Số chương: 9
Chương bốn
Nhà may Molly nằm trên 1 con phố sầm uất. Tấm biển hiệu được thiết kế theo phong cách hiện đại và tủ kính trưng bày rất bắt mắt. Đan bước hẳn vào trong, trông thần sắc của cô hôm nay đã khá hơn nhiều so với ngày cô mượn điện thoại của Lập gọi cho những người đang ngồi kia. Nga và Thịnh đang nhìn anh với vẻ thắc mắc bồn chồn.
- Sao, 2 người cưới xin chuẩn bị đến đâu rồi? - Đan thở ra, quăng ba lô xuống chiếc ghế xoay. Cô ra hiệu mời Lập ngồi xuống nhưng anh vẫn đứng sừng sững sau lưng cô, tay đút túi quần.
- Đan mời bạn uống cốc nước át đã - Thịnh cười xã giao - Chuyện cưới xin bọn anh cũng chỉ định làm tàm tạm thôi mà Đan.
- Ừ thôi, tàm tạm để em còn có tiền mua vé máy bay. Chứ không đi bộ sang đến nơi có khi người ta bế giảng là vừa - Đan nửa đùa nửa thật, cô ghét những câu rào đón như thế này.
Nga kín đáo đưa mắt về phía Lập như dè chừng rồi quay sang Đan, quan tâm hỏi:
- Mày xin được học bổng à? Học bao lâu?
- Ờ, học bổng bán phần. Học 1 năm.
- Hôm nọ nghe Nga nói lại không rõ, em học ở đâu ấy nhỉ?
- Vẫn cái trường hồi trước em được mời sang.
- Ngoài tiền vé máy bay ra mày phải chạy chọt gì nữa không?
- Hộ chiếu tao hết hạn phải làm lại. Cái này thì không phải chạy gì cả.
- Thế tiền vé sang đó cụ thể là bao nhiêu?
- Cái này tao chưa hỏi lại. Trước tao đi của British Airways là $950 vé khứ hồi. Hồi đó được tài trợ với lại khứ hồi sau có gần 3 tháng nên rẻ. Chứ giờ thì đắt hơn.
- Hồi đó mày được Trung tâm Văn hóa Anh tài trợ nên mới đi của British Airways, chứ bây giờ thì tội gì mà đi của bọn đấy cho đắt ra.
- Vé khứ hồi của Thai Airways bây giờ là $840 sau 2 tháng, sau 1 năm thì phải hơn nghìn mốt, chưa thuế - Giọng Lập lạnh lùng vang lên. Anh thấy khó chịu khi đôi vợ chồng thơn thớt nói cười này cứ rào đón để dồn Đan vào 1 góc bất lợi - Tiền vé máy bay thì ổn thôi, vướng là vướng tiền chứng minh tài chính để xin được visa. Bây giờ Anh lo ngại khủng bố, làm visa khó khăn hơn trước nhiều, xác minh tài chính rất gắt...
Đan gật đầu nói tiếp luôn:
- Công ty du học nói phải lập 1 sổ tiết kiệm với ít nhất 10 ngàn đô mới được coi là đủ điều kiện - Đan mở chiếc laptop mang theo tìm 1 file cũ đọc lên - Hồi đó Đan góp 6 ngàn, tỷ giá đô 13,460. Tính ra là 80 triệu lẻ 1 chút. Coi như 80 triệu đi. Bây giờ chỉ lấy lại đúng chừng đó thôi. Công nợ rồi lãi phát sinh thì bỏ qua.
- 2 người có đủ tiền ở đây chưa? Có cần liên lạc đâu không, tôi sẽ đi giúp cho nhanh.
Lập lên tiếng với vẻ sốt sắng rất cô hồn. Giọng nói và gương mặt của anh lúc này có thể làm đứng tim những kẻ yếu bóng vía.
Nga cúi xuống két lấy ra những cọc tiền đặt lên bàn nói hấp tấp:
- Đủ hết rồi đủ hết rồi. Lúc nãy thiếu 1 ít nhưng có tiền hàng bù vào rồi... Đan, mày đếm lại xem có đủ không.
Từ phía sau lưng Đan, Lập rút chiếc máy soi tiền mini ra đưa cho cô. Cô điềm nhiên gỡ những cọc tiền giấy lẫn polyme ra đếm lại và lướt qua máy soi. Lý trí bảo cô rằng những người cô từng coi là bạn này không còn đáng tin 1 chút nào nữa. 1 lúc sau thì cũng xong. Xếp hết tiền vào ba lô, Đan đứng dậy, rút ra 1 tập tài liệu in sẵn, mở ổ CD máy tính cho 1 chiếc đĩa vào, cô nói rành rọt:
- Đây là thỏa thuận nhượng lại những mẫu thiết kế áo dài và dạ hội Đan đã làm trong suốt thời gian ở Molly, kèm theo bản sao phác thảo từng mẫu đã ghi trong đĩa này. Về các mẫu khác thì Đan không tập hợp được, coi không có. Đây là thỏa thuận nhượng lại quyền kinh doanh trong giấy phép đăng kí. Đây là giấy ủy quyền ký hợp đồng thuê cửa hàng... 2 người xem rồi ký vào để chiều Đan đi công chứng. Mai Đan sẽ nhờ Đức chuyển qua đây cho 2 người.
Nhìn Thịnh và Nga sầm mặt soi mói những giấy tờ cô soạn sẵn, Đan chán nản quay đi. Cô bắt gặp ánh mắt vừa như thông cảm vừa như trách cứ của Lập.
Đợi đến lúc ra ngoài phố, khi cô bước đi song song với anh trở lại chỗ đỗ xe, anh mới lên tiếng:
- Tại sao em không đến nỗi nào mà bạn bè của em lắm kẻ bất lương thế?
- Hoàn cảnh xô đẩy thôi. Nga vốn rất chiều bạn và chăm chỉ. Anh Thịnh cũng tốt với tôi.
- Phải rồi, chắc nó tốt với em nên mới có... thằng mất dạy, cả con ranh kia cũng...
- Đừng có nói về họ như thế. Dù sao thì họ cũng là bạn tôi, bây giờ không làm ăn nữa nhưng vẫn là bạn bình thường.
- Hừ, góp vốn 6 nghìn đô rồi lấy lại 80 triệu, em coi chúng là bạn chứ chúng coi em như con gà để vặt lông dần dần.
Đan nhăn mặt. Lập cao giọng:
- Sao, tôi nói sai chỗ nào à?
- Anh nói đúng hết, nhưng mà cái anh nghĩ được thì tôi cũng nghĩ được. Đừng mất công gọi nó ra làm gì. Cho qua đi.
