồ da. Đừng quên đấy!
- Tôi nhớ mà. Tôi sẽ chờ cô ở bến xe điện ngầm.
Không đợi Đan trả lời, Felix rời khỏi mạng chat. Anh ta ở cách nhà cô chưa đầy 5 phút đi bộ nên thường đến trường trên cùng chuyến tàu với cô. Đôi khi anh ta và cô đi chợ cùng nhau. Felix là 1 người đồng tính dễ thương và rất nhiệt tình mỗi khi cô rủ rê đi dạo phố thời trang.
Đan quên bẵng anh ta ngay lập tức. Cô vào trang tin tức tiếng Việt đọc 1 lượt những bài tản mạn mùa xuân. Đã 27 Tết rồi, bằng giờ này năm ngoái cô còn đang ngủ nướng rồi hớn hở chuẩn bị đi xem hoa đào với Vinh. 1 năm qua đi, cô đã lấy 1 người khác, đang ở 1 đất nước xa xôi và vẫn tuân thủ thời gian biểu bình thường của những ngày tẻ nhạt bình thường.
Chưa tới 7 giờ sáng, còn khá sớm và quá rét để đi ra ngoài, Đan đi vào bếp. Cô mở chai sữa rót ra bát và lấy thêm 1 ít ngũ cốc cho bữa sáng. Cô tuân thủ lời hứa với Lập là không bỏ bất cứ bữa nào. Là người không kén ăn, cô chịu đựng tương đối tốt nền văn hóa ẩm thực nghèo nàn của nước Anh và tăng cân chút ít so với hồi ở Việt Nam.
Ngồi trở lại máy tính, cô gõ địa chỉ blog của 2 vợ chồng. Hôm qua cô vừa upload mấy tấm ảnh về khu phố Tàu và những nhà hàng Việt chuẩn bị đón năm mới âm lịch. Giờ này chắc Lập đã xem xong và có ảnh "đáp lễ" rồi. Cô và anh liên lạc với nhau qua những bức ảnh chụp cuộc sống xung quanh.
Cô chụp trường học, những chiếc xe bus đỏ 2 tầng, những chiếc taxi đen kiểu cổ đậu dưới phố nơi cô ở và những cửa hiệu trên phố Carnaby. Anh chụp cây quất trong đại sảnh văn phòng, những người bán hàng rong đội nón ngồi nép dưới chân tòa nhà công ty, những chiếc xe máy phóng vù trên đường cao tốc và đám nhân viên luôn tươi cười ở Núi Ba. Họa hoằn lắm cô mới thấy 1 tấm ảnh có mặt anh, thường là ảnh chụp chung với nhiều người trong 1 cuộc họp hay buổi tổng kết cuối năm nào đó. Ngược lại, cô cũng chỉ gửi 1 tấm chụp chung với lớp trong ngày nhập học cùng 1 tấm tự chụp bóng phản chiếu trên cửa kính mờ mờ. Dường như cả 2 đều sợ phải xem những bức ảnh chụp riêng, như tránh đối diện với nhau vậy.
Trái với dự đoán của Đan. Blog vẫn chỉ có lượt đọc của chính cô. Lập không vào xem từ 30 tiếng đồng hồ nay... Anh bận ư?
Đứng dậy cho cái bát vừa ăn xong vào chậu rửa, Đan ngập ngừng nhìn chai Vermouth trên bàn. Hôm qua, trong lúc sắp đồ ăn khô vào tủ, cô đã để nó ra bàn bếp và quên không cất trở lại. Loại rượu thảo mộc này làm cô nhớ lại cái ý tưởng pha nếp cái hoa vàng với nước ép lá xương sông của Lập. Mở tủ nhấc thêm chai Rum ra, cô lấy mỗi thứ rượu 1 jigger hơi vơi rồi cho thìa vào khuấy nhẹ. Chiếc ly phễu cocktail mới vỡ, cô rót rượu vào cái cốc sứ thường dùng để pha trà. 2 thứ rượu cùng màu trắng, gần như trong suốt. Cảm giác ấm nồng ngọt dịu như 1 nụ hôn.
