Số chương: 177
Chương hai - Chệch quỹ đạo (1)
Tôi sợ Đinh Đinh lo lắng, liền gọi điện thoại cho cô ấy.
"Ở trên đường cao tốc, đằng trước có một chiếc xe gặp tai nạn..., ừ,... anh không sao, không phải anh bị đâm xe,... yên tâm đi!"
Cảnh sát giao thông đã liên lạc được với người nhà của cô ta, sau khi ghi chép biên bản hỏi tôi cụ thể rõ ràng tai nạn xe xong, tôi đang muốn rời đi, lại biết được tin người nhà của cô ta đã chạy tới nơi.
Người đến là cha mẹ cô. Biết con gái xảy ra tai nạn xe cộ, hai ông bà già trong lòng nóng như lửa đốt, bà mẹ vô cùng lo lắng túm lấy một vị bác sĩ liền hỏi : « Con gái của tôi thếnào ? Thế nào ? »
Cha cô ta ngược lại còn có vẻ trầm ổn, dù căng thẳng lại khổ sở nhưng vẫn còn có thể trấn định thần khí,vừa hỏi bác sĩ : « Bị thương đến mức nào ? » rồi lại nhẹ nhàng trách cứvợ, « Không cần kích động, bác sĩ đang cấp cứu, em gọi lớn như vậy,không phải làm cho bác sĩ càng tâm phiền ý loạn sao ? »
Tôi vô tình đánh giá hai ông bà này, khí chất của bọn họ rất tốt, trong lời nói tuy có lo lắng, nhưng cũng không mất lễ độ.
Cảnh sát đi tới nói với ông ta, «Bước đầu xem ra là do điều khiển xe khi mệt mỏi, tốc độ xe lại quá nhanh, may mắn có vị tiên sinh này đã cứu con gái của ông. »
Vị kia lập tức nói lời cảm tạ với tôi.
Tôi lịch sự trả lời : « Chuyện bản năng phải làm thôi. »
Ông già kia vô cùng cảm kích : « Phải gọi anh là gì ? »
Tôi lễ phép đáp lại : « Phó Gia Tuấn. »
Lại một vị bác sĩ đẩy cửa đi ra, hai ông bà già lo lắng chạy qua, tôi đứng ở cách đó không xe, theo như lời bác sĩ nói, tôi nghe thấy cô ta đã không còn đáng lo.
Nếu cô ta đã không còn đáng lo nữa, tôi có thể lặng lẽ lui khỏi rồi.
Đi khỏi bệnh viện, nhìn lên đồng hồ, đã rạng sáng rồi.
Về nhà, Đinh Đinh nghe thấy tiếng cửa, kích động đi chân trần chạy xuống giường, vội vàng chạy tới bên cửa, vừa nhìn thấy tôi, liền quấn lấy tôi như cơn gió, đầu tiên ôm lấytôi rồi nhìn tôi, « Gia Tuấn, anh không sao chứ ? »
Tôi hôn một cái lên mặt cô ấy, sau đó an ủi : « Không có việc gì, không phải xe anh gặp tai nạn. »
Cô ấy thả lỏng, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi mà lẩm bẩm : « Cho nên em mới không học lái xe, không đi trên đường, sẽ không gặp phải những chuyện kinh tâm động phách như vậy »
Tôi rửa sạch mặt trong phòng vệ sinh, vừa rửa mặt vừa trêu đùa cô ấy : « Em muốn lái xe anh cũng không yên tâm em, đi bộ cũng có thể té ngã, lái xe em còn không phải thành ếch bay sao ? »
Cô ấy nhất thời vừa tức vừa buồn cười : « Em không học lái xe, em muốn anh thành tài xế chuyên trách. »
Tôi đã rửa mặt sạch sẽ, vào phòng ngủ, Đinh Đinh nằm ở trong chăn chờ tôi giống như đứa bé đáng yêu.
Tôi nhanh chóng cởi quần áo, thò tay vào trong chăn bắt lấy gan bàn chân của cô ấy, « Anh chỉ là tài xế chuyên trách của em sao ? »
Cô ấy vui vẻ, vươn hai cánh tay như hình ngó sen tới, làm dáng điệu muốn tôi ôm.
Tôi bổ nhà lên giường, cánh tay Đinh Đinh lập tức ôm tới sau lưng tôi, ngón tay cô ấy xoa vòng vòng đằng sau lưng tôi.
« Trên người anh thật lạnh. »
Tôi tới hôn chóp mũi cô ấy, cô ấy cười ha ha, tôi đưa tay thò vào dưới nách cô ấy.