- Rồi em sẽ nuôi con 1 mình hay sao?
Đan ngớ ra, cô đứng khựng lại nhìn Lập lom lom:
- Anh vừa hỏi tôi cái gì thế?
- Tôi hỏi em sẽ giữ lại cái thai làm của hồi môn à?
- À, vẫn là cái chuyện đấy. Anh nhớ dai nhỉ! Nhưng sao lại hồi môn?
- Vì tôi sẽ cưới em.
- Ồ, ý tưởng của anh mới lạ chưa! - Đan vẫn bước đi thản nhiên - Tôi sẽ phải quay lại Molly để đặt may áo cưới mới được.
2 người rẽ vào 1 nhánh phố vắng lặng chuyên dùng để đỗ xe. Đan cười thành tiếng, cô liếc nhìn gương mặt lầm lì của Lập, hẳn anh chưng hửng vì phản ứng của cô.
- Tôi còn có 80 triệu trong ba lô đấy. Hi vọng không bỏ sót tờ tiền giả nào... Này, anh đừng có xịu mặt như thế. Tôi thấy khoản này cũng khá đấy chứ. Ít nhất thì cũng đủ để may đồng phục cho nhân viên mấy cái giang sơn Núi Ba Bốn Năm của anh.
Đến đây thì Lập cười nhạt, anh vượt lên tiến về phía chiếc xe đắt tiền của mình, tắt báo động và mở cửa cho Đan. Cô định ngồi vào ghế thì anh đã nắm cánh tay cô kéo mạnh, cả người cô nằm gọn trong vòng tay anh. Lập cúi xuống, gương mặt gườm gườm của anh sát gần đến nỗi chỉ cần động cựa khẽ thôi là cô sẽ chạm phải những sợi râu lún phún trên đó. Ấn cô vào thành xe, Lập nghiến răng:
- Đồ ngoa ngoắt, nghe đây! Tôi muốn con em có cha. Và tôi...
Anh dừng ngang khiến cô phải ngước đôi mắt hoang mang lên. Cô bắt gặp ánh mắt đắm đuối của anh, như đêm mưa hôm nào. Tránh ánh mắt ấy, cô nhìn ra xung quanh. Con phố vắng rợp bóng cây chỉ toàn ô tô đỗ nối đuôi nhau như đồng lõa cho cái tình thế quái gở giữa đường này của cô và anh. Vòng tay anh khép chặt, hơi thở ấm nóng vờn lên má, lên cổ cô theo tia nhìn mơn trớn. Đan mấp máy môi định nói gì đó. Lâp lại cười nhạt, anh bị kích thích cao độ vì cái dáng vẻ hoảng hốt này, anh cúi xuống gầm gừ:
- Và tôi muốn em.
Khi môi anh vừa chạm nhẹ vào làn môi mềm mại của cô, anh cảm nhận được sự hoảng hốt vỡ òa ra. Vừa lúc đó có tiếng chuông điện thoại, âm thanh vang vang thúc giục. Đan luống cuống đẩy anh ra, bàn tay bấm phím của cô run bắn, giọng cô cũng vậy:
- A lô, ba ạ?... Dạ, con lấy được rồi... không sao đâu ba... Không, không có gì ạ, con đang khát nước nên giọng khô như vậy thôi, em làm bài tốt không ba?... À thế chưa xong ạ?... Vâng, gửi tiền xong con sẽ qua. Ba cứ họp đi... Dạ, con biết rồi.
Cô bỏ điện thoại xuống, ngẩn ngơ nhìn Lập, cô vẫn đứng tựa thành xe dù anh không tì tay ép cô vào đó nữa. Mãi sau cô mới lên tiếng, giọng vẫn chưa bình tĩnh trở lại:
- Tôi không... không có gì như anh tưởng đâu.
Lập im lặng để giấu vẻ bối rối, nụ hôn ngắn vừa rồi dường như khiến anh không còn là chính anh nữa. Tránh nhìn vào gương mặt với nhiều cảm xúc lẫn lộn của cô, anh vòng sang bên kia, chui vào xe mở máy. Đan cũng ngồi vào. Cô ôm chiếc ba lô vào lòng, thu mình như thủ thế. Xe chầm chậm lăn bánh, đường phố trôi lướt qua ngoài cửa kính trong sự im lặng ngột ngạt. Đan ngập ngừng:
- Tôi tưởng Nga có thai nên mua sách tặng, nhưng thực ra họ chỉ diễn kịch để tôi không rút tiền về...
- Hiểu rồi - Lập cộc lốc.
Lại im lặng. Đan len lén cắn môi. Cái hôn ấy dường như không hề có thật. Cả ánh mắt đắm đuối kia cũng vậy. Bây giờ Lập đang chăm chú nhìn đường với vẻ cau có lầm lì cố hữu. Giọng anh lạnh tanh:
- Gửi tiền ở đâu?
- Phòng giao dịch Ngân hàng Ngoại thương, ngã tư Nguyễn Du - Trần Bình Trọng.
Nói xong, Đan thở ra, thấy người mình nhẹ bẫng như có ai rút hết sức lực.