"Em khuấy nỗi nhớ
Nuốt trọn vào lòng
Nỗi nhớ trăn trở
1 dáng chờ mong"
Cầm chiếc cốc đã cạn, cô khẽ mỉm cười. Loại cocktail cô vừa uống tên là Little Princess, nó chẳng liên quan gì đến nỗi nhớ cả, vậy mà tự dưng cô lại bật ra được mấy câu thơ ngô nghê nhưng cũng khá tâm trạng vì nó.
Chợt điện thoại reo khe khẽ, cô đưa lên xem. Tin nhắn của Felix, cô đã thơ thẩn đến độ quên cả thời gian nên bây giờ có lẽ anh ta sắp đông cứng ở bến xe điện ngầm còn lớp học về đồ da sắp bắt đầu.
Thay quần áo quàng khăn vội vàng, cô đeo ba lô ra khỏi nhà. Đêm qua tuyết rơi nhẹ, trên bậc cửa của ngôi nhà cổ cô đang trọ, tuyết đọng từng đám lác đác. Chạy đến bến tàu điện ngầm, cô thấy Felix đang co ro đứng ngay lối lên xuống. Để cái hôn lạnh toát của anh ta chút chít trên 2 má xong, cô thở phì 1 hơi khói, nhăn mặt hỏi:
- Sao anh vẫn còn ở đây?
- Lẽ ra tôi phải nhắn cô sớm hơn. Nhìn tóc cô kìa...
Anh chàng người Đức vừa lầu bầu cởi chiếc mũ len chụp lên đầu cô, vuốt mớ tóc bạch kim bù xù và cầm tay cô kéo xuống đường hầm:
- Đi nào! Chúng ta sẽ muộn mất.
Đan không rút tay. Cô dùng tay còn lại lục túi lấy travel card (thẻ đi tàu) và sải những bước chân dài theo anh ta. Cả 2 sôi nổi bàn về buổi học về đồ da do 1 nhà thiết kế khá nổi tiếng giảng dạy mà không để ý rằng có 1 người ở phía sau đang lặng lẽ đứng nhìn.
* * *
Lập đứng im nhìn dòng người càng lúc càng tấp nập trên những bậc thang lên xuống bến tàu điện ngầm. Anh không xem đồng hồ, chẳng biết bao nhiêu phút đã trôi qua. Đan có lẽ đã yên vị trong lớp học bên anh chàng tóc bạch kim. Còn chuyến tàu vừa chở vợ anh có lẽ cũng đã kịp đi hết 1 vòng cái thành phố mênh mông này... Rút trong túi áo ngực ra 2 tấm vé máy bay, anh lẩm nhẩm đọc 2 cái tên trong đó. 1 lát sau, anh nhẹ nhàng thả 1 tấm vào chiếc thùng rác không nắp màu đen đứng chơ vơ trên vỉa hè. Anh nhìn sững hình quốc huy 2 con sư tử in trên chiếc thùng 1 lúc rồi vào trạm điện thoại gọi cho hãng taxi và tiến ra mép đường chờ. 1 lát, chiếc taxi tạt vào lề, mở cửa ngồi lên, nhìn người lái xe đang ung dung ở vị trí ngược với thông thường, anh chậm rãi nói:
- Làm ơn ra sân bay!
Thu mình trong chiếc áo dạ màu đen, anh nghĩ về hành trình vừa qua và sắp tới. Ngay sau buổi sáng dự lễ khai trương Bãi Hạc resort, không đếm xỉa gì đến những việc chiêu đãi quà cáp xã giao dịp cuối năm kín trong lịch làm việc, anh đã lấy ngay vé bay đi London với quyết tâm sắt đá rằng bằng bất cứ giá nào người phụ nữ cứng đầu kia cũng phải khuất phục và theo anh trở về. Nhưng trái với sự tự tin của anh khi vừa bước chân xuống đây, sẽ chỉ có 1 mình anh trên chuyến bay về Hà Nội. Đan sẽ ở lại đây, với công việc học tập và người đàn ông mới của cô.