Rất nhanh, tôi tiến vào thân thể cô ấy, mê muội hôn vợ tôi, nhiệt độ cơ thể cô ấy dần dần sưởi ấm tôi, tôi không thể kiềm chế mình trở nên hưng phấn, tuy rằng kết hôn đã được ba năm, nhưng là thân thể cô ấy so với lúc tôi mới quen biết cô ấy càng thêm mềm mại hơn, cũng càng đầy đặn hơn, trước kia giống như cây ngô thanh tuệ còn chưa kết trái, hiện tại đã đến mùa chín muồi, dần dần trở nên chắc mẩy.
Tôi cúi đầu xuống, vùi đầu chôn vào ngực cô ấy. « Đinh Đinh » Tôi gọi.
« Vâng ? » Cô ấy từ từ nhắm hai mắt, giọng nói như con mèo con.
Đinh Đinh, tôi gọi cô ấy một tiếng,giọng nói dần dần ôn nhu, cô ấy ngay trong tiếng gọi ôn nhu hiền hậu của tôi mà dần dần thả lỏng, càng ngày càng trở nên mềm mại.
...
Đinh Đinh, tôi thở dài một tiếng.
Di động vang lên tiếng chuông chói tai, tôi từ trong trầm tư bừng tỉnh, mở to mắt, di động đang ở trên bàn kêu vang inh ỏi.
Tôi liếc mắt nhìn lên màn hình, trên màn hình hiện lên tên : Quách Sắc.
Là điện thoại của cô ấy.
Nhìn đến tên này, lòng tôi như bị một hòn đá nhỏ ném vào. Cú điện thoại này ở thời điểm bây giờ tựa như một dấu chấm hỏi, ở trước mặt tôi đánh một cái thật lớn, tôi không trả lời được, cũng không biết nhận hay là không nhận.
Tiếng chuông vẫn cứ bám riết, kêu vang không tha, rốt cục tôi nhận điện.
Tôi nhẹ nhàng thong thả lên tiếng : « Có chuyện gì »
Cô ấy có chút chần chờ, « Tối nay... lại đây không ? »
Tôi nuốt nước bọt, có chút gắng hết sức, lúc này tôi bỗng nhiên hơi có cảm giác hạ đường huyết.
Suy nghĩ, tôi trả lời : « Không được, ngày mai còn có phiên tòa vụ kiện quan trọng, đêm nay anh nghĩ sửa sang lại một chút tư liệu. »
« Em sẽ không quấy rầy anh, Gia Tuấn, anh có thể không cần liều mạng như vậy không ? »
Tôi không trả lời.
Cô ấy ở trong điện thoại khẩn cầu tôi : « Em ở dưới nơi làm việc của anh, xuống dưới cùng nhau ăn cơm đi ! Ăn cơm xong, anh làm chuyện của anh, em sẽ không quấy rầy anh. »
Tôi đứng lên, đi đến bên cửa sổ nhìn, quả nhiên thấy chiếc xe Tuyết Phật Lan màu trắng mới tinh của Quách Sắc đang đứng ở dưới lầu.
Tôi nghĩ cô ấy nhất định phải gặp tôi, từ góc nhìn của tôi có thể rõ ràng nhìn thấy cô ấy, cô ấy cũng nhất định đang ngước lên nhìn tôi.
Vừa rồi tôi mới nói chuyện ra ở riêng với vợ, bây giờ lúc này tôi lại vội vàng đi gặp tình nhân sao ?
Yết hầu tôi có chút khô khốc, có chút sợ hãi, lại có chút hưng phấn.
Rốt cục tôi vẫn kiềm chế được ý nghĩ trong lòng : « Không được, Quách Sắc, đêm nay anh phải tăng ca. »
Cô ấy trầm mặc một lát ở trong điện thoại, rốt cuộc vẫn là nhượng bộ, « Được rồi tự anh chú ý thân thể, lát nữa muộn em sẽ lại gọi điện thoại cho anh. »
Buông điện thoại, tôi có một loại cảm giác nghiệp chướng nặng nề, Đinh Đinh hiện giờ ở nhà nhất định là đứng ngồi không yên, tôi thì sao, hiện tại cái này gọi là gì ?
Quách Sắc chính là người gặp tai nạn xe trên đường cao tốc ngày đó, tôi vô tình cứu mạng cô ấy, cũng bởi vì một lần vô tình đó, về sau tôi bị quấn vào trận sóng to chệch khỏi quỹ đạo này.