Đức cầm chai nước chị đưa tu 1 hơi rồi giành tay lái. Đan nghiêm mặt nhìn em: - Để chị đèo. Em ngồi lên đi! Bài làm thế nào? - Nhưng chị đi chậm lắm - Đức đặt huỵch người lên xe. Chiếc Wave như lún xuống dưới sức nặng của cậu con trai to cao như người lớn. - Vội gì mà đi nhanh? Sao, làm bài được không? - Tốt lắm. Đề dễ cực. - Chủ quan quá đấy. - Đề dễ thật mà. Phòng em có đứa ra trước trống đến nửa tiếng. Em làm xong sớm nhưng ngồi soát lại cẩn thận nên hết giờ mới ra. - Chiều 1 rưỡi thi tiếp đúng không? - Vâng. - Vậy thì kịp về nhà ăn và ngủ 1 chút. - Về nhà xa quá chị ơi. Mình tìm quán nào ngồi đi. Hoặc vào dịch vụ internet. Em muốn chat 1 tí. - Hở ra là chat chit! Đan mắng em như vậy nhưng cô vẫn phóng tới 1 quán café wifi ở 1 góc phố vắng. Đằng nào thì cô cũng không thích quay về nhà lần thứ 2 chỉ trong vòng mấy tiếng buổi sáng. Vả lại mấy ngày nay Đức lo tập trung thi cử, có lẽ cũng nên để nó thư giãn 1 chút. 2 chị em chọn 1 chiếc bàn trong góc ngồi xuống mở túi lấy máy tính xách tay. Đan gọi đồ uống rồi giục Đức chọn đồ ăn. Cô cười khi Đức lè lưỡi nhìn bảng giá có vẻ ngại ngần: - Cứ gọi đi. Đức gọi 1 đĩa bánh sừng bò với jambon, chờ người phục vụ quay đi rồi mới ghé tai cô nói nhỏ: - Đắt kinh hoàng chị ạ! - Đừng lo, chị có tiền. - Chị chưa đi gửi à? - Đức hoảng hồn sờ vào cái ba lô bên cạnh người Đan. - Chị gửi rồi nhưng bớt lại mấy triệu để tiêu vặt vài hôm. - Tiêu vặt gì mà đi café wifi uống cốc nước bốn năm chục nghìn. Sợ chị thật! - Về nhà vừa xa vừa nắng lại phải nấu cơm lích kích. Em ngồi đây mát mẻ yên tĩnh, đồ ăn đồ uống sẵn sàng, vào mạng chán thì nằm ra ghế mà ngủ. - Nằm ra á? Không ai nhắc nhở gì à? - Lấy của chị bao nhiêu tiền thế mà còn nhắc với nhở thì chị mắng cho ấy chứ! – Đan xoay máy về phía em - Đấy, vào đi, xem mạng không dây có nhanh hơn mạng dây thường không. - Nhanh hơn là cái chắc rồi. Ở nhà mình quay modem chậm như rùa. Muốn xem 1 cái ảnh thôi cũng mất đến 10 phút. Em mà đỗ chị nói ba lắp ADSL nhé. Ơ mà chị đem laptop đi làm gì? - Có mấy thứ chị lưu trong đấy. Đem qua cho chị Nga anh Thịnh xem để cho rõ ràng. Sau này đỡ mất thời gian, tranh chấp. Chiều chị đi công chứng mấy thứ giấy tờ, mai thi xong em đem qua chỗ chị Nga cho chị nhé. - Vâng. Sao chị không đem qua?- Chị có việc bận. Đức không nói nữa, cậu chăm chú vào màn hình nói chuyện với đứa bạn cùng lớp nào đó cũng vừa đi thi về.
Đan uống nước, âu yếm nhìn em trai. Nó tuy đã mang dáng dấp của 1 người đàn ông và tỏ ra khá chững chạc rồi nhưng có 1 số chuyện nói ra cũng khó có thể thấu hiểu. Tốt nhất là để nó từ từ nhận biết. Nghĩ tới buổi sáng nay mà Đan thấy ngán ngẩm. Tính ra cô thiệt hại không nhỏ, nhưng cô chấp nhận mất đi 1 khoản tiền để không phải dính tới những người như Nga và Thịnh nữa.
Cô tự hỏi tại sao cùng tuổi, cùng học 1 trường, cùng theo 1 thầy, mà cách nghĩ của 2 người đó và cô chẳng giống nhau chút nào. Có lẽ ngay từ đầu cô đã sai lầm khi chấp nhận chung tiền với Nga và Thịnh mở Molly, cách làm của họ gần như đối nghịch với quan điểm của cô. Cô muốn hướng công việc của mình đến 1 tầm chuyên nghiệp hơn để Molly không phải là 1 nhà may bình thường mà là 1 cơ sở thiết kế có định hướng thị hiếu và phong cách riêng. Thời gian đầu, Molly hoạt động theo ý cô, họ thường chỉ nhận may theo thiết kế hoặc tư vấn phù hợp với từng người, quần áo may có bảo hành chất lượng và gắn mác đàng hoàng. Khá nổi tiếng trong giới văn nghệ sĩ vì tiền công vừa phải và những mẫu mốt luôn mới lạ, từ chỗ chỉ có 2 thợ và 3 chủ, Molly đã phát triển thành 1 cơ sở may nhỏ với chừng chục nhân công.
Nhưng cũng kể từ lúc ấy, sự mâu thuẫn của Đan và 2 người còn lại càng lộ rõ. Thịnh bắt đầu nhận may theo catalogue Thái Lan, Hàn Quốc, nhận mọi yêu cầu của khách mà không quan tâm đến việc quần áo may ra người ta mặc có hợp không. Đan phản đối cách làm việc ấy nhưng Thịnh thì cho thế là thức thời. Nga ngả theo người yêu. Dần dà, Molly nhận cả những hợp đồng may gia công cho các cơ sở lụa tơ tằm phục vụ khách du lịch ba lô. Lợi nhuận kiếm được cũng không tồi nhưng sự sáng tạo thì cùn mòn dần.
Trong 3 người, chỉ còn Đan là còn vẽ, còn thích tìm tòi mẫu mới, nghiên cứu xu hướng thời trang thế giới và nhận những hợp đồng thiết kế riêng độc quyền. Thịnh và Nga thì dần trở thành những người chủ thạo việc, giỏi tính toán. Và cuối cùng thì sự tính toán thức thời của họ đã lên đến đỉnh điểm khi định dùng 1 đứa trẻ tưởng tượng và 1 đám cưới để ràng buộc cô lại hòng lợi dụng khả năng sáng tạo cũng như uy tín của cô. Bâng quơ nhìn ra đường, cô cảm thấy mừng vì mình đã thoát ra khỏi cái sự nghiệp mang cái tên Molly đáng yêu ấy. Dù việc này kéo cô trở lại điểm xuất phát như cách đây 4 năm, cô cũng cảm thấy thật nhẹ nhõm. Nếu còn để mình chìm lấp sau cái tên Molly đó, cô sẽ bỏ lỡ nhiều cơ hội khác. Giờ thì cô phải bắt đầu lại với số vốn ít ỏi hao hụt và sự tổn thương tràn đầy. Kinh nghiệm lần này có lẽ sẽ làm cho cô không thể tin ai nữa.
