36 chiêu ly hôn

Tác giả: 11111111

Số chương: 177

Chương ba - Chệch quỹ dạo (3)

Vốn là tôi đã bỏ chuyện ấy ra khỏi đầu, nhưng hai ngày sau, cha của Quách Sắc đã tìm được tôi.


Lúc ấy tôi đang ở trước phiên tòa một vụ kiện, trợ lý nói cho tôi biết: "Sư phụ, có một vị lão tiên sinh họ Quách tìm ngài."


Tuy không có ấn tượng gì, nhưng tôi vẫn nói với trợ lý: "Mời ông ta vào đi!"


Quách tiên sinh đi vào, tôi lập tức nhận ra ông ta, tôi hướng ông mỉm cười, "Chào ngài, Quách tiên sinh."Trước tiên vươn tay về phía ông ta.


Ông ta nhìn thấy tôi thì vô cùng cảm kích, gắt gao bắt chặt tay tôi, "Luật sư Phó, tìm ngài thật không dễ dàng. "


Hai người chúng tôi ngồi xuống ghế sô pha.


"Tôi tra được điện thoại của ngài từ bên cảnh sát giao thông, vốn nên sớm một chút đến cửa nói lời cảm tạ,nhưng là hai ngày nay vẫn bận chuyện con gái, thực xin lỗi."


"Ngài rất khách khí rồi, đúng rồi, Quách tiểu thư không có chuyện gì chứ!"


"Không có chuyện gì nghiêm trọng,còn đang ở bệnh viện tĩnh dưỡng theo dõi." Ông ta lại lắc đầu thở dài:"Thanh niên, cũng nên để nó chịu chút đau đớn da thịt đi, thế mới nhớ lâu được."


Tôi mỉm cười.


Vị Quách tiên sinh này cũng không có đến tay không, ông ấy còn mang theo hai hộp củ nhân sâm Trường Bạch sơn, tôi tuy không hiểu lắm mấy thứ này, nhưng nhìn bề ngoài củ nhân sâm này cũng có thể đơn giản đánh giá được đó là hàng xa xỉ.


Ông ta nhất định ép tôi nhận, tôi từ chối không được, đành phải nhận, nếu ông ta đã là thật tâm chân tình,tôi cũng không phải ngụy quân tử khách khí gì, anh làm chuyện tốt, lại kiên quyết không chịu cho người ta báo ân, nhất định phải chối từ, ngược lại làm cho người ta phải băn khoăn trong lòng.


Cha của Quách Sắc tên là Quách Cương Hằng, nói chuyện với nhau tiếp tôi mới giật mình sợ, thì ra Quách lão tiên sinh không ngờ lại là viện trưởng bệnh viên Đức Nhân trong thành phố, bệnh viện Đức Nhân sở trường là khoa chỉnh hình, tuy rằng không thể so sánh với vài bệnh viện lớn, nhưng ở khoa trị liệu chỉnh hình, viện trưởng Quách có phương pháp trị liệu sáng tạo độc đáo của chính mình,rất vẻ vang trong nghề.


Viện trưởng Quách nhất định muốn mời tôi ăn cơm, tôi cũng rất có ấn tượng tốt với vị lão tiên sinh này. Lời nói cử chỉ của ông đều khí độ bất phàm, làm hậu sinh tôi đây vô cùng kính mến, giao hữu quen biết nên tiếp xúc với người cao thâm hơn một tầng tài năng đức hạnh so với mình thì mới tốt, cho nên tôi nguyện ý nghe thêm Quách tiên sinh nói chuyện.


Chúng tôi chọn một cửa tiệm có vẻkhá chuyên nghiệp về món ăn Quảng Đông, khi ăn cơm, viện trưởng Quách còn nói thêm: "Luật sư Phó mới ba mươi bốn tuổi, tuổi trẻ như vậy mà đã một mình mở phòng làm việc, thực khiến cho người khác hâm mộ, cha mẹnhất định đều vô cùng vui mừng đi!"


Tôi lễ phép trả lời: "Thực ra cháu cảm thấy việc mình làm được còn kém khá xa so với yêu cầu của cha cháu,nếu cha cháu còn sống, có lẽ sẽ có yêu cầu rất cao đối với cháu."


Viện trưởng Quách hỏi tôi: "Cha của luật sư Phó đã quy tiên rồi ư?"


"Sau khi lên học đại học cha cháu đã qua đời."


Viện trưởng Quách hơi có chút cảm khái, "Vừa mới có chút mặt mũi tiền đồ, người thân cũng không còn trên đời, thật sự là đáng tiếc, mẹ cậu vất vả như vậy nuôi cậu đi học, cũng quả thật không dễ dàng."


"Đúng vậy."


Ông ta khen ngợi: "Hiện nay thanh niên có phong độ lại nhiệt huyết như luật sư Phó đây thật sự là càng ngày càng ít."


Tôi có chút ngượng ngùng.