Khẽ nhếch môi nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón tay, anh nghĩ về cái gã đẹp trai chải chuốt với mái tóc bạch kim đã tỏ ra rất ân cần chăm sóc Đan. Hắn không cao hơn anh bao nhiêu, và có vẻ khá mảnh khảnh, anh hoàn toàn có thể tiến tới và giáng cho hắn ta 1 quả đấm tối mặt tối mũi vì cái cách hắn ôm hôn và nắm tay cô. Thậm chí nếu muốn, anh đã có thể đi tới căn vặn, trách móc vợ mình với 1 vẻ phẫn nộ thường tình của 1 ông chồng ghen hợp lý. Nhưng anh không làm gì cả, cứ đứng lặng nhìn 2 người ấy, lắng nghe những câu nói vui vẻ rơi rớt lại sau những bước chân vội vàng của họ... Chiếc taxi vẫn lướt đi êm êm, những khung cảnh cổ kính rồi hiện đại của London trôi lướt qua nhưng Lập không để mắt, anh muốn mình như chưa bao giờ đặt chân đến thành phố này.
Hậu quả của vụ hiểu lầm giữa 2 anh em nghiêm trọng hơn Lập tưởng. Sau khi nhận cú đấm và thề sẽ cho anh biết tay, Thạch bỏ vào Bãi Hạc. Lập cũng bận bịu với chuyến đi Yokohama để mua máy móc cho nhà máy chế biến gỗ thứ 2 sắp khởi công. An còn lấn cấn công việc ở Hà Nội chưa kịp vào làm thuyết khách giải quyết hiểu lầm giữa 2 anh em thì Thìn "ngựa" đã đi trước 1 bước.
Khi Lập vừa từ Nhật trở về, cái tin công ty sẽ triệu tập đại hội cổ đông đột xuất sau 3 tuần nữa làm cho anh khá bất ngờ. Tình hình làm ăn đang thuận lợi. Cổ tức mới chia hồi cuối năm ngoái và các cổ đông đã rất hài lòng. Dịp Tết vừa qua, anh đi thăm 1 lượt, gần như tất cả bọn họ đều tỏ ra tin tưởng vào sự điều hành của anh. Vậy thì có cái gì khiến cho đại hội cổ đông lẽ ra tiến hành vào đầu tháng 8 lại bị đẩy gấp lên tháng 5?
Bước vào căn phòng họp rộng thênh thang trên tầng thượng tòa nhà, Lập nhìn lướt 1 lượt và ngay lập tức có được câu trả lời cho thắc mắc của mình. Thìn "ngựa", cổ đông lớn thứ 4 của công ty nhưng cũng là kẻ luôn luôn chống đối anh, đang đứng trước 1 nhóm cổ đông nhỏ, hoa chân múa tay. Lập buông người vào chiếc ghế chủ tịch, cất giọng châm biếm:
- Thời gian thể dục khởi động đã hết, thưa các vị!
Ngồi thẳng lên lấy lại vẻ nghiêm trang đĩnh đạc, anh nói ngắn gọn:
- Chúng ta bắt đầu họp thôi. Ông Định vẫn điều hành đại hội như khi họp bình thường, phải không?
Ông Định là bố chồng của Quỳnh Anh và là cổ đông lớn tuổi nhất của công ty. Ông giữ chức phó chủ tịch hội đồng quản trị, 1 chức vụ danh dự và chỉ có tác dụng mỗi kỳ hội họp. Đẩy chiếc kính lão lên, ông hắng giọng để dẹp yên những tiếng xì xào:
- Hôm nay, đại hội cổ đông họp bất thường là do đề nghị của ông Nguyễn Bá Thìn. Ông Thìn muốn chất vấn ông Bùi Đức Lập - chủ tịch hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc về 1 số vấn đề...
Lập lắng nghe ông già đọc những cái gọi là vấn đề, cố nén cảm giác vừa bực bội vừa buồn cười, anh cứ như 1 tên tội phạm cần đem ra xét xử chứ không phải 1 người đang chèo lái cả công ty vậy. Đưa mắt về phía An, anh nhận thấy nét ái ngại trên mặt bạn đang hướng về phía 1 người khác, không phải anh mà là em trai anh, Thạch.
Thìn "ngựa" lên tiếng, giọng oang oang:
- Đầu tiên là vấn đề xây dựng Bãi Hạc resort. Ông chủ tịch có thể cho tôi biết lý do tại sao chi phí thi công Bãi Hạc resort lại bị đội lên tới 15% so với dự toán ban đầu?