Mải nghĩ, Đan không để ý có người đến gần bàn mình. Mãi đến khi nghe tiếng chào cao vút, cô mới ngẩng lên. Là Minh Ánh. Cô ta đang đi với 1 người đàn ông khá lớn tuổi ăn mặc sang trọng theo kiểu doanh nhân Đài Loan, ông ta vuốt dọc thân áo xường xám với 1 vẻ sở hữu hợm hĩnh rồi quay đi, để cô ta lại bên bàn cô. Phớt lờ cái gật đầu lịch sự của Đan, Ánh chống tay xuống bàn liếc nhìn cái laptop: - Chà, hóa ra nhà tạo mẫu triển vọng cũng có hứng thú với công nghệ thông tin cơ đấy. Sao không bảo chàng trang bị cho 1 con Vaio long lanh, dùng của nợ này làm gì cho nó thô người ra? Chúc mừng giải 3 toàn quốc nhé! - Cám ơn Ánh. Ánh đi ăn trưa với bạn à? – Đan nhắc khéo để cô ta trở về bàn của mình. - Tất nhiên, làm gì có chuyện đi 1 mình. Không có hắn thì còn chán vạn người khác! Không thấy Đan phản ứng gì, Ánh lại tiếp tục cái giọng ngang ngang khó lọt tai của mình, cô ta tì hẳn 1 bên đùi vào bàn làm Đức nhăn mặt khó chịu. Cười khẩy 1 cái, cô ta nhìn Đức như ngắm nghía 1 chiếc áo rồi quay sang Đan: - Cô cũng bản lĩnh đấy! Chài chàng già nuôi kép trẻ măng... Ha ha, tưởng hắn bỏ tôi để chạy theo người thông minh cá tính thế nào, hóa ra... Thôi, không phiền 2... chị em. Bye há! Minh Ánh uốn éo đi về chỗ ông bồ già, nói mấy câu tiếng Trung pha lẫn tiếng Anh ngọng nghịu rồi duỗi người khêu gợi, chiếc xường xám xẻ àu đỏ cam hút theo vô số ánh mắt đàn ông trong quán. Đan nhìn theo cô ta, tư lự. Những lời cô ta nói ám chỉ rõ ràng tới cô và... - Ai thế chị? Trông chói chang quá! - Người mẫu Minh Ánh. - Vênh váo phát khiếp! - Kệ đi, em ăn nốt rồi nghỉ 1 chút, 12 giờ hơn rồi đấy.
Đức gật đầu, cúi xuống đĩa bánh. Đan cầm cốc nước nhìn mông lung ra đường. Những lời của Minh Ánh vẫn ngân nga trong đầu cô như 1 điệu hát sai tông khó chịu. Theo cách nói của cô ta, Đan có thể suy luận rằng Lập đã phũ phàng gạt cô ta ra khỏi đời anh, và nguyên nhân của sự gạt bỏ đó là Đan. Vậy thì những gì xảy ra giữa anh với Đan lúc sáng mang ý nghĩa gì? Anh có mặt ở nhà cô từ sáng, đòi đưa cô đi, anh ép cô ăn sáng bằng được, anh đi với cô tới chỗ Thịnh và Nga với vẻ cảnh giác hằm hè của 1 vệ sĩ, anh nói đỡ cho cô khi cô bối rối, chính anh lại làm cô bối rối bằng cái kiểu nói tỉnh bơ cộc lốc và những hành động vừa áp đặt vừa nồng nàn...
Rồi sau đó? Chẳng nói chẳng rằng, anh lầm lì thả cô xuống trước cửa ngân hàng rồi phóng vụt đi. Cô không thể lí giải được tất cả những hành động ấy của anh, chỉ có 1 nỗi băn khoăn về tình cảm của chính mình. Dường như càng lúc cô càng thấy xao động mỗi khi gặp anh. Cô thấy mình dễ bị cuốn theo cái giọng châm chọc của anh. Và những câu tán tỉnh sỗ sàng cùng với điệu bộ thản nhiên kia thường khiến người cô nóng bừng như có men rượu... Ôi, tại sao cô luôn mất tự chủ vì người đàn ông đó? Lập cáu kỉnh tắt máy, tin tức anh vừa nhận được chẳng vui vẻ gì. Khu resort dở dang của anh ở miền Trung đang gặp trục trặc. Đã san ủi và cải tạo, thậm chí đã tuyển được người địa phương đưa đi học để chờ xây dựng xong là bước vào hoạt động ngay, vậy mà cứ liên tiếp xảy ra chuyện làm anh thấy bực bội.
Đầu tiên là Thạch bị tai nạn xe máy 1 cách khó hiểu. Sau đó là việc công nhân xô xát đến độ có người bị thương nặng, có người bị xử tù. Bây giờ lại là chuyện dân địa phương rào đất đòi thêm tiền đền bù. Rõ ràng, có 1 ai đó không thích sự hiện diện của công ty anh và khu nghỉ dưỡng mới trên vùng đất đẹp như mơ ấy. Vì sau mỗi lần có rắc rối, những tin thất thiệt kiểu như công ty anh là tập đoàn lừa đảo đa quốc gia, rằng tỉnh sẽ rút giấy phép đầu tư, rằng khu đất có ma... cứ thế được đồn thổi 1 cách cố ý.
Triệu tập cuộc họp với những người thân cận để thống nhất cách xử lý, giao công việc tại thành phố cho những người phụ tá, Lập quyết định ngay ngày mai phải có mặt ở Bãi Hạc. Không ăn trưa, anh về thẳng nhà. Anh cần phải ngủ 1 giấc lấy sức cho chuyến đi. Nhà vắng teo, bà giúp việc chắc đang ngủ trưa, mẹ anh cũng đi đâu mất. Lập nghiêng tai lắng nghe, có tiếng đàn guitar vang lên ở đâu đó. Anh nhón chân nhẹ bước đến bên cửa phòng Thạch. Đan đang ngồi lọt thỏm trong túi nhồi bông đa năng to phồng như chiếc ghế bành mềm mại, tay cô ôm đàn, trên đùi là 1 tập nhạc. Mái tóc buộc gọn bằng 1 dải băng to màu đỏ cùng chiếc áo lụa đen cổ hẹp khoét sâu thêu 1 chữ Đan màu đỏ tạo cho cô 1 phong thái đầy quyến rũ và thoáng nét bí ẩn.
Lập nhìn cô qua cánh cửa mở hé. 10 ngày nay anh không gặp cô. Kể từ cái buổi sáng mà anh cư xử với cô như 1 kẻ đầu óc không bình thường. Đan tránh mặt anh. Cô vẫn đến chơi với Thạch hầu như mỗi ngày nhưng bao giờ cũng biến mất trước khi anh về tới. Lập cũng cố gắng để không về nhà sớm vì anh biết nếu anh về vào giờ ấy, thể nào anh cũng gặp cô ngồi bên giường Thạch, hoặc rì rầm chuyện gẫu, hoặc bình thản đọc sách, hoặc chăm chú xem phim và cười nói vui vẻ. Rồi anh sẽ lại bị hút vào bên cô, sẽ bị hấp dẫn đến độ 1 cử chỉ hay 1 đồ vật nhỏ nhặt của cô cũng làm anh phát điên. Rồi sức hút sẽ khiến anh trở nên rồ dại để nói ra những câu ngớ ngẩn. Lập quay người, không, anh không muốn như vậy chút nào! Anh bước về phía cầu thang, chợt nghe giọng hát êm ả của cô cất lên: - The long anh winding road that leads to your door...