Vị viện trưởng Quách này không hề tự cao, thật sự hiền hậu dễ thân, ngày đó, chúng tôi hàn huyên không ít,trong khi nói chuyện tôi mới biết được Quách Sắc là con gái một của viện trưởng Quách, đang công tác ở bệnh viện Đức Nhân, thật sự là từ nhỏ đã được dạy dỗ tốt, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.


Hai ngày sau, tôi bỏ thời gian đi bệnh viện thăm hỏi Quách Sắc, Quách Sắc đã chuyển biến tốt, hơn nữa đã chuyển tới bệnh viện Đức Nhân tĩnh dưỡng.


Thăm bệnh nhân đương nhiên phải thừa dịp buổi sáng, cũng tránh được lúc bác sĩ kiểm tra phòng. Buổi sáng mười giờ, hỏi phòng bệnh Quách Sắc đang nằm xong, tôi đi tìm cô ta. Đẩymở cửa, trong phòng lại không có người, chỉ trong hơi thở ngửi được một mùi que hương thoang thoảng.


Mùi hương rất dễ chịu, không mị cũng không tầm thường, tôi có chút hiếu kỳ, quay đầu nhìn về phía góc tường, không ngờ chính là một que hương bình thường, nhưng mà que hương bình thường như vậy, mà lại có thể đốt cháy vạn chủng phong tình như vậy,thật sự cũng không thể không bội phục.


Cái này so với bó hoa tươi tôi ôm trong tay, bó hoa còn có chút diễm tục (*vẻ đẹp tầm thường, dung tục).


Tôi hỏi y tá: "Xin hỏi, bác sĩ Quách đi đâu rồi?"


"Bác sĩ Quách lên tầng 6 hội chẩn, ngài muốn tìm chị ấy? Cần tôi gọi điện thoại không?"


"Không cần, không cần, ngày khác tôi sẽ lại đến thăm."


Xem ra đã không còn bệnh nặng gì nữa, cũng đã có thể công tác được bình thường.


Tôi xoay người đi về phía thang máy, cửa thang máy mở ra, tôi một bước bước vào bên trong, ở bên trong một vị bác sĩ nữ trẻ tuổi lại vừa lúc bước ra.


Cô y tá vội vàng bảo tôi: "Vị tiên sinh này, ngài không phải tìm bác sĩ Quách sao?"


Tôi hơi có chút bất ngờ, nhanh chóng ấn dừng thang máy.


Cô bác sĩ mới đi ra kia quay đầu lại, nhìn tôi, ngập ngừng vài giây, thế rồi mới hỏi tôi: "Là anh sao?"


Thì ra cô ta chính là Quách Sắc, buổi tối hôm đó tối trời, hơn nữa tình thế hỗn loạn, tôi cũng không thấy rõ bộ dáng của cô ta.


Hiện giờ tôi với cô ta bốn mắt nhìn nhau, vừa nhìn thấy, trong lòng tôi thoáng có chút chấn động.


Từ khi quan biết Đinh Đinh tới nay,tôi chưa từng lại chú ý tới đôi mắt của người phụ nữ khác như vậy, hiện tại tôi nhìn vào mắt cô ta, không ngờ cũng là đen trắng phân minh, sinhđộng sáng ngời động lòng người.


Tôi đi nhanh ra hướng cô ta mỉm cười: "Xin chào, bác sĩ Quách."


Cô ta cũng có thể nhận ra là tôi,lập tức cảm kích mỉm cười đáp lại tôi, '"Ngài là luật sư Phó đi? Thật sự cảm ơn ngài, ngày đó nếu không phải ngài nhiệt tình cứu giúp, tôi chỉsợ sớm đã không có ngày hôm nay."


Tôi nhìn đỉnh đầu cô ta, dù sao vẫn bị thương, trên đỉnh đầu còn có một miếng băng gạc, mặt trên rõ ràng in một khối máu màu đỏ.


Vào phòng rồi, tôi khách khí trách cứ cô ta: "Nếu biết bản thân bị thương, sao còn muốn chạy loạn khắp nơi!"


"Đang quen trong tình trạng đờ đẫn,một hồi đến bệnh viện lại có một loại cảm giác lên dây cót muốn vận động làm việc. Luật sư Phó uống nước chứ?"


"Không, cảm ơn."


Cô ta vẫn rót chén nước cho tôi,ngồi xuống một bên ghế xong, cô nói: "Thực ra không có chuyện gì lớn,ngày đó tôi ham thoải mái nên không cài dây an toàn, kết quả tốc độ xe lại nhanh, đệm khí tuy có bắn ra, nhưng tôi vẫn đâm mạnh đầu, lúc ấy bất tỉnh ngất đi thôi."


"Tôi tay chân vụng về làm sơ cứu hồi tim cho cô như vậy, không có lại khiến cô bị thương lần thứ hai chứ?"


Cả hai chúng tôi đều nở nụ cười, nụcười thật sự là thứ rút ngắn khoảng cách giữa hai người tốt nhất, lập tức, hai ba câu, cười nhẹ, khoảng cách giữa chúng tôi trong nháy mắtliền ngắn lại.


Chương trước | Chương sau

Từ khóa: từ khoá,
Đang tải bình luận!