Có tiếng xôn xao cố ý trong đám cổ đông. Lập nhìn về phía em trai, Bãi Hạc mới đang tiến hành quyết toán, đáng ra phải tháng 7 mới công bố. Thông tin về việc chi vượt dự toán này chỉ có nó, anh và An biết... Lập nhếch môi chua chát, anh nheo mắt nhìn vẻ hung hăng của Thìn, giọng lạnh băng:
- Thông tin ông có không thực sự chính xác. Con số phát sinh chỉ là 13,7% mà thôi. Vì Bãi Hạc resort được xây dựng trên nền đất cát ven biển nên khảo sát địa tầng cần phải thận trọng, chi phí khảo sát đã bị đẩy lên.
- Chứ không phải là kỹ sư khảo sát do chính ông tuyển vào đã đâm người ta bị thương rồi phải chịu tù 36 tháng dẫn đến việc ta phải thuê công ty tư vấn xây dựng bên ngoài sao?
- Đó là chuyện không liên quan. Dù là kỹ sư tôi tuyển hay thuê công ty ngoài thì chi phí cũng bị đội lên như nhau.
Lập ra hiệu, An ra ngoài 1 lát rồi đem vào phát cho tất cả những người có mặt trong phòng 1 xấp giấy mỏng. Anh không nhìn vào xấp giấy trong tay mình, nói ngay:
- Tài liệu mà các vị đang cầm có 2 phần. Cột bên trái là chi phí khảo sát dự liệu đã trình trong hồ sơ dự án mà chính các vị đã duyệt hồi năm ngoái, phần ghi chú cũng có lưu ý là có thể phát sinh nếu địa tầng không ổn định. Cột bên trái là chi phí thực do công ty tư vấn xây dựng VACC đưa ra, trong phần ghi chú cũng có nói về chi phí phát sinh khi gia cố nền móng.
Có những tiếng à ồ vang lên, Lập nhếch môi cười nhạt với Thìn "ngựa":
- Nhân đây, tôi xin nhắc cho ông Thìn rõ là những chuyện như nhân viên công ty phạm tội cố ý gây thương tích và phải thi hành án là hành vi cá nhân, nó không liên quan đến công ty hay bản thân tôi. Những vấn đề như vậy ông không nên đem ra đây làm mất thời gian của cuộc họp.
Thìn "ngựa" hất gương mặt dài như mặt ngựa của mình, oang oang nói tiếp:
- Nếu chỉ là gia cố nền móng, chi phí phát sinh sẽ chỉ là 9 đến 10%. Vậy xin hỏi ông chủ tịch, số còn lại hiện đang nằm trong túi ai?
- Đề nghị ông Thìn không nên dùng những cách hỏi quy chụp như vậy – An gõ tay xuống bàn, nghiêm mặt.
- Tôi sẽ trả lời luôn - Lập khoát tay – Như các vị đã biết, Bãi Hạc nằm ở ven biển, thời gian thi công lại trùng vào mùa mưa bão. Cơn bão số 7 hồi cuối tháng 7 năm ngoái đã quét thẳng vào khu vực này. Nó đã làm đổ và hư hại hoàn toàn phần kết cấu bằng gỗ của dãy phòng D. Khi ấy ông An và tôi cùng ở đó chứng kiến, chúng tôi đều bị thương phải nằm viện, tôi bị chấn thương sọ não nhẹ, ông An thậm chí đã bị teo và gần liệt 1 cánh tay. Liệu tôi có nên đem phần thiệt hại vật chất và tổn thương nhân sự do thiên tai này tách ra khỏi bản quyết toán không?
- Vậy tại sao ông không lùi thời gian thi công đến mùa khô? Theo 1 số kỹ sư giám sát thi công có kinh nghiệm thì việc thi công vào mùa mưa sẽ khiến nhiều bất lợi nảy sinh, chất lượng công trình có thể không đảm bảo, kẻ gian sẽ lợi dụng mưa bão để ăn cắp vật liệu hoặc như ông vừa kể, thiệt hại về nhân sự do thiên tai...