Tiếng guitar đệm chậm rãi buồn buồn, giọng cô cũng vậy. Lập tựa hẳn vào tường nhắm mắt lại, anh nhớ đêm mưa và con đường dài quanh co dẫn tới cửa nhà cô biết nhường nào. Đan dừng đàn. Thạch đang chống cằm nhìn cô bỗng buột miệng nói: - Lúc nãy nhìn Đan hay lắm, vừa đàn vừa hát mơ màng, như là người đang yêu ấy. Đan nhìn sững vào gương mặt cười toe của Thạch. Anh nói câu này với vẻ vô tư hết sức. Cô chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng bà Huyên vang vang dọc hành lang: - Lập về sớm thế con? Sao đứng đây? Tiếng bước chân lại gần, bà xuất hiện ở cửa, tay cầm 1 phong thư. Thạch ngó ra phía sau bà vẻ dò hỏi: - Anh Lập về hả mẹ? Lập bước vào, anh nới bớt chiếc cà vạt màu lam ra khỏi cổ áo xanh nhạt: - Chiều tối nay con xuống Bãi Hạc, về sớm ngủ 1 chút. Cầm lá thư trên tay mẹ, cái nhìn của anh lướt qua mặt Đan rồi hướng đến dòng chữ trên phong bì. Anh tủm tỉm cười: - Thạch, đọc xem Thảo nói gì. Thạch đỏ mặt, giật lấy phong thư trong tay anh trai giấu xuống gối. Bà Huyên vừa bước ra hành lang vừa cười to, giọng bà trêu chọc: - 2 đứa này cổ lỗ sĩ hơn cả bác, bác còn biết dùng điện thoại nhắn tin, Đan nhỉ. Đan cười, trong máy cô còn để mấy tin nhắn của bà hỏi chỗ mua vải hoặc địa chỉ nhà may.
Bà Huyên quả là tân tiến hơn cậu con út nhiều lắm! Thạch ấp úng quay sang Lập tìm cách lảng chuyện: - Anh à, ở Bãi Hạc có chuyện gì hay sao mà anh phải đi? - Tình hình hơi căng. Dân kéo đến đòi lại đất, ông An bắt đầu nóng lên rồi... Vừa nói Lập vừa nhìn vào cây guitar trong tay Đan. Thạch như hiểu ý anh, nói: - Em chán xem phim nên mượn đàn của anh cho Đan đánh chơi. - Ừ, không sao. - Vừa nãy Đan hát nhạc Beat đấy, anh có nghe không? - Có nghe rồi - Lập quay người đi ra khỏi phòng.
Đan nhìn theo dáng người cao lớn của anh, thoáng đăm chiêu. Tại sao khoảng cách giữa Lập với cô luôn cách xa ngay sau khi cô có cảm giác là anh đang tiến gần mình? Có phải anh cố tình tạo ra không? Hay là do cách cư xử của cô? Đan nghĩ mãi, đến khi Thạch với tay đập đập vào tay cô, cô mới sực tỉnh. - Anh bảo gì cơ? Thạch mỉm cười ngượng nghịu: - Anh đang hỏi xem có phải Đan thấy anh cổ lỗ lắm không? - Có gì mà cổ lỗ? - Thì thời đại bây giờ còn viết thư trên giấy. - Hay chứ! Đọc thư viết tay bao giờ cũng thích hơn. Trừ khi chữ người viết quá xấu. - Chữ Thảo đẹp, tròn tròn gọn gọn. Chữ anh thì không đẹp nhưng cũng chả xấu lắm. Thảo bảo là đọc rõ. - Thảo thì phải đọc rõ chữ anh rồi! Chứ anh thử viết cho Đan xem, Đan ngồi nửa ngày chắc mới luận ra được. - Đừng có nói quá thế chứ! - Thì em đùa chút vậy, đến chữ em còn ngoáy tít không ai luận được, sao dám chê chữ anh. - Họa sĩ mà thế à? - Thì em vẽ quen rồi nên viết chữ cũng uốn éo ngoằn ngoèo như vẽ luôn. - Cái đấy gọi là thư pháp. Sang lắm đấy! - Lập lại lù lù xuất hiện trước cửa phòng. Giọng anh bông đùa nhưng gương mặt vẫn kín bưng.
Bước đến bên Đan, ngồi bệt xuống đất, anh nhấc cây đàn trong lòng cô ra vặn vặn. Cô liếc qua nét cau có giữa đôi lông mày rậm thẳng của anh, giọng hơi ngạc nhiên: - Anh thay dây đàn à? Dây này đệm tốt hơn mà! - Tốt, nhưng dây nylon bấm dễ hơn. Dây kim loại không cẩn thận đứt tay. Lập vặn rồi gảy thử từng chút 1. Đan nhìn anh trân trối. Giọng Thạch vẫn vô tư vang lên: - Đan học guitar đệm hát của thầy Dũng à? Đan quay nghiêng qua, giọng lơ đãng: - Không, Đan không biết thầy Dũng, sao anh hỏi vậy? - Thì anh thấy mấy đứa bạn anh học đệm hát đều có qua lớp ông Dũng. Chúng nó bảo ông này dạy nhanh thành tài. - Thành tài gì mà thành tài. Học đệm hát thì chỉ cần biết đọc nốt nhạc rồi bạn bè chỉ ấy buổi là mang đàn ra bật bông được thôi.
Cái này Đan tự học. Vì... thích 1 anh chơi guitar trong ban nhạc sinh viên. - Power of love nhé! Xong rồi có cưa đổ anh đó không? - Có, được 1 thời gian thì anh bỏ đi lấy vợ mất – Đan cười, cô nhắc về Vinh nhẹ tênh, như thể cô chưa từng bị tổn thương bởi anh ta. Mới mấy tháng mà cô có cảm giác như 1 quãng đời dài đằng đẵng đã trôi qua rồi. - À, đang nói về chữ, cái chữ Đan thêu trên áo kia là em design đấy hả? Anh thấy ra dáng logo ghê đó, anh Lập nhỉ. - Đan vẽ cho vui thôi mà. Xong thấy cũng không đến nỗi nào nên đưa cho thợ thêu vào áo. Thợ quen thêu kỹ nên trông tử tế hơn thôi. - Đẹp lắm! Lập nhìn xoáy vào cổ áo của Đan, giọng lấp lửng. Anh đưa trả cây đàn cho cô rồi bước nhanh ra hành lang như trốn chạy điều gì.
Cơn bão bất ngờ chuyển hướng, đi vào khu vực biển Bắc Trung Bộ ngay trong đêm. Các địa phương ven biển theo vệt quét của cơn bão bỗng chốc thành 1 đống đổ nát, nhiều người dân qua 1 đêm bỗng trắng tay. Đến phần thời sự buổi tối, TV đưa tin: Có 1 số xã vẫn chưa liên lạc được để xác định thiệt hại dự đoán là rất nặng nề vì đây là vùng tâm bão.
Trong những cái tên người ta đọc ra có Bãi Hạc. Đan giật mình buông rơi đũa. Bãi Hạc, Bãi Hạc là nơi Lập nhắc đến. Anh đang ở đó. Cô vội chộp lấy điện thoại, bấm số, 1 lát lại bỏ xuống. Ông Liêm nhìn vẻ thảng thốt của con gái. Ra hiệu cho Đức đi lấy đôi đũa khác, ông vỗ vai Đan: - Bạn con ở đấy à? - Dạ... Điện thoại di động không liên lạc được. - Chắc trạm thu phát sóng bị bão đổ rồi - Đức ngồi xuống đưa đũa cho chị, giọng ra vẻ am hiểu – Ai ở đấy thế chị? - Ừm, anh Lập, anh trai anh Thạch. - Cái anh hôm nọ đưa chị đi lấy tiền đó hả? Đan gật đầu. Cô cầm đũa gắp thức ăn, cố làm ra vẻ bình thản. Đức cười gật gù: - Em chưa gặp anh Lập bao giờ. Chắc cũng dễ thương như anh Thạch...
Ông Liêm đưa mắt nhắc nhở thằng con trai bộc tuệch của mình. Gắp cho Đan 1 miếng cá sốt, ông trấn an: - Không sao đâu. Tạm thời không liên lạc được, người ta sẽ khắc phục nhanh thôi. Con ăn đi kẻo nguội thì tanh đấy. Đức cũng ăn mau lên, cơm canh nguội hết rồi. Đan cười gượng, cô chợt thấy mình vô lý. Tự dưng lại lo lắng đến mức run bắn tay làm cha cô cũng lo theo, thật chẳng ra làm sao. Lập với cô thực ra có là gì với nhau đâu. 1 kiểu đấu khẩu tán tỉnh cho vui hoặc tình cảm trên mức xã giao nhạt nhòa thôi mà. Nhưng sao cô có cảm giác lo sợ nặng nề thế này nhỉ? Cảm giác này cô đã từng gặp khi tình cờ nhìn thấy mẹ đi vào bệnh viện tim mạch. Dù mẹ nói là bà đi thăm bạn, cô vẫn thấy bất an.
Và gần 1 năm sau thì mẹ bỏ cha con cô đi mãi... Hay là Lập có chuyện gì? Cố ăn xong bữa cơm rồi dọn dẹp mâm bát, Đan trở lên phòng. Không thể tập trung vẽ được, cô giở sách ra đọc, được vài trang lại buông xuống. Chiếc điện thoại trước mặt như nhắc nhở cho cô về nỗi bất an. Cô thử gọi lần nữa, rồi 1 vài lần nữa, vẫn không liên lạc được. Liệu có nên gọi đến nhà cho Thạch hỏi xem anh có nhận được tin tức gì của Lập không? Nghĩ ngợi 1 lúc lâu cô vẫn chưa quyết định được. Đêm về khuya, Đan vẫn nằm thao thức. Cơn bão sau khi đi Bắc Trung Bộ đã suy yếu nhiều những vẫn đem đến thành phố những trận mưa lớn. Cô lắng nghe tiếng John Lennon hòa cùng tiếng mưa bị gió quật ào ạt vào lớp kính. Whenever I want you around, yeahAll I gotta do, Is call you on the phone... Mãi đến hôm nay, khi nỗi lo lắng về Lập làm cô không ngủ được, cô mới nhận ra rằng từ cái đêm anh đưa cô về rồi nghêu ngao những bản Rock'n'Rroll suốt quãng đường ngoại ô mưa tít tắp ấy, giấc ngủ an lành, giấc ngủ mà cô tưởng như đã đánh mất sau khi bị phản bội, lại trở về.
Dù cố gắng giữ vẻ lãnh đạm thờ ơ, Đan cũng không thể không thấy rằng Lập rất quan tâm đến cô. Và ngược lại, cô cũng nghĩ đến anh rất nhiều. Từ lúc nào không rõ, anh luôn hiện diện trong tâm trí cô. Dường như sự xuất hiện của Lập đã giúp cô xóa đi những kỉ niệm ít ỏi còn lại của mối tình đầu với Vinh, xóa đi cả những vết thương nặng nề mà Vinh đã gây ra. Cô không còn cảm giác uất ức buồn nản, cũng không hờn ghen oán trách nữa. Giờ đây, nghĩ đến Vinh, cô chỉ còn thấy 1 cảm giác gì đó giống như sự khinh miệt lạnh lùng. Tình cảm ấm áp trong cô giờ đã có 1 đối tượng khác để hướng tới... Chiếc điện thoại im lìm trong tay. Cô rất mong sẽ có 1 điệu nhạc vang lên. Bản nhạc chuông The long and winding road mà cô đã đặt riêng cho số máy ấy.
* * *
Thạch nằm vắt tay lên trán, thấy Đan bước vào, anh vội vã ngồi dậy. Vẫy tay bảo cô ngồi xích lại, anh nói khẽ: - Anh Lập đang nằm viện. Cả 1 đêm lo lắng, sáng nay cô vội vàng đến nhà Thạch. Lời Thạch nói không làm cô quá bất ngờ nhưng dường như tim cô cũng lặng đi 1 nhịp. Linh cảm đã không đánh lừa cô. Nén nỗi sợ đang nhói lên trong lòng, Đan nhìn anh như để chờ nghe tiếp. - Bão làm sập lán. Anh Lập đỡ cho anh An nên... - Sao ạ? – Đan nghe giọng mình thảng thốt. - Bị thương ở đầu. Giờ vẫn bất tỉnh. Anh An thì bị ván đè dập xương cánh tay. - Bác biết chưa anh? - Chưa rõ nặng hay nhẹ nên anh không dám ẹ anh biết. Công ty đang chuẩn bị họp Hội đồng quản trị, nếu anh Lập tỉnh được trước khi họp thì tốt, nếu không thì chưa biết thế nào. Anh sẽ phải đi Hà Tĩnh. - Nhưng chân anh thế này thì đi... - Anh chống nạng, đi được mà. - Ở đó đang bão lụt, anh đi thế không an toàn. Anh cử ai đó ở công ty đi. - Đan không biết chứ việc này chưa thể cho ai trong công ty biết.