Lập lại cười cay đắng, kỹ sư giám sát thi công có kinh nghiệm mà Thìn nói không phải Thạch thì còn ai vào đây nữa. Nó đã giao hảo với gã mặt ngựa này từ lúc nào mà anh không ngờ... Hết chuyện chi phí xây dựng cho đến việc thi công mùa mưa bão, nó dường như đang bày cho Thìn "ngựa" cách dồn anh vào thế bí. Không loại trừ việc những thông tin về Bãi Hạc trước đây mà Thìn "ngựa" đem mớm cho Kim Dung cũng là từ nó mà ra.
- Xin ông chủ tịch tập trung trả lời cho!
Tiếng ông già Định nhắc nhở làm Lập bừng tỉnh, anh ngồi thẳng dậy:
- Vâng, thưa các vị. Sở dĩ tôi quyết định cho thi công Bãi Hạc resort vào mùa mưa là vì 3 lý do sau. Thứ nhất, đồng vốn huy động của các vị cổ đông ở đây cần phải thu được hiệu quả càng nhanh càng tốt. Để tiền phải nằm chờ sinh lãi cầm chừng mấy tháng trời sẽ làm các vị mất hết kiên nhẫn. Thứ 2, tháng 6 tới đây, 3 tỉnh khu vực Bắc Trung Bộ sẽ cùng tổ chức festival du lịch, ước tính số du khách sẽ lên tới 60 nghìn lượt. Nếu đợi đến hết mùa mưa bão, tức là tháng 10, hoặc tháng 11 năm ngoái mới khởi công, Bãi Hạc sẽ hoàn toàn không kịp festival và bỏ lỡ 1 lượng khách lớn trong năm nay. Thứ 3...
Ngừng 1 lượt nhìn khắp những gương mặt chăm chú, Lập uống 1 ngụm nước, ra hiệu cho thư ký mở máy chiếu, những slide hình ảnh lướt chầm chậm, anh đứng dậy chỉ lên màn hình và nói bằng giọng ấm áp:
- Tôi hơi ngại khi phải nói đến cái lý do thứ 3 này. Vì nó khá... gàn dở. Bãi Hạc, như các vị đã và đang thấy đây, có cảnh quan rất đẹp, lại nằm ở vị trí chiến lược an ninh kinh tế của khu vực miền Trung tương lai. Đã có nhiều công ty có yếu tố nước ngoài định tiến hành đầu tư, như tập đoàn Tsang&Co của Singapore với dự án sân golf hay liên doanh Đài Giang với tổ hợp casino khách sạn. Những đối tượng này đã tìm mọi lý do để hất chúng ta ra, kể cả lợi dụng chủ trương thanh kiểm tra việc sử dụng đất đai đầu tư của tỉnh.
Màn hình hiện lên đoạn trích 1 quyết định của ủy ban tỉnh về việc thu hồi đất ở những dự án đầu tư chậm trễ. Lập thu tay thành nắm đấm dằn lên bàn:
- Tôi ký thỏa thuận giải phóng mặt bằng từ đầu quý 2 năm ngoái, việc khảo sát lại phát sinh như đã nói ở trên. Nếu không kịp thời cho thi công ngay, tỉnh sẽ rút lại quyết định giao đất với lý do chúng ta lãng phí bỏ hoang đất và giao lại cho các đối tượng ngoại quốc kia. Như thế chẳng những ta giải phóng mặt bằng không công cho họ mà chúng ta, thay vì làm chủ 1 khu nghỉ dưỡng lành mạnh cho người Việt, lại phải đứng nhìn khu đất đó bị biến thành khu vực chỉ dành cho bọn khách nước ngoài lắm tiền vào ăn chơi hưởng lạc. Bọn đấy sẽ cười nhạo, khinh thường người Việt bằng những tấm biển "Foreigners only" và thậm chí sẽ hạ nhục người Việt chúng ta bằng những trò mua vui trên thân xác đàn bà con gái Việt Nam. Tôi không muốn điều đó xảy ra.
Tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên, lúc đầu lác đác, lát sau rào rào không dứt. Lập ngồi xuống, không nhìn ai. Anh thở ra, cảm giác vô vị. Cuộc đấu tố này rồi sẽ phải kết thúc theo đúng ý anh, nghĩa là vị trí cũng như tài sản của anh chẳng mảy may suy suyển. Nhưng có những thứ chưa cần cuộc họp kết thúc anh cũng biết rằng mình đã không còn...