Anh Lập đang cần huy động cổ đông ủng hộ dự án Bãi Hạc mà 1 số người lại tỏ ra phản đối. Bây giờ tin anh Lập bất tỉnh mà lộ ra, chắc chắn sẽ có người lợi dụng để gây chuyện. Dự án này trục trặc nhiều rồi, nếu thêm vụ này chắc phải bỏ. Mà bỏ thì anh Lập sẽ thiệt hại, thậm chí mất quyền quản trị... - Nhưng tin tức thế này làm sao giấu được? - Tạm thời giữ kín được vài hôm. Anh An là người anh Lập tin cậy nhất từ xưa đến nay. Vả lại, liên lạc tạm thời chưa thông, nên không sao. - Liên lạc chưa thông mà sao anh biết tin? - Đêm qua anh An đội mưa đi 25 cây số ra thị trấn báo cho anh. May là ở thị trấn vẫn còn gọi điện thoại được. Giờ anh cần đi gấp.
Nhưng phải làm thế nào để mẹ anh không nghi ngờ. Đan nghĩ hộ anh 1 lý do để anh đi khỏi nhà được không? - Lý do thì em không nghĩ ra. Nhưng đi thay anh thì được. Nếu anh tin tưởng... - Anh rất tin Đan, nhưng chuyện này của nhà anh không liên quan gì đến em. - Bây giờ em rỗi rãi và rõ ràng là lành lặn hơn anh. Vả lại việc vào trong kia tìm anh Lập không khó bằng việc ở lại thành phố ứng phó với mọi người trong công ty. Chân anh chưa lành nhưng anh rành việc công ty, còn ai ứng phó được tốt hơn anh nữa. - Ừ nhưng mà... - Không nhưng gì cả. Bây giờ anh mang cái chân bó bột đi lỡ ra bị sao thì ai lo cho cả anh Lập cả anh, rồi ở nhà người ta đến hỏi bác Huyên thì phải làm thế nào? - Chết, phải rồi. Còn phải canh chừng cả mẹ anh nữa nhỉ. - Thôi, quyết định vậy đi, anh đổi điện thoại, đưa điện thoại của anh để em cầm và liên lạc với anh An cho tiện. Anh chỉ đường đến Bãi Hạc, vẽ ra giấy cho em. Rồi anh ghi mấy chữ vào đây, đề phòng điện thoại chưa gọi được thì em có bằng chứng để anh An tin tưởng. - Được rồi. Vậy thì làm như Đan tính. Khi nào gặp được anh Lập, Đan tìm cách thông báo tình hình về cho anh để anh tính đường lo liệu. Đan rời ngôi biệt thự. Cô về nhà thu xếp tư trang nhanh gọn, để lại mấy chữ cho ba và em yên lòng rồi đi thẳng ra bến đón xe đi miền Trung.
Người đàn ông đứng tuổi tay trái băng bột nhìn cô từ đầu đến chân rồi cầm tờ "giấy giới thiệu" của Thạch đọc lướt. Trả tờ giấy lại cho Đan, ông nói nhanh gọn: - Lập bị chấn thương nhẹ. Bác sĩ bảo sẽ tỉnh lại sớm thôi. Giờ tối rồi, cô đi với tôi ra thị trấn ăn cơm rồi vào viện. Dứt lời ông đi băng băng về phía cổng, tới chỗ dựng xe, dắt 1 chiếc Suzuki cũ ra. Đan vội vã chạy tới giúp ông: - Chú để cháu đèo. - Bạn Lập với Thạch thì gọi tôi là anh thôi. Đường tối và trơn lắm, có mấy đoạn lầy lở, đi được không? - Tay chú... à anh... bị như vậy, để anh đi còn nguy hiểm hơn. - Giá mà điện thoại thông được, cô cứ ở thị trấn gọi tôi ra có phải tốt không. Tôi vừa ở viện về lúc trưa... Rồi, đi nào! Đan thở ra nhè nhẹ khi biết Lập không bị thương nặng. Ông bác sĩ nói nhanh: - Có tụ máu nhẹ nên tạm thời chưa tỉnh. Phần ngoài da nặng nhất là 2 vết rách sâu trên vai và trên đỉnh đầu phải khâu, còn lại những xây xát không đáng kể.
Trên đường đến đây, cô nghe ông An kể cặn kẽ tình hình. Khi ấy ông đang ngủ, lán sập đột ngột, Lập còn thức nên kịp thời đẩy ông ra. Nếu không có anh, chắc không chỉ cánh tay mà cả đầu ông cũng đã bị gạch và cột gỗ đè bẹp rồi. Lập tránh được đống gạch đá và cột lớn nhưng anh hứng trọn 1 mảng ván dày lên đỉnh đầu cùng nhiều thứ tạp nham khác lên người. Khu xây dựng có 1 y sĩ nên đã kịp thời băng bó cầm máu và chuyển ra Trung tâm y tế huyện. Ở đây không nhiều máy móc thiết bị hiện đại nên lời chẩn đoán rằng Lập chỉ bị chấn động, không nguy hiểm đến tính mạng cũng chưa chắc chắn lắm, nhưng An không thể chuyển anh lên bệnh viện tỉnh được vì đường đi quá xa mà ông lại phải về Bãi Hạc trông nom việc khắc phục hậu quả cơn bão. Trao đổi với bác sĩ lo thủ tục chuyển Lập lên tuyến tỉnh để theo dõi kỹ hơn xong, Đan bước vào phòng. Lập nằm thiêm thiếp. Vài vết băng bó nhô lên sau làn áo bệnh viện mỏng dính. Bàn tay anh đầy những vết bầm tím xước xát.
Cô xót xa nhìn sững vào gương mặt dường như quen thuộc với cô từ lâu lắm. An cầm 1 bộ quần áo của Lập đưa cho Đan: - Nhờ cô thay cho Lập. Bộ đang mặc phải trả cho bệnh viện huyện. Nói xong, An kéo màn che quanh giường Lập rồi chạy đi thanh toán viện phí.
Chỉ còn lại Đan và Lập trong không gian nhỏ hẹp, cô đỡ anh lên. Lúng túng 1 lát rồi cô cũng cởi được bộ quần áo bệnh viện khỏi người anh, mặt nóng bừng, cô chạm mấy đầu ngón tay lên những đường nét thân thể gọn gàng rắn chắc. Đây không phải lần đầu cô thấy thân thể 1 người đàn ông không phải ruột thịt. Cô đã từng làm việc với nhiều người mẫu chỉ mặc quần lót, vẽ họ đứng yên trên bục mẫu hoặc nhìn họ đi lại phía sau sân khấu, nhưng chưa có ai cô quan tâm đến mức này, trong 1 hoàn cảnh hết sức gần gũi như lúc này.
- Đan, xong chưa? - Tiếng An vang lên bên ngoài tấm màn làm cô sực tỉnh. Vội vã lồng chiếc sơ mi rộng vào người Lập, cô nói vọng ra: - Xong rồi đây ạ. - Làm phiền cô quá. Tay tôi bó bột vướng víu chứ nếu không... - Không sao mà anh. Em quen nhìn thế này rồi. An cười khùng khục, anh kéo màn nhìn cô hỏi: - Cô là hộ lý à? Hay nhân viên bể bơi? Xắn tay áo cho Lập, đỡ thân hình to lớn của anh xuống, Đan quay ra: - Không, em là sinh viên mỹ thuật... chuyên vẽ khỏa thân. - Ha ha, cô bé này được đây! Thôi, ngồi nghỉ 1 lúc chờ người ta mang cáng đến rồi ra xe. Thay cho thằng này chắc vất vả, nhỉ. Người nó cũng dềnh dàng khiếp.
* * *
Đến 12 giờ đêm Lập mới được thu xếp yên ổn trong 1 phòng dịch vụ của bệnh viện tỉnh. Chỉ còn lại Đan ở bên anh. An đã trở lại Bãi Hạc sau khi dặn dò cô đủ chuyện. Chờ người ta chụp cắt lớp não, chụp X-quang cho anh rồi thở phào khi nghe bác sĩ kết luận là không sao, Đan mệt mỏi đi theo chiếc xe đẩy anh về phòng. Cả 1 ngày vất vả với mấy trăm cây số đường đất làm chân cô muốn khuỵu xuống.
Thay chiếc áo dính nước mưa và lấm tấm bùn đất rồi trở lại bên giường, Lập vẫn nằm im lìm, cô đặt tay lên cái cằm lởm chởm râu của anh, thì thầm như nói với chính mình: - Không sao, anh sẽ sớm tỉnh thôi. Bác sĩ nói rằng anh có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, cô rất muốn thức chờ. Nhưng mí mắt trĩu nặng, cô gục đầu ngủ lúc nào không biết.
Lập tỉnh dậy với cảm giác ê ẩm trên đỉnh đầu. Trận bão tai hại có lẽ đã làm anh bị thương chút đỉnh. Xung quanh anh tối nhờ nhờ, ánh sáng của ngọn đèn đỏ quạch từ phía ngoài hành lang hắt vào le lói. Có người để tay mình trong tay anh, bàn tay người đó gầy guộc nhỏ nhắn. Ai nhỉ? Quen lắm! Khẽ rên lên 1 tiếng, anh nắm chặt lấy bàn tay kia. Bóng người ngẩng lên và đèn bật sáng, Đan nhìn anh, đôi mắt nheo nheo vì ánh sáng.
Phải rồi, anh đang nắm bàn tay mà anh mơ ước bao nhiêu lần. Mà đây là mơ hay thật nhỉ? Lập còn đang lơ mơ thì Đan đã rút tay khỏi tay anh, cô hỏi: - Anh thấy trong người thế nào? - Nóng. Cô sờ lên trán anh, bàn tay mát rượi. Rồi cô rót nước, lấy mấy viên thuốc kề vào miệng anh, tay đỡ lưng để anh ngồi dậy: - Anh uống đi. Bác sĩ bảo anh sẽ sốt mấy hôm vì mấy vết thương sưng tấy. Lập nuốt viên thuốc đắng, hớp 1 hớp nước mát lạnh. Giờ thì anh tin là mình không mơ. Đan đỡ anh nằm trở lại, đặt cốc nước xuống bàn, cô dợm bước đi. - Em đi đâu? - Anh tỉnh rồi. Phải gọi bác sĩ... - Để lát nữa. Ngồi xuống đây! - Lập nhổm dậy chỉ tay vào ghế. Giọng anh đã hoàn toàn bình thường, nghĩa là uy quyền và cộc lốc.
Đan còn đang ngại ngần thì anh đã vươn tay kéo cô. Lực kéo không mạnh nhưng cô không găng lại, cô ngồi xuống bên giường anh, cúi mặt im lặng. Cầu trời cho anh đừng có hỏi rằng tại sao cô lại ở đây, bên cạnh anh giữa bệnh viện 1 tỉnh cách Hà Nội hơn 300 cây số vào lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này.
Lập hơi ngả ra như thưởng thức vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt ửng hồng của cô. Anh sẽ không hỏi cái câu cô cầu trời cho anh không hỏi ấy nữa, vì anh đã đoán ra lý do tại sao cô lại ở đây rồi. 1 khoảng im lặng cho đôi mắt say sưa ngắm nhìn, rồi giọng anh cất lên ấm áp: - Bão tan chưa? Đan gật đầu. Cô ngước lên và bị cuốn vào ánh nhìn quá đỗi mê hoặc từ đôi mắt sâu thẳm đó. - Hôm nay ngày bao nhiêu? - Bây giờ là rạng sáng 30. Anh hôn mê 1 ngày. - Bác sĩ bảo sao? - Tụ máu nhẹ, đầu khâu 7 mũi, vai khâu 4 mũi. - Trước đó anh đang nhớ em. - Sao cơ? - Trước khi nhà sập thì anh đang nhớ em.
Đan mơ hồ nhìn gương mặt kín bưng của anh. Cô sợ cái kiểu nói tỉnh tỉnh như thế này. Lập đan tay vào tay cô, và cô để yên cho anh day day mấu xương tròn nhô lên ở cuối ngón trỏ, hơi nóng từ bàn tay của anh làm cô thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ hết. - Em nói gì đi. - Nói gì bây giờ? - Anh không biết. - Em cũng không biết. - Thế thôi vậy. Đan bật cười, cô với anh nói chuyện như 2 kẻ dở hơi! Lập nhìn sững nụ cười của cô, anh kéo cô lại thật gần, tay vờn nhẹ lên đôi môi mà anh biết là rất mềm của cô. Và rồi anh cúi xuống, môi anh giữ chặt lấy nét cười dịu dàng ấy.